- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 580
- Cập nhật
Con rắn vàng
Nguyễn cầm trong tay băng đạn duy nhất còn lại. Làm chuyện này chàng cũng muốn ước lượng luôn những sự may mắn hên xui mà băng đạn sẽ đem đến cho chàng. Rồi ,sau một tiếng thở dài, đúng hơn là một tiếng rên nhỏ, chàng lắp băng đạn vào cây súng săn.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu treo trên một chiếc cột, Nguyễn nhìn những tia sáng lóng lánh lừa dối của những bức tường bao bọc cái mỏ vàng đã bị đào xới hết rồi. Chàng đã đổ mồ hôi và máu trong cái hốc này vì bị tiếng gọi và lòng ham muốn vàng lôi cuốn. Nhưng sau lần giàu sang đầu tiên, tất cả vàng chàng đào được đã bị chàng tiêu pha phung phí hết. Chàng tiêu số vàng đó trong thành phố chàng cư ngụ một cách thật thoải mái và không ưu tư cố làm cho mọi người hiểu là cái mỏ vàng của chàng sẽ không bao giờ cạn.Nhìn lại những chuyện đã qua, Nguyễn thấy chẳng còn giải pháp nào hơn giải pháp của băng đạn cuối cùng này.
Chàng biết chắc như vậy... sao chàng vẩn ngập ngừng?
Khi chàng đưa cây súng lên cao, chàng như nghe được tiếng đập dồn dập của con tim. Chàng ngừng tay nghe ngóng và chợt nhận ra có tiếng vó ngựa dập dồn, cấp bách từ ngoài đưa vào. Tiếng động này thật khó hiểu vì chỗ này chỉ toàn hầm hố, đất thì nứt nẻ… Nguyễn hạ cây súng xuống và đi vòng góc hầm để ra đến cửa ra vào của mỏ vàng... Ngoài trời nắng chói chang,vàng ấm.
Chàng há hốc miệng nhìn... một cô gái với mái tóc đen nhánh xỏa dài cúi người ôm cổ con ngựa đang chạy bán sống bán chết... hình như nó bị một con rắn rung chuông đe dọa và đã bỏ chạy như điên khùng...
Dưới cái nhìn của Nguyễn, con ngựa phóng vào một cái hố, ngã quị xuống và hất người kỵ mã ra khỏi người nó. Cô này văng ra ngoài, cong người lại xong nằm yên.
Cặp cây súng dưới nách, Nguyễn chạy ngay lại và quỳ xuống gần người đàn bà để xem nàng có bị thương gì nặng hay không. Nàng tỉnh ngay và đưa tay ngăn Thanh đừng đụng đến người nàng.
- Tôi không sao cả! Ông xem giúp con ngựa của tôi!
Nguyễn không chắc lắm về tình trạng của người đàn bà như nàng nói nhưng chàng vẩn theo lời nàng. Chàng đến gần con ngựa và đưa tay sờ từ ngực đến bụng của nó, chàng đã tìm ra chỗ nó bị gãy xương. Chàng xoay lại nhìn người phụ nữ và lắc đầu.
Người đàn bà trẻ với đầu tóc dài rối bời đứng lên một cách khó nhọc. Thân hình nàng run rẩy,chập choạng nhưng rồi cũng đứng vửng. Mặc dù bị bụi bám đầy nàng vẩn thật xinh đẹp. Rất quý phái là đằng khác! Nhưng không hiểu sao nàng lại đủ can đảm cởi ngựa một mình đến chốn này. Nàng có vẻ là một người đàn bà cương quyết, chuyên làm theo ý mình để thoát ra khỏi sự nhàm chán hàng ngày của đời sống nhưng vẩn giử được sự kính trọng của mọi người. Giờ phút này, với nét mặt đau đớn vì buồn, nàng không còn vẻ tự tin nữa. Nếu hiểu theo những cái nhìn kín đáo nàng gởi cho Nguyễn thì nàng không tán thành mấy bề ngoài của ông bạn mới. Chắc lúc này Nguyễn giống như một tên cục súc đang kiếm thú vật để hành hạ.
Chàng đưa tay xoa mặt, cố nhớ lại thời gian chàng cạo râu lần chót. Khi đó chàng đang ở trong thành phố, nằm chung giường với một người đàn bà mà sắc đẹp không thể nào so sánh được với người nữ kỵ mã tóc dài này. Chàng vẫn thường mơ ước có được trong tay những phụ nữ như vậy nhưng chưa bao giờ chàng được toại nguyện. Giờ đây, trước mặt chàng là người đàn bà trong mộng nhưng chàng cảm thấy bâng khuâng như đang nằm mơ. Những sợi tóc dài đen nhánh của người đàn bà trẻ run rẩy trong làn gió nhẹ của một buổi trưa nóng bỏng, nàng làm cho Nguyễn nghỉ đến tiếng thì thầm của vàng ,sức mạnh duy nhất để quyến rũ những người đàn bà đẹp.
Biết đâu chàng có thể thu xếp được....
