Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Editor: Vy Vy 1505
Trên thực tế, sớm tại bốn năm trước, lúc Thát Đát Khả Hãn còn chưa thượng vị, hiệp nghị kia đã bị đánh rơi.
Sau đó hắn phái người tìm kiếm hai lần, một lần là lúc mới vừa đánh rơi, mà lần thứ hai là lúc Hoàng hậu sai người đòi hiệp nghị.
Không thể không nói, lúc trước điều kiện hắn đòi Hoàng hậu rất mê người, Khả Hãn thực tâm động, lại sai người ở nơi đánh rơi lục từng ngọn cây cọng cỏ mấy lần.
Thực đáng tiếc, hai lần tìm, kết quả không được gì cả.
Lúc trước, Hoàng hậu không đáp ứng điều kiện kia, việc này không giải quyết được gì. Hiện tại không biết vì sao bà ta lại đòi nữa.
Khả Hãn thực nhạy bén, lần trước Hoàng hậu gửi thư tuy giọng điệu là thử, nhưng hắn vẫn phát hiện manh mối. Quả nhiên, lần này đối phương đáp ứng điều kiện.
Thời khắc mấu chốt trước khi khai chiến, một khối thịt mỡ to như vậy đưa đến bên miệng mà nuốt không được, hắn đấm ngực dậm chân, oán hận nói: “Đều do Sở Lập Tung đáng chết, nếu không phải lão thất phu này, làm sao bản Hãn có thể đánh rơi hiệp nghị chứ?”
Năm đó Tùng Bảo dịch, Khả Hãn vẫn là đại vương tử, hắn muốn tranh thủ chiến công để kế thừa hãn vị, đương nhiên mọi việc phải tự làm. Suất binh ngăn chặn viện quân của Sở Lập Tung chính là hắn tự thân ra trận.
Đây là một khối xương cứng, thành công phục kích viện quân, hai bên lập tức triển khai giao chiến kịch liệt.
Sở Lập Tung dũng mãnh, lại nhớ thương Tùng Bảo đang chờ đợi cứu viện, dưới cơn nóng giận, ngay cả đội quân Thát Đát binh lực gấp đôi cũng đàn áp không được, chỉ phải thay đổi sách lược, vây khốn đối phương.
Hai bên chiến đấu kịch liệt hai ngày một đêm, Sở Lập Tung đánh cho quân Thát Đát tè ra quần, quân lính tan rã, thậm chí có một lần ông đánh đại vương tử rớt xuống ngựa, thiếu chút nữa đưa tiễn hắn lên Tây Thiên.
Hiệp nghị chính là lúc ấy bị đánh rơi.
Bởi vì thời gian cấp bách, hiệp nghị giữa đại vương tử và Hoàng hậu lại rất quan trọng, cho nên hắn mang theo bên người, không mượn tay bất kỳ ai.
Lúc ấy, Sở Lập Tung hoành đao đảo tới, đại vương tử rơi xuống đất chỉ phải liều mạng co rụt lại về phía sau, né tránh một đao trí mạng.
Khó khăn lắm né được lưỡi đao, lại cắt qua vạt áo giáp trước ngực hắn, hiệp nghị trong lòng ngực rớt mất. Lúc ấy tính mạng đại vương tử bị uy hiếp, đương nhiên không rảnh lo mấy việc nhỏ, được các thân vệ liều chết tương hộ, hắn chạy nhanh một lần nữa lên ngựa, sau đó lui quân.
Sở Lập Tung thân nhận trọng trách cứu viện, cũng không ham chiến, rượt theo hai dặm, đợi vòng vây kéo ra một lỗ hổng, lập tức lĩnh quân rời đi.
Đại vương tử kinh hồn chưa định thở ra một hơi, lập tức sai người đi tìm hiệp nghị về, đáng tiếc đã tìm không được, ngay cả một mẩu giấy cũng không thấy.
Hắn hoài nghi là Sở Lập Tung nhặt được, đáng tiếc đối phương đã chết trận, manh mối bị chặt đứt, rốt cuộc không thể tìm về.
Tuy thực không cam lòng, nhưng đi tìm hai lần không thấy, Khả Hãn liền bỏ cuộc, bởi vì cũng có thể tờ hiệp nghị bị người ngựa dẫm bước qua, hóa thành bụi đất.
“Đại Hãn.”
Ô Ân chậc lưỡi đau lòng: “Chẳng lẽ, chúng ta chỉ có thể bỏ lỡ như vậy sao?”
Năm đó Ô Ân cũng có mặt ở chiến trường, tự nhiên biết hiệp nghị đã không thể tìm trở về, chẳng qua, bỏ lỡ khối thịt mỡ này lại rất luyến tiếc.
Chuẩn bị trước cuộc chiến xâm nhập Đại Chu đã gần hoàn thành, nếu mật thám bên ta có thể phóng tới vị trí mấu chốt nào đó, như cửa thành linh tinh, đến lúc đó có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Ô Ân tiếc hận đau lòng, giây lát cơ linh vừa động: “Đại Hãn, chúng ta có thể lừa gạt Đại Chu Hoàng hậu, làm bà ta thực hiện một nửa điều kiện trước, như thế nào?”
Hai bên không phải bằng hữu, tự nhiên cảnh giác đề phòng lẫn nhau. Nếu hiệp nghị vẫn còn, trước khi trả trở về nhất định phải cắn một ngụm thịt; ngược lại cũng thế, trước khi Hoàng hậu chưa thấy được hiệp nghị, khẳng định sẽ không thực hiện toàn bộ lời hứa.
Hai bên phối hợp, nhất định là Hoàng hậu trước tiên thực hiện một nửa điều kiện, sau đó Thát Đát trả hiệp nghị, lại tiến hành nửa sau.
Tuy bọn họ không có hiệp nghị, nhưng có thể lợi dụng sơ hở mà! Tiện nghi nuốt một nửa, đến lúc đó nói hiệp nghị đã bị đánh rơi, đối phương cũng không thể làm gì.
Dù sao, Hoàng hậu cũng không có khả năng lớn tiếng đòi lại công đạo, thậm chí ngay cả nói ra ngoài miệng cũng không dám, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Khả Hãn nghe vậy gõ nhịp tán thưởng: “Hay lắm, bản Hãn cũng đang có ý này.”
Quân thần hai người lập tức ghé vào cùng nhau, thấp giọng thương nghị hành động bước đi, tranh thủ lấy được lợi ích lớn nhất, hung hăng đào đối phương một miếng thịt.
*****
Thanh Ninh Cung, ngoại thư phòng.
Cao Húc đang dựa vào bàn múa bút thành văn, Trương Đức Hải thấp giọng bẩm báo: “Điện hạ, Lâm Dương tới.”
“Kêu hắn tiến vào.”
Hắn buông bút, hoạt động một chút cổ tay, bưng lên chén trà, ngồi dựa vào ghế bành nhấp một ngụm, đợi Lâm Dương hành lễ vấn an xong kêu dậy, hỏi: “Chuyện gì?”
