Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Tôi cầm kết quả xét nghiệm trên tay, trong lòng vừa mừng vừa hồi hộp. Tôi không ngờ... tôi vậy mà lại có thai... tôi... tôi...
Tìm ghế đá ngồi xuống, tôi cứ nhìn chằm chằm vào dòng kết luận dưới cùng, thai 5 tuần tuổi... con của tôi được 5 tuần tuổi rồi!
Quá nhiều cảm xúc cùng xuất hiện trong một lúc, nhất thời tôi không biết phải thể hiện cảm xúc gì là hợp lý nhất nữa. Cho giấy khám thai vào trong túi, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình xoa nhè nhẹ. Đứa bé tôi mong mỏi từ lâu, đứa con chung của tôi và Quân Trực. Cúi đầu xuống nhìn bụng mình, tôi khẽ nói:
- Con ơi, ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ nhé con.
Vừa mừng ấy chứ vừa lo, bác sĩ nói lần trước tôi bị sảy thai nên lần này phải thật cẩn thận. Đừng nên để cảm xúc lên xuống quá mạnh cũng đừng để cơ thể chịu nhiều mệt mỏi. Người bình thường mang thai đã là khó khăn, tôi đây phải chấp nhận nhiều khó khăn hơn nữa. Cũng không chắc thai kỳ của tôi có khỏe mạnh hay không, bác sĩ luôn miệng bảo tôi phải thật cẩn thận.
Chuyện tôi mang thai, tôi chưa báo cho Quân Trực biết, ngoài con Kiều ra thì tôi vẫn chưa nói cho ai kể cả là mẹ tôi. Cũng không biết có phải bản năng làm mẹ luôn lo xa hay không mà khi biết những thứ có khả năng làm hại đến con mình, tôi thật sự bài xích.
Quân Trực, anh ấy là ba của con tôi, anh ấy chắc chắn không làm hại đến con của mình, nhưng còn những người xung quanh anh ấy... tôi đây thật sự không chắc. Trước khi em bé trong bụng được 8 tuần tuổi, tôi nhất định sẽ không nói cho Quân Trực biết chuyện này.
Lần mang thai này, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải bảo toàn sinh mạng cho con của tôi... nhất định!
___________________
Ở nhà tôi vẫn sinh hoạt ăn uống như bình thường, chỉ là mọi thứ sẽ cẩn thận và dè chừng hơn trước nhiều. Con Kiều gửi qua cho tôi một sớ danh sách những thứ kiêng cử khi mang thai mấy tháng đầu, so với tôi, con bạn tôi còn khẩn trương hơn tôi rất nhiều.
Quân Trực vẫn không biết gì, có đôi khi nhìn anh tôi mủi lòng rất muốn nói cho anh biết nhưng khi suy nghĩ lại tôi lại thôi không muốn nói nữa. Chuyện của Trà và bé Su vẫn còn rắc rối lắm, từ cái hôm tôi và Quân Trực gây nhau đến giờ, ngày nào bà nội cũng chạy sang nhà tôi khóc thuê dùm cho Trà. Mặc dù biết cô ấy bị bệnh hiểm nghèo nhưng nhìn thấy bà nội bị cô ấy lợi dụng, tôi cứ cảm thấy cô ấy ma mãnh kiểu gì ấy. Bé Su dạo này cứ kêu tôi gọi cho mẹ nó, có khi tôi không gọi, con bé liền mếu máo khóc toáng lên đòi tôi phải gọi. Với cái tình hình này, nếu Trà biết tôi có thai... tôi sợ sẽ có chuyện xảy ra mất.
Biết rằng Trà chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng mà tôi nói thật, trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra hết. Chưa kể tầm này Quân Trực vẫn đang tạo áp lực cho cô ta, nhỡ đâu cô ta cùng đường lại vồ đến mẹ con tôi thì sao. Được thì ăn cả, ngã thì về không, đằng nào thì cô ta cũng còn cái gì để mất nữa đâu chứ. Ai chứ Trà... tôi không tin được.
Quân Trực đi làm về, trên tay anh là túi to túi nhỏ trà sữa bánh tráng lỉnh kỉnh các thứ. Sau cái hôm gây nhau ỏm tỏi nửa đêm, bọn tôi huề nhau trong tích tắc. Quân Trực xin lỗi tôi, tôi thì cũng hiểu rõ sự khó xử của anh ấy nên tôi không đem chuyện này ra nói nữa. Gây nhau để hiểu nhau nhiều hơn, chung quy là cũng tốt chứ không xấu. Riêng về chuyện Trà bị bệnh, tôi nghe rồi để trong lòng chứ không nói cũng không hỏi anh về vấn đề này. Đó là chuyện riêng của cô ấy, tôi hỏi nhiều để làm gì, tôi cũng không thể giúp được gì... hỏi ra có khi lại làm cho Quân Trực thêm khó xử.
- Hôm qua là bánh tráng, hôm nay cũng bánh tráng, ngày mai đổi món đi, em ăn bánh tráng nhiều nóng lắm.
Miệng thì lầm bầm nhưng tay vẫn xé bánh tráng trộn muối cho tôi rất chuyên nghiệp. Trộn xong, anh không quên cướp một miếng rồi mới đưa tới tay tôi, anh nói:
- Anh ăn miếng nào đỡ miếng đó nhưng công nhận là bánh tráng này ngon thiệt.
Tôi cười xuỳ, cho một miếng bánh tráng vào miệng nhai nhai, cảm giác thoải mái vô cùng. Kể cũng lạ, từ lúc biết có thai tới giờ, tôi ngày nào cũng ăn bánh tráng, ăn bánh tráng uống trà sữa trừ cơm cũng được.
- Ngon mà, anh ăn ké anh ghiền cho coi.
- Mẹ Hòa ơi, mẹ Hòa gọi điện cho mẹ con đi.
Nghe tiếng kêu nũng nịu của bé Su, tôi liền buông bịch bánh tráng xuống bàn. Chờ con bé đi tới rồi ôm con bé vào người, tôi quay sang nhìn Quân Trực, ý là muốn hỏi anh có nên gọi cho Trà hay không. Quân Trực vô cùng thương bé Su nhưng tầm này anh đang cách ly con bé khỏi Trà, chỉ cần bé Su nhắc tới mẹ của nó, anh liền nổi cáu ngay.
- Ba nói với con bao nhiêu lần rồi, sau này không được gọi cho mẹ Trà nữa.