Hãy dừng lại ngay! –chàng thầm nhủ- vào giờ phút này Nguyễn không có quyền phung phí thời giờ để nghỉ đến những chuyện đó. Chàng phải nghỉ ra cách làm sao đẩy được nàng đi nơi khác để chàng có thể thực hiện những gì chàng đang dự định làm khi nàng đi đến. Nếu chàng không bị mất cắp con ngựa thì chàng sẻ sung sướng cho người đàn bà này để nàng có thể trở về nhà ngay lúc này.
Chàng cảm thấy tội lỗi khi nghe tiếng con ngựa hí lên nho nhỏ, đầy chịu đựng nhưng Nguyễn chẳng làm một cử chỉ nào chứng tỏ chàng sẽ giúp con vật vô tội sớm chấm dứt những phút cuối đời đau đớn của nó.Người phụ nữ, cố gắng không nhìn đến con vật yêu quí của mình, cau mày một cách ngạc nhiên trước sự bất động của Thanh, nàng đưa tay chỉ cái súng đang nằm trong tay chàng và nói:
- Ông không...
Theo bản năng, Nguyễn kề súng lên vai, ngắm nghía và đưa tay tính bấm cò. Nhưng rồi chàng hạ cây súng xuống và đứng im như lo sợ một chuyện gì. Nàng đưa tay về phía cây súng:
- Nếu ông muốn, tôi sẽ...
Nguyễn càng cảm thấy mình đần độn hơn và xấu hổ hơn:
- Không,không phải như vậy đâu. Tôi xin lỗi bà nhưng tôi cần đến băng đạn đó. Bà cứ yên tâm, tôi sẽ giết chết con ngựa bằng cách khác.
Chàng dựng cây súng vào một hòn đá lớn, lượm một khúc gổ gần mục nát lên và đánh với tất cả sức mạnh mà chàng có vào con vật khốn khổ. Chàng làm chuyện này một cách giận dữ như muốn trút tất cả sự bất mãn của lòng chàng vào đôi bàn tay. Có tiếng động ghê tởm phát ra. Chàng nghe tiếng kêu sợ hãi của người đàn bà. Mặc dù sức mạnh của cú đánh làm bàn tay của chàng ê ẩm nhưng chàng vẫn không giết được con ngựa. Nguyễn liệng khúc gỗ qua một bên,rút cây dao mang bên sườn ra và cắt cổ con vật một cách thật dã man dù chàng biết người đàn bà đang nhìn chàng bằng đôi mắt ghê sợ. Chàng phải nhảy tránh sang một bên để khỏi bị máu từ cái cổ mở rộng của con ngựa bắn vào người. Trước khi bỏ lại con dao vào bao chàng chùi sạch máu bằng cách đâm nó xuống nhiều lần vào nền đất đầy sỏi đá. Làm xong chuyện đó, chàng lấy cây súng và xoay lại nhìn người đàn bà.
Đôi gò má của nàng đỏ au dưới lớp bụi và chàng hiểu ngay nàng đang nghỉ gì về chàng “Đồ đồ tể” nàng như muốn mắng vào mặt chàng.
Chàng làm một cử chỉ nhận lỗi:
-Tôi chỉ còn một băng đạn và tôi phải giử nó lại có chuyện cần.
-Tôi cũng thấy vậy, nàng trả lời.
Rõ ràng là nàng chẳng trông thấy gì cả nhưng cũng sẵn sàng tin chàng. Rời mắt khỏi con vật bị giết nàng xoay mặt đi hướng khác và nở một nụ cười gượng gạo,giả dối.
-Tôi không muốn làm phiền ông vì sự xui xẻo của tôi nhưng tôi phải tìm cách đi về nhà lại...
Nàng chờ câu trả lời nhưng chàng vẩn im lặng. Nụ cười của nàng tắt ngay trên môi và nàng nói tiếp:
- Vây thì để tôi phủi bụi xong sẽ đi bộ về nhà vậy.
Nguyễn bị xâu xé giữa hai ý muốn: Giữ nàng lại và mong cho nàng rời khỏi chổ này càng nhanh càng tốt. Chàng ngạc nhiên khi nghe tiếng mình trả lời:
- Khoan! bà hãy chờ đến hai giờ chiều. Có ông chủ nhà băng sẽ từ thành phố đến đây để quan sát cái mỏ mà tôi nhường cho ông ấy.
Nụ cười trên môi nàng trở lại.Nàng chọn một hòn đá nhẵn, chùi sạch và ngồi xuống.
- Ông là ông Nguyễn phải không? Tôi có nghe đến tên ông và cái mỏ vàng nữa. Thật ra ,tôi đã gặp ông nhiều lần ở thành phố.
Nguyễn thấy mặt chàng nóng bừng và cảm thấy hài lòng vì bộ râu mấy ngày chưa cạo của mình. Chàng tự hỏi không biết nàng đã gặp chàng ở đâu và trong hoàn cảnh nào. Chàng mong là không phải khi chàng đang tay cầm chai rượu tay ôm một cô gái nhảy.
