- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 993
- Cập nhật
CON SÔNG
Lệnh đưa ra thật rõ ràng. Việc tắm tại con sông này hoàn toàn bị cấm chỉ cũng như không ai được bén mảng tới cách bờ sông 200 mét. Như vậy không có việc hiểu lầm nào, ai bất tuân sẽ bị đưa ra toà án quân sự.
Vài ngày trước, viên thiếu tá đã đọc lệnh trên trước mặt mọi người. Ông ta đã ra lệnh tập hợp cả tiểu đoàn lại rồi đọc to cho mọi người cùng nghe. Đó là lệnh đưa ra từ bộ tư lệnh chứ không phải là một trò cười.
Ba tuần đây, họ dừng quân tại phía bên này con sông, còn phía sông bên kia là do quân thù chiếm đóng, mà họ thường gọi là người phía bên kia.
Ba tuần lễ không động tĩnh gì cả. Dĩ nhiên là tình hình này sẽ không kéo dài lâu, nhưng ít nhất đây là thời gian yên tĩnh. Cách hai bờ sông là rừng, một khu rừng rậm, giữa khu rừng của cả hai bên là trại đóng quân. Tin tức tình báo cho biết phía bên kia có khoảng hai tiểu đoàn, nhưng họ chưa có ý định tấn công. Ai có thể đoán được ý định của họ. Những chốt canh của cả hai bên được dựng trong rừng dưới những lùm cây, săn sàng đối phó với mọi tình huống.
Ba tuần lễ. Có phải là ba tuần lễ đã trôi qua rồi không? Họ không nhớ có thời gian yên tĩnh nào tương tự như vậy suốt trong thời gian chiến tranh dài hơn hai năm rưỡi qua. Khi mới tới đây, nước sông còn lạnh cóng, nhưng vài ngày qua trời trở nên sáng sủa, nước ấm hơn, mùa xuân đã trở về cùng đất trời.
Người đầu tiên nhào xuống dòng sông là viên trung sĩ. Buổi sáng hôm đó, ông ta lặn sâu xuống tận đáy sông, nhưng chẳng bao lâu phải bơi trở lại với hai viên đạn găm sâu vào cạnh sườn. Vài giờ sau đó, ông ta trút hơi thở cuối cùng.
Chẳng biết sợ hãi gì, ngay ngày hôm sau hai viên binh nhì rủ nhau nhào xuống sông và sau tràng súng liên thanh, chẳng ai thấy họ nữa. Tất cả chỉ còn lại là bức màn im lặng và bầu không khí ghê sợ tang tóc.
Thế rồi lệnh cấm tắm được ban ra từ bộ tư lệnh.
Nhưng con sông này có một sức cám dỗ lạ thường. Đêm đêm họ nghe tiếng nước réo rắt như thúc đẩy, như mời gọi. Suốt hai năm rồi qua, cái bẩn thỉu, dơ dáy như gậm nhấm thân thể họ. Họ đã quên mất thế nào là sự thoải mái. Và bây giờ họ lại được sông sát ngay bên con sông, dòng nước kia sẽ đưa họ trở về với đời sống bình thường, một sự sạch sẽ, nhẹ nhàng và dễ chịu. Nhưng còn cái lệnh cấm từ bộ tư lệnh.
*****
Đêm hôm đó, hắn nghiến răng lẩm bẩm:
- Cái lệnh khốn kiếp.
Lăn qua lăn lại trên giường và không thể nào chợp mắt được, hắn nghe rõ ràng tiếng nước chảy từ xa vọng lại. Tiếng nước ma quái này như những tiếng trống dồn dập đập vào đầu hắn. Ngày mai. phải, ngày mai hắn sẽ ra tận bờ sông rồi sẽ tắm một lần. Mặc cho cái lệnh cấm phải gió kia. Chung quanh, mọi người đang chìm trong giấc ngủ và cuối cùng hắn cùng thiếp đi. Một giấc mơ, một cơn ác mộng đến vì hắn. Đầu tiên hắn thấy nó, dùng vậy, chính là nó, con sông với dòng nước thật trong và xanh mát đang như dang tay đón hắn. Và hắn, trần truồng đứng bên bờ nhưng không nhào xuống. Một cánh tay vô hình đang giữ hắn lại. Rồi con sông biến thành một cô gái trẻ tuổi, rắn rỏi có nước da hơi đen đang năm đi trên bãi cỏ. Cánh tay vô hình vẫn đang giữ chặt hắn lại. Rồi hắn thức dậy, mồ hôi vã ra như tắm, người mệt nhoài.
Bên ngoài trời còn tối đen.
