Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
CHƯƠNG 69: SÁU TỶ
CHƯƠNG 69: SÁU TỶ
Bất tri bất giác, anh ta nhắm mắt lại.
Dưới làn gió nhẹ, anh ta nằm trên ghế dài ngủ say sưa.
Ngày hôm sau, ánh sáng rõ ràng, Hàn Đông bị đánh thức bởi những người tập thể dục sáng sớm.
Anh ta không có ý định tới công ty, cũng không có ý định về nhà.
Không cần vội, anh ta có rất nhiều thời gian để suy nghĩ xem sau này anh ta phải làm cái gì và có thể làm cái gì.
Anh ta không có chứng nhận tốt nghiệp nhưng lại có chứng nhận xuất ngũ nên sẽ phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của một số công ty bảo vệ. Nhân viên tạm thời, ngày đó vô ý tiếp xúc với công việc này trong buổi chiếu phim tối anh ta thấy kiếm tiền cũng khá nhanh, cũng là một lựa chọn...
Nhưng việc trước mắt là, anh ta không thể trở về nhà họ Hạ hoặc chính nhà anh ta, tuyệt đối không thể trở về.
Cho dù có trở về, cũng không thể trong trạng thái chật vật như thế này.
Có đôi khi không tin vào vận mệnh cũng không được.
Bây giờ Hàn Đông không một xu dính túi, tìm người vay tiền lại cảm thấy mình quá vô dụng, có thể nói là đã đi tới bước đường cùng.
Đúng lúc này ba anh ta là Hàn Nhạc Sơn gọi điện thoại tới, nói là khoản vay sáu tỷ với Vương Lợi Quốc kia tiền đã được chuyển tới tài khoản.
Đây chẳng phải là ý trời ư.
Đúng lúc anh ta cùng đường lại không một xu dính túi đang vô cùng cần tiền, thì ba anh ta lại mang đến cho anh ta một khoản tiền kếch xù như thế.
Rất nhanh, nhưng cũng không khó lý giải.
Vương Lợi Quốc là một nhân vật hàng đầu ở thành phố Đông Dương, đối với ông ta mà nói thì cho vay sáu tỷ chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Hai tiếng sau cuộc gọi kia, điện thoại Hàn Đông có tin nhắn tới thông báo trong thẻ của anh ta đã có thêm sáu tỷ.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức tìm ngân hàng rút ít tiền, tạm thời tìm một khách sạn bình thường nghỉ tạm.
Tắm rửa, thay quần áo, sau đó liên hệ với Trịnh Văn Trác hẹn anh ta ra ngoài nói chuyện một chút, địa điểm được chọn là một quán trà tương đối thích hợp để trò chuyện.
Anh ta đã nói từ trước với Trịnh Văn Trác là chỉ cần vay được tiền, Hàn Đông sẽ góp cổ phần để mở văn phòng thám tử kia.
Chuyện này đã bàn bạc xong từ trước, bây giờ gọi anh ta đến chính là để xác định tỉ lệ cổ phần một chút, cũng là xem xét vẫn đề pháp lý của văn phòng thám tử.
Bởi vì văn phòng thám tử này do Trịnh Văn Trác đầu tư toàn bộ, quan hệ của hai người cũng rất tốt cho nên nói chuyện cũng rất dễ dàng, chưa tới một giờ đã thỏa thuận xong tất cả mọi chuyện.
Hàn Đông đầu tư một tỷ tám trăm triệu, giữ bốn mươi phần trăm cổ phần của văn phòng thám tử.
Sau đó cũng không cần tới Sở Công thương, Hàn Đông chuyển tiền cho Trịnh Văn Trác thông qua ngân hàng trên điện thoại. Trịnh Văn Trác lập tức đưa Hàn Đông tới cửa hàng in ấn soạn thảo một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, sau đó hai người ký tên vào đó.
Bận rộn một phen, trời cũng sắp tối rồi.
Trịnh Văn Trác tìm một nhà hàng ở gần đó, gọi chút thức ăn và bia.
