Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1206
Chương 1206: Tớ là đồ Cặn bã, cậu là đồ đê tiện
Nghe thấy Bạc Nhan hắt hơi, Vinh Sở lo lắng hỏi một câu: "Có phải do vừa rồi anh lái xe nhanh quá, nên em bị gió thổi cảm lạnh rồi đúng không?" “Em không yếu ớt như vậy."
Bạc Nhan lấy khăn giấy lau mặt: "Không sao, anh không cần phải lo. Đợi lát nữa về nhà tắm được nóng là được rồi.
Vinh Sở gật đầu: "Ừ. Vậy đợi lát nữa anh thanh toán xong, sẽ đưa em về nhà" “Thật là quan tâm.
Lam Thất Thất chống cắm: “Bình thường khi tớ lôi Từ Thánh Mẫn ra ngoài đi mua sắm, cuối cùng cậu ta đều để một minh tớ gọi xe về nhà." “Con mẹ nó cậu có phải bạn gái của tớ đâu."
Từ Thánh Mẫn không thèm suy nghĩ nói: "Ông đây phải hầu hạ cậu làm gì chứ? Tớ phải tìm một cô gái trẻ để chơi, ai muốn phí thời gian với cậu chứ, đi mua sắm với cậu đã là quá được rồi.” “Từ Thánh Mẫn.
Lam Thất Thất cao giọng hét lên: “Cậu lại muốn chết đúng không?" "Nếu như không phải trong nhà cậu có một Lam Minh. "
Từ Thánh Mẫn còn chưa nói xong lời này đã đưa mắt nhìn xung quanh, nghiến răng: “Tớ thật sự không sợ cậu “Xí, cậu sợ anh ấy cũng đại biểu cho việc cậu sợ tớ.
Lam Thất Thất cười, giống như khoe khoang vậy: "Anh ấy họ gì, tớ họ gì? Bọn tớ là cùng một họ, cậu sợ anh ấy tương đương với việc cậu sợ tớ.
Từ ăn cơm, dứt khoát không nói tiếng nào nữa, Vinh Sở đứng lên thanh toán, sau khi trở lại thì Từ Thánh Mẫn hỏi anh "Bao nhiêu tiền, đàn ông chúng ta chia đôi đi. “Không
Vinh Sở cười: sau tụ họp, cậu thanh toán là được. Anh ta rất hào phóng nhiệt tình.
Từ Thánh Mân cũng không giấu giếm: “Được, chỉ cần giấu Đường Duy là được.
Bạc Nhan ngẩn ra: "Hả? Sao phải giấu Đường Duy chứ? Chúng ta cũng không làm chuyện gì cơ lỗi với anh ta “Cậu cảm thấy Đường Duy biết được chuyện tôi và bạn trai cũ của cậu đi ăn cơm với nhau, cậu ta sẽ không khó chịu
Từ Thánh vẫn luôn nói thẳng: "Không thể nào, e rằng sẽ đập cho đầu tôi to lên đấy. Có điều người anh em à, tôi không hề có ý kiến gì với anh cả, rất đồng ý. Cho nên lần sau rất sẵn sàng"
Từ Thánh Mẫn giơ tay: ở góc độ của tôi, có nhiều thêm một người bạn, tôi cảm thấy rất
Vinh Sở cười, tiến lên bắt tay với anh ta. "Đường Duy mà biết cậu như vậy, nhất định sẽ bị cậu làm cho tức chết" “Cậu ấy nhất định sẽ đoán được.
Từ Thánh Mẫn nói: "Không thể giấu được cậu ấy đâu, Đường Duy chính là một yêu tinh đấy, đầu óc thông minh hơn người bình thường nhiều, cho nên trong lòng cũng cứng rắn hơn người bình thường. Có điều cậu ấy có thể hiểu cho tôi, trong xã hội bây giờ, không có ân đoạn nghĩa tuyệt thật sự.
