-
Phần 5
12.
Diệp Thần không ch.ết.
Lúc ta bắn tên đã cố tình bắn lệch đi một chút.
Nhìn thì trúng chỗ hiểm, thật ra chỉ là vết thương ngoài da.
Nhưng huynh ấy bị Đổng Thừa Hiến hành hạ khá lâu rồi, trên người không còn chỗ nào lành cả.
Ta thức suốt đêm trông chừng huynh ấy.
Đổng Thừa Hiến vốn muốn tự sát nhưng lại được ta cứu sống.
Ta cố ý lôi hắn trên con phố dài.
Tất cả những người dân có thù với hắn đều có thể đ.âm hắn một đao.
Đổng Thừa Hiến đau khổ than khóc ba ngày mới kiệt sức mà ch.ết.
Ca ca ta bận thu dọn đống hỗn loạn mà Đổng Thừa Hiến để lại, bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán.
Ai ngờ tới, nửa tháng sau, kinh thành đột nhiên truyền tới tin gấp.
Dự Vương mưu phản rồi!
Hơn nữa hắn đã chiếm được hoàng cung, giam giữ văn võ bá quan cùng người thân của họ.
Thái tử bị ép tự sát, tình hình ở kinh thành loạn vô cùng.
Phụ thân, mẫu thân, tẩu tẩu vẫn đang còn trong thành.
Ta và ca ca lòng nóng như lửa đốt.
Ta đem Diệp Thần nhờ cậy hết vào y quan.
Ta và ca ca cùng nhau ngày đêm khởi hành, về kinh gặp vua.
Bôn ba hơn mười ngày trời, cuối cùng đại quân cũng tới cổng thành.
Vẫn chưa mở miệng hô mở cổng thành thì trong màn đêm, bỗng xuất hiện tia sáng màu đỏ.
Đây là tín hiệu truyền từ Lâm gia quân.
Là Lâm gia quân quyết chiến tới người cuối cùng mới phát ra tín hiệu như vậy.
Ca ca hộc m.áu, đột nhiên ngã từ trên ngựa xuống.
Ta nhanh chóng xuống ngựa đỡ lấy huynh ấy.
Một người mặc áo giáp đứng trên cổng thành kiêu ngạo hỏi:
" Dưới thành có phải là Lâm thiếu tướng quân? "
Là Lục Thiên An.
Tay ta nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt. Hận không thể một tên lấy đi tính mạng hắn.
" Lục Thiên An, các ngươi rốt cuộc đã làm những gì? "
Ánh mắt ca ca ta đỏ ngàu.
" Vị Thái tử lúc trước vô đức vô tài, không được trọng dụng, lại có ý đồ mưu phản "
" Hoàng thượng đã gi. ết hắn, đồng thời lập Dự Vương điện hạ làm Thái tử "
" Ngươi nói dối "
Ta hung dữ mắng hắn.
Lục Thiên An không chút tức giận, tiếp tục ra oai:
" Dự Vương điện hạ không lâu nữa sẽ tiếp nhận ý chỉ, lên như diều gặp gió "
Ta kìm nén hận ý ngút trời trong lòng.
Lục Thiên An vẫn tiếp tục kiêu ngạo.
" Những người trong phủ tướng quân uy dũng kia đâu rồi? "
" Cha mẹ ngươi ngoan cố không đầu hàng, cùng đám tàn binh yếu đuối ngang nhiên dám làm trái lời Thái tử, sớm đã tự sát rồi "
" Nhưng tẩu tẩu ngươi vẫn còn sống, cùng với đám gia quyến kia đã được mời vào cung "
" Lâm Ngọc Ngôn, Lâm gia các ngươi là một lũ ch.ó trông nhà, vậy trông nhà cho ai mà không là trông chứ? "
" Biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta khuyên ngươi đừng ngoan cố vô ích nữa "
" Hơn nữa điện hạ có tình ý với ngươi, người nguyện ý phong ngươi làm hậu! "
Phong ta làm hậu?
Thật nực cười, Lâm Ngọc Ngôn ta sao có thể gả cho một tên gian tặc làm phản chứ?
