Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-92
Chương 92
Chương 92
Lúc này Lý Hàng nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói: “Trên đường đến bị kẹt xe, đã mất mười lăm phút rồi.”
“Tôi về nhà mất mười phút nữa, thời gian cho ông chỉ còn có năm phút.”
“Không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta đi thắng vào vấn đề đi, trước tiên tôi phải cảm ơn ông”
Triệu Bắc Lâm cười lạnh: “Tôi còn tưởng cậu khí thế bừng bừng bước vào là muốn dấy binh hỏi tội tôi, hóa ra là đến cầu xin tha thứ à”
“Chỉ có điều, cậu đánh gấy chân tay đồ đệ của tôi, lúc này có cầu xin đi nữa cũng quá muộn rồi đúng không?”
Lý Hàng như không nghe thấy lời của Triệu bắc Lâm, tự mình nói tiếp.
“Thế giới ngầm ở Ninh Châu quả thật khá lớn, rất nhiều ngóc ngách không thể dọn dẹp được. Nhờ có sự xuất hiện của các người mà chẳng mấy chốc chúng tôi đã dọn dẹp xong.”
“Nhưng đồ đệ của ông đánh em vợ tôi, món nợ này bây giờ tôi đến tính với ông”
Vừa nói, Lý hàng vừa đi về phía Triệu Bắc Lâm mà không hề báo trước.
Bước chân của Lý Hàng không nhanh, giống như người bình thường, từng bước từng bước tiến về Triệu Bắc Lâm.
Lúc này, một đồ đệ bên cạnh Triệu Bắc Lâm nhảy ra.
Hản hét vào Lý Hàng: ‘”Dám thách thức sư phụ ta, phải hỏi xem nắm đấm của ta có đồng ý không đã.”
“Bốp!”
Lý Hàng đáp lại lời của tên đồ đệ này chỉ bằng một bạt tai.
Cả người tên đồ đệ bị đánh xoay vòng tại chỗ ba trăm sáu mươi độ.
Sau khi hắn quay vài vòng, cơ thể đụng mạnh vào tường.
Hai người bên cạnh hò hét xông lên, nhưng Triệu Bắc Lâm đột ngột giơ tay lên.
Hai tên đồ đệ lập tức lùi lại.
Trong đó có một tên nheo mắt lại nói với vẻ độc ác: “Oắt con, mày chết chắc rồi.”
“Sư phụ tao là đệ nhất khoái đao ở tỉnh thành”
“Ngoài mấy anh em chúng tao ra, tất cả những người nhìn thấy ông ấy rút đao, nếu không phải gấy tay thì là gãy chân, thậm chí có người còn vì vậy mà mất luôn cả mạng”
Triệu Bắc Lâm đứng trước mặt Lý Hàng nghiêm nghị nói từng từ một.
“Oắt con, cậu là một cái phôi khá tốt đấy”
“Có thể nhìn ra quyền cước có tí công phu.”
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.”
“Nếu bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu ba cái, bái tôi làm sư phụ thì tôi sẽ tha cho cậu.”
“Nếu không, đao của tôi sẽ cắt đứt hai tay của cậu đấy!”
“Tôi cũng cho ông một cơ hội.” Lý Hàng ung dung nói “Nếu bây giờ ông quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi, đồng thời hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ quay lại Ninh Châu gây sự”
“Tôi sẽ tha cho ông và đám đồ đệ này của ông rời khỏi Ninh Châu”
“Nếu không, các người sẽ giống như Trương Toàn Vũ, đi nhờ xe về tỉnh thành.”
“Tiện thể mang theo đặc sản Ninh Châu.”
“Ngông cuồng!” Triệu Bắc Lâm hét lên tức giận.
Ông ta động thủ rồi!
Hai thanh đao, hai lưỡi đao sác lạnh.
Trong chớp mắt, không khí đột nhiên bị cắt ra.
“Xoẹt!”
Lưỡi đao lóe sáng!
Giống như một con bọ ngựa vung lưỡi đao sắc bén!
Từ trái phải chém về phía Lý Hàng!
Hai hạt hướng dương từ trong tay Lý Hàng bản ra!
“Ding!”
“Dang!”
Sau hai âm thanh giòn tan, hai lưỡi đao đột nhiên bị bật rat Tay, tay của Lý Hàng.
Như mây trời vẫn vũ, như nước chảy cuồn cuộn.
Nhẹ nhàng võ lên vị trí phía trên rốn của Triệu Bắc Lâm.
“Bịch!”
Tiếng động này nghe rất nặng nề, nhưng cơ thể Triệu Bắc Lâm không hề bay ngược trở lại.
Ông ta kinh hãi nhìn Lý Hàng.
Hai thanh đao luôn là niềm kiêu hãnh chưa bao giờ rời khỏi người ông ta bây giờ cùng lúc rơi keng xuống đất.
Ông ta lùi mạnh lại, vẻ mặt không thể tin nổi. Đồng thời còn có một nỗi sợ hãi sâu sắ!
c Sắc mặt Triệu Bắc Lâm tái nhợt như người già vừa mới khỏi bệnh nặng, cả người lảo đảo muốn ngã.
“Mày, mày dám phế tao?”
