• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (7 Viewers)

  • Chương 1437-1442

Chương 1437: Thứ này là để cho người ăn sao?

Thủ đoạn đó nghe rất quen tai, đích thực là việc mà Từ Dao có thể làm ra được.

Tô Nhan nghe thấy những lời nói của Trì Liệt thì cảm thấy hơi bất ngờ: “Không ngờ anh còn biết phân tích hành động và tâm lý của Từ.

Dao”

Trì Liệt làm tư thế kinh điển của Conan rồi giả vờ đẩy kính trên sống mũi lên, mặc dù thật sự không có kính rồi nhích môi cười và nói: “Anh là chuyên gia giám định em gái mưa mà”

“Kỳ lạ thật” Lam Thất Thất nói: “Anh có thể vừa nhìn là biết ngay Từ Dao không phải là thứ tốt đẹp gì, vậy tại sao Đường Duy lại nhìn không ra?”

Trì Liệt nói với vẻ thâm sâu khó đoán: “Tôi không nhìn nhận Từ Dao theo cách mà một người đàn ông nhìn nhận một người phụ nữ, tất cả phụ nữ trước mặt tôi chẳng qua cũng chỉ là một con người”

Vì vậy cậu ta sẽ không vì ai là phụ nữ mà có cách nhìn khác.

Dường như trong mắt cậu ta không có sự tồn tại của giới tính, vậy thì sự khác biệt về giới tính cũng sẽ là con số không.

Lam Thất Thất nói: “Ý của anh là thật ra Đường Duy có ý với Từ Dao sao?”

Có ý?

Trì Liệt vừa lắc đầu vừa nói với ánh mắt khiến người khác không thể nào hiểu nổi: “Không, Đường Duy ấy mà, cậu ta thì phải bàn lại..”

Có lẽ cậu ta cũng đoán ra được Đường Duy có suy nghĩ gì.

Trì Liệt nhìn Tô Nhan với vẻ trêu chọc, Tô Nhan bị ánh mắt đó của cậu ta làm cả người nổi hết cả da gà lên nên nói: “Nhìn em làm gì?

Chuyện của Đường Duy liên quan gì đến em?”

Nói không chừng thật sự có liên quan.

Nhưng Trì Liệt không nói ra, cậu ta chỉ nheo mắt cười và nói: “Em thật sự không định ra ngoài gặp Từ Dao sao?”

Tô Nhan nói: “Không có ý định.”

““ Trì Liệt chỉ ra ngoài cửa và nói: “Vậy bảo em trai em đóng cửa lại đi”

Tô Nghiêu thích nhất là nghe mấy lời như thế của Tô Nhan, cậu ta đứng trước mặt Từ Dao, vui vẻ đóng cửa lớn của nhà họ Tô lại một cái rầm.

Khiến Từ Dao tức đến méo mặt, cô ta không nhịn nỗi mà hét lớn lên: “Tô Nhan!”

“Tô Nhan, cô ra đây cho tôi!”

1437-1.jpg


Một cục màu đen thui thui, nếu nói là bánh chiffon thì nhất định là không ai tin.

Tô Nghiêu lắc đầu rồi nói: “Chị, chị đừng làm mấy thứ này nữa, một hồi nhà bếp cháy thì phải làm sao?”

Tô Nhan cười nguy hiểm rồi nói: “Thất bại rồi thì cũng không thể lãng phí lương thực có đúng không nào? Nghiêu Nghiêu, chị thấy lúc nãy một mình em cản Từ Dao rất mất sức, chị nướng cho em ít bánh bồi bổ cơ thể…”

Thứ quái này ai mà ăn cho nỗi, aaaal Tô Nghiêu toát mồ hôi lạnh cả người rồi nói: “Đại ơn đại đức không cần phải báo đáp, cơ thể em còn khỏe lắm!”

Tô Nhan cười khì khì đầy gian trá và bưng cái vật thể màu đen đó đến trước mặt Tô Nghiêu…

“Em không ăn, em không ăn..” Tô Nghiêu lùi về sau và hét: “Cứu mạng, al”

Kết quả ồn ào một hồi như thế, Từ Dao vẫn đợi bên ngoài cửa thật.

Trời dần tối, sắc mặt của Từ Dao cũng có vẻ trở nên hơi yếu ớt nhưng cô ta vẫn cố chấp đứng đợi, nhất định phải đợi Tô Nhan xuất hiện mới chịu thôi.

