Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Edit: MinnieKemi
Tuyết đọng trĩu cành, một tảng tuyết lớn chực ụp xuống sắp rơi vào đầu Hứa Tắc. Vương Phu Nam lôi Hứa Tắc tránh ra, đống tuyết kia liền rớt phịch xuống mặt đất. Hứa Tắc nhìn đống tuyết suy nghĩ một lúc, nàng ngẩng đầu nói: “Một khi Tào Á Chi thượng vị, phía Hữu Thần Sách quân e rằng…”
Nàng còn chưa nói hết Vương Phu Nam đã đưa tay đỡ sau ót, ấn nàng vào lòng, nhàn nhã nhìn một tên Thái Lạc Thừa của Thái Thường Tự vẻ mặt hoảng hốt đi ngang qua họ.
Thái Lạc Thừa đã hoàn toàn khiếp sợ, hắn vẫn không nén được quay đầu nhìn thêm mấy lần, rồi thoáng cái chạy biến không thấy bóng dáng.
“Những lời như vậy đừng nói ở chỗ này.” Hắn tựa trán vào nàng, giọng thật nhỏ, vẻ mặt như mây mờ gió thoảng: “Nếu Tào Á Chi lấp vào vị trí Trung Úy Hộ quân Hữu Thần Sách quân, đối với triều đình, đối với nàng và ta đích xác không có lợi ích gì cả. Có điều phiền phức này sau này mới tính tiếp đi, bây giờ đừng vội hành động, chúng ta thả mồi bắt cá.”
Hắn nói xong mới buông lỏng tay, Hứa Tắc lùi lại một bước hỏi: “Vừa nãy là ai đi qua thế?”
“Một tên Thái Lạc Thừa họ Tô của Thái Thường Tự.”
Sao lại là hắn! Hứa Tắc quay đầu nhìn, đâu còn bóng dáng Tô thái lạc thừa đâu nữa. Nàng dường như đã có thể tưởng tượng ra những lời đàm tiếu mấy ngày sắp tới, vì cái tên họ Tô này là một kẻ thích nói bậy nói bạ, gieo rắc thị phi.
Nhưng cũng chẳng sao cả, chuyện nàng đã làm thì không sợ bị người khác nói, có điều…
Nàng hỏi: “Nhà chàng lắm người nhiều chuyện, không lo gì sao?”
“Ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với mẹ.” Vương Phu Nam đứng trước mặt nàng, tay đột nhiên đưa ra chỉnh ngay ngắn khăn vấn đầu cho nàng: “Mẹ ta trước giờ là người thấu tình đạt lý lại rộng lượng, nàng không cần quá lo lắng.” Lại nói: “Tình hình bây giờ, kế hoạch giành lấy diêm lợi không tạm hoãn được sao?”
Hứa Tắc nhìn bốn bề vắng lặng đoạn nói: “Tiền Độ Chi không đủ dùng, vả lại mỗi tháng tiền thu từ muối đều chảy vào nội khố dưới hình thức vật cống, Diêm Thiết ty nhận lại rất ít, không thể kéo dài được nữa.” Nàng dừng một chút rồi bổ sung: “Ta biết cân nhắc, ngược lại chàng là người phải cẩn thận, vì lúc đó Ngụy vương mất tích ở Thái Ninh, hiện giờ truy cứu Ngụy vương, ta sợ sẽ liên lụy tới chàng.”
“Yêm đảng kiêu ngạo, triều thần cũng sẽ không ngồi yên, nàng không cần quá sợ hãi.”
Hứa Tắc gật đầu, nàng định quay về Độ Chi bèn hỏi hắn: “Bây giờ chàng sẽ đi đâu?”
“Về nhà ngủ.”Trên mặt hắn tràn ra ý cười, lúc quay người lại nói: “Buổi tối đừng ăn ở công trù, quay về ăn nhé.”
Hắn nói rất ung dung, như là không để ý lắm. Nhưng Hứa Tắc hiểu được những lợi hại trong chuyện này, thoạt nhìn Tào Á Chi và bọn Mã Thừa Nguyên chỉ là quan hệ giao thiệp bình thường nhưng bên trong như thế nào thì không ai biết rõ. Lỡ như Tào Á Chi và Mã Thừa Nguyên là cùng một giuộc, vậy thì ràng buộc giữa hai phái tả hữu của Thần Sách quân sẽ suy giảm.
