Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1480
Chương 1480:
Trương Thác quyết tâm trong lòng, cơ bắp toàn thân rung động mạnh một cái, một tầng lồng khí vô hình trải rộng toàn thân Trương Thác, cái lồng khí này vô hình tất cả khí trong cơ thể Trương Thác ngưng kết, Trương Thác phải thử xem thực lực Cảnh giới Ngưng Khí của chính mình có thể chịu được cái thanh kiếm gãy này hay không.
Tay phải năm giữ kiếm gãy, Trương Thác nhắm vào.
người mình và dùng sức đâm tới, ngay khi kiếm gãy và cái lồng khí vô hình tiếp xúc trong nháy mắt thì Trương Thác cảm nhận rõ ràng được một tầng trở ngại, chẳng qua cái trở ngại này giằng co không đến một giây. Sau một giây, kiếm gãy trong tay Trương Thác liền không có bất kỳ ngăn cản nào đâm thẳng vào người mình.
Một màn này khiến cho vẻ mặt Trương Thác xuất hiện vui mừng trong nháy mắt. Ngay cả lồng khí của Cảnh giới Ngưng Khí cái cũng không thể ngăn cản thanh uy lực kiếm gãy này, vậy chuyến hành trình đến sa mạc này của mình là nhặt được bảo rồi!
Trương Thác cất kỹ thanh kiếm gãy này vào trong túi, thanh kiếm được cất nghiêng sang một chút, thanh kiếm gãy này sắc bén dị thường, e rằng da túi bên hông của Trương Thác một khi tiếp xúc với kiếm gãy thì cũng sẽ bị rạch một cái lỗ hỏng.
Sau khi nghiên cứu xong thanh kiếm gãy thì Trương Thác lại đem cái áo da thú và áo choàng da thú ra, đều dùng khí để kiểm tra, Trương Thác phát hiện luồng khí va chạm vào hai món da thú này thì sẽ không tạo thành chút phản ứng nào.
Cái gọi là chút phản ứng nào chính là khi khí tiếp xúc với một vật phẩm nào đó, một là sẽ đánh nát, xé rách vật phẩm đó, còn hai là thổi bay, đánh bay vật phẩm đó, dù là một chút.
Nhưng khi luồng khí này đánh vào hai món da thú thì tựa như giọt nước nhỏ xuống bọt biển, cho Trương Thác một loại cảm giác bị hấp thu, da thú này không có phát sinh bất kỳ thay đổi gì, thậm chí ngay cả góc áo cũng không có động một cái.
“Quả nhiên không phải là món đồ bình thường mà” Trương Thác cảm khái một tiếng: “Chẳng lẽ lại là kiếm kia là loại vũ khí tấn công, áo và áo choàng này là loại hình phòng ngự hay sao?”
Trong lòng Trương Thác có một sự kích thích, dùng cái thanh kia kiếm gãy này và hai món da thú này va chạm nhau thử xem, nhìn xem rốt cuộc là cái nào mạnh hơn, chẳng qua cái suy nghĩ kích thích này vừa nổi lên thì đã bị Trương Thác cưỡng ép đè xuống rồi. Hôm nay lấy được ba món đồ này, cũng không phải cái gì bình thường mặt hàng, hay là trước tiên đưa cho Vị Lai nghiên cứu thì tốt hơn.
Trương Thác tách ra và cất kỹ dã thú và kiếm gãy, lương khô và nước trong túi đặt ở eo đã bị anh lấy ra tiêu diệt hết tại chỗ.
Đừng nghĩ rằng thời gian ở sa mạc dài, đối voiwsn gười bình thường muốn ra sa mạc thì mất hành trình vài ngày nhưng đối với Trương Thác thì chỉ mất thời gian rất ngắn là có thể thoát khỏi vùng sa mạc này, lương khô và nước đối với anh mà nói, cũng không phải cái gì đó tất yếu.
Xử hết nước và lương khô trong túi, ngay khi Trương Thác vừa chuẩn bị rời đi tìm đoàn xe thì phát hiện ở đất cát cách mấy trăm mét bắt đầu sụp đổ điên cuồng, đất vàng đài cát đang điên cuồng chảy tới từ một cái lỗ hỏng.
“Xem ra, cơ quan ở bên đó cũng bị người ta mở ra rồi. Hai lối đi nhìn như hai phương hướng khác nhau nhưng thật ra cách nhau chưa tới nghìn mét” Đôi mắt Trương Thác nheo lại, nhanh chóng tiến đến bên đó. Lúc Trương Thác đi tới nơi đất cát đang chảy này thì nghe thấy bên dưới truyền đến một tiếng rống.
“Mau! Dùng người làm nệm, lao ra đi!”
Chủ nhân của một tiếng rống này đúng là Thiệu Khang.
Ngay sau đó, chợt nghe từng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bóng người xuất hiện ở trong tâm mắt Trương Thác.
Thiệu Khang đạp thân thể một người nhanh chóng bò lên đi lên.
“Là mày!” Trong nháy mắt Thiệu Khang xuất hiện liền thấy được Trương Thác đứng ở hố bên cạnh, ánh mắt phát lạnh, thân thể hơi cong, giống như là muốn con báo đi săn, muốn vọt tới Trương Thác.
Thiệu Khang mới vừa mới chuẩn bị động thủ thì chợt nghe phía dưới hố chảy cát truyền đến một tiếng rống to.
“Đại ca, nhanh, nhận cái đỉnh!”
Nghe thế, Thiệu Khang vốn muốn ra tay với Trương Thác lập tức bỏ qua cho Trương Thác trước mắt, đối với Thiệu Khang Trương Thác cũng chỉ là một tù binh chạy trốn mà thôi, vạc đồng xanh có giá trị liên thành mới quan trọng nhất.