“Cậu xem, cô ta cứ như đá vọng phu thế”

Lam Thất Thất nhìn qua cửa sổ một cái rồi thu tầm mắt lại và nói: “Việc gì phải đến bu bám cậu chứ?”

“Không biết” Tô Nhan nói: “Nói không chừng cô ta đeo bám Đường Duy lâu như thế, vốn dĩ định hại tớ nhưng kết quả lại phát hiện ra yêu tớ mất rồi cũng nên”

“.” Lam Thất Thất làm ra vẻ như muốn ói rồi nói: “Vậy mà cậu cũng nói ra cho được”

Cô ấy lại nhìn ra ngoài cửa nhưng lúc này bên ngoài cửa lớn của nhà họ Tô lại có thêm một người nữa đến.

Lam Thất Thất nói với Tô Nhan: “Nhan Nhan… Diệp Tiêu đến rồi…

Tô Nhan chau mày nói: “Hôm nay hết người này đến người khác tới làm gì? Một mình Từ Dao không đủ còn phải gọi thêm đồng đội đến tìm tớ tính sổ sao?”
Chương 1438: Anh nằm mơ à, mau cút đi.

Đúng như dự đoán, Tô Nhan vừa dứt lời, Diệp Tiêu đã đụng phải Từ Dao đang đứng ở bên ngoài.

Diệp Tiêu sửng sốt: “Tại sao cô không vào?”

Từ Dao nghiến răng nghiến lợi đáp: “Còn không phải do Tô Nhan không cho tôi vào sao?”

Ánh mắt Diệp Tiêu lộ rõ vẻ chán ghét: “Người phụ nữ đó cố tình làm như vậy là để thu hút sự chú ý của chúng ta sao?”

“Con mẹ nó ai cần thu hút sự chú ý của các người?”

Trên tầng hai, Tô Nhan đang đứng ở cửa sổ, lúc nhìn từ trên cao xuống, cửa sổ đã được mở nên âm thanh liền vọng xuống từ cửa số tầng hai.

Cô đứng dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, cười một cách mỉa mai, nói: “Tôi không dám đâu anh Diệp ạ, ngày đính hôn bị anh công khai làm nhục, tôi không chịu nổi lần thứ hai đâu”

Nói thì nói như vậy, nhưng như vậy chẳng khác nào đang vả vào mặt Diệp Tiêu Lần đó, mặc dù người bị từ hôn là Tô Nhan, nhưng người cực kỳ mất mặt lại là Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu nghĩ đến đó, đột nhiên anh ta cảm thấy người phụ nữ mà mình đã lâu không gặp này từ xưa đến nay chẳng thay đổi gì hết.

Uổng cho lúc trước anh ta còn nghĩ mình liệu có phải mình đã quá đáng với cô bé quá không. Bây giờ xem ra, haha, là anh ta đã nghĩ nhiều rồi!

Nghe nói Diệp Kinh Đường đã cấm không cho phép mình được gặp Tô Nhan nữa, chắc chắn là người phụ nữ này đã làm ra chuyện tốt gì đó sau lưng anh tai Diệp Tiêu siết chặt nằm đấm, nói: Nhan, có phải là cô đã đến chỗ Diệp Kinh Đường cáo trạng không?”

Nếu không tại sao nhà họ Diệp lại cấm chỉ anh ta một cách nghiêm khắc như vậy?

“Là cô bảo với Diệp Kinh Đường để tôi đừng đến tìm cô nữa đúng không?”

Tô Nhan chỉ vào bản thân: “Con người anh có đầu óc không vậy? Tôi mách chú Diệp Kinh Đường rồi đó, không phải bây giờ anh đang làm trái mệnh lệnh mà đến tìm tôi sao? Có tác dụng không? Chẳng có tác dụng gì hết”

Dáng vẻ trịch thượng của cô giống hệt hoàng hậu thịnh thế, trong ánh mắt lại như ẩn như hiện dáng vẻ của Đường Duy.

Đó là dáng vẻ ngông cuồng ngạo mạn không ai bì nổi.

Diệp Tiêu không biết tại sao bây giờ Tô Nhan lại trở nên như vậy.

Càng ngày càng giống Đường Duy, giống sự khinh người của cậu, ngày tận thế sắp đến cũng chỉ mỉm cười một cái, nhưng dáng vẻ đó lại khiến Diệp Tiêu cực kỳ khó chịu…

Tại sao, Tô Nhan lại giống Đường Duy?