Đáng nói chính là nếu Tào Á Chi nhậm chức, Vương Phu Nam thân là đại tướng Hữu Thần Sách quân, kẻ thủ lĩnh trực tiếp lại biến thành Tào Á Chi. Nàng láng máng cảm thấy việc này sẽ rất phiền phức, theo tính khí của Vương Phu Nam thì tuyệt đối không thể hạ giọng vâng dạ được.
Tào Á Chi là kẻ lộng quyền có thừa, đánh trận thì không thành thạo, người như vậy khi chỉ huy mấy trăm ngàn cấm quân, nghĩ tới thật đáng sợ.
Hứa Tắc mang một bụng tâm sự trở lại Độ Chi, còn Diêm Thiết ty sứ đang ở trong công phòng đối diện với một nhúm tiền thu được của tháng này lòng rầu rĩ khổ sở. Hắn biết năng lực của bản thân có hạn, cũng biết chính bởi vì vậy mà mình chỉ có thể làm được vị trí này. Cũng bởi vì năng lực có hạn nên hắn không tranh được tiền muối sắt với đám hoạn quan, nhờ thế chúng rất hài lòng với hắn.
Đúng lý ra hắn chỉ cần bám vào cái cây đại thụ là đám hoạn quan đủ rồi nhưng hắn không cam tâm. Diêm Thiết không có công lao, ngay cả những kẻ dưới cũng không coi hắn ra gì, hỏi chúng lấy tiền sắc mặt cũng không lúc nào là tốt, bởi vì chúng đều khinh thường hắn.
Hắn thân là một trong tam ty sứ nhưng thật sự thiệt thòi.
Làm thế nào mới có thể làm Diêm Thiết ty sung túc hơn đây? Hắn rất hoang mang.
Song Hứa Tắc của công giải bên cạnh đã thay hắn quyết định việc này.
Hứa Tắc vào cung một chuyến cùng tiểu hoàng đế chơi cờ, nhân lúc không có Mã Thừa Nguyên ở đó liền nhét một bản tấu cho cậu ta.
Tiểu hoàng đế giấu bản tấu vào ngực áo, nhích bàn cờ bĩu môi ra hiệu với Hứa Tắc. Nàng không nao núng, nhanh tay cất mẩu chế thư vừa bị bàn cờ đè lên, sau đó đứng dậy thi lễ với tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế liếc nhanh hai tên tiểu nội thị đang đứng quay lưng với họ, cố ý nói: “Nghe nói tên Diêm Thiết sứ họ Trần kia chơi cờ vây rất giỏi! Hắn còn có thể chơi cờ mù nữa! Ngày mai ái khanh có thể gọi hắn cùng tới không?”
“Thần…sẽ cố hết sức.”
“Ờ, dù sao ngươi nhất định phải dẫn hắn tới đấy, trẫm rất muốn xem đánh cờ mù.” Lại giả vờ nói: “Ái khanh về nhanh đi, trời tối rồi kìa!”
“Dạ, thần cáo lui.” Hứa Tắc lại hành lễ lần nữa mới xoay người ra ngoài, tiểu nội thị theo phía sau nàng đưa nàng xuất cung.
Bên trong điện đã sáng đèn, tiểu hoàng đế nắm chặt bản tấu trong tay, cả người co cụm trên nệm êm, hai vai vẫn còn run lẩy bẩy.
Lần đầu tiên cậu ta qua mặt Mã Thừa Nguyên nhúng tay vào chính sự, vả lại chuyện này còn cần…phải nói dối, phải tự mình đóng dấu, phải chịu trách nhiệm về cơn cuồng phong có thể sẽ ập tới.
Thường ngày mặc dù Mã Thừa Nguyên đối với cậu ta luôn ôn hòa nhất mực, nhưng nếu hắn bộc phát, sẽ rất đáng sợ.
Cậu ta nghĩ tới cảnh đó thì căng thẳng nuốt nước bọt một cái, nhưng phải nhân lúc trước khi Mã Thừa Nguyên trở về đem giấu kĩ bản tấu chương này mới được. Vì vậy tiểu hoàng đế nhanh chóng đứng lên, nói với tiểu nội thị: “Trẫm hơi mệt muốn đi ngủ một lát, Mã thường thị trở về thì gọi trẫm.” Nói xong đã lẫn nhanh không thấy bóng dáng.