Từ Thánh Mẫn không biết tại sao lại liếc nhìn Bạc Nhan một cái nhận những thứ khác nhau giữa người và người, tìm kiếm điểm chung mới có thể có mối quan hệ lâu dài được."
Bạc Nhan bị những lời nói này khiến cho lạnh sống lưng.
Từ Thánh Mẫn nói lời này là để nói cho cô biết, thật ra Đường Duy biết hết. Đường Duy biết cô và Vinh Sở ra ngoài ăn cơm, mà lại không xuất hiện, hoặc là không gây chuyện gì, chỉ là bởi vì tâm trạng tốt hoặc là nhẫn nhịn, nhưng rất khó bảo “Sao cậu lại dùng giọng điệu như vậy để dọa Bạc Nhan đám. chứ?"
Lam Thất Thất kéo Từ Thánh Mân một cái: "Đạo lý là để cậu nói sao? Đồ cặn bã này. Các người đều là đồ cặn bã "Cậu nói như vậy...
Từ Thánh Mẫn nhìn Lam Thất Thất: "Tớ là cặn bà, sao cậu còn tụ tập với tớ chứ? Thật là, con người cậu cũng chẳng ra sao cả. Vật họp theo loài, người chia theo bầy, nếu như tớ là đồ cặn bã, vậy mà cậu lại đi mua sắm với đồ cặn bã này, vậy có phải cậu là đồ để tiện không?”
Lam Thất Thất tức giận tiến lên trước: “Cậu nói cái gì? Cậu có ý gì vậy?” “Có cặn bã hay không đều là do mình quyết định.
Từ Thánh Mân giang tay ra, vô cùng thả lỏng: "Tớ cặn bã, tớ nguyện ý trở thành cặn bã bằng chính năng lực của mình. Có điều cũng có một chút, nếu như tớ đã nhắc rõ ràng tớ là một người cặn bã, dưới tình huống này mà vẫn có người đến tìm tớ... Vậy không phải chứng minh, bọn họ không có đầu óc, ngu ngốc sao?"
Đồng tử Bạc Nhân co rút lại, Đường Duy cũng từng nói lời như vậy.
Nghe thấy Bạc Nhan hắt hơi, Vinh Sở lo lắng hỏi một câu: "Có phải do vừa rồi anh lái xe nhanh quá, nên em bị gió thổi cảm lạnh rồi đúng không?" “Em không yếu ớt như vậy."
Bạc Nhan lấy khăn giấy lau mặt: "Không sao, anh không cần phải lo. Đợi lát nữa về nhà tắm được nóng là được rồi.
Vinh Sở gật đầu: "Ừ. Vậy đợi lát nữa anh thanh toán xong, sẽ đưa em về nhà" “Thật là quan tâm.
Lam Thất Thất chống cắm: “Bình thường khi tớ lôi Từ Thánh Mẫn ra ngoài đi mua sắm, cuối cùng cậu ta đều để một minh tớ gọi xe về nhà." “Con mẹ nó cậu có phải bạn gái của tớ đâu."
Từ Thánh Mẫn không thèm suy nghĩ nói: "Ông đây phải hầu hạ cậu làm gì chứ? Tớ phải tìm một cô gái trẻ để chơi, ai muốn phí thời gian với cậu chứ, đi mua sắm với cậu đã là quá được rồi.” “Từ Thánh Mẫn.
Lam Thất Thất cao giọng hét lên: “Cậu lại muốn chết đúng không?" "Nếu như không phải trong nhà cậu có một Lam Minh. "
Từ Thánh Mẫn còn chưa nói xong lời này đã đưa mắt nhìn xung quanh, nghiến răng: “Tớ thật sự không sợ cậu “Xí, cậu sợ anh ấy cũng đại biểu cho việc cậu sợ tớ.
Lam Thất Thất cười, giống như khoe khoang vậy: "Anh ấy họ gì, tớ họ gì? Bọn tớ là cùng một họ, cậu sợ anh ấy tương đương với việc cậu sợ tớ.
