Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1121
Chương 1121: Cầu được ước thấy, tự mình làm bậy
Đồng tử của cậu ta co rút dữ dội, một cơn ớn lạnh khó tả dâng lên từ lòng bàn chân: “Bạc Nhan, cô.”
Giọng nói của cậu ta có hơi run rẩy, như thể cậu ta không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình, trong não nổ tung một cái, nổ tung đến nổi hai bên tai vang lên ong ong đau nhức, cậu ta lẩm bẩm: “Cô đừng có mà giả bộ trước mặt tôi, Bạc Nhan, cô đứng dậy giải thích đi.
Bạc Nhan chỉ im lặng, đau đớn nhầm mắt.
Ngay lúc đó, Đường Duy cảm giác như mình rơi vào hầm băng, máu trong cơ thể từng giây từng phút đông lại.
Làm sao có thể được...
Làm sao có thể được..
Chuyện này rốt cuộc là như thế Đây là lần đầu của Bạc Nhan.
nào Từ trước đến giờ Đường Duy luôn rất thông minh, nhưng mà lần này, não cậu ta như không hoạt động, mọi thứ đều không phản ứng kịp, mọi thứ giống như ngưng lại không hoạt động nữa.
Không...đây không phải là kết quả mà cậu ta muốn nhìn thấy.
Cậu ta vốn tưởng rằng trước đây Bạc Nhan đã từng trải qua chuyện này với Tô Nghiêu và Nhậm Cầu, nên mới cảm thấy Bạc Nhan thật bẩn thỉu, thậm chí cậu ta còn không biết tại sao mình lại tức giận khi biết cô và những người đàn ông khác lại làm loại Hiện tại cậu ta không biết nên làm gì, hiện tại gọi Bạc Nhan để làm gì, kêu cô đứng lên để giải thích hay sao chứ? Không.
Bạc Nhan đã giải thích từ đầu đến cuối.
Chỉ là cậu ta bị cơn giận đốt cháy lý trí, lựa chọn bỏ qua lời giải thích và sự cầu xin buông tha của cô.
Hiện tại.
Nhìn vào tất cả những gì cậu ta đã làm, nhìn vào những điều tốt đẹp mà cậu đã làm xem.
Toàn thân Đường Duy chấn động, bất ngờ cắn chặt hàm răng, lại gọi tên cô một lần nữa: "Bạc Nhan.
Đứng lên."
Bạc Nhan cuối cùng cũng mở đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu ta, nhưng lần này, cô chỉ nói ra một câu, cô nói, Đường Duy, em đau quá.
Cô không biết đó là nỗi đau thể xác hay là trái tim cô đau đớn hơn.
Tóm lại là, đau đến gần chết rồi..
Cổ họng của Đường Duy chuyển động, lời nói của cậu ta đi ngược lại với suy nghĩ chính mình: “Giả bộ cái gì mà giả bộ? Chuyện này có đâu mà làm quả lên thế? Đứng dậy đi tắm rửa.
Đáy mắt của Bạc Nhan như thể đang vỡ vụn từng phút từng giây, cô nhếch miệng nở nụ cười chua xót: “Đúng rồi, đối với anh mà nói thì đây chỉ là một chuyện tùy tiện qua đường thôi đúng không?”
Đường Duy nhướn lông mày một cái, vẻ mặt của Bạc Nhan như thế này là có ý gì chứ, trước đây cậu ta đã từng quan hệ với nhiều người phụ nữ như vậy sao? Tuy rằng cậu ta và Bạc Nhan cũng đã lớn lên, nhưng mà một cô gái như vậy thật sự không đáng để cậu ta có thể chịu trách nhiệm với cô cả đời.
Chẳng lẽ một khi đã xảy ra quan hệ thì cần phải nói chuyện kỳ lạ như vậy sao? Mới vừa rồi còn cảm thấy cô có chút đáng thương, bây giờ nhìn xem, thật sự là đáng đời.
Nghĩ như thế, lập tức vẻ mặt của cậu nam sinh trở nên lạnh lẽo, thái độ của cậu ta thay đổi rất nhiều: “Tôi đã từng phát sinh quan hệ với ai chưa, có liên quan gì đến cô không? Hiện tại đừng giả chết trước mặt tôi, giống như rất oan ức vậy, chuyện này không phải cô đã cầu được ước thấy rồi hay sao?”
Cầu được ước thấy.
Hàng lông mi của Bạc Nhan run rẩy, nước mặt lặng lẽ rơi xuống nhưng lại cô dứt khoát lau đi.
Thật sự là một từ ngữ hoàn toàn phù hợp dành cho cô.
Thật sự là như vậy sao, dù bản thân cô không làm bậy nhưng cũng không thể sống được hay sao?
