Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1360
Chương 1360: Nhà anh bị sao vậy, sắp phá sản rồi à?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô cổ nặn ra một nụ cười, tiếp theo lại nói: "Không phải anh ghét tôi làm sao?
So với những người khác vẫn tốt hơn chút đỉnh.
Lam Thất Thất nói: "Không được, hôm nay ba tôi ở nhà, ông ấy ở nhà là tôi đã bị cấm cửa rồi.
Từ Thánh Mẫn đáp lại: 'Cô đã thành niên rồi, tại sao ba cô còn quản cô chặt đến như vậy, cô nhìn Tô Nhan nhà người ta, ba của cô ấy dứt khoát thả cửa
Lam Thất Thất tức giận đến mức đánh chữ cũng lộn xôn lên luôn.
Ba của Tô Nhan là con lai, cách thức nuôi dạy con của người nước ngoài có thể giống với ba tôi à!
Từ Thánh Mân cảm thấy phiên rồi.
Anh ta gửi đến một tin nhắn thoại: 'Rốt cuộc là có tới hay không, nói một câu. Nếu tới thì tôi đến đón cô
Lam Thất Thất nghiến răng.
Từ Thánh Mân lại nói: "Không tới thì thôi, tôi tìm Đường Duy chơi game"
Lam Thất Thất sững sờ, chỉ có thể hung hãn nói: Đi Nhưng anh đừng để ba tôi phát hiện ra đấy, lái chiếc xe mua đồ ăn của nhà anh đến đi.
Tại sao? 'Chiếc xe mua đồ ăn là thảm nhất, bố xe không có âm thanh, ba tôi sẽ không nghe thấy Lam Thất Thất dừng lại rồi nói: 'Nếu không, thì cái âm thanh từ chiếc xe thể thao của anh, cách cả một con phố ba tôi cũng đã có thể nghe thấy, đợi cho đến khi anh lái xe đến trước cửa nhà tôi, đoán chừng đội an ninh tư nhân trong tay của ba tôi đã chờ sẵn ở cửa để xử bắn anh rồi. 1. Ba của cô quá đáng sợ rồi, hay là sau này vẫn đừng nên tìm Lam Thất Thất để đi chơi đầu nữa.
Nửa giờ sau, Từ Thánh Mẫn gửi một tin nhắn cho Lam Thất Thất nói rằng đã đến rồi, Lam Thất Thất mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi sảnh, như một bóng ma trốn thoát khỏi tầm mắt của Lam Minh, và chuồn ra đến cổng
Nhìn trái nhìn phải, đều không thấy có ai tới.
Khi cô định gửi một tin nhắn cho Từ Thánh Mẫn nói rằng có phải là anh đang trêu đùa cô chủ đây không, thì người ở đối diện đã vẫy vẫy chiếc điện thoại di động.
Lam Thất Thất giật mình, nhìn sang nơi cách đó không xa, hết cả hồn.
Cô lại cẩn thận nheo mắt nhìn lần nữa, há miệng ra, ra sức hạ thấp giọng nói: “Anh điên rồi à? Từ Thánh Mẫn đội một chiếc mũ bảo hiểm trêи đầu, ném một chiếc mũ bảo hiểm khác cho Lam Thất Thất, đồng thời giơ ngón giữa lên: “Đừng nói nhảm, mau lên xe. Lam Thất Thất không biết nên cười hay nên tức giận nữa: “Cậu chủ Từ tại sao lại đi xe ắc quy như thế nào? Hạ thấp thân phận quá đi mất."
Từ Thánh Mẫn vỗ phần đuôi chiếc xe chạy bằng ắc quy của mình: “Cái này không phải là đang sợ ba cô cho tôi nếm trải mùi vị cuộc đời hay sao, đừng cười nữa cô chủ, mau lên xe đi “Ở đâu ra thế?” "Hỏi mượn của bảo mẫu, rồi phải trả lại đấy.
