Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
*Editor: Trôi
_______________________________________
Kha Viêm hiện tại đang làm việc trong bộ phận lập trình ở một công ty, nơi này không có nhiều nhân viên nữ, phần lớn nữ nhân viên đều vào bộ phận khác.
Đối với cậu mà nói, công việc ở đây rất đơn giản, hầu hết đều rập theo khuôn mẫu.
Kha Viêm rất ít khi mắc bệnh, số lần ốm có thể đếm trên bàn tay.
Loại người này thường kiểu "mấy năm không bệnh, một khi bệnh thì gục luôn".
Buổi trưa hôm đó Kha Viêm còn rất bình thường, chỉ là sốt nhẹ thôi.
Một giờ sau, đầu cậu càng ngày càng choáng váng, còn có hai lần gục luôn xuống bàn phím máy tính.
Trương Ninh làm việc bên cạnh thấy Kha Viêm như thế liền khuyên nhủ: "Cậu cứ miễn cưỡng chịu đựng thế này cũng không ổn đâu! Xin nghỉ đi!"
Cậu nhìn chương trình đang gõ dở trên máy tính, có chút không cam lòng.
Trương Ninh nhìn chút rồi nói: "Cái này nhanh mà, ngày mai làm tiếp! Tôi có vỉ thuốc đây, cậu uống tạm trước đi.
Giấy xin nghỉ phép viết xong thì đưa một bản cho trưởng phòng, một bản đưa đến bộ phận nhân sự, bọn họ ký tên là có thể đi rồi."
Kha Viêm suy xét tình trạng mỗi lần mình sinh bệnh một chút, hình như đều là trực tiếp ngủ một mạch tận 2 ngày, liền gật đầu.
Cậu đóng máy tính, uống thuốc, sau đó điền hai phần giấy xin nghỉ.
Một tờ đưa cho trưởng phòng, sau khi được cho phép thì mang tờ còn lại đến bộ phận nhân sự.
Bởi vì trưởng phòng đã ký duyệt nên bộ phận nhân sự chỉ cần đăng ký là xong.
Mà người đăng ký đúng lúc là người vào công ty cùng một đợt với Kha Viêm - Lý Tuyết làm ở phòng nhân sự, cô thấy cậu tới thì cực kì cao hứng mà nói chuyện vài câu.
Các nữ đồng sự bên cạnh thì xô xô đẩy đẩy, trên mặt họ là một nụ cười mà Kha Viêm nhìn mãi cũng không hiểu.
Đầu cậu đang rất nhức, cũng không có tâm tình nghĩ nhiều.
"Anh chờ chút!" Lý Tuyết cười, sau đó mang theo tờ giấy nghỉ phép đi tìm giám đốc.
Một lát sau, cô bước ra và nói với Kha Viêm: "Để em đưa anh về!"
Kha Viêm sửng sốt: "Không cần, tự tôi gọi taxi là được."
Lý Tuyết nhìn đồng hồ trên tường: "Em sắp tan tầm rồi, giám đốc kêu em đưa anh về, nếu em không làm, giám đốc sẽ tức giận đấy."
Nghe xong lời này, Kha Viêm nhíu mày nhìn về phía văn phòng.
Quả nhiên thấy giám đốc đứng ở sau tường kính vẫy vẫy tay, ý nói bọn họ mau đi đi.
Kha Viêm vốn đang choáng váng, cũng không định làm người khác khó xử, nên không nói gì.
Lý Tuyết thấy người bên cạnh đồng ý, trong lòng vô cùng cao hứng, liền duỗi tay định dìu cậu.
Kha Viêm né tránh: "Tôi vẫn có thể tự đi, cũng không nghiêm trọng lắm.
Chắc là do vừa uống thuốc trị cảm nên mới có chút buồn ngủ."
Lý Tuyết mím môi, cười gượng: "Được rồi, chúng ta gọi xe trước đi!"
Kha Viêm: "Ừm."
Hai người đi ra ngoài, tầm mắt của Kha Viêm cũng càng ngày càng mơ hồ, cơn buồn ngủ kéo đến.
Lúc lên xe, cột đèn bên đường đã sáng trưng, cậu dựa vào thành ghế nhìn khung cảnh lùi dần ngoài cửa kính, dường như theo ánh đèn vàng lùi về quá khứ.
Dần dần, mí mắt Kha Viêm nặng trĩu, mà ký ức tại nơi sâu thẳm trong đầu lại một lần nữa xuâtd hiện.
Cậu nghĩ tới mọi việc đã xảy ra ở kiếp trước, sau khi Kha Nguyên Thái qua đời...
Thật ra lúc Kha Nguyên Thái mất cũng đã 73 tuổi rồi, tuổi già sức yếu cộng thêm các loại thói quen hại sức khoẻ hồi còn trẻ tạo thành cái chết đột ngột của ông.
Di sản còn chưa kịp chia liền hôn mê bất tỉnh, quá trình từ lúc vào viện đến khi qua đời diễn ra vỏn vẹn 1 tháng.
Trong khoảng thời gian này, những người con của Kha gia đều điên cuồng muốn thâu tóm cổ phần của Kha Nguyên Thái, bởi vì như vậy sẽ được kế thừa công ty dễ dàng hơn.
Truyện chính ở _ ТRUМTRUY EИ.
VИ _
Tất cả mọi người đều có thái độ thù địch với Kha Viêm, kể cả mẹ ruột.
Khi đó Kha Viêm còn khá do dự, cậu cảm thấy mình khả năng cao sẽ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Kết quả, trong lễ tang, luật sư đột nhiên lấy ra một bản di chúc.
Hắn cười, nói đây là bản di chúc được viết hơn 10 năm trước, nói Kha Nguyên Thái từ lúc 50 tuổi liền lập di chúc.
Nếu sau này có xảy ra chuyện gì đó, ông sẽ chỉnh sửa di chúc.
Mà lần sửa đổi cuối cùng là khi Kha Nguyên Thái 60 tuổi, nói cách khác, đây là một bản di thư được viết cách đây 13 năm.
Di chúc này cũng chỉ phân chia tài sản, trừ phần tài sản Tưởng Giai Lưu nên được ra, Kha Viêm được chia phần lớn cổ phần công ty và tiền mặt.
Có thể nói, hai người được hưởng khối tài sản ngang nhau.
Nói cách khác, Tưởng Giai Lưu và Kha Viêm đều có quyền quyết định chủ tịch công ty đời tiếp theo là ai.
Từ nhỏ, Tưởng Giai Lưu yêu thương Kha Hổ nhất, đương nhiên không chút do dự muốn nhường anh ta thượng vị.
Mà Kha Viêm không có khả năng để người từng hại mình lên chức chủ tịch công ty, càng không cần phải nói những năm này hai người luôn như nước với lửa.
Nếu Kha Hổ làm chủ tịch, Kha Viêm có thể bị ghê tởm đến chết.
Cậu chỉ là một trạch nam, không muốn ngồi, cũng không có năng lực ngồi vị trí này.
Nhưng Kha Viêm không sợ chút nào, bởi vì người muốn làm chủ tịch không ít.
Thế nên, một năm nào đó, Kha Khiêm Vũ 27 tuổi đã lọt vào tầm mắt của cậu.
Tên này có thể nói là cực kì tàn nhẫn, sau khi Kha Nguyên Thái qua đời, hắn liền bộc lộ ra dã tâm to lớn.
Đối với Kha Viêm mà nói, Kha Khiêm Vũ là lựa chọn rất tốt.
Hắn và mọi người ở Kha gia không hợp, Kha Long càng chưa từng có ý định cho hắn chút cổ phần nào.
Kha Khiêm Vũ đã phải chịu mọi sự chèn ép từ nhỏ, cho dù Kha Long không ngồi cái vị trí kia, cũng sẽ không bao giờ cho hắn ngồi.
( Cho những ai không nhớ, Kha Khiêm Vũ là con riêng của Kha Long nha)
Kha Long càng không thích đứa con riêng này thượng vị bao nhiêu, Kha Viêm càng cảm thấy hứng thú bấy nhiêu.
Bởi vậy, ở thời điểm Thượng gia tới nhờ vả, cậu khó xử một chút liền đồng ý.
Quá trình tranh đấu rất gay gắt, kĩ năng hack của Kha Viêm đóng vai trò chủ chốt, vững vàng giúp Kha Khiêm Vũ lấy được thắng lợi cuối cùng.
