Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1653
Chương 1653:
Không tồn tại khả năng có thể tẩu thoát bằng cửa sổ này, chiếc cửa sổ nỳ chỉ có cao khoảng sáu mươi centimet, hình vuông. Ở trên bệ cửa sổ có một lớp sơn màu tối, nếu hôm qua có người rời khỏi bằn cửa sổ này thì lớp sơn tối màu này chắc chắn sẽ không còn ở đây. Điều này cũng nói rõ lên việc chiếc cửa sổ này không có người nào chạm quá trừ phi thủ phạm có kỹ thuật giống Trương Thác, có thể không để lại bất kì dấu vết nào khi nhảy qua cửa sổ. Thế nhưng đương nhiên là là những cao thủ như thế này lại quá ít.
Có thể kiểm soát bản thân, có thể dễ dàng nhảy ra khỏi cửa sổ với chiều dài cạnh sáu mươi centimet mà không ảnh hưởng đến lớp mỏng màu xám nhạt trên bệ cửa sổ, điều này đòi hỏi sự kiểm soát mạnh mẽ đối với bản thân.
Ngay khi Trương Thác còn đang định nhìn thêm thứ gì đó, thì nghe thấy tiếng bước chân dày đặc vang lên ở lầu một của biệt thự.
Ngay sau đó, một tiếng hét truyền vào tai Trương Thác: “Kiểm tra nơi này cho thật kỹ. Đừng để bất kì ai đến gần nơi này nhất là những người có liên quan trong chuyện này, tuyệt đối không cho phép ai đến gần. Nếu ai không nghe mà muốn xông vào thì đập chết người đó!”
Trương Thác nghe một tí đã đoán được chủ nhân của giọng nói này, đó chính là người thanh niên đã bị anh bóp cổ tối nay. Người thanh niên bị anh ném như đống rác ở cục chín.
Khóe miệng Trương Huyền khẽ cong lên, nói thầm trong miệng: “Đúng là một người nhỏ mọn!”
Khi âm thanh đó vừa vang lên, Trương Thác đã lắc người trèo ra khỏi cửa sổ dài sáu mươi centime kia sau đó vững vàng rơi xuống đất, phần sơn màu tối kia không hề nhúc nhích.
Lúc Trương Thác đáp xuống đất, hoàn hảo ẩn mình dưới màn đêm đen kịt, Trương Thác vừa lúc nghe thấy trong nhà có tiếng bước chân gấp gáp, âm thanh dày đặc, làm cho vách tường của căn biệt thự trở nên ồn ào.
Tiếng “Âm ầm’ này vừa vang lên đã khiến Trương Thác cảm thấy sửng sốt, anh quay đầu nhìn về phía biệt thự ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Sau khi rời khỏi hiện trường gây án, Trương Thác cũng không trực tiếp rời khỏi đó, anh vẫn luôn núp bên ngoài đại viện nhà họ Tân thế nhưng đợi tới sáng vẫn không thấy air a ngoài ngoại trừ những cảnh sát tuần tra và đám thanh niên ở cục chín.
Trương Thác duỗi eo, kéo căng mấy phần cơ bắp mệt mỏi, chậm rãi đi về phía khách sạn, thế nhưng khi anh vừa mới đi được hai bước liền bị chặn lại.
“Nơi này chắc hẳn không để cho những người không có phận sự ra vào đúng chứ? Thế thì ai cho anh vào đây?” Người thanh niên ở cục chín mang theo hai người sãi bước về phía Trương Thác, vừa đi vừa lên tiếng chất vấn anh.
“Nào, tới đây đi dạo một chút đi này” Trương Thác đút hai tay đút túi, cong môi “Còn về việc anh nói không để cho người khác ra vào thì tôi không nhìn thấy dải phân cách và bảng hướng dẫn ở đâu cả”
Một người đứng sau lưng người thanh niên kia lên tiếng mắng: “Chú ý cái thái độ khi nói chuyện của anh đi!”
“Được rồi, cứ để cho anh ta mạnh miệng đi, để tôi xem anh ta còn phách lối tới mức nào!” Trong mắt người thanh niên kia dâng lên vẻ hận thù: “Tôi cảnh cáo anh lần nữa, đây là Đô Thành chứ không phải đảo Quanh Minh của anh vì thế anh nên dẹp cái dáng vẻ đó của anh đi. “
Trương Thác cười một tiếng, sãi bước đi về phía trước.
“Anh ta là ai? Chúng ta có nên?” Một người đàn ông đứng phía sau người đàn ông trẻ tuổi lên tiếng.
Người thanh niên khit mũi: “Phái vài người lần lượt đưa người của nhà họ Lâm về để điều tra. Có thể hỏi toàn bộ những người ở nhà họ Lâm, sau khi tra khảo xong thì nhốt lại trong cục hai mươi bốn giờ”
“Tôi biết rồi để tôi sắp xếp”
Sau khi Trương Thác mua phần sữa đậu này và hai chiếc bánh tiêu thì nhanh chóng quay trở về khách sạn.
Vừa tới cửa khách sạn, Trương Thác đã nhìn thấy ba biển số xe màu vàng và chiếc Accord màu đen phiên bản giới hạn đang dừng ở lối vào khách sạn.
Trương Thác chỉ nhìn thoáng qua liền xác định ba chiếc xe này là của cục chín.
Sau khi ba chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn, cửa xe nhanh chóng mở ra, mấy thành viên của cục chín nhanh chóng xuống xe lao thẳng vào khách sạn.
