Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1990
Chương 1990:
“Lần này cậu muốn Cửu Cục chúng tôi chịu thua, chúng tôi phục. Cậu muốn tôi tạo thế cho cậu, tôi cũng đã giúp rồi. Có lẽ không lâu sau, ngoại giới sẽ lan truyền lời đồn cậu đã có thực lực Phú Thần Cảnh” Triệu Chính Khải cười nói: “Ân tình lần này đã đủ chưa?”
Trương Thác hừ lạnh: “Ông không cần cho tôi ân tình này”
“Tôi biết” Điếu thuốc vừa tắt, Triệu Chính Khải lại châm một điếu khác: “Với thân phận của cậu, nếu thật sự khai chiến thì các tùy tùng của Lục Tiên chắc chắn sẽ ra tay đối phó với tôi. Nhưng thật sự khai chiến với Cửu Cục sẽ không ảnh hưởng gì tới cậu hay sao? Đầu tiên không đề cập tới chuyện vợ cậu là người Đông Hòa, lần này cậu làm việc đã bại lộ thân phận, có quá nhiều người theo dõi cậu. Cậu đánh nhau với Cửu Cục thì e rằng cũng sẽ gặp áp lực không nhỏ đến từ bên ngoài. Trên đời này có không ít lời đồn đãi về ngôi mộ của Lục Tiên”
Trương Thác không phản bác. Anh biết rõ Triệu Chính Khải nói đúng. Lần này mình cho các thế lực ngầm truyền bá tin tức, mặc dù có thể mượn Cửu Cục tạo thế, nhưng đồng thời cũng bại lộ thân phận. Có quá nhiều kẻ ngấp nghé mộ của lão Lục.
Nhưng lần này, mục đích của Trương Thác chính là muốn bại lộ bản thân! Những lời mà Dương Đức Phi đã từng nói với mình, Trương Thác đều ghi nhớ trong lòng. Có những thứ sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ bằng trước tiên đối mặt cho rồi. Lần này mình rời khỏi Châu Xuyên chẳng phải là để tăng thực lực hay sao? Trương Thác không tìm được phương pháp tu luyện dành riêng cho mình, vậy thì chỉ có thể dùng phương pháp xa xưa nhất, đột phá bản thân trong giây phút sống còn!
“Trương Thác, chúng ta có thể hợp tác” Triệu Chính Khải phun ra một vòng khói: “Cậu còn muốn tạo thế, Cửu Cục có thể giúp cậu, thậm chí Cửu Cục sẽ hoàn toàn đứng về phía cậu trong tình thế hỗn loạn. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Trương Thác nhìn Triệu Chính Khải, trầm giọng hỏi: “Ông muốn gì?”
“Tổ Binh của Cửu Cục chúng tôi” Triệu Chính Khải hít sâu một hơi: “Tôi biết có lẽ với kiến thức hiện tại của cậu thì cậu hoàn toàn không biết Tổ Binh của Cửu Cục đang ở đâu, thậm chí còn không biết Tổ Binh của chúng tôi là gì, nhưng cái tôi muốn là khi nào cậu biết thì có thể trả lại Tổ Binh của Cửu Cục cho tôi”
Trương Thác cười nói: “Ông dám chắc Tổ Binh của Cửu Cục sẽ rơi vào tay tôi vậy à?”
Ánh mắt Triệu Chính Khải tràn đầy hồi ức: “Năm đó một mình Lục Tiên đã cưỡng chế tách rời khí và binh của các thị tộc lớn, tạo thành hai phe phái cổ võ và luyện khí. Cổ võ và khí vốn là hai thứ hoàn toàn tách biệt, chúng đều lớn mạnh như nhau, không phân chia mạnh yếu, nhưng vì nhận thức không đầy đủ nên cổ võ dần dần suy tàn, ngược lại thị tộc dần dân lớn mạnh. Dưới sự chênh lệch này, thị tộc xuất thế đã là kết cục định trước. Có điều ngại với ước định nào đó, họ vẫn chưa thể lộ diện. Chờ đến khi họ lộ diện thì việc đầu tiên họ sẽ làm chính là Tổ Binh. Mà trong thiên hạ này chỉ có mình Lục Tiên mới biết Tổ Binh đang ở đâu”
Trương Thác lắc đầu: “Vậy thì ông nghĩ nhiều rồi. Lão Lục chưa từng nói cho tôi biết chuyện đó.”