Dựa vào đâu chứ, chẳng lẽ cô vẫn còn yêu cậu sao?

Lúc đầu khi hai nhà lập hôn ước, trong mắt trong tim Tô Nhan đều chỉ có Đường Duy khiến người làm chồng chưa cưới như anh ta giống như một trò cười. Bây giờ cô bé vẫn giống y hệt Đường Duy, vậy anh ta là gì? Là một bản nhạc đệm trong cuộc đời của cô sao?

Dựa vào đâu mà cô lại đối xử với anh ta như vậy?

Từ Dao nhìn vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt Diệp Tiêu, đột nhiên cảm thấy có kịch hay để xem rồi. Cô ta nghĩ mình có thể lợi dụng Diệp.

Tiêu để khiến Tô Nhan xuống, như vậy cô ta sẽ chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực.

“Cô xuống đây, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng”

Diệp Tiêu kìm nén sự tức giận: “Nếu cô xuống, tôi có thể cho cô một cơ hội, chúng ta làm lại hôn ước đó.”

Diệp Tiêu điên rồi sao?

Bản thân anh ta cũng giật mình vì những lời mà mình vừa nói ra, anh ta muốn làm gì vậy? Anh ta ghét Tô Nhan như thế, sao anh ta có thể đính hôn lại với cô được?

Nhưng anh ta còn chưa kịp giải thích gì thì một người đàn ông đã xuất hiện ở cửa sổ với một chậu nước. Trì Liệt đứng ở bên cạnh Tô Nhan cười khẩy một tiếng, rồi “ào” một cái đố up chậu nước xuống.

Diệp Tiêu ngày nào cũng tập luyện ở đạo quán của nhà họ Diệp nên phản ứng rất nhanh, tránh được sang một bên. Người gặp họa là Từ Dao.

Một chậu nước lạnh đổ ập xuống đầu khiến cô ta ướt sũng như chuột lột từ đầu đến chân. Từ Dao hét lên: “AAAI Tô Nhan, sao cô dám”

Tô Nhan giơ ngón cái tán thưởng với Trì Liệt, sau đó cô đứng ở trên cửa số tầng hai cao cao tại thượng, giơ ngón tay cái hướng xuống dưới lầu, nói: “Đính hôn lại? Anh năm mơ à, mau cút đi!”
Chương 1439: Coi cửa kỹ, đóng cửa đánh chó!

Diệp Tiêu hoàn toàn không ngờ anh ta nhẹ nhàng hòa nhã đến nói chuyện với Tô Nhan mà cô lại dội một chậu nước lạnh xuống như vậy!

Đúng là quá to gan, quá tạo bạo mà!

Anh ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào mặt Tô Nhan, hận không thể chọc vài cái lỗ trên mặt cô.

“Cô xuống đây!”

Sau khi điều hòa nhịp thở, Diệp Tiêu nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô”

“Anh đang thẩm vấn phạm nhân sao?”

Tô Nhan thong dong bình thản đứng ở cửa số tầng hai, bày ra dáng vẻ “Các người thích nói gì thì nói dù sao tôi cũng không di chuyển đi đâu đâu”. Cô nói: “Anh thật sự nghĩ răng tôi dễ bắt nạt lắm đúng không? Đến cả Đường Duy mà tôi còn dám lái xe tông vào, đừng chọc vào tôi nếu không bây giờ tôi sẽ tông chết hai người đấy”

Nghe Tô Nhan nói mình lái xe đâm Đường Duy, Từ Dao không biết tại sao bản thân lại phẫn nộ, nói: “Rốt cuộc cô muốn Đường Duy làm gì? Cô dựa vào đâu mà đối xử với anh ấy như vậy? Chính vì có sự †ồn tại của cô nên Đường Duy mới đối xử với tôi như thế. Tô Nhan, cô đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi!”

Thế mà cô ta còn có mặt mũi oán trách Tô Nhan sao?

Tô Nhan nghe cô ta nói vậy như nghe được một câu chuyện rất nực cười: “Kỳ lạ thật đấy, tôi làm gì với Đường Duy có liên quan gì đến cô không? Cho dù tôi có kết hôn với Đường Duy rồi lại ly hôn rồi lại kết hôn rồi lại ly hôn tiếp thì cô cũng chỉ là một người qua đường mà thôi”

Kết hôn rồi lại ly hôn rồi lại kết hôn rồi lại ly hôn tiếp.

Lam Thất Thất nghe cô nói vậy liền rất vui mừng.

