Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
*Editor: Trôi
_______________________________________
Từ lúc bắt đầu tiến vào căn cứ ( đồng thời là phạm vi ngắm bắn), đám người Triệu Linh liền nhanh chóng tìm vị trí ẩn nấp.
Đối với Liễu Nhiên, bọn họ đã từng tiếp xúc trong một tiết học.
Tuy rằng chỉ có 2 giờ ngắn ngủi, tuy rằng nàng chỉ bắn vài phát súng vào đầu tiết và cuối tiết, nhưng Liễu Nhiên đã thể hiện rõ năng lực của mình, cũng đủ để khiến cả đám kiêng kị.
Nàng dư sức để đối phó với 80 người đang chuẩn bị tiến vào rừng cây.
Cho nên, ở thời điểm Lạc Tiêu khinh địch, là người từng trải, Triệu Linh nhắc nhở hắn: “Chú ý.”
Quả nhiên, lời nhắc nhở của cô không sai.
Bao Phong cầm súng đứng cạnh Lạc Tiêu, còn chưa kịp nói gì thì thấy bộ cảm ứng trước ngực mình lóe lên, sau đó chiếc loa nhỏ trên vai truyền ra một giọng nữ máy móc và lạnh băng: “Bạn đã trúng đạn.”
Vì thế, áo giáp cảm ứng và súng laser trong tay anh đồng thời mất đi tác dụng.
Nói cách khác, lúc Bao Phong cầm súng bắn người khác sẽ không ảnh hưởng đến bộ cảm ứng của họ, tương đương với việc không "giết" được ai cả.
Áo giáp cảm ứng cũng mất đi chức năng cảm ứng, nghĩa là người khác cũng không thể "bắn chết" anh.
Bao Phong ngẩn ngơ, dại ra một lúc, sự kiêu ngạo trong lòng nháy mắt tiêu tán.
Cậu thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ có thể quay đầu ngơ ngác nhìn những người khác.
Sinh viên năm 3 hiển nhiên sớm có chuẩn bị, cả đám đều nấp sau thân cây, sau tảng đá hoặc một chỗ bất kỳ, miễn là có thể che chắn bọn họ.
Bao Phong cảm thấy tổn thương trước phản ứng nhanh chóng của các đàn em, còn chưa kịp cảm thán bản thân vô dụng, liền nghe thấy 3 câu nói máy móc ở bên cạnh.
“Bạn đã trúng đạn.”
“Bạn đã trúng đạn.”
“Bạn đã trúng đạn.”
Lúc Lạc Tiêu nhận ra thì cũng đã mất 4 người đồng đội, những người hoảng loạn bỏ chạy đều nằm ngã xuống đất.
Mà bên kia, Triệu Linh đã cầm bộ đàm chỉ huy các bạn học của mình: “Nhảy lên phía trước, một tổ yểm hộ, một tổ bọc đánh.”
Nói xong, nhóm sinh viên năm 3 bắt đầu không ngừng tìm kiếm vị trí tốt nhất, không ngừng tiến về phía trước.
Sinh viên năm 4 đã không thể trốn tránh, chỉ có thể tiến lên.
Lạc Tiêu cũng hạ lệnh: “Tìm chỗ ẩn nấp gần nhất, bảo vệ lẫn nhau.”
70, 80 người bước vào nơi này với tinh thần phấn chấn, nhưng không giữ được lâu lắm.
Mà lúc này, ở vị trí cao nhất, Liễu Nhiên đứng nhìn bọn họ rồi cười: “Không thể lập tức bắn chết hết được.
Sẽ chán lắm.”
Nàng xoay người rời khỏi nơi này.
Vừa nãy Liễu Nhiên đã bắn liên tiếp 6, 7 người, chắc là bọn họ sẽ đoán được vị trí của nàng.
Quả nhiên, thời điểm đám người Triệu Linh vây đánh, phía trên đã không còn bóng người.
Triệu Linh tặc lưỡi, lại dẫn người lui về.
Không ai biết Liễu Nhiên đã đi đâu, thậm chí có khả năng đang ẩn nấp bên cạnh mọi người.
Đối với bọn họ mà nói, việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm cho mình nhiều thứ che chắn nhất có thể.
Lạc Tiêu mang theo hơn 30 người vào chiến trường, chưa tới 1 phút, Bao Phong đã "hi sinh".
Hiện tại đã qua 1 tiếng rồi, chưa thấy cái bóng của Liễu Nhiên mà hắn đã thiệt hại 20 người.
Nói cách khác, bây giờ nhóm sinh viên năm 4 chỉ còn hơn 10 người.
Tôn nghiêm làm Lạc Tiêu không thể cúi đầu, hắn cắn răng mang theo những người còn sót lại đi về phía trước.
Nhóm người đụng mặt Triệu Linh, hỏi thăm một chút mới biết được đám sinh viên năm 3 vẫn chưa mất người nào.
Lạc Tiêu vô cùng tán thưởng: “Không ngờ năng lực của mấy đứa mạnh như vậy, khó trách giáo viên nói năm nay sinh viên năm 3 vô cùng lợi hại.
Lúc ấy cuộc thi đấu giữa chúng ta bị hủy vì bão, thật đáng tiếc.”
Triệu Linh sắc mặt khó coi: “Đáng tiếc gì chứ, chẳng qua em ấy chưa nổ súng với bọn em thôi.
Liễu Nhiên đang tự mình dạy cho anh một bài học, bởi vì em ấy đã bỏ qua bọn em ba lần.”
Lạc Tiêu: “...”
Sự thật chứng minh, Triệu Linh nói đúng.
Ở thời điểm nhóm năm 4 còn lại 5 người, cả đám năm 3 bắt đầu đối mặt với sự tấn công khủng bố của Liễu Nhiên, đồng đội bên cạnh luôn vô duyên vô cớ trúng đạn, quả thực khiến người ta không tin được rằng đây là bị bắn trúng, này rõ ràng càng giống máy móc trục trặc hơn đó!
Lúc nhóm năm 3 chỉ còn lại 10 người, hai đội lại chạm trán nhau, tôn nghiêm gì tầm này, không bắt được con bé năm nhất kia mới thật sự là không còn tôn nghiêm a!
Vì thế, Lạc Tiêu đề nghị: “Chúng ta hợp tác đi!”
Triệu Linh: “Thật đúng ý em.”
Và thế là đội ngũ 15 người ra đời.
Liễu Nhiên núp ở chỗ tối ngạc nhiên: “Bọn họ cuối cùng cũng hợp tác rồi.”
Mẫn Kha Lâm rơi vào trầm tư: “Em quá ác.”
Liễu Nhiên: “Trách ai bây giờ? Mọi người đều muốn chiếm chỗ cao, ai cao tay hơn thì thắng thôi.”
Mẫn Kha Lâm: “Lúc bọn họ ở trên cao thì em còn ở vị trí cao hơn.”
Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Ý thầy là em không nên trèo cây sao?”
Mẫn Kha Lâm: “Cũng không phải thế.”
Cả hai quan sát đám học sinh bên dưới.
Những người được Liễu Nhiên giữ lại là những học sinh có năng lực mạnh hơn.
Hiện thực là vậy, năng lực càng mạnh thì khả năng sống sót càng cao.
Đương nhiên, Bao Phong là ngoại lệ.
Anh chàng này ngỏm sớm bởi vì Liễu Nhiên muốn dạy cho anh một bài học mà thôi.
( Đừng như Bao Phong )
Năm 3 và năm 4 đều là sinh viên sắp tốt nghiệp, bọn họ lại còn là học sinh đặc cách được huấn luyện kỹ càng, và hầu hết đều sẽ được đưa đến những nơi cần nhân tài như quân đội,...
Trong 2 - 3 năm qua, họ đã học tất cả những gì mình có thể học.
Hiện tại, đã đến lúc nghiệm thu thành quả.
Thay đổi đội hình, luân phiên yểm hộ, phòng vệ và tấn công, bọn họ là một đội ngũ hoàn chỉnh.
Nhưng đối thủ quá mạnh, cho nên đồng đội của bọn họ vẫn từng người từng người ngã xuống.
Dần dần, số người trong đội càng ngày càng ít, Lạc Tiêu, Triệu Linh, Khúc Hàng và Hạ Chấn Vũ đã giết đỏ cả mắt rồi.
Nhìn đồng đội rời đi, trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ: Phải bắt được Liễu Nhiên, phải báo thù.
Nhưng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, cảm xúc cũng chỉ là một thứ vô hình, không hề có sát thương.
Đội ngũ chỉ còn lại 8 thành viên.
Cuộc chiến kéo dài đã lâu, bọn họ đi tới một cánh rừng hơi trống trải.
Cả đám dựa lưng vào nhau, đem mạng sống của bản thân giao cho đồng đội mình tin tưởng nhất, những khẩu súng tùy thời có thể tấn công.
Đúng lúc này, Liễu Nhiên xuất hiện.
Nàng đứng bật dậy từ một bụi cây thấp gần đó, làm cả đám người đối diện sợ tới mức đồng loạt giơ súng.
Phải đối mặt với 8 họng súng đen ngòm nhưng Liễu Nhiên không hề dao động.
Nàng chỉ nghiêm túc nhìn mấy người trước mặt, sau đó lạnh lùng nói: “Bỏ súng xuống đi!”
Mọi người sửng sốt, có ý gì?
Liễu Nhiên đột nhiên duỗi tay xách một người ra khỏi bụi cây, là Viên Hạo.
Vẻ mặt cậu ta ủ rũ, lén nhìn đồng đội một cái rồi lại hổ thẹn mà cúi đầu.
Liễu Nhiên đắc ý: “Tôi có con tin, bỏ súng xuống thì tôi thả người.”
Đám học sinh vẻ mặt mờ mịt, a, còn có thể chơi như này hả?
“Do dự sao?” Liễu Nhiên nói xong liền nã một phát súng vào chân của Viên Hạo.
Cậu ta rất phối hợp mà hô to: “Đau quá ~!” =))
Triệu Linh: “...Cậu giữ chút cốt khí đi được không?!!”
Viên Hạo thực ủy khuất: “Tôi không kêu thì làm sao mấy người biết tôi đang đau chứ?”
Liễu Nhiên liền cầm súng dí vào trán Viên Hạo: “Bỏ súng xuống nhanh lên! Không thì tôi sẽ giết anh ta.”
Lạc Tiêu: “...”
Mọi người nhìn nhau, trong lòng giãy giụa thật lâu, Viên Hạo đột nhiên hô to: “Các anh em không cần lo cho tôi, nhỏ này là ác ma giết người không chớp mắt, cho dù tôi chết, mấy cậu cũng không được tha cho nó.”
Liễu Nhiên: “...”
Triệu Linh: “...”
Lạc Tiêu: “...”
Liễu Nhiên khiếp sợ cúi đầu nhìn cậu ta, tên này không vào giới giải trí làm diễn viên thật là đáng tiếc.
Triệu Linh vốn định cứu người, nghe xong lời này liền muốn trực tiếp bắn chết con tin.
=)))
Trên đường đến đây Lạc Tiêu đã hỏi qua, Liễu Nhiên là tay súng thiện xạ, bách phát bách trúng, bọn họ chưa chắc đã giải quyết được nàng, thậm chí còn có khả năng bị phản sát.
Người lợi hại như vậy bình thường đã khó giết rồi, bây giờ trong tay còn có một con tin.
Bọn họ không thể hạ gục nàng từ xa.
Lạc Tiêu nghĩ tới cận chiến, đó là thế mạnh của hắn, cũng là hy vọng duy nhất.
Lạc Tiêu nháy mắt ra hiệu với Triệu Linh, sau đó nhìn về phía Liễu Nhiên, nói: “Muốn bắt con tin thì bắt tôi này! Tôi là đội trưởng, tôi có giá trị hơn thằng nhóc kia nhiều.”
Liễu Nhiên: “...” Các người nhập diễn quá đấy, đội trưởng ở đâu ra vậy?!
Thân làm “người xấu”, Liễu Nhiên cười lạnh, lúc này đã 5 giờ rưỡi.
Vì là mùa hè nên trời còn rất sáng, những người đồng đội đã “chết” dần dần xúm lại đây, ngồi ở đằng sau bụi cây xem phim hành động trực tiếp.
Nhưng mà tất cả người ở hiện trường đều chỉ chú ý đến Liễu Nhiên, hoàn toàn không phát hiện phía sau có một đống người đang ngồi.
Liễu Nhiên nhìn lướt qua đám "người chết" ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi tới xem hiện trường kia một cái.
Nàng thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nã thêm một phát súng vào chân còn lại của Viên Hạo cho cân bằng: “Có thể, đổi người đi.”
Viên Hạo ôm đôi chân “bị thương” kêu a a a a một cách không hề giả dối: “Đau quá a~! Hai bên đùi đều trúng đạn rồi!”
Triệu Linh: “...”
Liễu Nhiên: “...”
Lạc Tiêu ném súng xuống đất, đi đến chỗ Liễu Nhiên, hai tay ở sau lưng ra hiệu cho Triệu Linh.
Liễu Nhiên: “...” Hai con tin trong lúc trao đổi phải giơ cao tay lên cơ mà? Thôi kệ, bọn họ đang luống cuống, tùy ý bọn họ đi!
Lạc Tiêu rất tự tin về khả năng cận chiến của mình, chỉ cần khống chế được Liễu Nhiên, bọn họ sẽ thắng.
Đám người Triệu Linh hiểu ý hắn, hai tay càng siết chặt súng hơn, có thể tác chiến bất cứ lúc nào.
Cái loại không khí này nhanh chóng lan tràn đến các bạn học đã "lãnh cơm hộp", mọi người cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương, yên lặng cổ vũ cho Lạc Tiêu.
Xông lên đi! Để báo thù cho các anh em đã ngã xuống.
Xông lên đi! Hạ gục nó, đây là niềm tự hào của sinh viên năm 4 tại trường Đại học An Ninh ở Kinh Đô.
Xông lên đi! Chúng ta là những con đại bàng mạnh mẽ, chúng ta muốn bay lượn.
Mà cái ngọn núi lớn này đang ngăn cản chúng ta, mau, dọn, nó, đi!
Mọi người hai mắt sáng ngời, nhìn chăm chú vào khoảnh khắc lịch sử này, chỉ thấy Lạc Tiêu đi đến trước mặt Liễu Nhiên, Viên Hạo diễn giống hêtk như con tin bị thương ở chân vậy, bò về.
Đáng tiếc, ở thời điểm cậu ta sắp lết đến chỗ Triệu Linh, chiếc loa nhỏ trên vai lại phát ra âm thanh: “Bạn đã trúng đạn.”
Viên Hạo: “...” Không giữ chữ tín gì cả, tự dưng bắn chết con tin muốn trao đổi.
Viên Hạo vừa mới “tử vong”, Lạc Tiêu đột nhiên dùng lực đấm thẳng vào mặt Liễu Nhiên, nàng giơ tay bắt lấy, cười lạnh: “Đánh lén, đê tiện.”
Lạc Tiêu: “...” Má nó, mi có tư cách gì mà nói ta hả?
Nhưng hắn lại đột nhiên ý thức được...
“Nhóc biết đánh nhau?” Lạc Tiêu cực kì kinh ngạc.
Liễu Nhiên bật cười: “Ai nói là tôi không biết đánh nhau chứ? Lúc anh đến đây còn cố tình thả chậm tốc độ, đúng là trăm ngàn chỗ hở.”
Lạc Tiêu: “...” Cũng đâu thể lập tức chạy đến đánh nhau được! Nhỡ đánh trúng thì sao?
Nhưng sau đó, hắn đã không thể nghĩ nhiều nữa.
Liễu Nhiên công kích dồn dập, một quyền xong lại một quyền, Lạc Tiêu kinh người phát hiện, này mẹ nó đâu chỉ là biết đánh thôi chứ, căn bản chính là cao thủ.
Lạc Tiêu hoàn toàn bất lực, mỗi lần hắn cảm thấy mình sắp bắt được nàng thì liền phát hiện là bẫy rập.
Hắn rơi vào bẫy hết lần này đến lần khác, dần dần bị đánh lui.
Nhóm Triệu Linh chỉ dám giơ súng chứ không dám bắn, hai người kia vật lộn vào cùng một chỗ, làm Triệu Linh không có can đảm nổ súng.
Cả hai đánh đến "vui sướng tràn trề", các đồng đội ở đằng sau và ở trong bụi cây đều hô lên: “Đội trưởng cố lên!”
“Lạc Tiêu cố lên!”
“Giành lại vinh quang về tay năm 4!”
Ngay sau đó, kết quả được công bố, Liễu Nhiên có con tin mới, là đại đội trưởng, niềm hi vọng của năm 4 - Lạc Tiêu.
=))
Mọi người: “....”
Liễu Nhiên cười, giơ súng nhắm ngay vào trán của Lạc Tiêu, sau đó lạnh lùng vô tình mà nói: “Đám cảnh sát ngu ngốc kia, bỏ súng xuống, tôi có con tin!”
Triệu Linh: “...”
Mọi người: “...” Ê, đừng có diễn nữa!
Đến lúc này, mọi người mới bất đắc dĩ phát hiện...!mình chết không oan.
***
Kha Viêm nhìn thông báo trên máy tính, vuốt cằm một hồi lâu, cuối cùng hỏi Trương Ninh: “Có người động vào máy tính của tôi đúng không?”
Trương Ninh ừ một tiếng, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Vừa nãy Ngô Xuân tới đây, nói là muốn lấy tài liệu ở chỗ cậu, liền động vào máy tính.”
Kha Viêm cười thanh: “Đây là notebook, máy tính cá nhân của tôi.”
Trương Ninh nhìn cái máy tính xách tay trước mặt cậu, nhớ tới hôm trước máy tính chỗ Kha Viêm bị hỏng, đang sửa, hai ngày nay cậu liền dùng notebook cá nhân để làm việc.
Kha Viêm híp mắt, tiếp tục nói: “Máy tính của tôi có mật mã, ngoài tôi ra thì không ai có thể mở được.”
Trương Ninh chỉ có thể nói: “Chắc là lúc Ngô Xuân động vào thì máy tính chưa tắt, cho nên không cần nhập mật mã.”
Kha Viêm suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho dù anh ta muốn làm cái gì, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ phải thất vọng đấy.”
Trương Ninh hoài nghi: “Cậu nghĩ tên đó muốn làm gì?”
Kha Viêm không đáp, đến giữa trưa, quả nhiên giám đốc đã gọi cậu đến văn phòng.
Giám đốc tên là Vinh Quân, năm nay 47 tuổi, đã đảm nhiệm chức giám đốc của bộ phận lập trình 13 năm.
Lúc Kha Viêm tiến vào công ty, Vinh Quân đã nhìn trúng cậu.
Thấy Kha Viêm vào, ông ta hỏi: “Cậu biết tại sao tôi kêu cậu tới đây không?”
Kha Viêm lắc đầu, không chờ Vinh Quân kêu cậu ngồi, Kha Viêm đã tự mình kéo ghế dựa ngồi xuống.
Giám đốc lập tức nhíu mày, ông ta còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Kha Viêm.
Khi cậu năm 4 Đại học đã mang đến một trong những bản thảo thiết kế của mình.
Công ty này thiết kế hệ thống, bảo trì và nâng cấp cho các công ty khác.
Công việc nói khó thì cũng khó, nói đơn giản thì cũng đơn giản.
Thiết kế hệ thống rất khó, khi công ty đột nhiên nhận được một yêu cầu thiết kế, mọi người trong văn phòng phải tăng ca làm thêm giờ.
Có một lần nhận đơn hàng thiết kế hệ thống cho một công ty, cũng không biết xảy ra lỗi ở chỗ nào.
Thiết kế xong xuôi hết rồi, 3 tuần trước khi bên kia nghiệm thu kết quả thì họ đột nhiên nói muốn sửa.
"Sửa chỗ nào?" Vinh Quân hỏi.
"Sửa hết nha." Khách hàng đáp.
Thì ra cái yêu cầu thiết kế mà bọn họ đã làm là bản lỗi, không biết công ty kia làm ăn thế nào mà lại gửi nhầm, so với bản thật thì kém xa vạn dặm.
Vinh Quân hết cách, khách hàng chính là như vậy, bọn họ không biết làm mấy cái này vất vả thế nào, muốn sửa thì bọn họ phải sửa, không thể oán hận.
Bên đó còn không cho thêm thời gian, vẫn muốn nhận thành quả theo hạn đã ra.
Biết làm sao bây giờ? Chỉ có thể căng da đầu mà làm thôi.
Mọi người tăng ca ngày đêm, Kha Viêm đều ở lại công ty trong suốt 3 tuần đó.
Lúc ấy cậu vẫn là một thực tập sinh, nhưng trong sự kiện đó, Kha Viêm đã biểu hiện rõ thiên phú và năng lực lãnh đạo của mình, khiến Vinh Quân chỉ liếc sơ qua một cái liền nhìn trúng.
Khi kỳ thực tập của Kha Viêm kết thúc, ông ta đã kêu cậu đến văn phòng, nói rằng: "Sau khi tốt nghiệp, hy vọng cậu có thể ưu tiên suy xét đến công ty của tôi.
Tuy nhân viên mới vào lương không cao, nhưng rất có tiềm năng phát triển, tiền lương của nhân viên ngồi bên cạnh cậu lên tận 3 vạn đó."
Kha Viêm hồi đó lịch sự nhẹ nhàng, khuôn mặt ôn hòa.
Cậu gật đầu, nói: “Được.”
Khi ấy Vinh Quân không biết tại sao Kha Viêm lại đồng ý nhanh như vậy, vào buổi tiệc chào đón người mới, ông ta hỏi cậu.
Kha Viêm cười, nói: "Có chỗ nào mà không phải làm việc đâu sếp?"
Người đàn ông này không có ước mơ cao sang, tính tình hiền lành khép kín, nhưng lại có năng lực đầy mình.
Đây là những lời đánh giá của Vinh Quân về Kha Viêm, hiện giờ thấy cậu vẻ mặt thong dong mà ngồi đối diện mình, ông ta mới nhận ra rằng vì sự lịch thiệp của Kha Viêm quá dễ chịu, thế nên bản thân luôn coi đó là điều hiển nhiên.
Vinh Quân không thèm nghĩ đến những chuyện khác, hiện giờ yêu cầu của công ty ở đây, ông ta phải truyền đạt nó.
Vinh Quân đặt một tập tài liệu lên bàn, đẩy đến trước mặt Kha Viêm, nói: “Hôm nay, có người tới tìm tôi.”
Kha Viêm gật đầu: “Nói trọng điểm đi.”
Vinh Quân nghẹn lời, tuy rằng không thoải mái vì bị ngắt lời, nhưng thái độ hời hợt của Kha Viêm bây giờ lại làm ông ta bất ngờ: “Ý cậu là gì?”
Ánh mắt Kha Viêm lạnh xuống: “Không nhìn ra sao? Cho dù các người muốn làm gì thì tôi cũng không có tâm tình chơi cùng đâu, cho nên nói trọng điểm đi.”
Vinh Quân không ngờ rằng cậu lại có mặt đáng sợ như vậy, Ngô Xuân đẩy cửa tiến vào, cười mỉa rồi nhìn Kha Viêm một cái, nói: “Giám đốc, luật sư tới rồi.”
Hắn ta dẫn một người đàn ông trung niên tiến vào, mọi người bên ngoài đều quay đầu nhìn.
Ngô Xuân đóng cửa, ngăn cách những con mắt tò mò ở bên ngoài.
Vinh Quân đứng dậy, giơ tay làm động tác mời: “Luật sư Trương, mời ngồi.”
Trong suốt quá trình, Kha Viêm chỉ cúi đầu nhìn ngón tay của mình, cũng không thèm đứng dậy chào hỏi.
Luật sư Trương ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của cậu, đoán rằng cuộc đàm phán này sẽ không dễ dàng.
Vinh Quân liền giới thiệu: “Đây chính là nhà phát triển mà chúng tôi đã nhắc đến.”
Kha Viêm nhẹ nhàng đẩy mũi chân, ghế xoay xoay nửa vòng, làm khuôn mặt cậu đối diện với luật sư Trương đang ngồi trên sô pha - một người đàn ông trung niên đeo kính gọng bạc.
Ngô Xuân cầm lấy tập tài liệu ở trước mặt Kha Viêm, khoái chí mà nói: “Đây là phần mềm tính tiền do cậu lén chế tạo ra.
Bây giờ, công ty muốn thu hồi quyền sở hữu của phần mềm này.”
Kha Viêm nhướng mày, lạnh lùng nhìn Ngô Xuân: “Ồ, thu hồi thế nào?”
Hắn ta cười lạnh, sau đó lại lễ phép nói với luật sư Trương: “Luật sư Trương, chú giải thích với cậu ta đi.”
Luật sư Trương liền nói: “Trong hợp đồng ký kết với công ty có một bản thoả thuận làm việc, mọi phần mềm được phát triển trong thời gian nhân viên làm việc đều thuộc về công ty, kể cả phần mềm được tạo ra lúc nhân viên rảnh rỗi.”
Kha Viêm gật đầu, hỏi: “Vậy thì sao?”
Luật sư Trương: “Ý của công ty là muốn cậu bàn giao mã nguồn của hệ thống tính tiền này.”
Kha Viêm buồn cười: “Mấy người nghĩ tôi sẽ giao à?”
Vinh Quân thấy Kha Viêm hoàn toàn không còn hiền hòa như ngày thường liền nhíu mày khuyên cậu: “Trước khi nhận chức tôi cũng đã nói với cậu rồi, tất cả phần mềm được tạo ra trong thời gian rảnh rỗi của cậu đều thuộc về công ty, nếu bây giờ cậu không giao ra thì về sau cũng không thể kiện thắng chúng tôi đâu.”
Kha Viêm: “Để tôi sửa lại cách nói ha, tôi dám giao đấy, nhưng các người có dám dùng không?”
Vinh Quân ngẩn ngơ, lời này tràn ngập sự đe doạ.
Ông ta biết rất rõ năng lực của cậu, một hệ thống khổng lồ phức tạp như vậy, chắc chắn cậu đã để lại đường lui cho bản thân.
Nếu công ty dám dùng cái hệ thống đấy, chỉ cần Kha Viêm gan lớn, có đường lui rồi thì sợ gì chứ?
Cậu dựa lưng vào dựa ghế, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, bộ dạng trông cực kì thong dong: “Tôi muốn nói chuyện với tổng giám đốc.”
Luật sư Trương kinh ngạc: “Cậu không thể thương lượng với ông ấy đâu, quan hệ nhân quả trong chuyện này quá rõ ràng rồi.
Cậu đã vi phạm hợp đồng.”
Ngô Xuân đứng ở một bên đang rất đắc ý, bởi vì một cái hạng mục của Kha Viêm mà hắn ta bị giáng chức.
Ngô Xuân vẫn luôn ghim chuyện này trong lòng, luôn chờ cơ hội để báo thù.
Hắn ta biết lập trình viên đều sẽ đi làm thêm, công ty mà nhàn lên thì có khi cả tháng cũng không có việc gì làm.
Kha Viêm chắc chắn sẽ đi làm thêm, cho nên thừa dịp máy tính của cậu vẫn ở công ty, Ngô Xuân đã lén mò vào.
Quả nhiên, có một tài liệu tên là “Hệ thống thu ngân”, hơn nữa còn được chú thích "riêng tư" phía sau tên tệp.
Lúc ấy, hắn ta liền biết cơ hội tới rồi.
Ngô Xuân chỉ có thể sao chép một ít số liệu, bởi vì số lượng quá nhiều.
Nhưng, hắn ta đã hiểu hết toàn bộ nền móng của phần mềm, trong lòng vừa hâm mộ lại ghen tị.
Tính bảo mật, ổn định và các chức năng của hệ thống tính tiền này đều khiến Ngô Xuân cảm thấy hổ thẹn không bằng, nhưng thế thì sao chứ? Phần mềm được nhân viên tạo ra đều là của công ty, toàn bộ.
Ngô Xuân nghĩ cái gì, Kha Viêm không biết, cũng không có hứng nghe.
Cậu nhìn Vinh Quân, nói: “Sếp còn nhớ không, lúc thực tập tôi đã tốn 3 tuần để giúp các người hoàn thiện một hệ thống.
Dựa theo hợp đồng, đã đến lúc nâng cấp rồi.
Nhưng mà tôi đã để một ổ khoá trên hệ thống đó, không giải khoá thì không thể nâng cấp.”
Vinh Quân: “Hả?!”
Kha Viêm cười: “Bởi vì khách hàng yêu cầu hệ thống phải có tính bảo mật cao, cho nên tôi đã tạo khoá, lập trình viên bình thường kể cả giao diện cũng không vào được.
Thời gian bảo trì nâng cấp sắp tới rồi, nếu mấy người không lấy được chìa khoá, tôi nghĩ mọi người sẽ phải trả hơn 10 vạn tiền bồi thường đó, mà chìa khoá...!ở trong tay tôi.”
Vinh Quân khiếp sợ: “Cậu dám?!”
Ánh mắt Kha Viêm lập tức lạnh xuống: “Các người nghĩ tôi hiền lành quá rồi đấy.
Cái khoá hệ thống này vốn không dùng để đối phó các người, nhưng tôi nói thật, lúc này nó cũng hữu dụng phết.”
Thái độ của Vinh Quân cuối cùng cũng dịu xuống: “Chuyện này...!Hai người chúng ta thương lượng lại lần nữa ha.”
Kha Viêm lắc đầu: “Tôi sẽ không bàn bạc với các người, các người cũng không có lựa chọn nào khác đâu.
Tôi lặp lại lần nữa, tôi muốn gặp tổng giám đốc.”
Ngô Xuân hít sâu một hơi: “Cậu có đạo đức nghề nghiệp không hả? Loại chuyện này cũng dám làm, sau này ai dám dùng người như cậu chứ? Hừ, lúc không kiếm được cơm thì đừng có khóc.”
Kha Viêm cũng không đáp, tiếp tục gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, trông không giống một nhân viên văn phòng chút nào
Vinh Quân cuối cùng đành chịu thua: “Cậu muốn thế nào?”
Kha Viêm ngẩn đầu nhìn ông ta: “Từ chức, bây giờ, ngay lập tức.”
Vinh Quân giật mình: “Từ chức?”
Kha Viêm gật đầu: “Lúc trước tôi đã nói với sếp rằng nơi nào cũng phải làm việc cả, làm ở đâu cũng không khác nhau lắm.
Đổi lại, nơi không còn thích hợp để làm việc nữa thì không cần phải miễn cưỡng.
Hôm nay, Ngô Xuân đụng vào máy tính của tôi, làm tôi không vui, cách thức xử lý của công ty cũng làm tôi không hài lòng.
Cho nên, tôi muốn từ chức.”
Vinh Quân hít sâu một hơi: “Chuyện này nghiêm trọng đến mức phải từ chức sao?”
Kha Viêm rất khó hiểu: “Các người định giành bản quyền hệ thống tính tiền với tôi mà vẫn nghĩ rằng tôi sẽ ở lại công ty á?” Người ngu ngốc đến mức nào mới quyết định ở lại công ty khi chuyện này xảy ra thế???
Vinh Quân: “Công ty này tiền lương một tháng là 30000 tệ.”
Kha Viêm cười lớn: “Sếp có biết tháng trước công ty đối diện hứa trả bao nhiêu tiền cho tôi không?”
Vinh Quân kinh ngạc: “Bên đó tìm đến cậu sao?!”
Kha Viêm giơ tay: “Có không dưới 5 công ty đã đến tìm tôi, mức lương thấp nhất không dưới 3 vạn.
Tôi không đi ăn máng khác là bởi vì tôi lười nhảy.
Sếp dựa vào đâu mà tự tin nghĩ rằng tiền lương có thể giữ chân được tôi thế? Năng lực của mình như nào tôi còn không rõ sao? Thế giới này không làm tôi đói chết được đâu.”
Vinh Quân: “Cậu tự cao quá mức rồi đấy.”
Kha Viêm lấy ra một tờ đơn từ chức được in sẵn từ trong túi rồi đặt trước mặt ông ta, không kiên nhẫn mà nói: “Đừng nhiều lời nữa, ký tên đi!”
---- ngoài lề ----
- Chị nhà vả mặt người khác xong rồi, giờ đến anh nhà ).
_______________________________________
Từ lúc bắt đầu tiến vào căn cứ ( đồng thời là phạm vi ngắm bắn), đám người Triệu Linh liền nhanh chóng tìm vị trí ẩn nấp.
Đối với Liễu Nhiên, bọn họ đã từng tiếp xúc trong một tiết học.
Tuy rằng chỉ có 2 giờ ngắn ngủi, tuy rằng nàng chỉ bắn vài phát súng vào đầu tiết và cuối tiết, nhưng Liễu Nhiên đã thể hiện rõ năng lực của mình, cũng đủ để khiến cả đám kiêng kị.
Nàng dư sức để đối phó với 80 người đang chuẩn bị tiến vào rừng cây.
Cho nên, ở thời điểm Lạc Tiêu khinh địch, là người từng trải, Triệu Linh nhắc nhở hắn: “Chú ý.”
Quả nhiên, lời nhắc nhở của cô không sai.
Bao Phong cầm súng đứng cạnh Lạc Tiêu, còn chưa kịp nói gì thì thấy bộ cảm ứng trước ngực mình lóe lên, sau đó chiếc loa nhỏ trên vai truyền ra một giọng nữ máy móc và lạnh băng: “Bạn đã trúng đạn.”
Vì thế, áo giáp cảm ứng và súng laser trong tay anh đồng thời mất đi tác dụng.
Nói cách khác, lúc Bao Phong cầm súng bắn người khác sẽ không ảnh hưởng đến bộ cảm ứng của họ, tương đương với việc không "giết" được ai cả.
Áo giáp cảm ứng cũng mất đi chức năng cảm ứng, nghĩa là người khác cũng không thể "bắn chết" anh.
Bao Phong ngẩn ngơ, dại ra một lúc, sự kiêu ngạo trong lòng nháy mắt tiêu tán.
Cậu thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ có thể quay đầu ngơ ngác nhìn những người khác.
Sinh viên năm 3 hiển nhiên sớm có chuẩn bị, cả đám đều nấp sau thân cây, sau tảng đá hoặc một chỗ bất kỳ, miễn là có thể che chắn bọn họ.
Bao Phong cảm thấy tổn thương trước phản ứng nhanh chóng của các đàn em, còn chưa kịp cảm thán bản thân vô dụng, liền nghe thấy 3 câu nói máy móc ở bên cạnh.
“Bạn đã trúng đạn.”
“Bạn đã trúng đạn.”
“Bạn đã trúng đạn.”
Lúc Lạc Tiêu nhận ra thì cũng đã mất 4 người đồng đội, những người hoảng loạn bỏ chạy đều nằm ngã xuống đất.
Mà bên kia, Triệu Linh đã cầm bộ đàm chỉ huy các bạn học của mình: “Nhảy lên phía trước, một tổ yểm hộ, một tổ bọc đánh.”
Nói xong, nhóm sinh viên năm 3 bắt đầu không ngừng tìm kiếm vị trí tốt nhất, không ngừng tiến về phía trước.
Sinh viên năm 4 đã không thể trốn tránh, chỉ có thể tiến lên.
Lạc Tiêu cũng hạ lệnh: “Tìm chỗ ẩn nấp gần nhất, bảo vệ lẫn nhau.”
70, 80 người bước vào nơi này với tinh thần phấn chấn, nhưng không giữ được lâu lắm.
Mà lúc này, ở vị trí cao nhất, Liễu Nhiên đứng nhìn bọn họ rồi cười: “Không thể lập tức bắn chết hết được.
Sẽ chán lắm.”
Nàng xoay người rời khỏi nơi này.
Vừa nãy Liễu Nhiên đã bắn liên tiếp 6, 7 người, chắc là bọn họ sẽ đoán được vị trí của nàng.
Quả nhiên, thời điểm đám người Triệu Linh vây đánh, phía trên đã không còn bóng người.
Triệu Linh tặc lưỡi, lại dẫn người lui về.
Không ai biết Liễu Nhiên đã đi đâu, thậm chí có khả năng đang ẩn nấp bên cạnh mọi người.
Đối với bọn họ mà nói, việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm cho mình nhiều thứ che chắn nhất có thể.
Lạc Tiêu mang theo hơn 30 người vào chiến trường, chưa tới 1 phút, Bao Phong đã "hi sinh".
Hiện tại đã qua 1 tiếng rồi, chưa thấy cái bóng của Liễu Nhiên mà hắn đã thiệt hại 20 người.
Nói cách khác, bây giờ nhóm sinh viên năm 4 chỉ còn hơn 10 người.
Tôn nghiêm làm Lạc Tiêu không thể cúi đầu, hắn cắn răng mang theo những người còn sót lại đi về phía trước.
Nhóm người đụng mặt Triệu Linh, hỏi thăm một chút mới biết được đám sinh viên năm 3 vẫn chưa mất người nào.
Lạc Tiêu vô cùng tán thưởng: “Không ngờ năng lực của mấy đứa mạnh như vậy, khó trách giáo viên nói năm nay sinh viên năm 3 vô cùng lợi hại.
Lúc ấy cuộc thi đấu giữa chúng ta bị hủy vì bão, thật đáng tiếc.”
Triệu Linh sắc mặt khó coi: “Đáng tiếc gì chứ, chẳng qua em ấy chưa nổ súng với bọn em thôi.
Liễu Nhiên đang tự mình dạy cho anh một bài học, bởi vì em ấy đã bỏ qua bọn em ba lần.”
Lạc Tiêu: “...”
Sự thật chứng minh, Triệu Linh nói đúng.
Ở thời điểm nhóm năm 4 còn lại 5 người, cả đám năm 3 bắt đầu đối mặt với sự tấn công khủng bố của Liễu Nhiên, đồng đội bên cạnh luôn vô duyên vô cớ trúng đạn, quả thực khiến người ta không tin được rằng đây là bị bắn trúng, này rõ ràng càng giống máy móc trục trặc hơn đó!
Lúc nhóm năm 3 chỉ còn lại 10 người, hai đội lại chạm trán nhau, tôn nghiêm gì tầm này, không bắt được con bé năm nhất kia mới thật sự là không còn tôn nghiêm a!
Vì thế, Lạc Tiêu đề nghị: “Chúng ta hợp tác đi!”
Triệu Linh: “Thật đúng ý em.”
Và thế là đội ngũ 15 người ra đời.
Liễu Nhiên núp ở chỗ tối ngạc nhiên: “Bọn họ cuối cùng cũng hợp tác rồi.”
Mẫn Kha Lâm rơi vào trầm tư: “Em quá ác.”
Liễu Nhiên: “Trách ai bây giờ? Mọi người đều muốn chiếm chỗ cao, ai cao tay hơn thì thắng thôi.”
Mẫn Kha Lâm: “Lúc bọn họ ở trên cao thì em còn ở vị trí cao hơn.”
Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Ý thầy là em không nên trèo cây sao?”
Mẫn Kha Lâm: “Cũng không phải thế.”
Cả hai quan sát đám học sinh bên dưới.
Những người được Liễu Nhiên giữ lại là những học sinh có năng lực mạnh hơn.
Hiện thực là vậy, năng lực càng mạnh thì khả năng sống sót càng cao.
Đương nhiên, Bao Phong là ngoại lệ.
Anh chàng này ngỏm sớm bởi vì Liễu Nhiên muốn dạy cho anh một bài học mà thôi.
( Đừng như Bao Phong
Năm 3 và năm 4 đều là sinh viên sắp tốt nghiệp, bọn họ lại còn là học sinh đặc cách được huấn luyện kỹ càng, và hầu hết đều sẽ được đưa đến những nơi cần nhân tài như quân đội,...
Trong 2 - 3 năm qua, họ đã học tất cả những gì mình có thể học.
Hiện tại, đã đến lúc nghiệm thu thành quả.
Thay đổi đội hình, luân phiên yểm hộ, phòng vệ và tấn công, bọn họ là một đội ngũ hoàn chỉnh.
Nhưng đối thủ quá mạnh, cho nên đồng đội của bọn họ vẫn từng người từng người ngã xuống.
Dần dần, số người trong đội càng ngày càng ít, Lạc Tiêu, Triệu Linh, Khúc Hàng và Hạ Chấn Vũ đã giết đỏ cả mắt rồi.
Nhìn đồng đội rời đi, trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ: Phải bắt được Liễu Nhiên, phải báo thù.
Nhưng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, cảm xúc cũng chỉ là một thứ vô hình, không hề có sát thương.
Đội ngũ chỉ còn lại 8 thành viên.
Cuộc chiến kéo dài đã lâu, bọn họ đi tới một cánh rừng hơi trống trải.
Cả đám dựa lưng vào nhau, đem mạng sống của bản thân giao cho đồng đội mình tin tưởng nhất, những khẩu súng tùy thời có thể tấn công.
Đúng lúc này, Liễu Nhiên xuất hiện.
Nàng đứng bật dậy từ một bụi cây thấp gần đó, làm cả đám người đối diện sợ tới mức đồng loạt giơ súng.
Phải đối mặt với 8 họng súng đen ngòm nhưng Liễu Nhiên không hề dao động.
Nàng chỉ nghiêm túc nhìn mấy người trước mặt, sau đó lạnh lùng nói: “Bỏ súng xuống đi!”
Mọi người sửng sốt, có ý gì?
Liễu Nhiên đột nhiên duỗi tay xách một người ra khỏi bụi cây, là Viên Hạo.
Vẻ mặt cậu ta ủ rũ, lén nhìn đồng đội một cái rồi lại hổ thẹn mà cúi đầu.
Liễu Nhiên đắc ý: “Tôi có con tin, bỏ súng xuống thì tôi thả người.”
Đám học sinh vẻ mặt mờ mịt, a, còn có thể chơi như này hả?
“Do dự sao?” Liễu Nhiên nói xong liền nã một phát súng vào chân của Viên Hạo.
Cậu ta rất phối hợp mà hô to: “Đau quá ~!” =))
Triệu Linh: “...Cậu giữ chút cốt khí đi được không?!!”
Viên Hạo thực ủy khuất: “Tôi không kêu thì làm sao mấy người biết tôi đang đau chứ?”
Liễu Nhiên liền cầm súng dí vào trán Viên Hạo: “Bỏ súng xuống nhanh lên! Không thì tôi sẽ giết anh ta.”
Lạc Tiêu: “...”
Mọi người nhìn nhau, trong lòng giãy giụa thật lâu, Viên Hạo đột nhiên hô to: “Các anh em không cần lo cho tôi, nhỏ này là ác ma giết người không chớp mắt, cho dù tôi chết, mấy cậu cũng không được tha cho nó.”
Liễu Nhiên: “...”
Triệu Linh: “...”
Lạc Tiêu: “...”
Liễu Nhiên khiếp sợ cúi đầu nhìn cậu ta, tên này không vào giới giải trí làm diễn viên thật là đáng tiếc.
Triệu Linh vốn định cứu người, nghe xong lời này liền muốn trực tiếp bắn chết con tin.
=)))
Trên đường đến đây Lạc Tiêu đã hỏi qua, Liễu Nhiên là tay súng thiện xạ, bách phát bách trúng, bọn họ chưa chắc đã giải quyết được nàng, thậm chí còn có khả năng bị phản sát.
Người lợi hại như vậy bình thường đã khó giết rồi, bây giờ trong tay còn có một con tin.
Bọn họ không thể hạ gục nàng từ xa.
Lạc Tiêu nghĩ tới cận chiến, đó là thế mạnh của hắn, cũng là hy vọng duy nhất.
Lạc Tiêu nháy mắt ra hiệu với Triệu Linh, sau đó nhìn về phía Liễu Nhiên, nói: “Muốn bắt con tin thì bắt tôi này! Tôi là đội trưởng, tôi có giá trị hơn thằng nhóc kia nhiều.”
Liễu Nhiên: “...” Các người nhập diễn quá đấy, đội trưởng ở đâu ra vậy?!
Thân làm “người xấu”, Liễu Nhiên cười lạnh, lúc này đã 5 giờ rưỡi.
Vì là mùa hè nên trời còn rất sáng, những người đồng đội đã “chết” dần dần xúm lại đây, ngồi ở đằng sau bụi cây xem phim hành động trực tiếp.
Nhưng mà tất cả người ở hiện trường đều chỉ chú ý đến Liễu Nhiên, hoàn toàn không phát hiện phía sau có một đống người đang ngồi.
Liễu Nhiên nhìn lướt qua đám "người chết" ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi tới xem hiện trường kia một cái.
Nàng thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nã thêm một phát súng vào chân còn lại của Viên Hạo cho cân bằng: “Có thể, đổi người đi.”
Viên Hạo ôm đôi chân “bị thương” kêu a a a a một cách không hề giả dối: “Đau quá a~! Hai bên đùi đều trúng đạn rồi!”
Triệu Linh: “...”
Liễu Nhiên: “...”
Lạc Tiêu ném súng xuống đất, đi đến chỗ Liễu Nhiên, hai tay ở sau lưng ra hiệu cho Triệu Linh.
Liễu Nhiên: “...” Hai con tin trong lúc trao đổi phải giơ cao tay lên cơ mà? Thôi kệ, bọn họ đang luống cuống, tùy ý bọn họ đi!
Lạc Tiêu rất tự tin về khả năng cận chiến của mình, chỉ cần khống chế được Liễu Nhiên, bọn họ sẽ thắng.
Đám người Triệu Linh hiểu ý hắn, hai tay càng siết chặt súng hơn, có thể tác chiến bất cứ lúc nào.
Cái loại không khí này nhanh chóng lan tràn đến các bạn học đã "lãnh cơm hộp", mọi người cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương, yên lặng cổ vũ cho Lạc Tiêu.
Xông lên đi! Để báo thù cho các anh em đã ngã xuống.
Xông lên đi! Hạ gục nó, đây là niềm tự hào của sinh viên năm 4 tại trường Đại học An Ninh ở Kinh Đô.
Xông lên đi! Chúng ta là những con đại bàng mạnh mẽ, chúng ta muốn bay lượn.
Mà cái ngọn núi lớn này đang ngăn cản chúng ta, mau, dọn, nó, đi!
Mọi người hai mắt sáng ngời, nhìn chăm chú vào khoảnh khắc lịch sử này, chỉ thấy Lạc Tiêu đi đến trước mặt Liễu Nhiên, Viên Hạo diễn giống hêtk như con tin bị thương ở chân vậy, bò về.
Đáng tiếc, ở thời điểm cậu ta sắp lết đến chỗ Triệu Linh, chiếc loa nhỏ trên vai lại phát ra âm thanh: “Bạn đã trúng đạn.”
Viên Hạo: “...” Không giữ chữ tín gì cả, tự dưng bắn chết con tin muốn trao đổi.
Viên Hạo vừa mới “tử vong”, Lạc Tiêu đột nhiên dùng lực đấm thẳng vào mặt Liễu Nhiên, nàng giơ tay bắt lấy, cười lạnh: “Đánh lén, đê tiện.”
Lạc Tiêu: “...” Má nó, mi có tư cách gì mà nói ta hả?
Nhưng hắn lại đột nhiên ý thức được...
“Nhóc biết đánh nhau?” Lạc Tiêu cực kì kinh ngạc.
Liễu Nhiên bật cười: “Ai nói là tôi không biết đánh nhau chứ? Lúc anh đến đây còn cố tình thả chậm tốc độ, đúng là trăm ngàn chỗ hở.”
Lạc Tiêu: “...” Cũng đâu thể lập tức chạy đến đánh nhau được! Nhỡ đánh trúng thì sao?
Nhưng sau đó, hắn đã không thể nghĩ nhiều nữa.
Liễu Nhiên công kích dồn dập, một quyền xong lại một quyền, Lạc Tiêu kinh người phát hiện, này mẹ nó đâu chỉ là biết đánh thôi chứ, căn bản chính là cao thủ.
Lạc Tiêu hoàn toàn bất lực, mỗi lần hắn cảm thấy mình sắp bắt được nàng thì liền phát hiện là bẫy rập.
Hắn rơi vào bẫy hết lần này đến lần khác, dần dần bị đánh lui.
Nhóm Triệu Linh chỉ dám giơ súng chứ không dám bắn, hai người kia vật lộn vào cùng một chỗ, làm Triệu Linh không có can đảm nổ súng.
Cả hai đánh đến "vui sướng tràn trề", các đồng đội ở đằng sau và ở trong bụi cây đều hô lên: “Đội trưởng cố lên!”
“Lạc Tiêu cố lên!”
“Giành lại vinh quang về tay năm 4!”
Ngay sau đó, kết quả được công bố, Liễu Nhiên có con tin mới, là đại đội trưởng, niềm hi vọng của năm 4 - Lạc Tiêu.
=))
Mọi người: “....”
Liễu Nhiên cười, giơ súng nhắm ngay vào trán của Lạc Tiêu, sau đó lạnh lùng vô tình mà nói: “Đám cảnh sát ngu ngốc kia, bỏ súng xuống, tôi có con tin!”
Triệu Linh: “...”
Mọi người: “...” Ê, đừng có diễn nữa!
Đến lúc này, mọi người mới bất đắc dĩ phát hiện...!mình chết không oan.
***
Kha Viêm nhìn thông báo trên máy tính, vuốt cằm một hồi lâu, cuối cùng hỏi Trương Ninh: “Có người động vào máy tính của tôi đúng không?”
Trương Ninh ừ một tiếng, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Vừa nãy Ngô Xuân tới đây, nói là muốn lấy tài liệu ở chỗ cậu, liền động vào máy tính.”
Kha Viêm cười thanh: “Đây là notebook, máy tính cá nhân của tôi.”
Trương Ninh nhìn cái máy tính xách tay trước mặt cậu, nhớ tới hôm trước máy tính chỗ Kha Viêm bị hỏng, đang sửa, hai ngày nay cậu liền dùng notebook cá nhân để làm việc.
Kha Viêm híp mắt, tiếp tục nói: “Máy tính của tôi có mật mã, ngoài tôi ra thì không ai có thể mở được.”
Trương Ninh chỉ có thể nói: “Chắc là lúc Ngô Xuân động vào thì máy tính chưa tắt, cho nên không cần nhập mật mã.”
Kha Viêm suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho dù anh ta muốn làm cái gì, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ phải thất vọng đấy.”
Trương Ninh hoài nghi: “Cậu nghĩ tên đó muốn làm gì?”
Kha Viêm không đáp, đến giữa trưa, quả nhiên giám đốc đã gọi cậu đến văn phòng.
Giám đốc tên là Vinh Quân, năm nay 47 tuổi, đã đảm nhiệm chức giám đốc của bộ phận lập trình 13 năm.
Lúc Kha Viêm tiến vào công ty, Vinh Quân đã nhìn trúng cậu.
Thấy Kha Viêm vào, ông ta hỏi: “Cậu biết tại sao tôi kêu cậu tới đây không?”
Kha Viêm lắc đầu, không chờ Vinh Quân kêu cậu ngồi, Kha Viêm đã tự mình kéo ghế dựa ngồi xuống.
Giám đốc lập tức nhíu mày, ông ta còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Kha Viêm.
Khi cậu năm 4 Đại học đã mang đến một trong những bản thảo thiết kế của mình.
Công ty này thiết kế hệ thống, bảo trì và nâng cấp cho các công ty khác.
Công việc nói khó thì cũng khó, nói đơn giản thì cũng đơn giản.
Thiết kế hệ thống rất khó, khi công ty đột nhiên nhận được một yêu cầu thiết kế, mọi người trong văn phòng phải tăng ca làm thêm giờ.
Có một lần nhận đơn hàng thiết kế hệ thống cho một công ty, cũng không biết xảy ra lỗi ở chỗ nào.
Thiết kế xong xuôi hết rồi, 3 tuần trước khi bên kia nghiệm thu kết quả thì họ đột nhiên nói muốn sửa.
"Sửa chỗ nào?" Vinh Quân hỏi.
"Sửa hết nha." Khách hàng đáp.
Thì ra cái yêu cầu thiết kế mà bọn họ đã làm là bản lỗi, không biết công ty kia làm ăn thế nào mà lại gửi nhầm, so với bản thật thì kém xa vạn dặm.
Vinh Quân hết cách, khách hàng chính là như vậy, bọn họ không biết làm mấy cái này vất vả thế nào, muốn sửa thì bọn họ phải sửa, không thể oán hận.
Bên đó còn không cho thêm thời gian, vẫn muốn nhận thành quả theo hạn đã ra.
Biết làm sao bây giờ? Chỉ có thể căng da đầu mà làm thôi.
Mọi người tăng ca ngày đêm, Kha Viêm đều ở lại công ty trong suốt 3 tuần đó.
Lúc ấy cậu vẫn là một thực tập sinh, nhưng trong sự kiện đó, Kha Viêm đã biểu hiện rõ thiên phú và năng lực lãnh đạo của mình, khiến Vinh Quân chỉ liếc sơ qua một cái liền nhìn trúng.
Khi kỳ thực tập của Kha Viêm kết thúc, ông ta đã kêu cậu đến văn phòng, nói rằng: "Sau khi tốt nghiệp, hy vọng cậu có thể ưu tiên suy xét đến công ty của tôi.
Tuy nhân viên mới vào lương không cao, nhưng rất có tiềm năng phát triển, tiền lương của nhân viên ngồi bên cạnh cậu lên tận 3 vạn đó."
Kha Viêm hồi đó lịch sự nhẹ nhàng, khuôn mặt ôn hòa.
Cậu gật đầu, nói: “Được.”
Khi ấy Vinh Quân không biết tại sao Kha Viêm lại đồng ý nhanh như vậy, vào buổi tiệc chào đón người mới, ông ta hỏi cậu.
Kha Viêm cười, nói: "Có chỗ nào mà không phải làm việc đâu sếp?"
Người đàn ông này không có ước mơ cao sang, tính tình hiền lành khép kín, nhưng lại có năng lực đầy mình.
Đây là những lời đánh giá của Vinh Quân về Kha Viêm, hiện giờ thấy cậu vẻ mặt thong dong mà ngồi đối diện mình, ông ta mới nhận ra rằng vì sự lịch thiệp của Kha Viêm quá dễ chịu, thế nên bản thân luôn coi đó là điều hiển nhiên.
Vinh Quân không thèm nghĩ đến những chuyện khác, hiện giờ yêu cầu của công ty ở đây, ông ta phải truyền đạt nó.
Vinh Quân đặt một tập tài liệu lên bàn, đẩy đến trước mặt Kha Viêm, nói: “Hôm nay, có người tới tìm tôi.”
Kha Viêm gật đầu: “Nói trọng điểm đi.”
Vinh Quân nghẹn lời, tuy rằng không thoải mái vì bị ngắt lời, nhưng thái độ hời hợt của Kha Viêm bây giờ lại làm ông ta bất ngờ: “Ý cậu là gì?”
Ánh mắt Kha Viêm lạnh xuống: “Không nhìn ra sao? Cho dù các người muốn làm gì thì tôi cũng không có tâm tình chơi cùng đâu, cho nên nói trọng điểm đi.”
Vinh Quân không ngờ rằng cậu lại có mặt đáng sợ như vậy, Ngô Xuân đẩy cửa tiến vào, cười mỉa rồi nhìn Kha Viêm một cái, nói: “Giám đốc, luật sư tới rồi.”
Hắn ta dẫn một người đàn ông trung niên tiến vào, mọi người bên ngoài đều quay đầu nhìn.
Ngô Xuân đóng cửa, ngăn cách những con mắt tò mò ở bên ngoài.
Vinh Quân đứng dậy, giơ tay làm động tác mời: “Luật sư Trương, mời ngồi.”
Trong suốt quá trình, Kha Viêm chỉ cúi đầu nhìn ngón tay của mình, cũng không thèm đứng dậy chào hỏi.
Luật sư Trương ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của cậu, đoán rằng cuộc đàm phán này sẽ không dễ dàng.
Vinh Quân liền giới thiệu: “Đây chính là nhà phát triển mà chúng tôi đã nhắc đến.”
Kha Viêm nhẹ nhàng đẩy mũi chân, ghế xoay xoay nửa vòng, làm khuôn mặt cậu đối diện với luật sư Trương đang ngồi trên sô pha - một người đàn ông trung niên đeo kính gọng bạc.
Ngô Xuân cầm lấy tập tài liệu ở trước mặt Kha Viêm, khoái chí mà nói: “Đây là phần mềm tính tiền do cậu lén chế tạo ra.
Bây giờ, công ty muốn thu hồi quyền sở hữu của phần mềm này.”
Kha Viêm nhướng mày, lạnh lùng nhìn Ngô Xuân: “Ồ, thu hồi thế nào?”
Hắn ta cười lạnh, sau đó lại lễ phép nói với luật sư Trương: “Luật sư Trương, chú giải thích với cậu ta đi.”
Luật sư Trương liền nói: “Trong hợp đồng ký kết với công ty có một bản thoả thuận làm việc, mọi phần mềm được phát triển trong thời gian nhân viên làm việc đều thuộc về công ty, kể cả phần mềm được tạo ra lúc nhân viên rảnh rỗi.”
Kha Viêm gật đầu, hỏi: “Vậy thì sao?”
Luật sư Trương: “Ý của công ty là muốn cậu bàn giao mã nguồn của hệ thống tính tiền này.”
Kha Viêm buồn cười: “Mấy người nghĩ tôi sẽ giao à?”
Vinh Quân thấy Kha Viêm hoàn toàn không còn hiền hòa như ngày thường liền nhíu mày khuyên cậu: “Trước khi nhận chức tôi cũng đã nói với cậu rồi, tất cả phần mềm được tạo ra trong thời gian rảnh rỗi của cậu đều thuộc về công ty, nếu bây giờ cậu không giao ra thì về sau cũng không thể kiện thắng chúng tôi đâu.”
Kha Viêm: “Để tôi sửa lại cách nói ha, tôi dám giao đấy, nhưng các người có dám dùng không?”
Vinh Quân ngẩn ngơ, lời này tràn ngập sự đe doạ.
Ông ta biết rất rõ năng lực của cậu, một hệ thống khổng lồ phức tạp như vậy, chắc chắn cậu đã để lại đường lui cho bản thân.
Nếu công ty dám dùng cái hệ thống đấy, chỉ cần Kha Viêm gan lớn, có đường lui rồi thì sợ gì chứ?
Cậu dựa lưng vào dựa ghế, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, bộ dạng trông cực kì thong dong: “Tôi muốn nói chuyện với tổng giám đốc.”
Luật sư Trương kinh ngạc: “Cậu không thể thương lượng với ông ấy đâu, quan hệ nhân quả trong chuyện này quá rõ ràng rồi.
Cậu đã vi phạm hợp đồng.”
Ngô Xuân đứng ở một bên đang rất đắc ý, bởi vì một cái hạng mục của Kha Viêm mà hắn ta bị giáng chức.
Ngô Xuân vẫn luôn ghim chuyện này trong lòng, luôn chờ cơ hội để báo thù.
Hắn ta biết lập trình viên đều sẽ đi làm thêm, công ty mà nhàn lên thì có khi cả tháng cũng không có việc gì làm.
Kha Viêm chắc chắn sẽ đi làm thêm, cho nên thừa dịp máy tính của cậu vẫn ở công ty, Ngô Xuân đã lén mò vào.
Quả nhiên, có một tài liệu tên là “Hệ thống thu ngân”, hơn nữa còn được chú thích "riêng tư" phía sau tên tệp.
Lúc ấy, hắn ta liền biết cơ hội tới rồi.
Ngô Xuân chỉ có thể sao chép một ít số liệu, bởi vì số lượng quá nhiều.
Nhưng, hắn ta đã hiểu hết toàn bộ nền móng của phần mềm, trong lòng vừa hâm mộ lại ghen tị.
Tính bảo mật, ổn định và các chức năng của hệ thống tính tiền này đều khiến Ngô Xuân cảm thấy hổ thẹn không bằng, nhưng thế thì sao chứ? Phần mềm được nhân viên tạo ra đều là của công ty, toàn bộ.
Ngô Xuân nghĩ cái gì, Kha Viêm không biết, cũng không có hứng nghe.
Cậu nhìn Vinh Quân, nói: “Sếp còn nhớ không, lúc thực tập tôi đã tốn 3 tuần để giúp các người hoàn thiện một hệ thống.
Dựa theo hợp đồng, đã đến lúc nâng cấp rồi.
Nhưng mà tôi đã để một ổ khoá trên hệ thống đó, không giải khoá thì không thể nâng cấp.”
Vinh Quân: “Hả?!”
Kha Viêm cười: “Bởi vì khách hàng yêu cầu hệ thống phải có tính bảo mật cao, cho nên tôi đã tạo khoá, lập trình viên bình thường kể cả giao diện cũng không vào được.
Thời gian bảo trì nâng cấp sắp tới rồi, nếu mấy người không lấy được chìa khoá, tôi nghĩ mọi người sẽ phải trả hơn 10 vạn tiền bồi thường đó, mà chìa khoá...!ở trong tay tôi.”
Vinh Quân khiếp sợ: “Cậu dám?!”
Ánh mắt Kha Viêm lập tức lạnh xuống: “Các người nghĩ tôi hiền lành quá rồi đấy.
Cái khoá hệ thống này vốn không dùng để đối phó các người, nhưng tôi nói thật, lúc này nó cũng hữu dụng phết.”
Thái độ của Vinh Quân cuối cùng cũng dịu xuống: “Chuyện này...!Hai người chúng ta thương lượng lại lần nữa ha.”
Kha Viêm lắc đầu: “Tôi sẽ không bàn bạc với các người, các người cũng không có lựa chọn nào khác đâu.
Tôi lặp lại lần nữa, tôi muốn gặp tổng giám đốc.”
Ngô Xuân hít sâu một hơi: “Cậu có đạo đức nghề nghiệp không hả? Loại chuyện này cũng dám làm, sau này ai dám dùng người như cậu chứ? Hừ, lúc không kiếm được cơm thì đừng có khóc.”
Kha Viêm cũng không đáp, tiếp tục gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, trông không giống một nhân viên văn phòng chút nào
Vinh Quân cuối cùng đành chịu thua: “Cậu muốn thế nào?”
Kha Viêm ngẩn đầu nhìn ông ta: “Từ chức, bây giờ, ngay lập tức.”
Vinh Quân giật mình: “Từ chức?”
Kha Viêm gật đầu: “Lúc trước tôi đã nói với sếp rằng nơi nào cũng phải làm việc cả, làm ở đâu cũng không khác nhau lắm.
Đổi lại, nơi không còn thích hợp để làm việc nữa thì không cần phải miễn cưỡng.
Hôm nay, Ngô Xuân đụng vào máy tính của tôi, làm tôi không vui, cách thức xử lý của công ty cũng làm tôi không hài lòng.
Cho nên, tôi muốn từ chức.”
Vinh Quân hít sâu một hơi: “Chuyện này nghiêm trọng đến mức phải từ chức sao?”
Kha Viêm rất khó hiểu: “Các người định giành bản quyền hệ thống tính tiền với tôi mà vẫn nghĩ rằng tôi sẽ ở lại công ty á?” Người ngu ngốc đến mức nào mới quyết định ở lại công ty khi chuyện này xảy ra thế???
Vinh Quân: “Công ty này tiền lương một tháng là 30000 tệ.”
Kha Viêm cười lớn: “Sếp có biết tháng trước công ty đối diện hứa trả bao nhiêu tiền cho tôi không?”
Vinh Quân kinh ngạc: “Bên đó tìm đến cậu sao?!”
Kha Viêm giơ tay: “Có không dưới 5 công ty đã đến tìm tôi, mức lương thấp nhất không dưới 3 vạn.
Tôi không đi ăn máng khác là bởi vì tôi lười nhảy.
Sếp dựa vào đâu mà tự tin nghĩ rằng tiền lương có thể giữ chân được tôi thế? Năng lực của mình như nào tôi còn không rõ sao? Thế giới này không làm tôi đói chết được đâu.”
Vinh Quân: “Cậu tự cao quá mức rồi đấy.”
Kha Viêm lấy ra một tờ đơn từ chức được in sẵn từ trong túi rồi đặt trước mặt ông ta, không kiên nhẫn mà nói: “Đừng nhiều lời nữa, ký tên đi!”
---- ngoài lề ----
- Chị nhà vả mặt người khác xong rồi, giờ đến anh nhà