-
Chương 21-25
Chương 21: Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung
Hạ Bắc sửng sốt.
Nhìn Sở Trần đã cầm bút lên, Hạ Bắc phục hồi tinh thần lại, bất ngờ nói: “Sở Trần, cậu biết viết chữ à?”
Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc không nói nên lời.
Viết chữ, ai mà không biết?
Hạ Bắc vội vàng hạ giọng, thăm dò nói: “Sở Trần, ý tôi là trình độ của cậu thế nào?”
“Tạm được. Tôi có một thầy giáo được mệnh danh là bút tiên.”
Sở Trần trả lời.
Khóe miệng Hạ Bắc âm thầm giật giật, vừa rồi anh ta đã khoe khoang trước mặt ông cụ Tống mình là bút thần.
Sở Trần cầm bút, Hạ Bắc vừa mài mực vừa chú ý tới vẻ mặt của Sở Trần.
Anh ta cũng vô cùng tò mò về người con rể mà trong mắt nhà họ Tống lại là một kẻ ngốc này.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Hạ Bắc đã cảm thấy con rể nhà họ Tống này giống như đang che giấu tài năng, anh không hề ngu ngốc chút nào.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt không loại trừ khả năng anh đang khoe khoang.
Hạ Bắc không tin rằng Sở Trần, người trẻ hơn mình lại là một tay viết tốt.
Ánh mắt của Sở Trần dừng lại trên tờ giấy trắng.
Bên tai như văng vẳng lời nói của Tống Thu lúc sáng nay.
Nhà họ Hoàng là gia đình giàu có quyền thế nhất Thiện Thành.
Kim Than Thành, sự kiện thiếu niên múa lân.
Chiêu mộ thanh niên toàn thành phố.
“Đừng nói là viết, cho dù muốn tôi nói một câu, tôi cũng không nghĩ ra được. Tấm giấy ngắn ngủi thế này, phải viết gì mới tốt đây?”
Hạ Bắc thở dài: ‘Trùng với sinh nhật lần thứ tám mươi của ông cụ Hoàng. Ông cụ quả thật là một truyền kỳ sống. Tôi thật sự không nghĩ ra, ngoài nhà thư pháp chuyên nghiệp, không biết còn chữ nào có thể lọt vào pháp nhãn của ông cụ Hoàng đây?”
Sở Trần bắt đầu viết.
Đầu bút lông mạnh mẽ, như rồng hút nước, khí thế hùng hồn, liền mạch lưu loát.
Hạ Bắc cảm thấy mắt mình như bị ảo giác, hoa cả mắt.
Trong nháy mắt, Sở Trần đã dừng bút.
“Anh Hạ, anh đến đây xem đi.”
Sở Trần nói.
Hạ Bắc vội vàng đi tới, kéo mảnh giấy dài lên, nhìn không chớp mắt vào chữ đầu tiên, mãi vẫn không nói nên lời.
Sở Trần nhịn không được, nhắc nhở: “Hoàng.”
Lúc này Hạ Bắc mới thốt ra: “Chúc cụ Hoàng sinh nhật vui vẻ?”
Sở Trần nghi ngờ không biết cậu chủ Hạ này có phải là hàng giả hay không.
Tốt xấu gì cũng là nhà họ Hạ ở Dương Thành, một gia tộc giàu có, sao có thể nuôi dưỡng ra một kẻ ngu dốt như vậy?
Đêm qua trong bữa tiệc, anh ta còn tỏ vẻ buồn bã đau thương hỏi anh yêu giang sơn hay người đẹp.
Bây giờ xem ra anh ta chỉ khoe khoang mà thôi.
Có cho anh ta một giang sơn thì anh ta cũng chẳng giữ được.
“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất trường túy.”
Sở Trần nói: “Chữ đầu tiên đồng âm với họ Hoàng của ông cụ, có lẽ cả câu phù hợp với tâm trạng hiện tại của ông cụ Hoàng, hẳn là sẽ được.”
Hạ Bắc nhìn từ đầu đến cuối, một lúc sau mới thở dài: “Chữ y như gà bới, mới nhìn cũng thấy bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng coi như qua cửa.”
Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc: “Anh đã thấy người ta vẽ bùa bao giờ chưa?”
Sở Trần rất muốn nói với cậu chủ Hạ là anh vẽ bùa còn giỏi hơn cả viết chữ.
Hạ Bắc không để ý tới lời nói này của Sở Trần, sải bước đi về phía cửa phòng, mở cửa đi ra ngoài.
“Ông cụ, để ông phải đợi lâu rồi.”
Ngược lại, Tống Trường Thanh lại mỉm cười, tỏ vẻ thông cảm. Bản thân ông ấy khi viết một bức còn mất thời gian lâu hơn.
“Chữ viết không đẹp, xin ông chỉ bảo nhiều hơn.”
Hạ Bắc rất khiêm tốn, cúi thấp nhất có thể, dù gì anh ta cũng không biết trình độ của Sở Trần đến mức nào.
Tống Trường Thanh đi về phía trước, giống như không nhìn thấy Sở Trần cũng ở trong phòng, Hạ Bắc bước nhanh hơn, giơ bức tranh lên.
Tống Trường Thanh nhìn sang, đồng tử trong nháy mắt mở rộng đến cực điểm.
Một cỗ khí thế hào hùng đánh úp tới.
Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất trường túy.
Lúc này, trong đầu Tống Trường Thanh dường như chợt hiện lên một hình ảnh.
Từ đam mê thời niên thiếu đến lòng say mê hừng hực thời thanh niên rồi lại đến tận bây giờ.
Mãi vẫn không lên tiếng.
Lúc này Hạ Bắc càng bất an, thấy ông cụ Tống cứ đứng yên không nhúc nhích, không khỏi liếc nhìn Sở Trần bên cạnh.
Khóc không ra nước mắt.
Cho dù có viết kém đến đâu thì cũng không cần phải tỏ vẻ như thế chứ.
Ít nhất thì cũng nên giơ ngón tay cái lên một cách thân thiện mới phải.
“Tốt!”
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Tống Trường Thanh bỗng nhiên hét lớn.
Tay Hạ Bắc run lên, suýt nữa đã xé nát tờ giấy.
Tống Trường Thanh ngẩng đầu, nhìn Hạ Bắc, khen ngợi: “Thật không hổ danh là đệ tử của nhà họ Hạ, hậu duệ của danh môn. Chỉ dựa vào bức thư pháp này, có phong cậu là đệ nhất công tử Thiên Nam trong giới thư pháp ở Dương Thành cũng không quá.”
“Trình độ của tôi chỉ ở mức trung bình thôi, thật hổ thẹn.”
Hạ Bắc xấu hổ, mấy ngày nay cái danh đệ nhất công tử Thiên Nam cũng đã đến tận đây. Anh ta thầm thề, sau này sẽ không khoe khoang bậy bạ nữa.
“Đây không phải là tâng bốc, tôi chưa từng thấy một thanh niên nào có thể viết hay đến vậy.”
Tống Trường Thanh không ngừng khen ngợi, nhìn về phía Hạ Bắc: “Cậu Hạ, nếu cậu mang bức thư pháp này đến tham gia buổi họp mặt thanh thiếu niên Kim Than Thành, tôi tin rằng có cơ hội rất lớn được chọn.”
“Vậy thì cứ cầm lấy đi.”
Hạ Bắc rất rộng lượng, anh ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, càng kéo dài, bí mật của anh ta càng dễ bị lộ tẩy.
“Được.”
Tống Trường Thanh kích động, cho dù chữ này không phải do ông ấy viết nhưng ít nhất nó cũng có nguồn gốc từ nhà họ Tống, nếu bức thư pháp này được chọn, có lẽ đoạn nhạc đệm này sẽ trở thành một giai thoại ở Thiện Thành.
“Cậu Hạ, cậu vẫn chưa ký tên.”
Tống Trường Thanh nhắc nhở.
Đồng tử Hạ Bắc co rút lại.
Một lúc sau.
Hạ Bắc nhanh chóng nghĩ cách: “Tôi chợt nhớ tới cụ Hoàng đang tập trung thanh niên Thiện Thành, tôi không phải là người Thiện Thành, lần này tham gia không hợp lắm, nể tình cậu mài mực giúp tôi nên tôi sẽ cho cậu bức thư pháp này.”
Hạ Bắc chợt nói với Sở Trần, trong lòng lại thầm khen, thật là hoàn hảo.
Vốn dĩ chữ này là do Sở Trần viết, tự mình biết thời biết thế, có thể bảo toàn mặt mũi của mình, đồng thời có thể rút lui, lại còn bán cho nhà họ Tống một ân tình nữa.
Hạ Bắc không khỏi muốn khen mình mấy câu.
Tống Trường Thanh sửng sốt.
Tống Tà Dương ở một bên cũng sửng sốt một lát.
Một bức thư pháp đẹp như vậy lại đưa cho Sở Trần?
Đối với hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Tống, đây quả thực là một đại lễ.
“Sở Trần.”
Tống Tà Dương vội vàng thấp giọng gọi Sở Trần.
Sở Trần nhìn Hạ Bắc, cũng không có từ chối: “Vậy xin cảm tạ cậu Hạ.”
Hạ Bắc cười vỗ vỗ vai Sở Trần: “Tôi đã nói mà, tôi sẽ giấu giếm cho cậu. Bức vẽ này coi như là quà gặp mặt tặng cậu vậy.”
Không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Sở Trần tiếp nhận chữ do chính mình viết ra, còn phải cảm ơn cậu Hạ.
Trong mắt Tống Tà Dương tràn đầy vẻ không thể tin được.
Ông ta không hiểu vì sao cậu chủ nhà họ Hạ này lại đối xử tốt với Sở Trần thế.
Hôm nay cậu Hạ tới đây, chẳng lẽ là muốn bàn chuyện hợp tác giữa hai công ty như Sở Trần nói sao?
Trong lòng Tống Tà Dương chợt trùng xuống.
Nhưng bản thỏa thuận ly hôn mới đã được in lại rồi.
Vậy còn ly hôn nữa hay không?
Chương 22: Đệ nhất công tử Thiên Nam
“Sở Trần, cậu mau ký tên đi, chúng ta còn bàn chuyện khác nữa.”
Hạ Bắc thúc giục.
Sở Trần cầm bút đi tới, cẩn thận viết tên mình vào góc dưới, từng nét một.
Tống Trường Thanh liếc mắt nhìn qua, âm thầm lắc đầu.
Đều là thanh niên, sao khoảng cách lại lớn đến vậy?
Tuy nhiên, với món quà lớn này của cậu Hạ, nhà họ Tống tạm thời phải giữ người con rể này lại rồi.
Tống Trường Thanh rất coi trọng bức thư pháp này, xác suất được chọn tham gia múa lân ở Kim Than Thành là không nhỏ.
Đây là cơ hội tốt để nhà họ Tống nở mày nở mặt trước ông cụ Hoàng, có thể sau khi được chọn, tâm trạng của ông cụ sẽ tốt hơn, hứa hẹn cho nhà họ Tống một số lợi ích.
“Cậu chủ Hạ, mời.”
Tống Tà Dương hiểu ý của ông cụ.
Sảnh biệt thự chính của nhà họ Tống.
Mọi người nhìn thấy Sở Trần và Hạ Bắc sóng vai nhau đi tới, nói cười cười nói, họ lại càng thêm kinh ngạc.
Họ vẫn không thể hiểu tại sao Sở Trần và cậu chủ nhà họ Hạ lại thân thiết như thế.
Đôi mắt của Tống Nhan cũng đang chăm chú nhìn theo.
Chỉ có cô mới biết, Sở Trần đã khôi phục lại như bình thường, chẳng lẽ Sở Trần đã quen cậu chủ nhà họ Hạ vào năm năm trước ư?
Tống Nhan lại lắc đầu theo bản năng.
Nếu Sở Trần thật sự có thân phận cấp bậc này, vậy tại sao suốt năm năm qua anh đến ở rể nhà họ Tống lại không có bất cứ ai tìm kiếm tin tức của anh?
Giống như Sở Trần đột nhiên xuất hiện trên thế giới này, không thể truy ra nguồn gốc của anh.
Đó là lý do vì sao nhà họ Tống luôn tin chắc Sở Trần là một kẻ vô gia cư.
Nếu không phải gặp được Tống Nhan, có lẽ anh đã chết đói ở đầu đường xó chợ trong mùa đông lạnh giá rồi.
“Cậu chủ Hạ, mời đi lối này.”
Tống Tà Dương vẫy tay, dẫn Hạ Bắc và Sở Trần xuyên qua đại sảnh đi tới một căn phòng họp nhỏ.
Cánh cửa phòng họp nhẹ nhàng khép lại.
Tống Tà Dương đứng ở bên ngoài, hít sâu một hơi, sau đó xoay người đi ra khỏi đại sảnh: “Đem sổ kế hoạch của chúng ta lại đây.”
Lâm Tín Bình không thể tin được: “Cậu Hạ thật sự muốn bàn chuyện hợp tác với Sở Trần ư?”
“Cha, bản thỏa thuận ly hôn mới đã được đưa tới.”
Lúc này Tống Tinh đã cầm trong tay.
“Xé đi.”
Tống Tà Dương nói.
Sắc mặt của Tống Tinh lập tức cứng đờ.
“Cha, mặc dù cậu chủ Hạ đồng ý bàn chuyện với Sở Trần, nhưng kết quả vẫn chưa ngả ngũ.” Tống Vân khó hiểu.
“Cha nói xé thì cứ xé đi.”
Tống Tà Dương trầm giọng nói.
Cho dù không đạt được thoả thuận hợp tác, nhưng chỉ cần dựa trên bức thư pháp mà cậu chủ Hạ đưa cho Sở Trần thì anh vẫn phải là con rể nhà họ Tống, ít nhất là cho đến buỗi lễ long trọng Kim Than Thành.
Bây giờ muốn ly hôn, ông cụ sẽ là người đầu tiên không cho phép.
Tống Thu cũng kinh ngạc đến ngây người.
Chính miệng anh ta đã thừa nhận vào đêm qua là Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng.
Theo lý mà nói, cha phải nóng lòng muốn ném thẳng bản thỏa thuận ly hôn vào mặt Sở Trần mới đúng.
Lâm Tín Bình hít sâu một hơi: “Tối hôm qua sau khi con về nhà đã nhận được tin đúng là nhà họ Hạ có ý định tiến quân vào ngành sản xuất dược phẩm ở Thiện Thành. Tuy nhiên, ngoài cậu ba Hạ ra, nhà họ Hạ còn phái một đội ngũ khác đến, có lẽ lúc này đang ở khách sạn Hoàng Đình trao đổi chuyện hợp tác với cậu Diệp. Nói thật, chúng ta không thể tranh nổi với nhà họ Diệp đâu.”
