Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2126
Chương 2126:
Trương Thác đi một vòng xung quanh sảnh của yến hội, cuối cùng ánh mắt mới khóa chặt lên cái gian phòng mà Toàn mập đã chỉ đến.
Hai bên cửa của gian phòng này, lần lượt đều đã có người rồi, giống như là đang trông coi cái gì đó.
Trương Thác cẩn thận quan sát một chút hai người đang canh giữ ở trước cửa phòng, hai người này nhìn như là tùy ý đứng ở đó thôi, ánh mắt luôn đánh giá những người đẹp ở trong sảnh yến hội, nhưng mà cơ thể của hai người bọn họ toàn bộ đều nghiêng về hướng của chỗ căn phòng kia.
Điều này đã chứng minh rằng, lực chú ý của hai người, thật ra vẫn luôn để bảo vệ cho cái cửa chính kia, hơn nữa đối với phương diện này, là đặc biệt coi trọng.
Trương Thác phát hiện, tân suất hô hấp của hai con người này hoàn toàn tương đồng với nhau, đó cũng có thể nói, hai người bọn họ rất có khả năng là đã tu hành cùng một loại công pháp nào đó, có thể tiếp xúc được với người của công pháp, đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là một cao thủ.
Trương Thác rất lấy làm kì lạ, nếu như đồ vật được đặt ở trong căn phòng đó là khai quật từ Lâu Lan, Phản Tổ Minh muốn lấy ra để bán, thì sao lại phải coi trọng đến như thế, dùng hình thức hiện tại ở bên ngoài mà nói, Phản Tổ Minh căn bản không cần phải lo lắng đến mấy cái này mới đúng, trừ khi là…..
Trương Thác đột nhiên nghĩ đến một điểm nào đó!
Phản Tổ Minh là muốn lợi dụng cuộc đấu giá từ thiện này, đem đồ vật khai quật được Lâu Lan đem ra chuyển nhượng sang tay người khác! Cái đồ vật này, không thể nào đem cho bên phía chính phủ được, chỉ có thể dùng hình thức như thế này trước, dẫn đầu mà ra tay!
Cái này, là Trương Thác trong một khắc nhất thời đã nghĩ đến lí do mà Phản Tổ Minh lại phải làm như thế.
Trương Thác quan sát một vòng, ở bên trong cái câu lạc bộ tư nhân như thế, cái căn phòng có người trấn thủ như kia là hoàn toàn đã được phong bế, trừ khi mà từ cửa chính xông thẳng vào, nếu không thì không có cách nào để có thể không phát ra bất kì một tiếng động mà tiến được vào căn phòng đó, Trương Thác thế nhưng cũng không có định xông vào.
Nếu như hiện tại trong lòng tràn đầy sự nghỉ hoặc, thế thì không bằng dứt khoát đi xem chút, trong cái hồ lô này của Phản Tổ Minh, rốt cuộc là bán cái loại thuốc gì!
Yến hội của tối ngày hôm nay là trò chơi phía trước thôi, không có kéo dài một khoảng thời gian quá lâu như thế.
Toàn Cảnh Thiên vẫn còn chưa có ăn được no, thì âm nhạc ở bên trong sảnh yến họi liền vang nhỏ lên rồi.
Đám thương nhân đang giao lưu với nhau cũng đều ăn ý mà ngừng lại việc trao đổi.
Toàn bộ bên trong sảnh yến hội, thì âm thanh rõ ràng nhất, đại khái chính là Toàn Cảnh Thiên không ngừng ở đằng kia mà ăn đồ ăn.
Có nhân viên tạp vụ đem từng chiếc ghế một bày ở bên trong sảnh của yến hội, mà phía trên cùng của sảnh yến hội cũng đã kéo ra một cái màn sân khấu.
Ở đăng sau những phần lưng ghế đều có dán danh xưng của từng cái xí nghiệp, mỗi một xí nghiệp, đều để dành ra hai hoặc là ba cái ghế, nhiều người thì thêm vào, ít người thì triệt tiêu đi.
Đám người đều nhao nhao lên mà ngay lập tức đi tìm cái ghế có viết xí nghiệp của chính mình rồi ngồi xuống, Với tư cách là tỉnh Tây Hạ, thậm chí đến cả những đầu rồng của thương nghiệp ở Đông Hòa, thì vị trí của Nhất Lâm, tất nhiên vẫn là ngồi ở hàng ghế được bày ngay đầu tiên rồi.
Mà hôm nay mới không đối phó cùng với Trương Thác là Hạ Ngọc Mỹ, chỗ ngồi lại ngay ở bên cạnh của Nhất Lâm.
“Cậu cứ đợi chút rồi hẳng ngửi nhé, xem xem là có ai mà trên người lại mang theo hương vị của tổ địa nhà các cậu hay không”
“Vâng” Toàn Cảnh Thiên cái con người này mặc dù có chút kì quái, nhưng mà đang ở trên phương diện công việc, thì vẫn xem như là đáng tin cậy, nghe nói đến tổ địa nhà mình, anh ta là lần đầu tiên không có nhắc đến chuyện bản thân vẫn còn chưa có ăn no nữa cơ.
Hạ Hòa Mi bày biện ra một khuôn mặt, vô cùng khó chịu mà ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh của Trương Thác.
