Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1529
Chương 1529:
Khi Trương Thác đặt chân đến, anh lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây.
“Tại sao linh khí ở đây lại nhiều như vậy?” Trương Thác hít sâu một hơi, linh khí ở đây gần như đuổi kịp cả đảo Ánh Sáng, có thể nhìn thấy trước mặt đều là sương mù.
“Linh khí tràn ngập khắp mọi nơi trên thế giới. Tuy rằng mỏng nhưng tập trung linh khí sau một thời gian dài như vậy đã thu thập được rất nhiều linh lực, nhất là sau khi đào xong dưới lòng đất, linh lực xuất hiện giống như tia lửa, gần như chỉ mới một ngày đã tạo thành sự khác biệt ở đây” Ma Y đi bên cạnh Trương Thác và vãy vẫy tay để cố gắng phân tán sương mù trước mặt nhưng chỉ một giây sau xua đi lớp sương mù trước mặt thì một lớp sương mù khác lại đầy lên.
“Sao linh khí ở dưới đất lại phun ra nhiều như vậy?” Trương Thác nghi hoặc nhìn một cái ổ gà phía trước, nơi đây sương mù bốc lên, hít sâu một hơi sẽ làm cho người ta cảm thấy toàn thân thoải mái, lỗ chân lông đều được giãn ra.
Có điều loại khí này không thể hít nhiều, hít một hơi thì không sao nhưng hít nhiều thì lại khác, chưa nói đến người bình thường ngay cả cao thủ ngự khí cũng có thể xảy ra trường hợp khiến bản thân không thể chịu nổi.
Trước mặt Trương Thác và những người khác, có một mặt nạ phòng độc vô hình để cô lập linh khí xung quanh.
“Quân vương địa ngục, môi trường ở bên trong địa cung số bốn còn tệ hơn cả bên ngoài. Sau khi bước vào cố gắng đừng để khí trong cơ thể của anh bộc phát” Người đàn ông của Cục Chín đi bên cạnh Trương Thác nói.
“Địa cung số bốn sao?”
“Tổng cộng có mười một địa điểm như vậy ở trên toàn quốc. Chúng tôi gọi đó là địa cung và được đánh số thứ tự”
Người đàn ông của Cục Chín giải thích.
Trên khắp cả nước, tổng cộng có mười một địa cung dưới lòng đất như vậy.
Trương Thác nghe được thông tin như vậy liền sững sốt mất một lúc.
Từ trước đến nay, khí vẫn luôn là một chuyện được giấu kín, ngay đến cả Trương Thác cũng chỉ mới biết được gần đây mà thôi.
Nhưng hiện tại, khí lại xuất hiện nhiều lần, đây rõ ràng là một loại biểu hiện vô cùng bất thường.
“Đáng ra cậu nên sớm chuẩn bị tốt như vậy” Ma Y thì thầm vào bên tai Trương Thác: “Thị tộc sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiên, hiểu biết thêm về điều này cũng tốt, đừng quên sứ mệnh mà đại nhân giao cho cậu.”
Trương Thác nhún vai, nhìn cái hố trước mặt, hít sâu một hơi, rồi nhảy xuống phía dưới.
Nhìn thấy Trương Thác không hề do dự nhảy xuống như vậy, hai người của Cục Chín nhìn nhau, hai người bọn họ đều có thể nhìn ra được sự kiêng sợ trong ánh mắt của đối phương.
Lòng dũng khí của một người bắt nguồn từ thực lực của anh ta. Quân vương địa ngục đối mặt với một hoàn cảnh không biết trước lại có thể thoải mái như không nhảy phắt xuống như vậy, sự tự tin này không có gì có thể so sánh được với bọn họ Sau khi Trương Thác nhảy xuống chỉ cảm thấy rằng bản thân mình không ngừng tăng tốc lao nhanh xuống dưới, sau khi tốc độ tăng lên gấp đôi, anh mới rơi xuống đất, giãm lên một làn bụi sương mù, theo tính toán của Trương Thác, độ sâu của cái hố ít nhất là hai mươi lăm mét.