“Cha, bởi vì tối hôm qua chúng ta không để cho tên ngốc kia kịp thời ký vào giấy ly hôn nên mới xảy ra chuyện như vậy.”
Tống Tình nói: “Không tìm được đạo trưởng Trương, còn đạo trưởng Thanh Phong lại không thể tính được mệnh của cậu ta, đủ để chứng minh nhà họ Tống không thể giữ lại kẻ này.”
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Tống Nho Hải thở hổn hển: “Ông chủ, đã có kết quả hóa nghiệm kim bạc, bên trong có kịch độc.”
Tất cả người nhà họ Tống đều tái mặt, sau lưng có một cảm giác lành lạnh truyền đến.
Kim bạc có giấu cực độc! Đây chẳng khác nào đẩy nhà họ Tống vào chỗ chết!
Đồng tử của Tống Thu không khỏi giãn ra đến cực điểm, lòng bàn tay toát ra đầy mồ hôi lạnh.
May mắn là có Sở Trần.
Trong đầu Tống Thu chợt xẹt qua suy nghĩ này.
Những người còn lại cũng im lặng, lúc này không ai dám nói xấu Sở Trần nửa lời.
Dưới gối Tống Tà Dương chỉ có duy nhất một mụn con trai.
Lúc này, sắc mặt của Tống Tà Dương đã u ám đến cực điểm: “Điều tra kỹ lưỡng!”
Tống Nho Hải vội vàng quay người lại.
Tống Tà Dương đảo mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào điều này, Sở Trần vẫn là con rể nhà họ Tống.”
Đây chính là ơn cứu mạng.
Thông tin nhanh chóng được gửi đi.
Trong phòng họp.
Sở Trần cầm lấy sổ kế hoạch, mở ra xem vài lần.
“Thật ra nhà họ Tống chúng tôi vẫn rất có thành ý.”
Sở Trần nói.
“Thành ý thì có đấy, đáng tiếc không đủ sức.”
Hạ Bắc đặt hai chân lên bàn họp, tùy ý lật thông tin ra: “Nói thật với mấy người, nhà họ Hạ cố ý khai thác thị trường ở Thiện Thành, nhưng tình hình thị trường ở đây khá phức tạp, nhà họ Hạ muốn ép nhập vào cũng rất khó. Nếu có đồng bọn hợp tác ở Thiện Thành, hơn nữa còn có thực lực mạnh thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhà họ Diệp vẫn là lựa chọn đầu tiên.”
Sở Trần nhìn Hạ Bắc, anh biết vị cậu ấm này vẫn chưa nói xong.
“Cậu không hề sốt ruột gì cả.”
Hạ Bắc cảm thấy hơi mất hứng, sau đó tiếp tục nói: “Đúng là hiện tại đang có một đội ngũ bàn bạc với nhà họ Diệp, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay tôi. Ông cụ có ý để tôi nhân cơ hội này rèn luyện một phen, nếu không được thì để cho đội ngũ kia đi bàn bạc.”
Bảo hiểm kép của nhà họ Hạ.
Nếu Hạ Bắc chịu đi làm thì đội ngũ kia sẽ trở thành đội chịu trách nhiệm về công việc của Hạ Bắc.
“Tối qua tôi đã nói rồi, chúng ta có một cậu ba của nhà họ Hạ, một chàng rể của nhà họ Tống, quả thực là đao kiếm kết hợp, thiên hạ vô địch.”
Hạ Bắc nhấc chân về, nói: “Thực lực của nhà họ Tống không đủ, nhưng tôi tin tưởng cậu có thể bù đắp được khuyết điểm này.”
Hạ Bắc đứng dậy, đưa tay về phía Sở Trần, cười nói: “Thế nào? Cậu vẫn muốn ở lại nhà họ Tống tiếp tục giả ngây giả dại, giấu giếm tài năng hay là đi theo tôi, làm nên chuyện lớn? Tôi nhớ rất rõ lời cậu nói đêm qua, từ nay trở đi, Hạ Bắc tôi chỉ có một mục tiêu, là đoạt được thiên hạ, say sưa nằm trong lòng người đẹp.”
Ánh mắt của Hạ Bắc bắt đầu sáng lên.
Sở Trần cũng đứng dậy, chìa tay ra: “Vậy thì tôi xin được chúc mừng anh.”
Hạ Bắc sửng sốt: “Chúc mừng tôi cái gì?”
“Chúc mừng anh một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành đệ nhất công tử Thiên Nam, không chỉ trong giới thư pháp.”
Sở Trần mỉm cười.
“Tôi không dám.”
Hạ Bắc khinh thường nói: “Đúng là Dương Thành có mười công tử Thiên Nam, nhưng không có người nào dám xưng đệ nhất công tử Thiên Nam cả. Tôi không có hứng thú với mấy loại hư danh này.”
“Khi anh đạt đến cấp độ đó, không cần phải tranh giành nữa, anh chính là như vậy.”
Sở Trần cũng thản nhiên nói.
Khách sạn Hoàng Đình.
Phòng họp.
Mặc dù trên mặt Diệp Thiếu Hoàng có vài vết bầm tím, nhưng cũng không quá rõ ràng, cả buổi sáng này anh ta đã rất ngột ngạt.
Anh ta nhất định sẽ trả lại nỗi nhục đêm qua gấp trăm lần.
Các cuộc thảo luận chi tiết với đại diện của đội nhà họ Hạ rất hòa hợp, bao gồm cả điều kiện của nhà họ Diệp, tất cả yêu cầu của nhà họ Hạ.
“Hai nhà Diệp Hạ cùng nhau liên thủ, tôi tin nhất định sẽ cải tổ lại ngành dược phẩm ở Thiện Thành.”
Diệp Thiếu Hoàng nở nụ cười, anh ta đã kiềm chế cơn tức giận này khá lâu rồi, cuối cùng cũng có tin tức tốt lành, có thể an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình.
Khi mọi việc ở đây kết thúc, anh ta sẽ đến gặp Sở Trần để giải quyết nợ nần.
Người đại diện của nhà họ Hạ là một người đàn ông trung niên, lúc này cũng đứng dậy với vẻ mặt thoải mái, rất kỳ vọng vào lần hợp tác này.
Ông ta vừa định nói gì đó thì điện thoại di động chợt reo lên.
Người đại diện nhà họ Hạ nghe điện thoại, vẻ mặt hơi thay đổi, cuối cùng cũng gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại.
Đại diện nhà họ Hạ ngẩng đầu nói: “Xin lỗi, cậu Diệp, chúng ta đành phải chờ vào lần hợp tác sau rồi.”
Chương 23: Xử lý công bằng
Nụ cười trên mặt Diệp Thiếu Hoàng cứng đờ, không dám tin nhìn người đại diện nhà họ Hạ, rõ ràng đối phương nói chuyện vô cùng vui vẻ, chỉ thiếu bước cuối cùng. Vậy mà người đại diện nhà họ Hạ lại đột ngột trở mặt.
“Ngài Hạ, tôi không ý của ông cho lắm.” Diệp Thiếu Hoàng cũng đứng dậy.
Người đàn ông trung niên Hạ Ngôn Hoan khẽ đẩy mắt kính của mình lên, bình tĩnh đáp: “Không giấu gì cậu Diệp, người quyết định cuối cùng cho hạng mục Thiện Thành của nhà họ Hạ là cậu ba. Lúc nãy cậu ba gọi điện đến nói đối tác của nhà họ Hạ đã được xác định, vì thế chúng ta chỉ có thể đợi lần hợp tác tiếp theo.”
Diệp Thiếu Hoàng sa sầm mặt. Không ngờ lại bị người khác nhanh chân đến trước. Vốn dĩ anh ta rất tự tin rằng lần hợp tác này có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ của hai nhà, hung hăng tiến vào thị trường điều chế thuốc ở Thiện Thành, để địa vị của anh ta tiếp tục tăng lên trong gia tộc, càng nâng thực lực tổng thể của nhà họ Diệp lên một bậc.
“Không biết cậu ba Hạ đã chọn trúng nhà nào?” Diệp Thiếu Hoàng đè nén cơn giận hỏi.
Hạ Ngôn Hoan cũng không giấu giếm: “Nhà họ Tống.”
Sau khi Hạ Ngôn Hoan xoay người rời đi, vẻ mặt của Diệp Thiếu Hoàng đã trở nên cực kỳ hung ác nham hiểm. Trong đầu anh ta chỉ xuất hiện một chàng rể của nhà họ, đó là Sở Trần.
Xoảng.
Ly trong tay Diệp Thiếu Hoàng đã bị đập mạnh xuống sàn, ánh mắt cực kỳ u ám lạnh lẽo: “Anh cho rằng trèo cao vào nhà họ Hạ thì Diệp Thiếu Hoàng tôi không thể làm gì anh à? Đây là Thiện Thành chứ không phải Dương Thành.”
Phòng khách biệt thự gia chủ nhà họ Tống, Sở Trần và Hạ Bắc sóng vai nhau bước ra, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cậu ba Hạ, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, không bằng nếm thử món ăn thường ngày của nhà họ Tống chúng tôi đi.” Tô Nguyệt Nhàn bước tới nói.
“Chuyện vui thế này, đương nhiên phải uống một ly rồi.”
Hạ Bắc liếc nhìn Sở Trần: “Tửu lượng của cậu thế nào?”
Sở Trần mỉm cười: “Theo anh đến cùng.”
“Được.” Hạ Bắc cười lớn. Anh ta ngày càng cảm thấy chàng rể nhà họ Tống này quá ăn ý với anh ta. Nếu ai còn dám nói Sở Trần là một tên ngốc thì Hạ Bắc sẽ là người đầu tiên không tha cho người đó.
Chuyện vui ư? Tim của Tống Tà Dương đập mạnh. Mấy người khác cũng vô thức nín thở.
“Về cơ bản tôi và Sở Trần đã đạt được thỏa thuận rồi.” Hạ Bắc không thừa nước đục thả câu mà tuyên bố với mọi người: “Hai nhà chúng ta bắt tay nhau, chính thức hợp tác. Còn về chi tiết cụ thể thì đoàn đội của tôi sẽ đến gặp mặt mọi người.”
Bữa tiệc này có người vui mừng có người sầu lo. Sở Trần như vươn mình uống rượu cùng cậu Hạ, trở thành tiêu điểm trong bữa tiệc. Phải biết rằng trước ngày hôm nay, ngay cả bàn ăn này anh cũng chưa từng lại gần.
Tống Nhan đang ngồi cạnh Sở Trần, một hồi lâu sau tâm trạng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Không ngờ món quà sinh nhật thứ ba mà Sở Trần đòi tặng cho cô lại là hiện thực.
Lúc mới ngồi xuống, Sở Trần đã nói rõ với Tống Nhan rằng hai bên hợp tác, người phụ trách chính của nhà họ Tống là cô.
“Sở Trần.” Tống Thu cầm ly rượu trong tay đứng dậy, vẻ mặt trịnh trọng: “Tôi mời anh ly này, cảm ơn anh.”
Tống Thu uống cạn một hơi.
Sở Trần liếc nhìn Tống Thu rồi tươi cười cầm ly rượu lên.
“Kim bạc đã có kết quả hóa nghiệm rồi, quả thật có độc.” Tống Nhan khẽ nói, đồng thời cũng hơi nghĩ mà sợ. Nếu tối qua không có lời nhắc nhở của Sở Trần thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được.
Vẻ mặt của Sở Trần chẳng hề thay đổi. Anh chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra kim bạc có độc hay không, nên tối qua mới nhắc nhở nhà họ Tống đi xác nhận thử xem kim bạc có độc hay không.
“Hừ! Không ngờ lại chẳng hề ngạc nhiên.” Lâm Tín Bình thầm bẩm bẩm, nhìn Sở Trần bằng ánh mắt đố kỵ. Anh ta không thể nào chấp nhận năm năm qua tên ngốc ở rể ngay cả bàn ăn cũng không được đến gần, ấy thế mà hôm nay lại được hưởng thụ đãi ngộ còn cao hơn cả anh ta: “Nói không chừng số kim bạc này thật sự khó mà thoát khỏi quan hệ với cậu ta.”
Ăn uống no say, Hạ Bắc cũng rời khỏi nhà họ Tống.
Gia sản nhà họ Tống rộng lớn, vì thế trên người mỗi thành viên nhà họ Tống đều gánh khá nhiều trọng trách, kể cả hai chàng rể Lâm Tín Bình và Chu Kiếm, đều phải phụ trách chuyện làm ăn qua lại giữa gia tộc nhà mình với nhà họ Tống.
Sau khi Hạ Bắc rời đi, bọn họ cũng lần lượt quay về công ty của mình để bận rộn.
“Nhan Nhan, trọng trách trên người con khá lớn. Chuyện hợp tác với nhà họ Hạ đều dựa hết vào con.” Tống Tà Dương nhìn Tống Nhan bằng ánh mắt sâu xa.
Ông ta muốn tự tay làm, nhưng trong hợp đồng hợp tác giữa hai nhà mà Sở Trần đã ký hợp đồng với nhà họ Hạ, bên phía nhà họ Tống sẽ do Tống Nhan toàn quyền phụ trách.
Mặc dù bên cạnh Tống Nhan có Sở Trần, nhưng theo Tống Tà Dương thấy, sở dĩ hạng mục hợp tác có thể gọi là kỳ tích đạt được thỏa thuận này, hoàn toàn là vì Sở Trần vô duyên vô cớ vừa mắt với cậu chủ nhà họ Hạ. Quả thật có thể nói đây là ban ơn của cậu Hạ.
Kể cả bức chữ trong phòng sách kia cũng tiện tay cho Sở Trần.
Con ngươi của Tống Tà Dương bỗng thu nhỏ, không nhịn được liếc nhìn Sở Trần, chẳng lẽ cậu Hạ kia là tím, thích trai đẹp?
Cả người Tống Tà Dương không khỏi rùng mình, liếc nhìn Sở Trần. Không thể không thừa nhận, thằng nhóc này thật sự có vốn liếng đó.
Tống Nhan cũng cảm thấy cực kỳ áp lực, cô vừa mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, bây giờ phải đột ngột phụ trách hạng mục hợp tác quan trọng đến thế. Tống Nhan cũng lo lắng mình không có đủ năng lực.
Vả lại tối qua Diệp Thiếu Hoàng đã tuyên bố đá nhà họ Tống ra khỏi hạng mục hợp tác của ba nhà. Dưới tình huống này, hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Hạ càng không được có sai sót gì.
“Tôi tin chắc rằng Tống Nhan có thể gánh vác được.” Sở Trần đứng cạnh Tống Nhan rồi nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Đúng không bà xã.”
Tống Nhan chợt có cảm giác như bị điện giật xông lên đầu, thế là hất tay anh ra như phản xạ có điều kiện, cô trợn tròn mắt. Kết hôn năm năm nhưng đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau. Tống Nhan hoàn toàn không kịp chuẩn bị, đành phải lườm Sở Trần, để bày tỏ lòng bất mãn của mình.
