Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-239
Chương 239
Chương 239
Chó Chết biết trước đây khi còn trẻ, Tiền Thành Hào là một người đàn ông vô cùng hung mãnh.
Không ngờ sau bao nhiêu năm, khí thế trên người ông ta không những không giảm đi chút nào, ngược lại còn ngày càng mạnh.
“Nói tao biết, là kẻ nào biến con trai tao trở nên như vậy?”
“Lý Hàng.” Chó Chết còn chưa kịp nói, Tiền Gia Bình đã lên tiếng.
“Lý Hàng là ai?”
Chó Chết mở miệng nói: “Con rể của Hứa Hiếu Dương Tập đoàn Lăng Tiêu”
Tiền Thành Hào đột ngột giơ tay, như một con rắn độc.
cắn chặt tay phải Chó Chết.
Tiếp đó, chỉ nghe một tiếng “rắc”.
Tay của Chó Chết bị Tiền Thành Hào vặn gãy!
Tiền Thành Hào vứt Chó Chết xuống đất như vứt một con chó chết.
Hắn bước lên trước, nhấc chân đạp mạnh lên lồng ngực.
Chó Chết, đứng trên cao nhìn xuống Chó Chết.
“Mày làm một con chó cũng không xong, mày nói mày còn có tác dụng gì chứ?”
“Để một thằng vô danh ở thành phố nhỏ bé hại con tao thành thế này! Thế mà mày vẫn còn mặt mũi mà quay lại!”
Thấy Tiền Thành Hào định đá nát xương sườn Chó Chết.
Tiền Gia Bình vội lên tiếng: “Ba, chuyện này giao cho con đi”
“Con lập tức kêu Hắc Hổ đem anh em hắn đi Ninh Châu xách đầu hán về đây!”
Ánh mắt Tiền Thành Hào sáng quắc nhìn chằm chằm Tiền Gia Bình: “Được, con đi luôn đi. Hôm nay trước khi mặt trời lặn, con phải làm xong chuyện này cho bai”
Tiền Gia Bình định quay đi, Tôn Mạn Lợi đột nhiên đưa tay đặt lên vai Tiền Gia Bình: ‘Đợi đã.
Tôn Mạn Lợi lạnh lùng nói: “Mẹ muốn cả nhà nó phải chết, không chừa một ail”
Một người phụ nữ độc á!
c Đối với Tôn Mạn Lợi, giết người như giết kiến!
Sau khi băng bó xong tay phải, Chó Chết bước ra khỏi bệnh viện.
Hắn thấy xe của Tiền Gia Bình đậu ở phía trước.
Sau khi đến gần, cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống.
Tiền Gia Bình nghiêng mặt hỏi Chó Chết: “Sao rồi? Tay.
còn động đậy được không?”
“Nghỉ ngơi một thời gian là ổn, cảm ơn đại công tử quan Tâm”
Tiền Gia Bình nói: “Ta đã cử Hắc Hổ đi Ninh Châu rồi, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.”
“Anh tạm thời không cần về chỗ em trai tôi nữa, làm việc.
cho tôi đi”
Chó Chết lắc đầu: “Như Tiền lão gia đã nói, tôi chính là một con chó, trừ phi chủ nhân chết, nếu không chó sẽ không dễ dàng nhận chủ khác.”
Nói xong, Chó Chết quay người đi về phía xe của mình.
Nhìn bóng Chó Chết dần xa, Tiền Gia Bình cười lạnh: “Bùn nhão không đắp được tường.”
“Đợi đến khi chủ nhân của mày chết thì bổn công từ còn để ý đến con chó ghẻ như mày sao?”
Thư ký bên cạnh lúc này nhỏ giọng nói: “Chủ tịch, có ba anh em Hắc Hổ, tên Lý Hàng đó chết chắc rồi.”
“Luận về thực lực cá nhân, ba người họ tuy không sánh bằng Tống Viễn – cao thủ số một của Tống gia.”
“Nhưng ba người cộng lại, cho dù Tống Viễn đến cũng phải chết.”
Khi thư ký nói chuyện, giọng nói rất nhẹ nhàng, ngữ khí rất dịu dàng.
