Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-450
Chương 450
Vì dùng sức quả thật hơi mạnh.
Nên hắn xuyên thủng bức tường phía đông, lại xuyên thủng qua bức tường phía tây.
Trừng mắt tức giận!
Điền Vong Hỉ sợ hãi nhận ra, Lý Hàng đã đứng bên ngoài bức tường phía tây!
Cơ thể Điền Vong HIlại bị Lý Hàytóollsvg 3 Quay một vòng trong không trung!
Rồi lại quăng mạnh về phía tòa nhà lần nữa!
“Bịch!”
“Bịch!”
Lúc này, cuối cùng nhân viên kỹ thuật và Châu Tôn Mậu cũng hiểu ra tại sao lúc nãy Lý hàng nói “Tòa nhà này.
phải dùng người tháo dỡ”.
Chỉ là hai người họ không bao giờ ngờ rằng, Lý Hàng lại dùng cách này để dỡ bỏ tòa nhà.
Trên đời này cũng chỉ có Lý Hàng làm được.
Điền Vong Hi kêu gào thảm thiết không ngừng!
Lý Hàng đập rất vui vẻ!
“Âm!”
Bỗng nhiên!
Cả tòa nhà rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, nhân viên kỹ thuật la lớn: “Mọi người lùi lại!
Nhà sắp sập rồi!”
Tòa nhà đổ ập xuống, khói bụi mịt mù.
Trong khói bụi, thân hình cao to của Lý Hàng kéo theo cơ †hể Điền Vong Hỉ dần dần xuất hiện.
Kháp người Điền Vong Hỉ toàn là máu!
Không thể nhận ra!
Cơ thể hắn đã hoàn toàn méo mói!
Không ra hình người!
Như vứt rác.
Lý Hàng vứt Điền Vong Hỉ trong tay xuống chân Uông Nghị Thừa.
Thản nhiên nói: “Tên rác rưởi này tao không nhận, mang về đi”
“Ngoài ra, về nói với ba mày một tiếng, tao vốn không định đuổi cùng giết tận.”
“Nếu chúng mày sốt ruột muốn chết thế, vậy thì tao sẽ đại phát từ bi toại nguyện chúng mày.”
Một tia lạnh lùng vụt qua!
Khoảnh khác Uông Nghị Thừa nhìn vào mát Lý Hàng.
Toàn thân run rẩy!
Ánh mắt quá đáng sợi Hắn như bị một con sư tử nhắm trúng.
Không cử động nổi.
“CútI”
Uông Nghị Thừa vội nhét Điền Vong HỈ vào xe.
Hoảng hốt bỏ chạy.
Tối đó, trong khách sạn Hilton.
Sảnh tiệc của khách sạn chật cứng người.
Rất nhiều người nổi tiếng trong xã hội thượng lưu cầm rượu vang đắt tiền trong tay, đứng tụm năm tụm ba trò chuyện.
Nhà giàu Giáp: “Nghe nói gì chưa? Lại có người bị gia tộc Chu Thị gài bẫy đấy.”
Nhà giàu Ất: “Tôi nhớ mấy tháng trước, có một thằng nhà quê bị gạt hơn một tỷ, lần này lại là tên ngốc nào bị gạt vậy?”
Nhà giàu Giáp: “Là một tập đoàn nhỏ đến từ Ninh Châu, tên là tập đoàn Lăng Tiêu.”
Nhà giàu Bính: “Anh nói cái tập đoàn Lăng Tiêu đó tôi cũng biết. Hôm nay mới bị lừa hai mươi tỷ.”
Nhà giàu Ất: “Hai mươi tỷ? Trời đất! Người phụ trách của tập đoàn họ ăn cứt sao?”
Nhà giàu Ất: “Bây giờ e rằng sắp phá sản rồi nhỉ?”
Nhà giàu Giáp: “Lại còn không à! Một tập đoàn bé tí như thế thì có được mấy đồng trong tay chứ?”
Nhà giàu Ất: “Ác quá! Cách làm ăn của gia tộc Chu Thị luôn là lừa gạt đảo, sau này chúng ta phải cẩn thận.”
Nhà giàu Bính: ‘Không nói mấy chuyện vô ích này nữa, †ôi nói cho các anh biết, buổi tiệc tối nay có một nhân vật cực kỳ quan trọng sẽ xuất hiện.”