——*——*——*——*——
Hứa Tắc rời khỏi Đan Phượng môn, tới Quang Trạch tự dắt lừa thẳng về nhà. Nàng thực hiện lời hứa về nhà dùng cơm, Vương Phu Nam lúc này cũng đã tới hàn xá chuẩn bị rượu và thức ăn.
Tiếng trống trên Thừa Thiên môn đã tan mất, Hứa Tắc bước qua cửa nhà, xoay người đem tiếng cười đùa của đám học trò Quốc Tử Giám trên đường nhốt ngoài cửa.
Vương Phu Nam nghe tiếng động bèn đứng dậy bước ra nhà chính, nhận lấy áo choàng của nàng mang vào nhà treo lên, lúc quay lại liền áp hay bàn tay lên má nàng: “Ấm không?”
Mũi Hứa Tắc vì lạnh mà đỏ bừng, lúc này chỉ im lặng gật đầu.
Đợi gương mặt nàng ấm hơn, Vương Phu Nam buông tay ra bảo: “Nhanh ăn thôi, sắp nguội rồi.” Chậu than trong phòng đang cháy rừng rực, cơm canh đều dùng dĩa đậy kín, lúc giở ra vẫn còn nóng.
Hứa Tắc vội vàng rửa tay, rồi ngồi xuống cái bàn nhỏ trước cửa sổ. Vương Phu Nam kéo một tấm nệm êm ngồi xuống bên cạnh nàng cùng nhau ăn.
“Là chàng làm sao?”
“Ta không có bản lãnh đó.” Vương Phu Nam thành thật nói: “Lý Mậu Mậu mang tới.”
“Lại sai sử Lý Mậu Mậu, hắn có lo đọc sách hay không vậy?” Hứa Tắc lắc đầu, ăn hết cơm, nàng rót hai chén rượu đầy, một chén đưa cho Vương Phu Nam: “Lúc về hình như tuyết lại rơi.”
“Không phải tuyết rơi, mà là gió thổi tuyết đọng trên mái nhà bay xuống.”
“Không biết lúc nào thì gió ngừng nhỉ?”
“Không ngừng đâu.” Vương Phu Nam cho một đáp án thật tiêu cực. Chỉ là gió lớn hay gió nhỏ mà thôi, chỉ cần nơi có người thì không thể không có gió.
Hắn nhấp một hớp rượu, hỏi lại: “Ta thấy trong túi áo choàng của nàng hình như có cái gì đó, là cái gì vậy?”
Hứa Tắc không tính sẽ giấu hắn, nàng bèn đứng dậy lấy chế thư ra đưa cho hắn xem.
Vương Phu Nam xem xong thì nhíu mày: “Ngừng cống tiền thu từ muối từ tháng sau ư?” Hắn cảm thấy kì lạ: “Cái này là chế thư thật từ trong cung đưa ra sao?”
“Do bệ hạ tự viết,cũng tự mình hạ ấn yêu cầu Diêm Thiết sứ các nơi ngưng cống tiền muối từ tháng sau, ngoài muối những thứ khác như nhau đều do Diêm Thiết ty quản, nhập vào Thái Phủ Tự nhận ở Tả Tàng Khố.
“Nàng tính làm gì?”
“Ta lấy danh nghĩ Trần Diêm Thiết sứ dâng tấu, thỉnh cầu bãi bỏ cống nạp nội khố. Bệ hạ đã đồng ý, chế lệnh ban xuống chính là như vậy.”
“Nàng giả mạo danh nghĩ Diêm Thiết ty dâng tấu ư? Lỡ như bị vạch trần thì sao?”
“Nếu chuyện đó xảy ra cũng có cách đối phó.” Hứa Tắc thản nhiên nói.
“Diêm Thiết ty sứ thật xúi quẩy.” Hắn chậm chạp thay nàng chỉ ra lo lắng.
“Họ Trần kia nếu thức thời thì có thể không lo.” Nàng nói, nhưng hiển nhiên là đã quyết định tính mạng người khác thay họ. Quan trường là vậy, cần biết lúc nào buông lúc nào giữ, không dung chứa những kẻ mềm lòng.
Hắn chỉ hỏi thêm một câu: “Việc này Triệu tướng công biết không?”
