Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-436
Chương 436
Nhưng cô vẫn hé hai cánh môi đỏ gợi cảm, hàm răng trắng đều tăm tắp cắn một viên.
Lý Hàng thấy trên bàn trà đặt rất nhiều tài liệu, bất giác hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”
Hứa Mộc Tình vừa ăn vừa bất lực nhìn Lý Hàng nói: “Lần này chúng ta tiến quân vào Thượng Hải, chắc chắn phải gây bất ngờ cho họ”
“Tuyệt đối không thể xây mấy tòa nhà †ồi tàn trên phố được, nếu không cho dù xây xong rồi cũng sẽ không có ai mua.”
“Cho nên, chúng ta cần một kiến trúc sư xuất sắc.”
“Nhưng những kiến trúc sư này hoặc là không thèm quan tâm chúng ta, hoặc là đã có nơi có chốn rồi.”
Lý Hàng chớp mắt, anh cố ý ghé miệng qua: “Trùng hợp.
anh có quen một kiến trúc sư, nếu em thơm anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
“Chụt”
Giọng nói vừa dứt, đôi môi mềm mại của Hứa Mộc Tình đã dán lên má Lý Hàng.
Vì chuyện tìm kiến trúc sư mà Hứa Mộc Tình đã đau đầu ba ngày nay rồi.
Vừa nghe Lý Hàng nói có quen kiến trúc sư, cô không do.
dự liền cống hiến nụ hôn mềm mại của mình.
“Mau nói cho em biết kiến trúc sư đó đang ở đâu?”
Lý Hàng rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp đã ố vàng.
Tấm danh thiếp này nhìn có vẻ rất cũ kỹ.
Khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy tên trên tấm danh thiếp, bất giác hai mắt cô lóe sáng.
“Châu Tôn Mậu? Ông ấy là nhân vật huyền thoại trong ngành kiến trúc đó! Sao anh có danh thiếp của ông ấy vậy?”
Lý Hàng cười ghé nửa mặt chưa được thơm qua.
Hứa Mộc Tình không chậm trễ giây phút nào thơm một cái.
Cô ôm chặt cánh tay Lý Hàng: “Mau nói cho em nghe đi!”
Âu Dương Miểu Miểu đứng cạnh cầm danh thiếp của Châu Tồn Mậu nói: “Vị Châu đại sư này ba mươi năm trước hô mưa gọi gió trong ngành kiến trúc.”
“Tác phẩm của ông ấy đạt được mấy chục lần giải thưởng quốc tế”
“Ông ấy cũng được xếp vào danh sách kiến trúc sư nổi tiếng trên thế giới.”
“Rất nhiều kiến trúc sư nổi ấy dẫn dất”
ếng nước ngoài đều do ông “Chỉ có điều về sau không biết xảy ra chuyện gì mà ông ấy đột nhiên mai danh ẩn tích”
“Bây giờ truyền thông tin tức đều không tìm được tông tích của ông ấy, mọi người đều tưởng ông ấy chết rồi.”
Âu Dương Miểu Miểu lật danh thiếp lại, phát hiện phía sau có một dòng địa chỉ được viết tay.
Địa chỉ này trùng hợp lại ở Ninh Châu, hơn nữa cách nhà Âu Dương Miểu Miểu không xa!
Hứa Mộc Tình và Âu Dương Miểu Miểu đến địa chỉ viết trên danh thiếp.
Đây là một khu nhà khá cũ, có rất nhiều số nhà đã hơi mờ.
Vừa vặn cách đó không xa có một ông lão đang ngồi trước cửa nhà rửa rau.
Âu Dương Miểu Miểu nhận ra ông lão này.
Sau khi đến gần, cô đưa địa chỉ đằng sau tấm danh thiếp ra hỏi: “Bác Châu, bác có quen người trong nhà này không ạ?”
Ông lão ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười.
“Con nhỏ này”
“Từ lúc tiểu học đến giờ, ngày nào cũng đi qua đi lại trước cửa nhà ta, không biết đi qua bao nhiêu lần rồi.”
“Sao mà ngay cả tên ta cũng không biết chứ hả?”
