Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 687
Chương 687:
Bên cạnh các loại thiết bị nghiên cứu, một thanh niên đẹp trai đang nhàn nhã nằm trên một chiếc ghế xếp bảng gỗ, thưởng thức một ly nước ép dưa hấu.
“Đồ ngốc, bao giờ đại ca đến, tôi đã có chút nóng lòng rồi”
Cô gái đi đến trước mặt người thanh niên, dùng sức đá một cái vào chân người thanh niên.
Cô gái này chính là Vị Lai.
Còn Bạch Trình đang nằm ở đó nghiến rằng: “Con nhóc này, tôi dù sao cũng lớn hơn cô mấy tuổi, anh của cô nhìn thấy tôi cũng phải cúi đầu, cô dám gọi tôi như vậy sao?”
“Được rồi, vậy anh muốn tôi gọi anh là gì? Gọi anh là anh Bạch được không?”
Khi Vị Lai nói ra hai chữ anh Bạch, cố ý phát ra giọng nói rất điệu.
Bạch Trình không khỏi rừng mình, sắc mặt ớn lạnh: “Bỏ đi bỏ đi, tùy cô, muốn gọi thế nào thì gọi”
Vị Lai cười: “Bao giờ đại ca đến vậy?”
Bạch Trình nhìn đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay: “Chắc là sắp đến rồi, giờ này đã sớm xuống máy bay rồi”
Bạch Trình vừa nói xong đã nghe thấy một giọng nói vang lên bên ngoài phòng thí nghiệm.
“Nhóc con, em nóng lòng tìm anh như vậy, lại chuẩn bị lấy anh làm thí nghiệm sao?” Trương Thác đút tay trong túi quần, đi về phía phòng thí nghiệm.
“Oa, đại ca, em nhớ anh chết mất”
Vị Lai vừa thấy Trương Thác, hai mắt đã sáng lên lao về phía Trương Thác, đến trước mặt Trương Thác, ôm lấy cánh tay Trương Thác: “Đại ca, mau lên, có phát hiện mới.”
Trên mặt Trương Thác lộ ra nụ cười khổ, để mặc Vị Lai kéo anh.
Bạch Trình lắc đầu, thở dài: “Đại ca, theo kinh nghiệm phòng thí nghiệm, hôm nay anh lại phải chịu khổ rồi”
“Tên đồ ngốc này, anh hiểu cái gì chứ”
Vị Lai trợn trăng mắt với Bạch Trình: “Đây sao gọi là chịu khổ chứ? Đại ca được gọi là hi sinh vì khoa học”
Bạch Trình cong môi, không nói gì.
Lúc trước, Vị Lai làm rất nhiều thí nghiệm, người bình thường không thể chịu nổi, đều lấy Trương Thác làm thí nghiệm. Trong mỗi lần thí nghiệm, đôi khi Trương Thác thực sự cảm thấy mình có thể sống sót, đều phải cảm ơn Vị Lai đã không giết mình.
Trong trung tâm phòng thí nghiệm, có một thiết bị với cánh tay cơ học kéo dài từ thiết bị, trong cánh tay đang có một viên tinh thể nhỏ hình vuông lệu dày đặc và phức tạp.
Vốn dĩ Vị Lai còn đang tràn đầy sức sống, khi đến bên cạnh thiết bị này, rõ ràng ổn định hơn rất nhiều.
Bên cạnh tinh thể là các số “Đại ca, mảnh tinh thể này của anh, rốt cuộc là lấy từ đâu vậy?” Vị Lai nghiêm túc hỏi.
“Cắt ra từ trong một viên đá”
Trương Thác trả lời: “Lúc đó anh cảm thấy giống với tinh thể lửa, phát hiện ra cái gì sao?”
“Vâng”
Vị Lai dùng sức gật đầu: “Đại ca, mảnh tinh thể này, quả thật giống như năng lượng tỉnh thể lửa, có điều, năng lượng ẩn chứa trong tinh thể lửa cuồng bạo, mà trong mảnh tinh thể này, ôn hòa hơn rất nhiều năng lượng ẩn chứa trong mảnh tinh thể này, còn lớn hơn tỉnh thể lửa”
Bên cạnh các loại thiết bị nghiên cứu, một thanh niên đẹp trai đang nhàn nhã nằm trên một chiếc ghế xếp bảng gỗ, thưởng thức một ly nước ép dưa hấu.
