• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (26 Viewers)

  • Chương 1431-1436

Chương 1431: Con bài mặc cả, chỉ vì yêu

Nụ cười dịu dàng trên gương mặt Đường Duy không kéo dài được bao lâu, hoàn toàn biến mất trong nháy mắt ngay khi Khương Thích đóng cửa lại, sau đó nhìn về phía Hàn Khinh Yên: “Dạo gần đây em chưa làm xong bài tập nhỉ?”

Hàn Khinh Yên vừa nghe thấy hai từ “bài tập” liền cảm thấy đau cả đầu: “Anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta còn có thể làm bạn tốt”

Đường Duy nhếch miệng cười, suýt chút nữa thì viết đầy hai chữ “tính toán” ở trên mặt, cậu nói: “Giao dịch đi, em đi cùng với anh đến một nơi, anh sẽ bao thầu hết bài tập của em trong vòng một tháng, thế nào?”

Hàn Khinh Yên phẩy cây quạt lên xuống, không chút nghĩ ngợi: “Đồng ý!”

Từ Thành Mân: “Sao mình có cảm giác đây không phải là chuyện tốt đẹp gì..”

1431-1.jpg


Hàn Khinh Yên còn nhỏ như vậy, cậu cũng có thể làm như vậy được.

Đường Duy bị ánh mắt của anh ta quét tới quét lui, nổi giận: “Chết tiệt, tôi là hạng người như vậy sao?”

Từ Thánh Mân gật đầu lia lịa.

Đường Duy nhất định sẽ làm ra loại chuyện này, chỉ là vấn đề muốn hay không thôi.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Hàn Khinh Yên nói: “Diệp Kinh Đường là…

Đường Duy ngẩn người, sau đó nói: ‘Là đối tượng thầm mến trước đây của mẹ em”

*..” Những kí ức thăng trầm kia, thế mà qua lời của cậu chỉ bằng một vài từ như vậy.

Hàn Khinh Yên nhìn về phía cửa chính của nhà họ Diệp: “Em hiểu rồi, anh cần em làm gì?”

Đường Duy mỉm cười: “Đi gặp ông ta một chút”

Muốn chết à!

Từ Thánh Mân không nhịn được nữa: “Đường Duy, tên súc sinh này! Hàn Khinh Yên còn nhỏ như thế, cô bé là là con gái của dì Khương Thích, thế mà cậu muốn đưa cô bé cho Diệp Kinh Đường sao?”

Vốn dĩ cho rằng để Hàn Khinh Yên đi quyến rũ Diệp Tiêu đã là biện pháp tồi tệ nhất của Đường Duy, không ngờ tới cậu lại để cho.

Hàn Khinh Yên đi gặp Diệp Kinh Đường!

“Đường Duy, cậu còn là người sao?”

Đường Duy hận không thể trực tiếp đánh chết Từ Thánh Mân ngay bây giờ: “Bên trong đầu của anh có thể có suy nghĩ tốt hơn được không?”

Từ Thánh Mân chỉ vào cậu: “Bộ dạng của cậu thế này, làm sao tôi có thể suy nghĩ tốt về cậu? Tên cặn bã!”

Đường Duy lười giải thích, dứt khoát không nói chuyện nữa.

Khi bấm chuông cửa nhà họ Diệp, nhân viên bảo vệ đã nhận ra khuôn mặt của những cậu ấm, cùng họ đi vào.

Xuyên qua vườn hoa, Diệp Kinh Đường đang uống trà trong phòng khách, liền nghe thấy âm thanh từ cửa truyền đến.

“Đường Duy, tôi khuyên cậu nên tỉnh táo một chút, Khinh Yên còn nhỏ như vậy, cậu làm như thế nhất định dì Khương Thích sẽ không bỏ qua cho cậu. Diệp Kinh Đường vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Đường Duy: “Duy Duy?”

Qua nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn cô độc một mình.

Đường Duy lùi lại, đưa Hàn Khinh Yên ở phía sau lộ ra, cười nói: “Chào buổi sáng, chú Diệp Kinh Đường”

Khuôn mặt đó!

Chén trà trong tay Diệp Kinh Đường ngay lập tức rơi xuống đất.

Cùng với những quá khứ đã qua, rơi xuống vỡ tan tành.

Bàn tay Diệp Kinh Đường run rẩy, nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều ở trước mặt, gương mặt vốn tưởng rằng đã quên đi, một lần nữa hiện lên trong tâm trí từng chút từng chút một.