Tô Nhan đang cố ý kích thích Từ Dao.

Quả nhiên, Từ Dao không đứng vững được nữa: “Tôi cũng xứng kết hôn với Đường Duy đấy, cô xuống đây cho tôi!”

Hôm nay cô ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng, tại sao… tại sao người đàn ông thần bí mà cô ta luôn liên lạc lúc trước lại đột nhiên mất tích, lúc mất tích còn để lại hai chữ “Tô Nhan”, điều này khiến cô ta toát mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ Tô Nhan đã nắm được tin tức gì không thể nói cho người khác biết?

Không, Từ Dao này tuyệt đối không thể thua Tô Nhan được!

Nếu đời này đã không thể yên ổn mà giả dạng được nữa, vậy thì chi bằng xé nát mặt ra đi!

Tô Nhan liếc mắt nhìn Lam Thất Thất một cách đầy ẩn ý, nói: “Cậu có thấy Từ Dao phiền phức không?”

Lam Thất Thất đáp: “Thật phiền phức”

Tô Nhan lại hỏi Trì Liệt và Tô Nghiêu: “Hai người thì sao?”

Đây là lần đầu tiên hai người đàn ông kia đứng chung một chiến tuyến: “Cô ta ồn ào chết đi được”

Tô Nhan ngoäc ngoäc ngón tay, nói: “Vậy thì đúng lúc tôi cũng thấy cô ta quá phiền phức quá khó chịu, hôm nay muốn trút giận một chút”

Hai mắt Lam Thất Thất sáng lên: “Cậu nói… đúng lúc bây giờ chú Tô Kỳ không ở đây, trên dưới nhà họ Tô đều nghe theo cậu hết!”

Tô Nhan xoa xoa tay, bày ra vẻ mặt muốn làm chuyện xấu xa gì đó.

“Mau, Nghiêu Nghiêu, đi mở cửa kêu chó vào đây!”

Tô Nghiêu vừa nghe xong liền cười nhếch mép một cái, gần như lao ra ngoài mở cửa, Từ Dao và Diệp Tiêu vẫn còn đang sững sờ.

Sao… sao đột nhiên bọn họ lại thay đổi chủ ý để bọn họ vào?

Có phải là có cạm bấy gì không?

Tô Nhan vừa nhìn thấy vẻ cảnh giác của Diệp Tiêu liền hừ một tiếng, nói: “Anh ta cũng không dễ lừa”

Nói xong cô liền nháy mắt với Lam Thất Thất một cái, sau đó nói: “Hai người vào đi, hôm nay dù thể nào hai người cũng đã đến làm khách ở nhà họ Tô chúng tôi”

Từ Dao cười khấy, sải bước vào trong. Diệp Tiêu thấy Từ Dao đã bước vào cũng vào theo.

Không ngờ, giây tiếp theo…

Cánh cửa lớn của nhà họ Tô ở sau lưng bọn họ liền giống như cánh cửa ở địa ngục, đóng sầm một cái.

Hoàn toàn đóng chặt lại.

Từ Dao sợ tới mức lùi về sau hai bước. Cô ta nghĩ đến Diệp Tiêu đang ở bên cạnh, bọn Tô Nhan cũng chỉ hù dọa cô ta một chút thôi. Cô †a nói: “Lam Thất Thất, cô lo chuyện bao đồng làm gì? Chuyện cần giải quyết giữa tôi và Tô Nhan không liên quan gì đến cô đâu!”

Cô ta vừa dứt lời, một chiếc bình hoa được phi xuống từ tầng hai, đập xuống đất rồi vỡ choang bên cạnh chân cô ta, mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên nền đất Từ Dao ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng vẻ tôn quý tao nhã bước từ tên lầu xuống của Tô Nhan, khớp ngón tay cô bấm chặt, môi cong lên cười như một nữ đế, trong đôi mắt sáng rực đều ngập tràn sát ý. Ánh mắt đó cực kỳ giống với vẻ mỉa mai tàn nhẫn của Đường Duy: “Cô chưa bao giờ thấy chuyện phải tự dâng đến tận cửa hả? Thất Thất, coi cửa kỹ vào”
Chương 1440: Tôi cũng có món nợ muốn tính với cô

Tiếng rơi vỡ của chiếc bình hoa này đã khiến sắc mặt Từ Dao lập tức trở nên trắng bệch. Nếu chỉ lệch đi vài phân thôi thì có lẽ cú đập mạnh mẽ đó sẽ đập thẳng lên trán cô ta luôn.