“Có biết.”
Vương Phu Nam cảm thấy mưu tính của nàng quá nhanh, hôm qua vừa mới muốn động vào Diêm Thiết ty, hôm nay đã lấy được chế lệnh, hiển nhiên nàng đã vạch kế hoạch trừ trước rất lâu.
Quả là dũng cảm mưu trí!
Hứa Tắc uống cạn chén rượu trong tay, muốn hóa giải một chút lo âu của hắn, nàng nói: “Sau khi rời khỏi Bỉ bộ, rất nhiều chuyện ta đều phải đánh cược, nếu ta cảm thấy đủ phần thắng thì sẽ ra tay, những cái khác đều giao lại cho vận số cả. Ta làm việc như thế có phải khiến chàng lo lắng không?”
“Phải.” Hắn lo nàng bước không vững sẽ sẩy chân rơi xuống vách đá, hắn quay sang nhìn nàng: “Có điều nếu như đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm vậy.”
Phong cách làm việc giống nhau, hai người nhìn nhau cùng cười, nâng rượu tự tán thưởng.
Hứa Tắc bỗng để ý thấy bên bậu cửa sổ có thêm một chậu hoa thủy tiên.
Nàng đã quên mất chỗ tinh tế của hắn, đối với cuộc sống có lẽ hắn còn có nhiều sở thích tìm vui hơn nàng.
Đến mùa xuân sang năm, chậu thủy tiên này sẽ ra hoa.
Nàng lại nhìn xung quanh, mặc dù không mua thêm quá nhiều đồ dùng nhưng nhìn không còn lạnh lẽo như trước nữa, cửa sổ đã đóng đinh mới, ngay cả đệm ngồi cũng đổi sang cái khác.
Trong phòng ngủ cũng tương tự đã được đổi sang chỗ chăn dày ấm áp hơn, khi nằm sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa.
Hứa Tắc đi tắm, thay sang một cái bộ áo sạch sẽ, nàng ngồi lên giường đắp chăn đọc sách. Vương Phu Nam bước tới ghé mắt nhìn cuốn sách trong tay nàng, Hứa Tắc hơi khép mắt, trong hơi thở nhẹ nhàng khoan khái có vị thanh mát của loài mộc hương, tất cả đều là mùi vị của hắn.
Bàn tay cầm sách của nàng hơi buông xuống, muốn nắm lấy trung y đơn bạc của hắn, chần chừ một hồi nàng vẫn không có động đậy.
“Ánh đèn tối quá, mai lại đọc tiếp.” Hắn nói rồi cầm lấy sách của nàng, tắt đèn rồi xốc chăn chui vào.
Hứa Tắc nằm xuống, lúc hắn nằm xuống cũng lập tức có một cánh tay đưa tới.
Vương Phu Nam im lặng một lúc rồi do dự nói: “Nàng ôm ta như vậy, ta sẽ cảm thấy phiền lắm.”
“Phiền chuyện gì?”
“Ngủ không được.”Hắn vẫn là một tên đàn ông khỏe mạnh một bầu máu nóng đấy!
Hứa Tắc rút tay lại, trở mình nghiêng người vào bên trong ngủ: “Mai phải dậy sớm, ngủ đi.”
Rất nhanh đã có tiếng hít thở đặc biệt vang lên, Vương Phu Nam nghiêng người sang đưa tay vuốt mái tóc lấm tấm bạc của nàng, khẽ ôm nhẹ nàng từ sau lưng, lặng lẽ thở dài một hơi.
Sáng sớm mai phải đối mặt với sự thật Dương trung úy bị vu oan tội mưu phản. Đại trượng phu da ngựa bọc thây cũng không sợ, nhưng tiên quyết phải là cái chết có ý nghĩa, nhưng bây giờ chuyện này thì sao?
Cái tâm trung nghĩa giấu trong lòng lại bị tiêu diệt, cuối cùng rơi vào thảm cảnh thê lương, còn không được nhặt xác mà phải nhận lấy cái chết trong đòn roi nhục nhã.
Quá nhiều, quá nhiều người trong triều vì thế mà chết rồi.
Nếu như chỉ vì như vậy mà niềm tin bị phai mờ, e là dũng khí đón bình minh ngày mai cũng chẳng có.
Hứa Tắc mở mắt ra, nàng trở mình ôm lấy hắn.
