Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 895
Chương 895:
Nghe đến đây, trong mắt ông cụ lớn cũng dần lộ ra vẻ nghi ngờ, ông ta đã nghe Đường Minh Tín nói Trương Thác nắm giữ khí, nhưng vừa rồi trong lúc quan sát, ông ta không cảm nhận được một chút khí nào đang di chuyển trong thân thể của Trương Thác, điều này cũng làm cho ông ta hoài nghi Trương Thác thật sự có Ngự Khí.
Vê điểm này, bản thân Trương Thác cũng không rõ, khi một người đạt được đến cảnh giới Ngự Khí, mỗi một động tác đều sẽ ảnh hưởng đến khí tức xung quanh, sức ảnh hưởng vô cùng yếu ớt, người bình thường dù có cẩn thận quan sát cũng sẽ không chú ý tới. Nhưng người ở trong thị tộc hiểu rõ điều này, mặc dù chưa đạt được đến cảnh giới Ngự Khí nhưng cũng có thể nhìn ra một người ảnh hưởng đến khí tức xung quanh họ, người đàn ông mặc áo đỏ hiện tại không thấy trên thân thể của Trương Thác có một chút manh mối nào.
“Được, không cần biết Trương Thác có đạt được đến cảnh giới Ngự Khí hay không, lần này không được gây chuyện nữa, đã hiểu chưa?” Ông cụ lớn cố ý nhìn về phía người đàn ông mặc áo đỏ.
Người đàn ông mặc áo đỏ không nói gì, cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ông cụ lớn hỏi Đường Tiêu: “Cậu thấy thế nào về Trương Thác?”
“Dũng cảm” Đường Tiêu nói mà không cần nghĩ ngợi.
“Một mình bước vào thị tộc, lại mang theo linh thạch, ai có thể làm được chứ”
“Ông cảm thấy thế nào?” Ông cụ lại nhìn về phía ông cụ hai hỏi.
Ông cụ hai cười khà khà: “Người như thế nào thì tôi không rõ, nhưng hiểu biết của dược lý của cậu ta so với tôi không kém hơn là bao nhiêu, một bàn món ăn này, là sự sắp xếp chứ không phải phải ngẫu nhiên, thứ tự lấy dược liệu có thể quyết định tác dụng của món ăn, thứ tự lấy của cậu ta là tốt nhất, hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên”
Ông cụ lớn gật đầu: “Đúng vậy, sự cẩn thận của cậu ta hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, ngay từ lúc cậu ta bước vào trong cốc, tôi quan sát thấy mỗi bước đi của cậu ta, khoảng cách đều tương xứng, dấu chân sâu trên mặt đất, nhìn thì có vẻ nhẹ nhõm nhưng thật ra mỗi giây đều duy trì cao độ cảnh giác, kinh nghiệm của cậu ta không một đệ tử nào của chúng ta có thể so sánh được, người này không hề đơn giản.”
Các ông cụ và những người khác vừa nói xong, Trương Thác từ cửa đi vào cùng Đường Minh Tín, mọi người nhìn nhau, đều ngậm miệng lại.
Trước khi bước vào chỗ ngồi, Trương Thác đặc biệt quan sát sắc mặt của mọi người, vừa rồi muốn đi tìm nhà vệ sinh chẳng qua chỉ là cách để cho Đường thị có cơ hội tự bàn luận nói chuyện với nhau.
Trương Thác vừa nhìn biểu hiện của mọi người liền biết bọn họ đã nói chuyện xong, lập tức lên tiếng: “Ông cụ lớn, không biết bây giờ chúng ta đã có thể nói chuyện hợp tác chưa?”
“Đương nhiên” Ông cụ lớn nhanh chóng lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, đứng lên nói.
“Xin mời” Ông cụ lớn nói xong lập tức rời bàn ăn.
Trương Thác gật gật đầu, sải bước nhanh chân đi theo ông cụ lớn, tất cả mọi người đều rõ mục đích cuối cùng của bữa cơm này là linh thạch, hai bên lấy thứ mình muốn.
Lần này đi cùng Trương Thác, ngoại trừ ông cụ lớn còn lại không có một ai hết.
Dưới sự dẫn dắt của ông cụ lớn, Trương Thác đến một phòng làm việc, trong phòng đốt một loại đàn hương khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Môn phái Đường thị mấy trăm năm lịch sử tại cũng chỉ còn lại những thứ này” Ông cụ lớn cười nói, chỉ vào mấy cuốn sách cổ trên kệ trong phòng làm việc.
Trương Thác liếc mắt nhìn, trong số này chỉ có mấy chục cuốn sách cổ, bìa đã mục nát, nội dung bên trong cũng không còn nhiều.
Ông cụ lớn đi vào sau, võ nhẹ tay ba lần.
Theo động tác vỗ tay của ông cụ lớn, giá sách trước mặt Trương Thác đột nhiên tách ra hai bên, phía sau giá sách ẩn hiện một đường hầm dẫn xuống dưới lòng đất.
Ông cụ lớn trâm mặc không nói, bước vào đường hầm trước, Trương Thác đi theo phía sau.
Khi Trương Thác bước vào lối đi trong lòng đất, phát hiện không gian bên trong rất rộng lớn, có bậc thang bằng đá nhân tạo trải dài xuống phía dưới, cứ đi vài bước thì một ngọn đèn đất sẽ sáng lên trước mặt. Bậc thang đá đủ rộng cho bốn người đi cạnh nhau, hai bên tường treo đầy tranh.