Nhưng bây giờ bọn họ đã ở trong phòng khách của nhà họ Tô, cửa sau lưng đã đóng chặt… muốn chạy ư?

Từ Dao biết bây giờ cô ta không thể chạy được nữa rồi Cô ta chỉ có thế cẳn răng nói: “Tô Nhan, cô muốn làm gì? Cuối cùng cô cũng lộ bộ mặt thật của mình ra rồi đúng không?”

Quả nhiên sự mềm yếu trong quá khứ đều chỉ là lớp vỏ giả tạo, trên thực tế Tô Nhan là một người phụ nữ có tâm địa rản rết.

Tô Nhan đã cướp mất Đường Duy của cô ta, cướp mất hạnh phúc hiện tại của cô ta, tất cả đều là lỗi của Tô Nhan!

Từ Dao như đã trở nên cuồng loạn, cô ta nói: “Cô chỉ có thể trốn sau lưng đàn ông th Cô chỉ có thể chỉ huy và lợi dụng những người đàn ông khác, khiến họ xông pha chiến đấu vì cô thôi! Còn bản thân cô thì sao? Bản thân cô đã làm được những gì? Cô giỏi nhất là giả vờ yếu đuối, oan ức, ngây thơ vô tội. Cô tưởng mình có thể lừa được tất cả đàn ông trên đời này bằng khuôn mặt đó sao? Cô vốn chỉ là một con đàn bà đê tiện không có đàn ông thì không sống nổi thôi!”

Nghe thấy những lời đó, Tô Nhan lắc đầu đáp: “Hôm nay đến tìm tôi, xem ra cô đã chuẩn bị xong bản thảo rồi, nói nhiều như vậy có mệt không?”

Sự chất vấn không kìm nổi được sự giận dữ của Từ Dao đều chỉ như gió thoảng qua tai Tô Nhan.

“Cô!” Từ Dao biết hiện giờ ít nhất là Diệp Tiêu vẫn ở đây, đoán chừng Tô Nhan cũng không dám làm ì thế cô ta liền dứt khoát xuất chiêu: “Tôi là người của nhà họ Từ, người nhà họ Từ mà cô cũng dám động vào sao? Có phải là cô không coi thế hệ của ba mình ra gì không?”

Tô Nhan như nhìn thấy quỷ, một lúc sau cô cười khúc khích, nói thật sự chưa bao giờ gặp một người ngốc nghếch như cô. Cô nói nếu ba mẹ cô ở đây, cô làm màu rồi giả bộ này nọ thì cũng chẳng sao, vì chí ít có ba mẹ cô ở đây sẽ không ai dám động đến cô…”

Cô bước lên trước, nhìn khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt của cô ta, ánh mắt của cô lập tức đè xuống, tựa như có vô vàn mưa tanh máu bùn xẹt qua nơi đáy mắt: “Ba mẹ cô không ở đây mà cô còn dám kiêu căng ngạo mạn như vậy, có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không?”

Từ Dao bị sự khiêu khích của Tô Nhan kích thích đến mức không thể giữ được lý trí.

Chỗ dựa sau màn của cô ta là người đàn ông thần bí kia đã mất tích không rõ nguyên do, Đường Duy lại trực tiếp rạch ròi quan hệ với cô †a, cô ta chẳng có gì hết!

Vì thế Từ Dao liền nhào thẳng lên trước, hét lên thất thanh: “Tô Nhan, tôi liều mạng với côi Tôi không tin Đường Duy đã bị cô bỏ thuốc.

mà mê mẩn cô đến thất hồn điên đảo, cô trả lại cuộc đời của tôi cho tôi!”

Tô Nhan rất muốn cười, cuộc đời ư?

Ai trả lại cho cô đây?

Đường Huy, anh có thể trả lại cho em không?

Anh còn nhớ em không?

Từ Dao lao đến, cô liền tránh được. Ngón tay của Từ Dao sượt qua mặt Tô Nhan, sau đó giây tiếp theo người phụ nữ vốn đang ở trước mặt trực tiếp xoay người sang một bên như tia điện rồi nằm lấy tóc Từ Dao, cảm giác đau đớn khiến cô ta kêu lên một tiếng. Ngay sau đó là cơn đau dữ dội truyền đến từ phía sau, cô ta bị người ta túm lấy và ấn thẳng đầu xuống đất!

Trước khi mọi người hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt, Tô Nhan đã nâng Từ Dao lên.