Chuyện này đại khái cũng là bước ngoặt lớn nhất làm mối quan hệ giữa Tưởng Giai Lưu và cậu càng ngày càng tệ.
Kha Viêm đoán rằng đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Tưởng Giai Lưu kiếp trước chẳng hề quan tâm đến mình.
Vì bản thân cậu đã tự tay đá đứa con trai yêu dấu của bà ra khỏi danh sách kế thừa công ty.
Không chỉ có thế, khi Kha Khiêm Vũ làm chủ tịch còn chèn ép 4 người Long, Đằng, Hổ, Dược đến mức bọn họ chỉ có thể ở trong công ty cúi đầu cầu sinh.
Nói cách khác, Kha Viêm chẳng những đá anh ruột ra ngoài, còn nâng đỡ một đứa con riêng lên kế thừa công ty.
Tưởng Giai Lưu sao có thể không tức không hận chứ?
Một cái công ty lớn như vậy liền dâng 2 tay nhường cho một đứa con riêng, hơn nữa còn là một đứa hận Kha gia đến tận xương.
Thế này có khác gì cõng rắn cắn gà nhà đâu?
Từ đó về sau, Tưởng Giai Lưu không bao giờ để ý đến cậu nữa.
Mà Kha Viêm giúp Kha Khiêm Vũ cũng không có kết cục tốt, Thượng Ngải Nhiễm ngu ngốc trượt tay làm vỡ khối ngọc giá trị mấy chục vạn.
Cậu đương nhiên không chịu để yên, yêu cầu Thượng gia đưa ra một lời giải thích, sau đó bọn họ cứ như vậy nháo lên.
Thấy Kha Khiêm Vũ và Thượng gia liên thủ đối phó Kha Viêm, mấy người anh em khác vui mừng khôn xiết, đồng loạt bỏ đá xuống giếng.
Nhưng Kha Viêm cũng không cảm thấy điều này là nguyên nhân chủ chốt làm mình phá sản.
Đoạn thời gian đó cậu giống như bị ma ám vậy, mọi thứ đều xui xẻo.
Đến cuối cùng, Kha Viêm cũng không hiểu tại sao mấy người kia lại hãm hại mình thành công.
Loạng choạng bước xuống xe, Kha Viêm còn đang suy nghĩ chuyện khi đó, với năng lực của cậu, cho dù không có thiên phú kinh doanh, nhưng ở phương diện phòng bị người thì chưa bao giờ kém.
Một trong những lý do lớn nhất khiến Kha Viêm trở nên nghèo túng đó là tất cả khoản đầu tư của cậu đột nhiên sụp đổ, còn nghe theo lời Kha Khiêm Vũ mà lấy hết cổ phần và số tiền còn lại để cứu công ty.
Khi đó, Kha Khiêm Vũ vì chèn ép Kha Viêm, chuyện đê tiện đến mấy cũng làm được.
Lúc hắn đáng thương hề hề tới cầu xin, Kha Viêm liền nghĩ tới Kha Nguyên Thái.
Công ty là tâm huyết cả đời của ông, cậu đương nhiên cũng không thể để nó bị kiện bởi vì vấn đề tài chính.
Thật ra, nhiều năm trước khi Kha Nguyên Thái chết, Kha Viêm đã không còn tiếp xúc với người cha này.
Nhưng cậu không nghĩ tới ông sẽ chia gần 80% tài sản của 5 anh em cho mình.
Số tiền đó đủ để Kha Viêm sống vô ưu vô lự cả đời.
Thời điểm này cậu mới biết được, cha đang...!lo cho mình.
Kha Viêm lại càng không thể mặc kệ công ty.
"Kha Viêm, sao anh lại khóc?" Giọng nói của Lý Tuyết dường như được truyền đến từ một nơi xa xôi.
Thanh âm lạ lẫm này còn lâu mới khiến Kha Viêm chú ý, hiện tại mới nhớ, kiếp trước cậu căn bản không quan tâm đến tiền hay cổ phần.
Kha Viêm chỉ cầu một phần chân tình, cậu tiêu tiền cứu công ty không chỉ vì Kha Nguyên Thái, mà còn bởi vì nhìn thấy được hình bóng của bản thân trên người Kha Khiêm Vũ.
Kha Viêm hồi nhỏ phải chịu sự đả kích tinh thần cực lớn, Kha Khiêm Vũ từ nhỏ đã chịu mọi chèn ép.
Kha Viêm biết hung thủ là một trong số những người anh của mình, cũng biết bọn họ mong mình chết sớm.
Kha Khiêm Vũ biết người ở Kha gia không thích mình, luôn ước gì bản thân chưa từng sinh ra.
Kha Viêm trưởng thành trong cô độc, cậu mong cầu một phần chân tình, để bản thân có mục đích sống.
Kha Khiêm Vũ cũng lớn lên với sự cô đơn, nhưng hắn rất may mắn, một đời kia liền có được chân tình, cũng vì thế mà phản bội tất cả.
Thật tốt a! Trọng sinh thật tốt, kiếp trước cầu mà không được, kiếp này cậu đã có được người nhà, cũng có...!Liễu Nhiên, còn được gặp lại cha, ông vẫn còn sống.
Trọng sinh một đời, Kha Viêm sẽ không bao giờ suy nghĩ đến Tưởng Giai Lưu nữa.
Vì sao mẹ không yêu mình, vì sao không muốn đến thăm mình? Vì sao mẹ biết mình khó khăn rất nhiều mà lại không giúp dù chỉ một chút?
Là bởi vì mình đuổi Kha Hổ từ vị trí chủ tịch xuống sao?
Cho nên...!Một đời kia, người chỉ đứng nhìn con từng bước tập tễnh như đứa trẻ tập đi để sinh tồn, mà không có chút cảm xúc nào sao?
Người chỉ là mẹ của bọn họ sao? Con không thể hiểu được!
Kha Viêm từng nghĩ: Chẳng lẽ người không phải là mẹ của con à?
"Kha Viêm, mật khẩu nhà anh là gì?" Giọng nói vô cùng xa lạ, Kha Viêm cười cười, người này thật khờ, sao mình có thể nói cho người lạ biết mật khẩu nhà cơ chứ?
"Kha Viêm, Kha Viêm! Anh sốt cao quá, em phải đưa anh đến bệnh viện.
Thẻ bảo hiểm y tế của anh ở đâu?"
"Ở nhà."
"Vậy mật khẩu nhà anh là gì?"
"Không nói cho cô." =)))
"......" Đã hoàn toàn mơ hồ.
Kha Viêm dựa vào vách tường, hai mắt híp lại, mồ hôi nhiễm ướt tóc đen.
Vốn lớn lên đẹp, lúc này cậu càng giống cột hormone di động, tản ra mị lực kinh người.
Kha Viêm cười nhẹ, chỉ một tiếng cười này thôi cũng khiến Lý Tuyết đỏ mặt.
"Kha Viêm, em lấy điện thoại của anh gọi cho người nhà anh, hỏi bọn họ về mật khẩu được không?"
Kha Viêm cười to hơn: "Bọn họ sao có thể biết mật khẩu của tôi được?"
Lý Tuyết thấy Kha Viêm đã mơ hồ, đỏ bừng mặt đưa tay lấy điện thoại từ trong túi áo của cậu ra.
Người này lớn lên thật là đẹp mắt a! Ở bữa tiệc chào mừng người mới, cô liền chú ý tới Kha Viêm.
Khí chất của cậu giống băng tuyết vậy, đôi mắt thâm thúy ấy nhìn ai cũng sẽ làm họ đỏ mặt.
Lúc đó Lý Tuyết liền rơi vào lưới tình, đẹp trai như vậy, cho dù chỉ là một tên nghèo, cô vẫn muốn.
( Bạn ơi đừng mơ nữa, bạn còn cái nịt nha)
Ở cùng công ty thì có nhiều cơ hội, Lý Tuyết thường xuyên đến bộ phận mà Kha Viêm làm việc, tất cả mọi người ở công ty đều biết cô thích cậu, cơ mà đương sự lại hoàn toàn không hiểu gì cả.
Lý Tuyết lấy điện thoại, trái tim đập bịch bịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô nắm tay Kha Viêm, chỉ cảm thấy bàn tay kia vừa lớn vừa có lực.
Nghĩ đến điều này, Lý Tuyết cười thầm, sau đó mở khoá điện thoại.
Điện thoại nháy mắt nhảy ra màn hình chính, hình nền là một tấm ảnh chụp 3 đứa trẻ tươi cười rạng rỡ trên cây lê trĩu quả.