Mặc dù cô che chở cho Sở Trần ở khắp mọi nơi. Nhưng đó là vì, mặc dù Sở Trần là một tên ngốc, nhưng cũng là chồng trên danh nghĩa của cô. Có điều trong lòng Tống Nhan chưa từng coi Sở Trần là người đàn ông mà mình có thể giao phó cả đời.
Tống Nhan ngẩng đầu lên, nhìn mấy người đang đi vào phòng khác, không khỏi cau mày.
“Nghe nói có khách quý đến nhà, tôi đành không biết xấu hổ đến đây quấy rầy anh cả.”
Người đàn ông tên là Tống Mục Dương, là em trai của Tống Tà Dương. Ông cụ Tống có hai người con trai.
Tống Mục Dương lạnh mặt, đến với mục đích xấu, nhìn chằm chằm Sở Trần ngay: “Có điều bây giờ cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ?”
Tống Khánh Bằng đứng bên cạnh Tống Mục Dương nhìn Sở Trần bằng ánh mắt đầy căm hận, mắt mũi còn hơi sưng bầm.
“Chú hai, cháu không hiểu ý của chú.” Tống Nhan lên tiếng.
“Nhưng cậu ta hiểu.” Tống Mục Dương chỉ vào Sở Trần, lạnh lùng nói: “Dù cậu ta ngốc thật hay giả ngốc gì cũng được. Tối qua Sở Trần đã sỉ nhục con trai tôi, hại nó còn vào bệnh viện. Dù chuyện này ầm ĩ đến trước mặt ông cụ thì Sở Trần cũng phải cho Khánh Bằng nhà tôi một lời giải thích.”
Tống Nhan quay mặt nhìn Sở Trần: “Anh cũng đánh cậu ta ư?”
Dù gì ngay cả người như Diệp Thiếu Hoàng mà Sở Trần còn dám tẩn cho một trận thì việc anh đánh Tống Khánh Bằng chẳng còn khiến cô ngạc nhiên.
Sở Trần lắc đầu: “Tôi không đánh cậu ta.”
Dứt lời, Sở Trần nhìn Tống Mục Dương: “Ông có thể xoay người ra ngoài quẹo trái, hiện ông cụ đang ở trong phòng sách.”
Ánh mắt u ám của Tống Mục Dương lóe lên. Ầm ĩ đến trước mặt ông cụ chỉ là lời hống hách của ông ta mà thôi. Nếu thật sự bảo ông ta làm to chuyện, tất nhiên là ông ta không dám vì chút chuyện vặt vãnh này mà quấy rầy ông cụ.
“Bác cả, bác nói đi.” Tống Khánh Bằng mở miệng: “Cháu tin chắc rằng bác cả sẽ xử lý công bằng mọi chuyện.”
Tống Nhan nói đỡ cho Sở Trần đã là việc làm quá quen thuộc đối với Tống Khánh Bằng. Nhưng cả nhà họ Tống, cũng chỉ có một mình Tống Nhan là bao che cho anh.
Tối qua Sở Trần đánh Vinh Đông trước mặt mọi người, ngay cả chuyện liên lụy nhà họ Tống, Tống Khánh Bằng cũng đã nghe qua. Anh ta luôn đợi Sở Trần bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, nhưng cứ mong ngóng mãi thực sự không nhịn nổi nữa. Thế là anh ta đã đi tìm cha để nói ra chuyện tối qua, rồi đến thẳng nhà đòi lý lẽ.
Tống Tà Dương sa sầm mặt. Tống Khánh Bằng nhìn chằm chằm Sở Trần bằng ánh mắt căm hận, ông ta biết rất rõ, chỉ cần anh bước ra khỏi cổng nhà họ Tống, thậm chí còn có khả năng bị loạn đao chém chết.
Hôm nay người của phòng tập boxing Vinh Diệu đã sớm mở lời, muốn giết Sở Trần.
“Tối qua Sở Trần không chỉ sỉ nhục Bằng Nhi, mà còn khiến nhà họ Tống đắc tội với hai nhà Diệp Vinh, đặt nhà họ Tống vào trong tình cảnh khốn khó.” Tống Mục Dương từ tốn nói: “Bằng Nhi chịu ấm ức chỉ là chuyện nhỏ, lợi ích nhà họ Tống mới là chuyện lớn. Trên dưới nhà họ Tống đều đang đợi một lời giải thích.”
Một lúc sau, sắc mặt Tống Tà Dương dần bình tĩnh lại: “Tôi đã hiểu rõ chuyện của Tống Khánh Bằng vào tối qua rồi. Con cháu ầm ĩ, nên tôi không có gì để đánh giá.”
Không đánh giá có nghĩa là chỉ hỏi thôi.
Con ngươi của Tống Khánh Bằng thu nhỏ, gần như khác hẳn so với những gì anh ta nghĩ.
“Còn lợi ích gia tộc.”
Tống Tà Dương cười nói: “Tôi vẫn chưa kịp thông báo với mọi người, nhà họ Tống đã đạt được thỏa thuận với nhà họ Hạ ở Dương Thành, bắt tay cùng tiến quân vào thị trường điều chế thuốc ở Thiện Thành. Mà hợp đồng này là do Sở Trần ký kết.”
Chương 24: Tôi có chín sư phụ
Cha con Tống Mục Dương đều sửng sốt. Một lúc sau, Tống Khánh Bằng trợn tròn mắt, hét toáng lên: “Không thể nào, cháu không tin, tên ngốc này còn có thể ký kết với nhà họ Hạ.”
Tống Mục Dương cau mày nhìn Tống Tà Dương. Ông ta chợt nghĩ đến một điều, Tống Tà Dương cố ý dùng cách nói này để bao che cho Sở Trần. Nhưng ông ta không hiểu rõ ràng Sở Trần hoàn toàn không có địa vị ở nhà họ Tống, tại sao hôm nay Tống Tà Dương lại phải bao che như vậy?
“Tên ngốc kia nói ai đó?” Sở Trần đáp.
Tống Khánh Bằng càng tức muốn chết, tất nhiên anh ta sẽ không trúng kế cũ rích này, nhưng cứ thế này càng khiến anh ta cảm thấy Sở Trần đang sỉ nhục IQ của anh ta.
“Tôi nói ai liên quan gì đến anh.” Tống Khánh Bằng giận dữ quát.
“Anh cả, tối qua tên này đã đắc tội với tập đoàn Vinh thị và cậu Diệp, dù thế nào thì nhà họ Tống cũng không thể giữ lại cậu ta.” Tống Mục Dương trầm giọng nói: “Tôi hy vọng, anh cả hãy suy nghĩ cho cả gia tộc.”
Tống Mục Dương cực kỳ không cam lòng dẫn Tống Khánh Bằng rời đi.
“Cha, chú hai nói vậy là có ý gì?” Tống Nhan cau mày hỏi.
“Cậu Hạ đến nhà họ Tống, tất nhiên sẽ không giấu nổi ông ta. Ông ta chỉ đến thăm dò tình hình mà thôi.” Tống Tà Dương nói: “Tối qua một câu nói của Diệp Thiếu Hoàng đã khiến chúng ta rơi vào tình cảnh khốn khó, cho nên ông ta đang đợi xem kịch hay. Có điều rõ ràng kết quả này không phải là điều mà anh ta mong muốn.”
Tống Tà Dương lại liếc nhìn Sở Trần bằng ánh mắt sâu xa, rồi rời đi. Bây giờ Sở Trần không thể rời khỏi nhà họ Tống.
“Bà xã, chúng ta cũng quay về thôi.”
Sở Trần đi vài bước, bỗng mở miệng hỏi: “Quan hệ giữa Tống Mục Dương và gia đình cô luôn cứng nhắc như thế à?”
Tống Nhan nhìn Sở Trần: “Gia quy nhà họ Tống là người có tài mới có thể ngồi lên vị trí gia chủ. Có thể cha tôi và chú hai đã đấu đá lẫn nhau từ bé đến lớn. Nhưng về cơ bản, cha tôi luôn mạnh hơn một bậc, cho nên vị trí gia chủ cũng thuộc về cha tôi. Xưa nay gia đình chú hai luôn không phục, hơn nữa chú hai sinh được bốn người con trai. Tống Khánh Bằng là nhỏ nhất, bọn họ tự xưng là Tống Môn Tứ Kiệt, càng ở nhiều nơi nói rằng, bọn họ càng có tư cách đại diện cho nhà họ Tống.”
“Từ nay về sau, chỉ có bà xã của tôi mới có tư cách đại diện cho nhà họ Tống.” Sở Trần khí phách nói.
Tống Nhan trợn mắt.
“Không biết nhà bọn họ thất bại nhiều năm như vậy, liệu có sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt hay không?” Sở Trần tự lẩm bẩm.
Tống Nhan khẽ nheo mắt, trong đầu không khỏi hiện lên kim bạc trên roi dài, tim bỗng thắt lại. Sau đó cô lại theo bản năng lắc đầu: “Không đâu, nói thế nào thì Tiểu Thu cũng là cháu trai của chú ấy.”
Trong một căn biệt thự nhà họ Tống. Tống Khánh Bằng mặt mày giận dữ, điên cuồng gào thét. Cả đời này anh ta chưa bao giờ nhục nhã đến thế.
“Anh, em phải báo mối thù này.” Tống Khánh Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong phòng, Tống Khánh Hạc – anh hai Tống Khánh Bằng, ánh mắt hung ác nham hiểm sắc bén: “Anh đã bái sư ở Vu Thần môn, ba năm về trước đã muốn giành lấy vị trí gia chủ. Ai dè bên cạnh Tống Tà Dương lại có một cao nhân Huyền môn đạo hạnh uyên thâm giúp đỡ. Anh đã nhẫn nhịn ba năm rồi. Bây giờ cao nhân Huyền môn kia đã rời khỏi Tống Tà Dương, vì thế anh muốn cho bọn họ chết thế nào thì bọn họ phải chết thế đó.”
Tống Khánh Bằng chợt có tinh thần: “Anh, anh đã học được Vu thuật rồi ư?”
“Em hãy nghĩ cách lấy được ngày sinh bát tự của người nhà họ Tống cùng với một số món đồ mang theo bên mình của bọn họ. Anh có thể khiến bọn họ bị vận xui đeo bám, vận rủi phủ đầu, thậm chí có họa sát thân một cách dễ dàng.”
Tống Khánh Bằng nói: “Roi dài giấu kim độc của thằng ba chỉ là thủ đoạn thấp kém. Một khi bị phát hiện, bản thân sẽ khó mà thoát khỏi liên can.”
“Em nghe anh ba nói, vị độc sư mà anh ba đã mời với khoản tiền lớn này còn biết chút thủ đoạn.”
Tống Khánh Bằng bỗng siết chặt nắm đấm: “Đến lúc đó, em phải khiến Sở Trần chết không có chỗ chôn.”
“Lần này Tống Tà Dương chết chắc rồi.” Tống Khánh Hạc nói: “Không có vị cao nhân Huyền môn kia ở bên cạnh. Ông ta nên giao ra vị trí gia chủ nhà họ Tống vào năm năm trước rồi.”
Ánh mắt Tống Khánh Hạc lóe lên tia sắc bén. Mặc dù anh ta chỉ học sơ sơ về Vu thuật, thế nhưng anh ta tự tin rằng, mình vẫn dư sức để đối phó với gia đình Tống Tà Dương.
“Có điều bây giờ em đã nóng lòng muốn dạy dỗ Sở Trần rồi.” Tống Khánh Bằng nghiến răng nghiến lợi.
“Đơn giản thôi.” Tống Khánh Hạc híp mắt khẽ cười: “Tất nhiên Tống Môn Tứ Kiệt chúng ta sẽ không để mặc cho một tên ngốc ở rể điên cuồng ngang ngược như thế.”
Trong tay Tống Khánh Hạc đã có thêm một chiếc túi.
“Anh hai, đây là thứ gì thế?” Tống Khánh Bằng vội hỏi.
“Rắn đấy. Một khi bị cắn trúng sẽ có nỗi đau như bị khoan vào tim, tê liệt ba ngày, nhưng không thể chết được.”
Mắt Tống Khánh Bằng bỗng sáng lên, kích động nói: “Chúng ta là Tống Môn Tứ Kiệt. Anh cả đang theo đuổi cô chủ nhà họ Hoàng, lúc nào cũng có trèo lên cành cao nhà họ Hoàng này. Hiện Vu thuật của anh hai có thể thị uy. Anh ba thì có độc sư giúp đỡ. Còn em thì có ba người anh. Gia đình bọn họ lấy cái gì để đấu với chúng ta cơ chứ? Dựa vào hai cô con gái đã gả ra ngoài, một tên ngốc ở rể và tên Tiểu Thu vũ phu kia sao? Ha ha ha!”
Tống Khánh Bằng đi tới trước cửa sổ, rồi mở cửa sổ ra, ngắm nhìn căn biệt thự ở đằng xa: “Tết năm nay, nhất định gia đình chúng ta phải dọn vào đó.”
Sẩm tối, trong phòng xép biệt thự. Tống Nhan mở cửa bước ra, mắt hơi đau nhức. Sau khi cô quay về đã liên tục sắp xếp tài liệu về chuyện hợp tác giữa hai nhà Tống Hạ. Đồng thời còn tra khá nhiều tài liệu về công việc điều chế thuốc ở Thiện Thành. Càng tìm hiểu nhiều, Tống Nhan càng cảm thấy đau đầu.
“Bà xã, trà đã pha xong rồi, mau đến đây uống trà đi.” Sở Trần nói.
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, hơi bất đắc dĩ. Tên này thực sự không biết tiến thủ gì cả. Trước khi cô quay về phòng đã đưa cho Sở Trần một tập tài liệu. Nhưng bây giờ cô đi ra ngoài đã nhìn thấy rất rõ, tài liệu chưa từng bị chạm vào.
“Hôm nay anh không may vá thì cũng rót trà pha nước, anh không thể làm ít việc thiết thực hơn à?” Tống Nhan phát hiện mình càng ngày càng thích lườm Sở Trần.
“Tôi đã nói với Hạ Bắc rồi, chuyện hợp tác do cô toàn quyền phụ trách. Tôi vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm.” Sở Trần nói.
“Anh đang bận rộn ư?” Tống Nhan lườm anh.
“Pha trà cũng là công việc tu thân dưỡng tính.” Sở Trần mỉm cười: “Bà xã, tôi nói cô này, tôi có chín vị sư phụ. Đại sư phụ dạy võ thuật cho tôi, nhị sư phụ dạy tôi cầm kỳ thư họa, tam sư phụ là lợi hại nhất, dạy tôi Huyền môn kỳ thuật.”