Nghe đến đây, trong mắt ông cụ lớn cũng dần lộ ra vẻ nghi ngờ, ông ta đã nghe Đường Minh Tín nói Trương Thác nắm giữ khí, nhưng vừa rồi trong lúc quan sát, ông ta không cảm nhận được một chút khí nào đang di chuyển trong thân thể của Trương Thác, điều này cũng làm cho ông ta hoài nghi Trương Thác thật sự có Ngự Khí.
Vê điểm này, bản thân Trương Thác cũng không rõ, khi một người đạt được đến cảnh giới Ngự Khí, mỗi một động tác đều sẽ ảnh hưởng đến khí tức xung quanh, sức ảnh hưởng vô cùng yếu ớt, người bình thường dù có cẩn thận quan sát cũng sẽ không chú ý tới. Nhưng người ở trong thị tộc hiểu rõ điều này, mặc dù chưa đạt được đến cảnh giới Ngự Khí nhưng cũng có thể nhìn ra một người ảnh hưởng đến khí tức xung quanh họ, người đàn ông mặc áo đỏ hiện tại không thấy trên thân thể của Trương Thác có một chút manh mối nào.
“Được, không cần biết Trương Thác có đạt được đến cảnh giới Ngự Khí hay không, lần này không được gây chuyện nữa, đã hiểu chưa?” Ông cụ lớn cố ý nhìn về phía người đàn ông mặc áo đỏ.
Người đàn ông mặc áo đỏ không nói gì, cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ông cụ lớn hỏi Đường Tiêu: “Cậu thấy thế nào về Trương Thác?”
“Dũng cảm” Đường Tiêu nói mà không cần nghĩ ngợi.
“Một mình bước vào thị tộc, lại mang theo linh thạch, ai có thể làm được chứ”
“Ông cảm thấy thế nào?” Ông cụ lại nhìn về phía ông cụ hai hỏi.
Ông cụ hai cười khà khà: “Người như thế nào thì tôi không rõ, nhưng hiểu biết của dược lý của cậu ta so với tôi không kém hơn là bao nhiêu, một bàn món ăn này, là sự sắp xếp chứ không phải phải ngẫu nhiên, thứ tự lấy dược liệu có thể quyết định tác dụng của món ăn, thứ tự lấy của cậu ta là tốt nhất, hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên”
Ông cụ lớn gật đầu: “Đúng vậy, sự cẩn thận của cậu ta hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, ngay từ lúc cậu ta bước vào trong cốc, tôi quan sát thấy mỗi bước đi của cậu ta, khoảng cách đều tương xứng, dấu chân sâu trên mặt đất, nhìn thì có vẻ nhẹ nhõm nhưng thật ra mỗi giây đều duy trì cao độ cảnh giác, kinh nghiệm của cậu ta không một đệ tử nào của chúng ta có thể so sánh được, người này không hề đơn giản.”
Các ông cụ và những người khác vừa nói xong, Trương Thác từ cửa đi vào cùng Đường Minh Tín, mọi người nhìn nhau, đều ngậm miệng lại.
Trước khi bước vào chỗ ngồi, Trương Thác đặc biệt quan sát sắc mặt của mọi người, vừa rồi muốn đi tìm nhà vệ sinh chẳng qua chỉ là cách để cho Đường thị có cơ hội tự bàn luận nói chuyện với nhau.
Trương Thác vừa nhìn biểu hiện của mọi người liền biết bọn họ đã nói chuyện xong, lập tức lên tiếng: “Ông cụ lớn, không biết bây giờ chúng ta đã có thể nói chuyện hợp tác chưa?”
“Đương nhiên” Ông cụ lớn nhanh chóng lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, đứng lên nói.
“Xin mời” Ông cụ lớn nói xong lập tức rời bàn ăn.
Trương Thác gật gật đầu, sải bước nhanh chân đi theo ông cụ lớn, tất cả mọi người đều rõ mục đích cuối cùng của bữa cơm này là linh thạch, hai bên lấy thứ mình muốn.
Lần này đi cùng Trương Thác, ngoại trừ ông cụ lớn còn lại không có một ai hết.
Dưới sự dẫn dắt của ông cụ lớn, Trương Thác đến một phòng làm việc, trong phòng đốt một loại đàn hương khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Môn phái Đường thị mấy trăm năm lịch sử tại cũng chỉ còn lại những thứ này” Ông cụ lớn cười nói, chỉ vào mấy cuốn sách cổ trên kệ trong phòng làm việc.
Trương Thác liếc mắt nhìn, trong số này chỉ có mấy chục cuốn sách cổ, bìa đã mục nát, nội dung bên trong cũng không còn nhiều.
Ông cụ lớn đi vào sau, võ nhẹ tay ba lần.
Theo động tác vỗ tay của ông cụ lớn, giá sách trước mặt Trương Thác đột nhiên tách ra hai bên, phía sau giá sách ẩn hiện một đường hầm dẫn xuống dưới lòng đất.
Ông cụ lớn trâm mặc không nói, bước vào đường hầm trước, Trương Thác đi theo phía sau.
Khi Trương Thác bước vào lối đi trong lòng đất, phát hiện không gian bên trong rất rộng lớn, có bậc thang bằng đá nhân tạo trải dài xuống phía dưới, cứ đi vài bước thì một ngọn đèn đất sẽ sáng lên trước mặt. Bậc thang đá đủ rộng cho bốn người đi cạnh nhau, hai bên tường treo đầy tranh.