Chiêu thức đó..

Tô Nhan mím môi, nhìn về phía Diệp Tiêu đang kinh ngạc ở đãng kia, nói: “Là anh dạy tôi đó”

Mấy năm nay ở đạo trường của nhà họ Diệp, người đàn ông này dạy cô từng chiêu từng chiêu một một cách tường tận.

Diệp Tiêu nói: “Cô điên rồi à? Sao cô dám động thủ với Từ Dao?”

“Là cô ta đánh tôi trước!”

Tô Nhan thổi bay phần tóc mái xõa ra trước mặt, trông bộ dạng chẳng tốn một chút sức lực nào. Nhưng rõ ràng là cô đã cố ý dùng ngôn ngữ để kích động khiến người ta tức giận, từ đó đạt được mục đích khiến họ động thủ với mình trước. Mà bây giờ cô vẫn giả bộ tỏ ra như chuyện chẳng liên quan gì đến cô vậy.

Tô Nhan khuyu gối xuống nhìn Từ Dao bằng ánh mắt như nhìn một con chó, nói: “Đừng nôn nóng, tôi còn món nợ phải tính toán kỹ càng với cô!”
Chương 1441: Sâu thẳm trong trái tim, là sự ghen tuông

Từ Dao không thế tin nổi, nhìn về phía Tô Nhan, giống như không ngờ Tô Nhan có thể trực tiếp ra tay với cô ta, tâm mắt liền chuyển qua cái bình hoa đang bị vỡ vụn cách đó không xa, đây cũng chính là bình hoa từ lâu hai bay xuống, Từ Dao chỉ có thể đưa ánh mắt hướng về Diệp Tiêu nhờ giúp đỡ.

Nhưng khi Diệp Tiêu nhận được ánh mắt đó của Từ Dao, anh ta lại không biết nên làm gì bây giờ.

Rõ ràng, hai người từng tổ chức tiệc đính hôn, anh ta và Từ Dao đã chuẩn bị sẵn sàng để Tô Nhan thất bại, thanh danh tiêu tan, không nghĩ tới Tô Nhan có thể sống lại sau những biến cố ấy, hiện giờ nếu cô thật sự muốn trả thù Từ Dao.

Anh ta cũng không có tư cách để ngăn cản.

Chỉ là, vừa nghĩ đến bộ dạng Tô Nhan đang đứng cạnh Đường Duy bên ngoài sân sau bữa tiệc đính hôn, trong lòng Diệp Tiêu lại sinh ra một loại tức giận, vô cùng khó chịu.

Vốn dĩ, Tô Nhan có thể sẽ trở thành vị hôn thê của anh ta.

Thế nhưng lại bị Đường Duy kiên quyết phá vỡ tất cả.

“Anh có muốn đi cùng cô ta không?”

Tô Nhan đứng thẳng người nở nụ cười lên tiếng, ánh mắt cô khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Tiêu: “Hôm nay cửa lớn nhà họ Tô khoá rất kĩ, nếu các người muốn ở chung, vậy thì cứ cùng nhau ở trong này”

Lời này mang theo uy hiếp, căn bản không giống cô bé yếu đuối năm đó.

“Cô cần gì phải làm như vậy”

Diệp Tiêu thấy Tô Nhan buông Từ Dao ra, anh ta nhanh chóng đi qua đỡ lấy, Từ Dao thấy vậy, liền nhào vào lòng Diệp Tiêu gào khóc, bộ dạng này khiến Tô Nhan tặc lưỡi cảm khái: “Khóc thảm như vậy, tại sao lúc trước còn đến trêu chọc tôi?”

Từ Dao khóc lớn, hai mắt đỏ hoe: “Cô đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi”

“Rốt cuộc ai mới là người bị cướp đi mọi thứ đây?”

Tô Nhan chậm rãi đến gần, khẽ nâng tay kẹp lấy căm cô ta.

Khoảnh khắc đó, Từ Dao thấy sát ý sâu đậm loé ra từ hai mắt Tô Nhan, từ trước cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy Tô Nhan như vậy, dường như một giây sau có thể trực tiếp giết chết cô ta vậy.

“Là cô, bắt đầu từ thời trung học, cô đã cướp hết tất cả mọi thứ của tôi.”

