Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1305
Chương 1305: Nếu có cơ hội học hỏi thì nhất định sẽ không thờ ơ
Sau khi Bạc Nhan nói xong mấy người đàn ông phía sau dẫn im lặng.
Cô nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt kỳ lạ và cuối cùng ánh mắt nhìn chăm chăm vào Nhậm Cầu.
Trong trí nhớ của mọi người Đường Duy không hề thân thiện đối với Bạc Nhan, chỉ là Nhậm Cầu? Bạc Nhan nhằm mắt lại rồi quay mặt đi nói: "Đi thôi, đến giờ rồi."
Cô nắm chặt lấy tay của Vinh Sở giống như đã nắm được cọng rơm cuối cùng.
Nhưng sau này Bạc Nhan mới biết được rằng thì ra không phải cọng rơm cuối cùng này nghiền nát con lạc đà từng cọng môt.
Cuộc họp bắt đầu đúng giờ và một vài người đã ngồi vào chỗ. Hội trường là một phòng khách tráng lệ với cửa sổ kính suốt từ trần đến sản, có bàn gỗ gụ, đèn chùm lớn trang trí công phu trên đầu và dưới chân là sản lát gạch láng mịn, họ đi đến chỗ có in tên họ và ngôi xuống. Tình cờ là vị trí của Đường Duy lại là ngồi bên cạnh Bạc Nhan.
Còn Từ Dao thì lại ngồi bên cạnh Vinh Sở.
Bạc Nhan không có cách nào chống đỡ được sự sắp xếp chỗ ngồi như vậy, vừa định nói muốn đổi chỗ thì những người bạn nước ngoài ở bên ngoài đang lần lượt tiến vào.
Không kịp nữa rồi, cô nghiến răng nghiến lợi ngồi bên cạnh Đường Duy, lúc ngồi xuống cô đã cảm thấy được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể của Đường Duy Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Cậu vẫn mạnh mẽ như ngày nào, cho dù không có động tác gì, chỉ cần ngồi thế này cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Bạc Nhan siết chặt các ngón tay lại rồi định mở bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn trong điện thoại ra, phía bên Nhậm Cầu đang nhiệt tình chào hỏi các vị khách đến tham dự, còn cô thì ngồi trong góc có chút căng tháng và bắt đầu ghi nhớ bài phát biểu, nhưng vừa mới ghi nhớ được một nửa thì giọng nói của Đường Duy liền chen vào: “Luận điểm vừa rồi của cô nói sai rồi."
Bạc Nhan sững sở. "Ai đã giúp cô viết bản thảo này vậy?”
Đường Duy chế nhạo nói sau đó giật lấy điện thoại trong tay cô rồi mở chế độ chỉnh sửa rồi vẽ vài nét để khoanh tròn những lỗi sai lên trên điện thoại: “Không cần phải lo lắng quá, đừng làm mất mặt ở nước ngoài.
Bạc Nhan ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại di động mà Đường Duy đưa cho, lúc đưa tay ra cầm điện thoại đầu ngón tay hai người chạm vào có cảm giác như bị điện giật.
Một dòng điện chạy qua khiến đau đớn ở trong lòng.
Bạc Nhan nghĩ cô vẫn chưa tàn nhẫn bằng Đường Duy. Cô có thể giả vờ không quan tâm hoặc giả vờ âu yếm người khác, nhưng ánh mặt duy nhất của Đường Duy lại khiến cô tuyệt vọng, mọi ngọn lửa trong phút chốc bị dập tắt và hóa thành tro tàn. Rõ ràng là vài giờ trước cậu còn muốn chèn ép cô ở trong góc. trang web cập nhật nhanh nhất
Nhưng vài giờ sau, cậu đã mặc quần áo và đi giày da ngồi xuống bên cạnh cô, cử chỉ như một người qua đường, như thể trước đó chưa từng có cuộc đấu tranh sinh tử nào xảy ra. Nếu như cô có thể học hỏi được như vậy thì tốt rồi.
Bạc Nhan tự giễu cười, sau đó nói: “Cảm ơn cậu chủ Đường đã nhắc nhở. Đường Duy nhạy cảm cau mày, cậu cảm nhận được sự phản kháng của Bạc Nhan.
Hội nghị kéo dài đến 12 giờ đêm, bởi vì doanh nhân nước ngoài mang theo quá nhiều tư liệu nên bọn họ không để ý đến thời gian của người khác, lúc kết thúc Đường Duy mới nhận ra Bạc Nhan bên cạnh cậu đã bị người khác kéo ra ngoài để bàn chuyện, lúc cậu muốn đi ra ngoài của xem sao thì thấy cô quay lại với bộ dạng đầy mệt mỏi. Có người ở bên cạnh đi tới trước cậu một bước và nói: “Đợi khi nào xong việc anh đưa em đi ăn chút gì nhé?" "Không, em muốn được nghỉ ngơi.
Bạc Nhan thở dài "Em đã bị tiêu tốn quá nhiều chất xám, cảm giác như đầu bị hỏi đi vậy. Chỉ riêng từ vựng tiếng Anh chuyên ngành đã khiến em gần như gục ngã"
Vịnh Sở nhẹ nhàng vô về cô: “Vậy đợi chút nữa rồi anh sẽ xoa bóp cho em"
Sau khi Bạc Nhan nói xong mấy người đàn ông phía sau dẫn im lặng.
