Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 4
Con Hoang
Phần 4
Chương 4 – Bỏ trốn.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến mẹ, lúc này chỉ có mình mẹ mới có thể cứu được tôi khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này. Tôi vừa khóc vừa van xin mẹ đừng để ông ta cướp đi đời con gái của tôi, nhưng mẹ lại thản nhiên xoay người đi tới bàn lễ tân. Mỗi bước đi của mẹ như một nhát dao cứa nát tim tôi.
Tôi khóc, tôi sợ, còn mẹ vẫn ngồi nguyên đó nhẩm tính điều gì mà chẳng một lần nhìn xem con gái mình đang cầu cứu ra sao.
Người sinh ra tôi, người duy nhất mà tôi có thể bấu víu trên cuộc đời này lại nhẫn tâm bỏ mặc tôi, à không, nói đúng hơn là nhẫn tâm biến tôi thành một món hàng để bà kiếm lời.
Trên đời này liệu có người mẹ nào giống mẹ tôi hay không? Ngay đến cả hổ dữ còn biết cách bảo vệ con, vậy mà mẹ lại nhẫn tâm nhìn tôi biến thành món đồ mua vui cho kẻ khác.
Tôi gắng hết sức để vùng vẫy, ông ta lại ra hiệu cho một tay bảo vệ chạy tới giữ chặt tôi. Nước mắt tôi nhòe đi, cơ thể bị hai gã đàn ông lôi đi từng bước.
Phía dưới kia có một ai đó lên tiếng giải vây cho tôi:
– Anh Ba trọc, đêm nay để em phục vụ anh, con Nguyên nó còn nhỏ, anh tha cho nó.
Hy vọng trong tôi như bừng cháy, tôi cố gắng ngăn tiếng nấc để lắng nghe câu trả lời của ông ta. Nhưng thứ tôi nghe được chỉ là một điệu cười khẩy và câu hỏi đầy sự khinh bỉ:
– Cái anh đây cần là trinh, màng trinh cô em còn không?
Không gian của quán chỉ còn lại tiếng nhạc sập xình cùng tiếng khóc tức tưởi của tôi, một con nhóc mới lớn như tôi làm sao mà chống cự lại được sức của hai người đàn ông, cứ thế tôi bị bọn họ lôi đi như một kẻ nô lệ.
Đi hết 2 dãy cầu thang dài dặc là tới cửa phòng Vip 1. Cánh cửa phòng mở ra, rồi đóng lại, tôi hoảng sợ tột độ, chân tay run tới mức không tài nào đứng vững.
Chính gã đàn ông trọc đầu ấy đã bế tôi lên giường và thủ thỉ:
– Đừng sợ, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng.
Nước mắt ướt đẫm mi, tôi tuyệt vọng nhìn gã đàn ông trước mắt. Một gã đàn ông với chiếc bụng phệ và đôi mắt hí đang hau háu nhìn tôi. Bộ vest màu xám lịch lãm vì lôi kéo tôi cũng bị xô lệch mấy nếp nhăn, gã đàn ông đáng tuổi cha tôi sắp sửa cướp đi thứ quý giá nhất của đời tôi, biến tôi từ đứa sống trong động gái thành đứa làm gái thực sự.
Nghĩ vậy tôi sợ hãi chắp tay mà van xin ông ta:
– Cháu xin chú, xin chú tha cho cháu…
– Ấy, sao lại chú, gọi là anh, phải gọi là anh chứ.
– Dạ… dạ… anh… anh tha… tha cho cháu…
Ông ta nhìn thấu được sự sợ hãi trong tôi thì phá lên cười, bàn tay vuốt một đường từ mặt xuống bộ ngực đang nhấp nhô vì sợ hãi của tôi mà rằng:
– Yên tâm, anh sẽ dậy cho em biết thế nào là mùi vị của xác thịt, chỉ sợ em biết rồi lại nghiện giống như mẹ của em mà thôi.
Mẹ, lại là mẹ, tại sao ai cũng đánh đồng tôi với cái nghề nhơ nhớp này của mẹ? Tại sao ông trời lại để mẹ mang tôi đến thế giới này, rồi lại để chính mẹ đẩy cuộc sống của tôi vào địa ngục? Tôi không cam tâm, không chấp nhận như thế.
Trong lúc đầu óc tôi đang trống rỗng vì sợ ông ta lại tiếp tục đề nghị:
– Tính anh ưa sạch sẽ, dù em là gái trinh nhưng vẫn phải tắm rửa sạch sẽ trước khi lên giường với anh.
Tôi như một cái máy làm theo yêu cầu của ông ta, dù rất muốn thoát khỏi đây nhưng vì quá sợ hãi nên đầu óc chẳng nghĩ được gì. Mười phút, hai mươi phút rồi ba mươi phút trôi qua tôi vẫn ngồi co rúm ở một góc nhà tắm mà khóc.
Ông ta chờ lâu quá bắt đầu lên tiếng thúc giục:
– Em gái, xong chưa, có cần anh tắm cho không?
….
– Em mà không ra là anh vào đấy nhé.
….
Tim tôi đập, chân tôi run khi cửa nhà tắm đang dần hé mở, bộ mặt dê già của ông ta dần hiện ra. Nhìn thôi tôi vẫn mặc nguyên bộ quần áo ban nãy thì khẽ cau mày trách:
– Cả tiếng đồng hồ rồi mà em còn chưa tắm, vào người khác là anh phạt rồi, nhưng riêng em lần đầu anh tạm tha.
…..
– Chắc là hồi hộp quá đúng không, nào ra đây anh tắm cho, bao phê luôn em nhé.
Vừa nói ông ta vừa đưa tay kéo chiếc áo màu đỏ trên người tôi lên cao, khi chiếc áo len được kéo tới ngang ngực cũng là lúc tôi hoảng sợ tột độ, chẳng nghĩ được gì cứ thế với luôn chiếc cốc thủy tinh trên kê mà phang thẳng vào đầu ông ta mấy cái. Chiếc cốc thủy tinh bị tác động một lực lớn thì vỡ làm mấy mảnh, máu từ trên trán chảy xuống mắt làm cho ông ta không nhìn được mà loạng choạng ngã xuống nền nhà tắm. Tôi cũng mặc kệ tay mình bị mảnh cốc cứa rách, cứ thế đẩy cửa chạy thật nhanh ra ngoài.
Hôm đó, trong cái lạnh giá thấu xương của gió mùa đông bắc, tôi cứ thế chạy, còn nước mắt vẫn trào ra đẫm má. Tôi chỉ còn biết gọi tên bà Năm, vừa gọi vừa khóc trong mưa để vơi bớt nỗi cô đơn, tủi quạnh.
Chạy mãi, chạy mãi.. chạy tới khi đôi chân mỏi nhừ tôi mới chui vào cái chợ cóc trước mặt mà trốn.
Người ta có mẹ, có cha. Còn tôi, lúc tuyệt vọng nhất lại chủ biết gọi tên của một người bà đã khuất. Có những lúc tôi tự hỏi liệu có phải là mẹ là người đã mang nặng, đẻ đau tôi suốt chín tháng mười ngày hay không? Tại sao mẹ lại có thể tàn nhẫn với tôi như thế?
Còn bố tôi, nếu ông biết có sự tồn tại của tôi trên đời, liệu ông có xót thương cho đứa con gái bất hạnh là tôi, hay cũng giống mẹ, khinh ghét tôi?
Không phải tôi chưa từng mơ có bố, mà vì tôi nghĩ, đến mẹ là người mang nặng đẻ đau còn chẳng thương tôi thì mơ gì đến một người bố tạo ra tôi trong một lần đi chơi gái? Có khi ông ấy cũng lại chối bỏ tôi vì sợ tôi sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình ấm êm của ông ta cũng nên.
——-*——-*——
Tôi nhìn quanh, khắp nơi đều là một màu đen kịt, bên tai lâu lâu lại truyền đến tiếng muỗi vo ve. Bình thường tôi rất ghét muỗi, nhưng lúc này chúng lại khiến cho tôi với bớt đi cảm giác sợ hãi.
Ngồi co ro một góc tôi nhớ lại những ngày tháng sống cùng bà Năm, ngày tháng ấy sao mà vui vẻ và hạnh phúc đến thế. Dù cuộc sống có khó khăn, ăn uống có khem khổ hơn bây giờ nhưng tôi vẫn thấy vui.
Mỗi sáng bà sẽ đi bộ cùng tôi tới trường, chiều tan học luôn thấy bà đứng đúng vị trí đó mỉm cười đón tôi về. Bất kể mưa hay nắng bà cũng chưa từng để tôi một mình.
Sau này khi bà ốm không thể đi cùng tôi bà lại bù đắp cho tôi bằng những lời hỏi han ân cẩn:
– Cháu về rồi đó hả, có mệt không, ăn đỡ cái bánh ở dưới gối cho đỡ đói. Nay bà mệt quá chưa nấu được cơm con ạ.
– Bà mệt ở đâu, mệt chỗ nào để con xoa thuốc cho bà?
– Chỉ được cái dẻo mỏ thôi, bà không sao, ăn bánh đi rồi chờ bà nấu cơm nghen.
Dư vị của chiếc bánh ngày hôm ấy vẫn còn đọng nơi đầu lưỡi tôi vị ngọt tới tận bây giờ, vị của tình thương và hạnh phúc.
Ngước mắt lên trời cao, bầu trời ban nãy còn đen kịt mà giờ bỗng lấp lánh những ánh sao. Bà từng nói khi một ai đó qua đời linh hồn của họ sẽ hoá thành một vì sao. Vậy nếu tôi chết, liệu linh hồn của tôi có được hoá thành sao để mãi được bên cạnh bà như ngày thơ bé hay không?
– Bà ơi, con nhớ bà lắm. Bà về dẫn con theo có được không, bà ơi… con mệt lắm.
Vừa khóc gọi bà tôi vừa thầm so sánh sự khác biệt giữa bà và mẹ. Mẹ chưa từng hỏi xem tôi vui hay buồn, chưa từng quan tâm xem tôi muốn gì, cần gì. Hàng ngày không chửi mắng thì cũng là những trận đòn đến tím người.
Tôi thèm lắm, thèm được mẹ yêu thương, hỏi han như bà, thèm được sống cuộc sống vô tư như các bạn mà không thể.
Cách đây một tháng mẹ cũng dành cho tôi sự im lặng khi một gã say rượu hỏi:
– Em này có tiếp khách không?
Phần vì sợ, phần vì tôi nghĩ mẹ sẽ giải vây cho tôi nên mới im lặng đưa mắt nhìn mẹ cầu cứu. Đáp lại sự cầu cứu của tôi vẫn là sự lạnh lùng của mẹ. Mặc cho gã say rượu ấy lôi tôi ra khỏi quầy mẹ cũng chẳng nói một lời.
Mấy chị trong quán thấy thế thì vội chạy tới lôi gã say rượu ra rồi cương quyết nói:
– Đây là con gái của chúng tôi, không được đụng vào nó.
Tôi nhìn vẻ mặt tức giận của mọi người rồi lại nhìn sang mẹ mà cười khổ trong lòng. Đến những người không chung máu mủ còn có thể bảo vệ tôi, vậy mà mẹ, người ban cho tôi sự sống lại lạnh lùng tới mức tàn nhẫn như thế.
Tôi đã từng sợ hãi khi nghĩ đến việc phải một thân một mình ngoài xã hội, nhưng đến bây giờ, ước muốn được thoát khỏi những trận đòn roi tủi nhục, ước muốn được sống đúng nghĩa của một con người, được bảo vệ sự trinh trắng của bản thân đã giúp tôi có thêm can đảm để chạy trốn. Tôi nhất định phải rời xa nơi đây, rời xa mẹ có như thế mới có thể tự tìm cho mình một cuộc sống khác.
Tôi đưa tay lau khô nước mắt trên má, bỗng từ xa truyền đến tiếng quát tháo:
– Tìm nó, lục hết mọi ngóc ngách tìm bằng được nó, đứa nào tìm được tao có thưởng.
Là mẹ, là tiếng của mẹ, giọng nói tàn độc này chính là mẹ…
Tiếng quát mắng, tiếng bước chân ngày một gần. Tôi còn chưa kịp chạy ra ngoài đã thấy ánh đèn pin của họ soi sáng nơi cổng chợ.
Từ cổng chợ tới chỗ tôi đang ngồi chỉ chưa đầy ba mét, vài phút nữa thôi họ sẽ sộc tới đây, sẽ bắt được tôi và rồi cơn mưa roi của sẽ trút xuống người tôi. Mẹ từng nói nếu tôi làm mất khách mẹ sẽ đánh chết tôi, mẹ sẽ giết tôi thật đấy.
Không được, không thể để mẹ tìm thấy tôi, nếu không tôi chỉ có nước chết mà thôi.
Tôi phải trốn, phải chạy trốn mẹ tôi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!