Rồi bổng nhiên chàng chợt có một ý nghĩ quái dị, gần như vui sướng. Biết đâu chàng đã không từng làm cho cô gái quý phái này ghen tức và thèm muốn? Rồi chàng lại có một ý nghĩ ghê gớm hơn, một ý nghĩ vừa xấu xa vừa hờn giận.Người con gái này,người tượng trưng cho tiếng thầm thì của vàng – biết đâu cũng chỉ như chàng nghĩa là bị sự giàu sang lôi cuốn?
Kể cũng lạ lùng khi nàng lại chọn cởi ngựa đi chơi vào một nơi vắng vẻ có cái mỏ vàng của chàng. Phải chăng nàng cũng chạy theo những cái gì nàng thấy ở tầm tay, dể mua được và dể chiếm được?
Cái súng đang cầm ở tay đưa chàng về lại thực tế. Chàng không còn nhiều thời giờ nữa. Mặt trời đã bắt đầu xuống thấp.
Đầu óc rối bời, chàng cố tìm ra một cớ nào để có thể trở lại mỏ vàng... và không hiểu nàng sẽ nghĩ sao khi nghe tiếng súng nổ?
Chàng tập trung hết can đảm để hành động nhưng chợt cứng người lại vì lo sợ...
Người đàn bà hiểu nhầm phản ứng của chàng nên kiếm cách đưa câu chuyện trở về những gì nàng muốn nói, nàng bèn ngượng ngùng cười khẻ:
- Tôi xin lỗi đã không tự giới thiệu...tên tôi là Nguyễn Vũ Giang.
- Đừng nhúc nhích...chàng nói nhỏ một cách khẩn trương.
Nhưng lời cảnh giác đến quá chậm, Vũ Giang thấy chàng cứ nhìn về phía sau lưng nàng nên vội đứng dậy xem chuyện gì đã làm cho người đàn ông chú ý như vậy .
Và nàng trông thấy ngay con rắn.
Nó nằm dài theo hình chử S trong tư cách sẳn sàng để tấn công. Nó gần Vũ Giang đến nổi Nguyễn có thể trông thấy cái hố sâu trên mặt nó giữa đôi con mắt và lổ mủi của vào mổi bên của chiếc đầu nhọn hoát của nó.Cử động của Vũ Giang làm con rắn để ý đến nàng.
Thường thường một con rắn rung chuông cắn được người đứng cách nó khoảng một phần ba thân hình của nó nhưng nó cũng có thể cắn khi còn cách nó một khoảng dài bằng thân hình của nó. Con rắn này dài chừng một thước tám và Vũ Giang đứng cách nó chừng sáu mươi phân.
Nguyễn nuôi hy vọng khi thấy con vật không gây ra tiếng động nào. Chàng hy vọng nó sẽ không cắn Vũ Giang mặc dù chuyện rắn rung chuông khi cắn người có tiếng chuông rung chỉ là một huyền thoại hơn là sự thật.Sự im lặng đó cho Nguyễn đủ can đảm để không phải hành động gì cả mặc dù đôi mắt của Vũ Giang đang van xin chàng hảy giết ngay con rắn bằng băng đạn quí báu cuối cùng của chàng.
Tại sao Vũ Giang không đến đây sớm hơn hay trể hơn một tiếng đồng hồ? Tại sao lại đúng vào giờ phút này? Tại sao ở chốn này? Tại sao lại gặp chàng?
Thân hình của Vũ Giang chợt run lên. Đối với con rắn,mổi cử động bất thần là một sự đe dọa. Nếu mà nàng lăn ra ngất xỉu bây giờ thì thật là tai nạn! Đúng là người đàn bà phá hoại.
Cố kìm sự giận dữ, Nguyễn đưa cây súng lên, ngắm nghía xong lẩy cò.
Viên đạn trúng ngay con rắn và nó lăn ra dưới đất, im lìm, bất động ,cả người cong vòng lại. Viên đạn ghi trên thân hình con rắn những mảnh nhỏ giát vàng. Và nó đã cứu sống Vũ Giang.
Nàng chăm chú nhìn xác rắn bám đầy bụi của vàng. Hai mắt nàng cau lại xong trở nên tròn xoe. Với một đầu óc không còn cảm xúc, Nguyễn nhìn sự thay đổi trên gương mặt của người đàn bà đang cố che dấu sự hiểu biết vừa chợt đến.
- Cám ơn ông!-nàng nói bằng một giọng khàn đục.
Nguyễn chỉ trả lời bằng một cái gật đầu nhẹ.
Nàng đã hiểu tại sao chàng đã nhất định không dùng đến băng đạn mặc dù trong sự khẩn cấp. Chàng đã nhồi băng đạn bằng tất cả số vàng còn lại của cái mỏ thuộc quyền sở hửu của chàng. Chàng định sẽ “tưới” cái mỏ của chàng với hy vọng làm cho ông chủ nhà băng tưởng rằng cái mỏ này là một cái mỏ vàng còn thật nhiều, là một miếng mồi thật ngon, và sẽ mua lại bằng mọi giá.
Nguyễn cảm thấy gần như nhẹ nhỏm khi trông thấy đám bụi mờ từ xa gây nên bởi chiếc xe của ông chủ nhà băng. Chàng lấy mủi súng vớt xác con rắn và vất nó vào trong bụi rậm gần đó,xong liếc nhìn Vũ Giang. Khuôn mặt của nàng vẩn thản nhiên.