“Hồi điện hạ.”
Lâm Dương lập tức dâng lên tin báo trong tay, cũng bẩm: “Đây là tin tức mới nhất Hứa Trì truyền lại.”
“Lâm Giang Hầu sai người đến Thát Đát vương đô, thư thông qua Bắc Xu Mật Sử Ô Ân đưa vào vương cung. Cùng ngày chạng vạng, Ô Ân từ vương cung về phủ, ngày hôm sau người đó thay ngựa rời đi, hiện đã trên đường hồi kinh.”
Nói cách khác, Thát Đát Khả Hãn viết hồi âm, do người này mang về.
Cuối cùng, Lâm Dương lại bổ sung một câu: “Người mang tin tức công phu cực cao, đám người Hứa Trì e sợ rút dây động rừng, hỏng chuyện lớn của chủ tử, hiện nay án binh bất động, bởi vậy không thể biết nội dung hồi âm.”
“Hứa Trì làm rất đúng.” Cao Húc nhanh chóng xem mật tin, gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
Tính tính thời gian, này hẳn là lần thứ hai Hoàng hậu gửi thư đi Thát Đát.
Dựa theo lẽ thường, lần đầu tiên chắc là thăm dò một phen, Khả Hãn ra điều kiện; mà lần thứ hai tức là lần này, Hoàng hậu đồng ý, như vậy Khả Hãn hồi âm, có lẽ là yêu cầu trước tiên chấp hành một nửa điều kiện.
Rốt cuộc, trả hiệp nghị chẳng khác nào đưa về quyền chủ động, Hoàng hậu rất có thể trở mặt không nhận người.
Thát Đát Khả Hãn không phải ngu xuẩn, hai bên phối hợp, chắc sẽ thực hiện một phần điều kiện trước, rồi mới trả hiệp nghị, sau đó thực hiện phần còn lại.
“Lâm Dương, lệnh người chú ý bắc cương mấy chỗ pháo đài.”
Cao Húc đứng lên, điểm bảy tám chỗ trên bản đồ Đại Chu ở sau người, những nơi hắn chỉ đều là pháo đài biên thành giáp biên giới Thát Đát.
Hắn phán đoán, điều kiện Thát Đát Khả Hãn đưa ra nhất định ở mấy vị trí này.
Một khi Ngụy Vương thượng vị, hiệp nghị thông đồng với địch chính là nhược điểm yếu hại, muốn đổi lấy nó, nhất định phải trả cái giá càng làm Thát Đát Khả Hãn vừa lòng.
Đối với Thát Đát Khả Hãn, Ngụy Vương có thể xưng đế hay không còn khó nói, cũng không biết chờ đến ngày tháng năm nào, dựa theo tác phong hành sự xưa nay của hắn, hẳn sẽ đưa ra yêu cầu càng có lợi ích thực tế.
Thát Đát đang lặng lẽ chuẩn bị một hồi đại chiến trong tương lai không lâu, dưới tình huống này, Khả Hãn khẳng định mơ ước mấy thành trì quan trọng.
“Lâm Dương, đặc biệt chú ý động tĩnh tướng sĩ tầng dưới chót, như là thủ cửa thành, nhà bếp linh tinh, xem có thay đổi nhân viên hay không.” Cao Húc xem xét bản đồ lãnh thổ quốc gia, lại lần nữa bổ sung.
Mấy thành trì quan trọng này, thủ tướng đều là tâm phúc của Xương Bình Đế, Cao Húc cũng không thể toàn bộ duỗi tay vào, huống chi Khôn Ninh Cung?
Nhưng mà, Thát Đát Khả Hãn cũng biết rõ năng lực của Hoàng hậu, hắn yêu cầu tất nhiên hợp lý.
Tiểu binh tiểu tốt, một người nửa người, ngày thường ở trong quân đội, căn bản không có tác dụng gì. Chẳng qua, vừa đến thời điểm chiến tranh quan trọng, nhân vật nhỏ rất có thể gây ra hậu quả lớn.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Lâm Dương lưu loát lên tiếng, sau đó hắn có chút chần chờ: “Điện hạ, mấy chỗ biên thành này binh sĩ tầng dưới chót rất nhiều, chúng ta sợ là rất khó bao quát hết.”
Thế lực Đông Cung thẩm thấu trong quân lớn hơn Khôn Ninh Cung, nhưng rốt cuộc cũng có hạn, dù sao Xương Bình Đế thực chú ý mấy địa phương này, tất cả động tác đều không được để lộ dấu vết.
Quân tốt tầng dưới chót ở biên thành nhiều không kể xiết, tuy trước mắt tập trung ở cửa thành, nhà bếp linh tinh, nhưng muốn toàn phương chú ý, chỉ sợ không đủ nhân thủ.
Cũng không phải mỗi thủ tướng biên thành đều giống Hoắc Xuyên đầu phục Đông Cung, bởi vậy, giám thị sợ là sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Lâm Dương thở dài: “Nếu biết Khôn Ninh Cung sẽ ra tay ở nơi nào của biên thành, tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.” Nhân thủ tập trung hiệu quả hơn nhiều so với giăng lưới rộng.
“Ngươi truyền lệnh xuống, trước tiên cứ làm hết sức.”
Cao Húc đương nhiên biết điểm này, nhưng tổng hợp chỉnh thể tình huống, chỉ có thể lựa chọn giăng lưới rộng.
Hắn tính toán xong việc truyền lệnh Hoắc Xuyên, nhắn ông ấy truy tra mấy mật thám, chính mình cảnh giác nhiều hơn, còn truyền tin nhắc nhở mấy thủ tướng còn lại, làm đối phương cũng bài tra một phen.
Mặt ngoài Hoắc Xuyên là đảng bảo hoàng, quan hệ với vài vị thủ tướng cũng không tệ, mọi người thường xuyên liên hệ tin tức. Ông cứ đề cập phát sinh hỗn loạn, ngay sau đó phát hiện mật thám là được.
Mấy tướng quân đó đều không phải người tầm thường, bọn họ cấp bậc này trước kia sẽ không chú ý hỗn loạn nhỏ, nhưng một khi bị nhắc nhở, động tác khẳng định lập tức đúng chỗ.
Sách lược vu hồi thực phiền toái, nhưng Cao Húc không thể không làm vậy, dù sao mặt ngoài Đông Cung trăm triệu không thể sờ chạm mấy thành trì quan trọng này, để tránh Hoàng đế kiêng kỵ.
Phương châm hành động đã định ra, chủ tớ hai người đều làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng mệnh lệnh mới vừa truyền xuống, Hứa Trì lại truyền về một phong mật tin khác.
Nội dung mật tin thật khiến người ta không ngờ, lại làm chuyện kể trên có một phương án giải quyết mới, ngắn gọn rất nhiều.
*****
Lại nói Hứa Trì bên này, vội vàng truyền về mật tin thứ nhất, hắn phân phó thủ hạ nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.
Một đường bôn ba mọi người đều mệt nhọc, đặc biệt còn cần giấu tai mắt người khác, chờ sáng mai cửa thành mở, người của Lâm Giang Hầu phủ nhất định lập tức rời đi.