Đến tuổi đã nắm chặt tiền quyền trong lòng bàn tay, âm thanh của người đàn ông vẫn run run nói: “Mẹ của cháu là…”

Hàn Khinh Yên mặc hán phục trông như một tiểu tiên nữ cúi chào một cái, nở nụ cười ngọt ngào: “Mẹ cháu là Khương Thích, lần đầu tiên gặp mặt chào hỏi chú Diệp Đường Kinh ạ”

Giống Khương Thích… y như đúc.

Diệp Kinh Đường đi tới, bước chân lảo đảo, ngay khi anh ta sắp đụng phải Hàn Khinh Yên, Đường Duy đã chản cô bé lại, hẳng giọng nói: “Chú Diệp Đường Kinh, cháu muốn cùng chú nói chuyện liên quan đến Diệp Tiêu”

“. Hóa ra cậu không biết xấu hổ xem Hàn Khinh Yên như con bài mặc cả!

Đường Duy đoán chắc Diệp Kinh Đường yêu Khương Thích!
Chương 1432: Không phải tha thứ, cũng không phải buông xuống

Diệp Kinh Đường còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Đường Duy ở ngay bên cạnh liền nhẹ giọng nói: “Chú có còn nhớ rõ chuyện trước đây Tô Nhan và Diệp Tiêu muốn đính hôn với nhau không?”

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Diệp Kinh Đường có chút áy náy, có lẽ là vì nghĩ đến hành động đáng thất vọng của Diệp Tiêu đã mang đến tổn thương cho Tô Nhan, anh ta nói: “Ừm. Cho nên hôm nay cháu tới đây…”

Đường Duy hít sâu một hơi: “Cháu muốn tới đây để nói chuyện với chú về Diệp Tiêu, yêu cầu anh ta từ nay về sau đừng tiếp tục dây dưa với Tô Nhan, hay là xuất hiện trước mặt em ấy nữa”

Diệp Kinh Đường giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới anh ta có thể nghe thấy những lời này từ trong miệng Đường Duy.

“Duy Duy, ý của cháu là…

“Người đứng đẳng sau màn đính hôn trò hề đó, cháu đã biết đó là ai rồi”

Khi nói những lời này, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào đã là sự nhún nhường lớn nhất của cậu.

Nhưng cho dù là như thế, Từ Thánh Mân vẫn nhìn thấy trong ánh mắt của Đường Duy xẹt qua một tỉa lạnh lẽo.

Sau đó, cậu lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào Diệp Kinh Đường: “Diệp Tiêu là một thành viên trong gia đình của chú, cũng là người kế nghiệp mà chú coi trọng nhất. Mà chú cũng có mối quan hệ tốt với ba của cháu, đối với cháu cũng không tệ. Nếu như cháu trực tiếp ra tay, cháu cũng không biết phải ăn nói như thế nào”

Diệp Kinh Đường chậm rãi thay đổi thành dáng vẻ nghiêm túc.

Không, Đường Duy tới đây không phải để đàm phán, cậu đến đây chính là để đưa ra tối hậu thư.

Lý do duy nhất cậu vẫn để yên cho Diệp Tiêu, chính là Diệp Tiêu và Diệp Kinh Đường có quan hệ máu mủ với nhau.

Khi còn bé, Diệp Kinh Đường đối xử rất tốt đối với Đường Duy, nhớ đến phần ân tình này, nên lúc đó Đường Duy không ra tay độc ác.

Hôm nay đến đây gặp Diệp Kinh Đường, chính là mơ hồ nhắc nhở tin tức này cho Diệp Kinh Đường Nếu như không phải vì Diệp Kinh Đường.

Từ Thánh Mân toàn thân lạnh lẽo, Diệp Tiêu kia làm sao có thể được sống thư thái giống như bây giờ?

Diệp Kinh Đường chiến đấu thăng trầm nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được những lời nói của Đường Duy: “Nhưng hai năm nay Diệp Tiêu đã liên lạc với Tô Nhan, Tô Nhan trả lời, bảo rằng đã tha thứ cho nó: Đã tha thứ như thế rồi, một người ngoài cuộc như Đường Duy lại có tư cách gì can thiệp vào mối quan hệ của Tô Nhan và Diệp.

Tiêu?

“Tha thứ ư?”

Đường Duy cúi đầu, cười nói Không rõ tiếng cười đó có ý là gì, khiến cho người ta nghe thấy không khỏi cảm thấy run rẩy.