Lý Tuyết ngạc nhiên, vui vẻ nhìn bọn nhỏ một lượt, sau đó duỗi tay xoa mặt của 1 trong 3 đứa: "Đây là anh lúc còn nhỏ đúng không? Thật đáng yêu."
Kha Viêm đương nhiên không phản ứng cô, rõ ràng chỉ là cảm mạo, nhưng đã bắt đầu mơ hồ ngủ thiếp đi.
Lý Tuyết nhấn vào lịch sử cuộc gọi, kết quả gần nhất chỉ có cuộc gọi với công ty.
Cô liền tìm trong danh bạ, kết quả cực kì bắt mắt.
Số đứng đầu là - Đồ ngốc.
Bàn tay Lý Tuyết run lên, cả người ngẩn ngơ.
Dựa theo logic bình thường, số điện thoại bị ghi chú là "đồ ngốc" kiểu gì cũng sẽ không thể ở vị trí đầu tiên.
Nhưng nếu đứng đầu thì chứng tỏ Kha Viêm đã ghim dãy số này ở đó.
Điều này cũng cho thấy chủ nhân của dãy số đặc biệt quan trọng với cậu, 2 từ "đồ ngốc" càng thêm ý nghĩa sâu xa.
Thời điểm Lý Tuyết phản ứng lại thì cũng đã ấn gọi rồi.
Sau đó là cuộc đối thoại với Liễu Nhiên, câu nói "Chăm sóc anh ấy không phải trách nhiệm của chị" dường như ám chỉ điều gì đó, tát thẳng vào mặt của cô.
Trước khi Liễu Nhiên tới, Lý Tuyết vẫn luôn bên cạnh Kha Viêm, thỉnh thoảng lại hỏi một câu: "Kha Viêm, mật khẩu nhà anh là gì?"
Nhưng Kha Viêm lại không nói chuyện nữa, dựa vào vách tường ngủ rất sâu.
Trong lòng Lý Tuyết nôn nóng nhưng chẳng làm được gì, hơn 10 phút sau, cửa thang máy mở.
Một thiếu nữ mặc áo sơmi đỏ phối với quần jean ngắn màu lam nhạt bước ra, mái tóc đen dài tự nhiên xoã ra sau đầu.
Đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh, rất nhanh liền nhìn đến chỗ cô và Kha Viêm.
Thật đẹp a! Nhưng mà nhìn tuổi rất nhỏ, còn đeo cặp sách.
Chắc là học sinh nhỉ?
Thiếu nữ chạy tới, sau đó đứng ở trước mặt bọn họ, hơi cúi đầu nhìn xuống 2 người ngồi trước cửa nhà: "Kha Viêm ốm rồi sao?"
Lý tuyết nhanh chóng đứng dậy: "Em là người lúc nãy nghe điện thoại à?"
Liễu Nhiên gật đầu: "Ừm, tôi là người nhà của anh ấy."
Lý Tuyết thở phào, là người nhà, lại còn là học sinh, chắc là em gái rồi.
"Em còn đi học à?"
Liễu Nhiên thuận miệng đáp: "Cấp 3."
Lý Tuyết cười: "Em là em gái của Kha Viêm sao?"
Liễu Nhiên nhíu mày nghĩ nghĩ, nói như vậy hình như cũng đúng nhờ? Thế nên, nàng tùy ý gật đầu.
Lý Tuyết càng thêm nhiệt tình: "Để chị giúp em dìu anh ấy."
Liễu Nhiên xua tay: "Không cần, chị không đỡ nổi đâu."
Lý tuyết cười: "Chị biết chị không đỡ nổi, em đỡ một mình cũng đâu có được, hay là chúng ta cùng nhau đỡ...!đi."
Cô trơ mắt nhìn Liễu Nhiên một tay kéo cả người Kha Viêm, gian nan phun ra chữ cuối cùng.
Người mà Lý Tuyết dùng hết sức bình sinh cũng không kéo nổi, bị một thiếu nữ xách lên nhẹ nhàng như xách gói hạt dưa vậy.
Cô lập tức xấu hổ mà cười cười: "Em thật sự rất khoẻ nha!"
Liễu Nhiên hoài nghi mà nhìn Lý Tuyết, sau đó nói: "Cũng bình thường mà!"
Lý Tuyết: "......" Này cũng không phải trình độ bình thường đâu!
Sau đó, Liễu Nhiên dùng tay còn lại ấn vân tay, mở khoá.
Cửa mở xoạch một cái, nàng liền đỡ Kha Viêm đi vào, Lý tuyết nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo, nhỏ giọng nói: "Để chị giúp em nha!"
Liễu Nhiên không đáp, cũng không quan tâm.
Lý Tuyết vừa tiến vào, mới nhìn qua phòng liền đỏ mặt.
Phòng ở rất đơn giản, mở cửa là có thể nhìn thấy chiếc giường lớn bên cửa sổ, mép giường đặt một chiếc bàn tròn thấp và 2 cái đệm ngồi.
Phòng khách không lớn, nhà ăn sạch sẽ đến mức nhìn là biết chưa dùng bao giờ, trên bàn có 2 hộp cơm.
Lý Tuyết nhìn quanh, phòng của Kha Viêm được dọn dẹp rất sạch sẽ, khác xa mấy đứa con trai bừa bộn kia.
Cô cười mỉm, nói: "Chị sẽ đi nấu chút cháo!"
Lý Tuyết mở ngăn tủ, phát hiện bên trong chẳng có gì cả, ngăn để gia vị cũng trống rỗng.
Cô xấu hổ mà quay đầu lại nhìn Liễu Nhiên, nhìn thấy nàng ném Kha Viêm xuống giường.
Thiếu nữ xoa xoa cổ tay, nhìn nhìn rồi nói: "Thật là, mỗi lần cảm mạo cứ thành như này." Lời nói thân mật thể hiện mối quan hệ không bình thường giữa 2 người.
Sau đó liền thấy nàng cởi giày của Kha Viêm xuống, kéo chăn đắp lên.
Thời tiết gần đây đang nóng dần lên, Liễu Nhiên sắp thi Đại học, đã 2 tháng không qua bên này.
Tuy rằng như thế nhưng nàng vẫn rất quen thuộc.
Liễu Nhiên quen tay đóng cửa sổ, sau đó lấy điều khiển điều hoà trong ngăn tủ đầu giường.
Thoáng chốc, trong phòng xuất hiện một làn gió nhẹ.
Kha Viêm nằm ở trên giường vẫn đang nhíu mày, Liễu Nhiên liền đi qua ngồi xuống bên cạnh.
"Khó chịu à?"
Kha Viêm ủy khuất gật đầu: "Đau đầu."
Liễu Nhiên cúi đầu, đặt trán lên trán của cậu để thử độ ấm.
Mới chạm chút liền thấy nóng, có thể nói nhiệt độ cơ thể Kha Viêm đang rất cao.
Dưới hoàng hôn rực rỡ, 2 người tựa vào nhau thân mật, bóng đen trên mặt đất cũng hoà làm một, Lý Tuyết trực tiếp nhìn đến ngây người.
Liễu Nhiên nói thầm: "Không ổn rồi! Nhiệt độ quá cao, xác thật cần đến bệnh viện."
Đại khái là nghe được giọng của nàng, Kha Viêm chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Liễu Nhiên mặt đối mặt với mình, vài sợi tóc từ 2 bên sườn mặt rủ xuống.
Thấy cậu mở mắt, Liễu Nhiên liền cười: "Người ta nói chỉ có đồ ngốc mới bị ốm."
Tim Kha Viêm đập thình thịch, hơi ấm truyền khắp cơ thể, cậu bật cười: "Người mãi không học được tiếng Anh mới là đồ ngốc."
Liễu Nhiên híp mắt: "Đây là nguyên nhân anh lưu số của em là đồ ngốc à?"
Kha Viêm ngạc nhiên, sau đó gật đầu, vẻ mặt cực kì vô tội.
Liễu Nhiên thấy cậu đang bệnh thì trong lòng mềm xuống, không thèm tranh cãi: "Thôi, tha cho anh lần này." Nói xong, nàng liền đứng dậy.
Kha Viêm lại đột nhiên duỗi tay dùng sức kéo nàng một cái, Liễu Nhiên trong nháy mắt mất đi cân bằng ngã đè lên người cậu.
Cả hai người đều sửng sốt, Lý Tuyết đứng một bên càng thêm ngẩn ngơ.
Kha Viêm nhìn Liễu Nhiên, nàng cũng nghi hoặc nhìn lại.
Cậu liền tiếp tục vô cùng đáng thương mà nói: "Nhiên Nhiên à, để anh ôm một cái được không? Vừa nãy anh gặp ác mộng, thật là đáng sợ." =))
Liễu Nhiên trầm mặc một chút rồi gật đầu: "Chỉ có thể an ủi anh bằng cách này."
Kha Viêm cười cười ừ một tiếng, mơ mơ màng màng nhìn trần nhà, màu trắng như tuyết đầu mùa mang đến cảm giác yếu ớt vô lực.
"Nhiên Nhiên, thật xin lỗi."
Liễu Nhiên liền ngẩng đầu nhìn: "Xin lỗi cái gì?"
Kha Viêm nhắm hai mắt lại, nói: "Xin lỗi vì lần trước đã cãi nhau với em."
Liễu Nhiên cười, bọn họ thường xuyên đấu võ mồm mà, xin lỗi gì chứ?
"Ngày đó em trực tiếp mở cửa quay người bỏ đi, anh sợ em còn tức giận."
Liễu Nhiên: "Em không giận."
Kha Viêm ừ một tiếng, ôm nàng quay người sang một bên, Liễu Nhiên cũng nằm xuống giường, cậu tiếp tục nói: "Lần đầu tiên em đi làm việc, anh vẫn luôn ở nhà đợi em.
Càng chờ anh càng sợ, anh tự đánh vào tay mình, hối hận ngày đó không đã không ngăn em lại."
Liễu Nhiên ngẩn ngơ, dựa vào ngực Kha Viêm, nàng nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cùng với giọng nói khàn khàn của cậu lúc này: "May mắn, em đã bình an trở về."
Chỉ nghe thịch một tiếng, Liễu Nhiên cảm thấy có cái gì đánh trúng trái tim, ngứa đến khó chịu, hốc mắt chua xót.
Nàng nhớ tới lần đó, sau khi đưa Lưu An đến bệnh viện, vừa về đến nhà đã bị Kha Viêm mắng, nói mình về muộn như vậy mà không nói một tiếng.
Liễu Nhiên không phục, còn cùng Kha Viêm tranh cãi, sau đó tức giận quay đi, bỏ mặc cậu đứng ở nơi đó.
Lúc này suy nghĩ lại, thì ra ngày đó Kha Viêm đã lo lắng như vậy sao?
Liễu Nhiên cọ cọ ngực cậu, cảm giác vi diệu trong lòng mới tiêu tán một chút.
Kha Viêm ôm nàng trong chốc lát, đã ngủ say.
Lúc này cậu ngủ rất an ổn, không nói chuyện nữa.
Bây giờ Lý Tuyết mới hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ, Liễu Nhiên cũng ngồi dậy, xuống giường rồi ngồi trên mặt đất phát ngốc.
Lý Tuyết nhìn Kha Viêm lại nhìn Liễu Nhiên, hỏi: "Hai người không phải là người nhà sao?"
Liễu Nhiên nhíu mày, khó hiểu: "Đúng vậy!"
Lý Tuyết: "Hai người vừa..."
Liễu Nhiên: "Vừa cái gì?"
Lý Tuyết nói: "Các người vừa ôm nhau."
Liễu Nhiên suy nghĩ rồi đáp: "Bị anh trai của mình ôm chút thì làm sao?"
Lý Tuyết lắc đầu: "Không đúng không đúng, em căn bản không phải là em gái của anh ấy." Làm gì có cặp anh em ruột nào ôm nhau như thế?
Liễu Nhiên không muốn cùng Lý Tuyết nói lời vô nghĩa, chỉ ra cửa: "Hôm nay cảm ơn chị đã đưa Kha Viêm về nhà, phần còn lại để tôi lo là được, mời chị đi về!"
Lý Tuyết ha một tiếng, kiên trì nói: "Người là do chị đưa về."
Liễu Nhiên cạn lời: "Vậy thì sao?"
Lý tuyết: "......" Đúng rồi! Vậy thì sao chứ?
Cô giãy giụa một hồi lâu mới nói: "Em sẽ không biết chăm sóc người khác đâu! Em còn nhỏ như vậy, việc này vẫn là để chị làm đi."
Liễu Nhiên vừa cười vừa nói: "Số lần tôi chăm sóc ảnh lúc bị bệnh không dưới 5 lần, chị cứ yên tâm, không chết được.
Ngày mai sẽ đưa người khoẻ mạnh trở về vì công ty bán mạng!"
Lý Tuyết thấy đã nói nên mức này, lại nghĩ đến Kha Viêm vừa ôm vừa an ủi cô bé kia, trong lòng cô rất khó chịu, mắt đỏ hoe quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Liễu Nhiên và Kha Viêm, nàng dùng điện thoại order một phần cháo, lại ngồi xuống giường.
"Kha Viêm, lát nữa phải ăn cơm, hiện tại có muốn đi tắm rửa cho hạ nhiệt độ không?"
Kha Viêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoay người thấy Liễu Nhiên ngồi bên cạnh mình, cậu vừa cười vừa nói: "Không cần, anh rất buồn ngủ."
Liễu Nhiên thở dài, nói: "Được, vậy anh ngủ đi!"
"Một mình ngủ không ngon." Kha Viêm vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Em nằm xuống với anh được không?"
Liễu Nhiên đương nhiên không thể từ chối, gật đầu xuống.
Kha Viêm nhắm mắt, hiển nhiên đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, miệng lại nói: "Nhiên Nhiên, nếu về sau chúng ta cãi nhau, em có thể đừng giận anh không?"
Liễu Nhiên lập tức cáu: "Yêu cầu này thật quá đáng nha! Dựa vào cái gì lúc cãi nhau em không được tức giận?"
Kha Viêm liền cười, mắt nhắm nhưng tay lại chuẩn xác tìm thấy vị trí của Liễu Nhiên, xoa đầu nàng rồi nói: "Em nói đúng, em có thể giận.
Vậy em giận xong thì để ý đến anh được không? Lần trước em rời đi chỗ này, suốt 2 tháng không gọi điện cho anh."
Liễu Nhiên lập tức chột dạ: "Em chuẩn bị thi Đại học, hơn nữa anh cũng không gọi cho em."
Kha Viêm mơ hồ định nói "anh không dám" rồi lại sửa miệng ừ một tiếng, ngủ.
Liễu Nhiên cũng mặc kệ luôn, kéo chăn lên, quay người ôm gối ngủ.
***
Thời điểm Kha Viêm lại mở mắt ra, xung quanh đen nhánh, đập vào mắt chính là Liễu Nhiên vô tư ngủ bên cạnh mình.
Cậu ngồi dậy, nhìn thời gian, đồng hồ chỉ đúng 1 giờ sáng.
Trên bàn để một tờ giấy, bên trên viết rằng có cháo hải sản.
Kha Viêm vào phòng bếp đặt bát cháo vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó đi đến mép giường nhỏ giọng hỏi Liễu Nhiên: "Nhiên Nhiên, ăn cháo không?"
Liễu Nhiên lầm bầm một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.
Kha Viêm: "......!Dậy ăn chút đi!"
Liễu Nhiên gạt tay cậu ra, nói: "Không ăn."
Kha Viêm nhíu mày: "Vừa nãy em ăn tối chưa?"
Liễu Nhiên vẫn mơ mơ hồ hồ mà đáp: "Không ăn."
Kha Viêm: "Em chắc chứ?"
Liễu Nhiên không thèm để ý đến Kha Viêm nữa, cậu bất đắc dĩ mà đứng dậy nói: "Vậy anh ăn trước, lát nữa em có muốn ăn cũng không còn đâu."
Liễu Nhiên: "Bệnh tâm thần, tôi còn lâu mới bò dậy ăn vào nửa đêm."
Nói xong, nàng lại chìm vào giấc ngủ.
Kha Viêm: "......"
Kha Viêm liền mặc kệ, ăn uống tắm rửa xong, lại nằm lên giường.
Cậu nhìn Liễu Nhiên, chậm rãi lộ ra một nụ cười dịu dàng, duỗi tay chọc chọc má của nàng, bất đắc dĩ nói: "Vậy mà thật sự dám ngủ cơ đấy."
"Về sau ở bên ngoài đừng ngủ như vậy..."
Đêm khuya, trong căn phòng đơn ở chung cư, thanh âm của Kha Viêm ôn nhu tựa như gió xuân lướt qua mặt..
