Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1746
Chương 1746:
“Thứ dân tộc thấp kém dám động thủ với đại nhân Giả Sâm!” Khoa Kiên người Đông Hòa đã đổi quốc tịch, đi đăng sau Giả Sâm hét lớn, cả người lao về phía Trương Thác.
“Các vị, nếu muốn đánh nhau thì kiếm chỗ nào bên ngoài rộng rãi hơn, quán nhỏ này của chúng tôi không chịu nổi sự giày vò của các vị đâu” Một giọng nói vang lên, mặc dù không nói lớn tiếng nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai của mấy người.
Người nói này là ông chủ của quán ăn.
Trương Thác kinh ngạc, ngay đây anh dám khẳng định, sức mạnh của người này nhất định còn mạnh hơn cả Andre.
Giả Sâm và Khoa Kiên đồng loạt dừng lại hành động, có thể thấy bọn họ biết thân phận của ông chủ quán ăn này.
Ông chủ quán ăn là một người đàn ông trung tuổi để râu, thấy bọn họ đã dừng tay, nở nụ cười dễ gần: “Nếu ăn cơm dùng bữa, tôi rất hoan nghênh nhưng nếu muốn đánh nhau thì tuyệt đối đừng gây rối ở chỗ tôi”
Dứt lời, ông chủ quán ăn bưng một chiếc đĩa không lên đi vào nhà bếp phía sau.
Khoa Kiên đứng bên cạnh Giả Sâm, vẻ mặt không tốt nhìn Trương Thác: “Lần này xem như mày may mắn, tao muốn xem xem mày có thể tốt số đến bao giờ! Một dân tộc thấp kém, một thân phận lính canh ngục thấp hèn, bất kỳ cái nào thì trước mặt đại nhân Giả Sâm mày cũng chỉ có thể quỳ gối mà thôi!”
“Câm mồm!” Đường Dực quát to: “Niềm kiêu hãnh của Đông Hòa, sao mà loại người chúng mày có thể hiểu được, giờ nào phút nào cũng treo những lời nói đê hèn bỉ ổi bên miệng, mày mang cái thân phận gì mà dám nói những lời đấy trước mặt tao!”
“Delk, mày bớt làm bộ làm tịch trước mặt tao đi, bỏ cái điệu bộ thiếu gia của mày đi” Giả Sâm nói: “Chẳng qua là mày đầu thai được vào chỗ tốt thôi, mà cứ nghĩ mình có năng lực gì kinh người. Đừng có quên, ba tháng sau là bình chọn, đến lúc đó, chúng ta tha hồ chơi đùa, tao xem xem lúc đó mày còn có thể ra cái vẻ thiếu gia nữa hay không!”
“Cậu ấy còn cười được hay không tao không cần biết”
Trương Thác đột nhiên cất lời: “Nhưng mà mày tên là Giả Sâm nhỉ, tao nghĩ, với cái đầu óc của mày, đến lúc đó nhất định chẳng cười nổi nữa đâu. Nếu như cậu ấy ngu đần giống mày thì chắc chắn đã chẳng thể ở trong Luyện Ngục lâu như: vậy”
“Mày nói cái gì!” Giả Sâm cứng người, hắn ta không ngờ tên lính canh ngục này lại dám khích đểu mình.
“Tao nói mày là đồ đần độn, nếu mày không hiểu ý của tao vậy thì để tao nói thẳng ra vậy. Mày là một… thẳng ngu!” Trong lúc nói Trương Thác ra dấu dơ ngón tay mà cả thế giới đều dùng.
Khoa Kiên tức điên người: “Thứ thấp kém, mày dám!”
“Câm mồm!” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà!
“Chát!”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Khoa Kiên ôm mặt, không dám tin nhìn Trương Thác trước mặt, hắn ta còn chẳng nhìn rõ người này làm thế nào mà xuất hiện trước mặt mình.
Eugenia đang ngồi trong góc xem náo nhiệt bên này, lầm bầm nói: “Đúng là sức mạnh cao nhất của cảnh giới Hóa Hình, hơn nữa nhìn nhịp bước của anh ta, giai đoạn đầu của cảnh giới Ngưng Khí thông thường, không chắc là đối thủ của anh †a. Haha, cuối cùng cũng hay ho rồi”
Trong mắt Khoa Kiên tràn đầy vẻ không dám tin, hắn ta không phải là kinh ngạc thực lực của Trương Thác mà là do không ngờ được một tên lính canh ngục bé nhỏ như thế này lại dám động thủ ra tay với mình. Hắn ta dựa vào cái thá gì cơ chứ? Trong khi bản thân Khoa Kiên đây chính là người của Giả Sâm đại nhân!
Khoa Kiên cắn chặt răng, nói: “Mày…”
“Chát!”
“May câm miệng lại cho tao!” Trương Thác bóp bóp cổ tay, lại nói: “Hãy nghe tao nói đây.”
Khoa Kiên sững người im lặng, ý thức được bản thân phải ngậm chặt miệng. Trương Thác giơ cao tay, lại một lần nữa giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Khoa Kiên.
“Mày luôn mồm luôn miệng nói câu tỉ tiện, nhưng có lẽ mày không biết sự thật, chính mày mới là kẻ tỉ tiện bậc nhất”
Trương Thác mắng xong lại cho Khoa Kiên ăn thêm một cái tát đau đớn không kém.
“Mỗi dân tộc khác nhau đều có niềm vinh dự khác nhau, mà niềm vinh dự này, sự tự tôn này không phải bất cứ kẻ nào đều có quyền sỉ nhục. Vì thế cho nên, mày phải ăn đánh”
Cứ như vậy, Khoa Kiên phải chịu đựng liên tục hai ba cái tát. Không chỉ là hắn lặng người mà ngay cả Giả Sâm đứng bên cạnh cũng không kịp phản ứng.
Trương Thác lại giơ tay lần nữa.
“Thứ dân tộc thấp kém dám động thủ với đại nhân Giả Sâm!” Khoa Kiên người Đông Hòa đã đổi quốc tịch, đi đăng sau Giả Sâm hét lớn, cả người lao về phía Trương Thác.
“Các vị, nếu muốn đánh nhau thì kiếm chỗ nào bên ngoài rộng rãi hơn, quán nhỏ này của chúng tôi không chịu nổi sự giày vò của các vị đâu” Một giọng nói vang lên, mặc dù không nói lớn tiếng nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai của mấy người.
Người nói này là ông chủ của quán ăn.
Trương Thác kinh ngạc, ngay đây anh dám khẳng định, sức mạnh của người này nhất định còn mạnh hơn cả Andre.
Giả Sâm và Khoa Kiên đồng loạt dừng lại hành động, có thể thấy bọn họ biết thân phận của ông chủ quán ăn này.
Ông chủ quán ăn là một người đàn ông trung tuổi để râu, thấy bọn họ đã dừng tay, nở nụ cười dễ gần: “Nếu ăn cơm dùng bữa, tôi rất hoan nghênh nhưng nếu muốn đánh nhau thì tuyệt đối đừng gây rối ở chỗ tôi”
Dứt lời, ông chủ quán ăn bưng một chiếc đĩa không lên đi vào nhà bếp phía sau.
Khoa Kiên đứng bên cạnh Giả Sâm, vẻ mặt không tốt nhìn Trương Thác: “Lần này xem như mày may mắn, tao muốn xem xem mày có thể tốt số đến bao giờ! Một dân tộc thấp kém, một thân phận lính canh ngục thấp hèn, bất kỳ cái nào thì trước mặt đại nhân Giả Sâm mày cũng chỉ có thể quỳ gối mà thôi!”
“Câm mồm!” Đường Dực quát to: “Niềm kiêu hãnh của Đông Hòa, sao mà loại người chúng mày có thể hiểu được, giờ nào phút nào cũng treo những lời nói đê hèn bỉ ổi bên miệng, mày mang cái thân phận gì mà dám nói những lời đấy trước mặt tao!”
“Delk, mày bớt làm bộ làm tịch trước mặt tao đi, bỏ cái điệu bộ thiếu gia của mày đi” Giả Sâm nói: “Chẳng qua là mày đầu thai được vào chỗ tốt thôi, mà cứ nghĩ mình có năng lực gì kinh người. Đừng có quên, ba tháng sau là bình chọn, đến lúc đó, chúng ta tha hồ chơi đùa, tao xem xem lúc đó mày còn có thể ra cái vẻ thiếu gia nữa hay không!”
“Cậu ấy còn cười được hay không tao không cần biết”
Trương Thác đột nhiên cất lời: “Nhưng mà mày tên là Giả Sâm nhỉ, tao nghĩ, với cái đầu óc của mày, đến lúc đó nhất định chẳng cười nổi nữa đâu. Nếu như cậu ấy ngu đần giống mày thì chắc chắn đã chẳng thể ở trong Luyện Ngục lâu như: vậy”
“Mày nói cái gì!” Giả Sâm cứng người, hắn ta không ngờ tên lính canh ngục này lại dám khích đểu mình.
“Tao nói mày là đồ đần độn, nếu mày không hiểu ý của tao vậy thì để tao nói thẳng ra vậy. Mày là một… thẳng ngu!” Trong lúc nói Trương Thác ra dấu dơ ngón tay mà cả thế giới đều dùng.
Khoa Kiên tức điên người: “Thứ thấp kém, mày dám!”
“Câm mồm!” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà!
“Chát!”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Khoa Kiên ôm mặt, không dám tin nhìn Trương Thác trước mặt, hắn ta còn chẳng nhìn rõ người này làm thế nào mà xuất hiện trước mặt mình.
Eugenia đang ngồi trong góc xem náo nhiệt bên này, lầm bầm nói: “Đúng là sức mạnh cao nhất của cảnh giới Hóa Hình, hơn nữa nhìn nhịp bước của anh ta, giai đoạn đầu của cảnh giới Ngưng Khí thông thường, không chắc là đối thủ của anh †a. Haha, cuối cùng cũng hay ho rồi”
Trong mắt Khoa Kiên tràn đầy vẻ không dám tin, hắn ta không phải là kinh ngạc thực lực của Trương Thác mà là do không ngờ được một tên lính canh ngục bé nhỏ như thế này lại dám động thủ ra tay với mình. Hắn ta dựa vào cái thá gì cơ chứ? Trong khi bản thân Khoa Kiên đây chính là người của Giả Sâm đại nhân!
Khoa Kiên cắn chặt răng, nói: “Mày…”
“Chát!”
“May câm miệng lại cho tao!” Trương Thác bóp bóp cổ tay, lại nói: “Hãy nghe tao nói đây.”
Khoa Kiên sững người im lặng, ý thức được bản thân phải ngậm chặt miệng. Trương Thác giơ cao tay, lại một lần nữa giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Khoa Kiên.
“Mày luôn mồm luôn miệng nói câu tỉ tiện, nhưng có lẽ mày không biết sự thật, chính mày mới là kẻ tỉ tiện bậc nhất”
Trương Thác mắng xong lại cho Khoa Kiên ăn thêm một cái tát đau đớn không kém.
“Mỗi dân tộc khác nhau đều có niềm vinh dự khác nhau, mà niềm vinh dự này, sự tự tôn này không phải bất cứ kẻ nào đều có quyền sỉ nhục. Vì thế cho nên, mày phải ăn đánh”
Cứ như vậy, Khoa Kiên phải chịu đựng liên tục hai ba cái tát. Không chỉ là hắn lặng người mà ngay cả Giả Sâm đứng bên cạnh cũng không kịp phản ứng.
Trương Thác lại giơ tay lần nữa.