Đến tận cùng, dù tha thứ cũng không còn để ý nữa. Cho nên tha thứ hay không cũng không quan trọng, mới có thể đưa ra câu trả lời như vậy.

“Duy Duy, nếu như Diệp Tiêu thật sự lỡ làm sai điều gì, nó xin lỗi Tô Nhan, là đạo lý hiển nhiên” Giọng điệu của Diệp Kinh Đường tăng lên: “Chỉ là, cháu cũng không phải là Tô Nhan, nếu như muốn ra tay với Diệp Tiêu, cũng phải nhìn xem chú có đồng ý cho phép cháu làm như vậy hay không?”

Ngụ ý là Diệp Kinh Đường vẫn đứng về phía Diệp Tiêu. Chung quy lại, Đường Duy phải bước qua anh ta thì mới có thể động tới Diệp Tiêu.

Những lời ẩn ý này mang theo sự áp bức, khiến cho Từ Thánh Mân kinh hãi.

Đúng là nhân vật cùng thế hệ với Bạc Dạ.

Đường Duy siết chặt ngón tay, khoảnh khắc đó trong mắt cậu tựa như có tia sáng, cậu nói: “Chú Diệp Đường Kinh, chú muốn trông thấy bi kịch tái diễn hay sao?”

Bi kịch.

Bi kịch của ai, bi kịch của anh ta và Khương Thích sao?

Lòng dạ tàn nhẫn, hung ác của Diệp Kinh Đường bị xao động: “Cháu nói cái Ệ Đường Duy lại đưa Hàn Khinh Yên ra: “Chắc chú cũng biết rõ cô bé là con gái của ai?”

Hô hấp của Diệp Kinh Đường gia tăng tốc độ.

“Vậy thì, ba của cô bé là ai, chắc hẳn chú cũng có thể đoán ra được.”

Không… anh ta không muốn đoán, cũng không dám đoán.

“Từ xưa đến nay, chú vẫn luôn cô đơn một mình, chú đang chờ ai vậy?” Đường Duy nhìn vào dương mặt của Diệp Kinh Đường, vốn từng là gương mặt yêu quý của Khương Thích: “Chú đang chờ mẹ của cô bé, thế nhưng không còn nữa đâu. Chú Diệp Kinh Đường, chuyện cũ của hai người đã kết thúc từ lâu rồi: Diệp Kinh Đường có hối hận không? Suốt cả cuộc đời này, anh ta luôn cảm thấy hối hận.

Hối hận vì hành động bản thân vào năm đó, hối hận vì mạnh miệng, hối hận vì sự máu lạnh của anh ta, hối hận vì từng bước từng bước khiến cho Khương Thích rời xa khỏi anh ta cũng không quay trở về…
Chương 1433: Đúng, cháu yêu cô ấy

Anh ta cảm thấy hối hận vì điều đó! Anh ta hận chính bản thân mình đến chết! Anh ta không thể chấp nhận được chuyện như thế này lại tiếp tục xảy ra lần thứ hai.

Đường Duy bỗng thay đổi nét mặt, ánh mắt như nhuốm lên vẻ tuyệt vọng sâu thẳm: “Diệp Kinh Đường, chú còn muốn xem… vở kịch không thể yêu này một lần nữa sao?”

Diệp Kinh Đường liền sửng sốt nhìn cậu bé trước mặt~ Không phải, Đường Duy đã không còn là một cậu bé như trong trí nhớ của anh ta nữa, giờ đây cậu đã là một chàng trai hô mưa gọi gió với một khí phách ngạo nghễ ngay thẳng, giống như anh ta vào những năm đó… không ai có thể sánh bằng.

“Cháu không muốn hối hận…” Đường Duy không biết lấy đâu ra sức lực, vươn tay siết chặt lấy tay của Diệp Kinh Đường như muốn anh ta có thể cảm nhận được toàn bộ sức lực và sự quyết tâm của cậu: “Cháu không muốn hối hận nữa, chú Diệp Kinh Đường, chú hãy giúp cháu nhé, cháu hiểu rõ cái cảm giác đó, nó còn hơn là cái chết nữa… Nếu cháu mất đi Tô Nhan thì cháu…”

Đường Duy rưng đỏ đôi mắt: “cháu… sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

Câu nói này của Đường Duy như một mũi kim đâm thẳng vào trái tim của Diệp Kinh Đường.

Đúng vậy, trong những năm qua, anh ta đã nhiều lần tự hỏi bản thân mình, sống như một xác chết không hồn thì có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?