Hai mươi lăm mét dưới lòng đất, nghe có vẻ như chẳng có gì, nhưng nếu suy nghĩ kĩ, thì đây là một độ sâu như lật ngược một tòa nhà bảy tầng, chín mươi phần trăm người trên thế giới này chưa bao giờ đi xuống một nơi sâu đến như vậy.
Bên trong hố không hề tối, vài ngọn đèn được thắp sáng trên đầu Trương Thác và kéo dài cho đến tận sâu cái hố.
Ba tiếng “phốc phốc” vang lên, hai người của Cục Chín và Ma Y cũng nhảy xuống theo đứng phía sau Trương Thác.
Trương Thác không quay đầu lại, tự mình bước theo con đường nhỏ hẹp đẳng trước.
“Thưa quân vương, con đường hầm này kéo dài đến tận cùng, lối vào địa cung dưới lòng đất này khoảng một trăm mét” ai người đàn ông của Cục Chín di phía sau Trương Thác nói.
Trương Thác gật đầu, không nói một lời, quan sát xung quanh.
Cái hố này rất sâu, trông vô cùng rộng lớn, bốn bề đều là vách đá. Đều được hình thành dáng vẻ tự nhiên, không có nhiều vết tích khai quật. Điều này cũng cho thấy răng đường hầm này không phải do người của Cục Chín cố tình đào mà nó đã tồn tại từ cách đây rất lâu rồi.
Cục Chín chỉ là mở rộng diện tích ở một số mặt và lắp thêm thiết bị chiếu sáng mà thôi.
Có một đường hầm ở phía dưới mặt đất khoảng chín mươi mét. Đường hầm này rõ ràng là không phải do thiên nhiên tạo thành. Rốt cuộc là người nào đã đào đường hầm như thế này, trong đường hầm liệu có ẩn chứa thứ gì?
Khi Trương Thác đặt chân đến, anh lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây.
“Tại sao linh khí ở đây lại nhiều như vậy?” Trương Thác hít sâu một hơi, linh khí ở đây gần như đuổi kịp cả đảo Ánh Sáng, có thể nhìn thấy trước mặt đều là sương mù.
“Linh khí tràn ngập khắp mọi nơi trên thế giới. Tuy rằng mỏng nhưng tập trung linh khí sau một thời gian dài như vậy đã thu thập được rất nhiều linh lực, nhất là sau khi đào xong dưới lòng đất, linh lực xuất hiện giống như tia lửa, gần như chỉ mới một ngày đã tạo thành sự khác biệt ở đây” Ma Y đi bên cạnh Trương Thác và vãy vẫy tay để cố gắng phân tán sương mù trước mặt nhưng chỉ một giây sau xua đi lớp sương mù trước mặt thì một lớp sương mù khác lại đầy lên.
“Sao linh khí ở dưới đất lại phun ra nhiều như vậy?” Trương Thác nghi hoặc nhìn một cái ổ gà phía trước, nơi đây sương mù bốc lên, hít sâu một hơi sẽ làm cho người ta cảm thấy toàn thân thoải mái, lỗ chân lông đều được giãn ra.
Có điều loại khí này không thể hít nhiều, hít một hơi thì không sao nhưng hít nhiều thì lại khác, chưa nói đến người bình thường ngay cả cao thủ ngự khí cũng có thể xảy ra trường hợp khiến bản thân không thể chịu nổi.
Trước mặt Trương Thác và những người khác, có một mặt nạ phòng độc vô hình để cô lập linh khí xung quanh.
“Quân vương địa ngục, môi trường ở bên trong địa cung số bốn còn tệ hơn cả bên ngoài. Sau khi bước vào cố gắng đừng để khí trong cơ thể của anh bộc phát” Người đàn ông của Cục Chín đi bên cạnh Trương Thác nói.
