Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2027
Chương 2027:
Sài Vạn Hoành nói xong, phất tay áo một cái bay đi mất.
Mấy lão tổ nhà họ Tân cũng lần lượt cáo từ.
Trên mặt biển, tức khắc chỉ còn lại một mình Trương Thác, hao phí món tiền khổng lồ mua con tàu du lịch giờ đây lại như rác rưởi chìm xuống đáy biển, sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Trên người Trương Thác đang mặc bộ đồng phục đầu bếp đã rách tả tơi, liếc nhìn bộ quần áo trên người mình, Trương Thác cười khổ một tiếng, lắc đầu rồi đi về phía bến cảng. Với thực lực hiện tại, anh đã có thể tập hợp khí lại dưới chân từ lâu, dù đi trên không trung cũng như giãm trên đất bằng. Đây là loại phương tiện thần tiên không thể nào làm được với người bình thường, nhưng đối với một cao thủ có thể hóa hình mà nói, nó chỉ là một phương tiện hóa hình rất đơn giản, chỉ cần có thể cảm nhận được linh khí trong không khí, hơn nữa có thể kiểm soát nó một chút thì có thể làm được.
Khí vật này bản thân nó đã luôn tồn tại trong trời đất, người bình thường không thể chạm vào hay cảm nhận được, đây là do quá trình tiến hóa không hoàn thiện mà thôi. Cũng tựa như sóng siêu âm, nếu con người không thể nhìn hoặc nghe được thì nó thực sự không tồn tại sao? Có một số giống loài còn sử dụng nó để giao tiếp mà.
Người bình thường chỉ có thể dựa vào công cụ để bay, trên thực tế đã có nghĩa là họ biết sự tồn tại của khí, hơn nữa còn đang dùng nó. Chẳng qua là họ không biết bản chất khác của nó, huống chỉ là dùng sức người để kích phát nó.
Khi đến gần cảng, Trương Thác rơi xuống biển rồi dùng sức bơi vào bờ, nếu không để cho mọi người hơn nữa đêm rồi mà còn thấy Trương Thác giẫm lên mặt nước nhẹ nhàng đi vào bờ, nhất định sẽ cho là mình điên rồi.
Sau khi lên bờ, Trương Thác tìm một khách sạn rồi nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thác dặn người phục vụ đưa một bộ quần áo mới bình thường mặc vào, cạo râu hai bên má, trông chẳng khác gì anh trai lạc quan nhà bên cạnh.
Ai có thể ngờ rằng người đàn ông trông như anh trai nhà hàng xóm này, đêm qua lại đứng trên vùng biển quốc tế tùy thời có thể nói ra những lời độc địa khơi mào chiến tranh như Vậy.
Khách sạn Thời Đại Hòa Bình, vào ngày hôm nay toàn bộ khách sạn sẽ hoàn toàn đóng cửa không tiếp khách. Giải thưởng Mountbatten, là cuộc thi hàng đầu trong ngành đầu bếp, sẽ được diễn ra tại đây vào hôm nay.
Lần này có tổng cộng mười đội ngũ tham gia cuộc thi, mỗi đội ngũ đều có thực lực hàng đầu.
Ông Đổng có được những tài sản như vậy từ nghề đầu bếp, không phải từ trên trời rơi xuống vận may trúng số gì. Tất cả kiếm được đều là nhờ vào tay nghề của ông ta. Tay nghề nấu nướng của ông ta tuyệt đối có thể được xếp vào hàng thế giới. Chỉ là hiện tại, tuổi tác khiến cho ông ta không thể cạnh tranh với những thiếu niên trẻ tuổi này. Tuổi tác càng cao, nhiều chức năng của cơ thể đã suy thoái, bao gồm cả vị giác của ông ta đã không còn nhạy bén như trước.
Xét về kỹ năng nấu nướng của ông Đổng bây giờ, làm bếp trưởng trong một khách sạn bình thường chắc chắn là dư dả, nhưng đối với một cuộc thi lớn như vậy, rõ ràng là chưa đủ tầm.