Anh ta biết, anh ta biết rõ cái cảm giác đó nó khó chịu đến nhường nào.

Cái cảm giác tự tay đẩy người mình yêu ra xa, cuối cùng đến khi muốn quay lại thì hoàn toàn bất lực khi chính mình cũng không thể làm gì được nữa, nó còn đau hơn bất kì hình phạt tàn nhẫn nào trên thế gian này.

Diệp King Đường cảm thấy sốc.

“Vì chuyện của Diệp Tiêu, gia đình Tô Nhan đã phải chịu thiệt thòi tại buổi lễ đính hôn” Đường Duy trầm giọng: “Cô ấy thật sự đã tha thứ cho Diệp Tiêu sao? Cô ấy là một người hiếu thẳng, làm sao có thể dễ dàng tha thứ, chẳng qua chỉ là..”

Đường Duy đưa mắt nhìn và cố ý nói với một giọng điệu rất là đau khổ: “Chẳng qua chỉ là vì.. chú là chú Diệp Kinh Đường…”

Đường Duy ngụ ý, Tô Nhan cũng chỉ vì nể mặt của Diệp Kinh Đường nên mới nói tha thứ: cho Diệp Tiêu.

Cho nên trên thực tế, đối với Tô Nhan mà nói sự tồn tại của Diệp Tiêu cũng giống như một vết thương cũ ở trong lòng cô.

Trong lòng Diệp Kinh Đường cảm thấy áy náy, huống hồ Đường Duy mỗi câu mỗi chữ lại đang tự trách lương tâm mình như thế, anh ta có thể coi như đang nhìn Đường Duy từng bước trưởng thành hơn, nếu Đường Duy lại đi vào vết xe đổ của chính mình thì hẳn là anh ta cũng sẽ vô cùng đau lòng.

Vì anh ta biết cái cảm giác đó nó đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào.

Hơn nữa… chưa nói đến chuyện con gái của Khương Thích hiện giờ đang đứng trước mặt anh ta, điều đó càng làm cho Diệp Kinh Đường cảm thấy đau lòng.

Khương Thích à… con gái của em thật sự giống em y như khuôn đúc…

Sẽ thật tuyệt nếu như cô bé lớn lên trong sự bảo vệ của anh, nhưng…

Diệp Kinh Đường nở một nụ cười tự chế giễu chính mình, ba của con bé, Hàn Nhượng hẳn là cũng rất mạnh mẽ để có thể bảo vệ con bé.

“Chú nhìn Khinh Yên xem”

Đường Duy vội vàng nói: “Khinh Yên chính là minh chứng tốt nhất mà chú và dì Khương Thích đã bỏ lỡ. Hiện tại em ấy và chú Hàn Nhượng đang sống rất hạnh phúc với nhau, nhưng chú lại chỉ có một mình”

Từ Thánh Mân toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi, câu nói này của Đường Duy chẳng khác nào là đâm một nhát chí mạng vào tim của Diệp Khinh Đường sao?

Đường Duy tiếp tục nói: “Chú Diệp Khinh Đường, chú nhìn cháu xem, cháu vì không muốn mất đi Tô Nhan nên cháu mới đến tìm chú, cháu nghĩ chỉ có chú mới có thể hiểu được cháu, tuy rãng hiện tại bên cạnh Tô Nhan cháu không là gì hết, cũng giống như chú lúc trước, nhưng lần này, cháu muốn thay đổi kết cục.

Trái tim Diệp Khinh Đường quặn lại: “Chú hiểu rồi, cháu không muốn dính dáng gì với Diệp Tiêu mà lại muốn đối tốt với Tô Nhan thêm một lần nữa~- Đường Duy, cháu yêu Tô Nhan, phải không?”

Ngay lúc đó, Từ Thánh Mân trông thấy Đường Duy ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ mặt vô cảm không chút thay đổi đó, thốt ra cũng giống như bao lời thề khắc cốt ghi tâm khác, thậm chí không hề lo lắng suy nghĩ rằng sau câu trả lời đó là có bao nhiêu sóng to gió lớn thế nào.

Cậu gần như trả lời ngay mà không cần phải suy nghĩ: “Đúng vậy”

“Cháu yêu cô ấy”
Chương 1434: Muốn thắng phải không từ thủ đoạn

Từ Thánh Mân sững người, nhìn Đường Duy đứng cách mình không xa với ánh mắt không thể tin nổi.