Tuyết đọng trĩu cành, một tảng tuyết lớn chực ụp xuống sắp rơi vào đầu Hứa Tắc. Vương Phu Nam lôi Hứa Tắc tránh ra, đống tuyết kia liền rớt phịch xuống mặt đất. Hứa Tắc nhìn đống tuyết suy nghĩ một lúc, nàng ngẩng đầu nói: “Một khi Tào Á Chi thượng vị, phía Hữu Thần Sách quân e rằng…”
Nàng còn chưa nói hết Vương Phu Nam đã đưa tay đỡ sau ót, ấn nàng vào lòng, nhàn nhã nhìn một tên Thái Lạc Thừa của Thái Thường Tự vẻ mặt hoảng hốt đi ngang qua họ.
Thái Lạc Thừa đã hoàn toàn khiếp sợ, hắn vẫn không nén được quay đầu nhìn thêm mấy lần, rồi thoáng cái chạy biến không thấy bóng dáng.
“Những lời như vậy đừng nói ở chỗ này.” Hắn tựa trán vào nàng, giọng thật nhỏ, vẻ mặt như mây mờ gió thoảng: “Nếu Tào Á Chi lấp vào vị trí Trung Úy Hộ quân Hữu Thần Sách quân, đối với triều đình, đối với nàng và ta đích xác không có lợi ích gì cả. Có điều phiền phức này sau này mới tính tiếp đi, bây giờ đừng vội hành động, chúng ta thả mồi bắt cá.”
Hắn nói xong mới buông lỏng tay, Hứa Tắc lùi lại một bước hỏi: “Vừa nãy là ai đi qua thế?”
“Một tên Thái Lạc Thừa họ Tô của Thái Thường Tự.”
Sao lại là hắn! Hứa Tắc quay đầu nhìn, đâu còn bóng dáng Tô thái lạc thừa đâu nữa. Nàng dường như đã có thể tưởng tượng ra những lời đàm tiếu mấy ngày sắp tới, vì cái tên họ Tô này là một kẻ thích nói bậy nói bạ, gieo rắc thị phi.
Nhưng cũng chẳng sao cả, chuyện nàng đã làm thì không sợ bị người khác nói, có điều…
Nàng hỏi: “Nhà chàng lắm người nhiều chuyện, không lo gì sao?”
“Ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với mẹ.” Vương Phu Nam đứng trước mặt nàng, tay đột nhiên đưa ra chỉnh ngay ngắn khăn vấn đầu cho nàng: “Mẹ ta trước giờ là người thấu tình đạt lý lại rộng lượng, nàng không cần quá lo lắng.” Lại nói: “Tình hình bây giờ, kế hoạch giành lấy diêm lợi không tạm hoãn được sao?”
Hứa Tắc nhìn bốn bề vắng lặng đoạn nói: “Tiền Độ Chi không đủ dùng, vả lại mỗi tháng tiền thu từ muối đều chảy vào nội khố dưới hình thức vật cống, Diêm Thiết ty nhận lại rất ít, không thể kéo dài được nữa.” Nàng dừng một chút rồi bổ sung: “Ta biết cân nhắc, ngược lại chàng là người phải cẩn thận, vì lúc đó Ngụy vương mất tích ở Thái Ninh, hiện giờ truy cứu Ngụy vương, ta sợ sẽ liên lụy tới chàng.”
“Yêm đảng kiêu ngạo, triều thần cũng sẽ không ngồi yên, nàng không cần quá sợ hãi.”
Hứa Tắc gật đầu, nàng định quay về Độ Chi bèn hỏi hắn: “Bây giờ chàng sẽ đi đâu?”
“Về nhà ngủ.”Trên mặt hắn tràn ra ý cười, lúc quay người lại nói: “Buổi tối đừng ăn ở công trù, quay về ăn nhé.”
Hắn nói rất ung dung, như là không để ý lắm. Nhưng Hứa Tắc hiểu được những lợi hại trong chuyện này, thoạt nhìn Tào Á Chi và bọn Mã Thừa Nguyên chỉ là quan hệ giao thiệp bình thường nhưng bên trong như thế nào thì không ai biết rõ. Lỡ như Tào Á Chi và Mã Thừa Nguyên là cùng một giuộc, vậy thì ràng buộc giữa hai phái tả hữu của Thần Sách quân sẽ suy giảm.