Từ ăn cơm, dứt khoát không nói tiếng nào nữa, Vinh Sở đứng lên thanh toán, sau khi trở lại thì Từ Thánh Mẫn hỏi anh "Bao nhiêu tiền, đàn ông chúng ta chia đôi đi. “Không
Vinh Sở cười: sau tụ họp, cậu thanh toán là được. Anh ta rất hào phóng nhiệt tình.
Từ Thánh Mân cũng không giấu giếm: “Được, chỉ cần giấu Đường Duy là được.
Bạc Nhan ngẩn ra: "Hả? Sao phải giấu Đường Duy chứ? Chúng ta cũng không làm chuyện gì cơ lỗi với anh ta “Cậu cảm thấy Đường Duy biết được chuyện tôi và bạn trai cũ của cậu đi ăn cơm với nhau, cậu ta sẽ không khó chịu
Từ Thánh vẫn luôn nói thẳng: "Không thể nào, e rằng sẽ đập cho đầu tôi to lên đấy. Có điều người anh em à, tôi không hề có ý kiến gì với anh cả, rất đồng ý. Cho nên lần sau rất sẵn sàng"
Từ Thánh Mẫn giơ tay: ở góc độ của tôi, có nhiều thêm một người bạn, tôi cảm thấy rất
Vinh Sở cười, tiến lên bắt tay với anh ta. "Đường Duy mà biết cậu như vậy, nhất định sẽ bị cậu làm cho tức chết" “Cậu ấy nhất định sẽ đoán được.
Từ Thánh Mẫn nói: "Không thể giấu được cậu ấy đâu, Đường Duy chính là một yêu tinh đấy, đầu óc thông minh hơn người bình thường nhiều, cho nên trong lòng cũng cứng rắn hơn người bình thường. Có điều cậu ấy có thể hiểu cho tôi, trong xã hội bây giờ, không có ân đoạn nghĩa tuyệt thật sự.
Từ Thánh Mẫn không biết tại sao lại liếc nhìn Bạc Nhan một cái nhận những thứ khác nhau giữa người và người, tìm kiếm điểm chung mới có thể có mối quan hệ lâu dài được."
Bạc Nhan bị những lời nói này khiến cho lạnh sống lưng.
Từ Thánh Mẫn nói lời này là để nói cho cô biết, thật ra Đường Duy biết hết. Đường Duy biết cô và Vinh Sở ra ngoài ăn cơm, mà lại không xuất hiện, hoặc là không gây chuyện gì, chỉ là bởi vì tâm trạng tốt hoặc là nhẫn nhịn, nhưng rất khó bảo “Sao cậu lại dùng giọng điệu như vậy để dọa Bạc Nhan đám. chứ?"
Lam Thất Thất kéo Từ Thánh Mân một cái: "Đạo lý là để cậu nói sao? Đồ cặn bã này. Các người đều là đồ cặn bã "Cậu nói như vậy...
Từ Thánh Mẫn nhìn Lam Thất Thất: "Tớ là cặn bà, sao cậu còn tụ tập với tớ chứ? Thật là, con người cậu cũng chẳng ra sao cả. Vật họp theo loài, người chia theo bầy, nếu như tớ là đồ cặn bã, vậy mà cậu lại đi mua sắm với đồ cặn bã này, vậy có phải cậu là đồ để tiện không?”
Lam Thất Thất tức giận tiến lên trước: “Cậu nói cái gì? Cậu có ý gì vậy?” “Có cặn bã hay không đều là do mình quyết định.
Từ Thánh Mân giang tay ra, vô cùng thả lỏng: "Tớ cặn bã, tớ nguyện ý trở thành cặn bã bằng chính năng lực của mình. Có điều cũng có một chút, nếu như tớ đã nhắc rõ ràng tớ là một người cặn bã, dưới tình huống này mà vẫn có người đến tìm tớ... Vậy không phải chứng minh, bọn họ không có đầu óc, ngu ngốc sao?"
Đồng tử Bạc Nhân co rút lại, Đường Duy cũng từng nói lời như vậy.