Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Kha gia nằm ở phía Đông Kinh Đô, là một khu biệt thự gần núi.
Sau khi Kha Nguyên Thái phát tài liền mua nhà tại chỗ này, bởi vợ ông luôn mong ước được trồng một bãi cỏ và một rừng hoa xung quanh ngôi nhà bên ngọn núi.
Vì Tưởng Giai Lưu yêu hoa cho nên Kha Nguyên Thái đã đặc biệt xây cho bà một nhà ấm trồng hoa bằng kính ở cuối sân, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, bước vào đó giống như bước vào thế giới của các loài hoa vậy.
Kha Nguyên Thái cũng rất thích nhà ấm trồng hoa này, ông còn nhớ rõ hồi còn trẻ, ngồi ở rìa nhà kính nhìn Tưởng Giai Lưu ôm một bó hoa lớn đầy đủ chủng loại và màu sắc, mấy đứa nhỏ cười tươi tiến lên vây quanh bà.
Có đứa sẽ kéo làn váy Tưởng Giai Lưu, có đứa sẽ ôm lấy đùi bà, ngay cả đứa con lớn tuổi nhất - Kha Long cũng sẽ đứng ở bên cạnh, duỗi tay đỡ lấy bó hoa, giúp bà giảm bớt gánh nặng.
Tưởng Giai Lưu tính tình rất tốt, luôn luôn mỉm cười, thấy con cái vây đến thì cũng chỉ là cúi đầu dịu dàng mà nhìn bọn họ, hình ảnh đó đẹp đẽ như một bức tranh sơn dầu quý báu nhất thế gian.
Khi đó, Kha Nguyên Thái chưa từng nghĩ tới, một gia đình hạnh phúc như vậy, cuối cùng mối quan hệ giữa vợ và đứa út sẽ trở nên thế này.
Hai vợ chồng đều đã hơn 60 tuổi, nhưng Tưởng Giai Lưu bảo dưỡng tốt, cộng thêm có cuộc sống vô ưu vô lự, được chồng con yêu quý nên trông vẫn giống như ở tuổi 40.
Thời gian dường như đọng lại trên người bà, đó là sự nhân từ của thời gian dành cho Tưởng Giai Lưu.
Hôm đó, hoàng hôn phía chân trời đỏ rực không mang điềm lành, tuy Tưởng Giai Lưu hơi hoảng hốt, nhưng bà vẫn bình tĩnh mà cắt một bó hoa tươi trong nhà ấm trồng hoa, sau đó ôm bó hoa vào nhà.
Sân sau của Kha gia có một vùng triền núi, Tưởng Giai Lưu thường thích phơi nắng ở đây, hoặc là ngồi ngắm hoàng hôn, mưa và tuyết.
Nhưng hôm nay bà không có tâm trạng nhìn, ôm hoa đến phòng khách thì thấy Kha Nguyên Thái đang cúp điện thoại.
Tưởng Giai Lưu cười nhẹ: “Làm sao vậy? Gọi cho ai mà vui vẻ thế?”
Kha Nguyên Thái quay đầu nhìn vợ mình, cười: “Là Viêm Viêm.”
Nụ cười trên mặt Tưởng Giai Lưu không thay đổi, bà đã có thể bình tĩnh mà cùng chồng nói đến Kha Viêm, hiện giờ cũng chỉ là rũ mắt nhìn bó hoa trong tay, hỏi: “À, thằng bé nói gì?”
Kha Nguyên Thái cười tươi: “Nó nói năm nay sẽ trở về ăn tết.”
Trong nháy mắt, nụ cười của Tưởng Giai Lưu cứng đờ, cả bó hoa cũng không được giữ chặt mà rơi xuống mặt đất, trên sàn vương vãi cánh hoa.
Nhưng bà cũng không cúi xuống nhặt hoa, mà là hỏi: “Trở về?”
Kha Nguyên Thái chậm rãi thu hồi nụ cười, cúi đầu nhìn đống hoa tươi trên mặt đất, khó hiểu mà hỏi lại: “Ừ, có gì không đúng sao?”
Cú sốc qua đi, Tưởng Giai Lưu lại lộ ra nụ cười dịu dàng, bà lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống sàn nhặt từng cành hoa lên: “Không có gì, thằng bé nói lúc nào trở về?”
Dì Vương từ phòng bếp đi ra, thấy phu nhân đang nhặt hoa, nhanh chóng tiến lên nói: “Phu nhân đừng nhặt, mau đến sô pha ngồi nghỉ đi, để tôi làm cho!”
Tưởng Giai Lưu gật đầu, sau đó liền đứng dậy ngồi xuống sô pha, nhìn Kha Nguyên Thái rồi nói: “Ông cũng đừng trách tôi giật mình, thằng bé đã đi suốt 15 năm, tôi còn tưởng rằng nó sẽ không quay trở lại.”
Kha Nguyên Thái nghĩ đến Kha Viêm đồng ý trở về liền vui vẻ.
Nhưng cũng biết quan hệ của 2 mẹ con cứng đờ, ông sao lại không hy vọng bọn họ vui vẻ chung sống với nhau chứ? Nếu lần này có thể thay đổi mối quan hệ của hai người thì thật tốt.
Kha Nguyên Thái cười, nói: “Nơi này cũng là nhà của nó mà, sao có thể vĩnh viễn không về chứ?”
Tưởng Giai Lưu nghe xong lời này cũng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu: “Tôi hiểu, chẳng ai cấm thằng bé trở về cả, mấy năm trước lúc nó mới đi, tôi định kêu nó trở về.
Sau đó nghe nói ông gọi điện nhưng nó không tiếp, tôi cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh.”
Kha Nguyên Thái trầm mặc một lúc, dời đi đề tài: “Đúng rồi, thằng bé nói muốn dẫn Nhiên Nhiên về đây ở.”
Tưởng Giai Lưu liền khẽ nhíu mày: “Nam nữ chưa lập gia đình, ở cùng nhau không tốt lắm đâu.”
Kha Nguyên Thái: “Lúc trước bạn gái của Tiểu Hổ cũng ở nhà chúng ta mà, không sao.”
Nói đến Kha Hổ, Tưởng Giai Lưu liền cười: “Cũng đúng, hiện giờ vợ chồng tụi nó coi như vui vẻ hoà thuận.”
Kha Nguyên Thái đau răng gật đầu, không nói gì về cuộc sống của Kha Hổ, dù sao nó cũng là đứa mà vợ ông thích nhất.
Không phải Kha Nguyên Thái chưa từng giáo dục hắn, chẳng qua mỗi lần như thế thì Tưởng Giai Lưu luôn xuất hiện với đôi mắt đẫm lệ.
Kha Viêm nói phải về Kha gia, tối đó Kha Nguyên Thái liền gọi cho 4 đứa con để thông báo việc này, còn 2 tuần nữa mới đến Tết, ông tưởng rằng Kha Viêm sẽ về trước Tết 3 - 4 ngày.
Nghĩ đến năm nay gia đình có thể đoàn viên, đêm đó Kha Nguyên Thái ngủ được một giấc ngon lành.
4 anh em Long, Đằng, Hổ, Dược cũng nghĩ như vậy, suốt 15 năm không trở về ăn Tết, làm gì có chuyện phóng đến ngay lập tức chứ? Nhỡ tận đêm 30 mới trở về thì sao?
Không ai ngờ được, ngày hôm sau Kha Viêm đã lái xe chở bạn gái và hành lý về.
Hôm ấy, Tưởng Giai Lưu bình thản đi xuống tầng 1 như mọi ngày, hôm qua bà đã dặn Lý đầu bếp làm tiểu long bao.
Tối qua bác đã chuẩn bị xong xuôi, sáng sớm liền mang ra hấp.
Bởi vì Tưởng Giai Lưu muốn ăn tiểu long bao, các chủ nhân khác cũng không có đặc biệt chỉ định làm món gì, bởi vậy liền dứt khoát chuẩn bị các món ăn khác nhau như bữa sáng kiểu Quảng Đông.
Tưởng Giai Lưu còn hơi buồn ngủ, hiển nhiên là đêm qua không có ngủ ngon.
Bà ngáp một cái, sau đó liền đi ra sân sau.
Nơi này là thế giới của Tưởng Giai Lưu, một đồng cỏ rộng lớn, một vườn cây và một nhà ấm trồng hoa.
Khu vực rộng như vậy, đương nhiên một mình bà không xử lý được.
Ở đây có một nhóm người làm vườn chuyên nghiệp đến chăm sóc đống hoa cỏ này.
Tưởng Giai Lưu thường xuyên ra ngoài du lịch, tất nhiên không có thời gian chăm sóc chúng.
Nhưng lúc ở nhà, thỉnh thoảng bà cũng sẽ nổi hứng đến tưới cây.
Giống như sáng nay vậy, Tưởng Giai Lưu cầm vòi nước tưới lên bãi cỏ.
Hiện giờ, bà có người chồng yêu thương mình, mấy đứa con hiếu thảo, tiền không lo tình không sầu, mỗi ngày chỉ cần nghĩ làm gì để tiêu khiển thôi.
Tưới nước cho cỏ là việc đầu tiên, những hạt nước rơi giữa không trung, phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, toàn cảnh vô cùng đẹp.
Đúng lúc này, ngoài cổng đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô, chiếc xe kia đi một lúc rồi ngừng lại, Tưởng Giai Lưu nghe theo hướng phát ra âm thanh, rõ ràng là đậu ở bãi đỗ xe nhà mình.
Bà sững sờ, khoá vòi nước rồi chạy vào phòng khách, liền thấy dì Vương đang định ra mở cửa.
Tưởng Giai Lưu hỏi: “Dì Vương, ai vậy?”
Dì Vương lắc đầu, nói: “Tôi không biết thưa phu nhân, mới sáng sớm, cũng không biết là vị thiếu gia nào trở về.”
Tưởng Giai Lưu cười cười, nói: “Là Kha Hổ dẫn theo bọn nhỏ trở về sao?”
Dì Vương cười: “Mỗi ngày phu nhân đều ngóng trông tam thiếu gia trở về, vậy chắc chắn là cậu ấy rồi.”
Nói xong, cửa mở, chỉ thấy Kha Viêm mặc vest thẳng tắp đứng ở ngoài cửa, tay trái cầm một chiếc vali lớn màu đen.
Liễu Nhiên đứng ở bên phải, mặc một chiếc áo len màu đỏ rực tương phản với làn da trắng của mình.
Dì Vương kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hô: “Chào tiểu thiếu gia.”
Kha Viêm gật đầu, tiến vào nhà, dì Vương nhanh nhẹn lùi sang một bên.
Liễu Nhiên đi đằng sau cậu, nàng gật đầu với dì Vương, sau đó tiến vào Kha gia.
Nơi này chính là điểm dừng chân cuối cùng của nhiệm vụ.
Lúc này, Tưởng Giai Lưu đứng ở phòng khách với vẻ mặt nghi hoặc, nhìn thấy Kha Viêm thì càng thêm giật mình.
Đứa nhỏ trưởng thành, bà đã lâu không gặp Kha Viêm.
Nói cũng buồn cười, tuy rằng cùng ở Kinh Đô nhưng cậu không về đây, Tưởng Giai Lưu cũng chưa từng đi gặp.
Kha Viêm lúc này đã rút đi vẻ non nớt hồi nhỏ, cực kì giống Kha Nguyên Thái thời còn trẻ.
Tưởng Giai Lưu nhìn cậu đến ngây người, có lẽ là vì điều đó.
Gặp lại mẹ ruột, tâm tình của Kha Viêm cũng không giống ngày xưa.
Tuy bà còn chưa hiện vẻ già nua, nhưng làn da cũng không thể nào căng mịn được như 10 năm trước.
Tưởng Giai Lưu hiện tại là hiền lành và dịu dàng nhất, nhưng cũng là giai đoạn mà Kha Viêm chán ghét nhất, bởi vì kiếp trước bà đã vứt bỏ cậu vào lúc này.
“Mẹ.” Kha Viêm chậm rãi mở miệng, một tiếng này cũng làm Tưởng Giai Lưu tỉnh táo lại.
Tưởng Giai Lưu: “Ừ.”
Hỏi thăm xong, không khí giữa hai người nhanh chóng lạnh nhạt hờ hững, không có sự thân mật giữa mẹ con bình thường, nhưng Kha Viêm đã quen với điều đó.
Cậu đặt vali ở sát tường, cũng không để ý Tưởng Giai Lưu.
Bà liền đứng ngốc ở đó, nhất thời có một loại cảm giác Kha Viêm mới là chủ nhà.
Cậu đang cởi khăn quàng cổ thì thấy bác Lý bưng một cái lồng hấp ra khỏi phòng bếp, Kha Viêm liếc mắt một cái liền thấy bên trong có tiểu long bao.
Cậu vui vẻ quay đầu nói với Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên mau nhìn, hôm nay ăn tiểu long bao.”
Liễu Nhiên ấy một tiếng, ngẩng đầu nhìn, sau đó vui vẻ mà nói: “Đúng thật kìa! Chẳng lẽ là cố ý chuẩn bị cho em sao?”
Đúng lúc Kha Nguyên Thái đi xuống tầng thì nghe thấy lời này.
Tuy rằng ông cũng kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ, nhưng ông là người thông minh cỡ nào chứ!
Kha Nguyên Thái che dấu sự ngạc nhiên của mình, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa thong dong lại hiền từ mà nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua kêu lão Lý làm, chuyên dành cho hai đứa.”
Tưởng Giai Lưu khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía chồng mình, Kha Nguyên Thái nháy mắt, ám chỉ một câu "tôi đều vì tốt cho bà thôi".
Nhưng Tưởng Giai Lưu cảm thấy bản thân không muốn nhận cái "lòng tốt" này một chút nào.
Bà đính chính: “Ngày hôm qua là tôi kêu bác Lý làm!”
Kha Nguyên Thái không hổ là cáo già ngàn năm trên thương trường, nghe xong một chút cũng không hoảng loạn, còn bày ra vẻ mặt “Tôi đã nhìn thấu bà rồi” mà nói: “Còn không phải là vì hai đứa nhỏ sao?”
Tưởng Giai Lưu nghẹn họng, chỉ có thể nhịn xuống: “Đúng.”
Đặt tiểu long bao lên bàn, Lý đầu bếp liền xoa tay, cười: “Thì ra là vì tiểu thiếu gia.
Bảo sao lâu rồi không ăn mà phu nhân lại muốn tôi làm.”
Kha Nguyên Thái: “Đúng vậy ha ha ha ha ha...”
Kha Viêm cười như không cười mà nhìn mẹ mình một cái, sau đó nói: “Vậy sao? Thật sự cảm ơn mẹ.”
Tưởng Giai Lưu nở nụ cười cứng ngắc: “Không có gì.”
Kha Viêm lại quay đầu nói với Liễu Nhiên: “Em mau đến ăn đi, đây đều là tấm lòng của mẹ đấy.”
Liễu Nhiên: “Được nha! Nhưng mà sức ăn của em hơi lớn, có sao không?”
Kha Viêm quay lại giải thích với Tưởng Giai Lưu: “Nhiên Nhiên học trường cảnh sát, ngày thường phải rèn luyện nhiều, sức ăn hơi lớn một chút, mẹ không ngại chứ?”
Tưởng Giai Lưu cuối cùng cũng load kịp tình huống đang xảy ra, bà mỉm cười lắc đầu: “Mẹ không ngại.”
Sau đó, Liễu Nhiên và Kha Viêm ăn sạch 30 cái tiểu long bao, không để lại cái nào.
Tưởng Giai Lưu “...”.
Sau khi Kha Nguyên Thái phát tài liền mua nhà tại chỗ này, bởi vợ ông luôn mong ước được trồng một bãi cỏ và một rừng hoa xung quanh ngôi nhà bên ngọn núi.
Vì Tưởng Giai Lưu yêu hoa cho nên Kha Nguyên Thái đã đặc biệt xây cho bà một nhà ấm trồng hoa bằng kính ở cuối sân, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, bước vào đó giống như bước vào thế giới của các loài hoa vậy.
Kha Nguyên Thái cũng rất thích nhà ấm trồng hoa này, ông còn nhớ rõ hồi còn trẻ, ngồi ở rìa nhà kính nhìn Tưởng Giai Lưu ôm một bó hoa lớn đầy đủ chủng loại và màu sắc, mấy đứa nhỏ cười tươi tiến lên vây quanh bà.
Có đứa sẽ kéo làn váy Tưởng Giai Lưu, có đứa sẽ ôm lấy đùi bà, ngay cả đứa con lớn tuổi nhất - Kha Long cũng sẽ đứng ở bên cạnh, duỗi tay đỡ lấy bó hoa, giúp bà giảm bớt gánh nặng.
Tưởng Giai Lưu tính tình rất tốt, luôn luôn mỉm cười, thấy con cái vây đến thì cũng chỉ là cúi đầu dịu dàng mà nhìn bọn họ, hình ảnh đó đẹp đẽ như một bức tranh sơn dầu quý báu nhất thế gian.
Khi đó, Kha Nguyên Thái chưa từng nghĩ tới, một gia đình hạnh phúc như vậy, cuối cùng mối quan hệ giữa vợ và đứa út sẽ trở nên thế này.
Hai vợ chồng đều đã hơn 60 tuổi, nhưng Tưởng Giai Lưu bảo dưỡng tốt, cộng thêm có cuộc sống vô ưu vô lự, được chồng con yêu quý nên trông vẫn giống như ở tuổi 40.
Thời gian dường như đọng lại trên người bà, đó là sự nhân từ của thời gian dành cho Tưởng Giai Lưu.
Hôm đó, hoàng hôn phía chân trời đỏ rực không mang điềm lành, tuy Tưởng Giai Lưu hơi hoảng hốt, nhưng bà vẫn bình tĩnh mà cắt một bó hoa tươi trong nhà ấm trồng hoa, sau đó ôm bó hoa vào nhà.
Sân sau của Kha gia có một vùng triền núi, Tưởng Giai Lưu thường thích phơi nắng ở đây, hoặc là ngồi ngắm hoàng hôn, mưa và tuyết.
Nhưng hôm nay bà không có tâm trạng nhìn, ôm hoa đến phòng khách thì thấy Kha Nguyên Thái đang cúp điện thoại.
Tưởng Giai Lưu cười nhẹ: “Làm sao vậy? Gọi cho ai mà vui vẻ thế?”
Kha Nguyên Thái quay đầu nhìn vợ mình, cười: “Là Viêm Viêm.”
Nụ cười trên mặt Tưởng Giai Lưu không thay đổi, bà đã có thể bình tĩnh mà cùng chồng nói đến Kha Viêm, hiện giờ cũng chỉ là rũ mắt nhìn bó hoa trong tay, hỏi: “À, thằng bé nói gì?”
Kha Nguyên Thái cười tươi: “Nó nói năm nay sẽ trở về ăn tết.”
Trong nháy mắt, nụ cười của Tưởng Giai Lưu cứng đờ, cả bó hoa cũng không được giữ chặt mà rơi xuống mặt đất, trên sàn vương vãi cánh hoa.
Nhưng bà cũng không cúi xuống nhặt hoa, mà là hỏi: “Trở về?”
Kha Nguyên Thái chậm rãi thu hồi nụ cười, cúi đầu nhìn đống hoa tươi trên mặt đất, khó hiểu mà hỏi lại: “Ừ, có gì không đúng sao?”
Cú sốc qua đi, Tưởng Giai Lưu lại lộ ra nụ cười dịu dàng, bà lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống sàn nhặt từng cành hoa lên: “Không có gì, thằng bé nói lúc nào trở về?”
Dì Vương từ phòng bếp đi ra, thấy phu nhân đang nhặt hoa, nhanh chóng tiến lên nói: “Phu nhân đừng nhặt, mau đến sô pha ngồi nghỉ đi, để tôi làm cho!”
Tưởng Giai Lưu gật đầu, sau đó liền đứng dậy ngồi xuống sô pha, nhìn Kha Nguyên Thái rồi nói: “Ông cũng đừng trách tôi giật mình, thằng bé đã đi suốt 15 năm, tôi còn tưởng rằng nó sẽ không quay trở lại.”
Kha Nguyên Thái nghĩ đến Kha Viêm đồng ý trở về liền vui vẻ.
Nhưng cũng biết quan hệ của 2 mẹ con cứng đờ, ông sao lại không hy vọng bọn họ vui vẻ chung sống với nhau chứ? Nếu lần này có thể thay đổi mối quan hệ của hai người thì thật tốt.
Kha Nguyên Thái cười, nói: “Nơi này cũng là nhà của nó mà, sao có thể vĩnh viễn không về chứ?”
Tưởng Giai Lưu nghe xong lời này cũng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu: “Tôi hiểu, chẳng ai cấm thằng bé trở về cả, mấy năm trước lúc nó mới đi, tôi định kêu nó trở về.
Sau đó nghe nói ông gọi điện nhưng nó không tiếp, tôi cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh.”
Kha Nguyên Thái trầm mặc một lúc, dời đi đề tài: “Đúng rồi, thằng bé nói muốn dẫn Nhiên Nhiên về đây ở.”
Tưởng Giai Lưu liền khẽ nhíu mày: “Nam nữ chưa lập gia đình, ở cùng nhau không tốt lắm đâu.”
Kha Nguyên Thái: “Lúc trước bạn gái của Tiểu Hổ cũng ở nhà chúng ta mà, không sao.”
Nói đến Kha Hổ, Tưởng Giai Lưu liền cười: “Cũng đúng, hiện giờ vợ chồng tụi nó coi như vui vẻ hoà thuận.”
Kha Nguyên Thái đau răng gật đầu, không nói gì về cuộc sống của Kha Hổ, dù sao nó cũng là đứa mà vợ ông thích nhất.
Không phải Kha Nguyên Thái chưa từng giáo dục hắn, chẳng qua mỗi lần như thế thì Tưởng Giai Lưu luôn xuất hiện với đôi mắt đẫm lệ.
Kha Viêm nói phải về Kha gia, tối đó Kha Nguyên Thái liền gọi cho 4 đứa con để thông báo việc này, còn 2 tuần nữa mới đến Tết, ông tưởng rằng Kha Viêm sẽ về trước Tết 3 - 4 ngày.
Nghĩ đến năm nay gia đình có thể đoàn viên, đêm đó Kha Nguyên Thái ngủ được một giấc ngon lành.
4 anh em Long, Đằng, Hổ, Dược cũng nghĩ như vậy, suốt 15 năm không trở về ăn Tết, làm gì có chuyện phóng đến ngay lập tức chứ? Nhỡ tận đêm 30 mới trở về thì sao?
Không ai ngờ được, ngày hôm sau Kha Viêm đã lái xe chở bạn gái và hành lý về.
Hôm ấy, Tưởng Giai Lưu bình thản đi xuống tầng 1 như mọi ngày, hôm qua bà đã dặn Lý đầu bếp làm tiểu long bao.
Tối qua bác đã chuẩn bị xong xuôi, sáng sớm liền mang ra hấp.
Bởi vì Tưởng Giai Lưu muốn ăn tiểu long bao, các chủ nhân khác cũng không có đặc biệt chỉ định làm món gì, bởi vậy liền dứt khoát chuẩn bị các món ăn khác nhau như bữa sáng kiểu Quảng Đông.
Tưởng Giai Lưu còn hơi buồn ngủ, hiển nhiên là đêm qua không có ngủ ngon.
Bà ngáp một cái, sau đó liền đi ra sân sau.
Nơi này là thế giới của Tưởng Giai Lưu, một đồng cỏ rộng lớn, một vườn cây và một nhà ấm trồng hoa.
Khu vực rộng như vậy, đương nhiên một mình bà không xử lý được.
Ở đây có một nhóm người làm vườn chuyên nghiệp đến chăm sóc đống hoa cỏ này.
Tưởng Giai Lưu thường xuyên ra ngoài du lịch, tất nhiên không có thời gian chăm sóc chúng.
Nhưng lúc ở nhà, thỉnh thoảng bà cũng sẽ nổi hứng đến tưới cây.
Giống như sáng nay vậy, Tưởng Giai Lưu cầm vòi nước tưới lên bãi cỏ.
Hiện giờ, bà có người chồng yêu thương mình, mấy đứa con hiếu thảo, tiền không lo tình không sầu, mỗi ngày chỉ cần nghĩ làm gì để tiêu khiển thôi.
Tưới nước cho cỏ là việc đầu tiên, những hạt nước rơi giữa không trung, phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, toàn cảnh vô cùng đẹp.
Đúng lúc này, ngoài cổng đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô, chiếc xe kia đi một lúc rồi ngừng lại, Tưởng Giai Lưu nghe theo hướng phát ra âm thanh, rõ ràng là đậu ở bãi đỗ xe nhà mình.
Bà sững sờ, khoá vòi nước rồi chạy vào phòng khách, liền thấy dì Vương đang định ra mở cửa.
Tưởng Giai Lưu hỏi: “Dì Vương, ai vậy?”
Dì Vương lắc đầu, nói: “Tôi không biết thưa phu nhân, mới sáng sớm, cũng không biết là vị thiếu gia nào trở về.”
Tưởng Giai Lưu cười cười, nói: “Là Kha Hổ dẫn theo bọn nhỏ trở về sao?”
Dì Vương cười: “Mỗi ngày phu nhân đều ngóng trông tam thiếu gia trở về, vậy chắc chắn là cậu ấy rồi.”
Nói xong, cửa mở, chỉ thấy Kha Viêm mặc vest thẳng tắp đứng ở ngoài cửa, tay trái cầm một chiếc vali lớn màu đen.
Liễu Nhiên đứng ở bên phải, mặc một chiếc áo len màu đỏ rực tương phản với làn da trắng của mình.
Dì Vương kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hô: “Chào tiểu thiếu gia.”
Kha Viêm gật đầu, tiến vào nhà, dì Vương nhanh nhẹn lùi sang một bên.
Liễu Nhiên đi đằng sau cậu, nàng gật đầu với dì Vương, sau đó tiến vào Kha gia.
Nơi này chính là điểm dừng chân cuối cùng của nhiệm vụ.
Lúc này, Tưởng Giai Lưu đứng ở phòng khách với vẻ mặt nghi hoặc, nhìn thấy Kha Viêm thì càng thêm giật mình.
Đứa nhỏ trưởng thành, bà đã lâu không gặp Kha Viêm.
Nói cũng buồn cười, tuy rằng cùng ở Kinh Đô nhưng cậu không về đây, Tưởng Giai Lưu cũng chưa từng đi gặp.
Kha Viêm lúc này đã rút đi vẻ non nớt hồi nhỏ, cực kì giống Kha Nguyên Thái thời còn trẻ.
Tưởng Giai Lưu nhìn cậu đến ngây người, có lẽ là vì điều đó.
Gặp lại mẹ ruột, tâm tình của Kha Viêm cũng không giống ngày xưa.
Tuy bà còn chưa hiện vẻ già nua, nhưng làn da cũng không thể nào căng mịn được như 10 năm trước.
Tưởng Giai Lưu hiện tại là hiền lành và dịu dàng nhất, nhưng cũng là giai đoạn mà Kha Viêm chán ghét nhất, bởi vì kiếp trước bà đã vứt bỏ cậu vào lúc này.
“Mẹ.” Kha Viêm chậm rãi mở miệng, một tiếng này cũng làm Tưởng Giai Lưu tỉnh táo lại.
Tưởng Giai Lưu: “Ừ.”
Hỏi thăm xong, không khí giữa hai người nhanh chóng lạnh nhạt hờ hững, không có sự thân mật giữa mẹ con bình thường, nhưng Kha Viêm đã quen với điều đó.
Cậu đặt vali ở sát tường, cũng không để ý Tưởng Giai Lưu.
Bà liền đứng ngốc ở đó, nhất thời có một loại cảm giác Kha Viêm mới là chủ nhà.
Cậu đang cởi khăn quàng cổ thì thấy bác Lý bưng một cái lồng hấp ra khỏi phòng bếp, Kha Viêm liếc mắt một cái liền thấy bên trong có tiểu long bao.
Cậu vui vẻ quay đầu nói với Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên mau nhìn, hôm nay ăn tiểu long bao.”
Liễu Nhiên ấy một tiếng, ngẩng đầu nhìn, sau đó vui vẻ mà nói: “Đúng thật kìa! Chẳng lẽ là cố ý chuẩn bị cho em sao?”
Đúng lúc Kha Nguyên Thái đi xuống tầng thì nghe thấy lời này.
Tuy rằng ông cũng kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ, nhưng ông là người thông minh cỡ nào chứ!
Kha Nguyên Thái che dấu sự ngạc nhiên của mình, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa thong dong lại hiền từ mà nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua kêu lão Lý làm, chuyên dành cho hai đứa.”
Tưởng Giai Lưu khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía chồng mình, Kha Nguyên Thái nháy mắt, ám chỉ một câu "tôi đều vì tốt cho bà thôi".
Nhưng Tưởng Giai Lưu cảm thấy bản thân không muốn nhận cái "lòng tốt" này một chút nào.
Bà đính chính: “Ngày hôm qua là tôi kêu bác Lý làm!”
Kha Nguyên Thái không hổ là cáo già ngàn năm trên thương trường, nghe xong một chút cũng không hoảng loạn, còn bày ra vẻ mặt “Tôi đã nhìn thấu bà rồi” mà nói: “Còn không phải là vì hai đứa nhỏ sao?”
Tưởng Giai Lưu nghẹn họng, chỉ có thể nhịn xuống: “Đúng.”
Đặt tiểu long bao lên bàn, Lý đầu bếp liền xoa tay, cười: “Thì ra là vì tiểu thiếu gia.
Bảo sao lâu rồi không ăn mà phu nhân lại muốn tôi làm.”
Kha Nguyên Thái: “Đúng vậy ha ha ha ha ha...”
Kha Viêm cười như không cười mà nhìn mẹ mình một cái, sau đó nói: “Vậy sao? Thật sự cảm ơn mẹ.”
Tưởng Giai Lưu nở nụ cười cứng ngắc: “Không có gì.”
Kha Viêm lại quay đầu nói với Liễu Nhiên: “Em mau đến ăn đi, đây đều là tấm lòng của mẹ đấy.”
Liễu Nhiên: “Được nha! Nhưng mà sức ăn của em hơi lớn, có sao không?”
Kha Viêm quay lại giải thích với Tưởng Giai Lưu: “Nhiên Nhiên học trường cảnh sát, ngày thường phải rèn luyện nhiều, sức ăn hơi lớn một chút, mẹ không ngại chứ?”
Tưởng Giai Lưu cuối cùng cũng load kịp tình huống đang xảy ra, bà mỉm cười lắc đầu: “Mẹ không ngại.”
Sau đó, Liễu Nhiên và Kha Viêm ăn sạch 30 cái tiểu long bao, không để lại cái nào.
Tưởng Giai Lưu “...”.