“Câm mồm.” Tống Nhan tiếp tục lườm anh: “Có sư phụ nào dạy anh đừng nổ không?”
Sở Trần sửng sốt: “Cửu sư phụ nói, sau khi xuống núi làm người phải đến nơi đến chốn.”
Tống Nhan: “...”
“Bà xã, nếu cô không tin thì đưa tay cho tôi đi, tôi sẽ xem chỉ tay cho cô, chắc chắn giỏi hơn đạo trưởng Trương mà mọi người đều sùng bái kia.” Sở Trần nóng lòng muốn thử.
Tống Nhan ồ lên: “Miễn đi.”
Tống Nhan uống một tách trà, không muốn nói những lời vô bổ này với Sở Trần nữa, mà dụi mắt mình: “Thực lực của nhà họ Hạ thì không cần phải nghi ngờ, nhưng nhà họ Hạ lại đột ngột chuyển mục tiêu đến Thiện Thành, sẽ mang đến cảm giác có sói tới cho các gia tộc ở Thiện Thành. Nói không chừng sẽ gặp phải sự liên kết ngăn cản. Nhà họ Tống chúng ta đang làm nghề điều chế thuốc, chỉ có mượn sức mạnh của Lâm thị. Muốn phá vỡ cục diện là điều vô cùng khó.”
Sở Trần uống một hớp trà: “Cô có chắc là mình có thể mượn sức mạnh của Lâm thị hay không?”
Con ngươi của Tống Nhan bỗng thu nhỏ.
“Hợp tác giữa hai nhà Tống Hạ đã chắc như đinh đóng cột. Lâm Tín Bình ước gì cô không có đủ năng lực để anh ta dùng thân phận con rể nhà họ Tống để nhận lấy.”
Sở Trần mỉm cười: “Cô yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi có đến chín vị sư phụ nên không có chuyện gì có thể làm khó tôi.”
Tống Nhan: “...”
Bom này vẫn chưa nổ xong à?
Chương 25: Hắc Vu Linh Xà
Những lời mà Sở Trần nói đều là sự thật.
Cửu Huyền Môn, kỳ môn đệ nhất thiên hạ.
Tổng cộng có tất cả chín mạch, mỗi mạch nắm giữ một kiến thức thất truyền riêng.
Nhiều người đã lấy làm vinh quang khi được gia nhập Cửu Huyền Môn, xong cuối cùng cũng chỉ có thể học được tuyệt học nhất mạch.
Sở Trần đã gia nhập Cửu Huyền Môn từ khi còn nhỏ, anh liên tục được tôn chủ của cửu mạch thu nhận làm đệ tử.
Sở Trần đột nhiên đứng lên.
“Chuyện gì thế?”
Tống Nhan hỏi.
“Đi tiểu.”
Sở Trần đi xuống tầng dưới.
Tống Nhan nắm chặt tách trà trong tay.
Giờ nghĩ kỹ lại một chút, vẫn là ông chồng ngốc nghếch kia đáng yêu hơn, Sở Trần này càng ngày càng không đứng đắn.
Hơn nữa, rõ ràng chính bản thân mình đã đắc tội với nhà họ Vinh, đánh Diệp Thiếu Hoàng mà anh vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Ngược lại, cô còn lo lắng mãi rằng hai nhà Diệp Vinh sẽ tới trả thù.
Sở Trần đi tới vườn hoa của biệt thự, đi được mấy bước bỗng dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn, ánh mắt lạnh lùng khẽ nheo lại.
Một con rắn nhỏ màu đen chỉ dài bằng lòng bàn tay đang bám trong góc tường.
“Linh xà của phái Hắc Vu sao?”
Sở Trần thực sự không thể ngờ rằng có một con linh xà của phái Hắc Vu ở trong góc tường của biệt thự mình ở.
Sở Trần đã từng nghe tam sư tôn nói rằng, mọi kỳ thuật trên thiên hạ đều từ Cửu Huyền mà ra.
Vừa nãy ở tầng hai, anh đã nhận ra hơi thở của linh xà.
Sở Trần cũng không quấy rầy mà đi theo sau linh xà, nhanh chóng vào trong biệt thự, đi về phía đầu bậc thang.
Linh xà to cỡ một bàn tay trườn trên tường, nếu không phải Sở Trần đã chú ý tới hơi thở của phái Hắc Vu thì khó mà phát hiện ra con linh xà này.
Linh xà đi thẳng lên lầu hai, chui vào trong phòng Sở Trần.
Sở Trần hơi sửng sốt, quả nhiên là nhắm vào anh mà.
“Diệp Thiếu Hoàng, Vinh Đông hay là Tống Khánh Bằng đây?”
Ba cái tên lập tức hiện lên trong đầu Sở Trần.
“Sở Trần, anh đang làm gì ở đó thế?”
Tống Nhan hiếu kỳ tại sao Sở Trần đi tới, xong lại ngơ ngác đứng ở cửa phòng.
Sở Trần đẩy cửa vào trong.
Liếc mắt qua nhìn, linh xà đang cố gắng bò lên chân giường.
“Chỉ dựa vào một con linh xà chưa nhập lưu mà cũng muốn đối phó tôi sao?”
Khuôn mặt Sở Trần đầy vẻ khinh thường, mặc dù anh đã lãng phí tận năm năm nhưng là một truyền nhân của Cửu Huyền, há lại là hư danh nói chơi sao, Sở Trần đóng cửa phòng lại, bước về phía trước.
“Cửu Huyền bí thuật, họa địa vi lao.”
Đêm qua Sở Trần có thể nhanh chóng tiêu diệt người của võ quán Vinh Diệu cũng là vì anh sử dụng kỳ thuật của Cửu Huyền Môn, họa địa vi lao.
Dùng sức mạnh của chiêu thức này, Âm Dương đẩy lùi, tay đạp Cửu cung, liền một mạch chỉ trong một đòn.
Nếu cảnh tượng này lọt vào mắt của một thầy tướng kỳ môn bình thường thì nhất định sẽ cực kỳ chấn động.
Không cần sử dụng bất kỳ lá bùa hay dụng cụ gì cũng có thể thủ đạp Cửu cung, họa địa vi lao, vô số người đã dành cả cuộc đời cũng không thể đạt được tới trạng thái đó.
Trong phòng, linh xà như mất phương hướng mà cứ đảo quanh bốn phía.
Sở Trần ngồi một bên, đột nhiên giọng nói của chị Tường từ bên ngoài truyền tới: “Cô ba, gia chủ phái người tới nói rằng cậu Diệp đến thăm.”
“Có phải bên cạnh Diệp Thiếu Hoàng có thầy tướng của phái Hắc Vu không?”
Sở Trần lạnh lùng nheo mắt lại: “Vậy tôi sẽ để anh đem đá đập chân mình vậy.”
Sở Trần liếc nhìn linh xà trong căn phòng rồi quay người đi ra ngoài, trên mặt đã nở nụ cười nói: “Vợ à, khách quý đến rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, cô có cảm giác rằng nụ cười kia của Sở Trần sắc bén như dao vậy.
Đúng là Sở Trần muốn dạy cho Diệp Thiếu Hoàng một bài học.
Lần tấn công này, nếu như linh xà vào phòng Tống Nhan ngay lúc anh chưa kịp chuẩn bị thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Sở Trần và Tống Nhan sóng vai nhau cùng đi dọc hồ Tống.
Tống Nhan không chú ý tới lòng bàn tay của Sở Trần khẽ nắm lại, linh xà đang đi theo phía sau họ.
Con linh xà này đã nằm trong sự khống chế của Sở Trần.
Sở Trần ngẩng đầu lên nhìn, đám người Diệp Thiếu Hoàng và Tống Tà Dương đang đi về phía này.
Diệp Thiếu Hoàng cũng phát hiện ra Sở Trần, bước chân dừng lại, sâu trong ánh mắt vô thức truyền tới một loại cảm giác lạnh lẽo.
“Cậu chủ Diệp.”
Sở Trần mỉm cười nói: “Chào mừng đến nhà họ Tống.”
Giống như quen biết nhau mà nói một câu.
Tối qua Diệp Thiếu Hoàng đã dùng dáng vẻ ăn trên ngồi trước, giọng điệu đùa cợt mà chào mừng Sở Trần đến Hoàng Đình.
Diệp Thiếu Hoàng cố kìm nén lửa giận trong lòng, anh ta lạnh lùng liếc nhìn Sở Trần.
“Cậu Diệp, thư phòng của lão gia nhà chúng tôi đang ở ngay ngôi biệt thự phía trước.”
Tô Nguyệt Nhàn vội vàng mở miệng nói, đồng thời cũng âm thầm trừng mắt liếc nhìn Sở Trần, nếu không phải Diệp Thiếu Hoàng vẫn còn ở đây thì bà ta đã không nhịn được mà lập tức trách mắng anh rồi, mặc dù Sở Trần đã ký hợp đồng nhưng nếu nhà họ Tống có thể đồng thời hợp tác với nhà họ Hạ, lại với chỗ dựa là nhà họ Diệp thì thăng tiến nhanh chóng chỉ trong tầm tay thôi.
Diệp Thiếu Hoàng tiến lên trước hai bước, sau đó đột nhiên dừng lại nhìn Sở Trần, nói: “Sắp vào thu rồi, bên ngoài gió lớn, đừng tùy tiện ra ngoài.”
“Cảm ơn cậu Diệp đã quan tâm.”
Khóe mắt Sở Trần liếc qua con linh xà đã đến gần: “Hồ Tống ẩm ướt, mặt đất trơn trượt, cậu Diệp đi từ từ thôi.”
Người nhà họ Tống không khỏi nhìn Sở Trần với ánh mắt quái dị.
Bọn họ đều hiểu ý uy hiếp Sở Trần trong lời nói của Diệp Thiếu Hoàng, vậy mà Sở Trần vẫn trả lời lại một câu, thật buồn cười.
“Đúng là vẫn không thay đổi được bản chất là một tên ngốc mà.”
Lúc này Chu Kiếm lại đến nhà họ Tống, anh ta khinh thường cười nhạo, ánh mắt liếc xéo qua Sở Trần, ngay cả ý của cậu Diệp nói cũng không hiểu được: “Cậu Diệp.”
Phía xa xa có vài bóng người đi tới, khuôn mặt Tống Mục Dương tươi cười như tắm gió xuân: “Cậu Diệp đến nhanh vậy, cũng không cho người đi thông báo một tiếng, tiếc là không thể đón tiếp từ xa nhỉ.”
Tống Nhan nhíu mày, không rõ ý mà chú hai muốn nói lúc này là gì, hơn nữa còn có ý giọng khách át giọng chủ nữa.
“Tôi qua thăm chỗ ông cụ một lát, sau đó sẽ qua uống chút gì đó với ông Tống.”
Diệp Thiếu Hoàng mỉm cười trả lời.
Khuôn mặt Tống Tà Dương hơi biến sắc.
Mấy lời này của Diệp Thiếu Hoàng đã để lộ rất nhiều thông tin.
Ông cụ Tống Trường Thanh đi tới với vẻ tươi cười: “Cậu Diệp, mời vào trong.”
Diệp Thiếu Hoàng gật đầu: “Ông cứ gọi thẳng Thiếu Hoàng là được rồi, đúng rồi, ông Tống, chuyện hợp tác của chúng ta cụ thể thế nào thì đến phòng làm việc nói đi.”
“Được, vậy xin mời.”
Tống Mục Dương mỉm cười đáp lại.
Phía sau ông ta, Tống Khánh Bằng dùng ánh mắt mang theo lạnh lẽo nhìn Sở Trần chằm chằm, vẻ mặt đầy mong chờ.
Anh hai nói linh xà đã đột nhập vào trong phòng Sở Trần.
Anh ta đã mong chờ tiếng kêu thảm thiết sẽ truyền ra từ căn phòng của Sở Trần đêm nay.
“Tà Dương, mau đi thôi.”
Tống Trường Thanh xua tay nói: “Lần này đúng là phải cảm ơn Mục Dương, sau chuyện ngoài ý muốn hôm qua, Mục Dương vẫn luôn cố gắng, cuối cùng cũng dùng sự chân thành để tạo ấn tượng tốt với cậu Diệp, khiến cậu Diệp đồng ý nối lại hợp tác của ba bên, nhưng về chuyện nhà họ Tống thì người phụ trách là Mục Dương.”
Trong lòng đám người Tống Tà Dương cũng trầm xuống.
Cuối cùng Tống Nhan cũng hiểu được ý đồ Diệp Thiếu Hoàng tới đây để giúp đỡ Tống Mục Dương, đả kích Tống Tà Dương.
Anh ta đến để thể hiện uy phong của mình.
Chỉ cần nguyện ý, anh ta có thể dễ dàng nâng đỡ Tống Mục Dương lên, khiến cho Tống Tà Dương mất đi vị trí người đứng đầu nhà họ Tống.
Tống Khánh Bằng đi ngang qua Sở Trần, đột nhiên anh ta dừng bước: “Tên đần họ Sở, tôi chúc anh đêm nay có thể ngủ ngon giấc.”
Ánh mắt của Sở Trần rơi lên trên người Tống Khánh Bằng.
Linh xà của phái Hắc Vu chỉ muốn leo lên trên giường anh.
Lẽ nào là anh ta sao?
Sở Trần nhìn bóng lưng của đám người kia chằm chằm, ánh mắt liếc qua xong lại lập tức mỉm cười quay cười lại: “Vợ à, chúng ta quay về ăn cơm đi.”
“Cũng chỉ anh có cái tâm trạng đấy thôi.”
Chu Kiếm cười lạnh nhìn Sở Trần.
“Cậu Diệp đã giao dự án này cho chú hai rồi, đối với chúng ta mà nói thì nếu trực tiếp hủy bỏ hợp tác tam phương còn đả kích hơn nhiều.”
Giọng nói của Tống Tình tràn đầy phẫn nộ: “Gia đình chúng ta sắp nửa bước cũng không tiến nổi rồi.”
Mặc dù Tống Tình là phụ nữ đã có gia đình nhưng chuyện làm ăn của gia tộc cô ta hầu như cũng bị buộc chặt với nhà họ Tống.
Tống Tà Dương bị chèn ép thì gia tộc của cô ta cũng không thể sống yên ổn được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Tô Nguyệt Nhàn đầy suy tư: “Hiện tại chỉ có thể hy vọng rằng hợp tác cùng nhà họ Hạ có thể mang đến bước đột phá lớn thôi.”
Tống Tà Dương hít sâu một hơi.
Bước đi đột ngột này của Diệp Thiếu Hoàng khiến cho ông ta không kịp trở tay.
Vẻ mặt Tống Nhan vô cùng nghiêm túc, cô cảm nhận được áp lực rất lớn.
Mấy người vừa mới đi được vài bước thì một tiếng thét thảm thiết đến cực điểm đột nhiên vang lên từ phía sau.
