Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1662
Chương 1662:
“Tấn Hằng, cậu mau thả người đi” Bạch Bào Nhân đi tới trước mặt Tấn Hằng, cũng không dư sức để nói nhảm vì thế nhanh chóng quăng ra một tập văn kiện xuống trước mặt Tấn Hằng.
Tấn Hằng cũng chỉ nhìn lướt qua một cái, cũng chưa mở tập văn kiện này ra mà đã nhanh chóng đoán được nội dung bên trong là cái gì.
Tấn Hằng cười lạnh một tiếng: “Bạch Bào Nhân, tôi phát hiện ra anh thật sự là một con chó ấy! Thân là một người chấp kiếm của cục chín thế nhưng mà lại buông nhiệm vụ trong tay ra để đích thân tới cầu xin tha thứ cho một người bên ngoài tổ chức!”
Bạch Bào Nhân cũng không muốn đấu võ mồm với Tấn Hằng, vẫn nói tiếp: “Mau thả người đi!”
“Có thả người hay không thì cũng phải đợi tôi xem tập tài liệu này trước rồi nói sau. Nếu lỡ ai đó phản bội rồi dùng nó để lừa gạt tôi thì sao đây?” Tấn Hằng cầm tập văn kiện mà Bạch Bào Nhân để trên bàn lên xem.
“Tấn Hằng, cậu nói chuyện nên chú ý một chút!” Bạch Bào Nhân nhanh chóng lên tiếng: “Huấn luyện viên không phải người cậu có thể chê được!”
Sắc mặt Tấn Hằng nhanh chóng thay đổi, kiêu ngạo lên tiếng: “Anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế?”
“Anh”
“Được rồi.” Bạch Bào Nhân vãy vẫy tay, ngăn người sau lưng còn đang định nói chuyện, sau đó nhìn Tấn Hằng nói: “Xem xong thì mau thả người ra!”
“Đừng nói vội tôi phải xem tập văn kiện này thật kỹ” Tấn Hằng cầm lấy tập văn kiện, nhàn nhã ngồi xuống ghế salon, cố ý tìm cho mình một tư thế thoải mái, gác hai chân lên sau đó phất phất tay kêu người bưng tới cho anh ta một ly trà, sau đó anh ta mới chậm rãi mở tập tài liệu ra xem.
“Ôi, gần đây hay choáng váng đầu óc thật đấy. Không thấy rõ chữ nữa rồi, ai lấy giúp tôi một cặp mắt kính với!” Tấn Hằng nhanh chóng đặt tập văn kiện kia xuống, sau đó nâng ly trà lên nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhấp một ngụm, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Tấn Hằng kêu người đi lấy mắt kính giúp mình, sau đó anh †a ngồi xuống ghế salon chờ, nhàn nhã uống một ngụm trà rồi lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Hơn một tiếng đồng hồ sau có người mang mắt kính tới đưa cho Tấn Hằng.
“Lấy nhầm rồi, cái này là để tôi đeo vào ngày thứ hai, hôm nay không phải ngày để đeo cặp kính này, quay về lấy lại cái khác đi” Tấn Hăng phất phất tay đuổi người ta ra ngoài.
Người đi lấy mắt kính cũng là người của Tấn Hằng, khi nghe thấy Tấn Hằng nói như thế thì cũng không nói gì, tỏ ý mình đã hiểu rồi sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi trụ sở chính của cục chín có thể làm một con chó nhỉ. Lại có thể khiến cho anh lớn có thể đích thân gửi tập văn kiện này xuống đây”
Bạch Bào Nhân đứng ở đó, anh ta vẫn luôn giữ im lặng không để ý gì tới Tấn Hằng.
Mấy người chấp kiếm đứng sau lưng Bạch Bào Nhân đều cảm thấy giận dữ. Xem như trong chương kiếm sử thì Bạch Bào Nhân là người có uy quyền cao nhất, lúc này lại bị cái tên Tấn Hằng này kêu là chó.
Tấn Hằng thấy Bạch Bào Nhân không để ý gì tới mình, điều này khiến anh ta cảm thấy lời nói của mình không có chút trọng lượng nào. Bản thân Tấn Hằng vẫn đang chuẩn bị một danh sách những câu nói để chuẩn bị đả kích Bạch Bào Nhân thế nhưng bây giờ chắc hẳn cũng không cần dùng tới nữa rồi.
Tấn Hằng hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, quay sang bảo người của mình: “Mau thả đám người nhà họ Lâm kia ra đi!”
Bên ngoài phòng tạm giam, Trương Thác nhìn nhóm người Lâm Ngữ Lam, ngoại trừ sắc mặt của Lâm Ngữ Lam có chút tiều tụy ra thì cũng không bị tổn thương gì cả.
Từ Uyên vừa thấy mẹ mình thì nhào tới khóc lớn. Bị giam trong một căn phòng như thế thì đừng nói tới một cô gái như cô ta mà ngay cả một người đàn ông bình thường cũng sẽ cảm thấy tinh thần không ổn định.
Mẹ Từ Uyên ôm lấy bả vai cô ta, mặc dù bà ta cũng đang vô cùng sợ hãi thế nhưng vẫn cố găng hết sức an ủi con gái mình.
“Vợ à, em không bị thương chỗ nào chứ?” Trương Thác sãi bước đi tới trước mặt Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam khế lắc đầu, sau đó có chút lo lắng nhìn về phía những người còn lại trong gia đình. Nói thế nào thì Lâm Ngữ Lam cũng đã trải qua vô số chuyện lớn, thế nhưng với những người còn lại thì đây là lần đầu tiên họ trải qua những chuyện thế này. Sợ rằng chuyện hôm nay sẽ để lại một bóng đen khó tan trong lòng mỗi người.