Trong khi hai người đứng chờ trong một sự im lặng nặng nề như vậy thì chiếc xe song mã của ông chủ ngân hàng hiện ra ở xa, trên chiếc ghế dài của chiếc xe có ông chủ nhà băng và người con trai. Khi trông thấy Nguyễn và người đứng chung ,người con trai cầm cương đánh nhẹ một roi và cho xe ngừng lại trong một hành động có vẻ nóng nảy. Anh ta cuốn sợi dây quanh cái roi xong mới nhảy xuống đất.
-Giang! Em làm gì ở đây vậy? (anh ta nhìn Nguyễn một cách đe dọa). Em có bị gì hay không?
- Không bị gì cả anh Bình ạ!
- Vậy chuyện gì đã xảy ra?vừa nói anh vừa đưa cho cô gái cái khăn tay và một cái bình đầy nước.
Nàng đở lấy một cách biết ơn và bắt đầu lau chùi khuôn mặt lấm lem của nàng.
- Con Hồng Lan nổi điên chạy lung tung và vấp phải hòn đá nên bị gảy chân.
Nàng đưa tay chỉ về phía xác con ngựa. Hai cha con ông chủ ngân hàng nhìn nhau xong cùng nhìn đi nơi khác.
- Ờ bây giờ thì ba hiểu tại sao có tiếng súng nổ rồi vậy!
Vũ Giang nghiêng đầu vào một bên và liếc nhìn Nguyễn.
-Đúng rồi đó ba!
Nàng không thể cưỡng lại ý muốn và hướng mắt nhìn về phía xác con rắn trong bụi rậm. Nàng thở dài thật mạnh và hỏi bằng một giọng run rẩy:
- Giờ ba cho con về nhà nghe!
- Nhất định rồi;
Ông chủ ngân hàng nhìn một cách thèm thuồng cửa ra vào của cái mỏ vàng xong cố dấu nét tham lam.
- Cho ba vài phút để dàn xếp chút chuyện làm ăn rồi mình đi về con nhé!
Ông quay lại nhìn, chàng không để cho ông kịp lên tiếng đã vội cướp lời:
- Tôi rất tiếc đã bắt ông đi xa một cách vô ích. Khi tôi đưa đề nghị cho ông, tôi tưởng đâu đã tìm được thêm một hố vàng mới nhưng rồi tôi biết tôi đã lầm. Chẳng có gì để mua bán cả. Không có gì đáng khai thác thêm trong cái mỏ này!
Người con trai vội đở Vũ Giang lên xe .
- Vậy thì cũng không có gì làm tiếc lắm vì chúng tôi không đến đây để về không, đem được chị tôi về cũng là một chuyện quý hóa.
Người cha có vẻ không hài lòng nhưng không nói gì cả.
Vũ Giang liếc trộm Nguyễn xong nghiêng đầu chào tạm biệt.sau đó, nàng có vẽ như chưa từng bao giờ biết hay gặp gở gì Nguyễn cả.
Người con trai cầm lại giây cương, lấy roi quất nhẹ vào người những con ngựa và nói thầm gì đó với Vũ Giang. Tiếng cười trong như giòng suối của nàng còn vang lại như tung tăng theo suối tóc đen nhánh của nàng.
Nguyễn nhìn họ đi xa và biến mất vào chân trời.
Chàng đưa tay xoa bộ râu, khuôn mặt có chiều suy nghĩ, xong đi vạch bụi rậm để tìm xác của con rắn chết. Chàng cẩn thận tìm kiếm vì không muốn bắt gặp người bạn lòng của con rắn độc. Thấy xác rắn, chàng lấy mủi súng lượm nó lên. Thân hình bất động của nó treo tòn teng ,một ngọn gió từ xa thổi lại như làm cho nó có vẻ sống động và những mảnh da nạm vàng của nó chiếu sáng trong ánh mặt trời.
Những mảnh vàng này đáng được giử lại. Chàng sẽ nhóm một ngọn lửa,đốt con rắn cho thành tro và sẽ dùng vải thô để lọc thứ tro này.Chỉ còn cách đó mới lấy lại được số vàng mà trước đây chàng dự định sẽ”tưới’caí mỏ vàng đã cạn của chàng.
Sau đó chàng sẽ tìm cách tiêu thụ nó:hoặc là với rượu và những cô gái ăn chơi trong thành phố hay là thuê xe đi về lại nông trại của gia đình chàng và sống một cuộc đời thầm lặng, êm ả nhưng khiêm tốn.
Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì hình như nhờ con rắn rung chuông này mà suốt cuộc đời còn lại chàng sẽ là người lương thiện, nếu không phải bắn nó chết bằng băng đạn bằng vàng...chàng sẽ có một cuộc đời khác vương giả hơn vì đã lừa được ông chủ ngân hàng tham lam nhưng liệu lương tâm chàng có được yên ổn hay không và cuộc đời trác táng với món tiền bất lương kiếm được sẽ đưa chàng về đâu?