Tâm trạng của anh ta rất tốt, cụng ly với Hàn Đông một cái nói: "Anh Đông, lần này có anh gia nhập vào văn phòng thám tử với bọn em thì em càng thêm có lòng tin hơn rồi. Sau này hai anh em chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!"
Không đợi Hàn Đông hỏi, anh ta đã chủ động giới thiệu tình hình hiện tại của văn phòng thám tử.
Việc trang trí văn phòng đã hoàn tất, nhân viên cũng đã tuyển xong, lâu nhất là nửa tháng nữa là có thể chính thức hoạt động.
Văn phòng nằm ở Phố Tam Thủ trong trung tâm thành phố.
Do môi trường đường phố đặc thù, trung tâm thương mại bắt đầu được mở nhiều hơn, chính sách cũng cởi mở hơn, việc điều tra cũng trở nên dễ dàng hơn, trong đó bao gồm rất nhiều mảng trong việc kinh doanh, tùy thuộc vào tính chất công việc mà tùy cơ ứng biến, khách hàng có yêu cầu gì thì cố gắng thỏa mãn.
Các chi phí trang trí văn phòng và lương nhân viên là rất nhỏ, chủ yếu nhất là chi phí đạo cụ, xe cộ và các loại phát sinh khác là khá lớn.
Ban đầu đã chuẩn bị được hai chiếc xe, một chiếc BMW series 3 đã qua sử dụng để gây dựng mặt mũi, còn một chiếc khác là xe Jinbei với không gian rất lớn.
Khiến Hàn Đông kinh ngạc chính là nhân viên của văn phòng thám tử, có cả phóng viên chuyên nghiệp và cả nhân viên mở khóa chuyên nghiệp, còn có cả một đàn anh ở trưởng cảnh sát của Trịnh Văn Trác.
Trịnh Văn Trác nhắc tới chuyện này có chút đắc ý: "Anh Đông, cao thủ bẻ khóa kia là ba em giới thiệu đấy, anh ta từng là một tên trộm nổi tiểng trong giới giang hồ, không nói vượt nóc băng tường nhưng cũng từng khiến cảnh sát phải đau đầu trong một thời gian rất dài, cực kỳ thành thạo. Sau khi bị bắt, ba em đã gặp anh ta trong một vụ án, qua lại nhiều lần nên quen biết nhau, anh ta vừa ra tù ba em thấy anh ta hiền lành liền giới thiệu đến chỗ em làm việc..."
"Anh bạn ở trường cảnh sát kia còn mạnh hơn nữa, trước kia anh ta từng là nhân viên tiêu biểu của thành phố, lập được rất nhiều chiến công, phá được vô số vụ án. Sau này bởi vì bắt được một vụ cướp ngân hàng nên bị bọn cướp trả thù, bị người ta tháo khớp đùi phải nên mới phải rút khỏi đội ngũ cảnh sát."
Ánh mắt Hàn Đông lóe lên: "Âu Dương Mẫn?"
Anh ta đã từng được nghe nói tới cái tên này, bắt nguồn từ một mẩu tin tức từ mấy năm trước, cảnh sát bị bọn tội phạm trả thù. Bởi vì đó là tin tức từ thành phố Đông Dương nên Hàn Đông cũng chú ý hơn một chút.
"Đúng đúng, chính là anh ta, còn từng được phóng viên phỏng vấn mấy lần."
Hàn Đông không nhịn được cười: "Cậu đúng là nhiều mánh khóe, có thể để cho cảnh sát cùng làm việc chung với đạo tặc trong một văn phòng."
Trịnh Văn Trác nói: "Vì thế nên em cũng chưa hoàn toàn ngăn chặn được khí thế của Âu Dương Mẫn và lão đạo tặc kia, nếu anh Đông không đến chắc em cũng không thể tiếp tục kinh doanh được mất."
Trò chuyện một lát, chuông điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, là ba vợ của anh ta Hạ Long Giang gọi tới.
Tùy tiện lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, uống cạn bia trong ly, châm một điếu thuốc rồi đứng dậy đi sang một bên.