“Mấy ngày nay chủ tịch bôn ba khắp nơi, không được nghỉ ngơi, hôm nay cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc tồi: Nhìn cậu thư ký anh tuấn xinh đẹp trước mắt, Tiền Gia Bình đột nhiên đưa tay ôm cậu ta vào lòng.
Tiền Gia Bình giơ ngón tay khẽ vuốt ve trên mặt cậu thư ký.
“Có em thì bất kể là ở đâu anh cũng đều ngủ ngon hết.”
Nói xong, Tiền Gia Bình cúi đầu, hai người đàn ông thân mật như keo như sơn…
Mấy tiếng sau, tại Ninh Châu.
Hôm nay Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phần về quê thăm bà ngoại, hiện giờ trong nhà chỉ còn Hứa Mộc Tình và Lý Hàng.
Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với Lý Hàng.
Bởi vì Hứa Mộc Tình đích thân vào bếp nấu nướng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình vào bếp nấu nướng một cách đúng nghĩa.
Thường ngày, nếu Liễu Ngọc Phần không có nhà, Hứa Mộc Tình hầu như đến cửa hàng thức ăn nhanh gọi đại vài món ăn qua loa.
Hôm nay trước khi Liễu Ngọc Phần đi còn đặc biệt gọi Hứa Mộc Tình lại dặn dò cô, muốn nắm chắc được trái tim của đàn ông thì phải nắm được dạ dày của anh ta.
Nghe mẹ nói vậy, Hứa Mộc Tình đẩy Lý Hàng ra khỏi bếp, sống chết không cho anh bước vào.
Lý Hàng ngồi ở phòng ăn nghe tiếng xèo xèo trong bếp dội ra.
Khoảng một tiếng sau, Hứa Mộc Tình bưng ba đĩa thức ăn bước ra.
Cô mím chặt hai cánh môi gợi cảm, nhìn rất căng thẳng.
“Có ngon không?” Thấy Lý Hàng cầm đũa không ngừng gắp thức ăn bỏ vào miệng, Hứa Mộc Tình căng thẳng hỏi.
Chương 239
Chó Chết biết trước đây khi còn trẻ, Tiền Thành Hào là một người đàn ông vô cùng hung mãnh.
Không ngờ sau bao nhiêu năm, khí thế trên người ông ta không những không giảm đi chút nào, ngược lại còn ngày càng mạnh.
“Nói tao biết, là kẻ nào biến con trai tao trở nên như vậy?”
“Lý Hàng.” Chó Chết còn chưa kịp nói, Tiền Gia Bình đã lên tiếng.
“Lý Hàng là ai?”
Chó Chết mở miệng nói: “Con rể của Hứa Hiếu Dương Tập đoàn Lăng Tiêu”
Tiền Thành Hào đột ngột giơ tay, như một con rắn độc.
cắn chặt tay phải Chó Chết.
Tiếp đó, chỉ nghe một tiếng “rắc”.
Tay của Chó Chết bị Tiền Thành Hào vặn gãy!
Tiền Thành Hào vứt Chó Chết xuống đất như vứt một con chó chết.
Hắn bước lên trước, nhấc chân đạp mạnh lên lồng ngực.
Chó Chết, đứng trên cao nhìn xuống Chó Chết.
“Mày làm một con chó cũng không xong, mày nói mày còn có tác dụng gì chứ?”
“Để một thằng vô danh ở thành phố nhỏ bé hại con tao thành thế này! Thế mà mày vẫn còn mặt mũi mà quay lại!”
Thấy Tiền Thành Hào định đá nát xương sườn Chó Chết.
Tiền Gia Bình vội lên tiếng: “Ba, chuyện này giao cho con đi”
“Con lập tức kêu Hắc Hổ đem anh em hắn đi Ninh Châu xách đầu hán về đây!”
Ánh mắt Tiền Thành Hào sáng quắc nhìn chằm chằm Tiền Gia Bình: “Được, con đi luôn đi. Hôm nay trước khi mặt trời lặn, con phải làm xong chuyện này cho bai”
Tiền Gia Bình định quay đi, Tôn Mạn Lợi đột nhiên đưa tay đặt lên vai Tiền Gia Bình: ‘Đợi đã.
Tôn Mạn Lợi lạnh lùng nói: “Mẹ muốn cả nhà nó phải chết, không chừa một ail”
Một người phụ nữ độc á!
c Đối với Tôn Mạn Lợi, giết người như giết kiến!
Sau khi băng bó xong tay phải, Chó Chết bước ra khỏi bệnh viện.
Hắn thấy xe của Tiền Gia Bình đậu ở phía trước.
Sau khi đến gần, cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống.
Tiền Gia Bình nghiêng mặt hỏi Chó Chết: “Sao rồi? Tay.
còn động đậy được không?”
“Nghỉ ngơi một thời gian là ổn, cảm ơn đại công tử quan Tâm”
Tiền Gia Bình nói: “Ta đã cử Hắc Hổ đi Ninh Châu rồi, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.”
“Anh tạm thời không cần về chỗ em trai tôi nữa, làm việc.
cho tôi đi”
Chó Chết lắc đầu: “Như Tiền lão gia đã nói, tôi chính là một con chó, trừ phi chủ nhân chết, nếu không chó sẽ không dễ dàng nhận chủ khác.”
Nói xong, Chó Chết quay người đi về phía xe của mình.
Nhìn bóng Chó Chết dần xa, Tiền Gia Bình cười lạnh: “Bùn nhão không đắp được tường.”
“Đợi đến khi chủ nhân của mày chết thì bổn công từ còn để ý đến con chó ghẻ như mày sao?”
Thư ký bên cạnh lúc này nhỏ giọng nói: “Chủ tịch, có ba anh em Hắc Hổ, tên Lý Hàng đó chết chắc rồi.”
“Luận về thực lực cá nhân, ba người họ tuy không sánh bằng Tống Viễn – cao thủ số một của Tống gia.”
“Nhưng ba người cộng lại, cho dù Tống Viễn đến cũng phải chết.”
Khi thư ký nói chuyện, giọng nói rất nhẹ nhàng, ngữ khí rất dịu dàng.
“Mấy ngày nay chủ tịch bôn ba khắp nơi, không được nghỉ ngơi, hôm nay cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc tồi: Nhìn cậu thư ký anh tuấn xinh đẹp trước mắt, Tiền Gia Bình đột nhiên đưa tay ôm cậu ta vào lòng.
Tiền Gia Bình giơ ngón tay khẽ vuốt ve trên mặt cậu thư ký.
“Có em thì bất kể là ở đâu anh cũng đều ngủ ngon hết.”
Nói xong, Tiền Gia Bình cúi đầu, hai người đàn ông thân mật như keo như sơn…
Mấy tiếng sau, tại Ninh Châu.
Hôm nay Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phần về quê thăm bà ngoại, hiện giờ trong nhà chỉ còn Hứa Mộc Tình và Lý Hàng.
Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với Lý Hàng.
Bởi vì Hứa Mộc Tình đích thân vào bếp nấu nướng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình vào bếp nấu nướng một cách đúng nghĩa.
Thường ngày, nếu Liễu Ngọc Phần không có nhà, Hứa Mộc Tình hầu như đến cửa hàng thức ăn nhanh gọi đại vài món ăn qua loa.
Hôm nay trước khi Liễu Ngọc Phần đi còn đặc biệt gọi Hứa Mộc Tình lại dặn dò cô, muốn nắm chắc được trái tim của đàn ông thì phải nắm được dạ dày của anh ta.
Nghe mẹ nói vậy, Hứa Mộc Tình đẩy Lý Hàng ra khỏi bếp, sống chết không cho anh bước vào.
Lý Hàng ngồi ở phòng ăn nghe tiếng xèo xèo trong bếp dội ra.
Khoảng một tiếng sau, Hứa Mộc Tình bưng ba đĩa thức ăn bước ra.
Cô mím chặt hai cánh môi gợi cảm, nhìn rất căng thẳng.
“Có ngon không?” Thấy Lý Hàng cầm đũa không ngừng gắp thức ăn bỏ vào miệng, Hứa Mộc Tình căng thẳng hỏi.