Nguyễn cầm trong tay băng đạn duy nhất còn lại. Làm chuyện này chàng cũng muốn ước lượng luôn những sự may mắn hên xui mà băng đạn sẽ đem đến cho chàng. Rồi ,sau một tiếng thở dài, đúng hơn là một tiếng rên nhỏ, chàng lắp băng đạn vào cây súng săn.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu treo trên một chiếc cột, Nguyễn nhìn những tia sáng lóng lánh lừa dối của những bức tường bao bọc cái mỏ vàng đã bị đào xới hết rồi. Chàng đã đổ mồ hôi và máu trong cái hốc này vì bị tiếng gọi và lòng ham muốn vàng lôi cuốn. Nhưng sau lần giàu sang đầu tiên, tất cả vàng chàng đào được đã bị chàng tiêu pha phung phí hết. Chàng tiêu số vàng đó trong thành phố chàng cư ngụ một cách thật thoải mái và không ưu tư cố làm cho mọi người hiểu là cái mỏ vàng của chàng sẽ không bao giờ cạn.Nhìn lại những chuyện đã qua, Nguyễn thấy chẳng còn giải pháp nào hơn giải pháp của băng đạn cuối cùng này.
Chàng biết chắc như vậy... sao chàng vẩn ngập ngừng?
Khi chàng đưa cây súng lên cao, chàng như nghe được tiếng đập dồn dập của con tim. Chàng ngừng tay nghe ngóng và chợt nhận ra có tiếng vó ngựa dập dồn, cấp bách từ ngoài đưa vào. Tiếng động này thật khó hiểu vì chỗ này chỉ toàn hầm hố, đất thì nứt nẻ… Nguyễn hạ cây súng xuống và đi vòng góc hầm để ra đến cửa ra vào của mỏ vàng... Ngoài trời nắng chói chang,vàng ấm.
Chàng há hốc miệng nhìn... một cô gái với mái tóc đen nhánh xỏa dài cúi người ôm cổ con ngựa đang chạy bán sống bán chết... hình như nó bị một con rắn rung chuông đe dọa và đã bỏ chạy như điên khùng...
Dưới cái nhìn của Nguyễn, con ngựa phóng vào một cái hố, ngã quị xuống và hất người kỵ mã ra khỏi người nó. Cô này văng ra ngoài, cong người lại xong nằm yên.
Cặp cây súng dưới nách, Nguyễn chạy ngay lại và quỳ xuống gần người đàn bà để xem nàng có bị thương gì nặng hay không. Nàng tỉnh ngay và đưa tay ngăn Thanh đừng đụng đến người nàng.
- Tôi không sao cả! Ông xem giúp con ngựa của tôi!
Nguyễn không chắc lắm về tình trạng của người đàn bà như nàng nói nhưng chàng vẩn theo lời nàng. Chàng đến gần con ngựa và đưa tay sờ từ ngực đến bụng của nó, chàng đã tìm ra chỗ nó bị gãy xương. Chàng xoay lại nhìn người phụ nữ và lắc đầu.
Người đàn bà trẻ với đầu tóc dài rối bời đứng lên một cách khó nhọc. Thân hình nàng run rẩy,chập choạng nhưng rồi cũng đứng vửng. Mặc dù bị bụi bám đầy nàng vẩn thật xinh đẹp. Rất quý phái là đằng khác! Nhưng không hiểu sao nàng lại đủ can đảm cởi ngựa một mình đến chốn này. Nàng có vẻ là một người đàn bà cương quyết, chuyên làm theo ý mình để thoát ra khỏi sự nhàm chán hàng ngày của đời sống nhưng vẩn giử được sự kính trọng của mọi người. Giờ phút này, với nét mặt đau đớn vì buồn, nàng không còn vẻ tự tin nữa. Nếu hiểu theo những cái nhìn kín đáo nàng gởi cho Nguyễn thì nàng không tán thành mấy bề ngoài của ông bạn mới. Chắc lúc này Nguyễn giống như một tên cục súc đang kiếm thú vật để hành hạ.
Chàng đưa tay xoa mặt, cố nhớ lại thời gian chàng cạo râu lần chót. Khi đó chàng đang ở trong thành phố, nằm chung giường với một người đàn bà mà sắc đẹp không thể nào so sánh được với người nữ kỵ mã tóc dài này. Chàng vẫn thường mơ ước có được trong tay những phụ nữ như vậy nhưng chưa bao giờ chàng được toại nguyện. Giờ đây, trước mặt chàng là người đàn bà trong mộng nhưng chàng cảm thấy bâng khuâng như đang nằm mơ. Những sợi tóc dài đen nhánh của người đàn bà trẻ run rẩy trong làn gió nhẹ của một buổi trưa nóng bỏng, nàng làm cho Nguyễn nghỉ đến tiếng thì thầm của vàng ,sức mạnh duy nhất để quyến rũ những người đàn bà đẹp.
Biết đâu chàng có thể thu xếp được....