"Ba nghe em gái con nói, tối hôm qua con đã dọn ra khỏi nhà, có chuyện gì vậy?"
Hàn Đông cũng không muốn giấu diếm, nói thẳng ra: "Ba, con muốn ly hôn."
Hạ Long Giang trầm mặc, sau đó lại hơi tức giận: "Muốn ly hôn thì ít nhất cũng phải cho ba biết lý do chứ."
"Không có lý do, không hợp nhau thôi."
Với tính cách của anh ta sẽ không nói ra chuyện anh ta phát hiện ra bao cao su ở trong túi của Hạ Mộng, anh ta muốn chừa chút mặt mũi cho đối phương, cũng là chừa cho mình chút ranh giới cuối cùng.
"Nếu hai người các con không nói rõ ràng chuyện này, ba không thể đồng ý được."
"Tùy ba, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này cứ để đó cũng không ảnh hưởng tới ai cả, không ly hôn cũng không sao, nhưng con sẽ không quay về nhà họ Hạ đâu. Còn nữa, con hy vọng ba sẽ tạm thời không nói chuyện này với ba con, ông ấy biết cũng không sao nhưng nếu bác gái con biết, con không dám đảm bảo bà ấy sẽ không tới nhà họ Hạ làm ầm ĩ lên đâu đấy."
"Tiểu Đông, con đang ở đâu, bây giờ ba tới đó, hai chúng ta nói chuyện với nhau một chút."
"Ba không cần tìm con đâu."
Hàn Đông nói câu này xong, lập tức cúp điện thoại, ba vợ anh ta lại gọi tới một lần nữa như anh ta nhất quyết không nghe máy, bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, anh ta dứt khoát ấn nút tắt máy.
...
Một bên khác, Hạ Mộng nghe được tiếng gầm gừ mà ba mình đè nén trong điện thoại cũng cảm thấy luống cuống.
Lúc cô ta phát hiện ra mọi thứ của Hàn Đông ở trong phòng đều bị mang đi liền suy đoán anh ta tự ý dọn ra ngoài.
Cô ta cũng không quá để ý, cô ta cho rằng Hàn Đông không có tiền thì sẽ về nhà lại thôi, chắc chắn không chống đỡ được bao lâu, đến lúc đó sẽ ngoan ngoãn trở về.
Nhưng khi biết anh ta không thèm nghe điện thoại của ba mình, cô mới biết lần này lớn chuyện rồi.
Quan trọng hơn là, cô ta còn mang tiếng xấu lêu lổng lên giường với người đàn ông khác.
Đột nhiên sự hoảng loạn nhanh chóng chiếm cứ đầu óc của cô ta, Hạ Mộng mất hồn mất vía ngồi ở trong phòng ngủ trống rỗng của Hàn Đông.
Phòng ngủ của anh ta là căn phòng đơn sơ nhất trong nhà, ngay cả phòng của bảo mẫu cũng còn hơn căn phòng này.
Diện tích chỉ khoảng hai ba chục mét vuông, một cái giường, một bộ bàn ghế dựa, ngay cả máy tính cũng không có.
Điểm nhấn duy nhất là một bộ quân trang treo trên tường, mấy tấm ảnh chụp và một số giấy khen.
Bây giờ không còn những thứ này nữa, căn phòng vốn đã đơn sơ lại càng lộ ra vẻ trống rỗng.
Nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau lúc ấy mới có mười mấy tuổi, tuy có vẻ hơi chất phác nhưng ánh mắt lại vô cùng thanh tịnh linh hoạt, mỗi lần nói chuyện với cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào cô ta, tiếng nói lí nhí như ruồi muỗi, mặt đỏ bừng, nhưng nhìn cũng rất đẹp trai. Cô ta theo lễ phép theo lời ba cô ta yêu cầu đi chơi với Hàn Đông, cô ta vẫn luôn là người chủ động, dạy anh ta chơi như thế nào, trêu đùa anh ta... tiếng cười khanh khách kia dường như còn văng vẳng đâu đây.