Đồng tử của cậu ta co rút dữ dội, một cơn ớn lạnh khó tả dâng lên từ lòng bàn chân: “Bạc Nhan, cô.”
Giọng nói của cậu ta có hơi run rẩy, như thể cậu ta không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình, trong não nổ tung một cái, nổ tung đến nổi hai bên tai vang lên ong ong đau nhức, cậu ta lẩm bẩm: “Cô đừng có mà giả bộ trước mặt tôi, Bạc Nhan, cô đứng dậy giải thích đi.
Bạc Nhan chỉ im lặng, đau đớn nhầm mắt.
Ngay lúc đó, Đường Duy cảm giác như mình rơi vào hầm băng, máu trong cơ thể từng giây từng phút đông lại.
Làm sao có thể được...
Làm sao có thể được..
Chuyện này rốt cuộc là như thế Đây là lần đầu của Bạc Nhan.
nào Từ trước đến giờ Đường Duy luôn rất thông minh, nhưng mà lần này, não cậu ta như không hoạt động, mọi thứ đều không phản ứng kịp, mọi thứ giống như ngưng lại không hoạt động nữa.
Không...đây không phải là kết quả mà cậu ta muốn nhìn thấy.
Cậu ta vốn tưởng rằng trước đây Bạc Nhan đã từng trải qua chuyện này với Tô Nghiêu và Nhậm Cầu, nên mới cảm thấy Bạc Nhan thật bẩn thỉu, thậm chí cậu ta còn không biết tại sao mình lại tức giận khi biết cô và những người đàn ông khác lại làm loại Hiện tại cậu ta không biết nên làm gì, hiện tại gọi Bạc Nhan để làm gì, kêu cô đứng lên để giải thích hay sao chứ? Không.
Bạc Nhan đã giải thích từ đầu đến cuối.
Chỉ là cậu ta bị cơn giận đốt cháy lý trí, lựa chọn bỏ qua lời giải thích và sự cầu xin buông tha của cô.
Hiện tại.
Nhìn vào tất cả những gì cậu ta đã làm, nhìn vào những điều tốt đẹp mà cậu đã làm xem.
Toàn thân Đường Duy chấn động, bất ngờ cắn chặt hàm răng, lại gọi tên cô một lần nữa: "Bạc Nhan.
Đứng lên."
Bạc Nhan cuối cùng cũng mở đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu ta, nhưng lần này, cô chỉ nói ra một câu, cô nói, Đường Duy, em đau quá.
Cô không biết đó là nỗi đau thể xác hay là trái tim cô đau đớn hơn.
Tóm lại là, đau đến gần chết rồi..
Cổ họng của Đường Duy chuyển động, lời nói của cậu ta đi ngược lại với suy nghĩ chính mình: “Giả bộ cái gì mà giả bộ? Chuyện này có đâu mà làm quả lên thế? Đứng dậy đi tắm rửa.
Đáy mắt của Bạc Nhan như thể đang vỡ vụn từng phút từng giây, cô nhếch miệng nở nụ cười chua xót: “Đúng rồi, đối với anh mà nói thì đây chỉ là một chuyện tùy tiện qua đường thôi đúng không?”
Đường Duy nhướn lông mày một cái, vẻ mặt của Bạc Nhan như thế này là có ý gì chứ, trước đây cậu ta đã từng quan hệ với nhiều người phụ nữ như vậy sao? Tuy rằng cậu ta và Bạc Nhan cũng đã lớn lên, nhưng mà một cô gái như vậy thật sự không đáng để cậu ta có thể chịu trách nhiệm với cô cả đời.
Chẳng lẽ một khi đã xảy ra quan hệ thì cần phải nói chuyện kỳ lạ như vậy sao? Mới vừa rồi còn cảm thấy cô có chút đáng thương, bây giờ nhìn xem, thật sự là đáng đời.
Nghĩ như thế, lập tức vẻ mặt của cậu nam sinh trở nên lạnh lẽo, thái độ của cậu ta thay đổi rất nhiều: “Tôi đã từng phát sinh quan hệ với ai chưa, có liên quan gì đến cô không? Hiện tại đừng giả chết trước mặt tôi, giống như rất oan ức vậy, chuyện này không phải cô đã cầu được ước thấy rồi hay sao?”
Cầu được ước thấy.
Hàng lông mi của Bạc Nhan run rẩy, nước mặt lặng lẽ rơi xuống nhưng lại cô dứt khoát lau đi.
Thật sự là một từ ngữ hoàn toàn phù hợp dành cho cô.
Thật sự là như vậy sao, dù bản thân cô không làm bậy nhưng cũng không thể sống được hay sao?