Hãy dừng lại ngay! –chàng thầm nhủ- vào giờ phút này Nguyễn không có quyền phung phí thời giờ để nghỉ đến những chuyện đó. Chàng phải nghỉ ra cách làm sao đẩy được nàng đi nơi khác để chàng có thể thực hiện những gì chàng đang dự định làm khi nàng đi đến. Nếu chàng không bị mất cắp con ngựa thì chàng sẻ sung sướng cho người đàn bà này để nàng có thể trở về nhà ngay lúc này.
Chàng cảm thấy tội lỗi khi nghe tiếng con ngựa hí lên nho nhỏ, đầy chịu đựng nhưng Nguyễn chẳng làm một cử chỉ nào chứng tỏ chàng sẽ giúp con vật vô tội sớm chấm dứt những phút cuối đời đau đớn của nó.Người phụ nữ, cố gắng không nhìn đến con vật yêu quí của mình, cau mày một cách ngạc nhiên trước sự bất động của Thanh, nàng đưa tay chỉ cái súng đang nằm trong tay chàng và nói:
- Ông không...
Theo bản năng, Nguyễn kề súng lên vai, ngắm nghía và đưa tay tính bấm cò. Nhưng rồi chàng hạ cây súng xuống và đứng im như lo sợ một chuyện gì. Nàng đưa tay về phía cây súng:
- Nếu ông muốn, tôi sẽ...
Nguyễn càng cảm thấy mình đần độn hơn và xấu hổ hơn:
- Không,không phải như vậy đâu. Tôi xin lỗi bà nhưng tôi cần đến băng đạn đó. Bà cứ yên tâm, tôi sẽ giết chết con ngựa bằng cách khác.
Chàng dựng cây súng vào một hòn đá lớn, lượm một khúc gổ gần mục nát lên và đánh với tất cả sức mạnh mà chàng có vào con vật khốn khổ. Chàng làm chuyện này một cách giận dữ như muốn trút tất cả sự bất mãn của lòng chàng vào đôi bàn tay. Có tiếng động ghê tởm phát ra. Chàng nghe tiếng kêu sợ hãi của người đàn bà. Mặc dù sức mạnh của cú đánh làm bàn tay của chàng ê ẩm nhưng chàng vẫn không giết được con ngựa. Nguyễn liệng khúc gỗ qua một bên,rút cây dao mang bên sườn ra và cắt cổ con vật một cách thật dã man dù chàng biết người đàn bà đang nhìn chàng bằng đôi mắt ghê sợ. Chàng phải nhảy tránh sang một bên để khỏi bị máu từ cái cổ mở rộng của con ngựa bắn vào người. Trước khi bỏ lại con dao vào bao chàng chùi sạch máu bằng cách đâm nó xuống nhiều lần vào nền đất đầy sỏi đá. Làm xong chuyện đó, chàng lấy cây súng và xoay lại nhìn người đàn bà.
Đôi gò má của nàng đỏ au dưới lớp bụi và chàng hiểu ngay nàng đang nghỉ gì về chàng “Đồ đồ tể” nàng như muốn mắng vào mặt chàng.
Chàng làm một cử chỉ nhận lỗi:
-Tôi chỉ còn một băng đạn và tôi phải giử nó lại có chuyện cần.
-Tôi cũng thấy vậy, nàng trả lời.
Rõ ràng là nàng chẳng trông thấy gì cả nhưng cũng sẵn sàng tin chàng. Rời mắt khỏi con vật bị giết nàng xoay mặt đi hướng khác và nở một nụ cười gượng gạo,giả dối.
-Tôi không muốn làm phiền ông vì sự xui xẻo của tôi nhưng tôi phải tìm cách đi về nhà lại...
Nàng chờ câu trả lời nhưng chàng vẩn im lặng. Nụ cười của nàng tắt ngay trên môi và nàng nói tiếp:
- Vây thì để tôi phủi bụi xong sẽ đi bộ về nhà vậy.
Nguyễn bị xâu xé giữa hai ý muốn: Giữ nàng lại và mong cho nàng rời khỏi chổ này càng nhanh càng tốt. Chàng ngạc nhiên khi nghe tiếng mình trả lời:
- Khoan! bà hãy chờ đến hai giờ chiều. Có ông chủ nhà băng sẽ từ thành phố đến đây để quan sát cái mỏ mà tôi nhường cho ông ấy.
Nụ cười trên môi nàng trở lại.Nàng chọn một hòn đá nhẵn, chùi sạch và ngồi xuống.
- Ông là ông Nguyễn phải không? Tôi có nghe đến tên ông và cái mỏ vàng nữa. Thật ra ,tôi đã gặp ông nhiều lần ở thành phố.
Nguyễn thấy mặt chàng nóng bừng và cảm thấy hài lòng vì bộ râu mấy ngày chưa cạo của mình. Chàng tự hỏi không biết nàng đã gặp chàng ở đâu và trong hoàn cảnh nào. Chàng mong là không phải khi chàng đang tay cầm chai rượu tay ôm một cô gái nhảy.
