Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1176
CHương 1176:
“Ai da” Người trung niên áo đen mang theo ý cười nhìn Trương Thác: “Xem ra, cậu vẫn chưa hoàn toàn lĩnh hội được truyền thừa đích thực của ông Lục, là ông Lục không dạy dỗ cho truyền nhân duy nhất này hay là do cậu vẫn luôn lừa tôi, ông Lục căn bản không hề để lại truyền thừa cho cậu nhỉ!”
Đồng tử của người trung niên áo đen đột nhiên co rút.
Trương Thác nhanh chóng điểm vài huyệt vị trên bả vai để cầm máu, trong tình huống chiến đấu cường độ cao như vầy, máu không ngừng lưu động, nếu không cầm máu được chắc chắn sẽ suy nhược vì mất máu.
“Lão đại!” Bạch Trình đang chiến đấu dưới mặt đất nhìn lên thấy một màn này thì hoảng sợ hô lớn.
Trương Thác khoát tay với anh ta, ánh mắt nhìn thẳng người trung niên áo đen, cấn thận xem xét bán lĩnh cúa đối phương.
Người trung niên áo đen cười ngày càng sâu, phất phất tay áo trong không trung: “Làm truyền nhân của ông Lục, không đơn giản chỉ là bỏ chạy đâu”
Theo động tác phất tay áo của người trung niên áo đen, từng đao từng đao khí dần hiện ra trong không trung, chỉ chít cả vài trăm cây, đao có lớn có nhỏ, rất sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn.
Trương Thác cảm nhận rất rõ ràng toàn bộ đao khí được hình thành đang vây kín xung quanh mình, mỗi mũi đao nhọn hoắc dù cách cả một khoảng thì Trương Thác vẫn dễ dàng cảm nhận được.
Người đàn ông trung niên duỗi tay, mở rộng hai bàn tay: “Tôi rất tò mò, lần này cậu sẽ trốn thế nào”
Người trung niên áo đen nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng, bàn tay nắm lại thành quyền. Khoảnh khắc tay người trung niên áo đen nắm lại, toàn bộ đao khí rậm rạp xung quanh bắn thẳng đến chỗ Trương Thác, tầng tầng lớp lớp.
Trương Thác bị nhốt trong vòng vây đao khí, vô phương né tránh.
Sự sắc bén của đao khí hòa vào nhau, còn chưa đến gần đã khiến Trương Thác cảm nhận được cảm giác xé rách mãnh liệt.
“Đây là đệ nhất cao thủ Hóa Hình sao!” Trương Thác kinh hãi, công kích của người đàn ông trung niên vượt ra khỏi dự đoán của anh, anh thật không ngờ khí có thể làm được đến mức này, cách khoảng không khống chế khí, cách khoảng không công kích. Theo lý thuyết chỉ cần sở hữu đủ khí, trình độ điều khiển khí đủ chính xác thì hoàn toàn có thể lấy đầu người khác từ ngàn dặm!
Nhìn thấy Trương Thác bị vậy trong vòng vây đao khí, người trung niên áo đen đã nhìn được viễn cảnh Trương Thác chết trong vòng đao.
Một đao khí cắt qua lớp giáp khí bảo hộ của Trương Thác, cắt qua áo của Trương Thác, chém thẳng về phía cổ của Trương Thác, nhưng ngay khoảnh khắc đao khí sắp chạm đến cổ thì đột ngột dừng lại như giãm phải bùn, không thể tiến tới thêm chút nào nữa.
Còn có hơn trăm đao khí còn lại cũng đều như thế, rõ ràng đã sắp chạm được vào Trương Thác rồi nhưng lại không có cách nào gây ra chút tổn thương cho Trương Thác.
“Ha, xem ra thực sự có hiệu quả rồi” Trương Thác cười, tiếng cười từ giữa loạn đao vàng lên, giọng điệu của anh tràn ngập cảm giác thoải mái.
“Sao có thể chứ!” Người trung niên áo đen vốn đang tươi cười đầy mặt trừng lớn hai mắt, nụ cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tràn ngập sợ hãi, ông ta nhìn chằm chằm đỉnh đầu Trương Thác, trên đó có một đóa hoa sen đang trong trạng thái nở rộ.
Hoa sen tỏa ra từng đợt khí, chính những dòng khí này đã ngăn cản đao khí của người trung niên áo đen tấn công.
“Thiên Liên, làm sao cậu có thể ngưng tụ ra Thiên Liên được!” Người trung niên áo đen tựa như nhìn thấy thứ không thể tưởng tượng nổi cuộc đời của mình, không ngừng lẩm bẩm: “Không có khả năng! Thiên Liên đã sớm biến mất, không có khả năng xuất hiện lần nữa!”
“Thì ra cái này gọi là Thiên Liên à!” Trương Thác nhẹ nhàng cười: “Không thể không nói, cách tấn công của ông khiến tôi có chút bối rối thật, nhưng cũng đem lại không ít linh cảm cho tôi”
Trương Thác nâng một tay lên đóa hoa sen trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng kéo một cánh hoa vuốt trong lòng bàn tay.
Trương Thác nhìn thấy cánh hoa trong tay tản ra hào quang trong suốt, anh cầm cánh hoa nhẹ nhàng bắn về phía người trung niên áo đen, ngay lập tức, đóa hoa tựa như một viên đạn bay thăng về hướng người đàn ông nọ, mà cánh hoa đi tới đâu, đao khí như đụng phải thiên địch, toàn bộ đều tiêu biến.
“Ai da” Người trung niên áo đen mang theo ý cười nhìn Trương Thác: “Xem ra, cậu vẫn chưa hoàn toàn lĩnh hội được truyền thừa đích thực của ông Lục, là ông Lục không dạy dỗ cho truyền nhân duy nhất này hay là do cậu vẫn luôn lừa tôi, ông Lục căn bản không hề để lại truyền thừa cho cậu nhỉ!”
Đồng tử của người trung niên áo đen đột nhiên co rút.
Trương Thác nhanh chóng điểm vài huyệt vị trên bả vai để cầm máu, trong tình huống chiến đấu cường độ cao như vầy, máu không ngừng lưu động, nếu không cầm máu được chắc chắn sẽ suy nhược vì mất máu.
“Lão đại!” Bạch Trình đang chiến đấu dưới mặt đất nhìn lên thấy một màn này thì hoảng sợ hô lớn.
Trương Thác khoát tay với anh ta, ánh mắt nhìn thẳng người trung niên áo đen, cấn thận xem xét bán lĩnh cúa đối phương.
Người trung niên áo đen cười ngày càng sâu, phất phất tay áo trong không trung: “Làm truyền nhân của ông Lục, không đơn giản chỉ là bỏ chạy đâu”
Theo động tác phất tay áo của người trung niên áo đen, từng đao từng đao khí dần hiện ra trong không trung, chỉ chít cả vài trăm cây, đao có lớn có nhỏ, rất sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn.
Trương Thác cảm nhận rất rõ ràng toàn bộ đao khí được hình thành đang vây kín xung quanh mình, mỗi mũi đao nhọn hoắc dù cách cả một khoảng thì Trương Thác vẫn dễ dàng cảm nhận được.
Người đàn ông trung niên duỗi tay, mở rộng hai bàn tay: “Tôi rất tò mò, lần này cậu sẽ trốn thế nào”
Người trung niên áo đen nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng, bàn tay nắm lại thành quyền. Khoảnh khắc tay người trung niên áo đen nắm lại, toàn bộ đao khí rậm rạp xung quanh bắn thẳng đến chỗ Trương Thác, tầng tầng lớp lớp.
Trương Thác bị nhốt trong vòng vây đao khí, vô phương né tránh.
Sự sắc bén của đao khí hòa vào nhau, còn chưa đến gần đã khiến Trương Thác cảm nhận được cảm giác xé rách mãnh liệt.
“Đây là đệ nhất cao thủ Hóa Hình sao!” Trương Thác kinh hãi, công kích của người đàn ông trung niên vượt ra khỏi dự đoán của anh, anh thật không ngờ khí có thể làm được đến mức này, cách khoảng không khống chế khí, cách khoảng không công kích. Theo lý thuyết chỉ cần sở hữu đủ khí, trình độ điều khiển khí đủ chính xác thì hoàn toàn có thể lấy đầu người khác từ ngàn dặm!
Nhìn thấy Trương Thác bị vậy trong vòng vây đao khí, người trung niên áo đen đã nhìn được viễn cảnh Trương Thác chết trong vòng đao.
Một đao khí cắt qua lớp giáp khí bảo hộ của Trương Thác, cắt qua áo của Trương Thác, chém thẳng về phía cổ của Trương Thác, nhưng ngay khoảnh khắc đao khí sắp chạm đến cổ thì đột ngột dừng lại như giãm phải bùn, không thể tiến tới thêm chút nào nữa.
Còn có hơn trăm đao khí còn lại cũng đều như thế, rõ ràng đã sắp chạm được vào Trương Thác rồi nhưng lại không có cách nào gây ra chút tổn thương cho Trương Thác.
“Ha, xem ra thực sự có hiệu quả rồi” Trương Thác cười, tiếng cười từ giữa loạn đao vàng lên, giọng điệu của anh tràn ngập cảm giác thoải mái.
“Sao có thể chứ!” Người trung niên áo đen vốn đang tươi cười đầy mặt trừng lớn hai mắt, nụ cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tràn ngập sợ hãi, ông ta nhìn chằm chằm đỉnh đầu Trương Thác, trên đó có một đóa hoa sen đang trong trạng thái nở rộ.
Hoa sen tỏa ra từng đợt khí, chính những dòng khí này đã ngăn cản đao khí của người trung niên áo đen tấn công.
“Thiên Liên, làm sao cậu có thể ngưng tụ ra Thiên Liên được!” Người trung niên áo đen tựa như nhìn thấy thứ không thể tưởng tượng nổi cuộc đời của mình, không ngừng lẩm bẩm: “Không có khả năng! Thiên Liên đã sớm biến mất, không có khả năng xuất hiện lần nữa!”
“Thì ra cái này gọi là Thiên Liên à!” Trương Thác nhẹ nhàng cười: “Không thể không nói, cách tấn công của ông khiến tôi có chút bối rối thật, nhưng cũng đem lại không ít linh cảm cho tôi”
Trương Thác nâng một tay lên đóa hoa sen trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng kéo một cánh hoa vuốt trong lòng bàn tay.
Trương Thác nhìn thấy cánh hoa trong tay tản ra hào quang trong suốt, anh cầm cánh hoa nhẹ nhàng bắn về phía người trung niên áo đen, ngay lập tức, đóa hoa tựa như một viên đạn bay thăng về hướng người đàn ông nọ, mà cánh hoa đi tới đâu, đao khí như đụng phải thiên địch, toàn bộ đều tiêu biến.