Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Một bên Hứa Hạ phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Hai người trái một câu phải lại một câu, Thịnh Hoan cự tuyệt không được, sau đó cả ba cười cười nói nói ra khỏi phòng học.
Tới gần chạng vạng, mặt trời không gay gắt như buổi trưa, ánh nắng tỏa chiếu, ấm áp toàn bộ sân trường.
Cổng trường có một tiệm trà sữa tên nghe rất kêu: " Tránh gió đường"
Vừa đến thời gian này, nam sinh đều ngồi ở bên trong ồn ào.
Trên cơ bản, loại nam sinh này thành tích học tập không tốt, đều là học sinh có vấn đề trong mắt giáo viên, tính tình kiêu ngạo khó thuần, ánh mắt không kiêng dè đánh giá nữ sinh tới mua trà sữa.
Đây cũng là nguyên do chính khiến Thịnh Hoan không muốn tới tiệm trà sữa, cô muốn tránh xa loại nam sinh kiểu này.
Cô không nghĩ sẽ dính dáng vào, chỉ nghĩ bình bình đạm đạm dựa theo đường mình đã quy hoạch tốt mà đi.
Tuy rằng có đôi khi cũng ảo tưởng đến những tình huống cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình, nghĩ nghĩ một hồi liền không nhịn được mà ngây ngô cười...........
Hứa Hạ cùng Ngũ Quy Vãn tám chuyện bát quái, nhìn qua thấy Thịnh Hoan si ngốc, khều khều tay cô, nghi hoặc hỏi:
- Cậu lại nghĩ đến gì vậy, cười ngọt đến như vậy.
"À, không có việc gì."- Thịnh Hoan giật mình, nhìn đến tình huống trước mắt- " Tới rồi a"
Tiệm trà sữa quả nhiên thực náo nhiệt, mấy nam sinh ngồi trên ghế, trong đó có hai người miệng ngậm thuốc lá, cúi đầu nhìn di động , tốc độ tay rất nhanh chấm chấm vuốt vuốt màn hình, trong miệng liên tục mắng, cảm xúc không ổn định, hẳn là chơi game.
Chu Kỳ buồn bực muốn vứt điện thoại:
- Đcm! Lão tử lại chết.
- A Hiển, cậu làm gì mà cmn gà.
Hắn đóng di động, ngẩng đầu lên nhìn thấy ba người Thịnh Hoan, cà lơ phất phơ đứng lên, thay đổi miệng lưỡi nói chuyện:
- Xin chào, Vãn tỷ.
- Lớp trưởng, hiếm thấy cậu đến đây nha.
Vừa dứt lời, mấy người còn lại đều nhìn qua.
Ngũ Quy Vãn kiêu ngạo tự nhiên theo bọn họ chào hỏi.
Thịnh Hoan cười cười, xem như đáp lại, gắt gao lôi kéo cánh tay của Hứa Hạ, ngẩng đầu nhìn ông chủ nói:
- Một ly trà sữa nguyên vị, không thêm trân châu, ít đá, cảm ơn.
" Bát lớn thiêu tiên thảo" ( cái này mình không biết là gì, có thể là một loại trà sữa size lớn). Hứa Hạ hỏi Ngũ Quy Vãn. " Đại Vãn, cậu muốn uống cái gì a?"
Ngũ Quy Vãn nói:
- Giống như Thịnh Hoan, trà sữa nguyên vị, nhưng thêm trân châu.
Ông chủ là một anh trai hai mươi mấy tuổi, mặc áo màu đen ngắn tay, đầu đội mũ lưỡi trai, da dẻ trắng nõn, không có lấy một tì vết, nhiệt tình mà nói: " OK"
Tiệm trà sữa bật điều hòa, khí lạnh nhè nhẹ thấm vào ruột gan, trên loa ngân nga giai điệu:
"Khó có được lần mình gặp gỡ/ Đôi mắt em nhìn anh đắm say/ Bóng hình em ở trong anh, không tan biến được/ Sự dịu dàng của em qua bàn tay ta nắm chặt/ Thật khiến anh nghẹn ngào/ Anh muốn giữ mãi vẻ ngây thơ ấy/ Bởi mỗi khi em mỏi mệt, lòng anh lại quặn đau"
* Bài này là bài Tình phi đắc dĩ ( OST phim Vườn sao băng bản Đài Loan)
Thịnh Hoan nhìn theo hướng của Ngũ Quy Vãn, vừa lúc đối mắt với cái nhìn đánh giá của Phó Hiển, hắn cong môi, cười như không cười.
Hắn lười nhác ngồi trên ghế, một chân đặt trên ghế khác, một chân lắc lư tùy ý, cúi đầu một cái " Phật" bật lửa, động tác xem ra rất thành thạo.
Cô không xem qua nữa, quay đầu lại nhận trà sữa trong tay ông chủ, kêu một tiếng:
- Đại Vãn đi đâu rồi.
- Tớ đây.
Ngũ Quy Vãn nói, lúc quay người còn không quên nhắc nhở Phó Hiển một lần nữa:
- Nếu Tam thúc của cậu trở lại, nhớ nói tớ một tiếng.
Ra khỏi tiệm trà sữa, Hứa Hạ hưng phấn hỏi:
- Cậu quen Phó Hiển sao?
Ngũ Quy Vãn nhấp miệng cười cười:
- Ừ. Cha mẹ bọn tớ biết nhau.
- Oa, trước kia cũng chưa từng thấy cậu cùng Phó Hiển nói chuyện.
- Không có việc tìm cậu ta làm gì.
Cậu ta chính là Phó Hiển.
Thịnh Hoan trong lòng yên lặng.
Ngũ Quy Vãn cùng Hứa Hạ không chịu vào phòng học, Thịnh Hoan đành một mình trở về, phòng học vẫn như cũ không có một bóng người.
Từ cửa sau đi vào, cô ngẩng đầu nhìn báo bảng còn dang dở, miệng hút trà sữa, hơi lạnh truyền xuống cổ họng. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng hình thành ý tưởng, cô đem trà sữa đặt ở chiếc bàn gần đó, lại đứng lên ghế, cầm phấn bắt đầu viết báo bảng.
Không biết qua bao lâu, cửa sau " Ầm" một tiếng bị đá văng, nghênh ngang bước đến chính là Phó Hiển, hắn mặc một cái áo màu đỏ lồng ngoài áo trắng, trong tay ôm quả bóng rổ, mồ hôi tuôn xuống trán, rớt xuống thành tiếng lộc cộc.
Thịnh Hoan trên cao nhìn thoáng qua, nhanh chóng thu hồi tầm măt, tiếp tục làm chuyện đang dang dở.
Chu Kỳ đi đến đằng sau cô, giọng ồn ào:
- A Hiển, buổi tối trốn học không?
Phó Hiển yết hầu vừa động, cổ phát ra tiếng " răng rắc":
- Làm gì?
- Đã lâu không đi đêm.
Phó Hiển" ừ " một tiếng, nhìn trên bàn học của chính mình có một ly trà sữa, đá bên trong ngưng tụ thành một lớp nước ở bên ngoài, chảy ướt bàn học, ghế cũng bị người nào đó đạp dưới chân, hắn đầu lưỡi liền ở trong miệng quét một vòng, sau đó lại liếm môi.
Hắn ném quả bóng rổ trong tay, tạo thành tiếng " bịch, bịch, bịch''.
Thịnh Hoan nghe thấy động tĩnh ở phía sau liền bị dọa cho hoảng sợ, quay đầu liền nhìn thấy Phó Hiển đang ngồi trên bàn học, cằm khẽ nâng, tay cầm ly trà sữa, mang theo một chút ý cười, chậm rãi mở miệng:
- Bạn học, trà sữa của cậu.
- Chẳng lẽ cậu yêu thầm tôi, cố ý để trên bàn.
Thịnh Hoan:"...........". Cậu ta đào đâu ra cái thể loại tự tin này vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Ái mọi người thật nhiệt tình, bao lì xì gì đó đều là quen mắt đưa. Tùy hứng như ta ha ha ha ha .........
Kết thúc tiết tự học buổi tối vừa vặn 10 giờ.
Thịnh Hoan cùng Hứa Hạ vừa đi vừa cười mà trở về phòng ngủ, Ngũ Quy Vãn từ khi khai giảng cao nhị liền dọn ra ngoài, hình như là có chuyện nhưng không có phương tiện. Mặt khác có bạn nữ sinh khác đến ở, tên gọi là Dương Nhung, ban bảy.
Bạn cùng phòng Gì Tròn Tròn nhiệt tình tiếp đón, " Các cậu đã về a". Người cũng như tên, có điểm tròn tròn, không cao, cùng Thịnh Hoan chiều cao không sai biệt lắm, một mét sáu, người rất niềm nở, học ban văn.
Hứa Hạ cười nói:
- Mọi người đều tốt quá a.
Gì Tròn Tròn vừa mới tắm, trên người mặc áo ngủ, vừa chà tóc vừa bát quái:
- Đúng rồi, các cậu có biết cuối tháng nay có một trận bóng rổ không, nghe nói trường chúng ta cùng Nhị Trung so tài.
Dương Nhung ra sức gật đầu:
- Giữa trưa tớ cũng nghe nói.
Hứa Hạ hai mắt tỏa sáng:
- Thật hay giả vậy? Tài nguyên bóng rổ trường chúng ta chất lượng cực kì tốt a, có thể thấy phong thái thi đấu của các cậu ấy cũng thật là hạnh phúc.
Thịnh Hoan lấy áo ngủ đi về hướng cửa phòng tắm:
- Các cậu tám chuyện đi, tớ đi tắm.
Chờ tới lúc cô tắm xong, đã là chuyện của nửa giờ sau, ba người đều ngồi ở giường mình, tám bát quái rất khí thế.
Gì Tròn Tròn:
- Nghe nói có một " lão đại' nào đó xưng là học phủ Lý Du hôm nay lại đến tìm Phó Hiển gây chuyện.
- Các cậu có biết kết quả là gì không?
- Ha ha, kết quả hắn ta ( Lý Du) bị đánh đến độ phải tự lăn trở về đi, ha ha ha, thật buồn cười, cái này đủ để làm tớ cười đến ba ngày ba đêm.
Hứa Hạ hướng mình về phía trước, bức thiết hỏi:
- Cậu làm sao biết,
Bên cạnh Dương Nhung cũng nhấc kính gật đầu, cũng muốn biết.
Gì Tròn Tròn thở không thông, cười đến mức vặn vẹo, mất hết cả hình tượng:
- Làm sao mà tớ không biết được chứ, ai bảo tớ và Hoàng Hân Di học cùng ban.
Dương Nhung vội vàng ngắt lời, nghi hoặc hỏi:
- Hai người bọn họ đến tột cùng có ở bên nhau không?
- Hẳn là ở bên nhau đi.
Hứa Hạ đưa ra nghi vấn:
- Thế tại sao Phó Hiển không cùng Hoàng Hân Di học ban văn, mà lại tới ban chúng ta?
Hai người còn lại cũng trầm mặc tự hỏi.
Sau đó Hứa Hạ nhún nhún vai, vừa lắc đầu vừa cười:
- Bất quá có lẽ là, một nam sinh như Phó Hiển, sao có thể đi theo nữ sinh.
- Cho dù thành tích học tập không tốt, thích đánh nhau thích trốn học, chưa bao giờ đi học nghiêm túc cảm tính tình thoạt nhìn cũng không tốt, nhưng trọng điểm là có rất nhiều nữ sinh tình nguyện nhào vào a. Rốt cuộc đẹp trai, chính là thích làm gì thì làm.
Nghe vậy, Thịnh Hoan nhíu mày, mím môi, nhịn cười:
- Hạ Hạ chạy nhanh đi tắm, đợi lát nữa liền tắt đèn.
- Tớ đi ngay đây.
Ngày hôm sau, Thịnh Hoan đầu tiên đến thư viện sớm mười phút, tùy ý quan sát bốn phía.
Ban trọng điểm của Nhất Trung, chung quanh bạn học yên lặng học bài, đều rất nỗ lực.