Rồi bổng nhiên chàng chợt có một ý nghĩ quái dị, gần như vui sướng. Biết đâu chàng đã không từng làm cho cô gái quý phái này ghen tức và thèm muốn? Rồi chàng lại có một ý nghĩ ghê gớm hơn, một ý nghĩ vừa xấu xa vừa hờn giận.Người con gái này,người tượng trưng cho tiếng thầm thì của vàng – biết đâu cũng chỉ như chàng nghĩa là bị sự giàu sang lôi cuốn?
Kể cũng lạ lùng khi nàng lại chọn cởi ngựa đi chơi vào một nơi vắng vẻ có cái mỏ vàng của chàng. Phải chăng nàng cũng chạy theo những cái gì nàng thấy ở tầm tay, dể mua được và dể chiếm được?
Cái súng đang cầm ở tay đưa chàng về lại thực tế. Chàng không còn nhiều thời giờ nữa. Mặt trời đã bắt đầu xuống thấp.
Đầu óc rối bời, chàng cố tìm ra một cớ nào để có thể trở lại mỏ vàng... và không hiểu nàng sẽ nghĩ sao khi nghe tiếng súng nổ?
Chàng tập trung hết can đảm để hành động nhưng chợt cứng người lại vì lo sợ...
Người đàn bà hiểu nhầm phản ứng của chàng nên kiếm cách đưa câu chuyện trở về những gì nàng muốn nói, nàng bèn ngượng ngùng cười khẻ:
- Tôi xin lỗi đã không tự giới thiệu...tên tôi là Nguyễn Vũ Giang.
- Đừng nhúc nhích...chàng nói nhỏ một cách khẩn trương.
Nhưng lời cảnh giác đến quá chậm, Vũ Giang thấy chàng cứ nhìn về phía sau lưng nàng nên vội đứng dậy xem chuyện gì đã làm cho người đàn ông chú ý như vậy .
Và nàng trông thấy ngay con rắn.
Nó nằm dài theo hình chử S trong tư cách sẳn sàng để tấn công. Nó gần Vũ Giang đến nổi Nguyễn có thể trông thấy cái hố sâu trên mặt nó giữa đôi con mắt và lổ mủi của vào mổi bên của chiếc đầu nhọn hoát của nó.Cử động của Vũ Giang làm con rắn để ý đến nàng.
Thường thường một con rắn rung chuông cắn được người đứng cách nó khoảng một phần ba thân hình của nó nhưng nó cũng có thể cắn khi còn cách nó một khoảng dài bằng thân hình của nó. Con rắn này dài chừng một thước tám và Vũ Giang đứng cách nó chừng sáu mươi phân.
Nguyễn nuôi hy vọng khi thấy con vật không gây ra tiếng động nào. Chàng hy vọng nó sẽ không cắn Vũ Giang mặc dù chuyện rắn rung chuông khi cắn người có tiếng chuông rung chỉ là một huyền thoại hơn là sự thật.Sự im lặng đó cho Nguyễn đủ can đảm để không phải hành động gì cả mặc dù đôi mắt của Vũ Giang đang van xin chàng hảy giết ngay con rắn bằng băng đạn quí báu cuối cùng của chàng.
Tại sao Vũ Giang không đến đây sớm hơn hay trể hơn một tiếng đồng hồ? Tại sao lại đúng vào giờ phút này? Tại sao ở chốn này? Tại sao lại gặp chàng?
Thân hình của Vũ Giang chợt run lên. Đối với con rắn,mổi cử động bất thần là một sự đe dọa. Nếu mà nàng lăn ra ngất xỉu bây giờ thì thật là tai nạn! Đúng là người đàn bà phá hoại.
Cố kìm sự giận dữ, Nguyễn đưa cây súng lên, ngắm nghía xong lẩy cò.
Viên đạn trúng ngay con rắn và nó lăn ra dưới đất, im lìm, bất động ,cả người cong vòng lại. Viên đạn ghi trên thân hình con rắn những mảnh nhỏ giát vàng. Và nó đã cứu sống Vũ Giang.
Nàng chăm chú nhìn xác rắn bám đầy bụi của vàng. Hai mắt nàng cau lại xong trở nên tròn xoe. Với một đầu óc không còn cảm xúc, Nguyễn nhìn sự thay đổi trên gương mặt của người đàn bà đang cố che dấu sự hiểu biết vừa chợt đến.
- Cám ơn ông!-nàng nói bằng một giọng khàn đục.
Nguyễn chỉ trả lời bằng một cái gật đầu nhẹ.
Nàng đã hiểu tại sao chàng đã nhất định không dùng đến băng đạn mặc dù trong sự khẩn cấp. Chàng đã nhồi băng đạn bằng tất cả số vàng còn lại của cái mỏ thuộc quyền sở hửu của chàng. Chàng định sẽ “tưới” cái mỏ của chàng với hy vọng làm cho ông chủ nhà băng tưởng rằng cái mỏ này là một cái mỏ vàng còn thật nhiều, là một miếng mồi thật ngon, và sẽ mua lại bằng mọi giá.
Nguyễn cảm thấy gần như nhẹ nhỏm khi trông thấy đám bụi mờ từ xa gây nên bởi chiếc xe của ông chủ nhà băng. Chàng lấy mủi súng vớt xác con rắn và vất nó vào trong bụi rậm gần đó,xong liếc nhìn Vũ Giang. Khuôn mặt của nàng vẩn thản nhiên.