Hạ Bắc sửng sốt.
Nhìn Sở Trần đã cầm bút lên, Hạ Bắc phục hồi tinh thần lại, bất ngờ nói: “Sở Trần, cậu biết viết chữ à?”
Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc không nói nên lời.
Viết chữ, ai mà không biết?
Hạ Bắc vội vàng hạ giọng, thăm dò nói: “Sở Trần, ý tôi là trình độ của cậu thế nào?”
“Tạm được. Tôi có một thầy giáo được mệnh danh là bút tiên.”
Sở Trần trả lời.
Khóe miệng Hạ Bắc âm thầm giật giật, vừa rồi anh ta đã khoe khoang trước mặt ông cụ Tống mình là bút thần.
Sở Trần cầm bút, Hạ Bắc vừa mài mực vừa chú ý tới vẻ mặt của Sở Trần.
Anh ta cũng vô cùng tò mò về người con rể mà trong mắt nhà họ Tống lại là một kẻ ngốc này.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Hạ Bắc đã cảm thấy con rể nhà họ Tống này giống như đang che giấu tài năng, anh không hề ngu ngốc chút nào.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt không loại trừ khả năng anh đang khoe khoang.
Hạ Bắc không tin rằng Sở Trần, người trẻ hơn mình lại là một tay viết tốt.
Ánh mắt của Sở Trần dừng lại trên tờ giấy trắng.
Bên tai như văng vẳng lời nói của Tống Thu lúc sáng nay.
Nhà họ Hoàng là gia đình giàu có quyền thế nhất Thiện Thành.
Kim Than Thành, sự kiện thiếu niên múa lân.
Chiêu mộ thanh niên toàn thành phố.
“Đừng nói là viết, cho dù muốn tôi nói một câu, tôi cũng không nghĩ ra được. Tấm giấy ngắn ngủi thế này, phải viết gì mới tốt đây?”
Hạ Bắc thở dài: ‘Trùng với sinh nhật lần thứ tám mươi của ông cụ Hoàng. Ông cụ quả thật là một truyền kỳ sống. Tôi thật sự không nghĩ ra, ngoài nhà thư pháp chuyên nghiệp, không biết còn chữ nào có thể lọt vào pháp nhãn của ông cụ Hoàng đây?”
Sở Trần bắt đầu viết.
Đầu bút lông mạnh mẽ, như rồng hút nước, khí thế hùng hồn, liền mạch lưu loát.
Hạ Bắc cảm thấy mắt mình như bị ảo giác, hoa cả mắt.
Trong nháy mắt, Sở Trần đã dừng bút.
“Anh Hạ, anh đến đây xem đi.”
Sở Trần nói.
Hạ Bắc vội vàng đi tới, kéo mảnh giấy dài lên, nhìn không chớp mắt vào chữ đầu tiên, mãi vẫn không nói nên lời.
Sở Trần nhịn không được, nhắc nhở: “Hoàng.”
Lúc này Hạ Bắc mới thốt ra: “Chúc cụ Hoàng sinh nhật vui vẻ?”
Sở Trần nghi ngờ không biết cậu chủ Hạ này có phải là hàng giả hay không.
Tốt xấu gì cũng là nhà họ Hạ ở Dương Thành, một gia tộc giàu có, sao có thể nuôi dưỡng ra một kẻ ngu dốt như vậy?
Đêm qua trong bữa tiệc, anh ta còn tỏ vẻ buồn bã đau thương hỏi anh yêu giang sơn hay người đẹp.
Bây giờ xem ra anh ta chỉ khoe khoang mà thôi.
Có cho anh ta một giang sơn thì anh ta cũng chẳng giữ được.
“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất trường túy.”
Sở Trần nói: “Chữ đầu tiên đồng âm với họ Hoàng của ông cụ, có lẽ cả câu phù hợp với tâm trạng hiện tại của ông cụ Hoàng, hẳn là sẽ được.”
Hạ Bắc nhìn từ đầu đến cuối, một lúc sau mới thở dài: “Chữ y như gà bới, mới nhìn cũng thấy bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng coi như qua cửa.”
Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc: “Anh đã thấy người ta vẽ bùa bao giờ chưa?”
Sở Trần rất muốn nói với cậu chủ Hạ là anh vẽ bùa còn giỏi hơn cả viết chữ.
Hạ Bắc không để ý tới lời nói này của Sở Trần, sải bước đi về phía cửa phòng, mở cửa đi ra ngoài.
“Ông cụ, để ông phải đợi lâu rồi.”
Ngược lại, Tống Trường Thanh lại mỉm cười, tỏ vẻ thông cảm. Bản thân ông ấy khi viết một bức còn mất thời gian lâu hơn.
“Chữ viết không đẹp, xin ông chỉ bảo nhiều hơn.”
Hạ Bắc rất khiêm tốn, cúi thấp nhất có thể, dù gì anh ta cũng không biết trình độ của Sở Trần đến mức nào.
Tống Trường Thanh đi về phía trước, giống như không nhìn thấy Sở Trần cũng ở trong phòng, Hạ Bắc bước nhanh hơn, giơ bức tranh lên.
Tống Trường Thanh nhìn sang, đồng tử trong nháy mắt mở rộng đến cực điểm.
Một cỗ khí thế hào hùng đánh úp tới.
Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất trường túy.
Lúc này, trong đầu Tống Trường Thanh dường như chợt hiện lên một hình ảnh.
Từ đam mê thời niên thiếu đến lòng say mê hừng hực thời thanh niên rồi lại đến tận bây giờ.
Mãi vẫn không lên tiếng.
Lúc này Hạ Bắc càng bất an, thấy ông cụ Tống cứ đứng yên không nhúc nhích, không khỏi liếc nhìn Sở Trần bên cạnh.
Khóc không ra nước mắt.
Cho dù có viết kém đến đâu thì cũng không cần phải tỏ vẻ như thế chứ.
Ít nhất thì cũng nên giơ ngón tay cái lên một cách thân thiện mới phải.
“Tốt!”
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Tống Trường Thanh bỗng nhiên hét lớn.
Tay Hạ Bắc run lên, suýt nữa đã xé nát tờ giấy.
Tống Trường Thanh ngẩng đầu, nhìn Hạ Bắc, khen ngợi: “Thật không hổ danh là đệ tử của nhà họ Hạ, hậu duệ của danh môn. Chỉ dựa vào bức thư pháp này, có phong cậu là đệ nhất công tử Thiên Nam trong giới thư pháp ở Dương Thành cũng không quá.”
“Trình độ của tôi chỉ ở mức trung bình thôi, thật hổ thẹn.”
Hạ Bắc xấu hổ, mấy ngày nay cái danh đệ nhất công tử Thiên Nam cũng đã đến tận đây. Anh ta thầm thề, sau này sẽ không khoe khoang bậy bạ nữa.
“Đây không phải là tâng bốc, tôi chưa từng thấy một thanh niên nào có thể viết hay đến vậy.”
Tống Trường Thanh không ngừng khen ngợi, nhìn về phía Hạ Bắc: “Cậu Hạ, nếu cậu mang bức thư pháp này đến tham gia buổi họp mặt thanh thiếu niên Kim Than Thành, tôi tin rằng có cơ hội rất lớn được chọn.”
“Vậy thì cứ cầm lấy đi.”
Hạ Bắc rất rộng lượng, anh ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, càng kéo dài, bí mật của anh ta càng dễ bị lộ tẩy.
“Được.”
Tống Trường Thanh kích động, cho dù chữ này không phải do ông ấy viết nhưng ít nhất nó cũng có nguồn gốc từ nhà họ Tống, nếu bức thư pháp này được chọn, có lẽ đoạn nhạc đệm này sẽ trở thành một giai thoại ở Thiện Thành.
“Cậu Hạ, cậu vẫn chưa ký tên.”
Tống Trường Thanh nhắc nhở.
Đồng tử Hạ Bắc co rút lại.
Một lúc sau.
Hạ Bắc nhanh chóng nghĩ cách: “Tôi chợt nhớ tới cụ Hoàng đang tập trung thanh niên Thiện Thành, tôi không phải là người Thiện Thành, lần này tham gia không hợp lắm, nể tình cậu mài mực giúp tôi nên tôi sẽ cho cậu bức thư pháp này.”
Hạ Bắc chợt nói với Sở Trần, trong lòng lại thầm khen, thật là hoàn hảo.
Vốn dĩ chữ này là do Sở Trần viết, tự mình biết thời biết thế, có thể bảo toàn mặt mũi của mình, đồng thời có thể rút lui, lại còn bán cho nhà họ Tống một ân tình nữa.
Hạ Bắc không khỏi muốn khen mình mấy câu.
Tống Trường Thanh sửng sốt.
Tống Tà Dương ở một bên cũng sửng sốt một lát.
Một bức thư pháp đẹp như vậy lại đưa cho Sở Trần?
Đối với hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Tống, đây quả thực là một đại lễ.
“Sở Trần.”
Tống Tà Dương vội vàng thấp giọng gọi Sở Trần.
Sở Trần nhìn Hạ Bắc, cũng không có từ chối: “Vậy xin cảm tạ cậu Hạ.”
Hạ Bắc cười vỗ vỗ vai Sở Trần: “Tôi đã nói mà, tôi sẽ giấu giếm cho cậu. Bức vẽ này coi như là quà gặp mặt tặng cậu vậy.”
Không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Sở Trần tiếp nhận chữ do chính mình viết ra, còn phải cảm ơn cậu Hạ.
Trong mắt Tống Tà Dương tràn đầy vẻ không thể tin được.
Ông ta không hiểu vì sao cậu chủ nhà họ Hạ này lại đối xử tốt với Sở Trần thế.
Hôm nay cậu Hạ tới đây, chẳng lẽ là muốn bàn chuyện hợp tác giữa hai công ty như Sở Trần nói sao?
Trong lòng Tống Tà Dương chợt trùng xuống.
Nhưng bản thỏa thuận ly hôn mới đã được in lại rồi.
Vậy còn ly hôn nữa hay không?
Chương 22: Đệ nhất công tử Thiên Nam
“Sở Trần, cậu mau ký tên đi, chúng ta còn bàn chuyện khác nữa.”
Hạ Bắc thúc giục.
Sở Trần cầm bút đi tới, cẩn thận viết tên mình vào góc dưới, từng nét một.
Tống Trường Thanh liếc mắt nhìn qua, âm thầm lắc đầu.
Đều là thanh niên, sao khoảng cách lại lớn đến vậy?
Tuy nhiên, với món quà lớn này của cậu Hạ, nhà họ Tống tạm thời phải giữ người con rể này lại rồi.
Tống Trường Thanh rất coi trọng bức thư pháp này, xác suất được chọn tham gia múa lân ở Kim Than Thành là không nhỏ.
Đây là cơ hội tốt để nhà họ Tống nở mày nở mặt trước ông cụ Hoàng, có thể sau khi được chọn, tâm trạng của ông cụ sẽ tốt hơn, hứa hẹn cho nhà họ Tống một số lợi ích.
“Cậu chủ Hạ, mời.”
Tống Tà Dương hiểu ý của ông cụ.
Sảnh biệt thự chính của nhà họ Tống.
Mọi người nhìn thấy Sở Trần và Hạ Bắc sóng vai nhau đi tới, nói cười cười nói, họ lại càng thêm kinh ngạc.
Họ vẫn không thể hiểu tại sao Sở Trần và cậu chủ nhà họ Hạ lại thân thiết như thế.
Đôi mắt của Tống Nhan cũng đang chăm chú nhìn theo.
Chỉ có cô mới biết, Sở Trần đã khôi phục lại như bình thường, chẳng lẽ Sở Trần đã quen cậu chủ nhà họ Hạ vào năm năm trước ư?
Tống Nhan lại lắc đầu theo bản năng.
Nếu Sở Trần thật sự có thân phận cấp bậc này, vậy tại sao suốt năm năm qua anh đến ở rể nhà họ Tống lại không có bất cứ ai tìm kiếm tin tức của anh?
Giống như Sở Trần đột nhiên xuất hiện trên thế giới này, không thể truy ra nguồn gốc của anh.
Đó là lý do vì sao nhà họ Tống luôn tin chắc Sở Trần là một kẻ vô gia cư.
Nếu không phải gặp được Tống Nhan, có lẽ anh đã chết đói ở đầu đường xó chợ trong mùa đông lạnh giá rồi.
“Cậu chủ Hạ, mời đi lối này.”
Tống Tà Dương vẫy tay, dẫn Hạ Bắc và Sở Trần xuyên qua đại sảnh đi tới một căn phòng họp nhỏ.
Cánh cửa phòng họp nhẹ nhàng khép lại.
Tống Tà Dương đứng ở bên ngoài, hít sâu một hơi, sau đó xoay người đi ra khỏi đại sảnh: “Đem sổ kế hoạch của chúng ta lại đây.”
Lâm Tín Bình không thể tin được: “Cậu Hạ thật sự muốn bàn chuyện hợp tác với Sở Trần ư?”
“Cha, bản thỏa thuận ly hôn mới đã được đưa tới.”
Lúc này Tống Tinh đã cầm trong tay.
“Xé đi.”
Tống Tà Dương nói.
Sắc mặt của Tống Tinh lập tức cứng đờ.
“Cha, mặc dù cậu chủ Hạ đồng ý bàn chuyện với Sở Trần, nhưng kết quả vẫn chưa ngả ngũ.” Tống Vân khó hiểu.
“Cha nói xé thì cứ xé đi.”
Tống Tà Dương trầm giọng nói.
Cho dù không đạt được thoả thuận hợp tác, nhưng chỉ cần dựa trên bức thư pháp mà cậu chủ Hạ đưa cho Sở Trần thì anh vẫn phải là con rể nhà họ Tống, ít nhất là cho đến buỗi lễ long trọng Kim Than Thành.
Bây giờ muốn ly hôn, ông cụ sẽ là người đầu tiên không cho phép.
Tống Thu cũng kinh ngạc đến ngây người.
Chính miệng anh ta đã thừa nhận vào đêm qua là Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng.
Theo lý mà nói, cha phải nóng lòng muốn ném thẳng bản thỏa thuận ly hôn vào mặt Sở Trần mới đúng.
Lâm Tín Bình hít sâu một hơi: “Tối hôm qua sau khi con về nhà đã nhận được tin đúng là nhà họ Hạ có ý định tiến quân vào ngành sản xuất dược phẩm ở Thiện Thành. Tuy nhiên, ngoài cậu ba Hạ ra, nhà họ Hạ còn phái một đội ngũ khác đến, có lẽ lúc này đang ở khách sạn Hoàng Đình trao đổi chuyện hợp tác với cậu Diệp. Nói thật, chúng ta không thể tranh nổi với nhà họ Diệp đâu.”