***
Khi tới gần bờ sông, hắn ngừng lại rồi đảo mắt quan sát. Con sông! Đích thực là con sông. Hàng giờ qua, hắn nghi ngờ về sự hiện diện của nó, có thực không hay là chỉ là ảo tưởng. Đứng ngay ở đây và nhìn tận mắt, đúng là con sông rồi.
Một buổi sáng tuyệt vời. Nếu may mắn và không ai bắt gặp, hắn có thể lặn thật sâu xuống, vẫy vùng trong làn nước, sau đó hắn chẳng lo ngại tới việc gì sẽ xảy ra.
Bộ quần áo được treo trên một nhánh cây còn khẩu súng dựng ở thân cây, hắn ngoái nhìn lại phía sau về phía bên mình rồi lại phóng tầm mắt về phía bên kia xem có ai không. Nhanh nhęn như con sóc, hắn lao mình xuống dòng nước.
Ngay lúc đắm chìm vào dòng nước, có thể hắn như thể được chùi rửa và gột sạch những dơ dáy bẩn thỉu chát chúa suốt hai năm rưỡi qua, lúc này hắn có cảm tưởng như mình là một con người khác. Hắn bơi sấp, bơi ngửa, rồi buông thả để cho dòng nước cuốn đi. Và người lính trẻ lúc này chỉ là một đứa trẻ đang đùa nghịch với sông nước. Hắn mới hai mươi ba tuổi đầu, nhưng trong suốt hai năm rưỡi qua đã để lại những vết thương thật sâu trong tâm hồn hắn.
Từ phía bên phải và phía bên trái, cả hai bên bờ sông, những con chim con bay là là, đôi khi bay ngay phía trên như thể chào đón hắn. Một cành cây đang trôi ngay trước mặt, tinh nghịch, với một cái lặn dài hắn cố tới bên cạnh cành cây này. Và hắn thành công, khi trồi lên mặt nước thì cành cây đã ở ngay trước mặt. Nhưng ngay lúc đó hắn cũng thấy một chiếc đầu nhô lên khỏi mặt nước, chỉ cách hắn chừng ba mươi mét.
Hắn bất động, chăm chú nhìn kỹ hơn.
Người kia cũng đã nhìn thấy hắn và cũng đang chăm chú nhìn hắn. Cả hai cùng im lặng nhìn nhau.
Thình lình hắn trở lại con người thực, một người lính đã trải qua hai năm rưỡi trong chiến trường, người đã nhận lãnh huy chương trong một trận đánh kinh hơn một năm trước đây, và là người đã gác khẩu súng trên một thân cây đằng kia.
Không thể nói người nọ là người bên mình hay người bên kia. Làm sao biết được, hắn chỉ nhìn thấy cái đầu thôi. Có thể là người bên mình mà cũng có thể là người bên kia.
Trong vài phút, cả hai bất động. Thình lình cái hắt hơi phá tan sự im lặng. Đúng là hắn đã hắt hơi thật to như mọi khi. Rồi người kia bắt đầu bơi thật nhanh về phía bờ bên kia. Cũng không để mất thì giờ, với tất cả sức mình, hắn bơi về phía bờ bên này. Cuối cùng hắn về tới trước. Chạy nhanh về phía thân cây có dụng khẩu súng, hắn túm lấy thật nhanh trong khi người kia mới bước lên bờ, và cũng như hắn, chạy thật nhanh về phía khẩu súng.
Nâng khẩu súng lên. Ngắm. Lúc này nếu muốn để cho một phát đạn vào đầu người kia đối với hắn thì thật là quá dễ. Một mục tiêu quá dễ vì cả hai chỉ cách nhau có trên hai mươi mét.
Không. hắn không bóp cò súng. Người phía bờ bên kia, cùng trần truồng như hắn, cả hai như thể cùng mới ra khỏi bụng chung một mę.
Hắn không thể bóp súng được, cả hai đều trần truồng, không quan áo, không tên tuổi, không quốc tịch.
Hắn không thể bóp cò súng, bây giờ con sông không thể chia cắt họ được nữa mà trái lại còn làm cho họ gắn bó với nhau.
Hắn không bóp cò súng được. Người kia trước kia là người xa lạ, nhưng bây giờ....
Hắn hạ khẩu súng xuống, đầu cúi thấp. Cuối cùng chẳng còn nhìn thấy gì mà chỉ thoáng thấy những con chim sợ hãi bay vụt lên khi một tiếng nổ chát chúa phát ra từ bờ sông phía bên kia. Rồi hắn quỵ xuống, trước là hai đầu gối, sau là cả khuôn mặt úp xuống mặt đất.