“Tôi không nghĩ nhiều” Triệu Chính Khải khẳng định: “Lục Tiên sẽ không chọn đại một người làm đồ đệ của mình. Mặc dù tôi không rõ tại sao Lục Tiên lại không dạy cậu luyện khí, nhưng tôi dám chắc bản thân cậu còn có bí nào đó mà chính cậu cũng không rõ. Điểm này tôi tin tưởng vững chắc.
Trương Thác, mặc dù cậu còn trẻ, nhưng những hành vi của cậu đều xứng là kiêu hùng. Bây giờ cậu chỉ cần cho tôi biết quyết định của cậu thôi”
Trương Thác bỗng cười nói: “Trả giá bằng một lời hứa còn chưa biết có thực hiện được hay không, tôi nghĩ chắc hẳn ai cũng sẽ làm giao dịch này thôi nhỉ?”
“Vậy thì chúc chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ” Triệu Chính Khải vươn tay về phía Trương Thác.
“Hy vọng là thế” Trương Thác cười nói. Hai người bắt tay, đại biểu thành công hợp tác.
Triệu Chính Khải nhặt tấm ván lướt sóng, mỉm cười với Trương Thác: “Tôi đã nói hết rồi, không quấy rầy cậu ôn chuyện nữa. Cáo từ” Dứt lời, Triệu Chính Khải ôm ván lướt sóng nhàn nhã đi về phía bờ biển.
Bên kia hòn đảo, lão tổ của các gia tộc như nhà họ Tiết xuất thế, thành viên của gia tộc đều lần lượt bái kiến. Trương Thác không quấy rầy họ, chờ họ bận việc xong mới tụ tập trong một nhà gỗ được xây dựng tạm thời.
Những người này đều là tùy tùng của Lục Giả Hành, trước kia Trương Thác cũng từng gặp mặt. Chẳng qua hồi đó Trương Thác vẫn còn là một thiếu niên non nớt, chưa thành thục như bây giờ.
“Lần này cậu muốn Cửu Cục chúng tôi chịu thua, chúng tôi phục. Cậu muốn tôi tạo thế cho cậu, tôi cũng đã giúp rồi. Có lẽ không lâu sau, ngoại giới sẽ lan truyền lời đồn cậu đã có thực lực Phú Thần Cảnh” Triệu Chính Khải cười nói: “Ân tình lần này đã đủ chưa?”
Trương Thác hừ lạnh: “Ông không cần cho tôi ân tình này”
“Tôi biết” Điếu thuốc vừa tắt, Triệu Chính Khải lại châm một điếu khác: “Với thân phận của cậu, nếu thật sự khai chiến thì các tùy tùng của Lục Tiên chắc chắn sẽ ra tay đối phó với tôi. Nhưng thật sự khai chiến với Cửu Cục sẽ không ảnh hưởng gì tới cậu hay sao? Đầu tiên không đề cập tới chuyện vợ cậu là người Đông Hòa, lần này cậu làm việc đã bại lộ thân phận, có quá nhiều người theo dõi cậu. Cậu đánh nhau với Cửu Cục thì e rằng cũng sẽ gặp áp lực không nhỏ đến từ bên ngoài. Trên đời này có không ít lời đồn đãi về ngôi mộ của Lục Tiên”
Trương Thác không phản bác. Anh biết rõ Triệu Chính Khải nói đúng. Lần này mình cho các thế lực ngầm truyền bá tin tức, mặc dù có thể mượn Cửu Cục tạo thế, nhưng đồng thời cũng bại lộ thân phận. Có quá nhiều kẻ ngấp nghé mộ của lão Lục.
Nhưng lần này, mục đích của Trương Thác chính là muốn bại lộ bản thân! Những lời mà Dương Đức Phi đã từng nói với mình, Trương Thác đều ghi nhớ trong lòng. Có những thứ sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ bằng trước tiên đối mặt cho rồi. Lần này mình rời khỏi Châu Xuyên chẳng phải là để tăng thực lực hay sao? Trương Thác không tìm được phương pháp tu luyện dành riêng cho mình, vậy thì chỉ có thể dùng phương pháp xa xưa nhất, đột phá bản thân trong giây phút sống còn!