Ông Đổng ngồi trên khán đài, mặt mũi căng thẳng nhìn đội ngũ của mình.
Đội ngũ của Ông Đổng do “em họ” của chị Tuệ dẫn đầu tham gia.
Chị Tuệ ngồi bên cạnh Ông Đổng, nhìn chäm chằm vào người thanh niên anh tuấn đang tham gia rất phấn khích trên quầy bếp. Nhìn kỹ lại, đôi chân đen mượt của chị Tuệ đang không ngừng vặn vẹo và cọ xát, nói rõ trong lòng chị có một ngọn lửa đang bùng cháy. Đêm qua quá kịch liệt làm cho chị †a đến bây giờ vẫn tràn đầy dư vị. Chỉ cần trận đấu hôm nay kết thúc, bản thân chị ta không cần bận tâm đến ông Đổng nữa. Chị ta có thể quang minh chính đại ở bên người đàn ông đó, không cần phải viện cớ “em họ” qua loa nữa.
“Anh Đổng, tôi sợ lần này sẽ gặp khó khăn” Bên cạnh ông Đổng, có một người đàn ông trông chừng năm mươi tuổi, cau mày nói: “Vừa rồi tôi có xem qua một chút thôi. Kỹ năng dùng dao của em họ Tuệ không thành thạo lắm vừa rồi các thành phần nấu ăn được xử lý rất thô, độ dày khác nhau. Chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn”
Chị Tuệ vừa nghe câu này, lập tức không vui: “Ông nói cái gì vậy? Sao lại có ảnh hưởng rất lớn? Chuyện cắt rau không tốt, làm rất được rồi mà? Em họ của tôi là đầu bếp, chứ không phải phụ bếp”
“Không” Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Độ dày của nguyên liệu không đồng đều sẽ làm trong quá trình nấu, độ ngon miệng không đều theo. Đồng thời cũng ảnh hưởng đến hương vị, đối với…
“Được rồi, được rồi” Chị Tuệ không kiên nhẫn ngắt lời đối phương: “Tôi chẳng muốn nghe ông nói.”
Sài Vạn Hoành nói xong, phất tay áo một cái bay đi mất.
Mấy lão tổ nhà họ Tân cũng lần lượt cáo từ.
Trên mặt biển, tức khắc chỉ còn lại một mình Trương Thác, hao phí món tiền khổng lồ mua con tàu du lịch giờ đây lại như rác rưởi chìm xuống đáy biển, sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Trên người Trương Thác đang mặc bộ đồng phục đầu bếp đã rách tả tơi, liếc nhìn bộ quần áo trên người mình, Trương Thác cười khổ một tiếng, lắc đầu rồi đi về phía bến cảng. Với thực lực hiện tại, anh đã có thể tập hợp khí lại dưới chân từ lâu, dù đi trên không trung cũng như giãm trên đất bằng. Đây là loại phương tiện thần tiên không thể nào làm được với người bình thường, nhưng đối với một cao thủ có thể hóa hình mà nói, nó chỉ là một phương tiện hóa hình rất đơn giản, chỉ cần có thể cảm nhận được linh khí trong không khí, hơn nữa có thể kiểm soát nó một chút thì có thể làm được.
Khí vật này bản thân nó đã luôn tồn tại trong trời đất, người bình thường không thể chạm vào hay cảm nhận được, đây là do quá trình tiến hóa không hoàn thiện mà thôi. Cũng tựa như sóng siêu âm, nếu con người không thể nhìn hoặc nghe được thì nó thực sự không tồn tại sao? Có một số giống loài còn sử dụng nó để giao tiếp mà.
Người bình thường chỉ có thể dựa vào công cụ để bay, trên thực tế đã có nghĩa là họ biết sự tồn tại của khí, hơn nữa còn đang dùng nó. Chẳng qua là họ không biết bản chất khác của nó, huống chỉ là dùng sức người để kích phát nó.
Khi đến gần cảng, Trương Thác rơi xuống biển rồi dùng sức bơi vào bờ, nếu không để cho mọi người hơn nữa đêm rồi mà còn thấy Trương Thác giẫm lên mặt nước nhẹ nhàng đi vào bờ, nhất định sẽ cho là mình điên rồi.
