-
Phần 3
7.
" Nếu có chiến sự, có lệnh triệu hồi ắt về "
Buổi tối hôm đó, phủ tướng quân gà bay chó sủa, nhốn nháo như chạy loạn.
Mẫu thân ta đòi tới phủ Xương Ấp Hầu và phủ Thượng Thư tính sổ, bị ta liều mạng ngăn lại.
Bà ấy gõ mạnh một cái vào đầu ta.
" Thứ đồ vô dụng. Phân đều chát hết lên mặt con rồi mà con chỉ đạp có một cái? Như vậy mà được hay sao? "
" Ăn hại nhà chúng ta nhiều cơm đến vậy, ta cần con làm gì chứ? "
Ta ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ gật đầu thành thật.
Trong lòng lại oán thán: Con đã mấy tháng nay không được ăn no rồi, người còn mặt mũi mắng con nữa!
Người trong phủ đều cố gắng trấn an mẫu thân ta, chỉ sợ bà ấy đem Hầu phủ và Thượng Thư phủ nổ tanh bành.
Phủ Tướng quân trên dưới loạn như cào cào.
Đang lúc náo nhiệt, ta thoáng thấy trước cửa phủ thấp thoáng chút ánh sáng.
Ta kích động, vài bước liền ra tới ngoài.
" Thần ca ca, dạo này sao lại chăm chỉ chạy tới phủ Tướng quân thế? Chắc không phải thích ta rồi đấy chứ? "
Ta cười cợt nhả trước mặt huynh ấy.
Huynh ấy đưa ngón tay ra gõ nhẹ lên trán ta, đem ta và huynh ấy cách nhau xa ra một chút.
" Đêm nay ánh trăng rất đẹp, muốn mời muội cùng ta thưởng trăng "
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương mù, kiên định nói:
" Đúng thế. Mặt trăng này tựa như bụng của thai phụ vậy, vừa to lại vừa tròn "
Sắc mặt Diệp Thần đột nhiên sầm lại, quay người rời đi.
May mà huynh ấy không xua đuổi ta.
Ta nhanh nhẹn chạy theo sau huynh ấy.
Bọn ta đi qua mấy con phố dài, huynh ấy vẫn luôn cúi đầu bước đi, đến một câu cũng không dám nói với ta.
Đúng là phí cả một gương mặt đẹp, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.
Ta nóng lòng, dứt khoát ngã ngồi xuống đất.
" Thần ca ca, ta bị trượt chân rồi, đau quá! "
Diệp Thần nghe thấy vậy mới dừng bước.
Mỉm cười nhẹ, bất lực lắc đầu, cuối cùng vẫn là nhanh chóng bước đến cạnh ta.
" Ngọc Ngôn, muội không có chiêu nào mới mẻ hơn sao? "
Ta cười hì hì một tiếng, nhanh chóng đứng dậy.
Lại gần huynh ấy, nhẹ nhàng nói:
" Chiêu không cần quá nhiều, ít nhưng có tác dụng là được "
Diệp Thần sắc mặt ửng hồng, đột nhiên đẩy ta vào tường.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, bọn ta như đều nghe thấy nhịp tim của đối phương.
Diệp Thần ngây người nhìn ta một lúc lâu mới trầm trọng hỏi ta:
" Ngọc Ngôn, tại sao lại là ta? "
Trong đêm tối mờ mịt, ánh mắt long lanh của huynh ấy như lạc vào mắt ta, như đang quyến rũ ta.
Đầu ta chốc lát mơ mơ hồ hô, buột miệng:
" Ta có thể nói là thấy sắc liền thèm không? "
Diệp Thần chỉ cười nhẹ một cái, không nói gì cả.
" Hmm....... Tất nhiên đây chỉ là một phương diện thôi "
" Trong kinh thành này, đa số các cônng tử thế gia đều là đồ háo sắc giống như Lục Thiên An "
" Chỉ toàn thích viết mấy thứ vớ vẩn, còn thích đấu đá lẫn nhau"
" Với tính cách của ta, nếu gả qua đó sẽ không nhịn được mà đánh hắn "
" Ta lại không thể không gả đi. Phải gả thì chi bằng cứ gả cho huynh "
" Dù sao cũng có quan hệ với tẩu tẩu. Nếu thật sự có cãi vã, ta cũng có thể nhịn lại, không đánh huynh "
Sắc mặt Diệp Thần đột nhiên trầm xuống.
" Nói như vậy, muội chọn ta vì không còn sự lựa chọn nào khác? "
Huynh ấy tức hậm hực, nói xong cũng chẳng đợi ta đáp lời, quay người rời đi.
Haizzz, sao con người này lại nghiêm túc đến vậy chứ?
Ta bước hai bước, vượt lên trước mặt huynh ấy, ôm lấy eo của huynh ấy.
Huynh ấy bị ta doạ sợ đến cả người đều nhảy dựng lên.
" Ngọc Ngôn, mau buông ra, không được làm như vậy! "
Mặt huynh ấy đỏ ửng.
Cố dùng lực đẩy ta ra, lại sợ làm ta bị thương, huynh ấy cứ giống như một cô nương đang bị trêu ghẹo vậy.
" Diệp Thần, có rất nhiều nguyên nhân, nếu như huynh nguyện ý thì phần đời còn lại ta sẽ từ từ kể cho huynh nghe "
Sắc mặt Diệp Thần thay đổi, nhẹ nhàng khẽ ôm lấy vai ta.
" Nhưng lúc trước Thánh Thượng có nói qua với cha ta, muốn ban hôn cho ta "
" Nhưng thật ra là sợ cha ta hai lòng, muốn dùng chuyện này để ra đòn phủ đầu với cha ta "
Ta nhẹ nhàng thổi vào cổ huynh ấy, cợt nhả nói:
" Hay là, chúng ta gạo nấu thành cơm đi, xem Thánh Thượng còn muốn ban hôn kiểu gì! "
Diệp Thần sững người, vừa nghe xong thì liền nhảy xa ra vài mét.
" Ngọc Ngôn, chuyện này không vội.... không vội "
Ta cố ý cười xấu một tiếng.
" Nhưng mà ta rất gấp! Một khi có thánh chỉ xuống thì sẽ không còn cơ hội vãn hồi nữa "
" Vậy thì không được rồi, nhất định không được rồi. Ta phải mau chóng đem sính lễ đến Lâm phủ "
Câu nói ta đợi cuối cùng cũng được thốt ra.
Lời của Diệp Thần vừa dứt, ta nhanh chóng tiếp lời:
" Vậy tốt, ngày mai tới luôn nhé! "
Nói tới đây, không đợi Diệp Thần phản ứng, ta liền vuốt nhẹ má huynh ấy, vui sướng mà chạy đi
8.
" Diệp Thần, ta đợi huynh, có ch.ết cũng phải đợi huynh! "
Ngày thứ hai, ta ngồi trên nóc nhà nửa ngày cũng chẳng đợi được xe ngựa của Diệp gia.
Ta đang định tới Diệp gia hỏi cho rõ ràng thì thấy phụ thân và ca ca tâm sự trùng trùng hồi phủ.
Ca ca ta không nói lời nào, chỉ kéo lấy tay ta rồi đưa vào thư phòng.
" Ngọc Ngôn, có chuyện này, muội phải chuẩn bị tâm lý trước đã "
Huynh ấy rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với ta như vậy, trong lòng ta bỗng chốc có dự cảm không lành.
" Diệp Thần bị phái đi Tây Bắc, khuyên Đổng Thừa Hiến đầu hàng "
Cái gì cơ?
Khuyên Đổng Thừa Hiến đầu hàng?
Trong chốc lát, ta như vừa bị sét đánh trúng người, đến đứng cũng đứng không vững nữa.
Tam Phiên Tiết độ sứ Đổng Thừa Hiến, tàn nhẫn ch.ém gi.ết, bạo ngược thành thói
Dùng đầu của tù nhân trong cuộc chiến làm thành một toà thành.
Đem người sống sờ sờ gi.ết rồi chất thành bức tường lớn.
Tàn sát bách tính vô tội, cắt tai của bọn họ để đổi lấy phong thưởng của triều đình.
Đủ loại tật xấu, viết sách khó hết.
Loại người như vậy làm sao có thể khuyên hàng?
Đây không phải muốn Diệp Thần nộp mạng một cách uổng phí sao?
Ta đứng dậy xông ra ngoài nhưng bị ca ca ngăn lại.
" Ca, phụ thân, Diệp Thần gặp nguy hiểm. Con phải đi cứu huynh ấy! "
Chỉ hét lên một câu, cổ họng đã khàn rồi.
Chuyến đi này của Diệp Thần nguy hiểm trùng trùng.
Nhưng
Nếu có thể khiến Đổng Thừa Hiến thấy được sự hiển hách của quân đội triều đìnN, dùng võ lực ngăn chặn chúng, Diệp Thần có thể vẫn còn một tia hi vọng sống sót.
Dù sao thì việc đàm phán cũng cần ngân phiếu.
Chỉ nói về khoảng cách quân thần, loại người cứng rắn như Đổng Thừa Hiến làm sao có thể sợ hãi chứ?
" Lâm gia quân sĩ thứ 5732, tên quân sĩ là Lâm Ngọc Ngôn thỉnh cầu theo đội quân xuất chiến, tiêu diệt phản quân Đổng Thừa Hiến! "
" Con không được đi đâu cả "
Phụ thân thở dài một tiếng, đưa tay ra vỗ vai ta.
" Ninh quý phi xin ý chỉ từ bệ hạ, muốn ban hôn cho con và Dự Vương điện hạ "