Có thể cậu cũng không biết mình đã nói ra những lời lẽ khiến người khác kinh ngạc đến mức nào.

Nhưng bây giờ, ánh mắt của cậu chỉ có sự lạnh lùng như một ngọn núi lửa đang sôi sục sắp sửa phun trào nhưng lại bị một con sóng lớn có thể che trời lấp đất lạnh buốt nuốt chứng, không còn sót lại cảm xúc nào khác.

Sau khi Đường Duy nói xong câu nói đó thì tiếp tục nói: “Vì vậy, chú Diệp Kinh Đường, tất cả đều xem sự lựa chọn của bản thân chú rồi”

Diệp Kinh Đường nhìn Hàn Khinh Yên ở trước mặt và không nói gì. Sau một lúc lâu im lặng, người đàn ông đã thở dài một hơi đầy đau khổ rồi nị “Chú hiểu r Anh ta nói với vẻ khó khăn: “Chú sẽ để Diệp Tiêu rời xa Tô Nhan, Duy Duy, chú và ba cháu là chỗ thâm tình, chú cũng không muốn để cháu phải đi theo con đường của chú…”

Vốn dĩ Diệp Kinh Đường nghĩ anh ta sống một mình cũng tốt, một mình vượt qua đau khổ thì có lẽ cũng không cô đơn lắm Nhưng lúc anh ta nhìn thấy Hàn Khinh Yên thì lại nhớ đến những yêu thương và hận thù nhùng nhẳn trước đây với Khương Thích.

Diệp Kinh Đường đã phải mất hơn nửa một cuộc đời mới bước ra khỏi cái quá khứ đm máu đó nhưng bây giờ, Đường Duy đưa Hàn Khinh Yên đến trước mặt anh ta thì đã có thể dễ dàng lôi quãng ký ức đó ra lại một lần nữa.

Sự tồn tại của Hàn Khinh Yên luôn nhắc nhở Diệp Kinh Đường từng giây từng phút về bi kịch năm đó của anh ta và Khương Thích.

Anh ta không nhẫn tâm nhìn Đường Duy cũng lún sâu vào như mình.

Đừng để ân hận trở thành kết cục của tình yêu.

Diệp Kinh Đường run run đưa tay ra và nhẹ nhàng hỏi Hàn Khinh Yên: “Chú có thể… ôm cháu không?”

Hàn Khinh Yên chớp mắt, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, nhìn ngũ quan của anh ta thì cũng có thể tưởng tượng ra được lúc còn trẻ anh ta đẹp trai phong độ đến chừng nào, hèn gì năm đó mẹ cô bé lại yêu anh ta sâu đậm.

Đôi chân mày của cô bé cong vút, khi cười lên giống hệt với Khương Thích.

Việc Khương Thích không làm được thì hãy để cô bé làm.

Cô bé sải rộng vòng tay, chân thành ôm lấy Diệp Kinh Đường như một lời từ biệt muộn màng nhưng hoàn chỉnh cho cái quá khứ đã qua đó, tuyên bố kết thúc một thời đại.

“Một mình cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé chú Diệp Kinh Đường”

Diệp Kinh Đường nhắm mắi lại, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.

Lúc Đường Duy ra khỏi căn nhà cổ của nhà họ Diệp thì Từ Thánh Mân ở sau lưng than thở.

“Không ngờ cậu… Lại nói ra những lời như thế…”

Hàn Khinh Yên cũng cảm thấy rất cảm động, lúc ra khỏi cửa thì mắt đỏ hoe nói với Đường Duy: “Cảm giác như chú Diệp Kinh Đường đang thương xót cho anh, không muốn anh sau này cũng phải sống một mình nên mới thay đối suy nghĩ của mình”

€ô bé nhìn Từ Thánh Mân một cái rồi cả hai đều có chút cảm thán.

Kết quả lại nghe thấy người đàn ông đi phía trước cười châm biếm một tiếng.

Tiếng cười đó… Sao nghe cứ giống như gian kế đã thành…?

Tim Từ Thánh Mân đập thình thịch rồi nhìn thấy người đàn ông lúc nấy mặt mày thâm tình lại nghiêm túc như đang thề thốt quay mặt lại.

Khóe miệng nở nụ cười xấu xa và tự đại, hoàn toàn không thể tìm thấy chút biểu cảm đau khổ tột độ nào như lúc nói chuyện với Diệp Kinh Đường.