Sau này nghe nói ba yêu cầu cô ta kết hôn Hàn Đông, Hạ Mộng liền tìm cơ hội gặp mặt anh ta.
Không còn cảm giác đơn thuần như khi còn bé, nhưng thủy chung vẫn cảm thấy thân thiết thuận mắt, hơn nữa cô ta đang tuyệt vọng vì Khưu Ngọc Bình cộng thêm áp lực từ ba mình nên cuối cùng đã gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân này. Lúc ấy không biết nên không cảm thấy đối phương là phù hợp nhất, sau khi kết hôn cô cũng rất dễ dàng bị tư duy chi phối.
Sau khi cưới so với cô ta nghĩ cũng không có gì khác, Hàn Đông ở trước mặt cô ta vẫn luôn thận trọng. Cho dù cô ta có răn dạy hay quở trách cũng chưa từng thấy anh ta tỏ thái độ, kiên nhẫn đến mức khiến cho người ta không tức giận nổi nữa...
Dần dần cũng không biết xảy ra chuyện gì, từ sau khi đi công tác ở Lâm An trở về, có thêm một Khưu Ngọc Bình, tất cả cũng bắt đầu thay đổi. Cho tới bây giờ, Hàn Đông mới hoàn toàn bộc phát.
Cô không bao giờ nghi ngờ việc Hàn Đông làm, chỉ cần anh ta hạ quyết tâm rời khỏi nhà họ Hạ thì cho dù có làm ăn mày ven đường, chỉ sợ cũng sẽ không bao giờ quay về.
Là mình quá đáng hay là anh ta quá đa nghi?
Không nghĩ ra.
Chẳng qua là cô ta cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, khó mà chấp nhận được kết quả này.
Thật ra cô ta không ghét Hàn Đông, chính là có đôi khi không khống chế được lời nói và hành động của mình, hơn nữa cô ta đã quen thấy anh ta nhẫn nhục chịu đựng nói gì nghe nấy nên đã không để ý tới có một số chuyện mình làm hơi quá đáng, và liệu anh ta có chịu đựng được hay không.
CHƯƠNG 69: SÁU TỶ
Bất tri bất giác, anh ta nhắm mắt lại.
Dưới làn gió nhẹ, anh ta nằm trên ghế dài ngủ say sưa.
Ngày hôm sau, ánh sáng rõ ràng, Hàn Đông bị đánh thức bởi những người tập thể dục sáng sớm.
Anh ta không có ý định tới công ty, cũng không có ý định về nhà.
Không cần vội, anh ta có rất nhiều thời gian để suy nghĩ xem sau này anh ta phải làm cái gì và có thể làm cái gì.
Anh ta không có chứng nhận tốt nghiệp nhưng lại có chứng nhận xuất ngũ nên sẽ phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của một số công ty bảo vệ. Nhân viên tạm thời, ngày đó vô ý tiếp xúc với công việc này trong buổi chiếu phim tối anh ta thấy kiếm tiền cũng khá nhanh, cũng là một lựa chọn...
Nhưng việc trước mắt là, anh ta không thể trở về nhà họ Hạ hoặc chính nhà anh ta, tuyệt đối không thể trở về.
Cho dù có trở về, cũng không thể trong trạng thái chật vật như thế này.
Có đôi khi không tin vào vận mệnh cũng không được.
Bây giờ Hàn Đông không một xu dính túi, tìm người vay tiền lại cảm thấy mình quá vô dụng, có thể nói là đã đi tới bước đường cùng.
Đúng lúc này ba anh ta là Hàn Nhạc Sơn gọi điện thoại tới, nói là khoản vay sáu tỷ với Vương Lợi Quốc kia tiền đã được chuyển tới tài khoản.
Đây chẳng phải là ý trời ư.
Đúng lúc anh ta cùng đường lại không một xu dính túi đang vô cùng cần tiền, thì ba anh ta lại mang đến cho anh ta một khoản tiền kếch xù như thế.
Rất nhanh, nhưng cũng không khó lý giải.