_______________________________________
Kha Viêm hiện tại đang làm việc trong bộ phận lập trình ở một công ty, nơi này không có nhiều nhân viên nữ, phần lớn nữ nhân viên đều vào bộ phận khác.
Đối với cậu mà nói, công việc ở đây rất đơn giản, hầu hết đều rập theo khuôn mẫu.
Kha Viêm rất ít khi mắc bệnh, số lần ốm có thể đếm trên bàn tay.
Loại người này thường kiểu "mấy năm không bệnh, một khi bệnh thì gục luôn".
Buổi trưa hôm đó Kha Viêm còn rất bình thường, chỉ là sốt nhẹ thôi.
Một giờ sau, đầu cậu càng ngày càng choáng váng, còn có hai lần gục luôn xuống bàn phím máy tính.
Trương Ninh làm việc bên cạnh thấy Kha Viêm như thế liền khuyên nhủ: "Cậu cứ miễn cưỡng chịu đựng thế này cũng không ổn đâu! Xin nghỉ đi!"
Cậu nhìn chương trình đang gõ dở trên máy tính, có chút không cam lòng.
Trương Ninh nhìn chút rồi nói: "Cái này nhanh mà, ngày mai làm tiếp! Tôi có vỉ thuốc đây, cậu uống tạm trước đi.
Giấy xin nghỉ phép viết xong thì đưa một bản cho trưởng phòng, một bản đưa đến bộ phận nhân sự, bọn họ ký tên là có thể đi rồi."
Kha Viêm suy xét tình trạng mỗi lần mình sinh bệnh một chút, hình như đều là trực tiếp ngủ một mạch tận 2 ngày, liền gật đầu.
Cậu đóng máy tính, uống thuốc, sau đó điền hai phần giấy xin nghỉ.
Một tờ đưa cho trưởng phòng, sau khi được cho phép thì mang tờ còn lại đến bộ phận nhân sự.
Bởi vì trưởng phòng đã ký duyệt nên bộ phận nhân sự chỉ cần đăng ký là xong.
Mà người đăng ký đúng lúc là người vào công ty cùng một đợt với Kha Viêm - Lý Tuyết làm ở phòng nhân sự, cô thấy cậu tới thì cực kì cao hứng mà nói chuyện vài câu.
Các nữ đồng sự bên cạnh thì xô xô đẩy đẩy, trên mặt họ là một nụ cười mà Kha Viêm nhìn mãi cũng không hiểu.
Đầu cậu đang rất nhức, cũng không có tâm tình nghĩ nhiều.
"Anh chờ chút!" Lý Tuyết cười, sau đó mang theo tờ giấy nghỉ phép đi tìm giám đốc.
Một lát sau, cô bước ra và nói với Kha Viêm: "Để em đưa anh về!"
Kha Viêm sửng sốt: "Không cần, tự tôi gọi taxi là được."
Lý Tuyết nhìn đồng hồ trên tường: "Em sắp tan tầm rồi, giám đốc kêu em đưa anh về, nếu em không làm, giám đốc sẽ tức giận đấy."
Nghe xong lời này, Kha Viêm nhíu mày nhìn về phía văn phòng.
Quả nhiên thấy giám đốc đứng ở sau tường kính vẫy vẫy tay, ý nói bọn họ mau đi đi.
Kha Viêm vốn đang choáng váng, cũng không định làm người khác khó xử, nên không nói gì.
Lý Tuyết thấy người bên cạnh đồng ý, trong lòng vô cùng cao hứng, liền duỗi tay định dìu cậu.
Kha Viêm né tránh: "Tôi vẫn có thể tự đi, cũng không nghiêm trọng lắm.
Chắc là do vừa uống thuốc trị cảm nên mới có chút buồn ngủ."
Lý Tuyết mím môi, cười gượng: "Được rồi, chúng ta gọi xe trước đi!"
Kha Viêm: "Ừm."
Hai người đi ra ngoài, tầm mắt của Kha Viêm cũng càng ngày càng mơ hồ, cơn buồn ngủ kéo đến.
Lúc lên xe, cột đèn bên đường đã sáng trưng, cậu dựa vào thành ghế nhìn khung cảnh lùi dần ngoài cửa kính, dường như theo ánh đèn vàng lùi về quá khứ.
Dần dần, mí mắt Kha Viêm nặng trĩu, mà ký ức tại nơi sâu thẳm trong đầu lại một lần nữa xuâtd hiện.
Cậu nghĩ tới mọi việc đã xảy ra ở kiếp trước, sau khi Kha Nguyên Thái qua đời...
Thật ra lúc Kha Nguyên Thái mất cũng đã 73 tuổi rồi, tuổi già sức yếu cộng thêm các loại thói quen hại sức khoẻ hồi còn trẻ tạo thành cái chết đột ngột của ông.
Di sản còn chưa kịp chia liền hôn mê bất tỉnh, quá trình từ lúc vào viện đến khi qua đời diễn ra vỏn vẹn 1 tháng.
Trong khoảng thời gian này, những người con của Kha gia đều điên cuồng muốn thâu tóm cổ phần của Kha Nguyên Thái, bởi vì như vậy sẽ được kế thừa công ty dễ dàng hơn.
Truyện chính ở _ ТRUМTRUY EИ.
VИ _
Tất cả mọi người đều có thái độ thù địch với Kha Viêm, kể cả mẹ ruột.
Khi đó Kha Viêm còn khá do dự, cậu cảm thấy mình khả năng cao sẽ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Kết quả, trong lễ tang, luật sư đột nhiên lấy ra một bản di chúc.
Hắn cười, nói đây là bản di chúc được viết hơn 10 năm trước, nói Kha Nguyên Thái từ lúc 50 tuổi liền lập di chúc.
Nếu sau này có xảy ra chuyện gì đó, ông sẽ chỉnh sửa di chúc.
Mà lần sửa đổi cuối cùng là khi Kha Nguyên Thái 60 tuổi, nói cách khác, đây là một bản di thư được viết cách đây 13 năm.
Di chúc này cũng chỉ phân chia tài sản, trừ phần tài sản Tưởng Giai Lưu nên được ra, Kha Viêm được chia phần lớn cổ phần công ty và tiền mặt.
Có thể nói, hai người được hưởng khối tài sản ngang nhau.
Nói cách khác, Tưởng Giai Lưu và Kha Viêm đều có quyền quyết định chủ tịch công ty đời tiếp theo là ai.
Từ nhỏ, Tưởng Giai Lưu yêu thương Kha Hổ nhất, đương nhiên không chút do dự muốn nhường anh ta thượng vị.
Mà Kha Viêm không có khả năng để người từng hại mình lên chức chủ tịch công ty, càng không cần phải nói những năm này hai người luôn như nước với lửa.
Nếu Kha Hổ làm chủ tịch, Kha Viêm có thể bị ghê tởm đến chết.
Cậu chỉ là một trạch nam, không muốn ngồi, cũng không có năng lực ngồi vị trí này.
Nhưng Kha Viêm không sợ chút nào, bởi vì người muốn làm chủ tịch không ít.
Thế nên, một năm nào đó, Kha Khiêm Vũ 27 tuổi đã lọt vào tầm mắt của cậu.
Tên này có thể nói là cực kì tàn nhẫn, sau khi Kha Nguyên Thái qua đời, hắn liền bộc lộ ra dã tâm to lớn.
Đối với Kha Viêm mà nói, Kha Khiêm Vũ là lựa chọn rất tốt.
Hắn và mọi người ở Kha gia không hợp, Kha Long càng chưa từng có ý định cho hắn chút cổ phần nào.
Kha Khiêm Vũ đã phải chịu mọi sự chèn ép từ nhỏ, cho dù Kha Long không ngồi cái vị trí kia, cũng sẽ không bao giờ cho hắn ngồi.
( Cho những ai không nhớ, Kha Khiêm Vũ là con riêng của Kha Long nha)
Kha Long càng không thích đứa con riêng này thượng vị bao nhiêu, Kha Viêm càng cảm thấy hứng thú bấy nhiêu.
Bởi vậy, ở thời điểm Thượng gia tới nhờ vả, cậu khó xử một chút liền đồng ý.
Quá trình tranh đấu rất gay gắt, kĩ năng hack của Kha Viêm đóng vai trò chủ chốt, vững vàng giúp Kha Khiêm Vũ lấy được thắng lợi cuối cùng.
Chuyện này đại khái cũng là bước ngoặt lớn nhất làm mối quan hệ giữa Tưởng Giai Lưu và cậu càng ngày càng tệ.
Kha Viêm đoán rằng đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Tưởng Giai Lưu kiếp trước chẳng hề quan tâm đến mình.
Vì bản thân cậu đã tự tay đá đứa con trai yêu dấu của bà ra khỏi danh sách kế thừa công ty.
Không chỉ có thế, khi Kha Khiêm Vũ làm chủ tịch còn chèn ép 4 người Long, Đằng, Hổ, Dược đến mức bọn họ chỉ có thể ở trong công ty cúi đầu cầu sinh.
Nói cách khác, Kha Viêm chẳng những đá anh ruột ra ngoài, còn nâng đỡ một đứa con riêng lên kế thừa công ty.
Tưởng Giai Lưu sao có thể không tức không hận chứ?
Một cái công ty lớn như vậy liền dâng 2 tay nhường cho một đứa con riêng, hơn nữa còn là một đứa hận Kha gia đến tận xương.
Thế này có khác gì cõng rắn cắn gà nhà đâu?
Từ đó về sau, Tưởng Giai Lưu không bao giờ để ý đến cậu nữa.
Mà Kha Viêm giúp Kha Khiêm Vũ cũng không có kết cục tốt, Thượng Ngải Nhiễm ngu ngốc trượt tay làm vỡ khối ngọc giá trị mấy chục vạn.
Cậu đương nhiên không chịu để yên, yêu cầu Thượng gia đưa ra một lời giải thích, sau đó bọn họ cứ như vậy nháo lên.
Thấy Kha Khiêm Vũ và Thượng gia liên thủ đối phó Kha Viêm, mấy người anh em khác vui mừng khôn xiết, đồng loạt bỏ đá xuống giếng.
Nhưng Kha Viêm cũng không cảm thấy điều này là nguyên nhân chủ chốt làm mình phá sản.
Đoạn thời gian đó cậu giống như bị ma ám vậy, mọi thứ đều xui xẻo.
Đến cuối cùng, Kha Viêm cũng không hiểu tại sao mấy người kia lại hãm hại mình thành công.
Loạng choạng bước xuống xe, Kha Viêm còn đang suy nghĩ chuyện khi đó, với năng lực của cậu, cho dù không có thiên phú kinh doanh, nhưng ở phương diện phòng bị người thì chưa bao giờ kém.
Một trong những lý do lớn nhất khiến Kha Viêm trở nên nghèo túng đó là tất cả khoản đầu tư của cậu đột nhiên sụp đổ, còn nghe theo lời Kha Khiêm Vũ mà lấy hết cổ phần và số tiền còn lại để cứu công ty.
Khi đó, Kha Khiêm Vũ vì chèn ép Kha Viêm, chuyện đê tiện đến mấy cũng làm được.
Lúc hắn đáng thương hề hề tới cầu xin, Kha Viêm liền nghĩ tới Kha Nguyên Thái.
Công ty là tâm huyết cả đời của ông, cậu đương nhiên cũng không thể để nó bị kiện bởi vì vấn đề tài chính.
Thật ra, nhiều năm trước khi Kha Nguyên Thái chết, Kha Viêm đã không còn tiếp xúc với người cha này.
Nhưng cậu không nghĩ tới ông sẽ chia gần 80% tài sản của 5 anh em cho mình.
Số tiền đó đủ để Kha Viêm sống vô ưu vô lự cả đời.
Thời điểm này cậu mới biết được, cha đang...!lo cho mình.
Kha Viêm lại càng không thể mặc kệ công ty.
"Kha Viêm, sao anh lại khóc?" Giọng nói của Lý Tuyết dường như được truyền đến từ một nơi xa xôi.
Thanh âm lạ lẫm này còn lâu mới khiến Kha Viêm chú ý, hiện tại mới nhớ, kiếp trước cậu căn bản không quan tâm đến tiền hay cổ phần.
Kha Viêm chỉ cầu một phần chân tình, cậu tiêu tiền cứu công ty không chỉ vì Kha Nguyên Thái, mà còn bởi vì nhìn thấy được hình bóng của bản thân trên người Kha Khiêm Vũ.
Kha Viêm hồi nhỏ phải chịu sự đả kích tinh thần cực lớn, Kha Khiêm Vũ từ nhỏ đã chịu mọi chèn ép.
Kha Viêm biết hung thủ là một trong số những người anh của mình, cũng biết bọn họ mong mình chết sớm.
Kha Khiêm Vũ biết người ở Kha gia không thích mình, luôn ước gì bản thân chưa từng sinh ra.
Kha Viêm trưởng thành trong cô độc, cậu mong cầu một phần chân tình, để bản thân có mục đích sống.
Kha Khiêm Vũ cũng lớn lên với sự cô đơn, nhưng hắn rất may mắn, một đời kia liền có được chân tình, cũng vì thế mà phản bội tất cả.
Thật tốt a! Trọng sinh thật tốt, kiếp trước cầu mà không được, kiếp này cậu đã có được người nhà, cũng có...!Liễu Nhiên, còn được gặp lại cha, ông vẫn còn sống.
Trọng sinh một đời, Kha Viêm sẽ không bao giờ suy nghĩ đến Tưởng Giai Lưu nữa.
Vì sao mẹ không yêu mình, vì sao không muốn đến thăm mình? Vì sao mẹ biết mình khó khăn rất nhiều mà lại không giúp dù chỉ một chút?
Là bởi vì mình đuổi Kha Hổ từ vị trí chủ tịch xuống sao?
Cho nên...!Một đời kia, người chỉ đứng nhìn con từng bước tập tễnh như đứa trẻ tập đi để sinh tồn, mà không có chút cảm xúc nào sao?
Người chỉ là mẹ của bọn họ sao? Con không thể hiểu được!
Kha Viêm từng nghĩ: Chẳng lẽ người không phải là mẹ của con à?
"Kha Viêm, mật khẩu nhà anh là gì?" Giọng nói vô cùng xa lạ, Kha Viêm cười cười, người này thật khờ, sao mình có thể nói cho người lạ biết mật khẩu nhà cơ chứ?
"Kha Viêm, Kha Viêm! Anh sốt cao quá, em phải đưa anh đến bệnh viện.
Thẻ bảo hiểm y tế của anh ở đâu?"
"Ở nhà."
"Vậy mật khẩu nhà anh là gì?"
"Không nói cho cô." =)))
"......" Đã hoàn toàn mơ hồ.
Kha Viêm dựa vào vách tường, hai mắt híp lại, mồ hôi nhiễm ướt tóc đen.
Vốn lớn lên đẹp, lúc này cậu càng giống cột hormone di động, tản ra mị lực kinh người.
Kha Viêm cười nhẹ, chỉ một tiếng cười này thôi cũng khiến Lý Tuyết đỏ mặt.
"Kha Viêm, em lấy điện thoại của anh gọi cho người nhà anh, hỏi bọn họ về mật khẩu được không?"
Kha Viêm cười to hơn: "Bọn họ sao có thể biết mật khẩu của tôi được?"
Lý Tuyết thấy Kha Viêm đã mơ hồ, đỏ bừng mặt đưa tay lấy điện thoại từ trong túi áo của cậu ra.
Người này lớn lên thật là đẹp mắt a! Ở bữa tiệc chào mừng người mới, cô liền chú ý tới Kha Viêm.
Khí chất của cậu giống băng tuyết vậy, đôi mắt thâm thúy ấy nhìn ai cũng sẽ làm họ đỏ mặt.
Lúc đó Lý Tuyết liền rơi vào lưới tình, đẹp trai như vậy, cho dù chỉ là một tên nghèo, cô vẫn muốn.
( Bạn ơi đừng mơ nữa, bạn còn cái nịt nha)
Ở cùng công ty thì có nhiều cơ hội, Lý Tuyết thường xuyên đến bộ phận mà Kha Viêm làm việc, tất cả mọi người ở công ty đều biết cô thích cậu, cơ mà đương sự lại hoàn toàn không hiểu gì cả.
Lý Tuyết lấy điện thoại, trái tim đập bịch bịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô nắm tay Kha Viêm, chỉ cảm thấy bàn tay kia vừa lớn vừa có lực.
Nghĩ đến điều này, Lý Tuyết cười thầm, sau đó mở khoá điện thoại.
Điện thoại nháy mắt nhảy ra màn hình chính, hình nền là một tấm ảnh chụp 3 đứa trẻ tươi cười rạng rỡ trên cây lê trĩu quả.
Lý Tuyết ngạc nhiên, vui vẻ nhìn bọn nhỏ một lượt, sau đó duỗi tay xoa mặt của 1 trong 3 đứa: "Đây là anh lúc còn nhỏ đúng không? Thật đáng yêu."
Kha Viêm đương nhiên không phản ứng cô, rõ ràng chỉ là cảm mạo, nhưng đã bắt đầu mơ hồ ngủ thiếp đi.
Lý Tuyết nhấn vào lịch sử cuộc gọi, kết quả gần nhất chỉ có cuộc gọi với công ty.
Cô liền tìm trong danh bạ, kết quả cực kì bắt mắt.
Số đứng đầu là - Đồ ngốc.
Bàn tay Lý Tuyết run lên, cả người ngẩn ngơ.
Dựa theo logic bình thường, số điện thoại bị ghi chú là "đồ ngốc" kiểu gì cũng sẽ không thể ở vị trí đầu tiên.
Nhưng nếu đứng đầu thì chứng tỏ Kha Viêm đã ghim dãy số này ở đó.
Điều này cũng cho thấy chủ nhân của dãy số đặc biệt quan trọng với cậu, 2 từ "đồ ngốc" càng thêm ý nghĩa sâu xa.
Thời điểm Lý Tuyết phản ứng lại thì cũng đã ấn gọi rồi.
Sau đó là cuộc đối thoại với Liễu Nhiên, câu nói "Chăm sóc anh ấy không phải trách nhiệm của chị" dường như ám chỉ điều gì đó, tát thẳng vào mặt của cô.
Trước khi Liễu Nhiên tới, Lý Tuyết vẫn luôn bên cạnh Kha Viêm, thỉnh thoảng lại hỏi một câu: "Kha Viêm, mật khẩu nhà anh là gì?"
Nhưng Kha Viêm lại không nói chuyện nữa, dựa vào vách tường ngủ rất sâu.
Trong lòng Lý Tuyết nôn nóng nhưng chẳng làm được gì, hơn 10 phút sau, cửa thang máy mở.
Một thiếu nữ mặc áo sơmi đỏ phối với quần jean ngắn màu lam nhạt bước ra, mái tóc đen dài tự nhiên xoã ra sau đầu.
Đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh, rất nhanh liền nhìn đến chỗ cô và Kha Viêm.
Thật đẹp a! Nhưng mà nhìn tuổi rất nhỏ, còn đeo cặp sách.
Chắc là học sinh nhỉ?
Thiếu nữ chạy tới, sau đó đứng ở trước mặt bọn họ, hơi cúi đầu nhìn xuống 2 người ngồi trước cửa nhà: "Kha Viêm ốm rồi sao?"
Lý tuyết nhanh chóng đứng dậy: "Em là người lúc nãy nghe điện thoại à?"
Liễu Nhiên gật đầu: "Ừm, tôi là người nhà của anh ấy."
Lý Tuyết thở phào, là người nhà, lại còn là học sinh, chắc là em gái rồi.
"Em còn đi học à?"
Liễu Nhiên thuận miệng đáp: "Cấp 3."
Lý Tuyết cười: "Em là em gái của Kha Viêm sao?"
Liễu Nhiên nhíu mày nghĩ nghĩ, nói như vậy hình như cũng đúng nhờ? Thế nên, nàng tùy ý gật đầu.
Lý Tuyết càng thêm nhiệt tình: "Để chị giúp em dìu anh ấy."
Liễu Nhiên xua tay: "Không cần, chị không đỡ nổi đâu."
Lý tuyết cười: "Chị biết chị không đỡ nổi, em đỡ một mình cũng đâu có được, hay là chúng ta cùng nhau đỡ...!đi."
Cô trơ mắt nhìn Liễu Nhiên một tay kéo cả người Kha Viêm, gian nan phun ra chữ cuối cùng.
Người mà Lý Tuyết dùng hết sức bình sinh cũng không kéo nổi, bị một thiếu nữ xách lên nhẹ nhàng như xách gói hạt dưa vậy.
Cô lập tức xấu hổ mà cười cười: "Em thật sự rất khoẻ nha!"
Liễu Nhiên hoài nghi mà nhìn Lý Tuyết, sau đó nói: "Cũng bình thường mà!"
Lý Tuyết: "......" Này cũng không phải trình độ bình thường đâu!
Sau đó, Liễu Nhiên dùng tay còn lại ấn vân tay, mở khoá.
Cửa mở xoạch một cái, nàng liền đỡ Kha Viêm đi vào, Lý tuyết nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo, nhỏ giọng nói: "Để chị giúp em nha!"
Liễu Nhiên không đáp, cũng không quan tâm.
Lý Tuyết vừa tiến vào, mới nhìn qua phòng liền đỏ mặt.
Phòng ở rất đơn giản, mở cửa là có thể nhìn thấy chiếc giường lớn bên cửa sổ, mép giường đặt một chiếc bàn tròn thấp và 2 cái đệm ngồi.
Phòng khách không lớn, nhà ăn sạch sẽ đến mức nhìn là biết chưa dùng bao giờ, trên bàn có 2 hộp cơm.
Lý Tuyết nhìn quanh, phòng của Kha Viêm được dọn dẹp rất sạch sẽ, khác xa mấy đứa con trai bừa bộn kia.
Cô cười mỉm, nói: "Chị sẽ đi nấu chút cháo!"
Lý Tuyết mở ngăn tủ, phát hiện bên trong chẳng có gì cả, ngăn để gia vị cũng trống rỗng.
Cô xấu hổ mà quay đầu lại nhìn Liễu Nhiên, nhìn thấy nàng ném Kha Viêm xuống giường.
Thiếu nữ xoa xoa cổ tay, nhìn nhìn rồi nói: "Thật là, mỗi lần cảm mạo cứ thành như này." Lời nói thân mật thể hiện mối quan hệ không bình thường giữa 2 người.
Sau đó liền thấy nàng cởi giày của Kha Viêm xuống, kéo chăn đắp lên.
Thời tiết gần đây đang nóng dần lên, Liễu Nhiên sắp thi Đại học, đã 2 tháng không qua bên này.
Tuy rằng như thế nhưng nàng vẫn rất quen thuộc.
Liễu Nhiên quen tay đóng cửa sổ, sau đó lấy điều khiển điều hoà trong ngăn tủ đầu giường.
Thoáng chốc, trong phòng xuất hiện một làn gió nhẹ.
Kha Viêm nằm ở trên giường vẫn đang nhíu mày, Liễu Nhiên liền đi qua ngồi xuống bên cạnh.
"Khó chịu à?"
Kha Viêm ủy khuất gật đầu: "Đau đầu."
Liễu Nhiên cúi đầu, đặt trán lên trán của cậu để thử độ ấm.
Mới chạm chút liền thấy nóng, có thể nói nhiệt độ cơ thể Kha Viêm đang rất cao.
Dưới hoàng hôn rực rỡ, 2 người tựa vào nhau thân mật, bóng đen trên mặt đất cũng hoà làm một, Lý Tuyết trực tiếp nhìn đến ngây người.
Liễu Nhiên nói thầm: "Không ổn rồi! Nhiệt độ quá cao, xác thật cần đến bệnh viện."
Đại khái là nghe được giọng của nàng, Kha Viêm chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Liễu Nhiên mặt đối mặt với mình, vài sợi tóc từ 2 bên sườn mặt rủ xuống.
Thấy cậu mở mắt, Liễu Nhiên liền cười: "Người ta nói chỉ có đồ ngốc mới bị ốm."
Tim Kha Viêm đập thình thịch, hơi ấm truyền khắp cơ thể, cậu bật cười: "Người mãi không học được tiếng Anh mới là đồ ngốc."
Liễu Nhiên híp mắt: "Đây là nguyên nhân anh lưu số của em là đồ ngốc à?"
Kha Viêm ngạc nhiên, sau đó gật đầu, vẻ mặt cực kì vô tội.
Liễu Nhiên thấy cậu đang bệnh thì trong lòng mềm xuống, không thèm tranh cãi: "Thôi, tha cho anh lần này." Nói xong, nàng liền đứng dậy.
Kha Viêm lại đột nhiên duỗi tay dùng sức kéo nàng một cái, Liễu Nhiên trong nháy mắt mất đi cân bằng ngã đè lên người cậu.
Cả hai người đều sửng sốt, Lý Tuyết đứng một bên càng thêm ngẩn ngơ.
Kha Viêm nhìn Liễu Nhiên, nàng cũng nghi hoặc nhìn lại.
Cậu liền tiếp tục vô cùng đáng thương mà nói: "Nhiên Nhiên à, để anh ôm một cái được không? Vừa nãy anh gặp ác mộng, thật là đáng sợ." =))
Liễu Nhiên trầm mặc một chút rồi gật đầu: "Chỉ có thể an ủi anh bằng cách này."
Kha Viêm cười cười ừ một tiếng, mơ mơ màng màng nhìn trần nhà, màu trắng như tuyết đầu mùa mang đến cảm giác yếu ớt vô lực.
"Nhiên Nhiên, thật xin lỗi."
Liễu Nhiên liền ngẩng đầu nhìn: "Xin lỗi cái gì?"
Kha Viêm nhắm hai mắt lại, nói: "Xin lỗi vì lần trước đã cãi nhau với em."
Liễu Nhiên cười, bọn họ thường xuyên đấu võ mồm mà, xin lỗi gì chứ?
"Ngày đó em trực tiếp mở cửa quay người bỏ đi, anh sợ em còn tức giận."
Liễu Nhiên: "Em không giận."
Kha Viêm ừ một tiếng, ôm nàng quay người sang một bên, Liễu Nhiên cũng nằm xuống giường, cậu tiếp tục nói: "Lần đầu tiên em đi làm việc, anh vẫn luôn ở nhà đợi em.
Càng chờ anh càng sợ, anh tự đánh vào tay mình, hối hận ngày đó không đã không ngăn em lại."
Liễu Nhiên ngẩn ngơ, dựa vào ngực Kha Viêm, nàng nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cùng với giọng nói khàn khàn của cậu lúc này: "May mắn, em đã bình an trở về."
Chỉ nghe thịch một tiếng, Liễu Nhiên cảm thấy có cái gì đánh trúng trái tim, ngứa đến khó chịu, hốc mắt chua xót.
Nàng nhớ tới lần đó, sau khi đưa Lưu An đến bệnh viện, vừa về đến nhà đã bị Kha Viêm mắng, nói mình về muộn như vậy mà không nói một tiếng.
Liễu Nhiên không phục, còn cùng Kha Viêm tranh cãi, sau đó tức giận quay đi, bỏ mặc cậu đứng ở nơi đó.
Lúc này suy nghĩ lại, thì ra ngày đó Kha Viêm đã lo lắng như vậy sao?
Liễu Nhiên cọ cọ ngực cậu, cảm giác vi diệu trong lòng mới tiêu tán một chút.
Kha Viêm ôm nàng trong chốc lát, đã ngủ say.
Lúc này cậu ngủ rất an ổn, không nói chuyện nữa.
Bây giờ Lý Tuyết mới hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ, Liễu Nhiên cũng ngồi dậy, xuống giường rồi ngồi trên mặt đất phát ngốc.
Lý Tuyết nhìn Kha Viêm lại nhìn Liễu Nhiên, hỏi: "Hai người không phải là người nhà sao?"
Liễu Nhiên nhíu mày, khó hiểu: "Đúng vậy!"
Lý Tuyết: "Hai người vừa..."
Liễu Nhiên: "Vừa cái gì?"
Lý Tuyết nói: "Các người vừa ôm nhau."
Liễu Nhiên suy nghĩ rồi đáp: "Bị anh trai của mình ôm chút thì làm sao?"
Lý Tuyết lắc đầu: "Không đúng không đúng, em căn bản không phải là em gái của anh ấy." Làm gì có cặp anh em ruột nào ôm nhau như thế?
Liễu Nhiên không muốn cùng Lý Tuyết nói lời vô nghĩa, chỉ ra cửa: "Hôm nay cảm ơn chị đã đưa Kha Viêm về nhà, phần còn lại để tôi lo là được, mời chị đi về!"
Lý Tuyết ha một tiếng, kiên trì nói: "Người là do chị đưa về."
Liễu Nhiên cạn lời: "Vậy thì sao?"
Lý tuyết: "......" Đúng rồi! Vậy thì sao chứ?
Cô giãy giụa một hồi lâu mới nói: "Em sẽ không biết chăm sóc người khác đâu! Em còn nhỏ như vậy, việc này vẫn là để chị làm đi."
Liễu Nhiên vừa cười vừa nói: "Số lần tôi chăm sóc ảnh lúc bị bệnh không dưới 5 lần, chị cứ yên tâm, không chết được.
Ngày mai sẽ đưa người khoẻ mạnh trở về vì công ty bán mạng!"
Lý Tuyết thấy đã nói nên mức này, lại nghĩ đến Kha Viêm vừa ôm vừa an ủi cô bé kia, trong lòng cô rất khó chịu, mắt đỏ hoe quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Liễu Nhiên và Kha Viêm, nàng dùng điện thoại order một phần cháo, lại ngồi xuống giường.
"Kha Viêm, lát nữa phải ăn cơm, hiện tại có muốn đi tắm rửa cho hạ nhiệt độ không?"
Kha Viêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoay người thấy Liễu Nhiên ngồi bên cạnh mình, cậu vừa cười vừa nói: "Không cần, anh rất buồn ngủ."
Liễu Nhiên thở dài, nói: "Được, vậy anh ngủ đi!"
"Một mình ngủ không ngon." Kha Viêm vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Em nằm xuống với anh được không?"
Liễu Nhiên đương nhiên không thể từ chối, gật đầu xuống.
Kha Viêm nhắm mắt, hiển nhiên đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, miệng lại nói: "Nhiên Nhiên, nếu về sau chúng ta cãi nhau, em có thể đừng giận anh không?"
Liễu Nhiên lập tức cáu: "Yêu cầu này thật quá đáng nha! Dựa vào cái gì lúc cãi nhau em không được tức giận?"
Kha Viêm liền cười, mắt nhắm nhưng tay lại chuẩn xác tìm thấy vị trí của Liễu Nhiên, xoa đầu nàng rồi nói: "Em nói đúng, em có thể giận.
Vậy em giận xong thì để ý đến anh được không? Lần trước em rời đi chỗ này, suốt 2 tháng không gọi điện cho anh."
Liễu Nhiên lập tức chột dạ: "Em chuẩn bị thi Đại học, hơn nữa anh cũng không gọi cho em."
Kha Viêm mơ hồ định nói "anh không dám" rồi lại sửa miệng ừ một tiếng, ngủ.
Liễu Nhiên cũng mặc kệ luôn, kéo chăn lên, quay người ôm gối ngủ.
***
Thời điểm Kha Viêm lại mở mắt ra, xung quanh đen nhánh, đập vào mắt chính là Liễu Nhiên vô tư ngủ bên cạnh mình.
Cậu ngồi dậy, nhìn thời gian, đồng hồ chỉ đúng 1 giờ sáng.
Trên bàn để một tờ giấy, bên trên viết rằng có cháo hải sản.
Kha Viêm vào phòng bếp đặt bát cháo vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó đi đến mép giường nhỏ giọng hỏi Liễu Nhiên: "Nhiên Nhiên, ăn cháo không?"
Liễu Nhiên lầm bầm một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.
Kha Viêm: "......!Dậy ăn chút đi!"
Liễu Nhiên gạt tay cậu ra, nói: "Không ăn."
Kha Viêm nhíu mày: "Vừa nãy em ăn tối chưa?"
Liễu Nhiên vẫn mơ mơ hồ hồ mà đáp: "Không ăn."
Kha Viêm: "Em chắc chứ?"
Liễu Nhiên không thèm để ý đến Kha Viêm nữa, cậu bất đắc dĩ mà đứng dậy nói: "Vậy anh ăn trước, lát nữa em có muốn ăn cũng không còn đâu."
Liễu Nhiên: "Bệnh tâm thần, tôi còn lâu mới bò dậy ăn vào nửa đêm."
Nói xong, nàng lại chìm vào giấc ngủ.
Kha Viêm: "......"
Kha Viêm liền mặc kệ, ăn uống tắm rửa xong, lại nằm lên giường.
Cậu nhìn Liễu Nhiên, chậm rãi lộ ra một nụ cười dịu dàng, duỗi tay chọc chọc má của nàng, bất đắc dĩ nói: "Vậy mà thật sự dám ngủ cơ đấy."
"Về sau ở bên ngoài đừng ngủ như vậy..."
Đêm khuya, trong căn phòng đơn ở chung cư, thanh âm của Kha Viêm ôn nhu tựa như gió xuân lướt qua mặt..