Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1479
Chương 1479:
Trong đầu Trương Thác đầy hoài nghi, Trương Thác nghĩ kỹ, lần này sau khi trở về nhất định phải tìm Ma Y hỏi thăm rõ ràng, bây giờ vẫn giải quyết chuyện trước mắt đã.
Phía trước hang động, có một chiếc ghế dựa, chỗ ngồi rất rộng, giống như ghế ngồi của đại vương sơn tặc trong phim truyền hình kia, ghế đá to lớn, trải một lớp da thú, chẳng qua da thú này không giống cái hoàn hảo không chút tổn hại như trong túi Trương Thác kia, mà đã sớm mục nát, nếu nhìn cẩn thận, còn có thể nhìn thấy một vài con côn trùng đã chết dính trên da thú.
Ở phía sau ghế dựa mắc một chiếc áo choàng màu đỏ, áo choàng này cũng chế từ da thú, giống như chất liệu của chiếc.
áo trong túi của Trương Thác kia, Trương Thác cũng không nhìn ra da này đến từ dã thú nào, trên áo choàng cũng nhuốm má, vết máu thẩm thấu vào trong da thú, hoà làm một thể với da thú, bên tay phải của ghế đá dưới da thú có một thanh kiếm gãy dựa vào, chỉ có chuôi kiếm, vị trí thân kiếm không đến hai mươi phân.
Trương Thác đi qua, ngồi xổm người xuống rồi quan sát một phen, chuôi kiếm chế từ đồng thau, phía trên dính đầy đồng xanh, mà chất liệu thân kiếm, Trương Thác lại không phân biệt được, không giống sắt, cũng không giống thép, là một thứ kim loại từ trước tới nay Trương Thác chưa từng thấy.
Trương Thác đặt bàn tay lên chuôi kiếm, vừa cầm kiếm gãy lên thì nghe một tiếng vang “két” nhỏ, âm thanh này nháy mắt khẽ vang, Trương Thác ngay lập tức thầm nói một tiếng không tốt.
Anh ngay lập tức thấy đi theo tiếng vang khế đó, toàn bộ hang động bắt đầu rung chuyển dữ dội, những mảnh đá vụn lớn từ trên đỉnh đầu của Trương Thác rơi xuống đất, vung vãi khắp nơi, tản ra bốn phía.
Hòn đá rới xuống hình thành lỗ hổng này đến lỗ hổng khác, phần lớn cát chảy từ bên trong lỗ hổng trượt xuống, chôn vùi hang động.
Không ngừng lay động theo hang động, hòn đá rơi xuống càng nhiều, lối đi dài ba ngàn mét kia cũng sụp đổ, cát không ngừng từ bên trên đổ xuống, trong nháy mắt đã qua bắp chân Trương Thác.
Trương Thác không chần chừ nữa, một tay cầm kiếm gãy lên, tay kia cầm lấy áo choàng màu đỏ trên ghế đá, sau đó cả người dùng sức nhảy lên, phóng lên phía trên.
Trong sa mạc hoang vu, mênh mông vô bờ, cát vàng đầy rẫy, dáng vẻ vô cùng thê lương.
Đột nhiên một cái đầu ló ra từ trong cát vàng.
Cái này đột nhiên xuất hiện, chính là Trương Thác mới từ trong hang đá lao tới phía Trương Thác.
Trương Thác thở mạnh ra một hơi, dùng sức từ trong cát vàng vươn tay ra, bò ra, giũ cát sỏi toàn thân, tay trái Trương Thác cầm một tấm áo choàng da thú, tay phải cầm một phần kiếm gãy, phần đầu chuôi kiếm chỉ dài hai mươi phân, đặt ở đây nhiều năm như vậy nhưng lưỡi kiếm hai bên vẫn sắc bén dị thường.
Trương Thác đứng lại tìm phương hướng, theo anh phỏng đoán, khoảng cách hiện tại mà anh đoàn xe chừng tám km, Trương Thác suy nghĩ một chút, dứt khoát trước không đi tới đó, nghiên cứu kỹ càng mấy thứ này trước.
Một cái áo da thú, một tấm áo choàng da thú, lại thêm một phần kiếm gãy được lưu giữ trong lòng đất sa mạc này, còn bị người ta làm cơ quan che kín, dù thế nào cũng khó có khả năng là vật tâm thường, tiếp đó là cái áo và áo choàng này, được giữ ở đây nhiều năm vậy rồi ấy thế mà không có bị khô đi, và cái thanh kiếm gấy này vẫn sắc bén.