Từ Thánh Mân ngây ra vài giây rồi phản ứng lại, anh ta chỉ vào Đường Duy và hét lớn: “Chết tiệt, cậu… chơi khổ nhục kế à?”

Cố ý dẫn Hàn Khinh Yên đến trước mặt Diệp Kinh Đường để anh ta nhớ lại câu chuyện tình cảm trước đây của mình, sau đó thì làm ra vẻ để Diệp Kinh Đường đồng cảm với cậu, sau đó nữa thì giả vờ đau khổ, nói mấy lời cảm thông sâu sắc với Diệp Kinh Đường… Vậy là xong, Diệp Kinh Đường đã hoàn toàn bị cảm động bởi một bối như Đường Duy, không muốn nhìn thấy cậu trở thành người như anh 1a.

Thế là để khuyến khích cậu buông tay, đi theo đuổi Tô Nhan, anh ta đã chủ động giúp cậu giải quyết rắc rối là Diệp Tiêu Đường Duy huýt sáo rồi nói: “Muốn thắng thì phải không từ thủ đoạn mà”
Chương 1435: Đường Duy, cậu có biết xấu hổ không vậy?

“Chẳng phải cậu nói tìm Diệp Tiêu tính sổ sao?”

“Diệp Tiêu là gì trong nhà họ Diệp?” Đường Duy tỏ vẻ khinh thường như thể không xem bất cứ ai ra gì rồi nói: “Muốn tìm thì cũng phải Tìm người có tiếng nói, ra tay từ Diệp Kinh Đường thì sau này mới có thể yên tâm an giấc: “.” Từ Thánh Mân nghiến chặt răng rồi nói: “Vì vậy những lời cậu nói lúc nấy đều là giả sao?”

“Giá?”

Đường Duy nheo mắt lại rồi nói “Ai mà biết được chứ”

Đường Duy nói xong thì cúi đầu nhìn Hàn Khinh Yên và nói: “Nhóc con, em đã giúp anh hoàn thành một nhiệm vụ lớn đấy”

Hàn Khinh Yên tỏ vẻ không vui rồi nói: “Hứ, anh đúng thật là quá nham hiểm và xảo quyệt”

Đường Duy nheo mắt lại, nhếch môi với vẻ không hề quan tâm rồi nói: “Thật sự anh không phải là hạt giống trở thành người tốt”

Cậu thích hợp với vai phản diện.

“Nhưng em yên tâm, anh sẽ không quên bài tập nhà trong một tháng của em đâu.”

Đường Duy vỗ nhẹ lên vai của Hàn Khinh ‘Yên và nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy”

Từ Thánh Mân chậc lên một tiếng rồi nói: u thì được tính vào loại quân tử gì? Cậu mà là quân tử thì tôi là thượng đế rồi”

Tối hôm đó, Đơn Giản đột nhiên nhận được một bức email Cậu ta vừa mở ra xem, sao lại toàn là bài tập về nhà?

Là trợ lý đặc biệt của Đường Duy, cậu ta cảm thấy trò này rõ ràng là đang sỉ nhục trình độ chuyên môn của mình. Cậu ta đang định hỏi rốt cuộc là chuyện gì thì Đường Duy đã gọi điện thoại đến: “In hết mấy đề thi đó ra, dùng bút màu đen để viết câu trả lời, ngoại trừ chừa trống chỗ ký tên ra, tất câu hỏi còn lại phải được làm xong, mỗi ngày trước tám giờ tối giao cho tôi”

“Cậu Đường, cậu thế này là đang kiểm tra trình độ học cấp hai của tôi sao?” Đơn Giản bực bội nói: “Tôi cũng không báo cáo giả về học lực của mình, cậu làm thế này là sao?”

“Không có gì, đó là bài tập nhà của con gái của bạn tốt của mẹ tôi, anh làm giúp cô bé đi”

Đường Duy nở nụ cười cực xấu xa rồi nói: “Bài tập của một tháng, đừng khách sáo, tôi bao tháng này giúp anh rồi.”

Chết tiệt, cậu có biết xấu hổ không vậy hả?

Từ Thánh Mân nhìn Đường Duy giao nhiệm vụ đó cho Đơn Giản xong rồi leo lên chiếc giường nhỏ trong phòng sách, năm xuống và ôm gối ngủ thì chậc lưỡi rồi nói: “Đây là hành động quân tử của cậu sao?”

Đường Duy không đổi sắc mặt và nói “Ngụy quân tử cũng được tính là một loại quân tử”

“.“ Tô Nhan gặp phải cậu không biết đã gặp phải xui xẻo gì nữa.