Kìm nén nỗi uất hận trong lòng, ta lạnh lùng nói:
" Cho ta vào thành, ta muốn gặp Tiêu Thận "
13.
Sau khi bái biệt ca ca, ta một mình theo Lục Thiên An vào thành.
Ca ca đóng quân ngay ở cổng thành, chờ đợi tin tức từ ta.
Trong đại điện, Tiêu Thận đã thay long bào cười như gió xuân thoảng qua.
" Lâm Ngọc Ngôn, nàng xem, chúng ta lại gặp mặt rồi "
" Nàng cứu được Diệp Thần thì đã sao? Không phải vẫn ngoan ngoãn quay về bên cạnh ta sao? "
Hắn cười thật vô liêm sỉ, dường như không để ý đến sự khinh bỉ hiện rõ trên mặt ta.
" Nàng đã khiến sự kiên nhẫn của ta đi đến giới hạn. Nhưng ta vẫn nguyện ý cho nàng một cơ hội "
Hắn ngừng lại một chút, nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực.
" Làm hoàng hậu của ta, nàng sẽ đạt được những thứ nàng mong ước "
Bao gồm cả tính mạng của ngươi sao?
Ta cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt.
" Nhờ ơn điện hạ yêu thương, thần nữ nguyện ý "
Dù sao thì Lâm gia canh giữ Sóc Bắc hơn hai mươi năm nay, trải qua quá nhiều những ngày tháng cực khổ rồi.
Lục Thiên An từ chóp mũi hừ lạnh một tiếng.
" Ta còn tưởng ngươi biết giữ mình thế nào? Không phải cũng chỉ là một con ch.ó thôi sao? "
Đột nhiên ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lục Thiên An.
" Chỉ là Lục Thiên An gi.ết cả Lâm gia ta, thù này không báo, khó giải được nỗi hận trong tim ta "
" Là cha mẹ ngươi không biết thức thời ngang ngược chống cự, ta mới bắt buộc phải làm vậy "
Lục Thiên An khàn giọng hét.
" Chuyện này đơn giản "
Tiêu Thận vươn tay kéo lấy vai ta.
" Người đâu, lôi Lục Thiên An ra ngoài, dùng gậy đánh ch.ết "
Lục Thiên An kinh hãi tái mặt, liều mạng giãy giụa cầu xin:
" Điện hạ, ta là phụng mệng của người hành sự mà, người không thể đối xử với ta như vậy, không thể như vậy! "
Nhưng Tiêu Thận không quan tâm tới hắn.
" Vốn dĩ là kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, gió chiều nào theo chiều ấy "
Tiêu Thận đưa tay nâng cằm ta.
Ép ta phải ngẩng đầu đối diện với hắn.
" Nếu đổi được một nụ cười của Ngôn nhi, hắn ch.ết cũng xem như xứng đáng "
" Vậy sao? Người đáng ch.ết nhất không phải ngươi sao? "
Ta giận dữ mắng, một quyền đấm thẳng vào mặt hắn.
Đáng tiếc, ta sớm đã bị hắn hạ thuốc, quyền đó cũng mất đi sức lực .
Tiêu Thận nắm lấy cổ tay ta, rút ra pháo tín hiệu trong tay áo ta.
" Ngọc Ngôn, nàng có thể phát đi tín hiệu để ca ca nàng đánh vào thành "
" Nhưng ta có thể nói trước cho nàng biết, một khi Lâm Đình Chi phát lệnh tấn công, ta sẽ lập tức hạ lệnh gi.ết hết người thân đang bị giam giữ của văn võ bá quan "
" Tẩu tẩu của nàng sẽ là người đầu tiên bị gi.ết "
Hắn lấy một lọn tóc của ta, đặt lên mũi hít nhẹ.
" Nàng cảm thấy những đại thần kia sẽ ủng hộ Lâm gia quân của nàng hay ủng hộ ta đây? "
Ta nắm chặt góc áo một lúc lâu, cuối cùng cũng buông ra, cảm giác bất lực bao trùm khắp cơ thể.
14.
Ta đồng ý làm hoàng hậu của Tiêu Thận.
Lâm gia quân cũng thừa nhận hoàng vị của Tiêu Thận.
Tiêu Thận thu hồi quyền điều động binh lính của ca ca, phái người thân đáng tin cậy tiếp quản Lâm gia quân.
Đại điển đăng cơ và đại điển phong hậu được tổ chức cùng ngày.
Ngày đại điển hôm ấy, hắn chưa từng buông lỏng khống chế với ta.
Hắn nói bên tai ta một cách buồn bã:
" Ngôn nhi, thuốc này nếu dùng vài ngày sẽ khiến người ta mất hết công lực, cả người không còn sức "
" Thứ nàng kiêu ngạo nhất không phải một thân võ nghệ này hay sao? Ta chính là muốn cướp đi! "
" Lúc đó, đến việc ăn cũng cần có người giúp đỡ. Làm vậy thì nàng sẽ không bao giờ nghĩ tới việc rời xa ta nữa đúng không? "
Đồ điên!
Hắn đúng là điên thật rồi!
Vậy mà còn có người nói hắn sẽ phất lên như diều gặp gió!
Lên cái rắm ấy!
Ta cố gắng nhấc cánh tay đã chẳng còn chút sức lực, không nói lời nào.
Quan viên Lễ bộ cất giọng tuyên đọc chiếu thư truyền ngôi của tiên đế.
Ca ca đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng đại thần.
Sắc mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm.
Ta và ca ca đối diện nhìn nhau, lập tức đôi bên ngầm hiểu ý.
Một lúc sau, ta đột ngột tháo mũ phượng trên đầu xuống, mạnh tay đập xuống đất.
Mũ phượng lộn vài vòng, rơi xuống bên cạnh chân ca ca.
" Lâm Đình Chi, huynh nhìn cho rõ, chính là tên súc sinh này mưu triều cướp vị, hại người thân của chúng ta, diệt môn Lâm gia ta "
" Huynh vậy mà còn quỳ dưới chân hắn? "
Nhân lúc mọi người vẫn đang ngơ ngác, ta nhanh chóng nắm tay lại, trực tiếp đấm vào mặt Tiêu Thận.
Cung tiễn thủ mai phục bỗng nhiên tấn công, có vài mũi tên xuyên gió trực tiếp bay về phía ta.
Tiêu Thận nhanh chóng lôi ta sang một bên, ra tay đánh rơi vài mũi tên.
" Dừng tay! Nàng ấy không có võ công, không thể đả thương quả nhân! Mau dừng tay! "
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ca ca rút chiếc trâm từ mũ phượng ra, bay người lên không trung.
Nhưng vẫn chưa kịp đến trước mặt Tiêu Thận đã bị từng lớp, từng lớp cung tên thủ bao vây.
Lễ đại điển bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Ngực ta bị trúng một tên.
Đau đến nỗi khiến ta thần trí mơ hồ.
Ta cố mở miệng, một hồi lâu cũng không thể phát ra tiếng.
Thần sắc Tiêu Thận hoảng loạn, đem ta ôm vào lòng.
Đúng lúc này, ta liền nhổ chiếc tên trên ngực mình đâm vào cổ Tiêu Thận.
Máu của Tiêu Thận chốc lát chảy xuống.
Ca ca đứng trước đại điển hô lớn:
" Dự Vương Tiêu Thận mưu hại Hoàng đế và Thái tử đời trước, nay đã trúng mai phục.
" Còn về bá quan văn võ, nay sẽ không truy cứu nữa. Nhưng nếu còn ngoan cố, giết không tha "
Tiêu Thận ôm lấy vết thương đang chảy m.áu trên cổ, ngây người nhìn ta một lúc:
" Không hổ là cô nương mà ta thích, hiên ngang anh thế, khiến người ta khó quên "
Ta rút tên trên cổ hắn xuống, hung dữ nhổ vào hắn:
" Tình yêu của ngươi thật khiến người khác buồn nôn! "