“Đồ ngốc, bao giờ đại ca đến, tôi đã có chút nóng lòng rồi”
Cô gái đi đến trước mặt người thanh niên, dùng sức đá một cái vào chân người thanh niên.
Cô gái này chính là Vị Lai.
Còn Bạch Trình đang nằm ở đó nghiến rằng: “Con nhóc này, tôi dù sao cũng lớn hơn cô mấy tuổi, anh của cô nhìn thấy tôi cũng phải cúi đầu, cô dám gọi tôi như vậy sao?”
“Được rồi, vậy anh muốn tôi gọi anh là gì? Gọi anh là anh Bạch được không?”
Khi Vị Lai nói ra hai chữ anh Bạch, cố ý phát ra giọng nói rất điệu.
Bạch Trình không khỏi rừng mình, sắc mặt ớn lạnh: “Bỏ đi bỏ đi, tùy cô, muốn gọi thế nào thì gọi”
Vị Lai cười: “Bao giờ đại ca đến vậy?”
Bạch Trình nhìn đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay: “Chắc là sắp đến rồi, giờ này đã sớm xuống máy bay rồi”
Bạch Trình vừa nói xong đã nghe thấy một giọng nói vang lên bên ngoài phòng thí nghiệm.
“Nhóc con, em nóng lòng tìm anh như vậy, lại chuẩn bị lấy anh làm thí nghiệm sao?” Trương Thác đút tay trong túi quần, đi về phía phòng thí nghiệm.
“Oa, đại ca, em nhớ anh chết mất”
Vị Lai vừa thấy Trương Thác, hai mắt đã sáng lên lao về phía Trương Thác, đến trước mặt Trương Thác, ôm lấy cánh tay Trương Thác: “Đại ca, mau lên, có phát hiện mới.”
Trên mặt Trương Thác lộ ra nụ cười khổ, để mặc Vị Lai kéo anh.
Bạch Trình lắc đầu, thở dài: “Đại ca, theo kinh nghiệm phòng thí nghiệm, hôm nay anh lại phải chịu khổ rồi”
“Tên đồ ngốc này, anh hiểu cái gì chứ”
Vị Lai trợn trăng mắt với Bạch Trình: “Đây sao gọi là chịu khổ chứ? Đại ca được gọi là hi sinh vì khoa học”
Bạch Trình cong môi, không nói gì.
Lúc trước, Vị Lai làm rất nhiều thí nghiệm, người bình thường không thể chịu nổi, đều lấy Trương Thác làm thí nghiệm. Trong mỗi lần thí nghiệm, đôi khi Trương Thác thực sự cảm thấy mình có thể sống sót, đều phải cảm ơn Vị Lai đã không giết mình.
Trong trung tâm phòng thí nghiệm, có một thiết bị với cánh tay cơ học kéo dài từ thiết bị, trong cánh tay đang có một viên tinh thể nhỏ hình vuông lệu dày đặc và phức tạp.
Vốn dĩ Vị Lai còn đang tràn đầy sức sống, khi đến bên cạnh thiết bị này, rõ ràng ổn định hơn rất nhiều.
Bên cạnh tinh thể là các số “Đại ca, mảnh tinh thể này của anh, rốt cuộc là lấy từ đâu vậy?” Vị Lai nghiêm túc hỏi.
“Cắt ra từ trong một viên đá”
Trương Thác trả lời: “Lúc đó anh cảm thấy giống với tinh thể lửa, phát hiện ra cái gì sao?”
“Vâng”
Vị Lai dùng sức gật đầu: “Đại ca, mảnh tinh thể này, quả thật giống như năng lượng tỉnh thể lửa, có điều, năng lượng ẩn chứa trong tinh thể lửa cuồng bạo, mà trong mảnh tinh thể này, ôn hòa hơn rất nhiều năng lượng ẩn chứa trong mảnh tinh thể này, còn lớn hơn tỉnh thể lửa”