Trương Thác quyết tâm trong lòng, cơ bắp toàn thân rung động mạnh một cái, một tầng lồng khí vô hình trải rộng toàn thân Trương Thác, cái lồng khí này vô hình tất cả khí trong cơ thể Trương Thác ngưng kết, Trương Thác phải thử xem thực lực Cảnh giới Ngưng Khí của chính mình có thể chịu được cái thanh kiếm gãy này hay không.
Tay phải năm giữ kiếm gãy, Trương Thác nhắm vào.
người mình và dùng sức đâm tới, ngay khi kiếm gãy và cái lồng khí vô hình tiếp xúc trong nháy mắt thì Trương Thác cảm nhận rõ ràng được một tầng trở ngại, chẳng qua cái trở ngại này giằng co không đến một giây. Sau một giây, kiếm gãy trong tay Trương Thác liền không có bất kỳ ngăn cản nào đâm thẳng vào người mình.
Một màn này khiến cho vẻ mặt Trương Thác xuất hiện vui mừng trong nháy mắt. Ngay cả lồng khí của Cảnh giới Ngưng Khí cái cũng không thể ngăn cản thanh uy lực kiếm gãy này, vậy chuyến hành trình đến sa mạc này của mình là nhặt được bảo rồi!
Trương Thác cất kỹ thanh kiếm gãy này vào trong túi, thanh kiếm được cất nghiêng sang một chút, thanh kiếm gãy này sắc bén dị thường, e rằng da túi bên hông của Trương Thác một khi tiếp xúc với kiếm gãy thì cũng sẽ bị rạch một cái lỗ hỏng.
Sau khi nghiên cứu xong thanh kiếm gãy thì Trương Thác lại đem cái áo da thú và áo choàng da thú ra, đều dùng khí để kiểm tra, Trương Thác phát hiện luồng khí va chạm vào hai món da thú này thì sẽ không tạo thành chút phản ứng nào.
Cái gọi là chút phản ứng nào chính là khi khí tiếp xúc với một vật phẩm nào đó, một là sẽ đánh nát, xé rách vật phẩm đó, còn hai là thổi bay, đánh bay vật phẩm đó, dù là một chút.
Nhưng khi luồng khí này đánh vào hai món da thú thì tựa như giọt nước nhỏ xuống bọt biển, cho Trương Thác một loại cảm giác bị hấp thu, da thú này không có phát sinh bất kỳ thay đổi gì, thậm chí ngay cả góc áo cũng không có động một cái.
“Quả nhiên không phải là món đồ bình thường mà” Trương Thác cảm khái một tiếng: “Chẳng lẽ lại là kiếm kia là loại vũ khí tấn công, áo và áo choàng này là loại hình phòng ngự hay sao?”
Trong lòng Trương Thác có một sự kích thích, dùng cái thanh kia kiếm gãy này và hai món da thú này va chạm nhau thử xem, nhìn xem rốt cuộc là cái nào mạnh hơn, chẳng qua cái suy nghĩ kích thích này vừa nổi lên thì đã bị Trương Thác cưỡng ép đè xuống rồi. Hôm nay lấy được ba món đồ này, cũng không phải cái gì bình thường mặt hàng, hay là trước tiên đưa cho Vị Lai nghiên cứu thì tốt hơn.
Trương Thác tách ra và cất kỹ dã thú và kiếm gãy, lương khô và nước trong túi đặt ở eo đã bị anh lấy ra tiêu diệt hết tại chỗ.
Đừng nghĩ rằng thời gian ở sa mạc dài, đối voiwsn gười bình thường muốn ra sa mạc thì mất hành trình vài ngày nhưng đối với Trương Thác thì chỉ mất thời gian rất ngắn là có thể thoát khỏi vùng sa mạc này, lương khô và nước đối với anh mà nói, cũng không phải cái gì đó tất yếu.
Xử hết nước và lương khô trong túi, ngay khi Trương Thác vừa chuẩn bị rời đi tìm đoàn xe thì phát hiện ở đất cát cách mấy trăm mét bắt đầu sụp đổ điên cuồng, đất vàng đài cát đang điên cuồng chảy tới từ một cái lỗ hỏng.
“Xem ra, cơ quan ở bên đó cũng bị người ta mở ra rồi. Hai lối đi nhìn như hai phương hướng khác nhau nhưng thật ra cách nhau chưa tới nghìn mét” Đôi mắt Trương Thác nheo lại, nhanh chóng tiến đến bên đó. Lúc Trương Thác đi tới nơi đất cát đang chảy này thì nghe thấy bên dưới truyền đến một tiếng rống.
“Mau! Dùng người làm nệm, lao ra đi!”
Chủ nhân của một tiếng rống này đúng là Thiệu Khang.
Ngay sau đó, chợt nghe từng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bóng người xuất hiện ở trong tâm mắt Trương Thác.
Thiệu Khang đạp thân thể một người nhanh chóng bò lên đi lên.
“Là mày!” Trong nháy mắt Thiệu Khang xuất hiện liền thấy được Trương Thác đứng ở hố bên cạnh, ánh mắt phát lạnh, thân thể hơi cong, giống như là muốn con báo đi săn, muốn vọt tới Trương Thác.
Thiệu Khang mới vừa mới chuẩn bị động thủ thì chợt nghe phía dưới hố chảy cát truyền đến một tiếng rống to.
“Đại ca, nhanh, nhận cái đỉnh!”
Nghe thế, Thiệu Khang vốn muốn ra tay với Trương Thác lập tức bỏ qua cho Trương Thác trước mắt, đối với Thiệu Khang Trương Thác cũng chỉ là một tù binh chạy trốn mà thôi, vạc đồng xanh có giá trị liên thành mới quan trọng nhất.
Bình luận facebook