Vương Lợi Quốc là một nhân vật hàng đầu ở thành phố Đông Dương, đối với ông ta mà nói thì cho vay sáu tỷ chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Hai tiếng sau cuộc gọi kia, điện thoại Hàn Đông có tin nhắn tới thông báo trong thẻ của anh ta đã có thêm sáu tỷ.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức tìm ngân hàng rút ít tiền, tạm thời tìm một khách sạn bình thường nghỉ tạm.
Tắm rửa, thay quần áo, sau đó liên hệ với Trịnh Văn Trác hẹn anh ta ra ngoài nói chuyện một chút, địa điểm được chọn là một quán trà tương đối thích hợp để trò chuyện.
Anh ta đã nói từ trước với Trịnh Văn Trác là chỉ cần vay được tiền, Hàn Đông sẽ góp cổ phần để mở văn phòng thám tử kia.
Chuyện này đã bàn bạc xong từ trước, bây giờ gọi anh ta đến chính là để xác định tỉ lệ cổ phần một chút, cũng là xem xét vẫn đề pháp lý của văn phòng thám tử.
Bởi vì văn phòng thám tử này do Trịnh Văn Trác đầu tư toàn bộ, quan hệ của hai người cũng rất tốt cho nên nói chuyện cũng rất dễ dàng, chưa tới một giờ đã thỏa thuận xong tất cả mọi chuyện.
Hàn Đông đầu tư một tỷ tám trăm triệu, giữ bốn mươi phần trăm cổ phần của văn phòng thám tử.
Sau đó cũng không cần tới Sở Công thương, Hàn Đông chuyển tiền cho Trịnh Văn Trác thông qua ngân hàng trên điện thoại. Trịnh Văn Trác lập tức đưa Hàn Đông tới cửa hàng in ấn soạn thảo một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, sau đó hai người ký tên vào đó.
Bận rộn một phen, trời cũng sắp tối rồi.
Trịnh Văn Trác tìm một nhà hàng ở gần đó, gọi chút thức ăn và bia.
Tâm trạng của anh ta rất tốt, cụng ly với Hàn Đông một cái nói: "Anh Đông, lần này có anh gia nhập vào văn phòng thám tử với bọn em thì em càng thêm có lòng tin hơn rồi. Sau này hai anh em chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!"
Không đợi Hàn Đông hỏi, anh ta đã chủ động giới thiệu tình hình hiện tại của văn phòng thám tử.
Việc trang trí văn phòng đã hoàn tất, nhân viên cũng đã tuyển xong, lâu nhất là nửa tháng nữa là có thể chính thức hoạt động.
Văn phòng nằm ở Phố Tam Thủ trong trung tâm thành phố.
Do môi trường đường phố đặc thù, trung tâm thương mại bắt đầu được mở nhiều hơn, chính sách cũng cởi mở hơn, việc điều tra cũng trở nên dễ dàng hơn, trong đó bao gồm rất nhiều mảng trong việc kinh doanh, tùy thuộc vào tính chất công việc mà tùy cơ ứng biến, khách hàng có yêu cầu gì thì cố gắng thỏa mãn.
Các chi phí trang trí văn phòng và lương nhân viên là rất nhỏ, chủ yếu nhất là chi phí đạo cụ, xe cộ và các loại phát sinh khác là khá lớn.
Ban đầu đã chuẩn bị được hai chiếc xe, một chiếc BMW series 3 đã qua sử dụng để gây dựng mặt mũi, còn một chiếc khác là xe Jinbei với không gian rất lớn.
Khiến Hàn Đông kinh ngạc chính là nhân viên của văn phòng thám tử, có cả phóng viên chuyên nghiệp và cả nhân viên mở khóa chuyên nghiệp, còn có cả một đàn anh ở trưởng cảnh sát của Trịnh Văn Trác.
Trịnh Văn Trác nhắc tới chuyện này có chút đắc ý: "Anh Đông, cao thủ bẻ khóa kia là ba em giới thiệu đấy, anh ta từng là một tên trộm nổi tiểng trong giới giang hồ, không nói vượt nóc băng tường nhưng cũng từng khiến cảnh sát phải đau đầu trong một thời gian rất dài, cực kỳ thành thạo. Sau khi bị bắt, ba em đã gặp anh ta trong một vụ án, qua lại nhiều lần nên quen biết nhau, anh ta vừa ra tù ba em thấy anh ta hiền lành liền giới thiệu đến chỗ em làm việc..."
"Anh bạn ở trường cảnh sát kia còn mạnh hơn nữa, trước kia anh ta từng là nhân viên tiêu biểu của thành phố, lập được rất nhiều chiến công, phá được vô số vụ án. Sau này bởi vì bắt được một vụ cướp ngân hàng nên bị bọn cướp trả thù, bị người ta tháo khớp đùi phải nên mới phải rút khỏi đội ngũ cảnh sát."
Ánh mắt Hàn Đông lóe lên: "Âu Dương Mẫn?"
Anh ta đã từng được nghe nói tới cái tên này, bắt nguồn từ một mẩu tin tức từ mấy năm trước, cảnh sát bị bọn tội phạm trả thù. Bởi vì đó là tin tức từ thành phố Đông Dương nên Hàn Đông cũng chú ý hơn một chút.
"Đúng đúng, chính là anh ta, còn từng được phóng viên phỏng vấn mấy lần."
Hàn Đông không nhịn được cười: "Cậu đúng là nhiều mánh khóe, có thể để cho cảnh sát cùng làm việc chung với đạo tặc trong một văn phòng."
Trịnh Văn Trác nói: "Vì thế nên em cũng chưa hoàn toàn ngăn chặn được khí thế của Âu Dương Mẫn và lão đạo tặc kia, nếu anh Đông không đến chắc em cũng không thể tiếp tục kinh doanh được mất."
Trò chuyện một lát, chuông điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, là ba vợ của anh ta Hạ Long Giang gọi tới.
Tùy tiện lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, uống cạn bia trong ly, châm một điếu thuốc rồi đứng dậy đi sang một bên.
"Ba nghe em gái con nói, tối hôm qua con đã dọn ra khỏi nhà, có chuyện gì vậy?"
Hàn Đông cũng không muốn giấu diếm, nói thẳng ra: "Ba, con muốn ly hôn."
Hạ Long Giang trầm mặc, sau đó lại hơi tức giận: "Muốn ly hôn thì ít nhất cũng phải cho ba biết lý do chứ."
"Không có lý do, không hợp nhau thôi."
Với tính cách của anh ta sẽ không nói ra chuyện anh ta phát hiện ra bao cao su ở trong túi của Hạ Mộng, anh ta muốn chừa chút mặt mũi cho đối phương, cũng là chừa cho mình chút ranh giới cuối cùng.
"Nếu hai người các con không nói rõ ràng chuyện này, ba không thể đồng ý được."
"Tùy ba, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này cứ để đó cũng không ảnh hưởng tới ai cả, không ly hôn cũng không sao, nhưng con sẽ không quay về nhà họ Hạ đâu. Còn nữa, con hy vọng ba sẽ tạm thời không nói chuyện này với ba con, ông ấy biết cũng không sao nhưng nếu bác gái con biết, con không dám đảm bảo bà ấy sẽ không tới nhà họ Hạ làm ầm ĩ lên đâu đấy."
"Tiểu Đông, con đang ở đâu, bây giờ ba tới đó, hai chúng ta nói chuyện với nhau một chút."
"Ba không cần tìm con đâu."
Hàn Đông nói câu này xong, lập tức cúp điện thoại, ba vợ anh ta lại gọi tới một lần nữa như anh ta nhất quyết không nghe máy, bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, anh ta dứt khoát ấn nút tắt máy.
...
Một bên khác, Hạ Mộng nghe được tiếng gầm gừ mà ba mình đè nén trong điện thoại cũng cảm thấy luống cuống.
Lúc cô ta phát hiện ra mọi thứ của Hàn Đông ở trong phòng đều bị mang đi liền suy đoán anh ta tự ý dọn ra ngoài.
Cô ta cũng không quá để ý, cô ta cho rằng Hàn Đông không có tiền thì sẽ về nhà lại thôi, chắc chắn không chống đỡ được bao lâu, đến lúc đó sẽ ngoan ngoãn trở về.
Nhưng khi biết anh ta không thèm nghe điện thoại của ba mình, cô mới biết lần này lớn chuyện rồi.
Quan trọng hơn là, cô ta còn mang tiếng xấu lêu lổng lên giường với người đàn ông khác.
Đột nhiên sự hoảng loạn nhanh chóng chiếm cứ đầu óc của cô ta, Hạ Mộng mất hồn mất vía ngồi ở trong phòng ngủ trống rỗng của Hàn Đông.
Phòng ngủ của anh ta là căn phòng đơn sơ nhất trong nhà, ngay cả phòng của bảo mẫu cũng còn hơn căn phòng này.
Diện tích chỉ khoảng hai ba chục mét vuông, một cái giường, một bộ bàn ghế dựa, ngay cả máy tính cũng không có.
Điểm nhấn duy nhất là một bộ quân trang treo trên tường, mấy tấm ảnh chụp và một số giấy khen.
Bây giờ không còn những thứ này nữa, căn phòng vốn đã đơn sơ lại càng lộ ra vẻ trống rỗng.
Nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau lúc ấy mới có mười mấy tuổi, tuy có vẻ hơi chất phác nhưng ánh mắt lại vô cùng thanh tịnh linh hoạt, mỗi lần nói chuyện với cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào cô ta, tiếng nói lí nhí như ruồi muỗi, mặt đỏ bừng, nhưng nhìn cũng rất đẹp trai. Cô ta theo lễ phép theo lời ba cô ta yêu cầu đi chơi với Hàn Đông, cô ta vẫn luôn là người chủ động, dạy anh ta chơi như thế nào, trêu đùa anh ta... tiếng cười khanh khách kia dường như còn văng vẳng đâu đây.
Sau này nghe nói ba yêu cầu cô ta kết hôn Hàn Đông, Hạ Mộng liền tìm cơ hội gặp mặt anh ta.
Không còn cảm giác đơn thuần như khi còn bé, nhưng thủy chung vẫn cảm thấy thân thiết thuận mắt, hơn nữa cô ta đang tuyệt vọng vì Khưu Ngọc Bình cộng thêm áp lực từ ba mình nên cuối cùng đã gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân này. Lúc ấy không biết nên không cảm thấy đối phương là phù hợp nhất, sau khi kết hôn cô cũng rất dễ dàng bị tư duy chi phối.
Sau khi cưới so với cô ta nghĩ cũng không có gì khác, Hàn Đông ở trước mặt cô ta vẫn luôn thận trọng. Cho dù cô ta có răn dạy hay quở trách cũng chưa từng thấy anh ta tỏ thái độ, kiên nhẫn đến mức khiến cho người ta không tức giận nổi nữa...
Dần dần cũng không biết xảy ra chuyện gì, từ sau khi đi công tác ở Lâm An trở về, có thêm một Khưu Ngọc Bình, tất cả cũng bắt đầu thay đổi. Cho tới bây giờ, Hàn Đông mới hoàn toàn bộc phát.
Cô không bao giờ nghi ngờ việc Hàn Đông làm, chỉ cần anh ta hạ quyết tâm rời khỏi nhà họ Hạ thì cho dù có làm ăn mày ven đường, chỉ sợ cũng sẽ không bao giờ quay về.
Là mình quá đáng hay là anh ta quá đa nghi?
Không nghĩ ra.
Chẳng qua là cô ta cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, khó mà chấp nhận được kết quả này.
Thật ra cô ta không ghét Hàn Đông, chính là có đôi khi không khống chế được lời nói và hành động của mình, hơn nữa cô ta đã quen thấy anh ta nhẫn nhục chịu đựng nói gì nghe nấy nên đã không để ý tới có một số chuyện mình làm hơi quá đáng, và liệu anh ta có chịu đựng được hay không.