“Trương Thác, chúng ta có thể hợp tác” Triệu Chính Khải phun ra một vòng khói: “Cậu còn muốn tạo thế, Cửu Cục có thể giúp cậu, thậm chí Cửu Cục sẽ hoàn toàn đứng về phía cậu trong tình thế hỗn loạn. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Trương Thác nhìn Triệu Chính Khải, trầm giọng hỏi: “Ông muốn gì?”
“Tổ Binh của Cửu Cục chúng tôi” Triệu Chính Khải hít sâu một hơi: “Tôi biết có lẽ với kiến thức hiện tại của cậu thì cậu hoàn toàn không biết Tổ Binh của Cửu Cục đang ở đâu, thậm chí còn không biết Tổ Binh của chúng tôi là gì, nhưng cái tôi muốn là khi nào cậu biết thì có thể trả lại Tổ Binh của Cửu Cục cho tôi”
Trương Thác cười nói: “Ông dám chắc Tổ Binh của Cửu Cục sẽ rơi vào tay tôi vậy à?”
Ánh mắt Triệu Chính Khải tràn đầy hồi ức: “Năm đó một mình Lục Tiên đã cưỡng chế tách rời khí và binh của các thị tộc lớn, tạo thành hai phe phái cổ võ và luyện khí. Cổ võ và khí vốn là hai thứ hoàn toàn tách biệt, chúng đều lớn mạnh như nhau, không phân chia mạnh yếu, nhưng vì nhận thức không đầy đủ nên cổ võ dần dần suy tàn, ngược lại thị tộc dần dân lớn mạnh. Dưới sự chênh lệch này, thị tộc xuất thế đã là kết cục định trước. Có điều ngại với ước định nào đó, họ vẫn chưa thể lộ diện. Chờ đến khi họ lộ diện thì việc đầu tiên họ sẽ làm chính là Tổ Binh. Mà trong thiên hạ này chỉ có mình Lục Tiên mới biết Tổ Binh đang ở đâu”
Trương Thác lắc đầu: “Vậy thì ông nghĩ nhiều rồi. Lão Lục chưa từng nói cho tôi biết chuyện đó.”
“Tôi không nghĩ nhiều” Triệu Chính Khải khẳng định: “Lục Tiên sẽ không chọn đại một người làm đồ đệ của mình. Mặc dù tôi không rõ tại sao Lục Tiên lại không dạy cậu luyện khí, nhưng tôi dám chắc bản thân cậu còn có bí nào đó mà chính cậu cũng không rõ. Điểm này tôi tin tưởng vững chắc.
Trương Thác, mặc dù cậu còn trẻ, nhưng những hành vi của cậu đều xứng là kiêu hùng. Bây giờ cậu chỉ cần cho tôi biết quyết định của cậu thôi”
Trương Thác bỗng cười nói: “Trả giá bằng một lời hứa còn chưa biết có thực hiện được hay không, tôi nghĩ chắc hẳn ai cũng sẽ làm giao dịch này thôi nhỉ?”
“Vậy thì chúc chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ” Triệu Chính Khải vươn tay về phía Trương Thác.
“Hy vọng là thế” Trương Thác cười nói. Hai người bắt tay, đại biểu thành công hợp tác.
Triệu Chính Khải nhặt tấm ván lướt sóng, mỉm cười với Trương Thác: “Tôi đã nói hết rồi, không quấy rầy cậu ôn chuyện nữa. Cáo từ” Dứt lời, Triệu Chính Khải ôm ván lướt sóng nhàn nhã đi về phía bờ biển.
Bên kia hòn đảo, lão tổ của các gia tộc như nhà họ Tiết xuất thế, thành viên của gia tộc đều lần lượt bái kiến. Trương Thác không quấy rầy họ, chờ họ bận việc xong mới tụ tập trong một nhà gỗ được xây dựng tạm thời.
Những người này đều là tùy tùng của Lục Giả Hành, trước kia Trương Thác cũng từng gặp mặt. Chẳng qua hồi đó Trương Thác vẫn còn là một thiếu niên non nớt, chưa thành thục như bây giờ.