“Cha, bởi vì tối hôm qua chúng ta không để cho tên ngốc kia kịp thời ký vào giấy ly hôn nên mới xảy ra chuyện như vậy.”
Tống Tình nói: “Không tìm được đạo trưởng Trương, còn đạo trưởng Thanh Phong lại không thể tính được mệnh của cậu ta, đủ để chứng minh nhà họ Tống không thể giữ lại kẻ này.”
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Tống Nho Hải thở hổn hển: “Ông chủ, đã có kết quả hóa nghiệm kim bạc, bên trong có kịch độc.”
Tất cả người nhà họ Tống đều tái mặt, sau lưng có một cảm giác lành lạnh truyền đến.
Kim bạc có giấu cực độc! Đây chẳng khác nào đẩy nhà họ Tống vào chỗ chết!
Đồng tử của Tống Thu không khỏi giãn ra đến cực điểm, lòng bàn tay toát ra đầy mồ hôi lạnh.
May mắn là có Sở Trần.
Trong đầu Tống Thu chợt xẹt qua suy nghĩ này.
Những người còn lại cũng im lặng, lúc này không ai dám nói xấu Sở Trần nửa lời.
Dưới gối Tống Tà Dương chỉ có duy nhất một mụn con trai.
Lúc này, sắc mặt của Tống Tà Dương đã u ám đến cực điểm: “Điều tra kỹ lưỡng!”
Tống Nho Hải vội vàng quay người lại.
Tống Tà Dương đảo mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào điều này, Sở Trần vẫn là con rể nhà họ Tống.”
Đây chính là ơn cứu mạng.
Thông tin nhanh chóng được gửi đi.
Trong phòng họp.
Sở Trần cầm lấy sổ kế hoạch, mở ra xem vài lần.
“Thật ra nhà họ Tống chúng tôi vẫn rất có thành ý.”
Sở Trần nói.
“Thành ý thì có đấy, đáng tiếc không đủ sức.”
Hạ Bắc đặt hai chân lên bàn họp, tùy ý lật thông tin ra: “Nói thật với mấy người, nhà họ Hạ cố ý khai thác thị trường ở Thiện Thành, nhưng tình hình thị trường ở đây khá phức tạp, nhà họ Hạ muốn ép nhập vào cũng rất khó. Nếu có đồng bọn hợp tác ở Thiện Thành, hơn nữa còn có thực lực mạnh thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhà họ Diệp vẫn là lựa chọn đầu tiên.”
Sở Trần nhìn Hạ Bắc, anh biết vị cậu ấm này vẫn chưa nói xong.
“Cậu không hề sốt ruột gì cả.”
Hạ Bắc cảm thấy hơi mất hứng, sau đó tiếp tục nói: “Đúng là hiện tại đang có một đội ngũ bàn bạc với nhà họ Diệp, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay tôi. Ông cụ có ý để tôi nhân cơ hội này rèn luyện một phen, nếu không được thì để cho đội ngũ kia đi bàn bạc.”
Bảo hiểm kép của nhà họ Hạ.
Nếu Hạ Bắc chịu đi làm thì đội ngũ kia sẽ trở thành đội chịu trách nhiệm về công việc của Hạ Bắc.
“Tối qua tôi đã nói rồi, chúng ta có một cậu ba của nhà họ Hạ, một chàng rể của nhà họ Tống, quả thực là đao kiếm kết hợp, thiên hạ vô địch.”
Hạ Bắc nhấc chân về, nói: “Thực lực của nhà họ Tống không đủ, nhưng tôi tin tưởng cậu có thể bù đắp được khuyết điểm này.”
Hạ Bắc đứng dậy, đưa tay về phía Sở Trần, cười nói: “Thế nào? Cậu vẫn muốn ở lại nhà họ Tống tiếp tục giả ngây giả dại, giấu giếm tài năng hay là đi theo tôi, làm nên chuyện lớn? Tôi nhớ rất rõ lời cậu nói đêm qua, từ nay trở đi, Hạ Bắc tôi chỉ có một mục tiêu, là đoạt được thiên hạ, say sưa nằm trong lòng người đẹp.”
Ánh mắt của Hạ Bắc bắt đầu sáng lên.
Sở Trần cũng đứng dậy, chìa tay ra: “Vậy thì tôi xin được chúc mừng anh.”
Hạ Bắc sửng sốt: “Chúc mừng tôi cái gì?”
“Chúc mừng anh một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành đệ nhất công tử Thiên Nam, không chỉ trong giới thư pháp.”
Sở Trần mỉm cười.
“Tôi không dám.”
Hạ Bắc khinh thường nói: “Đúng là Dương Thành có mười công tử Thiên Nam, nhưng không có người nào dám xưng đệ nhất công tử Thiên Nam cả. Tôi không có hứng thú với mấy loại hư danh này.”
“Khi anh đạt đến cấp độ đó, không cần phải tranh giành nữa, anh chính là như vậy.”
Sở Trần cũng thản nhiên nói.
Khách sạn Hoàng Đình.
Phòng họp.
Mặc dù trên mặt Diệp Thiếu Hoàng có vài vết bầm tím, nhưng cũng không quá rõ ràng, cả buổi sáng này anh ta đã rất ngột ngạt.
Anh ta nhất định sẽ trả lại nỗi nhục đêm qua gấp trăm lần.
Các cuộc thảo luận chi tiết với đại diện của đội nhà họ Hạ rất hòa hợp, bao gồm cả điều kiện của nhà họ Diệp, tất cả yêu cầu của nhà họ Hạ.
“Hai nhà Diệp Hạ cùng nhau liên thủ, tôi tin nhất định sẽ cải tổ lại ngành dược phẩm ở Thiện Thành.”
Diệp Thiếu Hoàng nở nụ cười, anh ta đã kiềm chế cơn tức giận này khá lâu rồi, cuối cùng cũng có tin tức tốt lành, có thể an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình.
Khi mọi việc ở đây kết thúc, anh ta sẽ đến gặp Sở Trần để giải quyết nợ nần.
Người đại diện của nhà họ Hạ là một người đàn ông trung niên, lúc này cũng đứng dậy với vẻ mặt thoải mái, rất kỳ vọng vào lần hợp tác này.
Ông ta vừa định nói gì đó thì điện thoại di động chợt reo lên.
Người đại diện nhà họ Hạ nghe điện thoại, vẻ mặt hơi thay đổi, cuối cùng cũng gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại.
Đại diện nhà họ Hạ ngẩng đầu nói: “Xin lỗi, cậu Diệp, chúng ta đành phải chờ vào lần hợp tác sau rồi.”
Chương 23: Xử lý công bằng
Nụ cười trên mặt Diệp Thiếu Hoàng cứng đờ, không dám tin nhìn người đại diện nhà họ Hạ, rõ ràng đối phương nói chuyện vô cùng vui vẻ, chỉ thiếu bước cuối cùng. Vậy mà người đại diện nhà họ Hạ lại đột ngột trở mặt.
“Ngài Hạ, tôi không ý của ông cho lắm.” Diệp Thiếu Hoàng cũng đứng dậy.
Người đàn ông trung niên Hạ Ngôn Hoan khẽ đẩy mắt kính của mình lên, bình tĩnh đáp: “Không giấu gì cậu Diệp, người quyết định cuối cùng cho hạng mục Thiện Thành của nhà họ Hạ là cậu ba. Lúc nãy cậu ba gọi điện đến nói đối tác của nhà họ Hạ đã được xác định, vì thế chúng ta chỉ có thể đợi lần hợp tác tiếp theo.”
Diệp Thiếu Hoàng sa sầm mặt. Không ngờ lại bị người khác nhanh chân đến trước. Vốn dĩ anh ta rất tự tin rằng lần hợp tác này có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ của hai nhà, hung hăng tiến vào thị trường điều chế thuốc ở Thiện Thành, để địa vị của anh ta tiếp tục tăng lên trong gia tộc, càng nâng thực lực tổng thể của nhà họ Diệp lên một bậc.
“Không biết cậu ba Hạ đã chọn trúng nhà nào?” Diệp Thiếu Hoàng đè nén cơn giận hỏi.
Hạ Ngôn Hoan cũng không giấu giếm: “Nhà họ Tống.”
Sau khi Hạ Ngôn Hoan xoay người rời đi, vẻ mặt của Diệp Thiếu Hoàng đã trở nên cực kỳ hung ác nham hiểm. Trong đầu anh ta chỉ xuất hiện một chàng rể của nhà họ, đó là Sở Trần.
Xoảng.
Ly trong tay Diệp Thiếu Hoàng đã bị đập mạnh xuống sàn, ánh mắt cực kỳ u ám lạnh lẽo: “Anh cho rằng trèo cao vào nhà họ Hạ thì Diệp Thiếu Hoàng tôi không thể làm gì anh à? Đây là Thiện Thành chứ không phải Dương Thành.”
Phòng khách biệt thự gia chủ nhà họ Tống, Sở Trần và Hạ Bắc sóng vai nhau bước ra, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cậu ba Hạ, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, không bằng nếm thử món ăn thường ngày của nhà họ Tống chúng tôi đi.” Tô Nguyệt Nhàn bước tới nói.
“Chuyện vui thế này, đương nhiên phải uống một ly rồi.”
Hạ Bắc liếc nhìn Sở Trần: “Tửu lượng của cậu thế nào?”
Sở Trần mỉm cười: “Theo anh đến cùng.”
“Được.” Hạ Bắc cười lớn. Anh ta ngày càng cảm thấy chàng rể nhà họ Tống này quá ăn ý với anh ta. Nếu ai còn dám nói Sở Trần là một tên ngốc thì Hạ Bắc sẽ là người đầu tiên không tha cho người đó.
Chuyện vui ư? Tim của Tống Tà Dương đập mạnh. Mấy người khác cũng vô thức nín thở.
“Về cơ bản tôi và Sở Trần đã đạt được thỏa thuận rồi.” Hạ Bắc không thừa nước đục thả câu mà tuyên bố với mọi người: “Hai nhà chúng ta bắt tay nhau, chính thức hợp tác. Còn về chi tiết cụ thể thì đoàn đội của tôi sẽ đến gặp mặt mọi người.”
Bữa tiệc này có người vui mừng có người sầu lo. Sở Trần như vươn mình uống rượu cùng cậu Hạ, trở thành tiêu điểm trong bữa tiệc. Phải biết rằng trước ngày hôm nay, ngay cả bàn ăn này anh cũng chưa từng lại gần.
Tống Nhan đang ngồi cạnh Sở Trần, một hồi lâu sau tâm trạng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Không ngờ món quà sinh nhật thứ ba mà Sở Trần đòi tặng cho cô lại là hiện thực.
Lúc mới ngồi xuống, Sở Trần đã nói rõ với Tống Nhan rằng hai bên hợp tác, người phụ trách chính của nhà họ Tống là cô.
“Sở Trần.” Tống Thu cầm ly rượu trong tay đứng dậy, vẻ mặt trịnh trọng: “Tôi mời anh ly này, cảm ơn anh.”
Tống Thu uống cạn một hơi.
Sở Trần liếc nhìn Tống Thu rồi tươi cười cầm ly rượu lên.
“Kim bạc đã có kết quả hóa nghiệm rồi, quả thật có độc.” Tống Nhan khẽ nói, đồng thời cũng hơi nghĩ mà sợ. Nếu tối qua không có lời nhắc nhở của Sở Trần thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được.
Vẻ mặt của Sở Trần chẳng hề thay đổi. Anh chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra kim bạc có độc hay không, nên tối qua mới nhắc nhở nhà họ Tống đi xác nhận thử xem kim bạc có độc hay không.
“Hừ! Không ngờ lại chẳng hề ngạc nhiên.” Lâm Tín Bình thầm bẩm bẩm, nhìn Sở Trần bằng ánh mắt đố kỵ. Anh ta không thể nào chấp nhận năm năm qua tên ngốc ở rể ngay cả bàn ăn cũng không được đến gần, ấy thế mà hôm nay lại được hưởng thụ đãi ngộ còn cao hơn cả anh ta: “Nói không chừng số kim bạc này thật sự khó mà thoát khỏi quan hệ với cậu ta.”
Ăn uống no say, Hạ Bắc cũng rời khỏi nhà họ Tống.
Gia sản nhà họ Tống rộng lớn, vì thế trên người mỗi thành viên nhà họ Tống đều gánh khá nhiều trọng trách, kể cả hai chàng rể Lâm Tín Bình và Chu Kiếm, đều phải phụ trách chuyện làm ăn qua lại giữa gia tộc nhà mình với nhà họ Tống.
Sau khi Hạ Bắc rời đi, bọn họ cũng lần lượt quay về công ty của mình để bận rộn.
“Nhan Nhan, trọng trách trên người con khá lớn. Chuyện hợp tác với nhà họ Hạ đều dựa hết vào con.” Tống Tà Dương nhìn Tống Nhan bằng ánh mắt sâu xa.
Ông ta muốn tự tay làm, nhưng trong hợp đồng hợp tác giữa hai nhà mà Sở Trần đã ký hợp đồng với nhà họ Hạ, bên phía nhà họ Tống sẽ do Tống Nhan toàn quyền phụ trách.
Mặc dù bên cạnh Tống Nhan có Sở Trần, nhưng theo Tống Tà Dương thấy, sở dĩ hạng mục hợp tác có thể gọi là kỳ tích đạt được thỏa thuận này, hoàn toàn là vì Sở Trần vô duyên vô cớ vừa mắt với cậu chủ nhà họ Hạ. Quả thật có thể nói đây là ban ơn của cậu Hạ.
Kể cả bức chữ trong phòng sách kia cũng tiện tay cho Sở Trần.
Con ngươi của Tống Tà Dương bỗng thu nhỏ, không nhịn được liếc nhìn Sở Trần, chẳng lẽ cậu Hạ kia là tím, thích trai đẹp?
Cả người Tống Tà Dương không khỏi rùng mình, liếc nhìn Sở Trần. Không thể không thừa nhận, thằng nhóc này thật sự có vốn liếng đó.
Tống Nhan cũng cảm thấy cực kỳ áp lực, cô vừa mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, bây giờ phải đột ngột phụ trách hạng mục hợp tác quan trọng đến thế. Tống Nhan cũng lo lắng mình không có đủ năng lực.
Vả lại tối qua Diệp Thiếu Hoàng đã tuyên bố đá nhà họ Tống ra khỏi hạng mục hợp tác của ba nhà. Dưới tình huống này, hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Hạ càng không được có sai sót gì.
“Tôi tin chắc rằng Tống Nhan có thể gánh vác được.” Sở Trần đứng cạnh Tống Nhan rồi nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Đúng không bà xã.”
Tống Nhan chợt có cảm giác như bị điện giật xông lên đầu, thế là hất tay anh ra như phản xạ có điều kiện, cô trợn tròn mắt. Kết hôn năm năm nhưng đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau. Tống Nhan hoàn toàn không kịp chuẩn bị, đành phải lườm Sở Trần, để bày tỏ lòng bất mãn của mình.
