-
Phần 11 END
13,
Tháng này tôi không gửi tiền cho bố mẹ, không trả lời điện thoại của Vương Gia Đống.
Ngày thứ năm, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, nói Vương Gia Đống đã xảy ra chuyện.
Ngày hôm nay giống như cấp ba năm đó, tôi đã chờ đợi rất lâu.
Vương Gia Đống đú đởn theo một đám người đánh bài, thắng ít thua nhiều. Trước kia mỗi tháng tôi đều cho nó tiền tiêu xài, hơn nữa nó còn vay trên các app tín dụng, miễn cưỡng có thể xoay sở bù lại thiếu hụt.
Tháng này tôi chưa cho nó tiền, mấy app cho vay cũng khoá tài khoản nó luôn rồi.
Nợ nần tiền cờ bạc, nó bị những con bạc khác đánh gãy xương một cánh tay.
Bà ấy khóc lóc :"Thứ s ú c s i n h, nó chính là thứ súc sinh! Nó ép bố con phải sang tên căn nhà cho nó, bố con không đồng ý thằng khốn đó liền đánh gãy chân ông ấy."
Bố tôi nhập viện, trên mặt trên cánh toàn là vết bầm tím bị Vương Gia Đống "ân cần thăm hỏi".
Nhìn một màn này, trong lòng tôi không dấy lên chút dao động nào, Hoắc Hi bị ông ta phế bỏ một cánh tay, vậy bây giờ dùng một chân để bồi trả, coi như huề nhau.
Chì là phần bà nội Hoắc tôi vẫn chưa tính toán rõ ràng đấy.
Đưa bố tôi từ viện trở về nhà, tôi giả vần khẩn trương đi vào phòng của tôi, không có gì bất ngờ cả, cái túi tôi để lại trước khi đi công tác quản nhiên rỗng tuếch.
Tôi cười thoải mái, Vương Gia Đống mày xong đời rồi!
Bởi vì trong cái túi này tôi để năm mươi vạn tiền mặt.
Bây giờ thằng nhãi ấy hốt hết năm mươi vạn, đủ để bóc lịch nhà đá mươi năm rồi.
Tôi là người mang thù mà.
Bà nội Hoắc mất đi một mạng, hãy để Vương Gia Đống đền lại bằng mười năm tù.
Thu lại nụ cười, tôi giả vờ bối rối hỏi mẹ tôi bà ấy có vào phòng tôi hay không.
Bà ấy do dự chần chừ cả buổi mới nói :"Vương Gia Đống có vào . . . "
Sau đó, tôi gọi điện cho cảnh sát ngay trước mặt hai người bọn họ.
Tôi nói :"Bố mẹ này, cái túi đó chứa năm mươi vạn tệ tiền của công ty, tiền bị mất mà không tìm cách lấy lại được là ăn cơm tù đấy. Vương Gia Đống là em trai con, nếu công ty nói con lấy số tiền ấy, con không thể nào nói được gì, vậy đành báo cảnh sát thôi."
Trên đường đến đồn cảnh sát, bố mẹ tôi lặng im.
Khi cảnh sát ghi chép lại lời khai, họ hỏi có nhân chứng nào không.
Tôi khẽ nhìn mẹ tôi :"Không có, tôi không có mặt ở nhà. Mẹ tôi có thấy nó vào phòng tôi, nhưng không thấy nó cầm cái gì đi ra cả."
Vương Gia Đống đã hoàn toàn mất liên lạc và cảnh sát đang truy tìm vị trí của nó.
Mẹ tôi siết chặt hai tay, khóc lớn: "Mẹ nhìn thấy rồi! Mẹ nhìn thấy rồi! Trong cái túi đó toàn tiền! Điềm Điềm đã khóa cửa khi cô ấy rời đi, Vương Gia Đống dẫn người đến cạy cửa. Mẹ đi lên cản nó lại, nó đã đẩy mẹ ra."
Mẹ tôi lúc đầu không nói thật với tôi, bà chỉ nói rằng nhìn thấy Vương Gia Đông vào phòng tôi.