Âu Dương Miểu Miểu ngẩn người, rất nhanh sau đó phản ứng lại, cô kinh hãi bụm miệng.
Không thể ngờ rằng, trưởng bối mà cô quen biết mười mấy năm trời lại là nhân vật trong truyền thuyết!”
Hứa Mộc Tình bước đến, vội vã đưa danh thiếp cho ông lão: “Ông thật sự là Châu Tôn Mậu, Châu lão tiên sinh ạ?”
Châu Tôn Mậu cười nói: “Ông già sắp xuống hố như tôi chắc không có ai mạo nhận đâu nhỉ?” Châu Tôn Mậu đón lấy tấm danh thiếp Hứa Mộc Tình đưa, nhẹ nhõm thở dài một hơi nói: “Mười năm rồi! Tôi đợi tấm danh thiếp này tròn mười năm rồi.”
Khi Châu Tôn Mậu cầm danh thiếp đứng dậy, cảm giác ông mang đến cho người khác hoàn toàn thay đổi.
Lúc nãy ông vẫn chỉ là một ông già bình thường ngoài sáu mươi tuổi.
Nhưng bây giờ, ông giống như một nhà thông thái sống ẩn cư giữa thành phố sầm uất.
Trong mắt ông toát lên trí tuệ và sự sâu sắc.
Hứa Mộc Tình rất để ý câu nói lúc nãy của Châu Tôn Mậu.
Cô bất giác hỏi dò: “Châu lão tiên sinh, sao ông lại nói chờ tấm danh thiếp này đã mười năm?”
Châu Tôn Mậu nhìn kỹ Hứa Mộc Tình: “Mười năm trước, tôi đã phạm phải một sai lầm chí mạng, đắc tội với một nhân vật lớn.”
“Lúc đó có một nhóm người truy sát ôi.”
“Khi tôi lâm vào bước đường cùng không còn lối thoát, một thiếu niên xuất hiện trước mặt tôi.”
“Cậu ấy giúp tôi đánh lui tất cả những kẻ đang truy sát, hơn nữa còn giúp tôi sắp xếp ổn thỏa chuyện này”
Nhưng cô vẫn hé hai cánh môi đỏ gợi cảm, hàm răng trắng đều tăm tắp cắn một viên.
Lý Hàng thấy trên bàn trà đặt rất nhiều tài liệu, bất giác hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”
Hứa Mộc Tình vừa ăn vừa bất lực nhìn Lý Hàng nói: “Lần này chúng ta tiến quân vào Thượng Hải, chắc chắn phải gây bất ngờ cho họ”
“Tuyệt đối không thể xây mấy tòa nhà †ồi tàn trên phố được, nếu không cho dù xây xong rồi cũng sẽ không có ai mua.”
“Cho nên, chúng ta cần một kiến trúc sư xuất sắc.”
“Nhưng những kiến trúc sư này hoặc là không thèm quan tâm chúng ta, hoặc là đã có nơi có chốn rồi.”
Lý Hàng chớp mắt, anh cố ý ghé miệng qua: “Trùng hợp.
anh có quen một kiến trúc sư, nếu em thơm anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
“Chụt”
Giọng nói vừa dứt, đôi môi mềm mại của Hứa Mộc Tình đã dán lên má Lý Hàng.
Vì chuyện tìm kiến trúc sư mà Hứa Mộc Tình đã đau đầu ba ngày nay rồi.
Vừa nghe Lý Hàng nói có quen kiến trúc sư, cô không do.
dự liền cống hiến nụ hôn mềm mại của mình.
“Mau nói cho em biết kiến trúc sư đó đang ở đâu?”
Lý Hàng rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp đã ố vàng.
Tấm danh thiếp này nhìn có vẻ rất cũ kỹ.
Khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy tên trên tấm danh thiếp, bất giác hai mắt cô lóe sáng.
“Châu Tôn Mậu? Ông ấy là nhân vật huyền thoại trong ngành kiến trúc đó! Sao anh có danh thiếp của ông ấy vậy?”
Lý Hàng cười ghé nửa mặt chưa được thơm qua.
Hứa Mộc Tình không chậm trễ giây phút nào thơm một cái.