Trương Thác đi một vòng xung quanh sảnh của yến hội, cuối cùng ánh mắt mới khóa chặt lên cái gian phòng mà Toàn mập đã chỉ đến.
Hai bên cửa của gian phòng này, lần lượt đều đã có người rồi, giống như là đang trông coi cái gì đó.
Trương Thác cẩn thận quan sát một chút hai người đang canh giữ ở trước cửa phòng, hai người này nhìn như là tùy ý đứng ở đó thôi, ánh mắt luôn đánh giá những người đẹp ở trong sảnh yến hội, nhưng mà cơ thể của hai người bọn họ toàn bộ đều nghiêng về hướng của chỗ căn phòng kia.
Điều này đã chứng minh rằng, lực chú ý của hai người, thật ra vẫn luôn để bảo vệ cho cái cửa chính kia, hơn nữa đối với phương diện này, là đặc biệt coi trọng.
Trương Thác phát hiện, tân suất hô hấp của hai con người này hoàn toàn tương đồng với nhau, đó cũng có thể nói, hai người bọn họ rất có khả năng là đã tu hành cùng một loại công pháp nào đó, có thể tiếp xúc được với người của công pháp, đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là một cao thủ.
Trương Thác rất lấy làm kì lạ, nếu như đồ vật được đặt ở trong căn phòng đó là khai quật từ Lâu Lan, Phản Tổ Minh muốn lấy ra để bán, thì sao lại phải coi trọng đến như thế, dùng hình thức hiện tại ở bên ngoài mà nói, Phản Tổ Minh căn bản không cần phải lo lắng đến mấy cái này mới đúng, trừ khi là…..
Trương Thác đột nhiên nghĩ đến một điểm nào đó!
Phản Tổ Minh là muốn lợi dụng cuộc đấu giá từ thiện này, đem đồ vật khai quật được Lâu Lan đem ra chuyển nhượng sang tay người khác! Cái đồ vật này, không thể nào đem cho bên phía chính phủ được, chỉ có thể dùng hình thức như thế này trước, dẫn đầu mà ra tay!
Cái này, là Trương Thác trong một khắc nhất thời đã nghĩ đến lí do mà Phản Tổ Minh lại phải làm như thế.
Trương Thác quan sát một vòng, ở bên trong cái câu lạc bộ tư nhân như thế, cái căn phòng có người trấn thủ như kia là hoàn toàn đã được phong bế, trừ khi mà từ cửa chính xông thẳng vào, nếu không thì không có cách nào để có thể không phát ra bất kì một tiếng động mà tiến được vào căn phòng đó, Trương Thác thế nhưng cũng không có định xông vào.
Nếu như hiện tại trong lòng tràn đầy sự nghỉ hoặc, thế thì không bằng dứt khoát đi xem chút, trong cái hồ lô này của Phản Tổ Minh, rốt cuộc là bán cái loại thuốc gì!
Yến hội của tối ngày hôm nay là trò chơi phía trước thôi, không có kéo dài một khoảng thời gian quá lâu như thế.
Toàn Cảnh Thiên vẫn còn chưa có ăn được no, thì âm nhạc ở bên trong sảnh yến họi liền vang nhỏ lên rồi.
Đám thương nhân đang giao lưu với nhau cũng đều ăn ý mà ngừng lại việc trao đổi.
Toàn bộ bên trong sảnh yến hội, thì âm thanh rõ ràng nhất, đại khái chính là Toàn Cảnh Thiên không ngừng ở đằng kia mà ăn đồ ăn.
Có nhân viên tạp vụ đem từng chiếc ghế một bày ở bên trong sảnh của yến hội, mà phía trên cùng của sảnh yến hội cũng đã kéo ra một cái màn sân khấu.
Ở đăng sau những phần lưng ghế đều có dán danh xưng của từng cái xí nghiệp, mỗi một xí nghiệp, đều để dành ra hai hoặc là ba cái ghế, nhiều người thì thêm vào, ít người thì triệt tiêu đi.
Đám người đều nhao nhao lên mà ngay lập tức đi tìm cái ghế có viết xí nghiệp của chính mình rồi ngồi xuống, Với tư cách là tỉnh Tây Hạ, thậm chí đến cả những đầu rồng của thương nghiệp ở Đông Hòa, thì vị trí của Nhất Lâm, tất nhiên vẫn là ngồi ở hàng ghế được bày ngay đầu tiên rồi.
Mà hôm nay mới không đối phó cùng với Trương Thác là Hạ Ngọc Mỹ, chỗ ngồi lại ngay ở bên cạnh của Nhất Lâm.
“Cậu cứ đợi chút rồi hẳng ngửi nhé, xem xem là có ai mà trên người lại mang theo hương vị của tổ địa nhà các cậu hay không”
“Vâng” Toàn Cảnh Thiên cái con người này mặc dù có chút kì quái, nhưng mà đang ở trên phương diện công việc, thì vẫn xem như là đáng tin cậy, nghe nói đến tổ địa nhà mình, anh ta là lần đầu tiên không có nhắc đến chuyện bản thân vẫn còn chưa có ăn no nữa cơ.
Hạ Hòa Mi bày biện ra một khuôn mặt, vô cùng khó chịu mà ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh của Trương Thác.