Sau khi lên bờ, Trương Thác tìm một khách sạn rồi nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thác dặn người phục vụ đưa một bộ quần áo mới bình thường mặc vào, cạo râu hai bên má, trông chẳng khác gì anh trai lạc quan nhà bên cạnh.
Ai có thể ngờ rằng người đàn ông trông như anh trai nhà hàng xóm này, đêm qua lại đứng trên vùng biển quốc tế tùy thời có thể nói ra những lời độc địa khơi mào chiến tranh như Vậy.
Khách sạn Thời Đại Hòa Bình, vào ngày hôm nay toàn bộ khách sạn sẽ hoàn toàn đóng cửa không tiếp khách. Giải thưởng Mountbatten, là cuộc thi hàng đầu trong ngành đầu bếp, sẽ được diễn ra tại đây vào hôm nay.
Lần này có tổng cộng mười đội ngũ tham gia cuộc thi, mỗi đội ngũ đều có thực lực hàng đầu.
Ông Đổng có được những tài sản như vậy từ nghề đầu bếp, không phải từ trên trời rơi xuống vận may trúng số gì. Tất cả kiếm được đều là nhờ vào tay nghề của ông ta. Tay nghề nấu nướng của ông ta tuyệt đối có thể được xếp vào hàng thế giới. Chỉ là hiện tại, tuổi tác khiến cho ông ta không thể cạnh tranh với những thiếu niên trẻ tuổi này. Tuổi tác càng cao, nhiều chức năng của cơ thể đã suy thoái, bao gồm cả vị giác của ông ta đã không còn nhạy bén như trước.
Xét về kỹ năng nấu nướng của ông Đổng bây giờ, làm bếp trưởng trong một khách sạn bình thường chắc chắn là dư dả, nhưng đối với một cuộc thi lớn như vậy, rõ ràng là chưa đủ tầm.
Ông Đổng ngồi trên khán đài, mặt mũi căng thẳng nhìn đội ngũ của mình.
Đội ngũ của Ông Đổng do “em họ” của chị Tuệ dẫn đầu tham gia.
Chị Tuệ ngồi bên cạnh Ông Đổng, nhìn chäm chằm vào người thanh niên anh tuấn đang tham gia rất phấn khích trên quầy bếp. Nhìn kỹ lại, đôi chân đen mượt của chị Tuệ đang không ngừng vặn vẹo và cọ xát, nói rõ trong lòng chị có một ngọn lửa đang bùng cháy. Đêm qua quá kịch liệt làm cho chị †a đến bây giờ vẫn tràn đầy dư vị. Chỉ cần trận đấu hôm nay kết thúc, bản thân chị ta không cần bận tâm đến ông Đổng nữa. Chị ta có thể quang minh chính đại ở bên người đàn ông đó, không cần phải viện cớ “em họ” qua loa nữa.
“Anh Đổng, tôi sợ lần này sẽ gặp khó khăn” Bên cạnh ông Đổng, có một người đàn ông trông chừng năm mươi tuổi, cau mày nói: “Vừa rồi tôi có xem qua một chút thôi. Kỹ năng dùng dao của em họ Tuệ không thành thạo lắm vừa rồi các thành phần nấu ăn được xử lý rất thô, độ dày khác nhau. Chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn”
Chị Tuệ vừa nghe câu này, lập tức không vui: “Ông nói cái gì vậy? Sao lại có ảnh hưởng rất lớn? Chuyện cắt rau không tốt, làm rất được rồi mà? Em họ của tôi là đầu bếp, chứ không phải phụ bếp”
“Không” Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Độ dày của nguyên liệu không đồng đều sẽ làm trong quá trình nấu, độ ngon miệng không đều theo. Đồng thời cũng ảnh hưởng đến hương vị, đối với…
“Được rồi, được rồi” Chị Tuệ không kiên nhẫn ngắt lời đối phương: “Tôi chẳng muốn nghe ông nói.”
Bình luận facebook