Đáng nói chính là nếu Tào Á Chi nhậm chức, Vương Phu Nam thân là đại tướng Hữu Thần Sách quân, kẻ thủ lĩnh trực tiếp lại biến thành Tào Á Chi. Nàng láng máng cảm thấy việc này sẽ rất phiền phức, theo tính khí của Vương Phu Nam thì tuyệt đối không thể hạ giọng vâng dạ được.
Tào Á Chi là kẻ lộng quyền có thừa, đánh trận thì không thành thạo, người như vậy khi chỉ huy mấy trăm ngàn cấm quân, nghĩ tới thật đáng sợ.
Hứa Tắc mang một bụng tâm sự trở lại Độ Chi, còn Diêm Thiết ty sứ đang ở trong công phòng đối diện với một nhúm tiền thu được của tháng này lòng rầu rĩ khổ sở. Hắn biết năng lực của bản thân có hạn, cũng biết chính bởi vì vậy mà mình chỉ có thể làm được vị trí này. Cũng bởi vì năng lực có hạn nên hắn không tranh được tiền muối sắt với đám hoạn quan, nhờ thế chúng rất hài lòng với hắn.
Đúng lý ra hắn chỉ cần bám vào cái cây đại thụ là đám hoạn quan đủ rồi nhưng hắn không cam tâm. Diêm Thiết không có công lao, ngay cả những kẻ dưới cũng không coi hắn ra gì, hỏi chúng lấy tiền sắc mặt cũng không lúc nào là tốt, bởi vì chúng đều khinh thường hắn.
Hắn thân là một trong tam ty sứ nhưng thật sự thiệt thòi.
Làm thế nào mới có thể làm Diêm Thiết ty sung túc hơn đây? Hắn rất hoang mang.
Song Hứa Tắc của công giải bên cạnh đã thay hắn quyết định việc này.
Hứa Tắc vào cung một chuyến cùng tiểu hoàng đế chơi cờ, nhân lúc không có Mã Thừa Nguyên ở đó liền nhét một bản tấu cho cậu ta.
Tiểu hoàng đế giấu bản tấu vào ngực áo, nhích bàn cờ bĩu môi ra hiệu với Hứa Tắc. Nàng không nao núng, nhanh tay cất mẩu chế thư vừa bị bàn cờ đè lên, sau đó đứng dậy thi lễ với tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế liếc nhanh hai tên tiểu nội thị đang đứng quay lưng với họ, cố ý nói: “Nghe nói tên Diêm Thiết sứ họ Trần kia chơi cờ vây rất giỏi! Hắn còn có thể chơi cờ mù nữa! Ngày mai ái khanh có thể gọi hắn cùng tới không?”
“Thần…sẽ cố hết sức.”
“Ờ, dù sao ngươi nhất định phải dẫn hắn tới đấy, trẫm rất muốn xem đánh cờ mù.” Lại giả vờ nói: “Ái khanh về nhanh đi, trời tối rồi kìa!”
“Dạ, thần cáo lui.” Hứa Tắc lại hành lễ lần nữa mới xoay người ra ngoài, tiểu nội thị theo phía sau nàng đưa nàng xuất cung.
Bên trong điện đã sáng đèn, tiểu hoàng đế nắm chặt bản tấu trong tay, cả người co cụm trên nệm êm, hai vai vẫn còn run lẩy bẩy.
Lần đầu tiên cậu ta qua mặt Mã Thừa Nguyên nhúng tay vào chính sự, vả lại chuyện này còn cần…phải nói dối, phải tự mình đóng dấu, phải chịu trách nhiệm về cơn cuồng phong có thể sẽ ập tới.
Thường ngày mặc dù Mã Thừa Nguyên đối với cậu ta luôn ôn hòa nhất mực, nhưng nếu hắn bộc phát, sẽ rất đáng sợ.
Cậu ta nghĩ tới cảnh đó thì căng thẳng nuốt nước bọt một cái, nhưng phải nhân lúc trước khi Mã Thừa Nguyên trở về đem giấu kĩ bản tấu chương này mới được. Vì vậy tiểu hoàng đế nhanh chóng đứng lên, nói với tiểu nội thị: “Trẫm hơi mệt muốn đi ngủ một lát, Mã thường thị trở về thì gọi trẫm.” Nói xong đã lẫn nhanh không thấy bóng dáng.
——*——*——*——*——
Hứa Tắc rời khỏi Đan Phượng môn, tới Quang Trạch tự dắt lừa thẳng về nhà. Nàng thực hiện lời hứa về nhà dùng cơm, Vương Phu Nam lúc này cũng đã tới hàn xá chuẩn bị rượu và thức ăn.
Tiếng trống trên Thừa Thiên môn đã tan mất, Hứa Tắc bước qua cửa nhà, xoay người đem tiếng cười đùa của đám học trò Quốc Tử Giám trên đường nhốt ngoài cửa.
Vương Phu Nam nghe tiếng động bèn đứng dậy bước ra nhà chính, nhận lấy áo choàng của nàng mang vào nhà treo lên, lúc quay lại liền áp hay bàn tay lên má nàng: “Ấm không?”
Mũi Hứa Tắc vì lạnh mà đỏ bừng, lúc này chỉ im lặng gật đầu.
Đợi gương mặt nàng ấm hơn, Vương Phu Nam buông tay ra bảo: “Nhanh ăn thôi, sắp nguội rồi.” Chậu than trong phòng đang cháy rừng rực, cơm canh đều dùng dĩa đậy kín, lúc giở ra vẫn còn nóng.
Hứa Tắc vội vàng rửa tay, rồi ngồi xuống cái bàn nhỏ trước cửa sổ. Vương Phu Nam kéo một tấm nệm êm ngồi xuống bên cạnh nàng cùng nhau ăn.
“Là chàng làm sao?”
“Ta không có bản lãnh đó.” Vương Phu Nam thành thật nói: “Lý Mậu Mậu mang tới.”
“Lại sai sử Lý Mậu Mậu, hắn có lo đọc sách hay không vậy?” Hứa Tắc lắc đầu, ăn hết cơm, nàng rót hai chén rượu đầy, một chén đưa cho Vương Phu Nam: “Lúc về hình như tuyết lại rơi.”
“Không phải tuyết rơi, mà là gió thổi tuyết đọng trên mái nhà bay xuống.”
“Không biết lúc nào thì gió ngừng nhỉ?”
“Không ngừng đâu.” Vương Phu Nam cho một đáp án thật tiêu cực. Chỉ là gió lớn hay gió nhỏ mà thôi, chỉ cần nơi có người thì không thể không có gió.
Hắn nhấp một hớp rượu, hỏi lại: “Ta thấy trong túi áo choàng của nàng hình như có cái gì đó, là cái gì vậy?”
Hứa Tắc không tính sẽ giấu hắn, nàng bèn đứng dậy lấy chế thư ra đưa cho hắn xem.
Vương Phu Nam xem xong thì nhíu mày: “Ngừng cống tiền thu từ muối từ tháng sau ư?” Hắn cảm thấy kì lạ: “Cái này là chế thư thật từ trong cung đưa ra sao?”
“Do bệ hạ tự viết,cũng tự mình hạ ấn yêu cầu Diêm Thiết sứ các nơi ngưng cống tiền muối từ tháng sau, ngoài muối những thứ khác như nhau đều do Diêm Thiết ty quản, nhập vào Thái Phủ Tự nhận ở Tả Tàng Khố.
“Nàng tính làm gì?”
“Ta lấy danh nghĩ Trần Diêm Thiết sứ dâng tấu, thỉnh cầu bãi bỏ cống nạp nội khố. Bệ hạ đã đồng ý, chế lệnh ban xuống chính là như vậy.”
“Nàng giả mạo danh nghĩ Diêm Thiết ty dâng tấu ư? Lỡ như bị vạch trần thì sao?”
“Nếu chuyện đó xảy ra cũng có cách đối phó.” Hứa Tắc thản nhiên nói.
“Diêm Thiết ty sứ thật xúi quẩy.” Hắn chậm chạp thay nàng chỉ ra lo lắng.
“Họ Trần kia nếu thức thời thì có thể không lo.” Nàng nói, nhưng hiển nhiên là đã quyết định tính mạng người khác thay họ. Quan trường là vậy, cần biết lúc nào buông lúc nào giữ, không dung chứa những kẻ mềm lòng.
Hắn chỉ hỏi thêm một câu: “Việc này Triệu tướng công biết không?”
“Có biết.”