Cô nhắm mắt lắc lắc đầu, tĩnh tâm bắt đầu đọc.
Tiết một là tiết Tiếng Anh, cô giáo tên là Y Mai, là một giáo viên rất nghiêm khắc, lúc đi dạy thước luôn không rời tay.
Thịnh Hoan ngoài việc là lớp trưởng, còn là đại biểu Tiếng Anh cùng Văn học, bởi vì hai môn học này biểu hiện của cô rất tốt.
Sớm đã đọc ở trên đường, Thịnh Hoan đi vệ sinh trở về, chuẩn bị thu sách Tiếng Anh ôm đi văn phòng, chợt phát hiện bàn dưới thay đổi người, đúng là Phó Hiển mà, nguyên lai là bạn học bàn cuối không biết ngồi chỗ nào.
Hắn dựa lưng trên ghế, tay ôm ngực, cười khẽ, hai chân để trên ghế của cô, lắc lư, dù nhìn thấy chính chủ đã quay trở lại, cũng không ngượng ngùng nửa điểm.
Thịnh Hoan không mặn không nhạt mà nhìn hắn một cái, mặt không gợn sóng, cũng không nói lời nào.
Phó Hiển dời mắt khụ khụ hai tiếng, "Bạn học, cho tôi mượn sách luyện tập tiếng Anh mượn một chút?"
Một bên Chu Kỳ nhịn không được, "Phốc" một tiếng liền cười, không dám nhìn, ghé vào trên bàn, toàn bộ thân mình đều đang run rẩy.
Thịnh Hoan hoài nghi nhìn hắn, tốt tính đem sách luyện tập của chính mình để trên bàn hắn, " Cho cậu". Lui một bước trời cao biển rộng, hắn là đại lão, cô cả đời này cũng không thể trêu vào.
Bất quá chỉ qua một phút đồng hồ, thanh âm cà lơ phất phơ của hắn lại truyền đến:
- Cho tôi mượn tạm bút.
Thịnh Hoan cái gì cũng đáp ứng, cuối cùng ngồi xuống.
Phó Hiển hậm hực sờ sờ mũi, không kính.
Thời gian buổi sáng trôi qua thật mau, nhoáng cái đã đến thời gian nghỉ trưa.
Thịnh Hoan ngồi ở chỗ ngồi, chuyên tâm học từ đơn tiếng Anh, giống như tiếng ồn chung quanh không thể làm xao nhãng được cô.
- Thịnh Hoan, thầy Đông gọi cậu lên văn phòng một chuyến.
Nghe vậy, cô ngẩng đầu lên, là Đặng Lễ, học lý hóa rất tốt, hai người thường xuyên thảo luận đề với nhau, cậu mặc đồng phục trắng, tươi cười ấm áp, cao cao gầy gầy, ngày thường nói chuyện không nhiều lắm, là một nam sinh có chí hướng.
Thịnh Hoan " Ừ" một tiếng, khép lại sách Tiếng Anh đứng lên, nói " Cảm ơn", sau đó đi về hướng văn phòng.
Kì quái ở điểm là, Tạ Đông đang cùng Phó Hiển nói chuyện.
Thịnh Hoan sửng sốt một lát, đi qua hỏi:
- Thầy tìm em có việc gì ạ?
Tạ Đông cười ha hả nói:
- Em tới rồi ư, là chuyện này, trường chúng ta cuối tháng có trận thi đấu bóng rổ với Nhị Trung, lần trước vì sai lầm nên thua, lần này chúng ta nhất định phải đảo ngược tình thế, vừa lúc đội trưởng đội bóng rổ trường chúng ta chính là Phó Hiển, ở ban chúng ta cũng có vài người ở trong đội bóng rổ, em là lớp trưởng ban chúng ta, liền vất vả một chút, buổi chiều sắp xếp cho bọn họ tập luyện, cũng coi như là giám sát, thuận tiện bớt chút thời giờ thành lập thêm đội cổ động viên, ít nhất khi thi đấu chúng ta so về khí thế sẽ không thua, lần này không chỉ ban chúng ta vinh dự, mà là trường chúng ta vinh dự.
- Hai người các em đều cố lên.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Hai người trái một câu phải lại một câu, Thịnh Hoan cự tuyệt không được, sau đó cả ba cười cười nói nói ra khỏi phòng học.
Tới gần chạng vạng, mặt trời không gay gắt như buổi trưa, ánh nắng tỏa chiếu, ấm áp toàn bộ sân trường.
Cổng trường có một tiệm trà sữa tên nghe rất kêu: " Tránh gió đường"
Vừa đến thời gian này, nam sinh đều ngồi ở bên trong ồn ào.
Trên cơ bản, loại nam sinh này thành tích học tập không tốt, đều là học sinh có vấn đề trong mắt giáo viên, tính tình kiêu ngạo khó thuần, ánh mắt không kiêng dè đánh giá nữ sinh tới mua trà sữa.
Đây cũng là nguyên do chính khiến Thịnh Hoan không muốn tới tiệm trà sữa, cô muốn tránh xa loại nam sinh kiểu này.
Cô không nghĩ sẽ dính dáng vào, chỉ nghĩ bình bình đạm đạm dựa theo đường mình đã quy hoạch tốt mà đi.
Tuy rằng có đôi khi cũng ảo tưởng đến những tình huống cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình, nghĩ nghĩ một hồi liền không nhịn được mà ngây ngô cười...........
Hứa Hạ cùng Ngũ Quy Vãn tám chuyện bát quái, nhìn qua thấy Thịnh Hoan si ngốc, khều khều tay cô, nghi hoặc hỏi:
- Cậu lại nghĩ đến gì vậy, cười ngọt đến như vậy.
"À, không có việc gì."- Thịnh Hoan giật mình, nhìn đến tình huống trước mắt- " Tới rồi a"
Tiệm trà sữa quả nhiên thực náo nhiệt, mấy nam sinh ngồi trên ghế, trong đó có hai người miệng ngậm thuốc lá, cúi đầu nhìn di động , tốc độ tay rất nhanh chấm chấm vuốt vuốt màn hình, trong miệng liên tục mắng, cảm xúc không ổn định, hẳn là chơi game.
Chu Kỳ buồn bực muốn vứt điện thoại:
- Đcm! Lão tử lại chết.
- A Hiển, cậu làm gì mà cmn gà.
Hắn đóng di động, ngẩng đầu lên nhìn thấy ba người Thịnh Hoan, cà lơ phất phơ đứng lên, thay đổi miệng lưỡi nói chuyện:
- Xin chào, Vãn tỷ.
- Lớp trưởng, hiếm thấy cậu đến đây nha.
Vừa dứt lời, mấy người còn lại đều nhìn qua.
Ngũ Quy Vãn kiêu ngạo tự nhiên theo bọn họ chào hỏi.
Thịnh Hoan cười cười, xem như đáp lại, gắt gao lôi kéo cánh tay của Hứa Hạ, ngẩng đầu nhìn ông chủ nói:
- Một ly trà sữa nguyên vị, không thêm trân châu, ít đá, cảm ơn.
" Bát lớn thiêu tiên thảo" ( cái này mình không biết là gì, có thể là một loại trà sữa size lớn). Hứa Hạ hỏi Ngũ Quy Vãn. " Đại Vãn, cậu muốn uống cái gì a?"
Ngũ Quy Vãn nói:
- Giống như Thịnh Hoan, trà sữa nguyên vị, nhưng thêm trân châu.
Ông chủ là một anh trai hai mươi mấy tuổi, mặc áo màu đen ngắn tay, đầu đội mũ lưỡi trai, da dẻ trắng nõn, không có lấy một tì vết, nhiệt tình mà nói: " OK"
Tiệm trà sữa bật điều hòa, khí lạnh nhè nhẹ thấm vào ruột gan, trên loa ngân nga giai điệu:
"Khó có được lần mình gặp gỡ/ Đôi mắt em nhìn anh đắm say/ Bóng hình em ở trong anh, không tan biến được/ Sự dịu dàng của em qua bàn tay ta nắm chặt/ Thật khiến anh nghẹn ngào/ Anh muốn giữ mãi vẻ ngây thơ ấy/ Bởi mỗi khi em mỏi mệt, lòng anh lại quặn đau"
* Bài này là bài Tình phi đắc dĩ ( OST phim Vườn sao băng bản Đài Loan)
Thịnh Hoan nhìn theo hướng của Ngũ Quy Vãn, vừa lúc đối mắt với cái nhìn đánh giá của Phó Hiển, hắn cong môi, cười như không cười.
Hắn lười nhác ngồi trên ghế, một chân đặt trên ghế khác, một chân lắc lư tùy ý, cúi đầu một cái " Phật" bật lửa, động tác xem ra rất thành thạo.
Cô không xem qua nữa, quay đầu lại nhận trà sữa trong tay ông chủ, kêu một tiếng:
- Đại Vãn đi đâu rồi.
- Tớ đây.
Ngũ Quy Vãn nói, lúc quay người còn không quên nhắc nhở Phó Hiển một lần nữa:
- Nếu Tam thúc của cậu trở lại, nhớ nói tớ một tiếng.
Ra khỏi tiệm trà sữa, Hứa Hạ hưng phấn hỏi:
- Cậu quen Phó Hiển sao?
Ngũ Quy Vãn nhấp miệng cười cười:
- Ừ. Cha mẹ bọn tớ biết nhau.
- Oa, trước kia cũng chưa từng thấy cậu cùng Phó Hiển nói chuyện.
- Không có việc tìm cậu ta làm gì.
Cậu ta chính là Phó Hiển.
Thịnh Hoan trong lòng yên lặng.
Ngũ Quy Vãn cùng Hứa Hạ không chịu vào phòng học, Thịnh Hoan đành một mình trở về, phòng học vẫn như cũ không có một bóng người.
Từ cửa sau đi vào, cô ngẩng đầu nhìn báo bảng còn dang dở, miệng hút trà sữa, hơi lạnh truyền xuống cổ họng. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng hình thành ý tưởng, cô đem trà sữa đặt ở chiếc bàn gần đó, lại đứng lên ghế, cầm phấn bắt đầu viết báo bảng.
Không biết qua bao lâu, cửa sau " Ầm" một tiếng bị đá văng, nghênh ngang bước đến chính là Phó Hiển, hắn mặc một cái áo màu đỏ lồng ngoài áo trắng, trong tay ôm quả bóng rổ, mồ hôi tuôn xuống trán, rớt xuống thành tiếng lộc cộc.
Thịnh Hoan trên cao nhìn thoáng qua, nhanh chóng thu hồi tầm măt, tiếp tục làm chuyện đang dang dở.
Chu Kỳ đi đến đằng sau cô, giọng ồn ào:
- A Hiển, buổi tối trốn học không?
Phó Hiển yết hầu vừa động, cổ phát ra tiếng " răng rắc":
- Làm gì?
- Đã lâu không đi đêm.
Phó Hiển" ừ " một tiếng, nhìn trên bàn học của chính mình có một ly trà sữa, đá bên trong ngưng tụ thành một lớp nước ở bên ngoài, chảy ướt bàn học, ghế cũng bị người nào đó đạp dưới chân, hắn đầu lưỡi liền ở trong miệng quét một vòng, sau đó lại liếm môi.
Hắn ném quả bóng rổ trong tay, tạo thành tiếng " bịch, bịch, bịch''.
Thịnh Hoan nghe thấy động tĩnh ở phía sau liền bị dọa cho hoảng sợ, quay đầu liền nhìn thấy Phó Hiển đang ngồi trên bàn học, cằm khẽ nâng, tay cầm ly trà sữa, mang theo một chút ý cười, chậm rãi mở miệng:
- Bạn học, trà sữa của cậu.
- Chẳng lẽ cậu yêu thầm tôi, cố ý để trên bàn.
Thịnh Hoan:"...........". Cậu ta đào đâu ra cái thể loại tự tin này vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Ái mọi người thật nhiệt tình, bao lì xì gì đó đều là quen mắt đưa. Tùy hứng như ta ha ha ha ha .........
Kết thúc tiết tự học buổi tối vừa vặn 10 giờ.
Thịnh Hoan cùng Hứa Hạ vừa đi vừa cười mà trở về phòng ngủ, Ngũ Quy Vãn từ khi khai giảng cao nhị liền dọn ra ngoài, hình như là có chuyện nhưng không có phương tiện. Mặt khác có bạn nữ sinh khác đến ở, tên gọi là Dương Nhung, ban bảy.
Bạn cùng phòng Gì Tròn Tròn nhiệt tình tiếp đón, " Các cậu đã về a". Người cũng như tên, có điểm tròn tròn, không cao, cùng Thịnh Hoan chiều cao không sai biệt lắm, một mét sáu, người rất niềm nở, học ban văn.
Hứa Hạ cười nói:
- Mọi người đều tốt quá a.
Gì Tròn Tròn vừa mới tắm, trên người mặc áo ngủ, vừa chà tóc vừa bát quái:
- Đúng rồi, các cậu có biết cuối tháng nay có một trận bóng rổ không, nghe nói trường chúng ta cùng Nhị Trung so tài.
Dương Nhung ra sức gật đầu:
- Giữa trưa tớ cũng nghe nói.
Hứa Hạ hai mắt tỏa sáng:
- Thật hay giả vậy? Tài nguyên bóng rổ trường chúng ta chất lượng cực kì tốt a, có thể thấy phong thái thi đấu của các cậu ấy cũng thật là hạnh phúc.
Thịnh Hoan lấy áo ngủ đi về hướng cửa phòng tắm:
- Các cậu tám chuyện đi, tớ đi tắm.
Chờ tới lúc cô tắm xong, đã là chuyện của nửa giờ sau, ba người đều ngồi ở giường mình, tám bát quái rất khí thế.
Gì Tròn Tròn:
- Nghe nói có một " lão đại' nào đó xưng là học phủ Lý Du hôm nay lại đến tìm Phó Hiển gây chuyện.
- Các cậu có biết kết quả là gì không?
- Ha ha, kết quả hắn ta ( Lý Du) bị đánh đến độ phải tự lăn trở về đi, ha ha ha, thật buồn cười, cái này đủ để làm tớ cười đến ba ngày ba đêm.
Hứa Hạ hướng mình về phía trước, bức thiết hỏi:
- Cậu làm sao biết,
Bên cạnh Dương Nhung cũng nhấc kính gật đầu, cũng muốn biết.
Gì Tròn Tròn thở không thông, cười đến mức vặn vẹo, mất hết cả hình tượng:
- Làm sao mà tớ không biết được chứ, ai bảo tớ và Hoàng Hân Di học cùng ban.
Dương Nhung vội vàng ngắt lời, nghi hoặc hỏi:
- Hai người bọn họ đến tột cùng có ở bên nhau không?
- Hẳn là ở bên nhau đi.
Hứa Hạ đưa ra nghi vấn:
- Thế tại sao Phó Hiển không cùng Hoàng Hân Di học ban văn, mà lại tới ban chúng ta?
Hai người còn lại cũng trầm mặc tự hỏi.
Sau đó Hứa Hạ nhún nhún vai, vừa lắc đầu vừa cười:
- Bất quá có lẽ là, một nam sinh như Phó Hiển, sao có thể đi theo nữ sinh.
- Cho dù thành tích học tập không tốt, thích đánh nhau thích trốn học, chưa bao giờ đi học nghiêm túc cảm tính tình thoạt nhìn cũng không tốt, nhưng trọng điểm là có rất nhiều nữ sinh tình nguyện nhào vào a. Rốt cuộc đẹp trai, chính là thích làm gì thì làm.
Nghe vậy, Thịnh Hoan nhíu mày, mím môi, nhịn cười:
- Hạ Hạ chạy nhanh đi tắm, đợi lát nữa liền tắt đèn.
- Tớ đi ngay đây.
Ngày hôm sau, Thịnh Hoan đầu tiên đến thư viện sớm mười phút, tùy ý quan sát bốn phía.
Ban trọng điểm của Nhất Trung, chung quanh bạn học yên lặng học bài, đều rất nỗ lực.
Cô nhắm mắt lắc lắc đầu, tĩnh tâm bắt đầu đọc.
Tiết một là tiết Tiếng Anh, cô giáo tên là Y Mai, là một giáo viên rất nghiêm khắc, lúc đi dạy thước luôn không rời tay.
Thịnh Hoan ngoài việc là lớp trưởng, còn là đại biểu Tiếng Anh cùng Văn học, bởi vì hai môn học này biểu hiện của cô rất tốt.
Sớm đã đọc ở trên đường, Thịnh Hoan đi vệ sinh trở về, chuẩn bị thu sách Tiếng Anh ôm đi văn phòng, chợt phát hiện bàn dưới thay đổi người, đúng là Phó Hiển mà, nguyên lai là bạn học bàn cuối không biết ngồi chỗ nào.
Hắn dựa lưng trên ghế, tay ôm ngực, cười khẽ, hai chân để trên ghế của cô, lắc lư, dù nhìn thấy chính chủ đã quay trở lại, cũng không ngượng ngùng nửa điểm.
Thịnh Hoan không mặn không nhạt mà nhìn hắn một cái, mặt không gợn sóng, cũng không nói lời nào.
Phó Hiển dời mắt khụ khụ hai tiếng, "Bạn học, cho tôi mượn sách luyện tập tiếng Anh mượn một chút?"
Một bên Chu Kỳ nhịn không được, "Phốc" một tiếng liền cười, không dám nhìn, ghé vào trên bàn, toàn bộ thân mình đều đang run rẩy.
Thịnh Hoan hoài nghi nhìn hắn, tốt tính đem sách luyện tập của chính mình để trên bàn hắn, " Cho cậu". Lui một bước trời cao biển rộng, hắn là đại lão, cô cả đời này cũng không thể trêu vào.
Bất quá chỉ qua một phút đồng hồ, thanh âm cà lơ phất phơ của hắn lại truyền đến:
- Cho tôi mượn tạm bút.
Thịnh Hoan cái gì cũng đáp ứng, cuối cùng ngồi xuống.
Phó Hiển hậm hực sờ sờ mũi, không kính.
Thời gian buổi sáng trôi qua thật mau, nhoáng cái đã đến thời gian nghỉ trưa.
Thịnh Hoan ngồi ở chỗ ngồi, chuyên tâm học từ đơn tiếng Anh, giống như tiếng ồn chung quanh không thể làm xao nhãng được cô.
- Thịnh Hoan, thầy Đông gọi cậu lên văn phòng một chuyến.
Nghe vậy, cô ngẩng đầu lên, là Đặng Lễ, học lý hóa rất tốt, hai người thường xuyên thảo luận đề với nhau, cậu mặc đồng phục trắng, tươi cười ấm áp, cao cao gầy gầy, ngày thường nói chuyện không nhiều lắm, là một nam sinh có chí hướng.
Thịnh Hoan " Ừ" một tiếng, khép lại sách Tiếng Anh đứng lên, nói " Cảm ơn", sau đó đi về hướng văn phòng.
Kì quái ở điểm là, Tạ Đông đang cùng Phó Hiển nói chuyện.
Thịnh Hoan sửng sốt một lát, đi qua hỏi:
- Thầy tìm em có việc gì ạ?
Tạ Đông cười ha hả nói:
- Em tới rồi ư, là chuyện này, trường chúng ta cuối tháng có trận thi đấu bóng rổ với Nhị Trung, lần trước vì sai lầm nên thua, lần này chúng ta nhất định phải đảo ngược tình thế, vừa lúc đội trưởng đội bóng rổ trường chúng ta chính là Phó Hiển, ở ban chúng ta cũng có vài người ở trong đội bóng rổ, em là lớp trưởng ban chúng ta, liền vất vả một chút, buổi chiều sắp xếp cho bọn họ tập luyện, cũng coi như là giám sát, thuận tiện bớt chút thời giờ thành lập thêm đội cổ động viên, ít nhất khi thi đấu chúng ta so về khí thế sẽ không thua, lần này không chỉ ban chúng ta vinh dự, mà là trường chúng ta vinh dự.
- Hai người các em đều cố lên.
Bình luận facebook