Lam Thất Thất nghe thế, vừa cười vừa leo lên vị trí phía sau của Từ Thánh Mẫn, sau khi đội mũ bảo hiểm xong, Từ Thánh Mẫn nói: “Đây là lần đầu tiên ông đây lái xe chạy bằng ắc quy đẩy, ôm cho đàng hoàng.
Lam Thất Thất nói: "Ai muốn chạm vào anh đâu chứ?” Tử Thánh Mẫn một bên lái xe một bên gầm lên giận dữ: "Má nó! Tôi bảo cô nằm chặt vào! Coi chừng bị ngã đó!"
Mặt Lam Thất Thất đỏ bừng, thận trọng vươn tay ôm eo Từ Thánh Mẫn.
Khá... khá là cường tráng đó.
Vì vậy, ngón tay của Lam Thất Thất kẽ di chuyển. Từ Thánh Mẫn bị một trận rùng mình: “Gãi ngứa tôi để làm gì vậy?
Mặt mày Lam Thất Thất hớn hở: "Tên nhóc này cơ bụng không tệ đấy chứ.
Đối mặt với làn gió đêm và đội mũ bảo hiểm, Từ Thánh Mẫn nheo mắt cười, giọng nói xuyên qua mũ bảo hiểm xen lẫn tiếng gió khiến cho mờ mịt và thô ráp truyền vào tại Lam Thất Thất: “Muốn xem không? Tôi còn có cơ bắp ở những chỗ khác nữa.
Lam Thất Thất hung hăng bóp eo Từ Thánh Mẫn một cái: “Đừng có mà nghĩ đến việc giở trò lưu manh với cô chủ đây nhé, những anh đẹp trai mà tôi quen biết cũng nhiều vô kể
Khặc – Ra tay không hề nhẹ nhàng gì cả.
Thế là nửa giờ sau, khi Từ Thánh Mẫn lái chiếc xe chạy bằng ắc quy đó đưa Lam Thất Thất đến trước cửa nhà hàng lẩu kiểu Hong Kong, thì Nhậm Cầu đứng đợi ở cửa đã há hốc miệng ra, căm cũng gần như rơi xuống đất.
Từ Thánh Mẫn xuống xe, ôm chiếc mũ bảo hiểm trêи
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô cổ nặn ra một nụ cười, tiếp theo lại nói: "Không phải anh ghét tôi làm sao?
So với những người khác vẫn tốt hơn chút đỉnh.
Lam Thất Thất nói: "Không được, hôm nay ba tôi ở nhà, ông ấy ở nhà là tôi đã bị cấm cửa rồi.
Từ Thánh Mẫn đáp lại: 'Cô đã thành niên rồi, tại sao ba cô còn quản cô chặt đến như vậy, cô nhìn Tô Nhan nhà người ta, ba của cô ấy dứt khoát thả cửa
Lam Thất Thất tức giận đến mức đánh chữ cũng lộn xôn lên luôn.
Ba của Tô Nhan là con lai, cách thức nuôi dạy con của người nước ngoài có thể giống với ba tôi à!
Từ Thánh Mân cảm thấy phiên rồi.
Anh ta gửi đến một tin nhắn thoại: 'Rốt cuộc là có tới hay không, nói một câu. Nếu tới thì tôi đến đón cô
Lam Thất Thất nghiến răng.
Từ Thánh Mân lại nói: "Không tới thì thôi, tôi tìm Đường Duy chơi game"
Lam Thất Thất sững sờ, chỉ có thể hung hãn nói: Đi Nhưng anh đừng để ba tôi phát hiện ra đấy, lái chiếc xe mua đồ ăn của nhà anh đến đi.
Tại sao? 'Chiếc xe mua đồ ăn là thảm nhất, bố xe không có âm thanh, ba tôi sẽ không nghe thấy Lam Thất Thất dừng lại rồi nói: 'Nếu không, thì cái âm thanh từ chiếc xe thể thao của anh, cách cả một con phố ba tôi cũng đã có thể nghe thấy, đợi cho đến khi anh lái xe đến trước cửa nhà tôi, đoán chừng đội an ninh tư nhân trong tay của ba tôi đã chờ sẵn ở cửa để xử bắn anh rồi. 1. Ba của cô quá đáng sợ rồi, hay là sau này vẫn đừng nên tìm Lam Thất Thất để đi chơi đầu nữa.