Không tồn tại khả năng có thể tẩu thoát bằng cửa sổ này, chiếc cửa sổ nỳ chỉ có cao khoảng sáu mươi centimet, hình vuông. Ở trên bệ cửa sổ có một lớp sơn màu tối, nếu hôm qua có người rời khỏi bằn cửa sổ này thì lớp sơn tối màu này chắc chắn sẽ không còn ở đây. Điều này cũng nói rõ lên việc chiếc cửa sổ này không có người nào chạm quá trừ phi thủ phạm có kỹ thuật giống Trương Thác, có thể không để lại bất kì dấu vết nào khi nhảy qua cửa sổ. Thế nhưng đương nhiên là là những cao thủ như thế này lại quá ít.
Có thể kiểm soát bản thân, có thể dễ dàng nhảy ra khỏi cửa sổ với chiều dài cạnh sáu mươi centimet mà không ảnh hưởng đến lớp mỏng màu xám nhạt trên bệ cửa sổ, điều này đòi hỏi sự kiểm soát mạnh mẽ đối với bản thân.
Ngay khi Trương Thác còn đang định nhìn thêm thứ gì đó, thì nghe thấy tiếng bước chân dày đặc vang lên ở lầu một của biệt thự.
Ngay sau đó, một tiếng hét truyền vào tai Trương Thác: “Kiểm tra nơi này cho thật kỹ. Đừng để bất kì ai đến gần nơi này nhất là những người có liên quan trong chuyện này, tuyệt đối không cho phép ai đến gần. Nếu ai không nghe mà muốn xông vào thì đập chết người đó!”
Trương Thác nghe một tí đã đoán được chủ nhân của giọng nói này, đó chính là người thanh niên đã bị anh bóp cổ tối nay. Người thanh niên bị anh ném như đống rác ở cục chín.
Khóe miệng Trương Huyền khẽ cong lên, nói thầm trong miệng: “Đúng là một người nhỏ mọn!”
Khi âm thanh đó vừa vang lên, Trương Thác đã lắc người trèo ra khỏi cửa sổ dài sáu mươi centime kia sau đó vững vàng rơi xuống đất, phần sơn màu tối kia không hề nhúc nhích.
Lúc Trương Thác đáp xuống đất, hoàn hảo ẩn mình dưới màn đêm đen kịt, Trương Thác vừa lúc nghe thấy trong nhà có tiếng bước chân gấp gáp, âm thanh dày đặc, làm cho vách tường của căn biệt thự trở nên ồn ào.
Tiếng “Âm ầm’ này vừa vang lên đã khiến Trương Thác cảm thấy sửng sốt, anh quay đầu nhìn về phía biệt thự ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Sau khi rời khỏi hiện trường gây án, Trương Thác cũng không trực tiếp rời khỏi đó, anh vẫn luôn núp bên ngoài đại viện nhà họ Tân thế nhưng đợi tới sáng vẫn không thấy air a ngoài ngoại trừ những cảnh sát tuần tra và đám thanh niên ở cục chín.
Trương Thác duỗi eo, kéo căng mấy phần cơ bắp mệt mỏi, chậm rãi đi về phía khách sạn, thế nhưng khi anh vừa mới đi được hai bước liền bị chặn lại.
“Nơi này chắc hẳn không để cho những người không có phận sự ra vào đúng chứ? Thế thì ai cho anh vào đây?” Người thanh niên ở cục chín mang theo hai người sãi bước về phía Trương Thác, vừa đi vừa lên tiếng chất vấn anh.
“Nào, tới đây đi dạo một chút đi này” Trương Thác đút hai tay đút túi, cong môi “Còn về việc anh nói không để cho người khác ra vào thì tôi không nhìn thấy dải phân cách và bảng hướng dẫn ở đâu cả”
Một người đứng sau lưng người thanh niên kia lên tiếng mắng: “Chú ý cái thái độ khi nói chuyện của anh đi!”
“Được rồi, cứ để cho anh ta mạnh miệng đi, để tôi xem anh ta còn phách lối tới mức nào!” Trong mắt người thanh niên kia dâng lên vẻ hận thù: “Tôi cảnh cáo anh lần nữa, đây là Đô Thành chứ không phải đảo Quanh Minh của anh vì thế anh nên dẹp cái dáng vẻ đó của anh đi. “
Trương Thác cười một tiếng, sãi bước đi về phía trước.
“Anh ta là ai? Chúng ta có nên?” Một người đàn ông đứng phía sau người đàn ông trẻ tuổi lên tiếng.
Người thanh niên khit mũi: “Phái vài người lần lượt đưa người của nhà họ Lâm về để điều tra. Có thể hỏi toàn bộ những người ở nhà họ Lâm, sau khi tra khảo xong thì nhốt lại trong cục hai mươi bốn giờ”
“Tôi biết rồi để tôi sắp xếp”
Sau khi Trương Thác mua phần sữa đậu này và hai chiếc bánh tiêu thì nhanh chóng quay trở về khách sạn.
Vừa tới cửa khách sạn, Trương Thác đã nhìn thấy ba biển số xe màu vàng và chiếc Accord màu đen phiên bản giới hạn đang dừng ở lối vào khách sạn.
Trương Thác chỉ nhìn thoáng qua liền xác định ba chiếc xe này là của cục chín.
Sau khi ba chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn, cửa xe nhanh chóng mở ra, mấy thành viên của cục chín nhanh chóng xuống xe lao thẳng vào khách sạn.