Lệnh đưa ra thật rõ ràng. Việc tắm tại con sông này hoàn toàn bị cấm chỉ cũng như không ai được bén mảng tới cách bờ sông 200 mét. Như vậy không có việc hiểu lầm nào, ai bất tuân sẽ bị đưa ra toà án quân sự.
Vài ngày trước, viên thiếu tá đã đọc lệnh trên trước mặt mọi người. Ông ta đã ra lệnh tập hợp cả tiểu đoàn lại rồi đọc to cho mọi người cùng nghe. Đó là lệnh đưa ra từ bộ tư lệnh chứ không phải là một trò cười.
Ba tuần đây, họ dừng quân tại phía bên này con sông, còn phía sông bên kia là do quân thù chiếm đóng, mà họ thường gọi là người phía bên kia.
Ba tuần lễ không động tĩnh gì cả. Dĩ nhiên là tình hình này sẽ không kéo dài lâu, nhưng ít nhất đây là thời gian yên tĩnh. Cách hai bờ sông là rừng, một khu rừng rậm, giữa khu rừng của cả hai bên là trại đóng quân. Tin tức tình báo cho biết phía bên kia có khoảng hai tiểu đoàn, nhưng họ chưa có ý định tấn công. Ai có thể đoán được ý định của họ. Những chốt canh của cả hai bên được dựng trong rừng dưới những lùm cây, săn sàng đối phó với mọi tình huống.
Ba tuần lễ. Có phải là ba tuần lễ đã trôi qua rồi không? Họ không nhớ có thời gian yên tĩnh nào tương tự như vậy suốt trong thời gian chiến tranh dài hơn hai năm rưỡi qua. Khi mới tới đây, nước sông còn lạnh cóng, nhưng vài ngày qua trời trở nên sáng sủa, nước ấm hơn, mùa xuân đã trở về cùng đất trời.
Người đầu tiên nhào xuống dòng sông là viên trung sĩ. Buổi sáng hôm đó, ông ta lặn sâu xuống tận đáy sông, nhưng chẳng bao lâu phải bơi trở lại với hai viên đạn găm sâu vào cạnh sườn. Vài giờ sau đó, ông ta trút hơi thở cuối cùng.
Chẳng biết sợ hãi gì, ngay ngày hôm sau hai viên binh nhì rủ nhau nhào xuống sông và sau tràng súng liên thanh, chẳng ai thấy họ nữa. Tất cả chỉ còn lại là bức màn im lặng và bầu không khí ghê sợ tang tóc.
Thế rồi lệnh cấm tắm được ban ra từ bộ tư lệnh.
Nhưng con sông này có một sức cám dỗ lạ thường. Đêm đêm họ nghe tiếng nước réo rắt như thúc đẩy, như mời gọi. Suốt hai năm rồi qua, cái bẩn thỉu, dơ dáy như gậm nhấm thân thể họ. Họ đã quên mất thế nào là sự thoải mái. Và bây giờ họ lại được sông sát ngay bên con sông, dòng nước kia sẽ đưa họ trở về với đời sống bình thường, một sự sạch sẽ, nhẹ nhàng và dễ chịu. Nhưng còn cái lệnh cấm từ bộ tư lệnh.
*****
Đêm hôm đó, hắn nghiến răng lẩm bẩm:
- Cái lệnh khốn kiếp.
Lăn qua lăn lại trên giường và không thể nào chợp mắt được, hắn nghe rõ ràng tiếng nước chảy từ xa vọng lại. Tiếng nước ma quái này như những tiếng trống dồn dập đập vào đầu hắn. Ngày mai. phải, ngày mai hắn sẽ ra tận bờ sông rồi sẽ tắm một lần. Mặc cho cái lệnh cấm phải gió kia. Chung quanh, mọi người đang chìm trong giấc ngủ và cuối cùng hắn cùng thiếp đi. Một giấc mơ, một cơn ác mộng đến vì hắn. Đầu tiên hắn thấy nó, dùng vậy, chính là nó, con sông với dòng nước thật trong và xanh mát đang như dang tay đón hắn. Và hắn, trần truồng đứng bên bờ nhưng không nhào xuống. Một cánh tay vô hình đang giữ hắn lại. Rồi con sông biến thành một cô gái trẻ tuổi, rắn rỏi có nước da hơi đen đang năm đi trên bãi cỏ. Cánh tay vô hình vẫn đang giữ chặt hắn lại. Rồi hắn thức dậy, mồ hôi vã ra như tắm, người mệt nhoài.
Bên ngoài trời còn tối đen.
***
Khi tới gần bờ sông, hắn ngừng lại rồi đảo mắt quan sát. Con sông! Đích thực là con sông. Hàng giờ qua, hắn nghi ngờ về sự hiện diện của nó, có thực không hay là chỉ là ảo tưởng. Đứng ngay ở đây và nhìn tận mắt, đúng là con sông rồi.
Một buổi sáng tuyệt vời. Nếu may mắn và không ai bắt gặp, hắn có thể lặn thật sâu xuống, vẫy vùng trong làn nước, sau đó hắn chẳng lo ngại tới việc gì sẽ xảy ra.
Bộ quần áo được treo trên một nhánh cây còn khẩu súng dựng ở thân cây, hắn ngoái nhìn lại phía sau về phía bên mình rồi lại phóng tầm mắt về phía bên kia xem có ai không. Nhanh nhęn như con sóc, hắn lao mình xuống dòng nước.
Ngay lúc đắm chìm vào dòng nước, có thể hắn như thể được chùi rửa và gột sạch những dơ dáy bẩn thỉu chát chúa suốt hai năm rưỡi qua, lúc này hắn có cảm tưởng như mình là một con người khác. Hắn bơi sấp, bơi ngửa, rồi buông thả để cho dòng nước cuốn đi. Và người lính trẻ lúc này chỉ là một đứa trẻ đang đùa nghịch với sông nước. Hắn mới hai mươi ba tuổi đầu, nhưng trong suốt hai năm rưỡi qua đã để lại những vết thương thật sâu trong tâm hồn hắn.
Từ phía bên phải và phía bên trái, cả hai bên bờ sông, những con chim con bay là là, đôi khi bay ngay phía trên như thể chào đón hắn. Một cành cây đang trôi ngay trước mặt, tinh nghịch, với một cái lặn dài hắn cố tới bên cạnh cành cây này. Và hắn thành công, khi trồi lên mặt nước thì cành cây đã ở ngay trước mặt. Nhưng ngay lúc đó hắn cũng thấy một chiếc đầu nhô lên khỏi mặt nước, chỉ cách hắn chừng ba mươi mét.
Hắn bất động, chăm chú nhìn kỹ hơn.
Người kia cũng đã nhìn thấy hắn và cũng đang chăm chú nhìn hắn. Cả hai cùng im lặng nhìn nhau.
Thình lình hắn trở lại con người thực, một người lính đã trải qua hai năm rưỡi trong chiến trường, người đã nhận lãnh huy chương trong một trận đánh kinh hơn một năm trước đây, và là người đã gác khẩu súng trên một thân cây đằng kia.
Không thể nói người nọ là người bên mình hay người bên kia. Làm sao biết được, hắn chỉ nhìn thấy cái đầu thôi. Có thể là người bên mình mà cũng có thể là người bên kia.
Trong vài phút, cả hai bất động. Thình lình cái hắt hơi phá tan sự im lặng. Đúng là hắn đã hắt hơi thật to như mọi khi. Rồi người kia bắt đầu bơi thật nhanh về phía bờ bên kia. Cũng không để mất thì giờ, với tất cả sức mình, hắn bơi về phía bờ bên này. Cuối cùng hắn về tới trước. Chạy nhanh về phía thân cây có dụng khẩu súng, hắn túm lấy thật nhanh trong khi người kia mới bước lên bờ, và cũng như hắn, chạy thật nhanh về phía khẩu súng.
Nâng khẩu súng lên. Ngắm. Lúc này nếu muốn để cho một phát đạn vào đầu người kia đối với hắn thì thật là quá dễ. Một mục tiêu quá dễ vì cả hai chỉ cách nhau có trên hai mươi mét.
Không. hắn không bóp cò súng. Người phía bờ bên kia, cùng trần truồng như hắn, cả hai như thể cùng mới ra khỏi bụng chung một mę.
Hắn không thể bóp súng được, cả hai đều trần truồng, không quan áo, không tên tuổi, không quốc tịch.
Hắn không thể bóp cò súng, bây giờ con sông không thể chia cắt họ được nữa mà trái lại còn làm cho họ gắn bó với nhau.
Hắn không bóp cò súng được. Người kia trước kia là người xa lạ, nhưng bây giờ....
Hắn hạ khẩu súng xuống, đầu cúi thấp. Cuối cùng chẳng còn nhìn thấy gì mà chỉ thoáng thấy những con chim sợ hãi bay vụt lên khi một tiếng nổ chát chúa phát ra từ bờ sông phía bên kia. Rồi hắn quỵ xuống, trước là hai đầu gối, sau là cả khuôn mặt úp xuống mặt đất.