Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466
Chương 466:
“Xem ra nội bộ nhà Chúc gia nhà ông có ván đề rồi. Trước đây, có người muốn giết cháu gái của ông trên tàu. Tôi đã ngăn hắn ta lại. Tôi sớm đã nhờ người chuyển lời tới ông.
Có vẻ như lời nói đó không đến tai ông rồi à.” Trương Thác liếc nhìn thật sâu Chúc Nguyên Cửu qua gương chiếu hậu trong xe: “Nhà họ Tô, hôm qua làm sao biết được Chúc Linh bị tấn công nhỉ?”
Chúc Nguyên Cửu không trả lời và im lặng.
Sau khi đến thành phố, Chúc Nguyên Cửu xuống xe, ôm Chúc Linh và bắt taxi đến nhà Nam Cung Còn Trương Huyên đã “mượn tạm” chiệc Maserati này.
Tại trang viên nhà Nam Cung, Nam Cung Kính Vân và Tô Vũ, đã đứng ở cổng của trang viên và chờ đợi, khi họ nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại, cả hai người đều có chút lo lắng.
Cửa xe mở ra, Chúc Nguyên Cửu đang ôm Chúc Linh xuất hiện trong tầm mắt của hai người họ.
Khi Tô Vũ thấy không có bóng dáng của Trương Thác, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
“Chúc lão gia, chuyện này đều trách cháu, trách cháu.”
Nam Cung Kính Vân bước lên và nhận tội với ông Chúc.
“Tên tiểu tử này.” Chúc Nguyên Cửu liếc nhìn Nam Cung Kính Vân: “Giống như khi còn nhỏ, có chuyện gì cũng đều tự mình nhận hết tội lỗi, chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Chúc lão gia, thật may là cô Chúc Linh không sao, thật sự là rất mừng.” Tô Vũ cũng nhanh chóng nói.
Chúc lão gia gật đầu, liếc nhìn Tô Vũ, và không nói gì.
Nam Cung Vũ thấy chỉ có Chúc Nguyên Cửu và Chúc Linh, liền hỏi: “Ông nội Chúc, Trương Thác anh ấy đâu ạ”
“Bị thương khi đuổi theo bọn bắt cóc, đã đi chữa trị rồi.”
Chúc Nguyên Cửu tìm một cái cớ, những lời này, nghe vào tai ba người, đã có một ý nghĩa khác rồi.
Vừa rồi Nam Cung Vũ và Nam Cung Kính Vân đều đã xem đoạn video đó, trong video, hiển thị rõ Trương Thác là người chủ mưu đứng đằng sau màn kịch này.
Bây giờ Chúc Nguyên Cửu lại nói rằng Trương Thác bị thương nặng đi điều trị, nên ý nghĩ đó cũng rất rõ ràng rồi.
Nam Cung Vũ vẻ mặt buồn bã: “Ông nội Chúc, trong chuyện này liệu có sự hiểu lầm nào không ạ?”
“Hiểu lầm gì vậy?” Chúc Nguyên Cửu nhìn Nam Cung Vũ.
“Cháu gái Nam Cung à, cháu quả thật đơn giản quá, không hiểu được lòng dạ nham hiểm của người khác!” Tô Vũ nói: “Có một số người, nếu chỉ nhìn bề ngoài, cháu căn bản sẽ không biết họ là loại người như thế nào.”
“Đúng vậy.” Chúc Nguyên Cửu gật đầu, nên mới có câu nói: “Biết người biết mặt, khó biết lòng.”
Trương Thác lái xe đến khách sạn và dùng số điện thoại nặc danh mà Nam Cung Vũ đưa để gọi điện thoại.
“Sếp, người đã giải quyết rồi, chính xác, cũng là người nhà họ Tô.” Giọng Bạch Trì vang lên trong điện thoại.
“Họ là những người đã tấn công Chúc Linh trên tàu lần trước, phải không?” Trương Thác hỏi.
“Đúng.” Bạch Trì trả lời: “Hai người lần trước chúng em đã tiếp cận, tra ra rồi, là người nhà họ Tô phái tới. Sếp, còn một chuyện nữa, vừa mới điều tra được, mẹ của chị dâu có liên lạc với nhà họ Tô, tình hình cụ thể như thế nào, em sẽ gửi cho anh.
“Được.” Trương Thác gật đầu cúp máy.
Vừa cúp điện thoại, một tin nhắn của Bạch Trì truyền đến.