Có thể nói vì chuyện này mà hai người họ đã hai ngày không ngủ, Từ Thánh Mân nhìn quầng thâm dưới mắt của Đường Duy rồi thở dài rồi cũng quay người đi về phòng ngủ.

Lúc Từ Thánh Mân mở mắt ra lại thì nhìn thấy Đường Duy đã thức dậy, cậu đang ở trong phòng sách, đeo kính giả cận ngồi trước máy tính và gõ bàn phím Mấy cụm từ như giả danh trí thức, thú đội lốp người cứ len lỏi vào đầu Từ Thánh Mân.

Đường Duy nghe có tiếng động thì quay người lại, đưa tờ giấy mới in ra cho Từ Thánh Mân và nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu…”

Từ Thánh Mân tiện miệng nói: “Gió đông?”

“Không” Từ sâu trong ánh mắt của Đường Duy thoáng qua một ý nghĩ sâu xa, cậu nói: “Chỉ thiếu Vinh Sở”

Tô Nhan, bất luận dùng thủ đoạn gì.

Thì anh cũng phải quay trở về lại bên cạnh em. Những ngày tháng không bị Đường Duy.

làm phiền, cuộc sống rất yên ổn và thanh bình nhưng Trì Liệt thì cứ phải chạy tới chạy lui nhà họ Tô.

Trì Liệt sắp chạy đến nôn ra rồi, cậu ta nói: “Ba, con thật sự không muốn đi nữa, đến nhà họ Tô mà cứ như đi làm điểm danh vậy”

Hai người đàn ông được gọi là ba liền chau mày và nói: “Không được!”

Vưu Kim nói: “Một mình Tô Nhan ở nhà sẽ thấy cô đơn”

Khắc Lý Tư nói: “Con là bạn trai của người ta, sao con lại có thái độ như thế?”

Trì Liệt bị Vưu Kim và Khắc Lý Tư ép đẩy vào nhà họ Tô, bảo vệ ở cửa nhà họ Tô nhìn thấy Trì Liệt thì mặt mày hớn hở nói: “Cậu Trì lại đến rồi à?
Chương 1436: Từ Dao đến nhà, tôi muốn gặp cô!

Trì Liệt vẫy tay chào: “Chào anh”

Tô Nghiêu đứng bên trong nhà, vòng hai †ay trước ngực, nhìn Trì Liệt với vẻ mặt không thiện cảm rồi nói: “Sao anh lại đến đây nữa rồi?”

Trì Liệt nói: “Tôi tìm chị cậu, không tìm cậu”

Tô Nghiêu tức đến mức vừa nói vừa ho: “Chị tôi đã có Lam Thất Thất ở bên cạnh, sau này anh không cần ngày nào cũng đến nữa đâu!”

Trì Liệt nhìn Tô Nghiêu đầy ẩn ý rồi nói: “Cậu rất thú vị, tôi và chị cậu đang yêu nhau, sao lại không thể đến?”

Tô Nghiêu chặn ở trước cửa, biểu cảm đó rõ ràng là không vừa ý, Trì Liệt như đang giảng co với cậu ta, sau đó đẩy vai cậu ta rồi chen vào nhà và nói: “Nhường đường, nhường đường”

Tô Nhan và Lam Thất Thất đang nghiên cứu món bánh ngọt mới, nhìn thấy Trì Liệt đến thì cũng không thấy bất ngờ, dù sao thì mấy ngày nay Trì Liệt cũng lãng vãng cả ngày ở nhà cô, cô vẫy tay và nói: “Mau đến đây”

Trì Liệt cười tít mắt chạy qua và nói: “Đang làm gì đó?”

“Nghiên cứu cách làm bánh chiffon”

Tô Nhan và Lam Thất Thất nhìn chẳm chằm vào lò nướng, quan sát sự thay đổi trạng thái của thức ăn bên trong đó. Lam Thất Thất nghe thấy tiếng lâm bầm của Tô Nghiêu thì cười mấy tiếng rồi không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Nghiêu Nghiêu, chị có thể hiểu được tâm trạng sợ bị cướp mất chị gái của em nhưng Nhan Nhan nhà chúng ta sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta mà”

Cô ta vừa mới dứt lời thì đã nghe thấy tiếng mắng của Tô Nghiêu ở ngoài cửa vọng vào: “Đến đây làm gì? Cút ra ngoài!”