“Tấn Hằng, cậu mau thả người đi” Bạch Bào Nhân đi tới trước mặt Tấn Hằng, cũng không dư sức để nói nhảm vì thế nhanh chóng quăng ra một tập văn kiện xuống trước mặt Tấn Hằng.
Tấn Hằng cũng chỉ nhìn lướt qua một cái, cũng chưa mở tập văn kiện này ra mà đã nhanh chóng đoán được nội dung bên trong là cái gì.
Tấn Hằng cười lạnh một tiếng: “Bạch Bào Nhân, tôi phát hiện ra anh thật sự là một con chó ấy! Thân là một người chấp kiếm của cục chín thế nhưng mà lại buông nhiệm vụ trong tay ra để đích thân tới cầu xin tha thứ cho một người bên ngoài tổ chức!”
Bạch Bào Nhân cũng không muốn đấu võ mồm với Tấn Hằng, vẫn nói tiếp: “Mau thả người đi!”
“Có thả người hay không thì cũng phải đợi tôi xem tập tài liệu này trước rồi nói sau. Nếu lỡ ai đó phản bội rồi dùng nó để lừa gạt tôi thì sao đây?” Tấn Hằng cầm tập văn kiện mà Bạch Bào Nhân để trên bàn lên xem.
“Tấn Hằng, cậu nói chuyện nên chú ý một chút!” Bạch Bào Nhân nhanh chóng lên tiếng: “Huấn luyện viên không phải người cậu có thể chê được!”
Sắc mặt Tấn Hằng nhanh chóng thay đổi, kiêu ngạo lên tiếng: “Anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế?”
“Anh”
“Được rồi.” Bạch Bào Nhân vãy vẫy tay, ngăn người sau lưng còn đang định nói chuyện, sau đó nhìn Tấn Hằng nói: “Xem xong thì mau thả người ra!”
“Đừng nói vội tôi phải xem tập văn kiện này thật kỹ” Tấn Hằng cầm lấy tập văn kiện, nhàn nhã ngồi xuống ghế salon, cố ý tìm cho mình một tư thế thoải mái, gác hai chân lên sau đó phất phất tay kêu người bưng tới cho anh ta một ly trà, sau đó anh ta mới chậm rãi mở tập tài liệu ra xem.
“Ôi, gần đây hay choáng váng đầu óc thật đấy. Không thấy rõ chữ nữa rồi, ai lấy giúp tôi một cặp mắt kính với!” Tấn Hằng nhanh chóng đặt tập văn kiện kia xuống, sau đó nâng ly trà lên nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhấp một ngụm, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Tấn Hằng kêu người đi lấy mắt kính giúp mình, sau đó anh †a ngồi xuống ghế salon chờ, nhàn nhã uống một ngụm trà rồi lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Hơn một tiếng đồng hồ sau có người mang mắt kính tới đưa cho Tấn Hằng.
“Lấy nhầm rồi, cái này là để tôi đeo vào ngày thứ hai, hôm nay không phải ngày để đeo cặp kính này, quay về lấy lại cái khác đi” Tấn Hăng phất phất tay đuổi người ta ra ngoài.
Người đi lấy mắt kính cũng là người của Tấn Hằng, khi nghe thấy Tấn Hằng nói như thế thì cũng không nói gì, tỏ ý mình đã hiểu rồi sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi trụ sở chính của cục chín có thể làm một con chó nhỉ. Lại có thể khiến cho anh lớn có thể đích thân gửi tập văn kiện này xuống đây”
Bạch Bào Nhân đứng ở đó, anh ta vẫn luôn giữ im lặng không để ý gì tới Tấn Hằng.
Mấy người chấp kiếm đứng sau lưng Bạch Bào Nhân đều cảm thấy giận dữ. Xem như trong chương kiếm sử thì Bạch Bào Nhân là người có uy quyền cao nhất, lúc này lại bị cái tên Tấn Hằng này kêu là chó.
Tấn Hằng thấy Bạch Bào Nhân không để ý gì tới mình, điều này khiến anh ta cảm thấy lời nói của mình không có chút trọng lượng nào. Bản thân Tấn Hằng vẫn đang chuẩn bị một danh sách những câu nói để chuẩn bị đả kích Bạch Bào Nhân thế nhưng bây giờ chắc hẳn cũng không cần dùng tới nữa rồi.
Tấn Hằng hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, quay sang bảo người của mình: “Mau thả đám người nhà họ Lâm kia ra đi!”
Bên ngoài phòng tạm giam, Trương Thác nhìn nhóm người Lâm Ngữ Lam, ngoại trừ sắc mặt của Lâm Ngữ Lam có chút tiều tụy ra thì cũng không bị tổn thương gì cả.
Từ Uyên vừa thấy mẹ mình thì nhào tới khóc lớn. Bị giam trong một căn phòng như thế thì đừng nói tới một cô gái như cô ta mà ngay cả một người đàn ông bình thường cũng sẽ cảm thấy tinh thần không ổn định.
Mẹ Từ Uyên ôm lấy bả vai cô ta, mặc dù bà ta cũng đang vô cùng sợ hãi thế nhưng vẫn cố găng hết sức an ủi con gái mình.
“Vợ à, em không bị thương chỗ nào chứ?” Trương Thác sãi bước đi tới trước mặt Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam khế lắc đầu, sau đó có chút lo lắng nhìn về phía những người còn lại trong gia đình. Nói thế nào thì Lâm Ngữ Lam cũng đã trải qua vô số chuyện lớn, thế nhưng với những người còn lại thì đây là lần đầu tiên họ trải qua những chuyện thế này. Sợ rằng chuyện hôm nay sẽ để lại một bóng đen khó tan trong lòng mỗi người.