“Xem ra nội bộ nhà Chúc gia nhà ông có ván đề rồi. Trước đây, có người muốn giết cháu gái của ông trên tàu. Tôi đã ngăn hắn ta lại. Tôi sớm đã nhờ người chuyển lời tới ông.
Có vẻ như lời nói đó không đến tai ông rồi à.” Trương Thác liếc nhìn thật sâu Chúc Nguyên Cửu qua gương chiếu hậu trong xe: “Nhà họ Tô, hôm qua làm sao biết được Chúc Linh bị tấn công nhỉ?”
Chúc Nguyên Cửu không trả lời và im lặng.
Sau khi đến thành phố, Chúc Nguyên Cửu xuống xe, ôm Chúc Linh và bắt taxi đến nhà Nam Cung Còn Trương Huyên đã “mượn tạm” chiệc Maserati này.
Tại trang viên nhà Nam Cung, Nam Cung Kính Vân và Tô Vũ, đã đứng ở cổng của trang viên và chờ đợi, khi họ nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại, cả hai người đều có chút lo lắng.
Cửa xe mở ra, Chúc Nguyên Cửu đang ôm Chúc Linh xuất hiện trong tầm mắt của hai người họ.
Khi Tô Vũ thấy không có bóng dáng của Trương Thác, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
“Chúc lão gia, chuyện này đều trách cháu, trách cháu.”
Nam Cung Kính Vân bước lên và nhận tội với ông Chúc.
“Tên tiểu tử này.” Chúc Nguyên Cửu liếc nhìn Nam Cung Kính Vân: “Giống như khi còn nhỏ, có chuyện gì cũng đều tự mình nhận hết tội lỗi, chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Chúc lão gia, thật may là cô Chúc Linh không sao, thật sự là rất mừng.” Tô Vũ cũng nhanh chóng nói.
Chúc lão gia gật đầu, liếc nhìn Tô Vũ, và không nói gì.
Nam Cung Vũ thấy chỉ có Chúc Nguyên Cửu và Chúc Linh, liền hỏi: “Ông nội Chúc, Trương Thác anh ấy đâu ạ”
“Bị thương khi đuổi theo bọn bắt cóc, đã đi chữa trị rồi.”
Chúc Nguyên Cửu tìm một cái cớ, những lời này, nghe vào tai ba người, đã có một ý nghĩa khác rồi.
Vừa rồi Nam Cung Vũ và Nam Cung Kính Vân đều đã xem đoạn video đó, trong video, hiển thị rõ Trương Thác là người chủ mưu đứng đằng sau màn kịch này.
Bây giờ Chúc Nguyên Cửu lại nói rằng Trương Thác bị thương nặng đi điều trị, nên ý nghĩ đó cũng rất rõ ràng rồi.
Nam Cung Vũ vẻ mặt buồn bã: “Ông nội Chúc, trong chuyện này liệu có sự hiểu lầm nào không ạ?”
“Hiểu lầm gì vậy?” Chúc Nguyên Cửu nhìn Nam Cung Vũ.
“Cháu gái Nam Cung à, cháu quả thật đơn giản quá, không hiểu được lòng dạ nham hiểm của người khác!” Tô Vũ nói: “Có một số người, nếu chỉ nhìn bề ngoài, cháu căn bản sẽ không biết họ là loại người như thế nào.”
“Đúng vậy.” Chúc Nguyên Cửu gật đầu, nên mới có câu nói: “Biết người biết mặt, khó biết lòng.”
Trương Thác lái xe đến khách sạn và dùng số điện thoại nặc danh mà Nam Cung Vũ đưa để gọi điện thoại.
“Sếp, người đã giải quyết rồi, chính xác, cũng là người nhà họ Tô.” Giọng Bạch Trì vang lên trong điện thoại.
“Họ là những người đã tấn công Chúc Linh trên tàu lần trước, phải không?” Trương Thác hỏi.
“Đúng.” Bạch Trì trả lời: “Hai người lần trước chúng em đã tiếp cận, tra ra rồi, là người nhà họ Tô phái tới. Sếp, còn một chuyện nữa, vừa mới điều tra được, mẹ của chị dâu có liên lạc với nhà họ Tô, tình hình cụ thể như thế nào, em sẽ gửi cho anh.
“Được.” Trương Thác gật đầu cúp máy.
Vừa cúp điện thoại, một tin nhắn của Bạch Trì truyền đến.