Đầu ngón tay Trương Thác ngưng tụ một luồng khí xoáy, chậm rãi áp sát và tiếp xúc với kiếm gãy sắc bén kia, vừa va chạm phần rìa thì Trương Thác liền có một cảm giác rõ ràng là luông khí xoáy từ đầu ngón tay mình ngưng tụ bị cái thanh kiếm gấy này dễ dàng mở ra, tình huống này làm cho †im trong lòng Trương Thác đập mạnh một cái.
Phải biết rằng, luồng khí này là một loại thể năng lượng rất đặc biệt tụ lại, hoàn toàn có thể hình thành bên ngoài cơ thể người một tầng lồng khí, dùng để bảo vệ bản thân, nhưng khi sử dụng với thanh kiếm gãy trước mặt thì luồng khí đó yếu ớt giống như là một tầng giấy ăn, rất nhẹ nhàng đã bị mở ra.
Luồng khí đầu ngón tay Trương Thác ngưng tụ đã thêm mấy tầng, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cát đá trong không khí cùng trên mặt đất đang thành hình dáng một cái đỉnh ốc, dần ngưng tụ ở đầu ngón tay Trương Thác.
Trương Thác ngưng tụ một luồng khí thế này cũng đã đủ để thay đổi nhẹ không khí của hoàn cảnh chung quanh, lần nữa đụng vào kiếm gãy, nhưng vẫn như cũ là giống như một tầng giấy mỏng, bị nhẹ nhàng mở ra. Phát này khiến cho trong lòng Trương Thác cực kỳ run rẩy. Luồng khí này chính là gốc rễ của người luyện khí như bọn anh, vô luận là thủ đoạn tiến công hay là thủ đoạn phòng ngự thì đều không thoát khỏi sử dụng lưồng khí này vào, nhưng bây giờ, luồng khí này khi chạm vào kiếm gãy trước mặt thì giống như là gặp được thiên địch. Cái này chẳng phải là là chỉ cần nắm giữ cái thanh kiếm gấy này thì có thể hoành hành giới Luyện Khí rồi hả? Cho dù đối phương đánh ra công kích gì thì mình cũng có thể dùng một kiếm phá bỏ, cho dù đối phương có thủ đoạn phòng ngự vững chắc nào thì ở trước kiếm gãy này cũng không đáng xem!
Trong đầu Trương Thác đầy hoài nghi, Trương Thác nghĩ kỹ, lần này sau khi trở về nhất định phải tìm Ma Y hỏi thăm rõ ràng, bây giờ vẫn giải quyết chuyện trước mắt đã.
Phía trước hang động, có một chiếc ghế dựa, chỗ ngồi rất rộng, giống như ghế ngồi của đại vương sơn tặc trong phim truyền hình kia, ghế đá to lớn, trải một lớp da thú, chẳng qua da thú này không giống cái hoàn hảo không chút tổn hại như trong túi Trương Thác kia, mà đã sớm mục nát, nếu nhìn cẩn thận, còn có thể nhìn thấy một vài con côn trùng đã chết dính trên da thú.
Ở phía sau ghế dựa mắc một chiếc áo choàng màu đỏ, áo choàng này cũng chế từ da thú, giống như chất liệu của chiếc.
áo trong túi của Trương Thác kia, Trương Thác cũng không nhìn ra da này đến từ dã thú nào, trên áo choàng cũng nhuốm má, vết máu thẩm thấu vào trong da thú, hoà làm một thể với da thú, bên tay phải của ghế đá dưới da thú có một thanh kiếm gãy dựa vào, chỉ có chuôi kiếm, vị trí thân kiếm không đến hai mươi phân.
Trương Thác đi qua, ngồi xổm người xuống rồi quan sát một phen, chuôi kiếm chế từ đồng thau, phía trên dính đầy đồng xanh, mà chất liệu thân kiếm, Trương Thác lại không phân biệt được, không giống sắt, cũng không giống thép, là một thứ kim loại từ trước tới nay Trương Thác chưa từng thấy.
Trương Thác đặt bàn tay lên chuôi kiếm, vừa cầm kiếm gãy lên thì nghe một tiếng vang “két” nhỏ, âm thanh này nháy mắt khẽ vang, Trương Thác ngay lập tức thầm nói một tiếng không tốt.
Anh ngay lập tức thấy đi theo tiếng vang khế đó, toàn bộ hang động bắt đầu rung chuyển dữ dội, những mảnh đá vụn lớn từ trên đỉnh đầu của Trương Thác rơi xuống đất, vung vãi khắp nơi, tản ra bốn phía.