Vương Phu Nam cảm thấy mưu tính của nàng quá nhanh, hôm qua vừa mới muốn động vào Diêm Thiết ty, hôm nay đã lấy được chế lệnh, hiển nhiên nàng đã vạch kế hoạch trừ trước rất lâu.
Quả là dũng cảm mưu trí!
Hứa Tắc uống cạn chén rượu trong tay, muốn hóa giải một chút lo âu của hắn, nàng nói: “Sau khi rời khỏi Bỉ bộ, rất nhiều chuyện ta đều phải đánh cược, nếu ta cảm thấy đủ phần thắng thì sẽ ra tay, những cái khác đều giao lại cho vận số cả. Ta làm việc như thế có phải khiến chàng lo lắng không?”
“Phải.” Hắn lo nàng bước không vững sẽ sẩy chân rơi xuống vách đá, hắn quay sang nhìn nàng: “Có điều nếu như đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm vậy.”
Phong cách làm việc giống nhau, hai người nhìn nhau cùng cười, nâng rượu tự tán thưởng.
Hứa Tắc bỗng để ý thấy bên bậu cửa sổ có thêm một chậu hoa thủy tiên.
Nàng đã quên mất chỗ tinh tế của hắn, đối với cuộc sống có lẽ hắn còn có nhiều sở thích tìm vui hơn nàng.
Đến mùa xuân sang năm, chậu thủy tiên này sẽ ra hoa.
Nàng lại nhìn xung quanh, mặc dù không mua thêm quá nhiều đồ dùng nhưng nhìn không còn lạnh lẽo như trước nữa, cửa sổ đã đóng đinh mới, ngay cả đệm ngồi cũng đổi sang cái khác.
Trong phòng ngủ cũng tương tự đã được đổi sang chỗ chăn dày ấm áp hơn, khi nằm sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa.
Hứa Tắc đi tắm, thay sang một cái bộ áo sạch sẽ, nàng ngồi lên giường đắp chăn đọc sách. Vương Phu Nam bước tới ghé mắt nhìn cuốn sách trong tay nàng, Hứa Tắc hơi khép mắt, trong hơi thở nhẹ nhàng khoan khái có vị thanh mát của loài mộc hương, tất cả đều là mùi vị của hắn.
Bàn tay cầm sách của nàng hơi buông xuống, muốn nắm lấy trung y đơn bạc của hắn, chần chừ một hồi nàng vẫn không có động đậy.
“Ánh đèn tối quá, mai lại đọc tiếp.” Hắn nói rồi cầm lấy sách của nàng, tắt đèn rồi xốc chăn chui vào.
Hứa Tắc nằm xuống, lúc hắn nằm xuống cũng lập tức có một cánh tay đưa tới.
Vương Phu Nam im lặng một lúc rồi do dự nói: “Nàng ôm ta như vậy, ta sẽ cảm thấy phiền lắm.”
“Phiền chuyện gì?”
“Ngủ không được.”Hắn vẫn là một tên đàn ông khỏe mạnh một bầu máu nóng đấy!
Hứa Tắc rút tay lại, trở mình nghiêng người vào bên trong ngủ: “Mai phải dậy sớm, ngủ đi.”
Rất nhanh đã có tiếng hít thở đặc biệt vang lên, Vương Phu Nam nghiêng người sang đưa tay vuốt mái tóc lấm tấm bạc của nàng, khẽ ôm nhẹ nàng từ sau lưng, lặng lẽ thở dài một hơi.
Sáng sớm mai phải đối mặt với sự thật Dương trung úy bị vu oan tội mưu phản. Đại trượng phu da ngựa bọc thây cũng không sợ, nhưng tiên quyết phải là cái chết có ý nghĩa, nhưng bây giờ chuyện này thì sao?
Cái tâm trung nghĩa giấu trong lòng lại bị tiêu diệt, cuối cùng rơi vào thảm cảnh thê lương, còn không được nhặt xác mà phải nhận lấy cái chết trong đòn roi nhục nhã.
Quá nhiều, quá nhiều người trong triều vì thế mà chết rồi.
Nếu như chỉ vì như vậy mà niềm tin bị phai mờ, e là dũng khí đón bình minh ngày mai cũng chẳng có.
Hứa Tắc mở mắt ra, nàng trở mình ôm lấy hắn.
Bình luận facebook