Chờ mọi người lui ra, Hứa Trì xoa xoa ấn đường, cũng đứng lên chuẩn bị về phòng.
Lúc này, có thuộc hạ vội vàng tiến vào: “Phó thống lĩnh, ngoài cửa có người mò được cứ điểm của chúng ta, nói tìm họ Hứa, hẳn là tìm ngài.”
Hứa Trì ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Có phải là một nam tử tuổi trẻ, cao tầm tầm ta, trên mặt có một bộ râu quai nón rất dày không?”
Cứ điểm này thực ẩn nấp, xưa nay không người tới cửa quấy rầy. Ngoại trừ khoảng thời gian trước, hắn chính miệng nói với một người ngoài.
Không sai, người này chính là vị võ tướng ám điệp Đại Chu không lâu trước đây mới trợ giúp bọn họ.
Lần trước trước khi hai bên tách ra, Hứa Trì nói với đối phương cứ điểm này, nếu võ tướng có gì khó xử, có thể tới nơi này tìm kiếm viện trợ.
Năng lực của võ tướng không nhỏ, nhưng mật thám luôn có các loại không dễ, mọi người đều là hướng về Đại Chu, thiệt hại luôn làm người đau lòng.
Người ở cứ điểm cũng biết việc này, nghe vậy gật đầu: “Phó thống lĩnh, hẳn là người lần trước ngài nói, huyệt Thái Dương của hắn có vết sẹo do đao rất sâu.”
Cố nhân tới gặp, Hứa Trì tự mình ra nghênh đón, vừa thấy, quả nhiên là võ tướng kia.
Hai người hàn huyên vài câu, vừa nói vừa vào nhà, phân chủ khách ngồi xuống.
“Vị huynh đài này, huynh……”
“Hứa huynh đệ có thể tạm gọi tại hạ là Gia Lạp.”
Võ tướng thay đổi một thân thường phục không bắt mắt, hơi hơi mỉm cười, tuy che giấu dưới râu quai nón, nhưng lại có thể thấy khóe mắt hơi cong. Hắn ôm quyền, giọng điệu mang xin lỗi: “Tạm thời ta không thể bẩm báo tên thật, xin Hứa huynh đệ thứ lỗi.”
Gia Lạp, nghĩa là thắng lợi.
Một cái tên Thát Đát thực bình thường, võ tướng dùng lại có ý nghĩa không tầm thường. Hứa Trì đương nhiên sẽ không làm khó người khác, cười nói: “Được, ta đây chờ ngày sau huynh đệ có thể thẳng thắn, đến lúc đó chúng ta không say không về.”
“Được!”
Gia Lạp ứng, hắn cũng không vô nghĩa, ngay sau đó hạ giọng: “Hứa huynh đệ, hôm nay ta đến, là có một chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Hả?” Hứa Trì nghi hoặc: “Gia Lạp huynh đệ mời nói.”
“Hôm nay buổi chiều, vương cung truyền ra mệnh lệnh, quân đội vốn dĩ âm thầm đóng quân ở biên cảnh giáp biên giới Đại Chu bắt đầu lặng lẽ di động về hướng Thái Nguyên, Kế Châu.” mấy ngày trước Gia Lạp mới vừa thăng một bậc, bởi vậy có thể biết tin tức càng thâm nhập.
Nói xong, hắn nhìn Hứa Trì: “Ta nghĩ, tin tức này hẳn là hữu dụng với huynh.”
Thực khéo, sáng nay Gia Lạp phát hiện người của Lâm Giang Hầu phủ vào thành truyền tin, hắn không biết đối phương là ai, nhưng trang phục và khuôn mặt của đối phương khác biệt, khiến cho hắn chú ý.
Cố tình quan sát, hắn lại phát hiện Hứa Trì, tuy có ngụy trang, nhưng hai người mới thấy mặt, hắn vẫn là lập tức nhận ra.
Vốn dĩ Gia Lạp đã rất chú ý mấy tin tức này, thấy thế lại chú ý thêm vài phần, người truyền tin đi thẳng đến phủ Bắc Xu Mật Sử, Ô Ân tiến cung không bao lâu, mệnh lệnh này thực mau được hạ.
Hắn thực dễ dàng liên hệ hai chuyện với nhau.
Đôi mắt Gia Lạp thực độc, chỉ mới gặp qua Hứa Trì một lần, liền biết đối phương là đồng chí, tâm tồn chính khí, có nguyên tắc có hạn cuối.
Chủ nào tớ nấy, nói vậy chủ tử của đối phương cũng không phải kẻ xấu.
Bởi vậy, hắn ngụy trang một phen, đặc biệt tới báo tin.
“Huynh……”
Hứa Trì thân là ám vệ Phó thống lĩnh, thật tinh mắt, có năng lực, hắn đương nhiên biết tin tức này cực hữu dụng với bên ta. Nhưng, điều này cũng không ngăn được hắn giờ phút này kinh ngạc.
Vì sao Gia Lạp phải nói cho mình? Không phải hắn nên trước tiên báo cáo cấp trên sao?
Giống như bản thân Hứa Trì, hắn là ám vệ dưới trướng Đông Cung, có tin tức, tất nhiên trước tiên báo cáo Hoàng thái tử. Hơn nữa là một ám vệ ám điệp tất nhiên phải có nguyên tắc xử sự của chính mình, dưới tình huống không được chủ tử cho phép, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức thăm dò được cho người khác.
Gia Lạp nhìn cũng không phải là một người không có nguyên tắc, nhưng việc hắn làm lại ra ngoài dự kiến của Hứa Trì.
“Gia Lạp huynh đệ, vì sao……”
Gia Lạp hơi hơi mỉm cười, hắn hiểu ý Hứa Trì, nhưng hắn không giải thích: “Hứa huynh đệ, việc này có thể ngày sau lại nói không?”
Hắn không có cấp trên, mất đi ký ức gần ba năm, không rõ ràng lắm tình huống những đồng chí ngày xưa, cũng không dám liên hệ, vì thế, mới có thể làm vậy.
“Đương nhiên có thể.”
Hứa Trì vẫn không mảy may hoài nghi đối phương, nếu đối phương có ẩn tình, hắn liền áp xuống nghi hoặc.
Đề tài này kết thúc, Gia Lạp trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn ngước mắt nói: “Người truyền tin này rất có thể đến từ Khôn Ninh Cung.”
Buổi sáng khẳng định người truyền tin chính là tới từ Đại Chu, hắn lập tức trực giác là một đảng Hoàng hậu. Dù sao hắn là người sống sót sau Tùng Bảo dịch năm đó, nửa năm nay khôi phục ký ức, vẫn luôn nỗ lực tìm hiểu việc thông đồng với địch năm đó.
Gia Lạp đã đoán được phần lớn chân tướng, hiện tại chỉ thiếu chứng cứ.
Mất ký ức gần ba năm, không biết thế cục lòng người biến hóa như thế nào, phần lớn đồng chí cũ không thể liên lạc, hắn thế đơn lực mỏng, muốn lấy được chứng cứ, mượn lực là một biện pháp rất tốt.
Thân ở địch doanh, Gia Lạp vốn không dám dễ dàng mượn lực, cũng may hắn gặp gỡ Hứa Trì.
Sau khi lần nữa nhìn thấy Hứa Trì, hắn bắt đầu do dự, cuối cùng vẫn quyết định.
Dù sao đối phương có thể theo đuôi người truyền tin mà đến, nhất định là đã nắm giữ tin tức này, mục đích của bọn họ là nhất trí.
Gia Lạp nói những lời này là thử, cũng là dẫn ra đề tài, lại làm Hứa Trì chấn động.
Hắn thất thanh nói: “Gia Lạp huynh đệ, huynh thế nhưng biết việc này?”
Năm đó toàn bộ manh mối bị xóa sạch sẽ, Đông Cung phí bao nhiêu nhân lực vật lực mới điều tra tới hiện nay. Mà hiện giờ nhìn bộ dáng đối phương, Gia Lạp biết nội tình hiển nhiên không ít hơn bên ta.
Gia Lạp đã quyết định, nên lộ ra cũng không hàm hồ: “Không sai, việc này chính là một trong những mục đích ta ngủ đông ở Thát Đát.”
Hứa Trì nhìn đối phương, suy nghĩ quay nhanh, trầm ngâm một lát, đã có quyết định.
Hai người ánh mắt giao hội, nếu mục đích tương đồng, nháy mắt đạt thành hiệp nghị: “Về sau cần nhờ Gia Lạp huynh đệ nhiều hơn.”
“Đây là việc nên làm.”
Sau đó, Gia Lạp chuyển đề tài, hỏi: “Ta có thể mạo muội hỏi một câu, Hứa huynh đệ là người nơi nào?”
Nếu muốn hợp tác với đối phương, chính mình cũng tiết lộ cho đối phương một tin tức quan trọng, hắn hy vọng biết chủ tử của đối phương là ai.
Hứa Trì không phải không biết ý Gia Lạp, yêu cầu của đối phương không tính quá phận, nhưng hắn thân là mật thám, lại có nguyên tắc không thể xâm phạm.
Hắn lắc lắc đầu: “Gia Lạp huynh đệ, huynh biết ta không thể nói.”
Gia Lạp đương nhiên biết, nhưng hắn cũng nghe ra trong lời Hứa Trì nói có ý buông lỏng, hơi hơi mỉm cười, hắn trực tiếp báo tên người: “Hoắc Xuyên?”
Hứa Trì hơi nhíu mày kiếm, vẻ mặt bất động, cũng không ngăn cản.
“Trương Vi thắng?……”
Gia Lạp nói một lượt mấy đại tướng trong lòng suy đoán, người đối diện như cũ không thấy động tĩnh. Hắn không nhịn được nhíu mày, mấy người Hứa Trì thân thủ cao siêu, xem xét toàn bộ Đại Chu triều, người có thể có thực lực như vậy không nhiều lắm.
Chợt, hắn linh quang chợt lóe, đáp án làm hơi thở hắn dồn dập, buột miệng thốt ra: “Đông Cung?”
Quả nhiên, ánh mắt Hứa Trì hơi hơi chợt lóe.
“Quả thật là Đông Cung!”
Gia Lạp trợn mắt hổ, đôi tay nắm chặt tay vịn ghế bành, biểu hiện thật sự có chút quá khích. Hứa Trì kinh ngạc: “Gia Lạp huynh đệ, không biết có gì không ổn sao?”
“Không, rất tốt.”
Gia Lạp rũ mắt, nỗ lực đè ép dao động nỗi lòng, một lát nâng mắt, đã khôi phục như thường: “Hoàng thái tử hiền năng, có đại tài, chúng ta vui lòng phục tùng đã lâu. Bởi vậy nghe việc này mới kinh ngạc như thế.”
Cuối cùng, hắn chắp tay về phía nam, vẫn là nhịn không được hỏi thêm một câu: “Không biết quý thể điện hạ có an khang?”
Kỳ thật Gia Lạp muốn hỏi một người khác, nhưng lời này không thể nói ra, đến bên miệng hắn lại thay đổi.
Hứa Trì cũng chắp tay về hướng nam, cười nói: “Điện hạ mạnh khỏe, Đông Cung sắp thêm con vợ cả, đại hỉ sắp tới.
Con vợ cả, tất nhiên là Thái tử phi sinh. Gia Lạp không kịp phòng nghe được tin này, vừa mừng vừa sợ, một đống râu quai nón cũng giấu không được hắn vui mừng lộ rõ trên nét mặt, liên tục nói: “Tốt, tốt, tốt!”
Hắn phản ứng có chút quá, không tương xứng với ổn trọng trước đó, nhưng Đại Chu trung thần lương tướng cơ bản đều ở giai đoạn gay gắt nhất của bệnh “mong Đông Cung thêm con vợ cả”, biểu hiện của Gia Lạp cũng chẳng có gì lạ.
Bởi vậy, Hứa Trì cũng có thể lý giải.
Sau đó, hai người thương nghị một phen, chờ Gia Lạp rời đi, Hứa Trì lập tức viết thư, viết lại tình báo đối phương báo cho, lập tức truyền về Đại Chu.
Tin tức này xác thật trợ giúp Đông Cung không ít, Cao Húc nhận được tin báo, lập tức điều chỉnh kế hoạch, đặt trọng điểm giám thị ở hai nơi Thái Nguyên, Kế Châu.
Quả nhiên, không bao lâu sau, hai nơi này đều có mấy lần xôn xao hỗn loạn, làm cho số ít quân tốt tạm thời không thể đương trị, chỉ có thể thay đổi người.
Còn về tên nào là mật thám Thát Đát, điểm này thật không thể hiểu hết.
Cao Húc mặt mày lãnh túc: “Truyền tin xuống, trước tiên giám thị, nửa tháng sau lại ra tay.”
Như thế nào cũng phải chờ đến lúc hiệp nghị thông đồng với địch ra vương cung mới có thể nhổ hết những tên này, trước tiên kinh động Thát Đát Khả Hãn cũng không phải là thượng sách.
Đông Cung bày mưu lập kế, dựa theo lẽ thường, hẳn là đại hoạch toàn thắng, trước khi ăn tết liền bắt được hiệp nghị vào tay, cũng một lưới bắt hết một đảng Kỷ Hoàng hậu.
Chỉ tiếc, trăm triệu không nghĩ tới chính là, trong khi người ngựa mấy phía chặt chẽ chú ý, thế nhưng nam tử truyền tin kia sắc mặt ngưng trọng tay không mà về.
Đến tột cùng là chuyện như thế nào?
Chẳng lẽ Thát Đát Khả Hãn lật lọng?
Cao Húc mới vừa hạ lệnh tra rõ, không nghĩ tới, Khôn Ninh Cung Thôi Lục Nương liền có tình báo khẩn cấp đưa đến.
Trên thực tế, sớm tại bốn năm trước, lúc Thát Đát Khả Hãn còn chưa thượng vị, hiệp nghị kia đã bị đánh rơi.
Sau đó hắn phái người tìm kiếm hai lần, một lần là lúc mới vừa đánh rơi, mà lần thứ hai là lúc Hoàng hậu sai người đòi hiệp nghị.
Không thể không nói, lúc trước điều kiện hắn đòi Hoàng hậu rất mê người, Khả Hãn thực tâm động, lại sai người ở nơi đánh rơi lục từng ngọn cây cọng cỏ mấy lần.
Thực đáng tiếc, hai lần tìm, kết quả không được gì cả.
Lúc trước, Hoàng hậu không đáp ứng điều kiện kia, việc này không giải quyết được gì. Hiện tại không biết vì sao bà ta lại đòi nữa.
Khả Hãn thực nhạy bén, lần trước Hoàng hậu gửi thư tuy giọng điệu là thử, nhưng hắn vẫn phát hiện manh mối. Quả nhiên, lần này đối phương đáp ứng điều kiện.
Thời khắc mấu chốt trước khi khai chiến, một khối thịt mỡ to như vậy đưa đến bên miệng mà nuốt không được, hắn đấm ngực dậm chân, oán hận nói: “Đều do Sở Lập Tung đáng chết, nếu không phải lão thất phu này, làm sao bản Hãn có thể đánh rơi hiệp nghị chứ?”
Năm đó Tùng Bảo dịch, Khả Hãn vẫn là đại vương tử, hắn muốn tranh thủ chiến công để kế thừa hãn vị, đương nhiên mọi việc phải tự làm. Suất binh ngăn chặn viện quân của Sở Lập Tung chính là hắn tự thân ra trận.
Đây là một khối xương cứng, thành công phục kích viện quân, hai bên lập tức triển khai giao chiến kịch liệt.
Sở Lập Tung dũng mãnh, lại nhớ thương Tùng Bảo đang chờ đợi cứu viện, dưới cơn nóng giận, ngay cả đội quân Thát Đát binh lực gấp đôi cũng đàn áp không được, chỉ phải thay đổi sách lược, vây khốn đối phương.
Hai bên chiến đấu kịch liệt hai ngày một đêm, Sở Lập Tung đánh cho quân Thát Đát tè ra quần, quân lính tan rã, thậm chí có một lần ông đánh đại vương tử rớt xuống ngựa, thiếu chút nữa đưa tiễn hắn lên Tây Thiên.
Hiệp nghị chính là lúc ấy bị đánh rơi.
Bởi vì thời gian cấp bách, hiệp nghị giữa đại vương tử và Hoàng hậu lại rất quan trọng, cho nên hắn mang theo bên người, không mượn tay bất kỳ ai.
Lúc ấy, Sở Lập Tung hoành đao đảo tới, đại vương tử rơi xuống đất chỉ phải liều mạng co rụt lại về phía sau, né tránh một đao trí mạng.
Khó khăn lắm né được lưỡi đao, lại cắt qua vạt áo giáp trước ngực hắn, hiệp nghị trong lòng ngực rớt mất. Lúc ấy tính mạng đại vương tử bị uy hiếp, đương nhiên không rảnh lo mấy việc nhỏ, được các thân vệ liều chết tương hộ, hắn chạy nhanh một lần nữa lên ngựa, sau đó lui quân.
Sở Lập Tung thân nhận trọng trách cứu viện, cũng không ham chiến, rượt theo hai dặm, đợi vòng vây kéo ra một lỗ hổng, lập tức lĩnh quân rời đi.
Đại vương tử kinh hồn chưa định thở ra một hơi, lập tức sai người đi tìm hiệp nghị về, đáng tiếc đã tìm không được, ngay cả một mẩu giấy cũng không thấy.
Hắn hoài nghi là Sở Lập Tung nhặt được, đáng tiếc đối phương đã chết trận, manh mối bị chặt đứt, rốt cuộc không thể tìm về.
Tuy thực không cam lòng, nhưng đi tìm hai lần không thấy, Khả Hãn liền bỏ cuộc, bởi vì cũng có thể tờ hiệp nghị bị người ngựa dẫm bước qua, hóa thành bụi đất.
“Đại Hãn.”
Ô Ân chậc lưỡi đau lòng: “Chẳng lẽ, chúng ta chỉ có thể bỏ lỡ như vậy sao?”
Năm đó Ô Ân cũng có mặt ở chiến trường, tự nhiên biết hiệp nghị đã không thể tìm trở về, chẳng qua, bỏ lỡ khối thịt mỡ này lại rất luyến tiếc.
Chuẩn bị trước cuộc chiến xâm nhập Đại Chu đã gần hoàn thành, nếu mật thám bên ta có thể phóng tới vị trí mấu chốt nào đó, như cửa thành linh tinh, đến lúc đó có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Ô Ân tiếc hận đau lòng, giây lát cơ linh vừa động: “Đại Hãn, chúng ta có thể lừa gạt Đại Chu Hoàng hậu, làm bà ta thực hiện một nửa điều kiện trước, như thế nào?”
Hai bên không phải bằng hữu, tự nhiên cảnh giác đề phòng lẫn nhau. Nếu hiệp nghị vẫn còn, trước khi trả trở về nhất định phải cắn một ngụm thịt; ngược lại cũng thế, trước khi Hoàng hậu chưa thấy được hiệp nghị, khẳng định sẽ không thực hiện toàn bộ lời hứa.
Hai bên phối hợp, nhất định là Hoàng hậu trước tiên thực hiện một nửa điều kiện, sau đó Thát Đát trả hiệp nghị, lại tiến hành nửa sau.
Tuy bọn họ không có hiệp nghị, nhưng có thể lợi dụng sơ hở mà! Tiện nghi nuốt một nửa, đến lúc đó nói hiệp nghị đã bị đánh rơi, đối phương cũng không thể làm gì.
Dù sao, Hoàng hậu cũng không có khả năng lớn tiếng đòi lại công đạo, thậm chí ngay cả nói ra ngoài miệng cũng không dám, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Khả Hãn nghe vậy gõ nhịp tán thưởng: “Hay lắm, bản Hãn cũng đang có ý này.”
Quân thần hai người lập tức ghé vào cùng nhau, thấp giọng thương nghị hành động bước đi, tranh thủ lấy được lợi ích lớn nhất, hung hăng đào đối phương một miếng thịt.
*****
Thanh Ninh Cung, ngoại thư phòng.
Cao Húc đang dựa vào bàn múa bút thành văn, Trương Đức Hải thấp giọng bẩm báo: “Điện hạ, Lâm Dương tới.”
“Kêu hắn tiến vào.”
Hắn buông bút, hoạt động một chút cổ tay, bưng lên chén trà, ngồi dựa vào ghế bành nhấp một ngụm, đợi Lâm Dương hành lễ vấn an xong kêu dậy, hỏi: “Chuyện gì?”
“Hồi điện hạ.”
Lâm Dương lập tức dâng lên tin báo trong tay, cũng bẩm: “Đây là tin tức mới nhất Hứa Trì truyền lại.”
“Lâm Giang Hầu sai người đến Thát Đát vương đô, thư thông qua Bắc Xu Mật Sử Ô Ân đưa vào vương cung. Cùng ngày chạng vạng, Ô Ân từ vương cung về phủ, ngày hôm sau người đó thay ngựa rời đi, hiện đã trên đường hồi kinh.”
Nói cách khác, Thát Đát Khả Hãn viết hồi âm, do người này mang về.
Cuối cùng, Lâm Dương lại bổ sung một câu: “Người mang tin tức công phu cực cao, đám người Hứa Trì e sợ rút dây động rừng, hỏng chuyện lớn của chủ tử, hiện nay án binh bất động, bởi vậy không thể biết nội dung hồi âm.”
“Hứa Trì làm rất đúng.” Cao Húc nhanh chóng xem mật tin, gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
Tính tính thời gian, này hẳn là lần thứ hai Hoàng hậu gửi thư đi Thát Đát.
Dựa theo lẽ thường, lần đầu tiên chắc là thăm dò một phen, Khả Hãn ra điều kiện; mà lần thứ hai tức là lần này, Hoàng hậu đồng ý, như vậy Khả Hãn hồi âm, có lẽ là yêu cầu trước tiên chấp hành một nửa điều kiện.
Rốt cuộc, trả hiệp nghị chẳng khác nào đưa về quyền chủ động, Hoàng hậu rất có thể trở mặt không nhận người.
Thát Đát Khả Hãn không phải ngu xuẩn, hai bên phối hợp, chắc sẽ thực hiện một phần điều kiện trước, rồi mới trả hiệp nghị, sau đó thực hiện phần còn lại.
“Lâm Dương, lệnh người chú ý bắc cương mấy chỗ pháo đài.”
Cao Húc đứng lên, điểm bảy tám chỗ trên bản đồ Đại Chu ở sau người, những nơi hắn chỉ đều là pháo đài biên thành giáp biên giới Thát Đát.
Hắn phán đoán, điều kiện Thát Đát Khả Hãn đưa ra nhất định ở mấy vị trí này.
Một khi Ngụy Vương thượng vị, hiệp nghị thông đồng với địch chính là nhược điểm yếu hại, muốn đổi lấy nó, nhất định phải trả cái giá càng làm Thát Đát Khả Hãn vừa lòng.
Đối với Thát Đát Khả Hãn, Ngụy Vương có thể xưng đế hay không còn khó nói, cũng không biết chờ đến ngày tháng năm nào, dựa theo tác phong hành sự xưa nay của hắn, hẳn sẽ đưa ra yêu cầu càng có lợi ích thực tế.
Thát Đát đang lặng lẽ chuẩn bị một hồi đại chiến trong tương lai không lâu, dưới tình huống này, Khả Hãn khẳng định mơ ước mấy thành trì quan trọng.
“Lâm Dương, đặc biệt chú ý động tĩnh tướng sĩ tầng dưới chót, như là thủ cửa thành, nhà bếp linh tinh, xem có thay đổi nhân viên hay không.” Cao Húc xem xét bản đồ lãnh thổ quốc gia, lại lần nữa bổ sung.
Mấy thành trì quan trọng này, thủ tướng đều là tâm phúc của Xương Bình Đế, Cao Húc cũng không thể toàn bộ duỗi tay vào, huống chi Khôn Ninh Cung?
Nhưng mà, Thát Đát Khả Hãn cũng biết rõ năng lực của Hoàng hậu, hắn yêu cầu tất nhiên hợp lý.
Tiểu binh tiểu tốt, một người nửa người, ngày thường ở trong quân đội, căn bản không có tác dụng gì. Chẳng qua, vừa đến thời điểm chiến tranh quan trọng, nhân vật nhỏ rất có thể gây ra hậu quả lớn.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Lâm Dương lưu loát lên tiếng, sau đó hắn có chút chần chờ: “Điện hạ, mấy chỗ biên thành này binh sĩ tầng dưới chót rất nhiều, chúng ta sợ là rất khó bao quát hết.”
Thế lực Đông Cung thẩm thấu trong quân lớn hơn Khôn Ninh Cung, nhưng rốt cuộc cũng có hạn, dù sao Xương Bình Đế thực chú ý mấy địa phương này, tất cả động tác đều không được để lộ dấu vết.
Quân tốt tầng dưới chót ở biên thành nhiều không kể xiết, tuy trước mắt tập trung ở cửa thành, nhà bếp linh tinh, nhưng muốn toàn phương chú ý, chỉ sợ không đủ nhân thủ.
Cũng không phải mỗi thủ tướng biên thành đều giống Hoắc Xuyên đầu phục Đông Cung, bởi vậy, giám thị sợ là sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Lâm Dương thở dài: “Nếu biết Khôn Ninh Cung sẽ ra tay ở nơi nào của biên thành, tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.” Nhân thủ tập trung hiệu quả hơn nhiều so với giăng lưới rộng.
“Ngươi truyền lệnh xuống, trước tiên cứ làm hết sức.”
Cao Húc đương nhiên biết điểm này, nhưng tổng hợp chỉnh thể tình huống, chỉ có thể lựa chọn giăng lưới rộng.
Hắn tính toán xong việc truyền lệnh Hoắc Xuyên, nhắn ông ấy truy tra mấy mật thám, chính mình cảnh giác nhiều hơn, còn truyền tin nhắc nhở mấy thủ tướng còn lại, làm đối phương cũng bài tra một phen.
Mặt ngoài Hoắc Xuyên là đảng bảo hoàng, quan hệ với vài vị thủ tướng cũng không tệ, mọi người thường xuyên liên hệ tin tức. Ông cứ đề cập phát sinh hỗn loạn, ngay sau đó phát hiện mật thám là được.
Mấy tướng quân đó đều không phải người tầm thường, bọn họ cấp bậc này trước kia sẽ không chú ý hỗn loạn nhỏ, nhưng một khi bị nhắc nhở, động tác khẳng định lập tức đúng chỗ.
Sách lược vu hồi thực phiền toái, nhưng Cao Húc không thể không làm vậy, dù sao mặt ngoài Đông Cung trăm triệu không thể sờ chạm mấy thành trì quan trọng này, để tránh Hoàng đế kiêng kỵ.
Phương châm hành động đã định ra, chủ tớ hai người đều làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng mệnh lệnh mới vừa truyền xuống, Hứa Trì lại truyền về một phong mật tin khác.
Nội dung mật tin thật khiến người ta không ngờ, lại làm chuyện kể trên có một phương án giải quyết mới, ngắn gọn rất nhiều.
*****
Lại nói Hứa Trì bên này, vội vàng truyền về mật tin thứ nhất, hắn phân phó thủ hạ nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.
Một đường bôn ba mọi người đều mệt nhọc, đặc biệt còn cần giấu tai mắt người khác, chờ sáng mai cửa thành mở, người của Lâm Giang Hầu phủ nhất định lập tức rời đi.
Chờ mọi người lui ra, Hứa Trì xoa xoa ấn đường, cũng đứng lên chuẩn bị về phòng.
Lúc này, có thuộc hạ vội vàng tiến vào: “Phó thống lĩnh, ngoài cửa có người mò được cứ điểm của chúng ta, nói tìm họ Hứa, hẳn là tìm ngài.”
Hứa Trì ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Có phải là một nam tử tuổi trẻ, cao tầm tầm ta, trên mặt có một bộ râu quai nón rất dày không?”
Cứ điểm này thực ẩn nấp, xưa nay không người tới cửa quấy rầy. Ngoại trừ khoảng thời gian trước, hắn chính miệng nói với một người ngoài.
Không sai, người này chính là vị võ tướng ám điệp Đại Chu không lâu trước đây mới trợ giúp bọn họ.
Lần trước trước khi hai bên tách ra, Hứa Trì nói với đối phương cứ điểm này, nếu võ tướng có gì khó xử, có thể tới nơi này tìm kiếm viện trợ.
Năng lực của võ tướng không nhỏ, nhưng mật thám luôn có các loại không dễ, mọi người đều là hướng về Đại Chu, thiệt hại luôn làm người đau lòng.
Người ở cứ điểm cũng biết việc này, nghe vậy gật đầu: “Phó thống lĩnh, hẳn là người lần trước ngài nói, huyệt Thái Dương của hắn có vết sẹo do đao rất sâu.”
Cố nhân tới gặp, Hứa Trì tự mình ra nghênh đón, vừa thấy, quả nhiên là võ tướng kia.
Hai người hàn huyên vài câu, vừa nói vừa vào nhà, phân chủ khách ngồi xuống.
“Vị huynh đài này, huynh……”
“Hứa huynh đệ có thể tạm gọi tại hạ là Gia Lạp.”
Võ tướng thay đổi một thân thường phục không bắt mắt, hơi hơi mỉm cười, tuy che giấu dưới râu quai nón, nhưng lại có thể thấy khóe mắt hơi cong. Hắn ôm quyền, giọng điệu mang xin lỗi: “Tạm thời ta không thể bẩm báo tên thật, xin Hứa huynh đệ thứ lỗi.”
Gia Lạp, nghĩa là thắng lợi.
Một cái tên Thát Đát thực bình thường, võ tướng dùng lại có ý nghĩa không tầm thường. Hứa Trì đương nhiên sẽ không làm khó người khác, cười nói: “Được, ta đây chờ ngày sau huynh đệ có thể thẳng thắn, đến lúc đó chúng ta không say không về.”
“Được!”
Gia Lạp ứng, hắn cũng không vô nghĩa, ngay sau đó hạ giọng: “Hứa huynh đệ, hôm nay ta đến, là có một chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Hả?” Hứa Trì nghi hoặc: “Gia Lạp huynh đệ mời nói.”
“Hôm nay buổi chiều, vương cung truyền ra mệnh lệnh, quân đội vốn dĩ âm thầm đóng quân ở biên cảnh giáp biên giới Đại Chu bắt đầu lặng lẽ di động về hướng Thái Nguyên, Kế Châu.” mấy ngày trước Gia Lạp mới vừa thăng một bậc, bởi vậy có thể biết tin tức càng thâm nhập.
Nói xong, hắn nhìn Hứa Trì: “Ta nghĩ, tin tức này hẳn là hữu dụng với huynh.”
Thực khéo, sáng nay Gia Lạp phát hiện người của Lâm Giang Hầu phủ vào thành truyền tin, hắn không biết đối phương là ai, nhưng trang phục và khuôn mặt của đối phương khác biệt, khiến cho hắn chú ý.
Cố tình quan sát, hắn lại phát hiện Hứa Trì, tuy có ngụy trang, nhưng hai người mới thấy mặt, hắn vẫn là lập tức nhận ra.
Vốn dĩ Gia Lạp đã rất chú ý mấy tin tức này, thấy thế lại chú ý thêm vài phần, người truyền tin đi thẳng đến phủ Bắc Xu Mật Sử, Ô Ân tiến cung không bao lâu, mệnh lệnh này thực mau được hạ.
Hắn thực dễ dàng liên hệ hai chuyện với nhau.
Đôi mắt Gia Lạp thực độc, chỉ mới gặp qua Hứa Trì một lần, liền biết đối phương là đồng chí, tâm tồn chính khí, có nguyên tắc có hạn cuối.
Chủ nào tớ nấy, nói vậy chủ tử của đối phương cũng không phải kẻ xấu.
Bởi vậy, hắn ngụy trang một phen, đặc biệt tới báo tin.
“Huynh……”
Hứa Trì thân là ám vệ Phó thống lĩnh, thật tinh mắt, có năng lực, hắn đương nhiên biết tin tức này cực hữu dụng với bên ta. Nhưng, điều này cũng không ngăn được hắn giờ phút này kinh ngạc.
Vì sao Gia Lạp phải nói cho mình? Không phải hắn nên trước tiên báo cáo cấp trên sao?
Giống như bản thân Hứa Trì, hắn là ám vệ dưới trướng Đông Cung, có tin tức, tất nhiên trước tiên báo cáo Hoàng thái tử. Hơn nữa là một ám vệ ám điệp tất nhiên phải có nguyên tắc xử sự của chính mình, dưới tình huống không được chủ tử cho phép, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức thăm dò được cho người khác.
Gia Lạp nhìn cũng không phải là một người không có nguyên tắc, nhưng việc hắn làm lại ra ngoài dự kiến của Hứa Trì.
“Gia Lạp huynh đệ, vì sao……”
Gia Lạp hơi hơi mỉm cười, hắn hiểu ý Hứa Trì, nhưng hắn không giải thích: “Hứa huynh đệ, việc này có thể ngày sau lại nói không?”
Hắn không có cấp trên, mất đi ký ức gần ba năm, không rõ ràng lắm tình huống những đồng chí ngày xưa, cũng không dám liên hệ, vì thế, mới có thể làm vậy.
“Đương nhiên có thể.”
Hứa Trì vẫn không mảy may hoài nghi đối phương, nếu đối phương có ẩn tình, hắn liền áp xuống nghi hoặc.
Đề tài này kết thúc, Gia Lạp trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn ngước mắt nói: “Người truyền tin này rất có thể đến từ Khôn Ninh Cung.”
Buổi sáng khẳng định người truyền tin chính là tới từ Đại Chu, hắn lập tức trực giác là một đảng Hoàng hậu. Dù sao hắn là người sống sót sau Tùng Bảo dịch năm đó, nửa năm nay khôi phục ký ức, vẫn luôn nỗ lực tìm hiểu việc thông đồng với địch năm đó.
Gia Lạp đã đoán được phần lớn chân tướng, hiện tại chỉ thiếu chứng cứ.
Mất ký ức gần ba năm, không biết thế cục lòng người biến hóa như thế nào, phần lớn đồng chí cũ không thể liên lạc, hắn thế đơn lực mỏng, muốn lấy được chứng cứ, mượn lực là một biện pháp rất tốt.
Thân ở địch doanh, Gia Lạp vốn không dám dễ dàng mượn lực, cũng may hắn gặp gỡ Hứa Trì.
Sau khi lần nữa nhìn thấy Hứa Trì, hắn bắt đầu do dự, cuối cùng vẫn quyết định.
Dù sao đối phương có thể theo đuôi người truyền tin mà đến, nhất định là đã nắm giữ tin tức này, mục đích của bọn họ là nhất trí.
Gia Lạp nói những lời này là thử, cũng là dẫn ra đề tài, lại làm Hứa Trì chấn động.
Hắn thất thanh nói: “Gia Lạp huynh đệ, huynh thế nhưng biết việc này?”
Năm đó toàn bộ manh mối bị xóa sạch sẽ, Đông Cung phí bao nhiêu nhân lực vật lực mới điều tra tới hiện nay. Mà hiện giờ nhìn bộ dáng đối phương, Gia Lạp biết nội tình hiển nhiên không ít hơn bên ta.
Gia Lạp đã quyết định, nên lộ ra cũng không hàm hồ: “Không sai, việc này chính là một trong những mục đích ta ngủ đông ở Thát Đát.”
Hứa Trì nhìn đối phương, suy nghĩ quay nhanh, trầm ngâm một lát, đã có quyết định.
Hai người ánh mắt giao hội, nếu mục đích tương đồng, nháy mắt đạt thành hiệp nghị: “Về sau cần nhờ Gia Lạp huynh đệ nhiều hơn.”
“Đây là việc nên làm.”
Sau đó, Gia Lạp chuyển đề tài, hỏi: “Ta có thể mạo muội hỏi một câu, Hứa huynh đệ là người nơi nào?”
Nếu muốn hợp tác với đối phương, chính mình cũng tiết lộ cho đối phương một tin tức quan trọng, hắn hy vọng biết chủ tử của đối phương là ai.
Hứa Trì không phải không biết ý Gia Lạp, yêu cầu của đối phương không tính quá phận, nhưng hắn thân là mật thám, lại có nguyên tắc không thể xâm phạm.
Hắn lắc lắc đầu: “Gia Lạp huynh đệ, huynh biết ta không thể nói.”
Gia Lạp đương nhiên biết, nhưng hắn cũng nghe ra trong lời Hứa Trì nói có ý buông lỏng, hơi hơi mỉm cười, hắn trực tiếp báo tên người: “Hoắc Xuyên?”
Hứa Trì hơi nhíu mày kiếm, vẻ mặt bất động, cũng không ngăn cản.
“Trương Vi thắng?……”
Gia Lạp nói một lượt mấy đại tướng trong lòng suy đoán, người đối diện như cũ không thấy động tĩnh. Hắn không nhịn được nhíu mày, mấy người Hứa Trì thân thủ cao siêu, xem xét toàn bộ Đại Chu triều, người có thể có thực lực như vậy không nhiều lắm.
Chợt, hắn linh quang chợt lóe, đáp án làm hơi thở hắn dồn dập, buột miệng thốt ra: “Đông Cung?”
Quả nhiên, ánh mắt Hứa Trì hơi hơi chợt lóe.
“Quả thật là Đông Cung!”
Gia Lạp trợn mắt hổ, đôi tay nắm chặt tay vịn ghế bành, biểu hiện thật sự có chút quá khích. Hứa Trì kinh ngạc: “Gia Lạp huynh đệ, không biết có gì không ổn sao?”
“Không, rất tốt.”
Gia Lạp rũ mắt, nỗ lực đè ép dao động nỗi lòng, một lát nâng mắt, đã khôi phục như thường: “Hoàng thái tử hiền năng, có đại tài, chúng ta vui lòng phục tùng đã lâu. Bởi vậy nghe việc này mới kinh ngạc như thế.”
Cuối cùng, hắn chắp tay về phía nam, vẫn là nhịn không được hỏi thêm một câu: “Không biết quý thể điện hạ có an khang?”
Kỳ thật Gia Lạp muốn hỏi một người khác, nhưng lời này không thể nói ra, đến bên miệng hắn lại thay đổi.
Hứa Trì cũng chắp tay về hướng nam, cười nói: “Điện hạ mạnh khỏe, Đông Cung sắp thêm con vợ cả, đại hỉ sắp tới.
Con vợ cả, tất nhiên là Thái tử phi sinh. Gia Lạp không kịp phòng nghe được tin này, vừa mừng vừa sợ, một đống râu quai nón cũng giấu không được hắn vui mừng lộ rõ trên nét mặt, liên tục nói: “Tốt, tốt, tốt!”
Hắn phản ứng có chút quá, không tương xứng với ổn trọng trước đó, nhưng Đại Chu trung thần lương tướng cơ bản đều ở giai đoạn gay gắt nhất của bệnh “mong Đông Cung thêm con vợ cả”, biểu hiện của Gia Lạp cũng chẳng có gì lạ.
Bởi vậy, Hứa Trì cũng có thể lý giải.
Sau đó, hai người thương nghị một phen, chờ Gia Lạp rời đi, Hứa Trì lập tức viết thư, viết lại tình báo đối phương báo cho, lập tức truyền về Đại Chu.
Tin tức này xác thật trợ giúp Đông Cung không ít, Cao Húc nhận được tin báo, lập tức điều chỉnh kế hoạch, đặt trọng điểm giám thị ở hai nơi Thái Nguyên, Kế Châu.
Quả nhiên, không bao lâu sau, hai nơi này đều có mấy lần xôn xao hỗn loạn, làm cho số ít quân tốt tạm thời không thể đương trị, chỉ có thể thay đổi người.
Còn về tên nào là mật thám Thát Đát, điểm này thật không thể hiểu hết.
Cao Húc mặt mày lãnh túc: “Truyền tin xuống, trước tiên giám thị, nửa tháng sau lại ra tay.”
Như thế nào cũng phải chờ đến lúc hiệp nghị thông đồng với địch ra vương cung mới có thể nhổ hết những tên này, trước tiên kinh động Thát Đát Khả Hãn cũng không phải là thượng sách.
Đông Cung bày mưu lập kế, dựa theo lẽ thường, hẳn là đại hoạch toàn thắng, trước khi ăn tết liền bắt được hiệp nghị vào tay, cũng một lưới bắt hết một đảng Kỷ Hoàng hậu.
Chỉ tiếc, trăm triệu không nghĩ tới chính là, trong khi người ngựa mấy phía chặt chẽ chú ý, thế nhưng nam tử truyền tin kia sắc mặt ngưng trọng tay không mà về.
Đến tột cùng là chuyện như thế nào?
Chẳng lẽ Thát Đát Khả Hãn lật lọng?
Cao Húc mới vừa hạ lệnh tra rõ, không nghĩ tới, Khôn Ninh Cung Thôi Lục Nương liền có tình báo khẩn cấp đưa đến.