Cô ôm chặt cánh tay Lý Hàng: “Mau nói cho em nghe đi!”
Âu Dương Miểu Miểu đứng cạnh cầm danh thiếp của Châu Tồn Mậu nói: “Vị Châu đại sư này ba mươi năm trước hô mưa gọi gió trong ngành kiến trúc.”
“Tác phẩm của ông ấy đạt được mấy chục lần giải thưởng quốc tế”
“Ông ấy cũng được xếp vào danh sách kiến trúc sư nổi tiếng trên thế giới.”
“Rất nhiều kiến trúc sư nổi ấy dẫn dất”
ếng nước ngoài đều do ông “Chỉ có điều về sau không biết xảy ra chuyện gì mà ông ấy đột nhiên mai danh ẩn tích”
“Bây giờ truyền thông tin tức đều không tìm được tông tích của ông ấy, mọi người đều tưởng ông ấy chết rồi.”
Âu Dương Miểu Miểu lật danh thiếp lại, phát hiện phía sau có một dòng địa chỉ được viết tay.
Địa chỉ này trùng hợp lại ở Ninh Châu, hơn nữa cách nhà Âu Dương Miểu Miểu không xa!
Hứa Mộc Tình và Âu Dương Miểu Miểu đến địa chỉ viết trên danh thiếp.
Đây là một khu nhà khá cũ, có rất nhiều số nhà đã hơi mờ.
Vừa vặn cách đó không xa có một ông lão đang ngồi trước cửa nhà rửa rau.
Âu Dương Miểu Miểu nhận ra ông lão này.
Sau khi đến gần, cô đưa địa chỉ đằng sau tấm danh thiếp ra hỏi: “Bác Châu, bác có quen người trong nhà này không ạ?”
Ông lão ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười.
“Con nhỏ này”
“Từ lúc tiểu học đến giờ, ngày nào cũng đi qua đi lại trước cửa nhà ta, không biết đi qua bao nhiêu lần rồi.”
“Sao mà ngay cả tên ta cũng không biết chứ hả?”
Âu Dương Miểu Miểu ngẩn người, rất nhanh sau đó phản ứng lại, cô kinh hãi bụm miệng.
Không thể ngờ rằng, trưởng bối mà cô quen biết mười mấy năm trời lại là nhân vật trong truyền thuyết!”
Hứa Mộc Tình bước đến, vội vã đưa danh thiếp cho ông lão: “Ông thật sự là Châu Tôn Mậu, Châu lão tiên sinh ạ?”
Châu Tôn Mậu cười nói: “Ông già sắp xuống hố như tôi chắc không có ai mạo nhận đâu nhỉ?” Châu Tôn Mậu đón lấy tấm danh thiếp Hứa Mộc Tình đưa, nhẹ nhõm thở dài một hơi nói: “Mười năm rồi! Tôi đợi tấm danh thiếp này tròn mười năm rồi.”
Khi Châu Tôn Mậu cầm danh thiếp đứng dậy, cảm giác ông mang đến cho người khác hoàn toàn thay đổi.
Lúc nãy ông vẫn chỉ là một ông già bình thường ngoài sáu mươi tuổi.
Nhưng bây giờ, ông giống như một nhà thông thái sống ẩn cư giữa thành phố sầm uất.
Trong mắt ông toát lên trí tuệ và sự sâu sắc.
Hứa Mộc Tình rất để ý câu nói lúc nãy của Châu Tôn Mậu.
Cô bất giác hỏi dò: “Châu lão tiên sinh, sao ông lại nói chờ tấm danh thiếp này đã mười năm?”
Châu Tôn Mậu nhìn kỹ Hứa Mộc Tình: “Mười năm trước, tôi đã phạm phải một sai lầm chí mạng, đắc tội với một nhân vật lớn.”
“Lúc đó có một nhóm người truy sát ôi.”
“Khi tôi lâm vào bước đường cùng không còn lối thoát, một thiếu niên xuất hiện trước mặt tôi.”
“Cậu ấy giúp tôi đánh lui tất cả những kẻ đang truy sát, hơn nữa còn giúp tôi sắp xếp ổn thỏa chuyện này”