Nửa giờ sau, Từ Thánh Mẫn gửi một tin nhắn cho Lam Thất Thất nói rằng đã đến rồi, Lam Thất Thất mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi sảnh, như một bóng ma trốn thoát khỏi tầm mắt của Lam Minh, và chuồn ra đến cổng
Nhìn trái nhìn phải, đều không thấy có ai tới.
Khi cô định gửi một tin nhắn cho Từ Thánh Mẫn nói rằng có phải là anh đang trêu đùa cô chủ đây không, thì người ở đối diện đã vẫy vẫy chiếc điện thoại di động.
Lam Thất Thất giật mình, nhìn sang nơi cách đó không xa, hết cả hồn.
Cô lại cẩn thận nheo mắt nhìn lần nữa, há miệng ra, ra sức hạ thấp giọng nói: “Anh điên rồi à? Từ Thánh Mẫn đội một chiếc mũ bảo hiểm trêи đầu, ném một chiếc mũ bảo hiểm khác cho Lam Thất Thất, đồng thời giơ ngón giữa lên: “Đừng nói nhảm, mau lên xe. Lam Thất Thất không biết nên cười hay nên tức giận nữa: “Cậu chủ Từ tại sao lại đi xe ắc quy như thế nào? Hạ thấp thân phận quá đi mất."
Từ Thánh Mẫn vỗ phần đuôi chiếc xe chạy bằng ắc quy của mình: “Cái này không phải là đang sợ ba cô cho tôi nếm trải mùi vị cuộc đời hay sao, đừng cười nữa cô chủ, mau lên xe đi “Ở đâu ra thế?” "Hỏi mượn của bảo mẫu, rồi phải trả lại đấy.
Lam Thất Thất nghe thế, vừa cười vừa leo lên vị trí phía sau của Từ Thánh Mẫn, sau khi đội mũ bảo hiểm xong, Từ Thánh Mẫn nói: “Đây là lần đầu tiên ông đây lái xe chạy bằng ắc quy đẩy, ôm cho đàng hoàng.
Lam Thất Thất nói: "Ai muốn chạm vào anh đâu chứ?” Tử Thánh Mẫn một bên lái xe một bên gầm lên giận dữ: "Má nó! Tôi bảo cô nằm chặt vào! Coi chừng bị ngã đó!"
Mặt Lam Thất Thất đỏ bừng, thận trọng vươn tay ôm eo Từ Thánh Mẫn.
Khá... khá là cường tráng đó.
Vì vậy, ngón tay của Lam Thất Thất kẽ di chuyển. Từ Thánh Mẫn bị một trận rùng mình: “Gãi ngứa tôi để làm gì vậy?
Mặt mày Lam Thất Thất hớn hở: "Tên nhóc này cơ bụng không tệ đấy chứ.
Đối mặt với làn gió đêm và đội mũ bảo hiểm, Từ Thánh Mẫn nheo mắt cười, giọng nói xuyên qua mũ bảo hiểm xen lẫn tiếng gió khiến cho mờ mịt và thô ráp truyền vào tại Lam Thất Thất: “Muốn xem không? Tôi còn có cơ bắp ở những chỗ khác nữa.
Lam Thất Thất hung hăng bóp eo Từ Thánh Mẫn một cái: “Đừng có mà nghĩ đến việc giở trò lưu manh với cô chủ đây nhé, những anh đẹp trai mà tôi quen biết cũng nhiều vô kể
Khặc – Ra tay không hề nhẹ nhàng gì cả.
Thế là nửa giờ sau, khi Từ Thánh Mẫn lái chiếc xe chạy bằng ắc quy đó đưa Lam Thất Thất đến trước cửa nhà hàng lẩu kiểu Hong Kong, thì Nhậm Cầu đứng đợi ở cửa đã há hốc miệng ra, căm cũng gần như rơi xuống đất.
Từ Thánh Mẫn xuống xe, ôm chiếc mũ bảo hiểm trêи