Hòn đá rới xuống hình thành lỗ hổng này đến lỗ hổng khác, phần lớn cát chảy từ bên trong lỗ hổng trượt xuống, chôn vùi hang động.
Không ngừng lay động theo hang động, hòn đá rơi xuống càng nhiều, lối đi dài ba ngàn mét kia cũng sụp đổ, cát không ngừng từ bên trên đổ xuống, trong nháy mắt đã qua bắp chân Trương Thác.
Trương Thác không chần chừ nữa, một tay cầm kiếm gãy lên, tay kia cầm lấy áo choàng màu đỏ trên ghế đá, sau đó cả người dùng sức nhảy lên, phóng lên phía trên.
Trong sa mạc hoang vu, mênh mông vô bờ, cát vàng đầy rẫy, dáng vẻ vô cùng thê lương.
Đột nhiên một cái đầu ló ra từ trong cát vàng.
Cái này đột nhiên xuất hiện, chính là Trương Thác mới từ trong hang đá lao tới phía Trương Thác.
Trương Thác thở mạnh ra một hơi, dùng sức từ trong cát vàng vươn tay ra, bò ra, giũ cát sỏi toàn thân, tay trái Trương Thác cầm một tấm áo choàng da thú, tay phải cầm một phần kiếm gãy, phần đầu chuôi kiếm chỉ dài hai mươi phân, đặt ở đây nhiều năm như vậy nhưng lưỡi kiếm hai bên vẫn sắc bén dị thường.
Trương Thác đứng lại tìm phương hướng, theo anh phỏng đoán, khoảng cách hiện tại mà anh đoàn xe chừng tám km, Trương Thác suy nghĩ một chút, dứt khoát trước không đi tới đó, nghiên cứu kỹ càng mấy thứ này trước.
Một cái áo da thú, một tấm áo choàng da thú, lại thêm một phần kiếm gãy được lưu giữ trong lòng đất sa mạc này, còn bị người ta làm cơ quan che kín, dù thế nào cũng khó có khả năng là vật tâm thường, tiếp đó là cái áo và áo choàng này, được giữ ở đây nhiều năm vậy rồi ấy thế mà không có bị khô đi, và cái thanh kiếm gấy này vẫn sắc bén.
Đầu ngón tay Trương Thác ngưng tụ một luồng khí xoáy, chậm rãi áp sát và tiếp xúc với kiếm gãy sắc bén kia, vừa va chạm phần rìa thì Trương Thác liền có một cảm giác rõ ràng là luông khí xoáy từ đầu ngón tay mình ngưng tụ bị cái thanh kiếm gấy này dễ dàng mở ra, tình huống này làm cho †im trong lòng Trương Thác đập mạnh một cái.
Phải biết rằng, luồng khí này là một loại thể năng lượng rất đặc biệt tụ lại, hoàn toàn có thể hình thành bên ngoài cơ thể người một tầng lồng khí, dùng để bảo vệ bản thân, nhưng khi sử dụng với thanh kiếm gãy trước mặt thì luồng khí đó yếu ớt giống như là một tầng giấy ăn, rất nhẹ nhàng đã bị mở ra.
Luồng khí đầu ngón tay Trương Thác ngưng tụ đã thêm mấy tầng, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cát đá trong không khí cùng trên mặt đất đang thành hình dáng một cái đỉnh ốc, dần ngưng tụ ở đầu ngón tay Trương Thác.
Trương Thác ngưng tụ một luồng khí thế này cũng đã đủ để thay đổi nhẹ không khí của hoàn cảnh chung quanh, lần nữa đụng vào kiếm gãy, nhưng vẫn như cũ là giống như một tầng giấy mỏng, bị nhẹ nhàng mở ra. Phát này khiến cho trong lòng Trương Thác cực kỳ run rẩy. Luồng khí này chính là gốc rễ của người luyện khí như bọn anh, vô luận là thủ đoạn tiến công hay là thủ đoạn phòng ngự thì đều không thoát khỏi sử dụng lưồng khí này vào, nhưng bây giờ, luồng khí này khi chạm vào kiếm gãy trước mặt thì giống như là gặp được thiên địch. Cái này chẳng phải là là chỉ cần nắm giữ cái thanh kiếm gấy này thì có thể hoành hành giới Luyện Khí rồi hả? Cho dù đối phương đánh ra công kích gì thì mình cũng có thể dùng một kiếm phá bỏ, cho dù đối phương có thủ đoạn phòng ngự vững chắc nào thì ở trước kiếm gãy này cũng không đáng xem!
Bình luận facebook