Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1850
Chương 1850:
Đương nhiên là Trương Thác cũng hiểu được tính nguy hiểm của việc để cho Mại Lạc chạy thoát, nên anh cũng không do dự cùng Deondre đuổi theo Mại Lạc.
“Ha ha, Đông Phương Vân Khởi, hôm nay đánh không sướng, hôm khác chúng ta lại đánh tiếp.” Uemura Otoha thấy Mại Lạc đã chạy trốn, dứt khoát rút khỏi cuộc chiến.
Sau khi Đông Phương Vân Khởi liếc Uemura Otoha một cái, cũng đưa ra quyết định, chạy theo hướng Trương Thác và Deondre đang đuổi theo.
Ở trong Thành Thánh, tất cả đều là thành viên của hội Thần Ẩn. Mà bên ngoài Thành Thánh, thì đa số đều là người bình thường.
Thân là thành viên của hội Thần Ẩn, đám người Deondre tự hiểu quy tắc không thể lộ ra khí trước mặt người bình thường. Họ chỉ có thể dùng cách của người bình thường, tiến hành truy đuổi trên đường phố.
Không thể nghỉ ngờ, trên phương diện này, Trương Thác là người có kinh nghiệm nhất.
“Giáo chủ Deondre, nơi này là địa bàn của ông, bây giờ cho người nhìn chăm chằm vào camera giám sát, Mại Lạc tuyệt đối không thể sống sót!” Trương Thác vừa chạy, vừa gào về phía Deondre.
“Hiểu rồi. Chẳng qua Mại Lạc cũng biết được điều này, khẳng định sẽ không dám ở lâu trên Châu Âu. Ông ta sẽ nghĩ cách rời khỏi nơi này”
“Bất kể là ở đâu, đều phải giết ông ta!” Trong mắt Trương Thác tràn đầy sát ý. Anh muốn tạo thanh thế thành công, thì tên Mại Lạc này không thể không chết!
Mặc dù đám người Trương Thác đã đuổi theo ra ngoài Thành Thánh, nhưng cuộc đại chiến trong thành cũng không vì vài người rời đi mà dừng lại. Ngược lại là càng đánh càng hăng, cao thủ đủ loại cấp bậc đều tham gia vào cuộc đại chiến, rất có xu thế không chết không ngừng.
Đám người Leo muốn làm cho cục diện ổn định, nhưng căn bản là không biết nên ra tay từ hướng nào.
“Xem ra, đợt bình chọn lần này đã xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn”
Sau lưng Leo và các vị giáo chủ bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Khi nghe thấy giọng nói này, Leo và các vị giáo chủ chấn động cả người, sau đó đồng loạt chào: “Kính chào Lanny đại nhân”
Một bóng người khoác áo choàng đỏ có in ký hiệu mặt trăng màu vàng, xuất hiện trước mặt đám người Leo một cách quỷ dị. Người này một đầu tóc bạc, trên tay cầm một quyển Kinh Thánh. Trên người ông ta tỏa ra một luồng khí tức không cách nào hình dung được, khiến cho người ta vừa nhìn thấy ông ta, liền cảm thấy tâm trí yên tĩnh.
Hồng y tổng giáo chủ, trong nội bộ hội Thần Ẩn, là người có địa vị cao hơn giáo chủ của các châu lục.
Trong hội Thần Ẩn, tổng cộng có ba vị Hồng y tổng giáo chủ, là nòng cốt tuyệt đối của hội Thần Ẩn. Không có ai biết được ba vị Hồng y tổng giáo chủ này có thực lực như thế nào.
Bởi vì chưa từng có người nhìn thấy ba vị Hồng y tổng giáo chủ này ra tay, hoặc là người nhìn thấy được sớm đã chết rồi.
Hồng y giáo chủ Lanny nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, cười nói: “Người thừa kế của Sở Thanh này cũng khá là thú vị đấy. Một mình liền có thể làm cho toàn bộ cục diện trở nên rối loạn. Đám các người đây còn không bằng một người thế hệ trẻ.
Đám người Leo cúi đầu xuống, một câu cũng không dám nói nhiều.
Hồng y giáo chủ Lanny buông Kinh Thánh trong tay ra, quyển Kinh Thánh đó liền lơ lửng trước ngực ông ta, tỏa ra một luồng ánh sáng thần thánh.
Trong miệng Lanny khẽ tụng Kinh văn, sau đó hai tay tạo thành hình chữ thập, phát ra tiếng nói: “Dừng tay lại”
Tiếng nói của Lanny giống như tiếng Phạn của Đại Đạo, vang bên tai mỗi người một cách trong veo không gì sánh được. Mọi người vốn đã chém giết đến đỏ mắt, liền vì ba chữ đơn giản này mà từ từ dừng lại động tác trong tay, vẻ giận dữ trên mặt dần dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên trấn tĩnh trở lại.
Đám người Leo thấy vậy, lập tức xông về phía trước, tách hai dòng người đang chém giết ra.
Lanny cầm lại Kinh Thánh trong tay, rời khỏi nơi này, giống như là trước giờ chưa từng xuất hiện.
Đương nhiên là Trương Thác cũng hiểu được tính nguy hiểm của việc để cho Mại Lạc chạy thoát, nên anh cũng không do dự cùng Deondre đuổi theo Mại Lạc.
“Ha ha, Đông Phương Vân Khởi, hôm nay đánh không sướng, hôm khác chúng ta lại đánh tiếp.” Uemura Otoha thấy Mại Lạc đã chạy trốn, dứt khoát rút khỏi cuộc chiến.
Sau khi Đông Phương Vân Khởi liếc Uemura Otoha một cái, cũng đưa ra quyết định, chạy theo hướng Trương Thác và Deondre đang đuổi theo.
Ở trong Thành Thánh, tất cả đều là thành viên của hội Thần Ẩn. Mà bên ngoài Thành Thánh, thì đa số đều là người bình thường.
Thân là thành viên của hội Thần Ẩn, đám người Deondre tự hiểu quy tắc không thể lộ ra khí trước mặt người bình thường. Họ chỉ có thể dùng cách của người bình thường, tiến hành truy đuổi trên đường phố.
Không thể nghỉ ngờ, trên phương diện này, Trương Thác là người có kinh nghiệm nhất.
“Giáo chủ Deondre, nơi này là địa bàn của ông, bây giờ cho người nhìn chăm chằm vào camera giám sát, Mại Lạc tuyệt đối không thể sống sót!” Trương Thác vừa chạy, vừa gào về phía Deondre.
“Hiểu rồi. Chẳng qua Mại Lạc cũng biết được điều này, khẳng định sẽ không dám ở lâu trên Châu Âu. Ông ta sẽ nghĩ cách rời khỏi nơi này”
“Bất kể là ở đâu, đều phải giết ông ta!” Trong mắt Trương Thác tràn đầy sát ý. Anh muốn tạo thanh thế thành công, thì tên Mại Lạc này không thể không chết!
Mặc dù đám người Trương Thác đã đuổi theo ra ngoài Thành Thánh, nhưng cuộc đại chiến trong thành cũng không vì vài người rời đi mà dừng lại. Ngược lại là càng đánh càng hăng, cao thủ đủ loại cấp bậc đều tham gia vào cuộc đại chiến, rất có xu thế không chết không ngừng.
Đám người Leo muốn làm cho cục diện ổn định, nhưng căn bản là không biết nên ra tay từ hướng nào.
“Xem ra, đợt bình chọn lần này đã xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn”
Sau lưng Leo và các vị giáo chủ bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Khi nghe thấy giọng nói này, Leo và các vị giáo chủ chấn động cả người, sau đó đồng loạt chào: “Kính chào Lanny đại nhân”
Một bóng người khoác áo choàng đỏ có in ký hiệu mặt trăng màu vàng, xuất hiện trước mặt đám người Leo một cách quỷ dị. Người này một đầu tóc bạc, trên tay cầm một quyển Kinh Thánh. Trên người ông ta tỏa ra một luồng khí tức không cách nào hình dung được, khiến cho người ta vừa nhìn thấy ông ta, liền cảm thấy tâm trí yên tĩnh.
Hồng y tổng giáo chủ, trong nội bộ hội Thần Ẩn, là người có địa vị cao hơn giáo chủ của các châu lục.
Trong hội Thần Ẩn, tổng cộng có ba vị Hồng y tổng giáo chủ, là nòng cốt tuyệt đối của hội Thần Ẩn. Không có ai biết được ba vị Hồng y tổng giáo chủ này có thực lực như thế nào.
Bởi vì chưa từng có người nhìn thấy ba vị Hồng y tổng giáo chủ này ra tay, hoặc là người nhìn thấy được sớm đã chết rồi.
Hồng y giáo chủ Lanny nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, cười nói: “Người thừa kế của Sở Thanh này cũng khá là thú vị đấy. Một mình liền có thể làm cho toàn bộ cục diện trở nên rối loạn. Đám các người đây còn không bằng một người thế hệ trẻ.
Đám người Leo cúi đầu xuống, một câu cũng không dám nói nhiều.
Hồng y giáo chủ Lanny buông Kinh Thánh trong tay ra, quyển Kinh Thánh đó liền lơ lửng trước ngực ông ta, tỏa ra một luồng ánh sáng thần thánh.
Trong miệng Lanny khẽ tụng Kinh văn, sau đó hai tay tạo thành hình chữ thập, phát ra tiếng nói: “Dừng tay lại”
Tiếng nói của Lanny giống như tiếng Phạn của Đại Đạo, vang bên tai mỗi người một cách trong veo không gì sánh được. Mọi người vốn đã chém giết đến đỏ mắt, liền vì ba chữ đơn giản này mà từ từ dừng lại động tác trong tay, vẻ giận dữ trên mặt dần dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên trấn tĩnh trở lại.
Đám người Leo thấy vậy, lập tức xông về phía trước, tách hai dòng người đang chém giết ra.
Lanny cầm lại Kinh Thánh trong tay, rời khỏi nơi này, giống như là trước giờ chưa từng xuất hiện.
Bình luận facebook