Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Con Mồi Nguy Hiểm - Chương 10: Thô bạo
Hàn Nhiễm vừa nhìn thấy người đàn ông bước ra phòng khách ngay lập tức bật dậy.
"Thần Duệ."
Liêu Thần Duệ bước đến ghế sofa đối diện điềm nhiên ngồi xuống vắt chéo chân, hỏi.
"Đến đây có chuyện gì?"
"Em muốn báo với anh, hợp đồng với MD em đã ký được rồi."
Hàn Nhiễm đặt văn kiện lên bàn đáp.
Cô ta đã dùng nhan sắc của mình thuyết phục lão giám đốc háo sắc kia.
Người đàn ông cầm văn kiện lên lật ra, xem qua một lượt.
"Làm tốt lắm."
Hàn Nhiễm được hắn khen ngợi cảm thấy chưa thoả mãn vội vòng qua bên kia ngồi xuống kế bên người đàn ông. Cả thân hình uyển chuyển dựa vào cánh tay rắn chắc của hắn.
"Em làm tốt như vậy, có phải anh nên thưởng cho em không?"
Liêu Thần Duệ nghiêng mặt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói.
"Muốn đòi hỏi?"
Hàn Nhiễm cố gắng nhìn sắc mặt hắn nhưng không biết được hắn đang nghĩ gì. Cô ta không dám làm hắn phật ý, chỉ nụng nịu mở miệng.
"Ý em là em có thể làm anh thoải mái một chút..."
Vừa nói bàn tay của cô ta liền lần mò xuống đũng quần của người đàn ông. Dù cách hai lớp vải nhưng cô ta vẫn cảm nhận được sự cường ngạnh của nó. Ý nghĩ đến con quái vật này hành hạ mình khiến cô ta phải thở gấp.
Lục Ninh Thuần ở bên trong phòng ngủ, âm thầm nhìn ra bên ngoài cánh cửa đang hé mở, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng mờ ám kia. Cảm thấy tên đàn ông kia đúng là phong lưu, phóng đãng. Đàn bà nào cũng vây quanh quyến rũ hắn.
Nói cho cùng một người đàn ông xuất chúng như Liêu Thần Duệ, không có ai có thể từ chối được sức hút của hắn cũng không phải điều gì bất ngờ.
Ninh Thuần đang chần chừ không biết mình có thể đi hay chưa. Cô muốn ra khỏi đây nhưng nếu đi ra ngoài sẽ gặp người phụ nữ lạ mặt kia.
Liêu Thần Duệ chụp lấy cánh tay đang đặt trêи người mình, thấp giọng nói.
"Bản hợp đồng này chưa đủ để tôi hài lòng."
Hàn Nhiễm ngạc nhiên, vội vàng lo lắng hỏi.
"Vậy, anh còn muốn em làm gì nữa?"
Cô ta có chút hụt hẫng khi bị hắn lạnh nhạt. Dù cô ta biết tính cách của người đàn ông này vốn lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.
Liêu Thần Duệ cầm chai rượu trêи bàn rót ra ly, chậm rãi mở miệng.
"Tôi nghe nói bên Vu thị đang muốn đấu thầu dự án của Sandes, tôi cần thông tin bên đó."
Người phụ nữ ngay lập tức giật mình.
"Thông tin nội bộ Vu thị sao?"
Chuyện này thực sự rất khó.
"Sao? Không thể?"
Liêu Thần Duệ liếc mắt nhìn qua cô ta hỏi.
Hàn Nhiễm trở nên khẩn trương vội ôm lấy cánh tay hắn.
"Được, em làm được mà."
Cô ta không còn cách nào khác. Cô ta không muốn hắn phật lòng. Bản thân luôn muốn trở thành người phụ nữ có ích cho công việc của hắn.
Ngay từ lần đầu gặp hắn, Hàn Nhiễm biết mình đã trao trọn trái tim cho người đàn ông này.
Cha của cô ta là giám đốc của một công ty con thuộc sở hữu của tập đoàn Liêu thị. Đó là cơ duyên khiến cô ta có thể gặp được Liêu Thần Duệ. Người đàn ông anh tuấn ưu tú nhất mà cô ta từng gặp.
"Nếu không còn gì để nói thì trở về đi. Sáng nay tôi còn có việc."
Liêu Thần Duệ gỡ tay cô ta ra, bất giác đứng lên cài lại nút áo.
"Nhưng mà..."
Hàn Nhiễm muốn giữ hắn lại nhưng không dám. Cô ta còn muốn ở bên hắn lâu hơn một chút.
Người đàn ông xoay người đi lại phía phòng ngủ, đột ngột mở cửa ra. Lục Ninh Thuần nãy giờ ở bên trong vẫn đang đứng ngay cửa đợi người phụ nữ kia rời đi. Cánh cửa lại đột nhiên mở ra khiến cô giật mình. Trước mắt cô là thân hình cao lớn của người đàn ông.
"Tôi..."
Cô giống như bị bắt quả tang vậy.
Hàn Nhiễm nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt trong phòng ngủ của Liêu Thần Duệ thì bị sửng sốt. Người phụ nữ đó là ai?
"Chuẩn bị bút viết và máy ghi âm đi. Chúng ta sẽ tiếp tục công việc viết tự truyện trong mười phút nữa."
Liêu Thần Duệ bỗng dưng yêu cầu cô làm việc khiến Ninh Thuần có chút đứng hình.
"Ngay bây giờ sao? Theo lịch là chủ nhật kia mà."
Liêu Thần Duệ nhấn mạnh giọng đáp.
"Lịch là do tôi quyết định."
Nói xong, hắn quay đầu nói với vệ sĩ đứng bên cạnh.
"Tiễn Hàn tiểu thư ra thang máy."
Người vệ sĩ vâng một tiếng rồi bước đến chỗ Hàn Nhiễm đang đứng như trời trồng. Cô ta chằm chằm nhìn Liêu Thần Duệ đang nói chuyện với người phụ nữ bên kia. Hàn Nhiễm còn nhạy mắt nhìn ra những vết hôn trêи cổ Lục Ninh Thuần. Trong lòng không khỏi nổi lên cơn ghen âm ỉ. Nhưng cô ta phải dằn xuống rời khỏi chỗ đó.
Sau khi Hàn Nhiễm rời đi, Liêu Thần Duệ quay trở lại ghế sofa ngồi xuống, ra lệnh cho vệ sĩ ra khỏi phòng.
Ninh Thuần ở trong phòng lục lọi túi xách của mình lấy ra sổ và viết. Cô không mang theo máy ghi âm nên đành dùng điện thoại. Sau đó mới đi ra ngồi xuống chỗ đối diện hắn.
Lục Ninh Thuần cả người mệt mỏi vì đêm qua nhưng sáng nay vẫn bị tên đàn ông này bắt làm việc. Cô thật sự rất bực bội.
"Bắt đầu đi."
Liêu Thần Duệ cao giọng nói.
Cô nhìn hắn, bấm nút play ghi âm trong điện thoại rồi đặt lên bàn.
.....
...
"Anh đã mang Tô An đi đâu rồi?"
Vừa xong buổi kể chuyện, cô đã hỏi về Tô An.
Đêm qua chị ta đã bị Liêu Thần Duệ làm cho bị thương. Tuy đã nghe thấy hắn nói đưa chị ta đi trị thương nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại. Lỡ như biết đâu hắn ta không giữ lời.
Người đàn ông nhướng lông mày nhìn cô.
"Em vẫn còn lo cho kẻ đã phản bội mình?"
"Phản bội là việc của chị ấy. Còn tôi không thể đứng nhìn anh hại người khác."
Cô không vui trả lời.
"Thật là nghĩa hiệp làm sao."
Giọng điệu Thần Duệ có chút giễu cợt.
"Không phải nghĩa hiệp gì cả. Chỉ là kẻ khác xấu không có nghĩa mình phải xấu theo."
Lục Ninh Thuần nghiêm túc nói.
Đáy mắt người đàn ông loé lên một tia đầy hứng thú trước lời nói của cô.
"Vậy nếu như tôi không muốn trả lời thì sao?"
Liêu Thần Duệ thản nhiên hỏi lại cô.
Đến đây cô đột nhiên có chút cứng họng. Đúng vậy, nếu hắn không muốn nói thì cô cũng không có cách nào để ép hắn.
"Nhưng anh đã hứa rồi kia mà."
"Tôi hứa sẽ tha cho cô ta chứ đâu có nhiệm vụ phải trả lời câu hỏi của em."
Đôi môi mỏng nhẹ cong lên.
Lục Ninh Thuần lại bị cứng họng, không nói được hắn.
"Muốn biết cô ta ở đâu sao?"
Bất chợt người đàn ông dò hỏi một câu.
Cô không trả lời chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn trông chờ lời tiếp theo của hắn.
"Lại đây."
Mỗi lần hắn nói câu này, Lục Ninh Thuần biết nguy hiểm đang đến gần.
Liêu Thần Duệ cũng không hề vội vàng, bình thản quan sát vẻ chật vật của cô.
Ninh Thuần không muốn tiến tới nhưng cũng không thể từ chối. Cuối cùng cô cũng chậm chạp bước đến trước mặt hắn.
Người đàn ông rất nhanh tóm lấy cô khiến bản thân ngã vào lòng hắn. Ninh Thuần muốn đứng lên nhưng đã bị hắn giữ chặt.
"Hôn tôi."
Nghe thấy hắn ra lệnh, cô liền giật mình, trong lòng không muốn làm theo.
"Hôn tôi thì tôi sẽ nói cho em biết Tô An đang ở đâu."
Liêu Thần Duệ đưa ra cái giá cho cô.
Lại một lần nữa hắn ép cô phải làm theo ý hắn.
Liêu Thần Duệ cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trêи ngực mình cuộn chặt lại.
Một lúc sau, Lục Ninh Thuần không tình nguyện nhắm mắt lại cúi xuống, chủ động chạm vào cánh môi mỏng nhưng rất nhanh đã rời khỏi. Nụ hôn của cô giống như chuồn chuồn lướt nước khiến người đàn ông cau mày.
"Em đang bố thí cho ăn mày đấy à?"
Thấy hắn không hài lòng, cô cũng không biết phải làm sao.
Lục Ninh Thuần chỉ đành hôn xuống một lần nữa. Lần này, người đàn ông giữ chặt lấy gáy cô không để cô thoát. Lưỡi của hắn xông vào miệng cô cuồng nhiệt sục sạo. Hắn truy tìm đến thớ lưỡi thơm tho quấn quýt thô bạo.
Cô bị hắn tấn công đến ngạt thở.
Bàn tay Liêu Thần Duệ mò xuống váy của người phụ nữ. Ninh Thuần ngay lập tức hoảng hốt chặn tay hắn lại nhưng cô biết hắn đã muốn cô cũng không thể cản.
Bàn tay như con rắn bò trườn vào đùi trắng non mềm của cô tìm đến nơi tư mật. Cô ngay lập tức kẹp chặt hai chân mình lại. Nhưng bàn tay người đàn ông tăng thêm lực đạo tách hai chân cô ra, kéo qυầи ɭót cô xuống.
"Không!"
Cô hoảng sợ giẫy giụa.
Liêu Thần Duệ không để cô cựa quậy thêm, hắn thô bạo đẩy ngã Ninh Thuần xuống sofa. Hơi thở người đàn ông trở nên thô trọng, như ma như quỷ.
"Đừng, tôi không muốn..."
Lục Ninh Thuần biết hắn định làm gì.
"Đừng quên giao ước của chúng ta, bất kỳ khi nào tôi muốn cô đều phải đáp ứng tôi."
Liêu Thần Duệ lạnh lùng cảnh báo cô.
Cô bất lực nhìn người đàn ông càng căm giận hắn hơn.
"Anh là đồ cầm thú!"
"Cầm thú?"
Hơi thở lạnh lẽo phát ra từ người đàn ông khiến cô rùng mình.
"Được, hôm nay tôi sẽ cho cô biết cầm thú là thế nào."
Trong tích tắc, Liêu Thần Duệ xé toạc áo sơ mi của cô ra để lộ đôi gò bồng đào ẩn mình dưới lớp áօ ɭót. Hắn lại thô bạo xé luôn lớp áօ ɭót của cô. Lục Ninh Thuần hoảng sợ liên tục giẫy giụa nhưng cô càng cựa quậy hắn lại càng thô bạo.
Người đàn ông tháo dây nịt, kéo khoá quần mình xuống, mở banh đôi chân thon dài của cô ra bờ hông tinh tráng đẩy mạnh vào trong khi cô còn chưa kịp thích ứng. Lục Ninh Thuần đau đớn hét lên.
"Đau quá, đau..."
Cô đau đến chảy nước mắt nhưng người đàn ông phía trêи vẫn tàn nhẫn đâm sâu vào, mạnh bạo ra vào bên trong cô. Nơi khoé mắt xinh đẹp chảy ra một giọt nước mắt.
Liêu Thần Duệ dường như không muốn tha cho cô, như một sự trừng phạt của ma quỷ vì cô đã chọc giận hắn. Ninh Thuần bị hắn chèn ép đến tan nát.
Người đàn ông cúi xuống cắn ʍút̼ cần cổ thiên nga, để lại thêm những ấn ký thô bạo. Cơ thể cô đúng là báu vật trời sinh, thật khiến đàn ông chỉ muốn điên cuồng chiếm lấy.
Trong căn phòng rộng lớn, tiếng khóc nức nở của người con gái bật ra nghe thật đau lòng. Nhưng Ninh Thuần không có cách nào trốn khỏi chỉ có thể chịu đựng sự dày vò của ma quỷ. Cô sớm đã bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay.
"Thần Duệ."
Liêu Thần Duệ bước đến ghế sofa đối diện điềm nhiên ngồi xuống vắt chéo chân, hỏi.
"Đến đây có chuyện gì?"
"Em muốn báo với anh, hợp đồng với MD em đã ký được rồi."
Hàn Nhiễm đặt văn kiện lên bàn đáp.
Cô ta đã dùng nhan sắc của mình thuyết phục lão giám đốc háo sắc kia.
Người đàn ông cầm văn kiện lên lật ra, xem qua một lượt.
"Làm tốt lắm."
Hàn Nhiễm được hắn khen ngợi cảm thấy chưa thoả mãn vội vòng qua bên kia ngồi xuống kế bên người đàn ông. Cả thân hình uyển chuyển dựa vào cánh tay rắn chắc của hắn.
"Em làm tốt như vậy, có phải anh nên thưởng cho em không?"
Liêu Thần Duệ nghiêng mặt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói.
"Muốn đòi hỏi?"
Hàn Nhiễm cố gắng nhìn sắc mặt hắn nhưng không biết được hắn đang nghĩ gì. Cô ta không dám làm hắn phật ý, chỉ nụng nịu mở miệng.
"Ý em là em có thể làm anh thoải mái một chút..."
Vừa nói bàn tay của cô ta liền lần mò xuống đũng quần của người đàn ông. Dù cách hai lớp vải nhưng cô ta vẫn cảm nhận được sự cường ngạnh của nó. Ý nghĩ đến con quái vật này hành hạ mình khiến cô ta phải thở gấp.
Lục Ninh Thuần ở bên trong phòng ngủ, âm thầm nhìn ra bên ngoài cánh cửa đang hé mở, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng mờ ám kia. Cảm thấy tên đàn ông kia đúng là phong lưu, phóng đãng. Đàn bà nào cũng vây quanh quyến rũ hắn.