Chương 92
Lúc này Lý Hàng nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói: “Trên đường đến bị kẹt xe, đã mất mười lăm phút rồi.”
“Tôi về nhà mất mười phút nữa, thời gian cho ông chỉ còn có năm phút.”
“Không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta đi thắng vào vấn đề đi, trước tiên tôi phải cảm ơn ông”
Triệu Bắc Lâm cười lạnh: “Tôi còn tưởng cậu khí thế bừng bừng bước vào là muốn dấy binh hỏi tội tôi, hóa ra là đến cầu xin tha thứ à”
“Chỉ có điều, cậu đánh gấy chân tay đồ đệ của tôi, lúc này có cầu xin đi nữa cũng quá muộn rồi đúng không?”
Lý Hàng như không nghe thấy lời của Triệu bắc Lâm, tự mình nói tiếp.
“Thế giới ngầm ở Ninh Châu quả thật khá lớn, rất nhiều ngóc ngách không thể dọn dẹp được. Nhờ có sự xuất hiện của các người mà chẳng mấy chốc chúng tôi đã dọn dẹp xong.”
“Nhưng đồ đệ của ông đánh em vợ tôi, món nợ này bây giờ tôi đến tính với ông”
Vừa nói, Lý hàng vừa đi về phía Triệu Bắc Lâm mà không hề báo trước.
Bước chân của Lý Hàng không nhanh, giống như người bình thường, từng bước từng bước tiến về Triệu Bắc Lâm.
Lúc này, một đồ đệ bên cạnh Triệu Bắc Lâm nhảy ra.
Hản hét vào Lý Hàng: ‘”Dám thách thức sư phụ ta, phải hỏi xem nắm đấm của ta có đồng ý không đã.”
“Bốp!”
Lý Hàng đáp lại lời của tên đồ đệ này chỉ bằng một bạt tai.
Cả người tên đồ đệ bị đánh xoay vòng tại chỗ ba trăm sáu mươi độ.
Sau khi hắn quay vài vòng, cơ thể đụng mạnh vào tường.
Hai người bên cạnh hò hét xông lên, nhưng Triệu Bắc Lâm đột ngột giơ tay lên.
Hai tên đồ đệ lập tức lùi lại.
Trong đó có một tên nheo mắt lại nói với vẻ độc ác: “Oắt con, mày chết chắc rồi.”
“Sư phụ tao là đệ nhất khoái đao ở tỉnh thành”
“Ngoài mấy anh em chúng tao ra, tất cả những người nhìn thấy ông ấy rút đao, nếu không phải gấy tay thì là gãy chân, thậm chí có người còn vì vậy mà mất luôn cả mạng”
Triệu Bắc Lâm đứng trước mặt Lý Hàng nghiêm nghị nói từng từ một.
“Oắt con, cậu là một cái phôi khá tốt đấy”
“Có thể nhìn ra quyền cước có tí công phu.”
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.”
“Nếu bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu ba cái, bái tôi làm sư phụ thì tôi sẽ tha cho cậu.”
“Nếu không, đao của tôi sẽ cắt đứt hai tay của cậu đấy!”
“Tôi cũng cho ông một cơ hội.” Lý Hàng ung dung nói “Nếu bây giờ ông quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi, đồng thời hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ quay lại Ninh Châu gây sự”
“Tôi sẽ tha cho ông và đám đồ đệ này của ông rời khỏi Ninh Châu”
“Nếu không, các người sẽ giống như Trương Toàn Vũ, đi nhờ xe về tỉnh thành.”
“Tiện thể mang theo đặc sản Ninh Châu.”
“Ngông cuồng!” Triệu Bắc Lâm hét lên tức giận.
Ông ta động thủ rồi!
Hai thanh đao, hai lưỡi đao sác lạnh.
Trong chớp mắt, không khí đột nhiên bị cắt ra.
“Xoẹt!”
Lưỡi đao lóe sáng!
Giống như một con bọ ngựa vung lưỡi đao sắc bén!
Từ trái phải chém về phía Lý Hàng!
Hai hạt hướng dương từ trong tay Lý Hàng bản ra!
“Ding!”
“Dang!”
Sau hai âm thanh giòn tan, hai lưỡi đao đột nhiên bị bật rat Tay, tay của Lý Hàng.
Như mây trời vẫn vũ, như nước chảy cuồn cuộn.
Nhẹ nhàng võ lên vị trí phía trên rốn của Triệu Bắc Lâm.
“Bịch!”
Tiếng động này nghe rất nặng nề, nhưng cơ thể Triệu Bắc Lâm không hề bay ngược trở lại.
Ông ta kinh hãi nhìn Lý Hàng.
Hai thanh đao luôn là niềm kiêu hãnh chưa bao giờ rời khỏi người ông ta bây giờ cùng lúc rơi keng xuống đất.
Ông ta lùi mạnh lại, vẻ mặt không thể tin nổi. Đồng thời còn có một nỗi sợ hãi sâu sắ!
c Sắc mặt Triệu Bắc Lâm tái nhợt như người già vừa mới khỏi bệnh nặng, cả người lảo đảo muốn ngã.
“Mày, mày dám phế tao?”