Cô nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt kỳ lạ và cuối cùng ánh mắt nhìn chăm chăm vào Nhậm Cầu.
Trong trí nhớ của mọi người Đường Duy không hề thân thiện đối với Bạc Nhan, chỉ là Nhậm Cầu? Bạc Nhan nhằm mắt lại rồi quay mặt đi nói: "Đi thôi, đến giờ rồi."
Cô nắm chặt lấy tay của Vinh Sở giống như đã nắm được cọng rơm cuối cùng.
Nhưng sau này Bạc Nhan mới biết được rằng thì ra không phải cọng rơm cuối cùng này nghiền nát con lạc đà từng cọng môt.
Cuộc họp bắt đầu đúng giờ và một vài người đã ngồi vào chỗ. Hội trường là một phòng khách tráng lệ với cửa sổ kính suốt từ trần đến sản, có bàn gỗ gụ, đèn chùm lớn trang trí công phu trên đầu và dưới chân là sản lát gạch láng mịn, họ đi đến chỗ có in tên họ và ngôi xuống. Tình cờ là vị trí của Đường Duy lại là ngồi bên cạnh Bạc Nhan.
Còn Từ Dao thì lại ngồi bên cạnh Vinh Sở.
Bạc Nhan không có cách nào chống đỡ được sự sắp xếp chỗ ngồi như vậy, vừa định nói muốn đổi chỗ thì những người bạn nước ngoài ở bên ngoài đang lần lượt tiến vào.
Không kịp nữa rồi, cô nghiến răng nghiến lợi ngồi bên cạnh Đường Duy, lúc ngồi xuống cô đã cảm thấy được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể của Đường Duy Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Cậu vẫn mạnh mẽ như ngày nào, cho dù không có động tác gì, chỉ cần ngồi thế này cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Bạc Nhan siết chặt các ngón tay lại rồi định mở bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn trong điện thoại ra, phía bên Nhậm Cầu đang nhiệt tình chào hỏi các vị khách đến tham dự, còn cô thì ngồi trong góc có chút căng tháng và bắt đầu ghi nhớ bài phát biểu, nhưng vừa mới ghi nhớ được một nửa thì giọng nói của Đường Duy liền chen vào: “Luận điểm vừa rồi của cô nói sai rồi."
Bạc Nhan sững sở. "Ai đã giúp cô viết bản thảo này vậy?”
Đường Duy chế nhạo nói sau đó giật lấy điện thoại trong tay cô rồi mở chế độ chỉnh sửa rồi vẽ vài nét để khoanh tròn những lỗi sai lên trên điện thoại: “Không cần phải lo lắng quá, đừng làm mất mặt ở nước ngoài.
Bạc Nhan ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại di động mà Đường Duy đưa cho, lúc đưa tay ra cầm điện thoại đầu ngón tay hai người chạm vào có cảm giác như bị điện giật.
Một dòng điện chạy qua khiến đau đớn ở trong lòng.
Bạc Nhan nghĩ cô vẫn chưa tàn nhẫn bằng Đường Duy. Cô có thể giả vờ không quan tâm hoặc giả vờ âu yếm người khác, nhưng ánh mặt duy nhất của Đường Duy lại khiến cô tuyệt vọng, mọi ngọn lửa trong phút chốc bị dập tắt và hóa thành tro tàn. Rõ ràng là vài giờ trước cậu còn muốn chèn ép cô ở trong góc. trang web cập nhật nhanh nhất
Nhưng vài giờ sau, cậu đã mặc quần áo và đi giày da ngồi xuống bên cạnh cô, cử chỉ như một người qua đường, như thể trước đó chưa từng có cuộc đấu tranh sinh tử nào xảy ra. Nếu như cô có thể học hỏi được như vậy thì tốt rồi.
Bạc Nhan tự giễu cười, sau đó nói: “Cảm ơn cậu chủ Đường đã nhắc nhở. Đường Duy nhạy cảm cau mày, cậu cảm nhận được sự phản kháng của Bạc Nhan.
Hội nghị kéo dài đến 12 giờ đêm, bởi vì doanh nhân nước ngoài mang theo quá nhiều tư liệu nên bọn họ không để ý đến thời gian của người khác, lúc kết thúc Đường Duy mới nhận ra Bạc Nhan bên cạnh cậu đã bị người khác kéo ra ngoài để bàn chuyện, lúc cậu muốn đi ra ngoài của xem sao thì thấy cô quay lại với bộ dạng đầy mệt mỏi. Có người ở bên cạnh đi tới trước cậu một bước và nói: “Đợi khi nào xong việc anh đưa em đi ăn chút gì nhé?" "Không, em muốn được nghỉ ngơi.
Bạc Nhan thở dài "Em đã bị tiêu tốn quá nhiều chất xám, cảm giác như đầu bị hỏi đi vậy. Chỉ riêng từ vựng tiếng Anh chuyên ngành đã khiến em gần như gục ngã"
Vịnh Sở nhẹ nhàng vô về cô: “Vậy đợi chút nữa rồi anh sẽ xoa bóp cho em"