Bé Su mếu máo, con bé nũng nịu làm vạ trong lòng tôi. Bình thường thì không sao, nay trong bụng tôi có em bé, tôi tất nhiên là không để bé Su vô tình làm ảnh hưởng đến em bé trong bụng được. Bé Su còn nhỏ không biết gì nhưng tôi thì lại khác, tôi không thể để cả hai đứa con của tôi gặp chuyện không may được. Thấy con bé cựa quậy càng lúc càng mạnh, tay chân bé con cứ đập qua đập lại vào người tôi liên tục, tôi liền nhẹ nhàng đẩy bé con ra nhưng vòng tay vẫn ôm lấy con bé, tôi khẽ nói:
- Su, đừng làm nũng như vậy chứ con.
Bé Su oà lên khóc, bé con nhìn tôi đầy uất ức:
- Mẹ Hòa... không thương Su... ba Trực không thương Su... Su nhớ mẹ... nhớ mẹ...
Quân Trực có chút không vui, anh định mắng con bé thì tôi đã vội đi tới bồng bé Su lên. Tôi nhìn anh, tôi nói:
- Con nó nhớ mẹ... anh đừng mắng con nữa.
- Nhưng em thấy nó làm nũng không, bữa nay lại học làm nũng ăn vạ nữa.
- Con nít đứa nào chả vậy, anh dạy con từ từ chứ anh.
Nói rồi, tôi quay sang bé Su, tôi dịu giọng:
- Mẹ nói với Su rồi mà, hôm qua con vừa gọi cho mẹ Trà nên hôm nay mình không được gọi nữa. Bé Su ngoan, con nít mà ngoan ai lại ăn vạ xấu xí.
Bé Su dựa vào người tôi khóc rắm rức, con bé hít hít nghe thương không chịu được. Tội nghiệp, con nít quen hơi mẹ, đang yên đang lành tự dưng bắt xa mẹ đứa nào chả nhớ khóc loạn lên. Thiệt khổ cho con gái tôi.
Nghĩ nghĩ tôi liền bồng con bé vào phòng rửa mặt vệ sinh cá nhân, cho con bé uống sữa rồi dỗ bé con ngủ. Đúng là trẻ con, mới khóc bù lu bù loa đây mà giờ đã ngủ quên trời quên đất. Thấy con bé đã ngủ, tôi mới bồng con bé sang phòng mẹ chồng tôi để bà trông, kể từ lúc Trà đi tới giờ, bé Su toàn ngủ với bà nội.
Haiz, nghĩ cái cảnh bé Su xa mẹ ruột mà tôi chạnh lòng dùm cho con bé. Phải tôi là Trà chắc tôi nhớ con tới điên lên mất, gì thì gì chứ con mình dứt ruột đẻ ra, xa con chịu sao nổi.
______________
Tôi hôm nay không đi học nên tôi đi đón bé Su sớm, đưa con bé đi mua búp bê rồi về lại nhà. Cho con bé ăn cơm tắm rửa xong xuôi, tôi để con bé cho bà nội trông, tôi lên phòng tắm rửa kẻo tối trời.
Tắm rửa xong, tôi mới đi xuống nhà phụ chị bếp nấu cơm, vừa bước được mấy bước xuống cầu thang, tôi tá hỏa khi thấy bé Su đang tìm cách trèo lên đầu tủ với lấy điện thoại bàn.
Ôi mẹ ơi, con bé đang đu lên cái tủ... kiểu này nếu không ngã xuống đất thì chắc chắn sẽ bị tủ ngã ngang ra đè. Tôi nhìn cái tủ lung lay không vững mà hồn phách tôi muốn bay lên mây, nghĩ gì tầm này nữa, chạy tới cứu con bé trước khi quá muộn.
Tôi chạy như bay xuống cầu thang, vừa chạy tôi vừa hét lên:
- Su... trèo xuống... trèo xuống mau.
Con bé thấy tôi phát hiện liền hoảng loạn buông tay cho ngã xuống. Tôi chạy tới thì con bé đã ngã xuống sàn nhà, tôi thấy bé con ôm cái tay trái khóc loạn lên.
- Huhu.... đau quá... đau quá...
Thấy con bé khóc đến điếng người, tôi liền ngồi xuống bồng con bé vào lòng, tôi hỏi:
- Con sao vậy Su? Con đau chỗ nào? Chỗ này phải không?
Tôi vừa hỏi vừa chạm vào khuỷu tay con bé, tay tôi vừa chạm nhẹ con bé đã hét ầm lên khàn cả giọng. Thôi không ổn rồi, một là trật tay, còn hai là gãy tay rồi.
Vừa dỗ con bé tôi vừa chạy vào hô hoán cho mẹ chồng tôi biết, tôi với bà định là kêu taxi đưa bé Su tới bệnh viện cấp cứu thì Quân Trực về. Thấy con bị như vậy, anh tức tốc quay xe rồi chở hết lên bệnh viện. Ngồi trên xe, bé Su khóc ngất không ngừng, nghe con bé khóc mà lòng tôi xót vô cùng. Vừa khóc con bé vừa vùng vẫy, chắc là đau dữ lắm.
Vào cấp cứu, bác sĩ chuẩn đoán là gãy tay phải sắp xương bó bột. Loay hoay ở bệnh viện cả buổi, cuối cùng bé con cũng bó bột xong. Bác sĩ cho bé con nằm lại theo dõi một chút nữa mới cho về, đồng thời cho uống thêm thuốc giảm đau.
Tôi ngồi trên giường ôm con bé vào lòng, vỗ nhè nhẹ ru cho con bé ngủ. Tôi nhớ lúc nhỏ mỗi khi tôi bị bệnh, mẹ tôi lúc nào cũng trực kế bên không dám rời. Nhớ lại lúc nãy, bé Su luôn miệng kêu mẹ Trà... mẹ Trà... thấy mà thương đứt ruột.
Chắc là do có thai, cảm xúc tôi lên xuống thất thường nên khi nghĩ tới tình mẫu tử, tôi lại đỏ mi mắt. Quân Trực đi tới xoa xoa vai tôi, bộ đồng phục cơ phó vẫn còn mặc trên người, gương mặt anh vô cùng mệt mỏi nhưng giọng anh vẫn rất dịu dàng khi nói chuyện với tôi.
- Em mệt à? Mệt thì ngồi nghỉ một chút đi, để anh canh chừng bé Su cho.
Tôi lắc đầu:
- Em bình thường mà...
Mẹ chồng tôi ngồi cạnh bên nãy giờ, giờ bà mới lên tiếng nói với Quân Trực:
- Mẹ gọi báo cho con Trà một tiếng...
Nghe đến tên Trà, Quân Trực cau có trả lời:
- Không cần gọi, Su là con gái của con với Hoà, không liên quan tới cô ta nữa.
Mặt mẹ chồng tôi nghệch ra, bà lúng túng:
- Hồi nãy bà nội con gọi cho mẹ, mẹ quýnh quá nên lỡ miệng nói... không biết bà nội có nói lại với con Trà hay không nữa...
Lần này chồng tôi giận thật sự, anh quát lên:
- Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, bà nội gọi mẹ đừng nghe, lúc trước không nhận con nhận cháu, bây giờ nhận làm quái gì nữa. Bà nội có thương mẹ đâu, mẹ nể nang làm cái gì...
- Nhưng dù sao cũng là bà nội của con, để con nhận tổ tiên chứ Trực.
- Tổ tiên gì loại gia đình đó, con có mẹ chứ không có ba, bên nội có cũng được không có cũng được. Mà không có đi, cho khoẻ, bà nội như vậy... con cũng không muốn nhận. Mẹ khổ cả đời rồi, về già nên sống vui vẻ, mẹ đưa bà ấy về nhà, mẹ không thấy mệt hả?
Mẹ chồng tôi bị anh quát đến đỏ mặt, bà nghẹn giọng:
- Mày bây giờ lớn rồi, đủ lông đủ cánh nên không nghe mẹ nữa. Mẹ tốt với bà ấy cũng vì suy nghĩ cho mày, cả chuyện nhận con bé Su nữa, mẹ cũng...
Quân Trực nhíu chặt chân mày, anh hỏi:
- Chuyện nhận bé Su là chuyện gì? Mẹ nói vậy là sao?
Mẹ chồng tôi định nói nhưng giữa chừng lại ngưng, Quân Trực đang định hỏi bà thì bên ngoài đã nghe tiếng khóc vang lên. Nếu tôi đoán không lầm, tiếng khóc này chắc là của Trà.
Y như tôi dự đoán, người đang khóc ngoài cửa là Trà. Trà chạy vào quá nhanh, Quân Trực cản lại không kịp nên cô ấy làm cho bé Su vừa ngủ đã tỉnh. Bé con nhìn thấy mẹ, con bé lại khóc, hai mẹ con ôm nhau khóc đến lạc giọng. Thật sự nhìn cảnh này, dù thích hay là không thích, trong lòng tôi cũng cảm thấy tội nghiệp. Mẫu tử chia lìa, nghe thôi cũng cảm thấy xót.
Bé Su không gặp Trà thì thôi, một khi đã gặp cô ấy, con bé liền cứng đầu không bảo được. Bác sĩ cho phép xuất viện về, Quân Trực muốn đưa bé Su về mà không cho Trà theo nhưng bé Su nhất định ôm mẹ nó không buông. Ban nãy khóc, bây giờ cũng khóc, khóc mãi như thế này mất sức lắm.
Thấy thế, tôi mới đi tới dỗ dành con bé, dỗ cả buổi, con bé cũng nguôi nguôi thì đến phiên Trà cứ dùng dằng không chịu buông con bé ra. Tôi bực dọc nói với Trà:
- Cô buông con bé ra đi, tôi bồng con bé là được rồi.
Quân Trực bên cạnh cũng quát:
- Cô buông bé Su ra, ngày mai cô muốn đến thăm con thì đến.
Trà nghe được gặp con, cô ấy có chút nương nương, đáng lý là cô ấy sẽ buông bé Su ra để cho tôi bồng nhưng đột nhiên cô ấy lại giật con bé lại rồi ôm con bé cúi đầu khóc lóc van xin tôi.
- Chị Hòa, chị để em ôm con em một chút đi, lát em đi liền... em nói đi là đi mà... em xin chị đó chị.
Tôi hơi ngỡ ngàng trước hành động này của cô ấy, từ nãy tới giờ... vẫn bình thường mà.
"Chát", một cái tát trời giáng rơi xuống má tôi, tôi hoảng đến điếng người, vội vàng ôm lấy mặt.
Quân Trực bên cạnh nhào đến ôm lấy tôi, anh quát ầm lên:
- Bà làm gì vậy? Bà có điên không?
- Trực, con ăn nói kiểu gì với bà nội vậy?
Giọng đàn ông này... là của ai vậy?
Tôi vừa đau vừa hoảng cũng vừa tò mò, ngước mắt lên nhìn, người đàn ông trước mặt này là...
Quân Trực ôm tôi trong lòng, tôi cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy vì giận, anh gằn giọng:
- Ông đến đây làm gì, cút đi!
"Bốp", cái tát lần này lại rơi vào má của chồng tôi.
Đánh tôi thì được nhưng đánh chồng tôi, tôi nhất định không để yên đâu.
Tôi bùng ra khỏi vòng tay của Quân Trực, tôi tiến tới một bước rồi đẩy người đàn ông vừa đánh chồng tôi, tôi trừng mắt:
- Ông là ai? Ai cho ông đánh anh ấy?
Người đàn ông trung niên vẻ mặt giận dữ, ông ta vừa hét lên vừa vung tay muốn tát vào mặt tôi.
- Mất dạy!
Tay ông ta đưa lên cao, tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý là bị vố vào đầu rồi nhưng may đến phút 80, Quân Trực liền nhào lên chộp lấy tay ông ta giữ chặt lại. Lão già này mạnh đấy nhưng so với sức trai trẻ, ông ta cứ như mấy cọng bún thiu.
Quân Trực kéo tôi về sau lưng anh, giọng anh đanh thép:
- Ông đụng đến vợ tôi, tôi sống chết với ông.
Lão già kia cau mày, cái nét tức giận này... không khác gì so với chồng tôi cả. Ông ta cười lạnh trông đểu vô cùng.
- Mày muốn giết ba mày à con?
À... đây là ba ruột của chồng tôi, người ruồng bỏ mẹ chồng tôi đây mà.
Quân Trực cười đểu đáp lại:
- Tôi làm gì có ba, ba tôi chết mất xác rồi.
- Mày!
Tình hình hai bên căng thẳng vô cùng, tôi cứ tưởng sắp đánh nhau đến nơi. Nói gì thì nói, ông ta cũng là ba của chồng tôi, chồng tôi tốt xấu gì cũng đừng nên xuống tay với ông ấy.
Tôi ở đây kéo tay chồng tôi ngăn lại, mẹ chồng tôi với bà nội cũng chạy ra can. Mẹ chồng tôi thì bênh con trai, ôm con trai chằm chặp, bà nội thì bênh lão già kia. Mọi người xung quanh hiếu kỳ vây quanh trước cửa xem đánh nhau, phải đến khi bác sĩ đến giải tán mới chịu rời đi.
Cuối cùng, dưới sức ép của ba chồng cùng bà nội, Quân Trực ép lòng cho Trà đi theo về cùng. Nhưng anh vẫn có chủ ý riêng của anh, chủ ý này không ai dám phản đối.
- Tôi cho cô đêm nay ở lại với con, sáng mai cô dậy sớm rồi đi khỏi nhà tôi. Còn ai cảm thấy không thích, muốn ý kiến ý cò thì cứ bế mẹ con bọn họ về nuôi... tôi không cản.
Ba chồng tôi cau mày, tôi thấy ông ấy thể hiện sự không thích nhưng lại không dám lên tiếng phản đối. Kết quả cuối cùng đã có, Trà đi theo xe của tôi và Quân Trực về nhà.
Thật ra, cho Trà ở lại một đêm chăm bé Su cũng được, tôi cũng không có ý định phản đối đến cùng. Nhưng ý Quân Trực không muốn, anh ấy muốn cắt đứt Trà ra khỏi bé Su nên tình hình mới căng thẳng đến vậy. Tôi biết, Quân Trực làm vậy là vì tôi, anh ấy không muốn tôi chịu đựng u uất...
Tôi cũng giống anh, tôi cũng muốn Trà đi chữa bệnh để cuộc sống của tôi được bình yên. Nhưng mà ở đời này, đâu phải cứ muốn là được, nhất là máu mủ tình thân, nói chia lìa là chia lìa được hay sao. Quân Trực cũng làm hết sức của anh rồi, còn lại là do duyên số nữa thôi...
Trà với mẹ chồng tôi bồng bé Su xuống dưới sảnh, tôi ở lại đợi lấy thuốc, Quân Trực thì đi lấy xe. Tôi ngồi ở ghế đợi đọc tên rồi mới lấy thuốc, đang ngồi đợi thì thấy ba chồng tôi đi tới. Tôi cứ tưởng là ông ta đi lướt qua tôi để về chứ tôi không nghĩ là ông ta tìm tôi nói chuyện. Ông ấy ngồi xuống ghế cách tôi 1 ghế, giọng ông ấy trầm trầm lạnh lẽo:
- Cô tên gì?
Tôi có chút rụt rè, tôi trả lời:
- Tên Hoà.
Thật sự, tôi không biết phải xưng hô với ông ấy như thế nào cho đúng nữa. Quân Trực không nhận cha, tôi là vợ anh, tôi biết gọi thế nào đây.
Ông ấy cũng không tức giận trước cách trả lời cộc lốc này của tôi, ông tiếp tục nói:
- Cứ gọi tôi là chú.
Thấy ông ta mở lời, tôi có chút giật mình, tôi không nghĩ được một người vừa nãy còn muốn đánh tôi giờ lại nói năng lịch sự đến như thế.
- Dạ.
Không vòng vo, ông ấy vào luôn vấn đề chính.
- Tôi không muốn làm cô khó xử, dù sao cô cũng là vợ của con trai tôi. Nhưng tôi có chuyện này, dù cô muốn hay không, thích hay là không thích... cô cũng phải đồng ý.
Vãi thật, giọng điệu tổng tài trong truyền thuyết là đây ư?
Tôi nhìn ông ấy, tôi nói:
- Chú cứ nói đi, con nghe.
Ông ấy ngồi vắt chéo chân, giọng nghiêm túc:
- Tôi muốn cô để yên cho con Trà ở bênh cạnh cháu nội tôi, con Trà không cướp được vị trí của cô, cô không cần phải ép con bé. Cô cứ là vợ của thằng Trực, con Trà chỉ là người sinh ra bé Su, sống yên bình một chút, đơn giản.
Đơn giản? Sống như vậy khác quái gì một chồng hai vợ? Bình yên chỗ nào?
Tôi tất nhiên là không đồng ý, tôi nói:
- Con nghĩ là không được, sống như vậy khác gì một chồng hai vợ.
Ông ấy cười nhạt, giọng điệu kệch cỡm:
- Một chồng hai vợ thì có gì, họ Vũ đàn ông được phép như vậy.
- Con không đồng ý, con xin phép đi trước...
Tôi đứng dậy định rời đi thì ông ấy liền giữ tôi lại, ông ta đứng thẳng dậy, giọng uy hiếp:
- Con tôi không nhận tôi nhưng tôi vẫn là ba ruột của nó, tôi tìm tới cô tức là ra lệnh chứ không phải hỏi ý của cô. Cô chỉ có thể đồng ý, không có chuyện không đồng ý. Hay là... cô cần bao nhiêu tiền... tôi cho cô.
Lòng tự trọng bị xúc phạm, tôi cười nhạt trả lời:
- Chú, con nghĩ chú hơi quá rồi đó...
Nói chưa hết câu, ông ấy đã tiếp lời:
- Cô nên suy nghĩ cho thằng Trực, vị trí cơ phó của nó cũng chẳng là cái gì to tát cả. Vì nó không thích nhờ vả tôi, chứ nếu nó nhờ, tôi đủ sức đưa nó lên làm cơ trưởng.
Tay tôi nắm chặt hai bên quần, cảm giác vừa tức vừa sợ hãi, giọng tôi bắt đầu run run:
- Ý chú là...
Ông ấy bật cười, đầu khẽ gật:
- Thông minh đấy... phải, nếu cô không đồng ý... vị trí cơ phó của thằng Trực cũng theo gió mà bay. Tôi nói được, tôi làm được.
Lòng tôi khẽ run, nếu như đấm ông ấy mà không bị công an bắt chắc tôi sẽ đấm cho méo hết cả mồm mới vừa bụng tôi. Tại sao lại có một người ngang ngược như vậy chứ?
- Chú nỡ ra tay hại con trai của chú vào đường cùng sao? Chú biết anh ấy yêu thích cái nghề lái máy bay này như thế nào không?
Ông ta cười, nói:
- Tôi là ba của thằng Trực, tôi không bao giờ hại con mình. Người đẩy nó vào đường cùng là cô chứ không phải tôi, tôi cho con tôi được nhiều hơn thế. Xây cho nó một sân bay riêng, tôi cũng có thể làm được, cô hiểu chứ?
Mẹ nó, đây là ép tôi mà!
- Chú không nghĩ tôi sẽ nói lại chuyện này cho anh ấy nghe?
- Cô cứ nói, con trai tôi thì mãi mãi cũng chỉ là con trai của tôi. Nó là phi công, muốn chống đối lại tôi... cả cô và nó đều không có cửa...
Nói đến đây, ông ta dừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Vấn đề cũng chẳng có gì to tát, con Trà muốn thế nào... cô cứ nghe theo nó là được, tội tình gì phải làm mọi thứ rối tung lên. Thằng Trực nó yêu cô nhưng cô nghĩ ước mơ của nó không còn... nó có thể yêu cô bao lâu. Con tôi, tôi hiểu, cô suy nghĩ kỹ đi.
Mẹ nó, chó chết thật!
Tìm ghế đá ngồi xuống, tôi cứ nhìn chằm chằm vào dòng kết luận dưới cùng, thai 5 tuần tuổi... con của tôi được 5 tuần tuổi rồi!
Quá nhiều cảm xúc cùng xuất hiện trong một lúc, nhất thời tôi không biết phải thể hiện cảm xúc gì là hợp lý nhất nữa. Cho giấy khám thai vào trong túi, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình xoa nhè nhẹ. Đứa bé tôi mong mỏi từ lâu, đứa con chung của tôi và Quân Trực. Cúi đầu xuống nhìn bụng mình, tôi khẽ nói:
- Con ơi, ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ nhé con.
Vừa mừng ấy chứ vừa lo, bác sĩ nói lần trước tôi bị sảy thai nên lần này phải thật cẩn thận. Đừng nên để cảm xúc lên xuống quá mạnh cũng đừng để cơ thể chịu nhiều mệt mỏi. Người bình thường mang thai đã là khó khăn, tôi đây phải chấp nhận nhiều khó khăn hơn nữa. Cũng không chắc thai kỳ của tôi có khỏe mạnh hay không, bác sĩ luôn miệng bảo tôi phải thật cẩn thận.
Chuyện tôi mang thai, tôi chưa báo cho Quân Trực biết, ngoài con Kiều ra thì tôi vẫn chưa nói cho ai kể cả là mẹ tôi. Cũng không biết có phải bản năng làm mẹ luôn lo xa hay không mà khi biết những thứ có khả năng làm hại đến con mình, tôi thật sự bài xích.
Quân Trực, anh ấy là ba của con tôi, anh ấy chắc chắn không làm hại đến con của mình, nhưng còn những người xung quanh anh ấy... tôi đây thật sự không chắc. Trước khi em bé trong bụng được 8 tuần tuổi, tôi nhất định sẽ không nói cho Quân Trực biết chuyện này.
Lần mang thai này, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải bảo toàn sinh mạng cho con của tôi... nhất định!
___________________
Ở nhà tôi vẫn sinh hoạt ăn uống như bình thường, chỉ là mọi thứ sẽ cẩn thận và dè chừng hơn trước nhiều. Con Kiều gửi qua cho tôi một sớ danh sách những thứ kiêng cử khi mang thai mấy tháng đầu, so với tôi, con bạn tôi còn khẩn trương hơn tôi rất nhiều.
Quân Trực vẫn không biết gì, có đôi khi nhìn anh tôi mủi lòng rất muốn nói cho anh biết nhưng khi suy nghĩ lại tôi lại thôi không muốn nói nữa. Chuyện của Trà và bé Su vẫn còn rắc rối lắm, từ cái hôm tôi và Quân Trực gây nhau đến giờ, ngày nào bà nội cũng chạy sang nhà tôi khóc thuê dùm cho Trà. Mặc dù biết cô ấy bị bệnh hiểm nghèo nhưng nhìn thấy bà nội bị cô ấy lợi dụng, tôi cứ cảm thấy cô ấy ma mãnh kiểu gì ấy. Bé Su dạo này cứ kêu tôi gọi cho mẹ nó, có khi tôi không gọi, con bé liền mếu máo khóc toáng lên đòi tôi phải gọi. Với cái tình hình này, nếu Trà biết tôi có thai... tôi sợ sẽ có chuyện xảy ra mất.
Biết rằng Trà chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng mà tôi nói thật, trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra hết. Chưa kể tầm này Quân Trực vẫn đang tạo áp lực cho cô ta, nhỡ đâu cô ta cùng đường lại vồ đến mẹ con tôi thì sao. Được thì ăn cả, ngã thì về không, đằng nào thì cô ta cũng còn cái gì để mất nữa đâu chứ. Ai chứ Trà... tôi không tin được.
Quân Trực đi làm về, trên tay anh là túi to túi nhỏ trà sữa bánh tráng lỉnh kỉnh các thứ. Sau cái hôm gây nhau ỏm tỏi nửa đêm, bọn tôi huề nhau trong tích tắc. Quân Trực xin lỗi tôi, tôi thì cũng hiểu rõ sự khó xử của anh ấy nên tôi không đem chuyện này ra nói nữa. Gây nhau để hiểu nhau nhiều hơn, chung quy là cũng tốt chứ không xấu. Riêng về chuyện Trà bị bệnh, tôi nghe rồi để trong lòng chứ không nói cũng không hỏi anh về vấn đề này. Đó là chuyện riêng của cô ấy, tôi hỏi nhiều để làm gì, tôi cũng không thể giúp được gì... hỏi ra có khi lại làm cho Quân Trực thêm khó xử.
- Hôm qua là bánh tráng, hôm nay cũng bánh tráng, ngày mai đổi món đi, em ăn bánh tráng nhiều nóng lắm.
Miệng thì lầm bầm nhưng tay vẫn xé bánh tráng trộn muối cho tôi rất chuyên nghiệp. Trộn xong, anh không quên cướp một miếng rồi mới đưa tới tay tôi, anh nói:
- Anh ăn miếng nào đỡ miếng đó nhưng công nhận là bánh tráng này ngon thiệt.
Tôi cười xuỳ, cho một miếng bánh tráng vào miệng nhai nhai, cảm giác thoải mái vô cùng. Kể cũng lạ, từ lúc biết có thai tới giờ, tôi ngày nào cũng ăn bánh tráng, ăn bánh tráng uống trà sữa trừ cơm cũng được.
- Ngon mà, anh ăn ké anh ghiền cho coi.
- Mẹ Hòa ơi, mẹ Hòa gọi điện cho mẹ con đi.
Nghe tiếng kêu nũng nịu của bé Su, tôi liền buông bịch bánh tráng xuống bàn. Chờ con bé đi tới rồi ôm con bé vào người, tôi quay sang nhìn Quân Trực, ý là muốn hỏi anh có nên gọi cho Trà hay không. Quân Trực vô cùng thương bé Su nhưng tầm này anh đang cách ly con bé khỏi Trà, chỉ cần bé Su nhắc tới mẹ của nó, anh liền nổi cáu ngay.
- Ba nói với con bao nhiêu lần rồi, sau này không được gọi cho mẹ Trà nữa.
Bé Su mếu máo, con bé nũng nịu làm vạ trong lòng tôi. Bình thường thì không sao, nay trong bụng tôi có em bé, tôi tất nhiên là không để bé Su vô tình làm ảnh hưởng đến em bé trong bụng được. Bé Su còn nhỏ không biết gì nhưng tôi thì lại khác, tôi không thể để cả hai đứa con của tôi gặp chuyện không may được. Thấy con bé cựa quậy càng lúc càng mạnh, tay chân bé con cứ đập qua đập lại vào người tôi liên tục, tôi liền nhẹ nhàng đẩy bé con ra nhưng vòng tay vẫn ôm lấy con bé, tôi khẽ nói:
- Su, đừng làm nũng như vậy chứ con.
Bé Su oà lên khóc, bé con nhìn tôi đầy uất ức:
- Mẹ Hòa... không thương Su... ba Trực không thương Su... Su nhớ mẹ... nhớ mẹ...
Quân Trực có chút không vui, anh định mắng con bé thì tôi đã vội đi tới bồng bé Su lên. Tôi nhìn anh, tôi nói:
- Con nó nhớ mẹ... anh đừng mắng con nữa.
- Nhưng em thấy nó làm nũng không, bữa nay lại học làm nũng ăn vạ nữa.
- Con nít đứa nào chả vậy, anh dạy con từ từ chứ anh.
Nói rồi, tôi quay sang bé Su, tôi dịu giọng:
- Mẹ nói với Su rồi mà, hôm qua con vừa gọi cho mẹ Trà nên hôm nay mình không được gọi nữa. Bé Su ngoan, con nít mà ngoan ai lại ăn vạ xấu xí.
Bé Su dựa vào người tôi khóc rắm rức, con bé hít hít nghe thương không chịu được. Tội nghiệp, con nít quen hơi mẹ, đang yên đang lành tự dưng bắt xa mẹ đứa nào chả nhớ khóc loạn lên. Thiệt khổ cho con gái tôi.
Nghĩ nghĩ tôi liền bồng con bé vào phòng rửa mặt vệ sinh cá nhân, cho con bé uống sữa rồi dỗ bé con ngủ. Đúng là trẻ con, mới khóc bù lu bù loa đây mà giờ đã ngủ quên trời quên đất. Thấy con bé đã ngủ, tôi mới bồng con bé sang phòng mẹ chồng tôi để bà trông, kể từ lúc Trà đi tới giờ, bé Su toàn ngủ với bà nội.
Haiz, nghĩ cái cảnh bé Su xa mẹ ruột mà tôi chạnh lòng dùm cho con bé. Phải tôi là Trà chắc tôi nhớ con tới điên lên mất, gì thì gì chứ con mình dứt ruột đẻ ra, xa con chịu sao nổi.
______________
Tôi hôm nay không đi học nên tôi đi đón bé Su sớm, đưa con bé đi mua búp bê rồi về lại nhà. Cho con bé ăn cơm tắm rửa xong xuôi, tôi để con bé cho bà nội trông, tôi lên phòng tắm rửa kẻo tối trời.
Tắm rửa xong, tôi mới đi xuống nhà phụ chị bếp nấu cơm, vừa bước được mấy bước xuống cầu thang, tôi tá hỏa khi thấy bé Su đang tìm cách trèo lên đầu tủ với lấy điện thoại bàn.
Ôi mẹ ơi, con bé đang đu lên cái tủ... kiểu này nếu không ngã xuống đất thì chắc chắn sẽ bị tủ ngã ngang ra đè. Tôi nhìn cái tủ lung lay không vững mà hồn phách tôi muốn bay lên mây, nghĩ gì tầm này nữa, chạy tới cứu con bé trước khi quá muộn.
Tôi chạy như bay xuống cầu thang, vừa chạy tôi vừa hét lên:
- Su... trèo xuống... trèo xuống mau.
Con bé thấy tôi phát hiện liền hoảng loạn buông tay cho ngã xuống. Tôi chạy tới thì con bé đã ngã xuống sàn nhà, tôi thấy bé con ôm cái tay trái khóc loạn lên.
- Huhu.... đau quá... đau quá...
Thấy con bé khóc đến điếng người, tôi liền ngồi xuống bồng con bé vào lòng, tôi hỏi:
- Con sao vậy Su? Con đau chỗ nào? Chỗ này phải không?
Tôi vừa hỏi vừa chạm vào khuỷu tay con bé, tay tôi vừa chạm nhẹ con bé đã hét ầm lên khàn cả giọng. Thôi không ổn rồi, một là trật tay, còn hai là gãy tay rồi.
Vừa dỗ con bé tôi vừa chạy vào hô hoán cho mẹ chồng tôi biết, tôi với bà định là kêu taxi đưa bé Su tới bệnh viện cấp cứu thì Quân Trực về. Thấy con bị như vậy, anh tức tốc quay xe rồi chở hết lên bệnh viện. Ngồi trên xe, bé Su khóc ngất không ngừng, nghe con bé khóc mà lòng tôi xót vô cùng. Vừa khóc con bé vừa vùng vẫy, chắc là đau dữ lắm.
Vào cấp cứu, bác sĩ chuẩn đoán là gãy tay phải sắp xương bó bột. Loay hoay ở bệnh viện cả buổi, cuối cùng bé con cũng bó bột xong. Bác sĩ cho bé con nằm lại theo dõi một chút nữa mới cho về, đồng thời cho uống thêm thuốc giảm đau.
Tôi ngồi trên giường ôm con bé vào lòng, vỗ nhè nhẹ ru cho con bé ngủ. Tôi nhớ lúc nhỏ mỗi khi tôi bị bệnh, mẹ tôi lúc nào cũng trực kế bên không dám rời. Nhớ lại lúc nãy, bé Su luôn miệng kêu mẹ Trà... mẹ Trà... thấy mà thương đứt ruột.
Chắc là do có thai, cảm xúc tôi lên xuống thất thường nên khi nghĩ tới tình mẫu tử, tôi lại đỏ mi mắt. Quân Trực đi tới xoa xoa vai tôi, bộ đồng phục cơ phó vẫn còn mặc trên người, gương mặt anh vô cùng mệt mỏi nhưng giọng anh vẫn rất dịu dàng khi nói chuyện với tôi.
- Em mệt à? Mệt thì ngồi nghỉ một chút đi, để anh canh chừng bé Su cho.
Tôi lắc đầu:
- Em bình thường mà...
Mẹ chồng tôi ngồi cạnh bên nãy giờ, giờ bà mới lên tiếng nói với Quân Trực:
- Mẹ gọi báo cho con Trà một tiếng...
Nghe đến tên Trà, Quân Trực cau có trả lời:
- Không cần gọi, Su là con gái của con với Hoà, không liên quan tới cô ta nữa.
Mặt mẹ chồng tôi nghệch ra, bà lúng túng:
- Hồi nãy bà nội con gọi cho mẹ, mẹ quýnh quá nên lỡ miệng nói... không biết bà nội có nói lại với con Trà hay không nữa...
Lần này chồng tôi giận thật sự, anh quát lên:
- Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, bà nội gọi mẹ đừng nghe, lúc trước không nhận con nhận cháu, bây giờ nhận làm quái gì nữa. Bà nội có thương mẹ đâu, mẹ nể nang làm cái gì...
- Nhưng dù sao cũng là bà nội của con, để con nhận tổ tiên chứ Trực.
- Tổ tiên gì loại gia đình đó, con có mẹ chứ không có ba, bên nội có cũng được không có cũng được. Mà không có đi, cho khoẻ, bà nội như vậy... con cũng không muốn nhận. Mẹ khổ cả đời rồi, về già nên sống vui vẻ, mẹ đưa bà ấy về nhà, mẹ không thấy mệt hả?
Mẹ chồng tôi bị anh quát đến đỏ mặt, bà nghẹn giọng:
- Mày bây giờ lớn rồi, đủ lông đủ cánh nên không nghe mẹ nữa. Mẹ tốt với bà ấy cũng vì suy nghĩ cho mày, cả chuyện nhận con bé Su nữa, mẹ cũng...
Quân Trực nhíu chặt chân mày, anh hỏi:
- Chuyện nhận bé Su là chuyện gì? Mẹ nói vậy là sao?
Mẹ chồng tôi định nói nhưng giữa chừng lại ngưng, Quân Trực đang định hỏi bà thì bên ngoài đã nghe tiếng khóc vang lên. Nếu tôi đoán không lầm, tiếng khóc này chắc là của Trà.
Y như tôi dự đoán, người đang khóc ngoài cửa là Trà. Trà chạy vào quá nhanh, Quân Trực cản lại không kịp nên cô ấy làm cho bé Su vừa ngủ đã tỉnh. Bé con nhìn thấy mẹ, con bé lại khóc, hai mẹ con ôm nhau khóc đến lạc giọng. Thật sự nhìn cảnh này, dù thích hay là không thích, trong lòng tôi cũng cảm thấy tội nghiệp. Mẫu tử chia lìa, nghe thôi cũng cảm thấy xót.
Bé Su không gặp Trà thì thôi, một khi đã gặp cô ấy, con bé liền cứng đầu không bảo được. Bác sĩ cho phép xuất viện về, Quân Trực muốn đưa bé Su về mà không cho Trà theo nhưng bé Su nhất định ôm mẹ nó không buông. Ban nãy khóc, bây giờ cũng khóc, khóc mãi như thế này mất sức lắm.
Thấy thế, tôi mới đi tới dỗ dành con bé, dỗ cả buổi, con bé cũng nguôi nguôi thì đến phiên Trà cứ dùng dằng không chịu buông con bé ra. Tôi bực dọc nói với Trà:
- Cô buông con bé ra đi, tôi bồng con bé là được rồi.
Quân Trực bên cạnh cũng quát:
- Cô buông bé Su ra, ngày mai cô muốn đến thăm con thì đến.
Trà nghe được gặp con, cô ấy có chút nương nương, đáng lý là cô ấy sẽ buông bé Su ra để cho tôi bồng nhưng đột nhiên cô ấy lại giật con bé lại rồi ôm con bé cúi đầu khóc lóc van xin tôi.
- Chị Hòa, chị để em ôm con em một chút đi, lát em đi liền... em nói đi là đi mà... em xin chị đó chị.
Tôi hơi ngỡ ngàng trước hành động này của cô ấy, từ nãy tới giờ... vẫn bình thường mà.
"Chát", một cái tát trời giáng rơi xuống má tôi, tôi hoảng đến điếng người, vội vàng ôm lấy mặt.
Quân Trực bên cạnh nhào đến ôm lấy tôi, anh quát ầm lên:
- Bà làm gì vậy? Bà có điên không?
- Trực, con ăn nói kiểu gì với bà nội vậy?
Giọng đàn ông này... là của ai vậy?
Tôi vừa đau vừa hoảng cũng vừa tò mò, ngước mắt lên nhìn, người đàn ông trước mặt này là...
Quân Trực ôm tôi trong lòng, tôi cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy vì giận, anh gằn giọng:
- Ông đến đây làm gì, cút đi!
"Bốp", cái tát lần này lại rơi vào má của chồng tôi.
Đánh tôi thì được nhưng đánh chồng tôi, tôi nhất định không để yên đâu.
Tôi bùng ra khỏi vòng tay của Quân Trực, tôi tiến tới một bước rồi đẩy người đàn ông vừa đánh chồng tôi, tôi trừng mắt:
- Ông là ai? Ai cho ông đánh anh ấy?
Người đàn ông trung niên vẻ mặt giận dữ, ông ta vừa hét lên vừa vung tay muốn tát vào mặt tôi.
- Mất dạy!
Tay ông ta đưa lên cao, tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý là bị vố vào đầu rồi nhưng may đến phút 80, Quân Trực liền nhào lên chộp lấy tay ông ta giữ chặt lại. Lão già này mạnh đấy nhưng so với sức trai trẻ, ông ta cứ như mấy cọng bún thiu.
Quân Trực kéo tôi về sau lưng anh, giọng anh đanh thép:
- Ông đụng đến vợ tôi, tôi sống chết với ông.
Lão già kia cau mày, cái nét tức giận này... không khác gì so với chồng tôi cả. Ông ta cười lạnh trông đểu vô cùng.
- Mày muốn giết ba mày à con?
À... đây là ba ruột của chồng tôi, người ruồng bỏ mẹ chồng tôi đây mà.
Quân Trực cười đểu đáp lại:
- Tôi làm gì có ba, ba tôi chết mất xác rồi.
- Mày!
Tình hình hai bên căng thẳng vô cùng, tôi cứ tưởng sắp đánh nhau đến nơi. Nói gì thì nói, ông ta cũng là ba của chồng tôi, chồng tôi tốt xấu gì cũng đừng nên xuống tay với ông ấy.
Tôi ở đây kéo tay chồng tôi ngăn lại, mẹ chồng tôi với bà nội cũng chạy ra can. Mẹ chồng tôi thì bênh con trai, ôm con trai chằm chặp, bà nội thì bênh lão già kia. Mọi người xung quanh hiếu kỳ vây quanh trước cửa xem đánh nhau, phải đến khi bác sĩ đến giải tán mới chịu rời đi.
Cuối cùng, dưới sức ép của ba chồng cùng bà nội, Quân Trực ép lòng cho Trà đi theo về cùng. Nhưng anh vẫn có chủ ý riêng của anh, chủ ý này không ai dám phản đối.
- Tôi cho cô đêm nay ở lại với con, sáng mai cô dậy sớm rồi đi khỏi nhà tôi. Còn ai cảm thấy không thích, muốn ý kiến ý cò thì cứ bế mẹ con bọn họ về nuôi... tôi không cản.
Ba chồng tôi cau mày, tôi thấy ông ấy thể hiện sự không thích nhưng lại không dám lên tiếng phản đối. Kết quả cuối cùng đã có, Trà đi theo xe của tôi và Quân Trực về nhà.
Thật ra, cho Trà ở lại một đêm chăm bé Su cũng được, tôi cũng không có ý định phản đối đến cùng. Nhưng ý Quân Trực không muốn, anh ấy muốn cắt đứt Trà ra khỏi bé Su nên tình hình mới căng thẳng đến vậy. Tôi biết, Quân Trực làm vậy là vì tôi, anh ấy không muốn tôi chịu đựng u uất...
Tôi cũng giống anh, tôi cũng muốn Trà đi chữa bệnh để cuộc sống của tôi được bình yên. Nhưng mà ở đời này, đâu phải cứ muốn là được, nhất là máu mủ tình thân, nói chia lìa là chia lìa được hay sao. Quân Trực cũng làm hết sức của anh rồi, còn lại là do duyên số nữa thôi...
Trà với mẹ chồng tôi bồng bé Su xuống dưới sảnh, tôi ở lại đợi lấy thuốc, Quân Trực thì đi lấy xe. Tôi ngồi ở ghế đợi đọc tên rồi mới lấy thuốc, đang ngồi đợi thì thấy ba chồng tôi đi tới. Tôi cứ tưởng là ông ta đi lướt qua tôi để về chứ tôi không nghĩ là ông ta tìm tôi nói chuyện. Ông ấy ngồi xuống ghế cách tôi 1 ghế, giọng ông ấy trầm trầm lạnh lẽo:
- Cô tên gì?
Tôi có chút rụt rè, tôi trả lời:
- Tên Hoà.
Thật sự, tôi không biết phải xưng hô với ông ấy như thế nào cho đúng nữa. Quân Trực không nhận cha, tôi là vợ anh, tôi biết gọi thế nào đây.
Ông ấy cũng không tức giận trước cách trả lời cộc lốc này của tôi, ông tiếp tục nói:
- Cứ gọi tôi là chú.
Thấy ông ta mở lời, tôi có chút giật mình, tôi không nghĩ được một người vừa nãy còn muốn đánh tôi giờ lại nói năng lịch sự đến như thế.
- Dạ.
Không vòng vo, ông ấy vào luôn vấn đề chính.
- Tôi không muốn làm cô khó xử, dù sao cô cũng là vợ của con trai tôi. Nhưng tôi có chuyện này, dù cô muốn hay không, thích hay là không thích... cô cũng phải đồng ý.
Vãi thật, giọng điệu tổng tài trong truyền thuyết là đây ư?
Tôi nhìn ông ấy, tôi nói:
- Chú cứ nói đi, con nghe.
Ông ấy ngồi vắt chéo chân, giọng nghiêm túc:
- Tôi muốn cô để yên cho con Trà ở bênh cạnh cháu nội tôi, con Trà không cướp được vị trí của cô, cô không cần phải ép con bé. Cô cứ là vợ của thằng Trực, con Trà chỉ là người sinh ra bé Su, sống yên bình một chút, đơn giản.
Đơn giản? Sống như vậy khác quái gì một chồng hai vợ? Bình yên chỗ nào?
Tôi tất nhiên là không đồng ý, tôi nói:
- Con nghĩ là không được, sống như vậy khác gì một chồng hai vợ.
Ông ấy cười nhạt, giọng điệu kệch cỡm:
- Một chồng hai vợ thì có gì, họ Vũ đàn ông được phép như vậy.
- Con không đồng ý, con xin phép đi trước...
Tôi đứng dậy định rời đi thì ông ấy liền giữ tôi lại, ông ta đứng thẳng dậy, giọng uy hiếp:
- Con tôi không nhận tôi nhưng tôi vẫn là ba ruột của nó, tôi tìm tới cô tức là ra lệnh chứ không phải hỏi ý của cô. Cô chỉ có thể đồng ý, không có chuyện không đồng ý. Hay là... cô cần bao nhiêu tiền... tôi cho cô.
Lòng tự trọng bị xúc phạm, tôi cười nhạt trả lời:
- Chú, con nghĩ chú hơi quá rồi đó...
Nói chưa hết câu, ông ấy đã tiếp lời:
- Cô nên suy nghĩ cho thằng Trực, vị trí cơ phó của nó cũng chẳng là cái gì to tát cả. Vì nó không thích nhờ vả tôi, chứ nếu nó nhờ, tôi đủ sức đưa nó lên làm cơ trưởng.
Tay tôi nắm chặt hai bên quần, cảm giác vừa tức vừa sợ hãi, giọng tôi bắt đầu run run:
- Ý chú là...
Ông ấy bật cười, đầu khẽ gật:
- Thông minh đấy... phải, nếu cô không đồng ý... vị trí cơ phó của thằng Trực cũng theo gió mà bay. Tôi nói được, tôi làm được.
Lòng tôi khẽ run, nếu như đấm ông ấy mà không bị công an bắt chắc tôi sẽ đấm cho méo hết cả mồm mới vừa bụng tôi. Tại sao lại có một người ngang ngược như vậy chứ?
- Chú nỡ ra tay hại con trai của chú vào đường cùng sao? Chú biết anh ấy yêu thích cái nghề lái máy bay này như thế nào không?
Ông ta cười, nói:
- Tôi là ba của thằng Trực, tôi không bao giờ hại con mình. Người đẩy nó vào đường cùng là cô chứ không phải tôi, tôi cho con tôi được nhiều hơn thế. Xây cho nó một sân bay riêng, tôi cũng có thể làm được, cô hiểu chứ?
Mẹ nó, đây là ép tôi mà!
- Chú không nghĩ tôi sẽ nói lại chuyện này cho anh ấy nghe?
- Cô cứ nói, con trai tôi thì mãi mãi cũng chỉ là con trai của tôi. Nó là phi công, muốn chống đối lại tôi... cả cô và nó đều không có cửa...
Nói đến đây, ông ta dừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Vấn đề cũng chẳng có gì to tát, con Trà muốn thế nào... cô cứ nghe theo nó là được, tội tình gì phải làm mọi thứ rối tung lên. Thằng Trực nó yêu cô nhưng cô nghĩ ước mơ của nó không còn... nó có thể yêu cô bao lâu. Con tôi, tôi hiểu, cô suy nghĩ kỹ đi.
Mẹ nó, chó chết thật!