Nói cho cùng một người đàn ông xuất chúng như Liêu Thần Duệ, không có ai có thể từ chối được sức hút của hắn cũng không phải điều gì bất ngờ.
Ninh Thuần đang chần chừ không biết mình có thể đi hay chưa. Cô muốn ra khỏi đây nhưng nếu đi ra ngoài sẽ gặp người phụ nữ lạ mặt kia.
Liêu Thần Duệ chụp lấy cánh tay đang đặt trêи người mình, thấp giọng nói.
"Bản hợp đồng này chưa đủ để tôi hài lòng."
Hàn Nhiễm ngạc nhiên, vội vàng lo lắng hỏi.
"Vậy, anh còn muốn em làm gì nữa?"
Cô ta có chút hụt hẫng khi bị hắn lạnh nhạt. Dù cô ta biết tính cách của người đàn ông này vốn lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.
Liêu Thần Duệ cầm chai rượu trêи bàn rót ra ly, chậm rãi mở miệng.
"Tôi nghe nói bên Vu thị đang muốn đấu thầu dự án của Sandes, tôi cần thông tin bên đó."
Người phụ nữ ngay lập tức giật mình.
"Thông tin nội bộ Vu thị sao?"
Chuyện này thực sự rất khó.
"Sao? Không thể?"
Liêu Thần Duệ liếc mắt nhìn qua cô ta hỏi.
Hàn Nhiễm trở nên khẩn trương vội ôm lấy cánh tay hắn.
"Được, em làm được mà."
Cô ta không còn cách nào khác. Cô ta không muốn hắn phật lòng. Bản thân luôn muốn trở thành người phụ nữ có ích cho công việc của hắn.
Ngay từ lần đầu gặp hắn, Hàn Nhiễm biết mình đã trao trọn trái tim cho người đàn ông này.
Cha của cô ta là giám đốc của một công ty con thuộc sở hữu của tập đoàn Liêu thị. Đó là cơ duyên khiến cô ta có thể gặp được Liêu Thần Duệ. Người đàn ông anh tuấn ưu tú nhất mà cô ta từng gặp.
"Nếu không còn gì để nói thì trở về đi. Sáng nay tôi còn có việc."
Liêu Thần Duệ gỡ tay cô ta ra, bất giác đứng lên cài lại nút áo.
"Nhưng mà..."
Hàn Nhiễm muốn giữ hắn lại nhưng không dám. Cô ta còn muốn ở bên hắn lâu hơn một chút.
Người đàn ông xoay người đi lại phía phòng ngủ, đột ngột mở cửa ra. Lục Ninh Thuần nãy giờ ở bên trong vẫn đang đứng ngay cửa đợi người phụ nữ kia rời đi. Cánh cửa lại đột nhiên mở ra khiến cô giật mình. Trước mắt cô là thân hình cao lớn của người đàn ông.
"Tôi..."
Cô giống như bị bắt quả tang vậy.
Hàn Nhiễm nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt trong phòng ngủ của Liêu Thần Duệ thì bị sửng sốt. Người phụ nữ đó là ai?
"Chuẩn bị bút viết và máy ghi âm đi. Chúng ta sẽ tiếp tục công việc viết tự truyện trong mười phút nữa."
Liêu Thần Duệ bỗng dưng yêu cầu cô làm việc khiến Ninh Thuần có chút đứng hình.
"Ngay bây giờ sao? Theo lịch là chủ nhật kia mà."
Liêu Thần Duệ nhấn mạnh giọng đáp.
"Lịch là do tôi quyết định."
Nói xong, hắn quay đầu nói với vệ sĩ đứng bên cạnh.
"Tiễn Hàn tiểu thư ra thang máy."
Người vệ sĩ vâng một tiếng rồi bước đến chỗ Hàn Nhiễm đang đứng như trời trồng. Cô ta chằm chằm nhìn Liêu Thần Duệ đang nói chuyện với người phụ nữ bên kia. Hàn Nhiễm còn nhạy mắt nhìn ra những vết hôn trêи cổ Lục Ninh Thuần. Trong lòng không khỏi nổi lên cơn ghen âm ỉ. Nhưng cô ta phải dằn xuống rời khỏi chỗ đó.