Tô Nhan nhếch môi cười khẽ, gương mặt liền xinh đẹp, rạng rỡ, lúc cười càng khiến người khác phải say mê: “Kỳ thật cô vô cùng hâm mộ tôi, đúng chứ? Đã rất nhiều lần còn tôi, phải không? Thấy Đường Duy chỉ đến gần, nói chuyện với một mình tôi, cô đã muốn tôi biến mất hoàn toàn, như vậy, cô cũng có thể chiếm được vị trí của tôi bên cạnh Đường Duy, có phải vậy không?”

Từng từ, từng chữ sắc bén nói ra.

Nghe đến đây, hô hấp của Từ Dao đều dừng lại.

Tô Nhan giống như dỗ cún, cô mang theo ánh mắt thương hại nhìn xuống, tay khẽ vỗ võ lên má Từ Dao: “Cô muốn trưng ra bộ dạng dịu dàng, nhu nhược, muốn bắt chước tôi, thế nhưng trên thực tế, dã tâm trong mắt cô có muốn cũng sớm không thể che đậy được đâu”

Đám người Lam Thất Thất và Trì Liệt lặng lẽ đứng ở phía sau không tới quấy rầy.

Ngược lại Tô Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Lúc còn học trung học, cô ta rất thích nói huơu nói vượn để lừa người khác, lúc ấy tôi chuyển tới đây òn là học sinh mới, vậy mà bên ngoài đã có tin đồn tôi và cô là một đôi, sau này mới biết, chính là Từ Dao tạo ra tin đồn, lại còn thúc đẩy lan truyền”

Sắc mặt Từ Dao trắng bệch, cô ta điên cuồng läc đầu phủ nhận: “Không, tôi không có!

Căn bản Đường Duy không phải là của một mình cô, tôi gọi đây là cạnh tranh công bằng!

Cô không thể vì thế mà trút giận lên tôi!”

“Thực ra, ngược lại tôi rất bội phục cô, nhiều năm như vậy qua đi vẫn khổ tâm nghiên cứu, làm ra những việc trái đạo lý” Ánh mắt Tô Nhan mang theo sự yêu dã cùng mị hoặc như ma quỷ, thấp giọng: “Chỉ vì biến thành tôi Những lời này đã đánh bại tất cả lý trí của Từ Dao.

Nhiều năm như vậy, cô ta chẳng qua cũng chỉ là thế thân của Tô Nhan!

Không, thậm chí ngay cả thế thân cũng không như cô ta, ít nhất thế thân còn có thể giữ lại tình cảm cùng yêu thương, mà Từ Dao thì sao? Nhiều năm như vậy, ngay cả một ánh mắt Đường Duy cũng chưa từng cho cô ta!

“Chẳng qua chỉ là một vở kịch cô tự biên mà thôi”

Thấy vậy, Tô Nhan khinh miệt nhìn cô 1a: “Thật sự là thanh cao, nhưng mặc kệ cô có làm thế nào, thì Đường Duy cũng sẽ không chú ý đến cô, làm sao bây giờ, cho dù tôi là một tiện nhân, tôi là một người độc ác.”

Tô Nhan đến gần cô ta, từng câu từng chữ gắn giọng: “Cũng sẽ không trở thành một thứ hàng giả, ngay cả bắt chước cũng không giống”
Chương 1442: Cậu điên rồi, ghen tuông sao?

Hàng giả Ngón tay Từ Dao đột nhiên siết chặt, Tô Nhan… Cô nói rằng Từ Dao chỉ là một kẻ mạo danh!

“Cô nghĩ cô là ai? Cô xứng đáng để tôi bắt chước sao?” Từ Dao vừa nói vừa rơi nước mắt, thân thể còn rụt vào trong lòng Diệp Tiêu, giống như tìm chỗ dựa.

Không sai, phía sau cô ta còn có nhà họ Từ và nhà họ Diệp, Tô Nhan sao dám động tay!

Tô Nhan cao cao tại thượng nhìn xuống cô ta: “Lại muốn sử dụng thủ đoạn quen thuộc nữa sao? Diệp Tiêu đứng về phía cô như vậy, có phải trong lòng cô đang có cảm giác thành tựu không?”

Trong mắt Từ Dao hiện lên một tia sát ý, nghe Thấy Tô Nhan tiếp tục nói: “Đối với cô, chỉ cần là đàn ông có giá trị lợi dụng, cô sẽ không bỏ qua, cho nên Diệp Tiêu à Cô nhún vai tiếp tục: “Anh thấy rõ con người thật của cô ta chưa?”

Anh đã thấy bộ mặt thật của người phụ nữ này chưa?

Giọng nói từng câu từng chữ truyền đến tai Đường Duy, lúc ấy cậu đang lái xe, Từ Thánh Mân ngồi ở một bên ghế phụ: “Cậu còn giám sát bọn Từ Dao sao?”

“Ai muốn giám sát Từ Dao.”

Đường Duy trợn mắt khẳng định lại: “Tôi đang nghe giọng nói Nhan Nhan được không?”

“Cậu có thể đừng buồn nôn như vậy không?” Từ Thánh Mân nói: “Vậy chuyện đó đã xong chưa?”

Đường Duy ngắn gọn: “Xong rồi”

“Người khác đâu?”

“Trên đường tới.”

Lúc này Từ Thánh Mân mới buông tất cả cảnh giác xuống: “Vậy… chúng ta có thể kết thúc không?”

“Bên phía Vinh Sở có lẽ còn có chút chuyện muốn giải quyế Đường Duy xoay vô lăng một chút: “Từ Dao và Diệp Tiêu tới cửa tìm Tô Nhan.”

Từ Thánh Mân lộ ra biếu cảm không nói nên lời: “Vì sao Diệp Tiêu còn có thể đến tìm Tô Nhan, không phải cậu đã đến nói chuyện với Diệp Kinh Đường, muốn ông ta nghiêm cấm Diệp Tiêu xuất hiện trước mặt Tô Nhan sao?”

Từ Thánh Mân nói đến chuyện này, vẻ mặt Đường Duy vốn còn kiêu ngạo lập tức trầm xuống.

Trong mắt giống như có cuồng phong bão tố cuồn cuộn, đáng tiếc Từ Thánh Mân không phát hiện ra, anh ta vẫn đang sờ căm tự mình suy đoán mọi khả năng: “Cậu nói xem… Diệp Tiêu có phải… Thích… Thích Tô Nhan không?”

Cho dù bị người lớn trong nhà nghiêm cấm, biết là quay lại sẽ bị măng, thậm chí là bị giam cầm, thế nhưng vẫn muốn gặp Tô Nhan một lần.

Chỉ là anh ta cũng không nhận ra điều đó, cho nên luôn miệng nói ghét Tô Nhan, nhưng khi phát hiện Tô Nhan và Đường Duy thân cận, mới đưa ra quyết định lựa chọn trong tiệc đính hôn.

Bởi vì Diệp Tiêu cảm thấy, Tô Nhan mới đúng là vị hôn thê của anh ta, làm sao có thể dây dưa không rõ ràng với người đàn ông khác như vậy?

Từ Thánh Mân nhìn Đường Duy đang lái xe nói: “Cẩn thận nghĩ lại, Diệp Tiêu còn rất đáng thương, nhưng ít nhất so với Từ Dao thì vẫn tốt hơn một chút”

“Đúng không?”

Đường Duy cười lạnh lên tiếng, ánh mắt cậu giống như tảng băng: “Cũng đáng thương sao? Còn những lần anh ta ra tay làm những chuyện nhục nhấ với Tô Nhan thì sao? “

“Cậu thì làm ít hơn à?”

Từ Thánh Mân hỏi ngược lại: “Tôi cảm thấy Diệp Tiêu rất thích Tô Nhan. Nhưng có vẻ chính anh ta cũng không nhận ra Đường Duy nghe vậy, chân tăng sức đạp mạnh một cước phanh!

“Cậu đang làm gì vậ Từ Thánh Mân bị tình hình này dọa cho nhảy dựng lên, chiếc xe đang chạy với tốc độ cao lại đột ngột dừng lại như vậy, anh ta theo quán tính bật ra, may mà có dây an toàn kéo trở lại ghế lái phụ: “Đường Duy, cậu làm cái gì vậy, đột nhiên lại..”

“Anh đang nói cái gì?”

Thanh âm của Đường Duy âm trầm, sát khí mạnh mẽ giống như sau lưng cất giấu một lưỡi dao sắc bén có thể giết người: “Nói lại một lần nữa xem?”

Từ Thánh Mân nói: “Tôi phân tích một chút, Diệp Tiêu thích Tô Nhan…”

Nói đến một nửa, liền thấy biểu cảm trên khuôn mặt Đường Duy càng đáng sợ hơn, dường như một giây sau có thể trực tiếp đâm chết Từ Thánh Mân: “Cậu điên rồi! Tôi đang nói về khả năng đó, cậu có ghen tuông thì cũng đừng trút giận lên tôi như vậy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom