-
Phần 10
11.
Phát biểu kết thúc, bố mẹ tôi và Vương Gia Đống không còn cách nào khác ngoài việc lên sân khấu cùng chụp ảnh chung với tôi bất chấp cái nhìn phẫn nộ của mọi người, trong mắt bố tôi có chút bối rối khi nhìn sang tôi cùng Vương Gia Đống, khi bị đèn pha chiếu vào lúc nãy, lưng của ông ta cũng không thể đứng thẳng lên được.
Mẹ tôi run rẩy liên hồi, tai nghe thấy mẹ thì thầm :"Tiểu Điềm, sao con lại dám nói những thứ này, có người phụ nữ nào to gan như con không.”
Vương Gia Đống căn bản lại không có gì bất mãn, vui vui vẻ vẻ ưỡng ngực chụp ảnh, y như kẻ cướp tiền mà tôi nhắc đến không phải là nó vậy, nó đã nếm qua sự tàn nhẫn của xã hội, trong mắt giờ đây quả nhiên chỉ có tiền tiền tiền. Tương tự, trong mắt nó giờ đây tôi chính là "cây rụng tiền", miếng ngon béo bở của nó.
Chụp xong ảnh, các phóng viên theo lịch trình tuôn lên ào ào phỏng vấn người nhà tôi, hỏi ông ta :
"Ông Vương, ông có thực sự ngược đãi con gái mình là cô Tiểu Điềm không? Có phải gia đình ông xảy ra tình trạng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng không?"
Mặt bố tôi tái lét, vẫn cố gắng nhịn xuống, xua tay nói :
"Không có không có, khi còn bé tôi còn mua cho nó một chiếc xe tập đi và con búp bê gấu trúc nhỏ. Lúc nó lên ba tuổi thèm ăn chuối, tôi còn phải bỏ một đống tiền mua cho nó đấy. Trọng nam khinh nữ chỉ là lời nói khoa trương, thân là chị thì nên nhường nhịn em trai."
Vương Gia Đông lập tức khéo đưa đẩy nói: "Ôi, khi còn bé tôi đã ngu dốt không hiểu chuyện, gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức, khiến chị gái tôi phải chịu khổ, sau này tôi sẽ báo đáp chị thật tốt, chị tôi ưu tú như thế, tôi nên học tập ở chị nhiều hơn. Bố mẹ tôi quan niệm lạc hậu lỗi thời, lẽ ra phải sớm thay đổi rồi. Thời đại nào phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời, chị tôi là người thành công, chị mới là người làm rạng rỡ tổ tông.”
“Nhất là bố tôi, ông ta quả thật đối xử với chị tệ bạc. Khi còn bé chỉ có một quả trứng gà mà thôi, không nên để tôi ăn. Chị tôi muốn học cấp ba, ông ấy còn ngăn cản, nhất quyết ép buộc chị tôi đi ra ngoài làm thuê làm mướn. Chỉ có mình tôi ra mặt thuyết phục ông ấy, nói chị tôi thông minh như thế nhất định tiền đồ tươi sáng, phải để chị tôi học cho tốt. Tôi tình nguyện bản thân không đi học, cũng phải để chị tôi được cắp sách đến trường, không thể bỏ lỡ học tập.”
"Còn mẹ tôi, bà ít học, không có học thức. Nhưng mà mẹ tôi cũng là phụ nữ, chả hiểu sao lại không biết thông cảm chị tôi không dễ dàng. Mẹ tôi tầm nhìn thiển cận, để tôi trở về nhất định sẽ cải biến lại tư tưởng của bà ấy."
Lần đâu tiên tôi cảm nhận sâu sắc nhân phẩm, tôn nghiêm, tình thân của một số người khi đứng trước hai chữ tiền tài đều không đáng một đồng.
Nó giống như sợ tôi không hài lòng, về sau không thể trông cậy vào tôi để bòn rút tiền, hăng hái nói xong một lèo rồi lại nhỏ tiếng trách móc bố mẹ tôi những chuyện không hay trong quá khứ.
Tôi thấy ông ta chằm chằm nhìn vào Vương Gia Đống, giống như không nhận ra nổi đứa trai của mình từ trước đến giờ, ngay cả giận dữ nó cũng yếu hẳn đi một phần.
Từ đầu đến cuối mẹ tôi luôn cúi thấp đầu, không nói một lời, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất.
Tôi kịp thời ngắt lời Vương Gia Đống, từ từ nói :"Được rồi đừng nói nữa, đều là chuyện quá khứ mà, nguyên cả buổi sáng mệt mỏi rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé. Không phải em hôm trước đăng lên vòng bạn bè muốn ăn nhà hàng kiểu Nhật đó sao, chị đặt bàn xong rồi."
Vương Gia Đống hí hửng mừng rỡ, ánh mắt lập loè hỏi tôi :"Chị sao bây giờ có nhiều tiền thế, nhà hàng Nhật kia chúng ta bốn người ăn dễ tốn đến hai ba nghìn tệ lận đấy."
Bạn cùng phòng đã diễn tập trước đó với tôi đứng bên cạnh lựa thời điểm thích hợp xen lời :"Hai ba nghìn thì tính là cái gì, chút con con tiền ấy đối với tiểu Điềm chỉ là cái móng tay, năm hai ĐH cô ấy đã viết phần mềm, đến năm ba thì đi theo giáo sư nghiên cứu khoa học, ở thành phố B này mua được mấy căn nhà đấy nha, các người đúng là chả xứng đứng chung chỗ với cô ấy!"
Vương Gia Đống nghe được những lời này, mặt mày loé sáng y như sói đói :"Chị, chị ấy nói thật không? Đúng thật là lúc trước em không hiểu chuyện, c m n em không phải người mà, chị đừng so đo với em nhé, về sau ai dám ức hiếp chị, em là người đầu tiên không đồng ý!"
"Bố đừng để ý đến bài phát biểu vừa rồi của con trên sân khấu. Nhà trường vì muốn tạo ra hình tượng một học sinh nghèo vượt khó, nên con mới thổi phồng lên một tí, làm như vậy sau này công việc của con thuận lợi hơn, kiếm được nhiều tiền hơn cho hai người dưỡng già, còn có tiền cho Gia Đống cưới vợ. Trải qua sự tình với Hoắc Hi, con đã hiểu ra, người nhà dù có ra sao cũng đều quan trọng nhất!"
Tôi không để ý Vương Gia Đống, quay đầu giả vờ giải thích với bố tôi, biết rõ ông ta thích sĩ diện hảo, giận thì giận nhưng nghe tới mấy căn hộ kia, chắc chắc ông ta sẽ không có khả năng bỏ qua.
"Biết rõ là tốt rồi!"
Giống hệt tôi dự đoán, ông ta có không cam lòng, có tức giận thì cũng ráng nhịn xuống.
Đồng thời, tôi nhìn ra ông ta không hiểu rõ về tôi.
Thật ra tôi cũng không quan tâm xem ông ta phản ứng như thế nào, vì bất kể ông ta có thái độ gì tôi cũng có thể ứng phó, mục đích hôm nay của tôi đã đạt được.
Lần đầu tiên trong lòng ông ta sinh ra bất mãn nho nhỏ đối với thằng quý tử.
Trước hôm nay, khi ông ta biết tôi có bao nhiêu căn hộ, nhất định bắt tôi sang tên giấy tờ cho Vương Gia Đông, nhưng bây giờ, ông ta chọn cách im lặng.
Thế là đủ.
Sau này, tôi sẽ cho ông ta nhìn cho thật kỹ, ba chữ Vương Gia Đống kia nực cười đến chừng nào.
Kết thúc phỏng vấn, tôi dẫn họ đi ăn nhà hàng Nhật sang chảnh, mua quần áo, dẫn bọn họ tới căn hộ tôi đã mua, hết thảy, đều an bài cho bọn họ thứ tốt nhất.
Không cần trả giá, không cần nỗ lực, chỉ cần hưởng thụ là được.
Tôi muốn từ từ "luộc ếch”, để bọn họ chậm rãi thích nghi với cuộc sống xa hoa ảo mộng này.
Sau đó, những thứ tôi đã ban cho họ, toàn bộ lấy lại !
12.
Choáng ngợp trong nhung lụa vàng son, là thứ dễ dàng làm người ta đánh mất bản thân nhanh nhất.
Ngày đầu tiên dọn tới sống trong nhà, Vương Gia Đống trực tiếp thoải mái, chụp ảnh 360 độ up lên vòng bạn bè.
Bạn bè nó bình luận: Cũng chẳng phải nhà của fen, kích động cái gì thế fen ơi.
Nó đáp lại: Khứa này thì biết cái gì, nhà của chị tao thì cũng là nhà của tao.
Trong vòng vài ngày trôi qua, Vương Gia Đống nhanh chóng từ chức công việc bưu tá, nó nói công việc hiện tại đã không còn xứng với địa vị bản thân nó nữa. Sau đó, không có tiền thì nó đòi hỏi tôi, mà tôi cũng chưa bao giờ tỏ vẻ keo kiệt, nó muốn bao nhiêu tiền tôi liền móc ra đưa nó bấy nhiêu.
Cuộc sống như vậy, nếu như không phải tôi tỉ mỉ lê kế hoạch cho sắp xếp cho bọn họ, thì cuộc sống thực sự tốt đẹp mỹ mãn biết bao nhiêu! Đáng tiếc, bọn họ không xứng! Khi thời khắc này bọn họ nhận được nó, thì cũng bị tôi đánh dấu rồi đấy.
Sắp xếp hoàn hảo mọi thứ xong, tôi không muốn diễn kịch lá mặt lá trái với bọn họ, vì vậy mỗi ngày đi sớm về trễ.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng dự tính của tôi, Vương Gia Đống xin tiền tôi càng ngày càng thường xuyên hơn, vì vậy tôi giả vờ khó chịu và nói với nó: “Tiền sau này chị để ở chỗ bố mẹ đó, em muốn bao nhiêu thì kêu họ đưa cho."
Vương Gia Đống mừng xoắn xuýt, cảm thấy việc xin tiền bố mẹ chỉ là chuyện búng tay tích tắc.
Mối quan hệ giữa người với người phàm là đã có rạn nứt, dù sau này có hàn gắn thì cũng chỉ là mối quan hệ gắn liền với đồng tiền mà thôi.
Trong bài phát biểu hôm lễ tốt nghiệp, để tỏ lòng trung thành với tôi, Vương Gia Đống chủ động cắt đứt quan hệ với bố mẹ.
Sau khi trải qua cuộc sống như trải hảm dát vàng, số tiền tôi cho Vương Gia Đống tăng lên mỗi lúc mỗi nhiều hơn, nó nhận tiền từ phía bố mẹ ngàng càng ít lại, vết nứt trong mối quan hệ này cũng bị nó xé tan càng lúc càng lớn.
"Các người có tư cách gì quản tôi? Tôi ăn của chị tôi, ở cũng ở của chị tôi, các người cũng xứng can thiệp vào cuộc sống của tôi sao?"
"Nếu không phải do hai người lúc trước ép bức chị ra đi, bốn năm trôi qua tôi có lê lết khổ sở vậy không? Nói không chừng tôi đang ở trong nhà cao cửa rộng, sống cuộc sống như bây giờ!"
"Ông bà cứ cằn nhằn mãi thế không để tôi yên thân, có tin tôi bảo chị tôi đuổi hai người ra đường không? Ông bà không nhớ tới ngày đó ông bà đối xử với chị tôi như thế nào à? Nếu không phải tình chị em tôi tốt đẹp gắn bó, thì hai người có thể sống ở đây à? Ông bô bà bô phải hiểu, là ông bà thơm lây từ tôi!"
Thời gian dần trôi, những lời từ miệng Vương Gia Đống nói ra ngày càng nhiều, càng quá đáng hơn.
Những lời này như con dao găm, một nhát lại một nhát đ â m xuyên trái tim bố tôi, ông ta nuôi nấng thằng quý tử này cưng như trứng mỏng bấy lâu, lúc trước nếu không phải vì thằng nhãi này, ông ta không đến mức đem tôi bán đi!
Nhưng bây giờ ông ta đổi lại được cái gì?
Là tức giận, tình cảm dù ấm đến đâu cũng sẽ dần nguội lạnh.
Hơn nữa tiền tài làm chất xúc tác đẩy nhanh mẫu thuẫn, Vương Gia Đống lẽo đẽo bám riết bọn họ đòi hỏi tiền số lần càng ngày càng nhiều, giữa bọn họ mẫu thuẫn rốt cuộc cũng dâng cao.
Rốt cuộc có một ngày, Vương Gia Đống động tay động chân với bố mẹ. Hiện tại nó xài tiền tiêu hoang như nước, thậm chí còn có cả bạn gái. Nó vay mượn đủ loại app cho vay, đã đến ngày trả nợ,nó còn đòi tiền từ tôi, tôi giả vờ như không nghe thấy.
Tôi bình tĩnh nhìn camera quan sát, nó chó cùng rứt giậu y hệt côn đồ, đẩy bố tôi ngã nhào xuống đất giựt lấy điện thoại của ông ấy.
"Này lão già chết tiệt! Còn giấu tiền đúng không? Chị tôi nói tháng đã đưa cho ông hai vạn, tôi chỉ xin ông có một vạn rưỡi, ông liền keo kiệt không nỡ đưa cho tôi."
Vương Gia Đống giành giật điện thoại cả giận nói :"Mật mã điện thoại mà cũng thay đổi, ông già ông có ý đề phòng tôi đúng không?"
Mẹ đỡ bố tôi dậy :"Còn lại năm ngàn tệ để dành bố mẹ ăn uống, không thể đưa cho con hết."
"Chị tôi đúng thật là, để hai ông bà già các người sống sung sướng quen rồi." Nó vươn tay tát mẹ tôi, hừ hừ nói :"Nói cho hai ông bà biết, sau này chị tôi có cho hai ông bà bao nhiêu tiền, một xu cũng không được giấu. Tương lai hai ông bà già rồi, chị ta lập gia đình, còn không phải tôi đây hiếu hỉ phụng dưỡng sao? Bây giờ dám giấu tiền, tương lai cho hai ông bà ra đường mà ngủ nhé."
Mẹ tôi bị nó đánh ngã xuống ghế sô pha, "Đều nói nuôi con trai để hưởng tuổi già, chúng ta vất vả cả đời, vì sao lại nuôi lớn một đứa con trai như vậy? Đây là con trai báo đáp hay sao? Đến cuối cùng là sai ở đâu?"
Bà ấy nghĩ mãi không tìm được đáp án, cũng như tôi khi ấy hỏi bà cuộc sống sẽ tốt đẹp sau khi lớn lên ư? Có thật sẽ tốt hơn khi kết hôn? Bà ấy nói có, nhưng đến chính bà ấy cũng không thể tự mình hiểu được.
Tôi thật sự cũng không trách bà ấy.
Cuối cùng ông ấy cũng chọn cách thoả hiệp, nói mật mã điện thoại cho Vương Gia Đống, nó chuyển đi năm ngàn cuối cùng.
Vương Gia Đống đá đá chân nói :"Nhà này đứng tên của chị ta, tương lại ả đó lập gia đình, nó lại thuộc về gia đình chồng ả đấy, Vương gia chúng ta đến lúc đó cái gì cũng chả có mà húp. Tôi khuyên ông bà nên mau mau góp lời thổi gió bên tai chị ta, đem căn nhà này sang tên chủ sở hữu qua cho tôi. Tiểu Thiến mang thai rồi, em ấy nói nếu không có nhà ở thì em ấy bỏ cái thai trong bụng. Cô ấy mang thai đứa cháu đích tôn nhà họ Vương, kế thừa hương hoả Vương gia chúng ta đấy."
Lấy được tiền rồi nó vênh mặt lên dương dương đắc ý, chỉ tay năm ngón chờ đợi bố mẹ tôi thoả hiệp.
Độc đinh nhà họ Vương, hương hoả nhà họ Vương, hy vọng phụng dưỡng tuổi già, tất cả đều là điểm yếu của bố mẹ tôi trước đây, cũng là họ từ nhỏ tới lớn đều dựa theo nó mà sống.
Tôi nhìn tất cả những điều qua nhìn màn hình CCTV, đợi mọi thứ yên tĩnh lại, tôi mới bước vào nhà với ít đồ ăn nhẹ bữa khuya.
Tất cả bọn họ đều giả vờ như chưa có gì, mẹ tôi bưng lên cho tôi bát súp.
Bố tôi ăn thịt nướng uống rượu.
Vương Gia Đống vui tươi hớn hở nói :"Chị, Tiểu Thiến đang mang thai, ở lại KTX tập thể bất tiện quá, cô ấy có thể đến nhà chúng ta ở hay không?"
Tôi cười híp mắt :"Vậy em nên hỏi bố mẹ ấy chứ, mấy ngày trước chị có nói qua với họ rồi, đinh đem căn nhà này sang tên cho bố mẹ. Hơn nữa, tháng trước chị có tăng thêm phí sinh hoạt cho bố, bố giờ lớn tuổi rồi, cũng phải có tiền trong tay để đi giao thiệp bên ngoài chứ."
Tôi thấy mí mắt ông ta run lên giật giật, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn, mà Vương Gia Đống nhìn chằm chằm vô hai người họ cười cười mà lòng không cười.
Đã qua rồi cái thời hai người họ hết lòng hết dạ vì Vương Gia Đống, bây giờ đã có tâm tư riêng của mình.
Sau khi ăn tối xong, tôi nói vớ bọn họ mình sẽ đi công tác vài ngày :"Bố, thủ tục để sang tên căn nhà này con đã làm xong, chỉ cần đưa bố đi hoàn tất nữa là xong. Mấy ngày nay nếu bố rảnh không làm gì những ngày này vậy bố đi đi nhé."
Tôi lại nói với mẹ :“Mẹ, trong phòng con có đồ quan trọng của công ty, hai ngày tới mẹ đừng quét dọn phòng con nhé”.
Vương Gia Đông nghe vậy liền cười: "Vừa vào cửa đã thấy chị xách một cái túi lớn, có thứ gì tốt à chị, sao chị lại khẩn trương như vậy."
Tôi chỉ nói: “Đừng có đoán mò”.
Tôi sắp xếp xong mọi thứ ở nhà liền đi công tác, nhưng thực ra tôi không bước ra khỏi thành phố, vì tôi muốn mở to mắt ra nhìn những thứ sẽ xảy ra kế tiếp ở khoảng cách gần.