“Địa cung số bốn sao?”
“Tổng cộng có mười một địa điểm như vậy ở trên toàn quốc. Chúng tôi gọi đó là địa cung và được đánh số thứ tự”
Người đàn ông của Cục Chín giải thích.
Trên khắp cả nước, tổng cộng có mười một địa cung dưới lòng đất như vậy.
Trương Thác nghe được thông tin như vậy liền sững sốt mất một lúc.
Từ trước đến nay, khí vẫn luôn là một chuyện được giấu kín, ngay đến cả Trương Thác cũng chỉ mới biết được gần đây mà thôi.
Nhưng hiện tại, khí lại xuất hiện nhiều lần, đây rõ ràng là một loại biểu hiện vô cùng bất thường.
“Đáng ra cậu nên sớm chuẩn bị tốt như vậy” Ma Y thì thầm vào bên tai Trương Thác: “Thị tộc sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiên, hiểu biết thêm về điều này cũng tốt, đừng quên sứ mệnh mà đại nhân giao cho cậu.”
Trương Thác nhún vai, nhìn cái hố trước mặt, hít sâu một hơi, rồi nhảy xuống phía dưới.
Nhìn thấy Trương Thác không hề do dự nhảy xuống như vậy, hai người của Cục Chín nhìn nhau, hai người bọn họ đều có thể nhìn ra được sự kiêng sợ trong ánh mắt của đối phương.
Lòng dũng khí của một người bắt nguồn từ thực lực của anh ta. Quân vương địa ngục đối mặt với một hoàn cảnh không biết trước lại có thể thoải mái như không nhảy phắt xuống như vậy, sự tự tin này không có gì có thể so sánh được với bọn họ Sau khi Trương Thác nhảy xuống chỉ cảm thấy rằng bản thân mình không ngừng tăng tốc lao nhanh xuống dưới, sau khi tốc độ tăng lên gấp đôi, anh mới rơi xuống đất, giãm lên một làn bụi sương mù, theo tính toán của Trương Thác, độ sâu của cái hố ít nhất là hai mươi lăm mét.
Hai mươi lăm mét dưới lòng đất, nghe có vẻ như chẳng có gì, nhưng nếu suy nghĩ kĩ, thì đây là một độ sâu như lật ngược một tòa nhà bảy tầng, chín mươi phần trăm người trên thế giới này chưa bao giờ đi xuống một nơi sâu đến như vậy.
Bên trong hố không hề tối, vài ngọn đèn được thắp sáng trên đầu Trương Thác và kéo dài cho đến tận sâu cái hố.
Ba tiếng “phốc phốc” vang lên, hai người của Cục Chín và Ma Y cũng nhảy xuống theo đứng phía sau Trương Thác.
Trương Thác không quay đầu lại, tự mình bước theo con đường nhỏ hẹp đẳng trước.
“Thưa quân vương, con đường hầm này kéo dài đến tận cùng, lối vào địa cung dưới lòng đất này khoảng một trăm mét” ai người đàn ông của Cục Chín di phía sau Trương Thác nói.
Trương Thác gật đầu, không nói một lời, quan sát xung quanh.
Cái hố này rất sâu, trông vô cùng rộng lớn, bốn bề đều là vách đá. Đều được hình thành dáng vẻ tự nhiên, không có nhiều vết tích khai quật. Điều này cũng cho thấy răng đường hầm này không phải do người của Cục Chín cố tình đào mà nó đã tồn tại từ cách đây rất lâu rồi.
Cục Chín chỉ là mở rộng diện tích ở một số mặt và lắp thêm thiết bị chiếu sáng mà thôi.
Có một đường hầm ở phía dưới mặt đất khoảng chín mươi mét. Đường hầm này rõ ràng là không phải do thiên nhiên tạo thành. Rốt cuộc là người nào đã đào đường hầm như thế này, trong đường hầm liệu có ẩn chứa thứ gì?