Mặc dù cô che chở cho Sở Trần ở khắp mọi nơi. Nhưng đó là vì, mặc dù Sở Trần là một tên ngốc, nhưng cũng là chồng trên danh nghĩa của cô. Có điều trong lòng Tống Nhan chưa từng coi Sở Trần là người đàn ông mà mình có thể giao phó cả đời.
Tống Nhan ngẩng đầu lên, nhìn mấy người đang đi vào phòng khác, không khỏi cau mày.
“Nghe nói có khách quý đến nhà, tôi đành không biết xấu hổ đến đây quấy rầy anh cả.”
Người đàn ông tên là Tống Mục Dương, là em trai của Tống Tà Dương. Ông cụ Tống có hai người con trai.
Tống Mục Dương lạnh mặt, đến với mục đích xấu, nhìn chằm chằm Sở Trần ngay: “Có điều bây giờ cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ?”
Tống Khánh Bằng đứng bên cạnh Tống Mục Dương nhìn Sở Trần bằng ánh mắt đầy căm hận, mắt mũi còn hơi sưng bầm.
“Chú hai, cháu không hiểu ý của chú.” Tống Nhan lên tiếng.
“Nhưng cậu ta hiểu.” Tống Mục Dương chỉ vào Sở Trần, lạnh lùng nói: “Dù cậu ta ngốc thật hay giả ngốc gì cũng được. Tối qua Sở Trần đã sỉ nhục con trai tôi, hại nó còn vào bệnh viện. Dù chuyện này ầm ĩ đến trước mặt ông cụ thì Sở Trần cũng phải cho Khánh Bằng nhà tôi một lời giải thích.”
Tống Nhan quay mặt nhìn Sở Trần: “Anh cũng đánh cậu ta ư?”
Dù gì ngay cả người như Diệp Thiếu Hoàng mà Sở Trần còn dám tẩn cho một trận thì việc anh đánh Tống Khánh Bằng chẳng còn khiến cô ngạc nhiên.
Sở Trần lắc đầu: “Tôi không đánh cậu ta.”
Dứt lời, Sở Trần nhìn Tống Mục Dương: “Ông có thể xoay người ra ngoài quẹo trái, hiện ông cụ đang ở trong phòng sách.”
Ánh mắt u ám của Tống Mục Dương lóe lên. Ầm ĩ đến trước mặt ông cụ chỉ là lời hống hách của ông ta mà thôi. Nếu thật sự bảo ông ta làm to chuyện, tất nhiên là ông ta không dám vì chút chuyện vặt vãnh này mà quấy rầy ông cụ.
“Bác cả, bác nói đi.” Tống Khánh Bằng mở miệng: “Cháu tin chắc rằng bác cả sẽ xử lý công bằng mọi chuyện.”
Tống Nhan nói đỡ cho Sở Trần đã là việc làm quá quen thuộc đối với Tống Khánh Bằng. Nhưng cả nhà họ Tống, cũng chỉ có một mình Tống Nhan là bao che cho anh.
Tối qua Sở Trần đánh Vinh Đông trước mặt mọi người, ngay cả chuyện liên lụy nhà họ Tống, Tống Khánh Bằng cũng đã nghe qua. Anh ta luôn đợi Sở Trần bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, nhưng cứ mong ngóng mãi thực sự không nhịn nổi nữa. Thế là anh ta đã đi tìm cha để nói ra chuyện tối qua, rồi đến thẳng nhà đòi lý lẽ.
Tống Tà Dương sa sầm mặt. Tống Khánh Bằng nhìn chằm chằm Sở Trần bằng ánh mắt căm hận, ông ta biết rất rõ, chỉ cần anh bước ra khỏi cổng nhà họ Tống, thậm chí còn có khả năng bị loạn đao chém chết.
Hôm nay người của phòng tập boxing Vinh Diệu đã sớm mở lời, muốn giết Sở Trần.
“Tối qua Sở Trần không chỉ sỉ nhục Bằng Nhi, mà còn khiến nhà họ Tống đắc tội với hai nhà Diệp Vinh, đặt nhà họ Tống vào trong tình cảnh khốn khó.” Tống Mục Dương từ tốn nói: “Bằng Nhi chịu ấm ức chỉ là chuyện nhỏ, lợi ích nhà họ Tống mới là chuyện lớn. Trên dưới nhà họ Tống đều đang đợi một lời giải thích.”
Một lúc sau, sắc mặt Tống Tà Dương dần bình tĩnh lại: “Tôi đã hiểu rõ chuyện của Tống Khánh Bằng vào tối qua rồi. Con cháu ầm ĩ, nên tôi không có gì để đánh giá.”
Không đánh giá có nghĩa là chỉ hỏi thôi.
Con ngươi của Tống Khánh Bằng thu nhỏ, gần như khác hẳn so với những gì anh ta nghĩ.
“Còn lợi ích gia tộc.”
Tống Tà Dương cười nói: “Tôi vẫn chưa kịp thông báo với mọi người, nhà họ Tống đã đạt được thỏa thuận với nhà họ Hạ ở Dương Thành, bắt tay cùng tiến quân vào thị trường điều chế thuốc ở Thiện Thành. Mà hợp đồng này là do Sở Trần ký kết.”
Chương 24: Tôi có chín sư phụ
Cha con Tống Mục Dương đều sửng sốt. Một lúc sau, Tống Khánh Bằng trợn tròn mắt, hét toáng lên: “Không thể nào, cháu không tin, tên ngốc này còn có thể ký kết với nhà họ Hạ.”
Tống Mục Dương cau mày nhìn Tống Tà Dương. Ông ta chợt nghĩ đến một điều, Tống Tà Dương cố ý dùng cách nói này để bao che cho Sở Trần. Nhưng ông ta không hiểu rõ ràng Sở Trần hoàn toàn không có địa vị ở nhà họ Tống, tại sao hôm nay Tống Tà Dương lại phải bao che như vậy?
“Tên ngốc kia nói ai đó?” Sở Trần đáp.
Tống Khánh Bằng càng tức muốn chết, tất nhiên anh ta sẽ không trúng kế cũ rích này, nhưng cứ thế này càng khiến anh ta cảm thấy Sở Trần đang sỉ nhục IQ của anh ta.
“Tôi nói ai liên quan gì đến anh.” Tống Khánh Bằng giận dữ quát.
“Anh cả, tối qua tên này đã đắc tội với tập đoàn Vinh thị và cậu Diệp, dù thế nào thì nhà họ Tống cũng không thể giữ lại cậu ta.” Tống Mục Dương trầm giọng nói: “Tôi hy vọng, anh cả hãy suy nghĩ cho cả gia tộc.”
Tống Mục Dương cực kỳ không cam lòng dẫn Tống Khánh Bằng rời đi.
“Cha, chú hai nói vậy là có ý gì?” Tống Nhan cau mày hỏi.
“Cậu Hạ đến nhà họ Tống, tất nhiên sẽ không giấu nổi ông ta. Ông ta chỉ đến thăm dò tình hình mà thôi.” Tống Tà Dương nói: “Tối qua một câu nói của Diệp Thiếu Hoàng đã khiến chúng ta rơi vào tình cảnh khốn khó, cho nên ông ta đang đợi xem kịch hay. Có điều rõ ràng kết quả này không phải là điều mà anh ta mong muốn.”
Tống Tà Dương lại liếc nhìn Sở Trần bằng ánh mắt sâu xa, rồi rời đi. Bây giờ Sở Trần không thể rời khỏi nhà họ Tống.
“Bà xã, chúng ta cũng quay về thôi.”
Sở Trần đi vài bước, bỗng mở miệng hỏi: “Quan hệ giữa Tống Mục Dương và gia đình cô luôn cứng nhắc như thế à?”
Tống Nhan nhìn Sở Trần: “Gia quy nhà họ Tống là người có tài mới có thể ngồi lên vị trí gia chủ. Có thể cha tôi và chú hai đã đấu đá lẫn nhau từ bé đến lớn. Nhưng về cơ bản, cha tôi luôn mạnh hơn một bậc, cho nên vị trí gia chủ cũng thuộc về cha tôi. Xưa nay gia đình chú hai luôn không phục, hơn nữa chú hai sinh được bốn người con trai. Tống Khánh Bằng là nhỏ nhất, bọn họ tự xưng là Tống Môn Tứ Kiệt, càng ở nhiều nơi nói rằng, bọn họ càng có tư cách đại diện cho nhà họ Tống.”
“Từ nay về sau, chỉ có bà xã của tôi mới có tư cách đại diện cho nhà họ Tống.” Sở Trần khí phách nói.
Tống Nhan trợn mắt.
“Không biết nhà bọn họ thất bại nhiều năm như vậy, liệu có sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt hay không?” Sở Trần tự lẩm bẩm.
Tống Nhan khẽ nheo mắt, trong đầu không khỏi hiện lên kim bạc trên roi dài, tim bỗng thắt lại. Sau đó cô lại theo bản năng lắc đầu: “Không đâu, nói thế nào thì Tiểu Thu cũng là cháu trai của chú ấy.”
Trong một căn biệt thự nhà họ Tống. Tống Khánh Bằng mặt mày giận dữ, điên cuồng gào thét. Cả đời này anh ta chưa bao giờ nhục nhã đến thế.
“Anh, em phải báo mối thù này.” Tống Khánh Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong phòng, Tống Khánh Hạc – anh hai Tống Khánh Bằng, ánh mắt hung ác nham hiểm sắc bén: “Anh đã bái sư ở Vu Thần môn, ba năm về trước đã muốn giành lấy vị trí gia chủ. Ai dè bên cạnh Tống Tà Dương lại có một cao nhân Huyền môn đạo hạnh uyên thâm giúp đỡ. Anh đã nhẫn nhịn ba năm rồi. Bây giờ cao nhân Huyền môn kia đã rời khỏi Tống Tà Dương, vì thế anh muốn cho bọn họ chết thế nào thì bọn họ phải chết thế đó.”
Tống Khánh Bằng chợt có tinh thần: “Anh, anh đã học được Vu thuật rồi ư?”
“Em hãy nghĩ cách lấy được ngày sinh bát tự của người nhà họ Tống cùng với một số món đồ mang theo bên mình của bọn họ. Anh có thể khiến bọn họ bị vận xui đeo bám, vận rủi phủ đầu, thậm chí có họa sát thân một cách dễ dàng.”
Tống Khánh Bằng nói: “Roi dài giấu kim độc của thằng ba chỉ là thủ đoạn thấp kém. Một khi bị phát hiện, bản thân sẽ khó mà thoát khỏi liên can.”
“Em nghe anh ba nói, vị độc sư mà anh ba đã mời với khoản tiền lớn này còn biết chút thủ đoạn.”
Tống Khánh Bằng bỗng siết chặt nắm đấm: “Đến lúc đó, em phải khiến Sở Trần chết không có chỗ chôn.”
“Lần này Tống Tà Dương chết chắc rồi.” Tống Khánh Hạc nói: “Không có vị cao nhân Huyền môn kia ở bên cạnh. Ông ta nên giao ra vị trí gia chủ nhà họ Tống vào năm năm trước rồi.”
Ánh mắt Tống Khánh Hạc lóe lên tia sắc bén. Mặc dù anh ta chỉ học sơ sơ về Vu thuật, thế nhưng anh ta tự tin rằng, mình vẫn dư sức để đối phó với gia đình Tống Tà Dương.
“Có điều bây giờ em đã nóng lòng muốn dạy dỗ Sở Trần rồi.” Tống Khánh Bằng nghiến răng nghiến lợi.
“Đơn giản thôi.” Tống Khánh Hạc híp mắt khẽ cười: “Tất nhiên Tống Môn Tứ Kiệt chúng ta sẽ không để mặc cho một tên ngốc ở rể điên cuồng ngang ngược như thế.”
Trong tay Tống Khánh Hạc đã có thêm một chiếc túi.
“Anh hai, đây là thứ gì thế?” Tống Khánh Bằng vội hỏi.
“Rắn đấy. Một khi bị cắn trúng sẽ có nỗi đau như bị khoan vào tim, tê liệt ba ngày, nhưng không thể chết được.”
Mắt Tống Khánh Bằng bỗng sáng lên, kích động nói: “Chúng ta là Tống Môn Tứ Kiệt. Anh cả đang theo đuổi cô chủ nhà họ Hoàng, lúc nào cũng có trèo lên cành cao nhà họ Hoàng này. Hiện Vu thuật của anh hai có thể thị uy. Anh ba thì có độc sư giúp đỡ. Còn em thì có ba người anh. Gia đình bọn họ lấy cái gì để đấu với chúng ta cơ chứ? Dựa vào hai cô con gái đã gả ra ngoài, một tên ngốc ở rể và tên Tiểu Thu vũ phu kia sao? Ha ha ha!”
Tống Khánh Bằng đi tới trước cửa sổ, rồi mở cửa sổ ra, ngắm nhìn căn biệt thự ở đằng xa: “Tết năm nay, nhất định gia đình chúng ta phải dọn vào đó.”
Sẩm tối, trong phòng xép biệt thự. Tống Nhan mở cửa bước ra, mắt hơi đau nhức. Sau khi cô quay về đã liên tục sắp xếp tài liệu về chuyện hợp tác giữa hai nhà Tống Hạ. Đồng thời còn tra khá nhiều tài liệu về công việc điều chế thuốc ở Thiện Thành. Càng tìm hiểu nhiều, Tống Nhan càng cảm thấy đau đầu.
“Bà xã, trà đã pha xong rồi, mau đến đây uống trà đi.” Sở Trần nói.
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, hơi bất đắc dĩ. Tên này thực sự không biết tiến thủ gì cả. Trước khi cô quay về phòng đã đưa cho Sở Trần một tập tài liệu. Nhưng bây giờ cô đi ra ngoài đã nhìn thấy rất rõ, tài liệu chưa từng bị chạm vào.
“Hôm nay anh không may vá thì cũng rót trà pha nước, anh không thể làm ít việc thiết thực hơn à?” Tống Nhan phát hiện mình càng ngày càng thích lườm Sở Trần.
“Tôi đã nói với Hạ Bắc rồi, chuyện hợp tác do cô toàn quyền phụ trách. Tôi vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm.” Sở Trần nói.
“Anh đang bận rộn ư?” Tống Nhan lườm anh.
“Pha trà cũng là công việc tu thân dưỡng tính.” Sở Trần mỉm cười: “Bà xã, tôi nói cô này, tôi có chín vị sư phụ. Đại sư phụ dạy võ thuật cho tôi, nhị sư phụ dạy tôi cầm kỳ thư họa, tam sư phụ là lợi hại nhất, dạy tôi Huyền môn kỳ thuật.”
