Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 5
Con Hoang
Phần 5
Chương 5 – Nơi ở mới.
Lùi nhanh vào sâu trong góc chợ, nhờ một chút ánh sáng từ những chiếc đèn pin của họ mà tôi có thể nhìn thấy một đống rác cao tới ngang bụng ở sâu trong góc. Mùi hôi của nó là thứ thu hút lũ ruồi nhặng vo ve xung quanh. Đường cũng tôi nhắm mắt kéo cao cổ áo len để bịt chặt mũi rồi tiến tới bên cạnh đống rác. Một chút ánh sáng mờ mờ chỉ có thể giúp thôi phát hiện được đống rác chứ không thể nhìn rõ xem chúng gồm những gì, bởi thể tôi phải dùng tay để tìm kiếm một thứ gì đó có che chắn cơ thể tôi.
Sau một lát sờ soạng tôi cũng phát hiện ra một chiếc sọt rách đựng rau thối và một chiếc thùng carton nhỏ ướt đẫm mưa phùn. Mùi hôi từ đống rác bắt đầu khiến tôi khó thở, dẫu vậy so với những trận đòn roi từ mẹ vẫn chẳng là gì.
Tự động viên bản thân mình cố gắng, tôi lách mình vào giữa kẽ hở của đống rác và bức tường phía sau. Xong xuôi lại mau chóng để chiếc thùng carton nhỏ vào trong sọt sau đó úp chúng lên đầu, một vài cọng rau thối còn xót lại cũng theo đó mà rơi vào đầu, vào mặt. Mùi thối cộng với một chút dính dính của rau thối khiến cho bụng tôi bắt đầu cuộn lên những cơn buồn nôn. Cố gắng lắm tôi mới có thể không phát ra một tiếng động nào, mặc cho muỗi đốt, mặc cho ruồi bâu đầy mặt tôi vẫn cắn răng không dám nhúc nhích.
Có ánh đèn pin đang chiếu về hướng này, chút ánh sáng lọt qua kẽ rách của chiếc sọt chiếu thẳng vào mắt khiến tôi không tài nào xác định được người tiến tới là ai, chỉ thấy hắn chiếu đèn một vòng tròn quanh đống rác, hình như hắn có ý định tiến sâu vào trong nhưng vì mùi ở đây nặng quá nên nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất rồi càu nhàu:
– Mẹ kiếp, rác đéo gì mà thối thế, tởm đéo chịu được.
Câu nói chưa dứt ánh đèn cũng được lia sang hướng khác, mùi thối từ đống rác đã cứu tôi khỏi sự truy bắt của mẹ.
Tiếng mẹ chỉ đạo, tiếng lùng sục, tiếng bước chân bắt đầu thưa dần, một gã nào đó ở phía kia đi tới, vẫn cố lia chiếc đền về phía đống rác một lần nữa, khi chiếc đèn vừa chiếu tới gần bất giác một con chuột ở đâu chạy qua mu bàn chân khiến tôi giật mình nhổm người dậy. Chiếc sọt theo quán tính rơi xuống chỗ mấy chiếc túi bóng phát ra một tiếng sột soạt nhỏ nhưng đủ thu hút sự chú ý của gã kia.
Lúc nào tôi phải cắn răng dựa hẳn người vào đống rác, mặc cho chiếc áo len đang bị ngấm nước lạnh buốt. Cơ thể cùng dần tê dại chẳng rõ do sự khắc nghiệt của mùa đông hay do sự tàn nhẫn của tình người.
Ánh đèn pin bắt đầu dừng lại và tiến vào sâu hơn, tim tôi cũng theo đó mà đánh trống trong lồng ngực liên hồi. Miệng không ngừng lẩm bẩm cầu xin:
– Bà ơi, Bà Năm ơi, cứu con…, cứu con với…
– Soạt … Soạt
Một con mèo bị áng sáng làm cho giật mình vội lao qua mấy chiếc túi nylon bẩn chạy trốn về phía bóng tối, gã đàn ông kia thấy thế cũng xoay đèn pin về hướng ngược lại rồi đi khuất.
Ơn giời, vậy là trên cao kia bà vẫn dõi theo tôi và che chở cho tôi, bà vẫn mãi mãi là người duy nhất biết yêu thương tôi ở trên cõi đời này.
– Nhanh lên, đi lên phía trước xem thế nào, chắc chắn nó chưa thể nào đi xa được đâu.
Mẹ nói dứt câu
Tới khi không còn nghe thấy tiếng thúc giục tìm kiếm của mẹ thì cơ thể của tôi cũng bắt đầu trở nên đông cứng vì lạnh. Bộ quần áo trên người vừa ngấm nước mưa vừa ngấm nước bẩn của đống rác bắt đầu trở nên ẩm ướt đến khó chịu. Khó khăn lắm tôi mới có thể chui khỏi góc tối ấy để đi ra phía ngoài.
Nhìn vô định ra phía ngoài nơi có một chút le loi của đèn đường chiếu tới tôi cứ thế run rẩy bước ra con đường lớn. Nhưng rồi chợt khựng lại khi không biết bản thân phải đi về hướng nào, nơi nào mới là nơi mẹ tôi không thể tìm tới?
Nhìn trước, ngó sau một hồi tôi quyết định không đi ở đường lớn mà sẽ đi những con đường tắt phía sau, ở trong ấy không có đèn đường, nếu lỡ có gặp mẹ tôi còn có cơ may mà trốn được.
Tính toán một hồi, tôi cũng xoay lưng lẩn vào bóng tối, tìm một con đường bê tông nhỏ rồi lần đi trong đêm. Vừa lạnh, vừa mệt nhưng tôi vẫn phải cố bước đi, phải đi để tìm cho mình một cuộc sống mới.
Càng về đêm hơi lạnh càng ngấm sâu vào cơ thể khiến tôi không thể nào ngừng run. Cái áo len vừa ướt vừa bốc mùi rác càng khiến cho toàn thân tôi ớn lạnh, cái lạnh từ bên ngoài cứ thế ngấm dần, ngấm dần vào khắp lục phủ ngũ tạng, đôi tay cũng vòng chặt tự ôm lấu mình vẫn chẳng tài nào xua đi cái lạnh giá của đêm đông.
Cũng như mấy năm qua dù tôi có cố gắng nghe lời mẹ, cố gắng làm kiếm tiền cho mẹ tới thế nào cũng chẳng đổi lại được một chút tình thương nào từ bà.
Mấy năm đã chầm chậm trôi qua mà tôi không hễ nhớ rõ bởi ngày nào cũng là những câu chửi mắng, những trận đòi roi của mẹ, ngày nào cũng như thế.
Hóa ra đã mấy năm rồi tôi sống chẳng còn biết đến tiếng cười, bà Năm, người duy nhất xót thương tôi cũng đã lìa xa cõi đời này từ lâu. Ngày trước tôi còn nghĩ tới cái chết vì không thể chịu đựng được sự tàn độc của mẹ. Nhưng bây giờ tôi sẽ không chết, tôi nhất định phải sống, sống thật tốt để trả thù người đã sinh ra tôi.
Ý chí muốn sống như ngọn lửa cháy rừng rực trong lòng, nhưng cơ thể tôi lúc này lại quá mệt mỏi không tài nào bước đi được nữa. Nhích người lại sát bên mái hiên của nhà bên đường, tôi xoa xoa đôi chân đã bắt đầu tê cứng vì lạnh liên tục. Chẳng hiểu sao từ chân lên tới thắt lưng thì lạnh ngắt mà ở phía trên mặt, trên đầu lại nóng như có ngọn lửa cháy ở trong đó.
Giữa đêm đông mà sao mồ hôi cứ rỉ ra liên tục trên trán tôi, cổ họng thì khô khốc, khắp vùng ngực đau tức tựa như ai đánh. Cơn mưa phùn lại dày hạt thêm chút nữa nhưng tôi chẳng còn cảm nhận được nữa rồi.
Tôi không biết mọi thứ sau đó thế nào, chỉ biết tới khi tỉnh lại đã thấy bản thân được nằm trong chăn ấm nệm êm. Bộ quần áo ẩm ướt hôi thối đêm qua cũng được thay bằng một bộ đồ rộng thùng thình nhưng ấm áp. Khẽ cựa mình tôi cố xác định xem đây là thực hay mơ cho tới khi có tiếng của một người phụ nữ cất lên:
– Cháu tính rồi hả, cháu làm ta sợ quá.
– Cháu… đây là đâu, chẳng phải cháu đang… sao cháu lại vào được đây ạ?
– Sáng nay bác mở cửa dọn hàng thì thấy cháu nằm ngất ở bên ngoài, lúc đó bác đã chết vì tay cháu lạnh ngắt. Cũng may cháu vẫn còn thở nên bác vội nhờ người đưa cháu vào trong nhà.
Chết, đêm qua tôi cũng tưởng mình sẽ chết, chết vì rét, cũng may…
– Cháu là con cái nhà ai, đi đâu mà lại ngất ở cửa nhà Bác như thế?
– Cháu… cháu… cháu không có nhà…
– Không có nhà, ý cháu, cháu là trẻ lang thang?
Bác gái sững người nhìn tôi lúc gật đầu lúc lại lắc đầu. Rồi chẳng hiểu sao tôi lại òa lên mà khóc nức nở, khóc lớn tới mức Bác gái phải ôm tôi vào lòng mà vỗ về.
Cái ôm này đã bao lần tôi mơ được nhận từ mẹ, hơi ấm này chính là điều mà tôi thèm khát bấy lâu. Khóc chán, tôi bắt đầu kể cho bác nghe về cuộc đời tôi. Dù đây là lần đầu tiên gặp người phụ nữ ấy, nhưng trong tôi lại có cảm giác tin tưởng đến lạ thường.
Trong suốt câu chuyện bác vẫn luôn nắm chặt tay tôi như để động viên, an ủi. lần đầu tiên tôi kể về cuộc đời mình cho ai đó, cũng là lần đầu tiên tôi thấy một người xa lạ lại khóc khi nghe chuyện về cuộc đời tôi.
– Mẹ.. mẹ cháu bán cháu… bán cháu làm đồ cho người ta mua vui…
Nói đến đây cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt cũng thi nhau rơi ướt đẫm hai bên má. Kỳ lạ thay đôi mắt bác cũng nhòe nước tự bao giờ.
Có một điều mà mãi sau này bác mới nói, đó là khi thay đồ cho tôi bác đã thấy rất nhiều vết bầm trên cơ thể tôi, cũng bởi thế nên bác mới tin vào câu chuyện mà tôi kể.
Một bát cháo nóng hổi được bác bưng lại, dù cổ họng đắng ngắt tôi vẫn cố nuốt cho bác vui lòng. Ăn xong bác lại giúp tôi uống thuốc, còn liên tục thay chiếc khăn ấm trên trán cho tôi dễ chịu.
Cứ thế tôi mang cả niềm hạnh phúc vào cơn mê.
———-*——–*—–
Ba ngày rồi, hôm nay tôi mới có thể đi lang thang trong nhà bác, nhà bác khá rộng, trên tường có treo một bức hình gia đình, trong hình bác đang cười rất tươi bên 5 người con gái.
Bác có đến 5 người con, nhưng tại sao mấy hôm nay tôi lại chỉ thấy có mình bác trong căn nhà này?
Bác thấy tôi đang đứng nhìn ngắm bức ảnh thì mỉm cười hiền từ nói:
– Khỏe chưa mà đã đứng đây rồi.
– Dạ, cháu cũng đỡ rồi. Mà bác ơi, mấy chị này là con gái bác ạ.
– Có ba đứa thôi, còn 2 đứa bên trái này là con của chị gái bác.
– Thế các chị đâu rồi sao cháu thấy bác ở một mình.
Bác Duyên đưa tay chỉ lên bức hình rồi đáp:
– Cái Thu, Cái Thảo thì ở bên Mỹ, còn con cái Thoa thì đang học đại học năm nhất mãi trong Sài Gòn, thành ra chỉ còn có mình bác ở nhà.
Tôi gật gù ra điều đã hiểu rồi như sực nhớ ra chuyện hệ trọng nên khẽ cúi đầu nói:
– Bác, con cảm ơn bác đã cưu mang con mấy ngày qua. Ơn này con sẽ ghi nhớ suốt đời, sau này nếu có cơ hội con nhất định sẽ trở lại báo đáp công ơn.
– Trở lại, con định đi đâu hả?
– Dạ, con đâu thể làm phiền bác mãi được.
Bác thở dài nhìn tôi rồi hỏi:
– Thế con định đi đâu?
– Con..con… cũng chưa biết…
– Chưa biết mà dám đi, rồi không khéo lại đổ bệnh như hôm trước thì khổ con ạ. Thôi, cứ ở đây chừng nào khỏe hẳn thì tính.
Tôi ngập ngừng nhìn bác mà không biết nói sao cho phải, bác thấy tôi như thế thì kéo lại phía giường ngồi xuống rồi buồn buồn nói:
– Bác biết con nghĩ gì, bác vì thương hoàn cảnh của con nên mới giữ con lại. Ở lại đây, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo con ạ.
Ngước lên trời cao tôi tự hỏi, liệu có phải bà Năm đã chỉ đường cho tôi gặp bác, bà tiên thứ 2 của đời tôi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!