Tô Nhan tò mò nhìn sang Lam Thất Thất và nói: “Trì Liệt lại bị mắng à?”

“Không phải anh”

Trì Liệt đứng sau lưng hai người họ và lắc đầu: “Anh đã vào đây rồi mà Lam Thất Thất ngây ra rồi nói: “Vậy…”

Là ai?

Mọi người cùng nhìn ra cửa thì thấy người mà Tô Nghiêu đang ngăn cản… Lại là một người khác.

Từ Dao?

Lúc này Lam Thất Thất mới ngẩng mặt lên khỏi lò nướng, vòng hai tay trước ngực và thấy tức cười rồi nói: “Cô ta đến đây làm gì? Đến tìm cậu sao?”

Tô Nhan không đưa mắt lên nhìn mà cứ chăm chú quan sát lò nướng rồi nói: “Không quen, đến đây thì tớ có thể nhét đầu của cô ta vào trong lò nướng”

Lam Thất Thất cười to ha hả, cô đã sớm không còn là Tô Nhan gọi dạ bảo vâng của trước đây nữa rồi.

Lam Thất Thất ra ngoài cửa giúp cô chất vấn tại sao Từ Dao lại đến nhưng không ngờ Từ Dao lại nói: “Bảo Tô Nhan ra đây, tôi muốn nói chuyện với cô ta.”

Lam Thất Thất nói: “Cô ấy cũng đâu có quen cô, việc gì cô ấy phải nghe cô nói?”

Từ Dao nghiến răng, cái cô Lam Thất Thất này ở bên cạnh Tô Nhan cứ như Từ Thánh Mân ở bên cạnh Đường Duy, phiền chết đi được.

Nhưng Từ Dao nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến thì nm chặt mấy ngón tay lại, cố kiềm chế cảm xúc của bản thân và nỗ lực điều chỉnh, nở nụ cười trông có vẻ rất dịu dàng, hiền hòa và nói: “Lam Thất Thất, tôi thật sự có việc cần tìm Tô Nhan, không phải tìm cô”

Ý nghĩa đẳng sau câu nói đó là Lam Thất Thất cô đang lo chuyện bao đồng đấy.

Lam Thất Thất hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu, cô ấy nói: “Bây giờ Tô Nhan đang bận, không gặp cô.”

“Cô là người đưa tin cho cô ta sao?”

Nụ cười của Từ Dao sắp không giữ được nữa, ánh mắt thoáng qua nét hậm hực, cô ta nói: “Tôi nghĩ, nếu như có liên quan đến Đường Duy thì chắc Tô Nhan sẽ không phải không muốn gặp tôi đâu”

Lam Thất Thất đi vào nhà bếp, hỏi Tô Nhan đang trông coi lò nướng: “Từ Dao nói có liên quan đến Đường Duy”

Kết quả Tô Nhan nghĩ cũng không cần nghĩ mà nói ngay: “Không gặp”

Lam Thất Thất ngây ra.

“Liên quan đến ai thì tìm người đó mà nói, chuyện có liên quan đến Đường Duy thì có liên quan đếch gì đến tôi?” Tô Nhan chỉ vào mình và nói: “Còn đến nữa tôi sẽ cho người đánh đấy”

“Đệch” Lam Thất Thất cảm thấy khó hiểu nhưng lại rất muốn vỗ tay cho Tô Nhan, cô ta nói: “Bây giờ cậu ngầu lắm đó Tô Nhan à!”

Tô Nhan không đổi sắc mặt và nói: “Đừng quan tâm đến cô ta, nếu cô ta thích thì cứ việc đứng đó, thêm mười phút nữa thì bánh sẽ ra lò rồi”

Kết quả Từ Dao ở bên ngoài đã lên tiếng: “Tô Nhan, cô không ra ngoài thì tôi sẽ đứng ở đây đợi mãi.”

Cô ta đang muốn ép Tô Nhan ra ngoài gặp mình sao?

“Đợi đi”

Tô Nhan xòe hai tay, nhún nhẹ vai rồi nói: “Làm cho ai xem chứ”

Trì Liệt vui đến mức cười phù ra một tiếng, cậu ta đứng ở góc bếp vừa rửa dụng cụ vừa chen miệng vào: “Nếu không nhầm thì là cố tình ép đến cửa, làm cho Đường Duy xem, quay đầu thì lại chạy đến chỗ Đường Duy cáo trạng, nói em để cô ta phải chịu uất ức.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom