Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1168
CHương 1168:
“Không phải ông gìa Lục, thì không thể ra tay với gia tộc các người sao? Hả!” Trương Thác đột nhiên ngẩng đầu, hét †o một tiếng, trong ánh mắt Trương Thác tràn ngập ý định giết người: “Các người tiêu diệt nhà họ Chúc, bây giờ tới đây, nói với tôi là nhà họ Chúc tự tìm đường chết! Đòi lấy đồ ở trong tay tôi, luôn miệng nói cho tôi không nên mắc sai lầm, gia tộc các người giỏi lắm sao? Là gia tộc thì không thể giết sao? Hả!”
Người đàn ông trung niên quát lớn một “Trương Thác, tôi khuyên cậu… Người đàn ông trung niên vừa định mở miệng, chỉ thấy cả người Trương Thác bùng nổ trong nháy mắt, xông về phía mình.
Trương Thác giương nắm đấm lên, khí hình một con mãnh hổ, trực tiếp nhào ra từ phía sau Trương Thác, mở cái miệng lớn đầy máu ra, căn xé về phía người đàn ông trung niên.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên đột nhiên biến đổi: “Làm sao có thể! Làm sao cậu có thể có được khí lực đó!”
“Ngự khí, thật ghê gớm!” Trương Thác lại tiếp tục đánh ra một quyền, khí hình một con bọ ngựa có kích thước chừng nửa người, vung lưỡi liềm sắc bén, chém về phía thắt lưng của người đàn ông trung niên.
“Điều này là không thể! Làm sao cậu đã có thể là hóa hình rồi chứ!” Người đàn ông trung niên liền kinh hãi, ông ta biến ra một bức tường khí ở trước người, lại bị mãnh hổ một chưởng xé rách.
Vào thời điểm mấu chốt người phụ nữ mặc váy đen xông tới, ngăn cản mãnh hổ Trương Thác đánh ra, người đàn ông trung niên cũng nhân cơ hội thở phào nhẹ nhõm, dùng một cỗ khí lực mạnh mẽ đánh tan tành con bọ ngựa mà Trương Thác đánh ra.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương, thực lực mà Trương Thác biểu hiện ra, hoàn toàn ngoài dự liệu của hai người bọn họ. Hai người bọn họ vốn tưởng rằng Trương Thác chỉ là một võ giả bình thường, lại không ngờ tới, lại là cao thủ hóa hình, hơn nữa nhìn mức độ chân thật của mãnh hổ và bọ ngựa, thực lực cao hơn so với mình rất nhiều.
“Gia tộc các người, ngồi tít trên cao, coi người bình thường là con sâu con kiến, gia tộc các người, tự nhận mình là loại người cao quý nhất, vênh váo tự đắc, nhưng không ý thức được, các người chỉ là tham sống sợ chết, các người là gia tộc, vậy thì đã làm sao! Nếu thật sự mạnh mẽ, cần gì phải ẩn ẩn nấp nấp!”
Trương Thác đánh ra song quyền, hung hăng đánh về phía hai người.
Một nam một nữ đồng thời đưa tay ngăn cản, lại bị song quyền của Trương Thác đồng loạt đánh bay ra ngoài.
Trương Thác ngẩng đầu nhìn về phía hai người, trong ánh mắt của anh, một vùng đỏ tươi, Trương Thác cũng không chú ý tới, khí tức từ trên đầu nắm đấm của anh tản ra, ẩn chứa một tia màu đỏ nhàn nhạt.
“Đã không có năng lực mà còn kiêu căng ngạo mạn!”
Chân Trương Thác đạp xuống đất, mặt đất nứt nẻ, anh phóng người lên, như con chim đại bàng, bắt về phía hai người kia.
Hai người đối mặt với sự công kích của Trương Thác, lần này không dám ngăn cản, mỗi người chạy một hướng.
“Bắt lấy con bé đó!” Người đàn ông trung niên rống to một tiếng, chiến lực của Trương Thác đã vượt quá dự đoán của ông ta.
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ mặc váy đen, chỉ là vừa mới vào cảnh giới Hóa Hình, theo như Chúc thị, hai người này bắt được Chúc Ngọc Linh, là chuyện đơn giản, cho dù Chúc Ngọc Linh này thật sự chạy trốn tới đảo Ánh Sáng, có hai cao thủ hóa hình ra mặt, đảo Ánh Sáng cũng không bảo đảm được Chúc Ngọc Linh.
Nhưng không ngờ rằng, chỉ có một mình Trương Thác, đã khiến hai người họ dù kết hợp với nhau cũng không thể đánh lại.
Cao thủ, có thể ở giữa mà nhìn ra rất nhiều thứ.
Người phụ nữ mặc váy đen nghe được lời của người đàn ông trung niên, ngay tại chỗ dang tay ra, trực tiếp bắt về phía Chúc Ngọc Linh, mà người đàn ông trung niên thì mạnh mẽ đưa ra tay, muốn kéo Trương Thác lại.
“Hừ, cái gì mà ăn trên ngồi trước, thủ đoạn sử dụng, cũng chỉ như vậy!” Trương Thác hừ lạnh một tiếng, tiện tay võ ra một chưởng.
Một luồng lốc xoáy xen lẫn ánh sáng đỏ, lao thẳng đến chỗ người phụ nữ mặc váy đen.
Mắt thấy tay người phụ nữ mặc váy đen sắp chạm đến người Chúc Ngọc Linh, liền bị cơn lốc xoáy này đẩy lùi.
“Không phải ông gìa Lục, thì không thể ra tay với gia tộc các người sao? Hả!” Trương Thác đột nhiên ngẩng đầu, hét †o một tiếng, trong ánh mắt Trương Thác tràn ngập ý định giết người: “Các người tiêu diệt nhà họ Chúc, bây giờ tới đây, nói với tôi là nhà họ Chúc tự tìm đường chết! Đòi lấy đồ ở trong tay tôi, luôn miệng nói cho tôi không nên mắc sai lầm, gia tộc các người giỏi lắm sao? Là gia tộc thì không thể giết sao? Hả!”
Người đàn ông trung niên quát lớn một “Trương Thác, tôi khuyên cậu… Người đàn ông trung niên vừa định mở miệng, chỉ thấy cả người Trương Thác bùng nổ trong nháy mắt, xông về phía mình.
Trương Thác giương nắm đấm lên, khí hình một con mãnh hổ, trực tiếp nhào ra từ phía sau Trương Thác, mở cái miệng lớn đầy máu ra, căn xé về phía người đàn ông trung niên.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên đột nhiên biến đổi: “Làm sao có thể! Làm sao cậu có thể có được khí lực đó!”
“Ngự khí, thật ghê gớm!” Trương Thác lại tiếp tục đánh ra một quyền, khí hình một con bọ ngựa có kích thước chừng nửa người, vung lưỡi liềm sắc bén, chém về phía thắt lưng của người đàn ông trung niên.
“Điều này là không thể! Làm sao cậu đã có thể là hóa hình rồi chứ!” Người đàn ông trung niên liền kinh hãi, ông ta biến ra một bức tường khí ở trước người, lại bị mãnh hổ một chưởng xé rách.
Vào thời điểm mấu chốt người phụ nữ mặc váy đen xông tới, ngăn cản mãnh hổ Trương Thác đánh ra, người đàn ông trung niên cũng nhân cơ hội thở phào nhẹ nhõm, dùng một cỗ khí lực mạnh mẽ đánh tan tành con bọ ngựa mà Trương Thác đánh ra.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương, thực lực mà Trương Thác biểu hiện ra, hoàn toàn ngoài dự liệu của hai người bọn họ. Hai người bọn họ vốn tưởng rằng Trương Thác chỉ là một võ giả bình thường, lại không ngờ tới, lại là cao thủ hóa hình, hơn nữa nhìn mức độ chân thật của mãnh hổ và bọ ngựa, thực lực cao hơn so với mình rất nhiều.
“Gia tộc các người, ngồi tít trên cao, coi người bình thường là con sâu con kiến, gia tộc các người, tự nhận mình là loại người cao quý nhất, vênh váo tự đắc, nhưng không ý thức được, các người chỉ là tham sống sợ chết, các người là gia tộc, vậy thì đã làm sao! Nếu thật sự mạnh mẽ, cần gì phải ẩn ẩn nấp nấp!”
Trương Thác đánh ra song quyền, hung hăng đánh về phía hai người.
Một nam một nữ đồng thời đưa tay ngăn cản, lại bị song quyền của Trương Thác đồng loạt đánh bay ra ngoài.
Trương Thác ngẩng đầu nhìn về phía hai người, trong ánh mắt của anh, một vùng đỏ tươi, Trương Thác cũng không chú ý tới, khí tức từ trên đầu nắm đấm của anh tản ra, ẩn chứa một tia màu đỏ nhàn nhạt.
“Đã không có năng lực mà còn kiêu căng ngạo mạn!”
Chân Trương Thác đạp xuống đất, mặt đất nứt nẻ, anh phóng người lên, như con chim đại bàng, bắt về phía hai người kia.
Hai người đối mặt với sự công kích của Trương Thác, lần này không dám ngăn cản, mỗi người chạy một hướng.
“Bắt lấy con bé đó!” Người đàn ông trung niên rống to một tiếng, chiến lực của Trương Thác đã vượt quá dự đoán của ông ta.
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ mặc váy đen, chỉ là vừa mới vào cảnh giới Hóa Hình, theo như Chúc thị, hai người này bắt được Chúc Ngọc Linh, là chuyện đơn giản, cho dù Chúc Ngọc Linh này thật sự chạy trốn tới đảo Ánh Sáng, có hai cao thủ hóa hình ra mặt, đảo Ánh Sáng cũng không bảo đảm được Chúc Ngọc Linh.
Nhưng không ngờ rằng, chỉ có một mình Trương Thác, đã khiến hai người họ dù kết hợp với nhau cũng không thể đánh lại.
Cao thủ, có thể ở giữa mà nhìn ra rất nhiều thứ.
Người phụ nữ mặc váy đen nghe được lời của người đàn ông trung niên, ngay tại chỗ dang tay ra, trực tiếp bắt về phía Chúc Ngọc Linh, mà người đàn ông trung niên thì mạnh mẽ đưa ra tay, muốn kéo Trương Thác lại.
“Hừ, cái gì mà ăn trên ngồi trước, thủ đoạn sử dụng, cũng chỉ như vậy!” Trương Thác hừ lạnh một tiếng, tiện tay võ ra một chưởng.
Một luồng lốc xoáy xen lẫn ánh sáng đỏ, lao thẳng đến chỗ người phụ nữ mặc váy đen.
Mắt thấy tay người phụ nữ mặc váy đen sắp chạm đến người Chúc Ngọc Linh, liền bị cơn lốc xoáy này đẩy lùi.