“Câm mồm.” Tống Nhan tiếp tục lườm anh: “Có sư phụ nào dạy anh đừng nổ không?”
Sở Trần sửng sốt: “Cửu sư phụ nói, sau khi xuống núi làm người phải đến nơi đến chốn.”
Tống Nhan: “...”
“Bà xã, nếu cô không tin thì đưa tay cho tôi đi, tôi sẽ xem chỉ tay cho cô, chắc chắn giỏi hơn đạo trưởng Trương mà mọi người đều sùng bái kia.” Sở Trần nóng lòng muốn thử.
Tống Nhan ồ lên: “Miễn đi.”
Tống Nhan uống một tách trà, không muốn nói những lời vô bổ này với Sở Trần nữa, mà dụi mắt mình: “Thực lực của nhà họ Hạ thì không cần phải nghi ngờ, nhưng nhà họ Hạ lại đột ngột chuyển mục tiêu đến Thiện Thành, sẽ mang đến cảm giác có sói tới cho các gia tộc ở Thiện Thành. Nói không chừng sẽ gặp phải sự liên kết ngăn cản. Nhà họ Tống chúng ta đang làm nghề điều chế thuốc, chỉ có mượn sức mạnh của Lâm thị. Muốn phá vỡ cục diện là điều vô cùng khó.”
Sở Trần uống một hớp trà: “Cô có chắc là mình có thể mượn sức mạnh của Lâm thị hay không?”
Con ngươi của Tống Nhan bỗng thu nhỏ.
“Hợp tác giữa hai nhà Tống Hạ đã chắc như đinh đóng cột. Lâm Tín Bình ước gì cô không có đủ năng lực để anh ta dùng thân phận con rể nhà họ Tống để nhận lấy.”
Sở Trần mỉm cười: “Cô yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi có đến chín vị sư phụ nên không có chuyện gì có thể làm khó tôi.”
Tống Nhan: “...”
Bom này vẫn chưa nổ xong à?
Chương 25: Hắc Vu Linh Xà
Những lời mà Sở Trần nói đều là sự thật.
Cửu Huyền Môn, kỳ môn đệ nhất thiên hạ.
Tổng cộng có tất cả chín mạch, mỗi mạch nắm giữ một kiến thức thất truyền riêng.
Nhiều người đã lấy làm vinh quang khi được gia nhập Cửu Huyền Môn, xong cuối cùng cũng chỉ có thể học được tuyệt học nhất mạch.
Sở Trần đã gia nhập Cửu Huyền Môn từ khi còn nhỏ, anh liên tục được tôn chủ của cửu mạch thu nhận làm đệ tử.
Sở Trần đột nhiên đứng lên.
“Chuyện gì thế?”
Tống Nhan hỏi.
“Đi tiểu.”
Sở Trần đi xuống tầng dưới.
Tống Nhan nắm chặt tách trà trong tay.
Giờ nghĩ kỹ lại một chút, vẫn là ông chồng ngốc nghếch kia đáng yêu hơn, Sở Trần này càng ngày càng không đứng đắn.
Hơn nữa, rõ ràng chính bản thân mình đã đắc tội với nhà họ Vinh, đánh Diệp Thiếu Hoàng mà anh vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Ngược lại, cô còn lo lắng mãi rằng hai nhà Diệp Vinh sẽ tới trả thù.
Sở Trần đi tới vườn hoa của biệt thự, đi được mấy bước bỗng dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn, ánh mắt lạnh lùng khẽ nheo lại.
Một con rắn nhỏ màu đen chỉ dài bằng lòng bàn tay đang bám trong góc tường.
“Linh xà của phái Hắc Vu sao?”
Sở Trần thực sự không thể ngờ rằng có một con linh xà của phái Hắc Vu ở trong góc tường của biệt thự mình ở.
Sở Trần đã từng nghe tam sư tôn nói rằng, mọi kỳ thuật trên thiên hạ đều từ Cửu Huyền mà ra.
Vừa nãy ở tầng hai, anh đã nhận ra hơi thở của linh xà.
Sở Trần cũng không quấy rầy mà đi theo sau linh xà, nhanh chóng vào trong biệt thự, đi về phía đầu bậc thang.
Linh xà to cỡ một bàn tay trườn trên tường, nếu không phải Sở Trần đã chú ý tới hơi thở của phái Hắc Vu thì khó mà phát hiện ra con linh xà này.
Linh xà đi thẳng lên lầu hai, chui vào trong phòng Sở Trần.
Sở Trần hơi sửng sốt, quả nhiên là nhắm vào anh mà.
“Diệp Thiếu Hoàng, Vinh Đông hay là Tống Khánh Bằng đây?”
Ba cái tên lập tức hiện lên trong đầu Sở Trần.
“Sở Trần, anh đang làm gì ở đó thế?”
Tống Nhan hiếu kỳ tại sao Sở Trần đi tới, xong lại ngơ ngác đứng ở cửa phòng.
Sở Trần đẩy cửa vào trong.
Liếc mắt qua nhìn, linh xà đang cố gắng bò lên chân giường.
“Chỉ dựa vào một con linh xà chưa nhập lưu mà cũng muốn đối phó tôi sao?”
Khuôn mặt Sở Trần đầy vẻ khinh thường, mặc dù anh đã lãng phí tận năm năm nhưng là một truyền nhân của Cửu Huyền, há lại là hư danh nói chơi sao, Sở Trần đóng cửa phòng lại, bước về phía trước.
“Cửu Huyền bí thuật, họa địa vi lao.”
Đêm qua Sở Trần có thể nhanh chóng tiêu diệt người của võ quán Vinh Diệu cũng là vì anh sử dụng kỳ thuật của Cửu Huyền Môn, họa địa vi lao.
Dùng sức mạnh của chiêu thức này, Âm Dương đẩy lùi, tay đạp Cửu cung, liền một mạch chỉ trong một đòn.
Nếu cảnh tượng này lọt vào mắt của một thầy tướng kỳ môn bình thường thì nhất định sẽ cực kỳ chấn động.
Không cần sử dụng bất kỳ lá bùa hay dụng cụ gì cũng có thể thủ đạp Cửu cung, họa địa vi lao, vô số người đã dành cả cuộc đời cũng không thể đạt được tới trạng thái đó.
Trong phòng, linh xà như mất phương hướng mà cứ đảo quanh bốn phía.
Sở Trần ngồi một bên, đột nhiên giọng nói của chị Tường từ bên ngoài truyền tới: “Cô ba, gia chủ phái người tới nói rằng cậu Diệp đến thăm.”
“Có phải bên cạnh Diệp Thiếu Hoàng có thầy tướng của phái Hắc Vu không?”
Sở Trần lạnh lùng nheo mắt lại: “Vậy tôi sẽ để anh đem đá đập chân mình vậy.”
Sở Trần liếc nhìn linh xà trong căn phòng rồi quay người đi ra ngoài, trên mặt đã nở nụ cười nói: “Vợ à, khách quý đến rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, cô có cảm giác rằng nụ cười kia của Sở Trần sắc bén như dao vậy.
Đúng là Sở Trần muốn dạy cho Diệp Thiếu Hoàng một bài học.
Lần tấn công này, nếu như linh xà vào phòng Tống Nhan ngay lúc anh chưa kịp chuẩn bị thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Sở Trần và Tống Nhan sóng vai nhau cùng đi dọc hồ Tống.
Tống Nhan không chú ý tới lòng bàn tay của Sở Trần khẽ nắm lại, linh xà đang đi theo phía sau họ.
Con linh xà này đã nằm trong sự khống chế của Sở Trần.
Sở Trần ngẩng đầu lên nhìn, đám người Diệp Thiếu Hoàng và Tống Tà Dương đang đi về phía này.
Diệp Thiếu Hoàng cũng phát hiện ra Sở Trần, bước chân dừng lại, sâu trong ánh mắt vô thức truyền tới một loại cảm giác lạnh lẽo.
“Cậu chủ Diệp.”
Sở Trần mỉm cười nói: “Chào mừng đến nhà họ Tống.”
Giống như quen biết nhau mà nói một câu.
Tối qua Diệp Thiếu Hoàng đã dùng dáng vẻ ăn trên ngồi trước, giọng điệu đùa cợt mà chào mừng Sở Trần đến Hoàng Đình.
Diệp Thiếu Hoàng cố kìm nén lửa giận trong lòng, anh ta lạnh lùng liếc nhìn Sở Trần.
“Cậu Diệp, thư phòng của lão gia nhà chúng tôi đang ở ngay ngôi biệt thự phía trước.”
Tô Nguyệt Nhàn vội vàng mở miệng nói, đồng thời cũng âm thầm trừng mắt liếc nhìn Sở Trần, nếu không phải Diệp Thiếu Hoàng vẫn còn ở đây thì bà ta đã không nhịn được mà lập tức trách mắng anh rồi, mặc dù Sở Trần đã ký hợp đồng nhưng nếu nhà họ Tống có thể đồng thời hợp tác với nhà họ Hạ, lại với chỗ dựa là nhà họ Diệp thì thăng tiến nhanh chóng chỉ trong tầm tay thôi.
Diệp Thiếu Hoàng tiến lên trước hai bước, sau đó đột nhiên dừng lại nhìn Sở Trần, nói: “Sắp vào thu rồi, bên ngoài gió lớn, đừng tùy tiện ra ngoài.”
“Cảm ơn cậu Diệp đã quan tâm.”
Khóe mắt Sở Trần liếc qua con linh xà đã đến gần: “Hồ Tống ẩm ướt, mặt đất trơn trượt, cậu Diệp đi từ từ thôi.”
Người nhà họ Tống không khỏi nhìn Sở Trần với ánh mắt quái dị.
Bọn họ đều hiểu ý uy hiếp Sở Trần trong lời nói của Diệp Thiếu Hoàng, vậy mà Sở Trần vẫn trả lời lại một câu, thật buồn cười.
“Đúng là vẫn không thay đổi được bản chất là một tên ngốc mà.”
Lúc này Chu Kiếm lại đến nhà họ Tống, anh ta khinh thường cười nhạo, ánh mắt liếc xéo qua Sở Trần, ngay cả ý của cậu Diệp nói cũng không hiểu được: “Cậu Diệp.”
Phía xa xa có vài bóng người đi tới, khuôn mặt Tống Mục Dương tươi cười như tắm gió xuân: “Cậu Diệp đến nhanh vậy, cũng không cho người đi thông báo một tiếng, tiếc là không thể đón tiếp từ xa nhỉ.”
Tống Nhan nhíu mày, không rõ ý mà chú hai muốn nói lúc này là gì, hơn nữa còn có ý giọng khách át giọng chủ nữa.
“Tôi qua thăm chỗ ông cụ một lát, sau đó sẽ qua uống chút gì đó với ông Tống.”
Diệp Thiếu Hoàng mỉm cười trả lời.
Khuôn mặt Tống Tà Dương hơi biến sắc.
Mấy lời này của Diệp Thiếu Hoàng đã để lộ rất nhiều thông tin.
Ông cụ Tống Trường Thanh đi tới với vẻ tươi cười: “Cậu Diệp, mời vào trong.”
Diệp Thiếu Hoàng gật đầu: “Ông cứ gọi thẳng Thiếu Hoàng là được rồi, đúng rồi, ông Tống, chuyện hợp tác của chúng ta cụ thể thế nào thì đến phòng làm việc nói đi.”
“Được, vậy xin mời.”
Tống Mục Dương mỉm cười đáp lại.
Phía sau ông ta, Tống Khánh Bằng dùng ánh mắt mang theo lạnh lẽo nhìn Sở Trần chằm chằm, vẻ mặt đầy mong chờ.
Anh hai nói linh xà đã đột nhập vào trong phòng Sở Trần.
Anh ta đã mong chờ tiếng kêu thảm thiết sẽ truyền ra từ căn phòng của Sở Trần đêm nay.
“Tà Dương, mau đi thôi.”
Tống Trường Thanh xua tay nói: “Lần này đúng là phải cảm ơn Mục Dương, sau chuyện ngoài ý muốn hôm qua, Mục Dương vẫn luôn cố gắng, cuối cùng cũng dùng sự chân thành để tạo ấn tượng tốt với cậu Diệp, khiến cậu Diệp đồng ý nối lại hợp tác của ba bên, nhưng về chuyện nhà họ Tống thì người phụ trách là Mục Dương.”
Trong lòng đám người Tống Tà Dương cũng trầm xuống.
Cuối cùng Tống Nhan cũng hiểu được ý đồ Diệp Thiếu Hoàng tới đây để giúp đỡ Tống Mục Dương, đả kích Tống Tà Dương.
Anh ta đến để thể hiện uy phong của mình.
Chỉ cần nguyện ý, anh ta có thể dễ dàng nâng đỡ Tống Mục Dương lên, khiến cho Tống Tà Dương mất đi vị trí người đứng đầu nhà họ Tống.
Tống Khánh Bằng đi ngang qua Sở Trần, đột nhiên anh ta dừng bước: “Tên đần họ Sở, tôi chúc anh đêm nay có thể ngủ ngon giấc.”
Ánh mắt của Sở Trần rơi lên trên người Tống Khánh Bằng.
Linh xà của phái Hắc Vu chỉ muốn leo lên trên giường anh.
Lẽ nào là anh ta sao?
Sở Trần nhìn bóng lưng của đám người kia chằm chằm, ánh mắt liếc qua xong lại lập tức mỉm cười quay cười lại: “Vợ à, chúng ta quay về ăn cơm đi.”
“Cũng chỉ anh có cái tâm trạng đấy thôi.”
Chu Kiếm cười lạnh nhìn Sở Trần.
“Cậu Diệp đã giao dự án này cho chú hai rồi, đối với chúng ta mà nói thì nếu trực tiếp hủy bỏ hợp tác tam phương còn đả kích hơn nhiều.”
Giọng nói của Tống Tình tràn đầy phẫn nộ: “Gia đình chúng ta sắp nửa bước cũng không tiến nổi rồi.”
Mặc dù Tống Tình là phụ nữ đã có gia đình nhưng chuyện làm ăn của gia tộc cô ta hầu như cũng bị buộc chặt với nhà họ Tống.
Tống Tà Dương bị chèn ép thì gia tộc của cô ta cũng không thể sống yên ổn được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Tô Nguyệt Nhàn đầy suy tư: “Hiện tại chỉ có thể hy vọng rằng hợp tác cùng nhà họ Hạ có thể mang đến bước đột phá lớn thôi.”
Tống Tà Dương hít sâu một hơi.
Bước đi đột ngột này của Diệp Thiếu Hoàng khiến cho ông ta không kịp trở tay.
Vẻ mặt Tống Nhan vô cùng nghiêm túc, cô cảm nhận được áp lực rất lớn.
Mấy người vừa mới đi được vài bước thì một tiếng thét thảm thiết đến cực điểm đột nhiên vang lên từ phía sau.