Nhưng tôi thấy rõ ràng trong CCTV bà ấy đang tranh cãi lôi lôi kéo kéo với Vương Gia Đống, cầu xin nó đừng đem tiền đi.
Bà cay đắng van xin đứa con trai duy nhất: “Mày như thế là gi-t ch-t chị mày đấy!"
Vương Gia Đống phồng mang trợn mắt nói :"Tôi mới là con của bà! Tiền này cô ta có năng lực trả nợ hết, yên tâm, chờ tôi sau này giàu lên nhất định sẽ tiếp tục cho ông bà cuộc sống sung sướng."
Trên đường đến đồn cảnh sát, tinh thần bà ấy hoảng loạn. Tôi miên man nghĩ, không biết khi đến nơi bà ấy có nói sự thật ra hay không.
Mẹ tôi kể lại câu chuyện kỹ càng, lần lượt bao gồm những người nào thường xuyên qua lại với Vương Gia Đống.
Cảnh sát hỏi bố tôi :"Việc Vương Gia Đống dùng bao lực để cướp bóc từ ông đã cấu thành nhành vi phạm tôi, mà đương nhiên ông là cha ruột hắn ta. Nếu ông không muốn thưa kiện, cũng có thể có lựa chọn khác."
Cha tôi run rẩy đôi môi, ông muốn hút thuốc nhưng tay run làm cách nào cũng không châm lửa được.
Ông nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng nói :"Tôi kháng án! Đồng chí cảnh sát, tôi muốn khỏi kiện nó!"
Sống lưng của hai người bọn họ như đổ sập xuống, tình thần cũng rơi xuống đáy.
Tôi ngồi trên ghế, không chút gợn sóng.
Đứa con quý giá họ nâng niu như châu ngọc, cuối cùng vẫn chính là đôi tay họ tống nó vào lao ngục, trên đời này có lẽ không còn gì bi thảm hơn việc này đúng không?
Bà nội Hoắc, bà ở trên trời có nhìn thấy không?
Con không phải là Vương Tiểu Điềm cam chịu số phận mình, ngay từ lúc bắt đầu, đã không phải!
Ngày Vương Gia Đống bị kết án, nó tại giữa toà gào thét :"Vương Tiểu Điềm, là mày hại tao! Tại sao mày cho tao tiền, tại sao mày quay về tìm chúng tao làm chi! Bố mẹ! Tôi mới là đứa con trai độc nhất của hai người! Tôi mới là đứa cháu độc đinh của nhà họ Vương, không có tôi thì cũng chẳng ai thăm viếng mồ mả, ma chay cho hai người!"
Khi phiên toà kết thúc, khi nó bị áp giải đi ngang qua tôi, tôi cười thì thầm với nó :" Vương Gia Đống, mày phải hiểu rằng tao không làm gì mày, tự mình hại chính mình thôi!"
"Bốn năm trước mày cướp của bà nội Hoắc thì nên bóc lịch lâu rồi!"
"Là tao cho phép mày sống nhởn nhơ trốn khỏi pháp luật, sống thêm bốn năm!"
"Mày còn nên cảm ơn tao mới phải. Trước khi vào tù tao đã cho mày sống một cuộc sống mà mày không xứng đáng! Tao tin rằng mấy tháng ngắn ngủi sống như thiên đàng sẽ trở thành khát vọng nhớ thương của mày nhất trong mười năm tới. Ở trong song sắt lanh lẽo, mày sẽ nghĩ đến những ô cửa sáng choang trong suốt nối liền từ trần nhà đến sàn, mỗi khi mày lạnh lẽo ẩm ướt, mày sẽ nhớ tới ổ chăn ấm ấp trong ngôi nhà mày vĩnh viễn không bao giờ được đặt chân đến nữa!"
"Đây đều là những thứ mày gieo gió gặt bão!"
Lúc tôi nói những lời này không cần phải né tránh bố mẹ tôi, vì tôi không chỉ nói những lời này cho Vương Gia Đống nghe mà con cho chính họ nghe.
Hơn hai mươi năm sống tạm trong gia đình ngột ngạt bí bách này.
Bốn năm trước, rốt cuộc tôi cũng chạy trốn khỏi cái nhà này, tôi đã sống tốt hơn so với 99% các bạn cùng lứa tuổi. Dù là thế, tôi vẫn quay về tìm họ không vì gì khác, chính là vì chờ đợi ngày hôm nay.
Làm sai chính là làm sai!
Nếu đã sai thì nên trả giá cho cái sai đó!
Sai lầm của Vương Gia Đống là một tay bọn họ tạo ra, thì cũng nên do chính họ ra tay với nó.
Cha mẹ tôi cuối cùng không nói một lời nào với Vương Gia Đông, chỉ nhìn anh ta bị áp giải đi, rồi cùng tôi bước ra khỏi tòa án.
Ông ấy ngập ngừng hồi lâu, hai chân khập khiễng, dường như đã hạ quyết tâm thật lớn nói với tôi :"Tiểu Điềm à, xin lỗi con, trước kia là bố mẹ có lỗi với con. Con hận chúng ta không sai, là cái gia đình này nợ con. Ngày mai, bố với mẹ con sẽ quay về quê."
Tôi không mở lời níu giữ bọn họ.
Nhưng sao khi họ quay lưng bước đi, nước mắt tôi lại tuôn rơi. Vì sao? Tôi rất kiên cường cơ mà!
Nhiều năm như thế, tôi đang chờ đợi cái gì?
Báo thù? Nhìn nhận? Xin lỗi?
À, chỉ là buồn bã giăng khắp lối.
Tại sao số mệnh tôi lại phải do người khác quyết định?
Giờ tôi đã có thể gạt bỏ quá khứ, dững cảm tiến bước về phía trước.
Tôi lao sang bên hướng khác, chặn lại một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang.
Tôi vừa khóc vừa mắng anh :"Hoắc Hi! Anh ở thành phố B bên cạnh em nhiều năm như vậy, tới bây giờ vận không dám xuất hiện, có phải phải đồ ngốc không vậy, ngu ngốc!"
Sau khi Vương Gia Đống và bố mẹ chuyển đến, tôi đã lắp camera ở cửa.
Sau đó, tôi tình cờ phát hiện ra,nhà phía đối diện có người dọn đến rồi.
Mỗi lần Vương Gia Đống mang đám bạn hồ bằng cẩu hữu về nhà ăn uống thả cửa, hàng xóm đối diện đều yên lặng dõi theo.
Là Hoắc Hi! Anh ấy sợ bố mẹ tôi và Vương Gia Đống một lần nữa sẽ làm hại tôi.
Hoắc Hi tháo khẩu trang, nói với tôi :"Bé Điềm, em đã trưởng thành, cũng có căng lực tự bảo vệ mình rồi."
Tôi ôm chặt anh khóc :"Anh mà còn dám bỏ em đi nữa, em đánh gãy chân anh!"
Anh thở dài, cũng ôm lấy tôi.
- - -
Lời cuối truyện:
Tôi đã viết câu chuyện đời tôi thành tiểu thuyết và trả lời câu hỏi của nhiều bạn đọc, Tại sao phải học tập? Bởi vì khi chúng ta muốn nhìn ra thế giới bên ngoài, nhìn thấy được nhiều khả năng hơn, có nhiều sự lựa chọn hơn.
Sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ phải làm sao bây giờ? Phải nỗ lực, phải thật uu tú, phải trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, so với con trai càng phải kiên cường hơn nữa, phải sống thật tốt, phải toả sáng. Tiến về phía trước đối mặt sóng gió, dù mưa bão qua đi nếu không có cầu vồng cũng sẽ có ánh mặt trời.
Người nỗ lực chăm chỉ thì vận may sẽ không quá kém, đầu tiên chính là bản thân bạn, sau đó mới là những người khác như con gái, mẹ, vợ những người khác. Hãy luôn nhìn nhận điểm này rõ ràng, đừng để cuộc sống trôi qua mài dũa đi sự sắc sảo của bạn.