Trong khi hai người đứng chờ trong một sự im lặng nặng nề như vậy thì chiếc xe song mã của ông chủ ngân hàng hiện ra ở xa, trên chiếc ghế dài của chiếc xe có ông chủ nhà băng và người con trai. Khi trông thấy Nguyễn và người đứng chung ,người con trai cầm cương đánh nhẹ một roi và cho xe ngừng lại trong một hành động có vẻ nóng nảy. Anh ta cuốn sợi dây quanh cái roi xong mới nhảy xuống đất.
-Giang! Em làm gì ở đây vậy? (anh ta nhìn Nguyễn một cách đe dọa). Em có bị gì hay không?
- Không bị gì cả anh Bình ạ!
- Vậy chuyện gì đã xảy ra?vừa nói anh vừa đưa cho cô gái cái khăn tay và một cái bình đầy nước.
Nàng đở lấy một cách biết ơn và bắt đầu lau chùi khuôn mặt lấm lem của nàng.
- Con Hồng Lan nổi điên chạy lung tung và vấp phải hòn đá nên bị gảy chân.
Nàng đưa tay chỉ về phía xác con ngựa. Hai cha con ông chủ ngân hàng nhìn nhau xong cùng nhìn đi nơi khác.
- Ờ bây giờ thì ba hiểu tại sao có tiếng súng nổ rồi vậy!
Vũ Giang nghiêng đầu vào một bên và liếc nhìn Nguyễn.
-Đúng rồi đó ba!
Nàng không thể cưỡng lại ý muốn và hướng mắt nhìn về phía xác con rắn trong bụi rậm. Nàng thở dài thật mạnh và hỏi bằng một giọng run rẩy:
- Giờ ba cho con về nhà nghe!
- Nhất định rồi;
Ông chủ ngân hàng nhìn một cách thèm thuồng cửa ra vào của cái mỏ vàng xong cố dấu nét tham lam.
- Cho ba vài phút để dàn xếp chút chuyện làm ăn rồi mình đi về con nhé!
Ông quay lại nhìn, chàng không để cho ông kịp lên tiếng đã vội cướp lời:
- Tôi rất tiếc đã bắt ông đi xa một cách vô ích. Khi tôi đưa đề nghị cho ông, tôi tưởng đâu đã tìm được thêm một hố vàng mới nhưng rồi tôi biết tôi đã lầm. Chẳng có gì để mua bán cả. Không có gì đáng khai thác thêm trong cái mỏ này!
Người con trai vội đở Vũ Giang lên xe .
- Vậy thì cũng không có gì làm tiếc lắm vì chúng tôi không đến đây để về không, đem được chị tôi về cũng là một chuyện quý hóa.
Người cha có vẻ không hài lòng nhưng không nói gì cả.
Vũ Giang liếc trộm Nguyễn xong nghiêng đầu chào tạm biệt.sau đó, nàng có vẽ như chưa từng bao giờ biết hay gặp gở gì Nguyễn cả.
Người con trai cầm lại giây cương, lấy roi quất nhẹ vào người những con ngựa và nói thầm gì đó với Vũ Giang. Tiếng cười trong như giòng suối của nàng còn vang lại như tung tăng theo suối tóc đen nhánh của nàng.
Nguyễn nhìn họ đi xa và biến mất vào chân trời.
Chàng đưa tay xoa bộ râu, khuôn mặt có chiều suy nghĩ, xong đi vạch bụi rậm để tìm xác của con rắn chết. Chàng cẩn thận tìm kiếm vì không muốn bắt gặp người bạn lòng của con rắn độc. Thấy xác rắn, chàng lấy mủi súng lượm nó lên. Thân hình bất động của nó treo tòn teng ,một ngọn gió từ xa thổi lại như làm cho nó có vẻ sống động và những mảnh da nạm vàng của nó chiếu sáng trong ánh mặt trời.
Những mảnh vàng này đáng được giử lại. Chàng sẽ nhóm một ngọn lửa,đốt con rắn cho thành tro và sẽ dùng vải thô để lọc thứ tro này.Chỉ còn cách đó mới lấy lại được số vàng mà trước đây chàng dự định sẽ”tưới’caí mỏ vàng đã cạn của chàng.
Sau đó chàng sẽ tìm cách tiêu thụ nó:hoặc là với rượu và những cô gái ăn chơi trong thành phố hay là thuê xe đi về lại nông trại của gia đình chàng và sống một cuộc đời thầm lặng, êm ả nhưng khiêm tốn.
Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì hình như nhờ con rắn rung chuông này mà suốt cuộc đời còn lại chàng sẽ là người lương thiện, nếu không phải bắn nó chết bằng băng đạn bằng vàng...chàng sẽ có một cuộc đời khác vương giả hơn vì đã lừa được ông chủ ngân hàng tham lam nhưng liệu lương tâm chàng có được yên ổn hay không và cuộc đời trác táng với món tiền bất lương kiếm được sẽ đưa chàng về đâu?