“Ai?”
Vì dùng sức quả thật hơi mạnh.
Nên hắn xuyên thủng bức tường phía đông, lại xuyên thủng qua bức tường phía tây.
Trừng mắt tức giận!
Điền Vong Hỉ sợ hãi nhận ra, Lý Hàng đã đứng bên ngoài bức tường phía tây!
Cơ thể Điền Vong HIlại bị Lý Hàytóollsvg 3 Quay một vòng trong không trung!
Rồi lại quăng mạnh về phía tòa nhà lần nữa!
“Bịch!”
“Bịch!”
Lúc này, cuối cùng nhân viên kỹ thuật và Châu Tôn Mậu cũng hiểu ra tại sao lúc nãy Lý hàng nói “Tòa nhà này.
phải dùng người tháo dỡ”.
Chỉ là hai người họ không bao giờ ngờ rằng, Lý Hàng lại dùng cách này để dỡ bỏ tòa nhà.
Trên đời này cũng chỉ có Lý Hàng làm được.
Điền Vong Hi kêu gào thảm thiết không ngừng!
Lý Hàng đập rất vui vẻ!
“Âm!”
Bỗng nhiên!
Cả tòa nhà rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, nhân viên kỹ thuật la lớn: “Mọi người lùi lại!
Nhà sắp sập rồi!”
Tòa nhà đổ ập xuống, khói bụi mịt mù.
Trong khói bụi, thân hình cao to của Lý Hàng kéo theo cơ †hể Điền Vong Hỉ dần dần xuất hiện.
Kháp người Điền Vong Hỉ toàn là máu!
Không thể nhận ra!
Cơ thể hắn đã hoàn toàn méo mói!
Không ra hình người!
Như vứt rác.
Lý Hàng vứt Điền Vong Hỉ trong tay xuống chân Uông Nghị Thừa.
Thản nhiên nói: “Tên rác rưởi này tao không nhận, mang về đi”
“Ngoài ra, về nói với ba mày một tiếng, tao vốn không định đuổi cùng giết tận.”
“Nếu chúng mày sốt ruột muốn chết thế, vậy thì tao sẽ đại phát từ bi toại nguyện chúng mày.”
Một tia lạnh lùng vụt qua!
Khoảnh khác Uông Nghị Thừa nhìn vào mát Lý Hàng.
Toàn thân run rẩy!
Ánh mắt quá đáng sợi Hắn như bị một con sư tử nhắm trúng.
Không cử động nổi.
“CútI”
Uông Nghị Thừa vội nhét Điền Vong HỈ vào xe.
Hoảng hốt bỏ chạy.
Tối đó, trong khách sạn Hilton.
Sảnh tiệc của khách sạn chật cứng người.
Rất nhiều người nổi tiếng trong xã hội thượng lưu cầm rượu vang đắt tiền trong tay, đứng tụm năm tụm ba trò chuyện.
Nhà giàu Giáp: “Nghe nói gì chưa? Lại có người bị gia tộc Chu Thị gài bẫy đấy.”
Nhà giàu Ất: “Tôi nhớ mấy tháng trước, có một thằng nhà quê bị gạt hơn một tỷ, lần này lại là tên ngốc nào bị gạt vậy?”
Nhà giàu Giáp: “Là một tập đoàn nhỏ đến từ Ninh Châu, tên là tập đoàn Lăng Tiêu.”
Nhà giàu Bính: “Anh nói cái tập đoàn Lăng Tiêu đó tôi cũng biết. Hôm nay mới bị lừa hai mươi tỷ.”
Nhà giàu Ất: “Hai mươi tỷ? Trời đất! Người phụ trách của tập đoàn họ ăn cứt sao?”
Nhà giàu Ất: “Bây giờ e rằng sắp phá sản rồi nhỉ?”
Nhà giàu Giáp: “Lại còn không à! Một tập đoàn bé tí như thế thì có được mấy đồng trong tay chứ?”
Nhà giàu Ất: “Ác quá! Cách làm ăn của gia tộc Chu Thị luôn là lừa gạt đảo, sau này chúng ta phải cẩn thận.”
Nhà giàu Bính: ‘Không nói mấy chuyện vô ích này nữa, †ôi nói cho các anh biết, buổi tiệc tối nay có một nhân vật cực kỳ quan trọng sẽ xuất hiện.”
“Ai?”