Sau khi Hàn Nhiễm rời đi, Liêu Thần Duệ quay trở lại ghế sofa ngồi xuống, ra lệnh cho vệ sĩ ra khỏi phòng.
Ninh Thuần ở trong phòng lục lọi túi xách của mình lấy ra sổ và viết. Cô không mang theo máy ghi âm nên đành dùng điện thoại. Sau đó mới đi ra ngồi xuống chỗ đối diện hắn.
Lục Ninh Thuần cả người mệt mỏi vì đêm qua nhưng sáng nay vẫn bị tên đàn ông này bắt làm việc. Cô thật sự rất bực bội.
"Bắt đầu đi."
Liêu Thần Duệ cao giọng nói.
Cô nhìn hắn, bấm nút play ghi âm trong điện thoại rồi đặt lên bàn.
.....
...
"Anh đã mang Tô An đi đâu rồi?"
Vừa xong buổi kể chuyện, cô đã hỏi về Tô An.
Đêm qua chị ta đã bị Liêu Thần Duệ làm cho bị thương. Tuy đã nghe thấy hắn nói đưa chị ta đi trị thương nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại. Lỡ như biết đâu hắn ta không giữ lời.
Người đàn ông nhướng lông mày nhìn cô.
"Em vẫn còn lo cho kẻ đã phản bội mình?"
"Phản bội là việc của chị ấy. Còn tôi không thể đứng nhìn anh hại người khác."
Cô không vui trả lời.
"Thật là nghĩa hiệp làm sao."
Giọng điệu Thần Duệ có chút giễu cợt.
"Không phải nghĩa hiệp gì cả. Chỉ là kẻ khác xấu không có nghĩa mình phải xấu theo."
Lục Ninh Thuần nghiêm túc nói.
Đáy mắt người đàn ông loé lên một tia đầy hứng thú trước lời nói của cô.
"Vậy nếu như tôi không muốn trả lời thì sao?"
Liêu Thần Duệ thản nhiên hỏi lại cô.
Đến đây cô đột nhiên có chút cứng họng. Đúng vậy, nếu hắn không muốn nói thì cô cũng không có cách nào để ép hắn.
"Nhưng anh đã hứa rồi kia mà."
"Tôi hứa sẽ tha cho cô ta chứ đâu có nhiệm vụ phải trả lời câu hỏi của em."
Đôi môi mỏng nhẹ cong lên.
Lục Ninh Thuần lại bị cứng họng, không nói được hắn.
"Muốn biết cô ta ở đâu sao?"
Bất chợt người đàn ông dò hỏi một câu.
Cô không trả lời chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn trông chờ lời tiếp theo của hắn.
"Lại đây."
Mỗi lần hắn nói câu này, Lục Ninh Thuần biết nguy hiểm đang đến gần.
Liêu Thần Duệ cũng không hề vội vàng, bình thản quan sát vẻ chật vật của cô.
Ninh Thuần không muốn tiến tới nhưng cũng không thể từ chối. Cuối cùng cô cũng chậm chạp bước đến trước mặt hắn.
Người đàn ông rất nhanh tóm lấy cô khiến bản thân ngã vào lòng hắn. Ninh Thuần muốn đứng lên nhưng đã bị hắn giữ chặt.
"Hôn tôi."
Nghe thấy hắn ra lệnh, cô liền giật mình, trong lòng không muốn làm theo.
"Hôn tôi thì tôi sẽ nói cho em biết Tô An đang ở đâu."
Liêu Thần Duệ đưa ra cái giá cho cô.
Lại một lần nữa hắn ép cô phải làm theo ý hắn.
Liêu Thần Duệ cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trêи ngực mình cuộn chặt lại.
Một lúc sau, Lục Ninh Thuần không tình nguyện nhắm mắt lại cúi xuống, chủ động chạm vào cánh môi mỏng nhưng rất nhanh đã rời khỏi. Nụ hôn của cô giống như chuồn chuồn lướt nước khiến người đàn ông cau mày.
"Em đang bố thí cho ăn mày đấy à?"
Thấy hắn không hài lòng, cô cũng không biết phải làm sao.
Lục Ninh Thuần chỉ đành hôn xuống một lần nữa. Lần này, người đàn ông giữ chặt lấy gáy cô không để cô thoát. Lưỡi của hắn xông vào miệng cô cuồng nhiệt sục sạo. Hắn truy tìm đến thớ lưỡi thơm tho quấn quýt thô bạo.
Cô bị hắn tấn công đến ngạt thở.
Bàn tay Liêu Thần Duệ mò xuống váy của người phụ nữ. Ninh Thuần ngay lập tức hoảng hốt chặn tay hắn lại nhưng cô biết hắn đã muốn cô cũng không thể cản.
Bàn tay như con rắn bò trườn vào đùi trắng non mềm của cô tìm đến nơi tư mật. Cô ngay lập tức kẹp chặt hai chân mình lại. Nhưng bàn tay người đàn ông tăng thêm lực đạo tách hai chân cô ra, kéo qυầи ɭót cô xuống.
"Không!"
Cô hoảng sợ giẫy giụa.
Liêu Thần Duệ không để cô cựa quậy thêm, hắn thô bạo đẩy ngã Ninh Thuần xuống sofa. Hơi thở người đàn ông trở nên thô trọng, như ma như quỷ.
"Đừng, tôi không muốn..."
Lục Ninh Thuần biết hắn định làm gì.
"Đừng quên giao ước của chúng ta, bất kỳ khi nào tôi muốn cô đều phải đáp ứng tôi."
Liêu Thần Duệ lạnh lùng cảnh báo cô.
Cô bất lực nhìn người đàn ông càng căm giận hắn hơn.
"Anh là đồ cầm thú!"
"Cầm thú?"
Hơi thở lạnh lẽo phát ra từ người đàn ông khiến cô rùng mình.
"Được, hôm nay tôi sẽ cho cô biết cầm thú là thế nào."
Trong tích tắc, Liêu Thần Duệ xé toạc áo sơ mi của cô ra để lộ đôi gò bồng đào ẩn mình dưới lớp áօ ɭót. Hắn lại thô bạo xé luôn lớp áօ ɭót của cô. Lục Ninh Thuần hoảng sợ liên tục giẫy giụa nhưng cô càng cựa quậy hắn lại càng thô bạo.
Người đàn ông tháo dây nịt, kéo khoá quần mình xuống, mở banh đôi chân thon dài của cô ra bờ hông tinh tráng đẩy mạnh vào trong khi cô còn chưa kịp thích ứng. Lục Ninh Thuần đau đớn hét lên.
"Đau quá, đau..."
Cô đau đến chảy nước mắt nhưng người đàn ông phía trêи vẫn tàn nhẫn đâm sâu vào, mạnh bạo ra vào bên trong cô. Nơi khoé mắt xinh đẹp chảy ra một giọt nước mắt.
Liêu Thần Duệ dường như không muốn tha cho cô, như một sự trừng phạt của ma quỷ vì cô đã chọc giận hắn. Ninh Thuần bị hắn chèn ép đến tan nát.
Người đàn ông cúi xuống cắn ʍút̼ cần cổ thiên nga, để lại thêm những ấn ký thô bạo. Cơ thể cô đúng là báu vật trời sinh, thật khiến đàn ông chỉ muốn điên cuồng chiếm lấy.
Trong căn phòng rộng lớn, tiếng khóc nức nở của người con gái bật ra nghe thật đau lòng. Nhưng Ninh Thuần không có cách nào trốn khỏi chỉ có thể chịu đựng sự dày vò của ma quỷ. Cô sớm đã bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay.