Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Editor: Vy Vy 1505
Trên đường binh hoang mã loạn, trong thời gian ngắn ngủi, Lâm Dương phân phó thủ hạ gắt gao hộ hai bên trái phải kiệu của nữ chủ tử, bản thân đi nhanh đến chỗ hai thùng dầu.
Hắn ánh mắt sắc bén, quét mắt hai thùng gỗ lớn, ngay sau đó duỗi tay chạm vào, thùng gỗ thực nhẹ, dầu cây trẩu bên trong đã chảy ra sắp hết.
Động tác của Lâm Dương không ngừng, trên tay quay cuồng, tầm mắt tập trung nhìn đáy thùng.
Vừa thấy, hắn lập tức nhăn lại mày rậm.
Chỉ thấy dưới đáy hai thùng gỗ lớn thình lình có một lỗ thủng hình tròn đường kính ước chừng hai đốt ngón tay.
Không cần nhiều lời, khẳng định là thủ phạm động tay trên thùng dầu cây trẩu.
Nhưng vấn đề là, lỗ thủng vẫn luôn tồn tại, vì sao tiểu thái giám dò đường lần đầu tiên, thùng không bị chảy dầu?
Hoặc là nói, làm sao thùng này đựng tràn đầy dầu cây trẩu, từ Phủ Nội Vụ nâng đến nơi này mới bị chảy?
Lâm Dương quét một vòng chung quanh, cũng không thấy có vật gì nhét vào. Mà bên cạnh thùng gỗ chỗ bị dầu chảy ướt cũng không có dấu vết phun tung toé.
Như vậy xem ra, không phải là có người nghiêng thùng gỗ, sau đó rút cọc gỗ tạo thành.
Hơn nữa mấu chốt nhất là phía trước có tiểu thái giám dò đường, mặt sau có Lâm Dương, nếu có người rút cọc gỗ chạy trốn, khẳng định sẽ bị phát hiện.
Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, bình tĩnh nhìn chăm chú lỗ thủng kia nửa ngày, đột nhiên trong lòng vừa động.
Lâm Dương đột nhiên nhanh trí, lập tức duỗi tay đụng vào bên cạnh lỗ thủng kia.
Quả nhiên là lạnh băng.
Đáp án công bố, đối phương dùng chính là băng.
Sớm đã chuẩn bị tốt khối băng nhét vào lỗ thủng, vách thùng gỗ rất dày, độ dày khối băng tự nhiên không mỏng, có thể chống đỡ một đoạn đường.
Phủ Nội Vụ cách nơi này không xa không gần, có thể chống đỡ lại đây.
Mà nơi này vừa lúc là đường từ Thanh Ninh Cung đi điện Thái Hòa nhất định phải đi qua.
Xưa nay thai phụ thích ngủ hơn người bình thường rất nhiều, mà mặc lễ phục phức tạp, Kỷ Uyển Thanh gần sát giờ mới ra cửa.
Từ thời gian khối băng tan ra, đến tiểu thái giám nâng dầu mỏi mệt lại bị người đụng bị thương, lại đến thời gian Thái tử phi ra cửa, đều dự toán đúng từng chi tiết.
Thậm chí, nếu Lâm Dương đụng vào bên cạnh lỗ thủng chậm chút, cảm giác lạnh băng cũng hầu như không còn, đến lúc đó lại muốn xác nhận liền khó khăn.
Không thể không nói, người thiết kế mưu kế này, tâm tư cẩn thận tỉ mỉ đến mức làm người ta kinh ngạc cảm thán.
Chỉ tiếc, đối thủ của hắn là Cao Húc, cùng với cao thủ dưới trướng Đông Cung.
Lâm Dương ném thùng gỗ lớn lại chỗ cũ, hừ lạnh một tiếng: “Hay cho bọn chuột nhắt tâm tư khó lường.”
Lúc này, Kỷ Uyển Thanh đã một lần nữa bước lên kiệu, bởi vì giọng Lê Hoa cao vút dẫn đến các cung nhân gần đó kéo tới càng ngày càng nhiều.
Lâm Dương bước nhanh đuổi kịp kiệu, cũng vẫy tay gọi một thủ hạ đưa tai lại đây, nói rõ ràng tiền căn hậu quả, lệnh hắn nhanh chóng truyền tin tức tới tai chủ tử.
Vì thế, một hàng người Thái tử phi tao ngộ “ngoài ý muốn” vội vàng đi về Thanh Ninh Cung. Đội ngũ sớm phân ra hai người, một người chạy nhanh tới điện Thái Hòa, mà một người khác chạy như bay đến Thái Y Viện.
Thủ hạ nhỏ đến khó phát hiện gật đầu, sau đó thừa dịp hỗn loạn, lắc mình rời đi.
Điện Thái Hòa.
Giờ lành đã tới, Hoàng đế đã giá lâm, cũng ngồi xuống long ỷ trên thềm ngọc, lại còn có người chưa tới.
Vị trí cao nhất bên nữ tịch rỗng tuếch, cho dù là triều thần tôn thất, hay là trong ngoài mệnh phụ, đều không thể tránh né liếc tầm mắt qua nơi này.
Sao Thái tử phi còn chưa đến?
Đáy mắt Hoàng hậu vốn cất giấu thấp thỏm, nhưng theo thời gian trôi qua, thấp thỏm đi, hiện lên một tia vui mừng. Chẳng qua, tất cả đều bị che giấu rất khá, bà liếc mắt Xương Bình Đế ẩn mang khói mù, khóe môi hơi hơi cong, đang muốn mở miệng.
“Bệ hạ, Thái tử phi người mang lục giáp, sợ là có điều trì hoãn, hay là phái người tới đón?” Người giành trước một bước nói chuyện là An Nhạc đại trưởng công chúa.
Bà nhìn Hoàng Thái tử ý cười ôn nhuận thu liễm, lại liếc Hoàng hậu trên ghế phượng, trên mặt hai người này không lộ sơ hở, tuy bà không rõ nguyên do, nhưng như cũ mở miệng giảng hòa trước.
Giọng đại trưởng công chúa hiền hòa, thân phận bà cũng đủ cho Hoàng đế nể mặt, vẻ mặt Xương Bình Đế hơi hòa hoãn, gật đầu, nghiêng đầu phân phó Tôn Tiến Trung hai câu.
Tôn Tiến Trung lập tức sai chính mình đồ đệ, ngự tiền thái giám Tiểu Trương Tử xuất phát.
Tiểu Trương Tử co chân chạy ra điện Thái Hòa, nhưng một lát, lại vẻ mặt kinh hoảng trở lại, khi vào điện còn vấp một chút, thiếu chút nữa ngã gục trên đất.
Hắn bò lăn tiến lên, “phanh” một tiếng quỳ xuống: “Khởi bẩm, khởi bẩm bệ hạ……”
Tiểu Trương Tử là đồ đệ của ngự tiền đại tổng quản Tôn Tiến Trung, gặp qua không ít việc đời, hắn không có khả năng dễ dàng luống cuống trên vạn thọ tiết.
Rõ ràng là xảy ra chuyện lớn.
Không khí trong đại điện lập tức căng chặt, Xương Bình Đế vội quát: “Có chuyện gì? Còn không mau mau nói rõ!”
Vẻ mặt Tiểu Trương Tử đưa đám: “Bệ hạ, trên đường Thái tử phi đi tới điện Thái Hòa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ đã nâng về Thanh Ninh Cung!”
Hắn còn lãnh một tiểu thái giám trở về, nói xong, lập tức quay mặt nhìn về phía đối phương.
Hoàng Thái tử Cao Húc đã “đằng” một tiếng đứng lên, trên đại điện châm rơi có thể nghe.
Một tiểu thái giám khác đúng là Thanh Ninh Cung sai tới báo tin, người tới vô cùng cơ linh, không đợi Hoàng đế lần nữa mở miệng dò hỏi, lập tức triệt để, “bùm bùm” đổ ra.
Trọng điểm hắn tự thuật chính là vô duyên vô cớ dầu cây trẩu bị chảy đầy đất.
Đại điện nhất thời ồ lên, Thái tử phi hoài long thai, đứng đắn con vợ cả hoàng trưởng tôn, thế nhưng có người dám thừa vạn thọ tiết mưu tính?
Không ít người ánh mắt lập tức quét về phía người được lợi ích lớn nhất, mẹ con Hoàng hậu và Ngụy Vương, Trần Vương.
Nhưng, mẹ con Hoàng hậu sớm có chuẩn bị tâm lý, biểu tình trên mặt rất phù hợp, Xương Bình Đế nhìn qua cũng không thấy sơ hở.
Nội các thủ phụ Vương Thụy Hành râu tóc bạc trắng vội đứng lên, chắp tay nói với Hoàng đế: “Bệ hạ, xin mau chóng sai ngự y chẩn trị cho Thái tử phi nương nương.”
Ông là nguyên lão ba triều, cúc cung tận tụy hơn nửa đời, xưa nay Hoàng đế luôn lễ nhượng ba phần, bởi vậy nói chuyện tuy cung kính, nhưng rốt cuộc thiếu vài phần cẩn thận chặt chẽ, ngay sau đó lại nói: “Bệ hạ, ngài nhất định phải tra rõ việc này!”
Vương thủ phụ đấm ngực dậm chân, lão thần trung tâm như một với Đại Chu triều, ông thực chờ mong Đông Cung con vợ cả giáng sinh.
Việc này đương nhiên phải tra rõ, Xương Bình Đế lập tức hạ chỉ ngự y nhanh chóng đuổi tới Thanh Ninh Cung, sau đó làm cấm vệ quân phong tỏa hiện trường, bắt lấy người có liên can, lập tức tra rõ.
Cao Húc chắp tay: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần muốn về Thanh Ninh Cung một chuyến.”
Trương Đức Hải sớm đã lặng lẽ đánh thủ thế an toàn, nhưng công phu trên mặt của hắn thật tốt, thu liễm ý cười ôn nhuận, mày kiếm hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên rất để ý chính mình cốt nhục.
Xương Bình Đế gật đầu: “Đi nhanh đi.”
Cao Húc tạ ân, lập tức ra điện Thái Hòa, bước lên kiệu, đi về Thanh Ninh Cung.
*****
Tiểu thái giám chạy đi Thái Y Viện, vừa vào cửa liền túm chặt tay thái y, thở hồng hộc nói: “Mau, mau, Thái tử phi……”
Hắn nói không thành câu, nhưng mọi người đều hiểu ngụ ý, hơn nữa bộ dáng hắn nôn nóng, các thái y đương trị trong Thái Y Viện nhất thời rùng mình.
Viện chính Trần thái y lập tức nói: “Nhanh, đều đến Thanh Ninh Cung.”
Đoàn người nhanh chóng cầm hòm thuốc, chạy tới Thanh Ninh Cung.
Tới hậu điện chính phòng, rèm cửa được vén lên, lọt vào trong tầm mắt chính là nội điện binh hoang mã loạn, cùng với Thái tử phi nằm trên giường lấy tay che bụng cao ngất, cuộn tròn thân hình, vẻ mặt đau đớn.
Mọi người trong lòng rung mạnh, kêu to không tốt.
Lưu thái y làm đầu tàu, đi thẳng đến trước giường. Xưa nay ông phụ trách khám mạch cho các chủ tử Đông Cung, sau khi Thái tử phi mang thai cũng là ông theo dõi mạch, quen thuộc tình huống nhất, chư vị đồng liêu ăn ý tránh ra.
Bộ dáng này của Kỷ Uyển Thanh đương nhiên là giả vờ, bị các thái y thấy, mục đích đạt tới, Lê Hoa lập tức tiến lên buông màn gấm.
Tuy đa số các thái y đều hơn năm mươi tuổi, nhưng nam nữ đại phòng vẫn phải có, mới vừa rồi bởi vì hoảng loạn “quên” buông màn gấm, hiện tại đương nhiên không thể tiếp tục để vậy.
Kỷ Uyển Thanh bị Lưu thái y đưa lưng về phía đồng liêu che đậy, hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, nàng gật gật đầu nhỏ đến mức khó phát hiện, ý bảo chuẩn bị thỏa đáng, ngay sau đó liền bị màn gấm che lại.
Lưu thái y ngầm hiểu, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thành.
Vì kế hoạch hôm nay, Lưu thái y cũng cống hiến không ít sức lực.
Rốt cuộc Thái tử phi động thai khí, tình huống nghiêm trọng, khẳng định không thể thiếu chư vị thái y bắt mạch, thậm chí còn có khả năng xuất động ngự y. Mạch tượng có dị thường hay không là không thể gạt được rất nhiều danh thủ quốc gia.
Chuyện quan trọng nhất trong đó, chính là ngụy trang mạch tượng.
Phương pháp thi châm của Lưu thái y là hạng nhất trong Thái Y Viện, trị bệnh cứu người, luôn có kỳ hiệu. Nhưng ít có người biết chính là, bộ châm pháp này còn bao hàm một chỗ diệu dụng, chính là có thể ngụy trang mạch tượng.
Sau khi thi châm ngụy trang thời gian cũng không dài, ước chừng chỉ nửa canh giờ, sau đó sẽ mất đi hiệu lực. Nhưng, nhiêu đó cũng đủ.
Trong số các ma ma hồi môn của Kỷ Uyển Thanh có người hiểu y lý dược lý, tuy họ chỉ tinh thông điều dưỡng thân thể phụ nhân và trẻ nhỏ, nhưng cũng có thể lý giải châm cứu bình thường.
Châm pháp ngụy trang mạch tượng chú ý kỹ xảo, lại không phức tạp, trước đó Lưu thái y dạy cho Trần ma ma, cũng thử rất nhiều lần, xác nhận không có sai sót.
Kiệu đi về Thanh Ninh Cung, Trần ma ma sớm đã chờ ở chính phòng, trước khi các thái y đuổi tới, đã thành công thi châm cho chủ tử.
Cho nên, hiện tại mạch tượng của Kỷ Uyển Thanh là động thai khí nặng, nhưng còn có thể cứu.
Vẻ mặt Lưu thái y ngưng trọng bất biến, lấy tay bắt mạch, miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi thấp giọng nói với đồng liêu: “Cũng may, tình huống không quá nghiêm trọng.”
Không khí căng chặt trong phòng nhất thời buông lỏng, Lưu thái y lập tức viết phương thuốc, sai người bốc thuốc đi sắc.
Chư thái y thay phiên tiến lên bắt mạch, lại xem phương thuốc kia, thảo luận một phen, cảm thấy không cần sửa chữa, liền thống nhất dùng.
Thuốc thực mau được sắc xong bưng lên, Lê Hoa trực tiếp lãnh ma ma bưng thuốc vào màn che, hầu hạ chủ tử uống thuốc.
Trong màn gấm, Kỷ Uyển Thanh sớm không hề có vẻ đau xót, nàng không sao, uống thuốc gì chứ, thuốc liền trực tiếp đổ vào trong bình sớm đã chuẩn bị tốt, để vải bông dày bên trong “uống”.
Người kia vẫn luôn ở lại hầu hạ trong màn gấm.
Kỳ thật, ma ma bưng thuốc chính là Trần ma ma học châm pháp, bà chờ một lát, đánh giá thời gian có lẽ hết tác dụng, liền lấy tay bắt mạch cho chủ tử.
Quả nhiên, châm pháp hiệu quả đã biến mất.
Bà lập tức ra tay thi châm cho chủ tử lần nữa, lúc này ngụy trang chính là mạch tượng sau khi uống thuốc tình huống ổn định không ít.
Có màn che thật dày che lấp, bên ngoài hoàn toàn không thấy tình huống bên trong. Thuốc kia có thành phần an thần, sau khi Thái tử phi uống thuốc, Lưu thái y lại lần nữa tiến lên bắt mạch.
Kết quả khiến người vui sướng, tình huống ổn định. Thai nhi không ngại, Thái tử phi không ngại, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn cần thiết nằm trên giường nghỉ ngơi.
Viện chính lau một phen mồ hôi lạnh, rốt cuộc lộ ra gương mặt tươi cười, phân phó: “Nhanh, lập tức báo tin cho bệ hạ.”
Người báo tin chân trước ra cửa, chân sau Hoàng Thái tử liền về tới, đi theo còn có ngự y.
Các thái y hành lễ xong được kêu dậy, bẩm báo tình huống của Thái tử phi, ấn đường nhíu chặt của Cao Húc rốt cuộc buông ra. Ngự y cũng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc nếu long thai xảy ra chuyện, bọn họ cũng gánh trách nhiệm.
Nhưng nếu phụng chỉ tới, đương nhiên phải bắt mạch xác định tình huống, ngưng thần chẩn mạch, ngự y nói không khác mấy so với thái y.
Cao Húc gật đầu, giơ tay bình lui đám người thái y, rốt cuộc Thái tử phi cần tĩnh dưỡng.
Chờ trong phòng chỉ còn lại mấy người Hà ma ma, hắn mới vén màn trướng, ngồi ở mép giường.
Cao Húc đối diện mắt đẹp Kỷ Uyển Thanh sáng lấp lánh, hắn cười, hạ giọng dò hỏi: “Thanh Nhi, hôm nay có bị kinh hách không?”
Khi nói chuyện, hắn tinh tế đánh giá thê tử. Trên đường trở về hắn đã biết tình hình kỹ càng tỉ mỉ, chỉ là không tận mắt nhìn thấy, hắn không yên tâm.
“Không có.”
Kỷ Uyển Thanh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, thiếp rất khỏe.”
Sắc mặt nàng hồng nhuận, tinh thần sáng láng, hiển nhiên nói không phải giả, Cao Húc an tâm, xoa xoa mặt nàng cùng với bụng cao ngất.
Hài nhi bướng bỉnh, có người vuốt ve hắn, hắn lập tức cho một chân.
Cao Húc mỉm cười.
Phu thê nói hai câu, Kỷ Uyển Thanh liền cảm thán: “Điện hạ, lần này Khôn Ninh Cung thiết kế phải nói là rất tỉ mỉ.”
Phàm là trình độ Cao Húc để bụng vợ con ít một chút, đối phương thật có khả năng đắc thủ.
Rốt cuộc, dưới tình huống không thể không tham dự vạn thọ tiết, lại không có Lâm Dương và các cao thủ, thái giám bình thường khẳng định sẽ trúng chiêu.
Phàm là có một người trượt chân, liền phản ứng dây chuyền.
Kỷ Uyển Thanh nói thầm, ra tay trên đường hẳn là bút tích của Hoàng hậu, nhưng kế sách nhét khối băng dưới đáy thùng dầu lại không giống phong cách của đối phương cho lắm.
Rốt cuộc, nàng ấn tượng về Hoàng hậu chính là thủ đoạn có chút thô bạo.
Cao Húc nhàn nhạt nói: “Mặc kệ là ai, ngày sau cùng thanh toán cũng chạy không thoát.”
Phu thê sớm đã thương lượng đối sách việc hôm nay, là tính toán ngồi yên nhìn hổ đấu.
Mặc dù là bị người tính kế, nhưng dù sao cũng quấy rầy Hoàng đế vạn thọ tiết. Xương Bình Đế cũng không phải người tính tình tốt, lúc này ngủ đông tốt hơn dùng sức nhảy nhót.
Còn về Hoàng hậu, có Lệ Phi, còn có rất nhiều triều thần quan tâm con nối dõi của Đông Cung, bà ta chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.
Nếu không thể một gậy đánh chết, vậy đơn giản không ra tay, bởi vì Cao Húc đã bắt đầu tìm chứng cứ Tùng Bảo dịch, mục tiêu của hắn là một kích trí mạng.
Hắn vỗ vỗ tay thê tử: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, cô phải đi điện Thái Hòa rồi.”
Nếu Thái tử phi giữ được hài tử, tình huống cũng không nguy hiểm, Cao Húc không thích hợp ở lâu. Dù sao, hôm nay là vạn thọ tiết.
Cấm vệ quân đã nhanh chóng điều tra rõ tình huống mặt ngoài, hiện tại chạy về điện Thái Hòa, trò hay đại khái vừa mới bắt đầu.
Trên đường binh hoang mã loạn, trong thời gian ngắn ngủi, Lâm Dương phân phó thủ hạ gắt gao hộ hai bên trái phải kiệu của nữ chủ tử, bản thân đi nhanh đến chỗ hai thùng dầu.
Hắn ánh mắt sắc bén, quét mắt hai thùng gỗ lớn, ngay sau đó duỗi tay chạm vào, thùng gỗ thực nhẹ, dầu cây trẩu bên trong đã chảy ra sắp hết.
Động tác của Lâm Dương không ngừng, trên tay quay cuồng, tầm mắt tập trung nhìn đáy thùng.
Vừa thấy, hắn lập tức nhăn lại mày rậm.
Chỉ thấy dưới đáy hai thùng gỗ lớn thình lình có một lỗ thủng hình tròn đường kính ước chừng hai đốt ngón tay.
Không cần nhiều lời, khẳng định là thủ phạm động tay trên thùng dầu cây trẩu.
Nhưng vấn đề là, lỗ thủng vẫn luôn tồn tại, vì sao tiểu thái giám dò đường lần đầu tiên, thùng không bị chảy dầu?
Hoặc là nói, làm sao thùng này đựng tràn đầy dầu cây trẩu, từ Phủ Nội Vụ nâng đến nơi này mới bị chảy?
Lâm Dương quét một vòng chung quanh, cũng không thấy có vật gì nhét vào. Mà bên cạnh thùng gỗ chỗ bị dầu chảy ướt cũng không có dấu vết phun tung toé.
Như vậy xem ra, không phải là có người nghiêng thùng gỗ, sau đó rút cọc gỗ tạo thành.
Hơn nữa mấu chốt nhất là phía trước có tiểu thái giám dò đường, mặt sau có Lâm Dương, nếu có người rút cọc gỗ chạy trốn, khẳng định sẽ bị phát hiện.
Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, bình tĩnh nhìn chăm chú lỗ thủng kia nửa ngày, đột nhiên trong lòng vừa động.
Lâm Dương đột nhiên nhanh trí, lập tức duỗi tay đụng vào bên cạnh lỗ thủng kia.
Quả nhiên là lạnh băng.
Đáp án công bố, đối phương dùng chính là băng.
Sớm đã chuẩn bị tốt khối băng nhét vào lỗ thủng, vách thùng gỗ rất dày, độ dày khối băng tự nhiên không mỏng, có thể chống đỡ một đoạn đường.
Phủ Nội Vụ cách nơi này không xa không gần, có thể chống đỡ lại đây.
Mà nơi này vừa lúc là đường từ Thanh Ninh Cung đi điện Thái Hòa nhất định phải đi qua.
Xưa nay thai phụ thích ngủ hơn người bình thường rất nhiều, mà mặc lễ phục phức tạp, Kỷ Uyển Thanh gần sát giờ mới ra cửa.
Từ thời gian khối băng tan ra, đến tiểu thái giám nâng dầu mỏi mệt lại bị người đụng bị thương, lại đến thời gian Thái tử phi ra cửa, đều dự toán đúng từng chi tiết.
Thậm chí, nếu Lâm Dương đụng vào bên cạnh lỗ thủng chậm chút, cảm giác lạnh băng cũng hầu như không còn, đến lúc đó lại muốn xác nhận liền khó khăn.
Không thể không nói, người thiết kế mưu kế này, tâm tư cẩn thận tỉ mỉ đến mức làm người ta kinh ngạc cảm thán.
Chỉ tiếc, đối thủ của hắn là Cao Húc, cùng với cao thủ dưới trướng Đông Cung.
Lâm Dương ném thùng gỗ lớn lại chỗ cũ, hừ lạnh một tiếng: “Hay cho bọn chuột nhắt tâm tư khó lường.”
Lúc này, Kỷ Uyển Thanh đã một lần nữa bước lên kiệu, bởi vì giọng Lê Hoa cao vút dẫn đến các cung nhân gần đó kéo tới càng ngày càng nhiều.
Lâm Dương bước nhanh đuổi kịp kiệu, cũng vẫy tay gọi một thủ hạ đưa tai lại đây, nói rõ ràng tiền căn hậu quả, lệnh hắn nhanh chóng truyền tin tức tới tai chủ tử.
Vì thế, một hàng người Thái tử phi tao ngộ “ngoài ý muốn” vội vàng đi về Thanh Ninh Cung. Đội ngũ sớm phân ra hai người, một người chạy nhanh tới điện Thái Hòa, mà một người khác chạy như bay đến Thái Y Viện.
Thủ hạ nhỏ đến khó phát hiện gật đầu, sau đó thừa dịp hỗn loạn, lắc mình rời đi.
Điện Thái Hòa.
Giờ lành đã tới, Hoàng đế đã giá lâm, cũng ngồi xuống long ỷ trên thềm ngọc, lại còn có người chưa tới.
Vị trí cao nhất bên nữ tịch rỗng tuếch, cho dù là triều thần tôn thất, hay là trong ngoài mệnh phụ, đều không thể tránh né liếc tầm mắt qua nơi này.
Sao Thái tử phi còn chưa đến?
Đáy mắt Hoàng hậu vốn cất giấu thấp thỏm, nhưng theo thời gian trôi qua, thấp thỏm đi, hiện lên một tia vui mừng. Chẳng qua, tất cả đều bị che giấu rất khá, bà liếc mắt Xương Bình Đế ẩn mang khói mù, khóe môi hơi hơi cong, đang muốn mở miệng.
“Bệ hạ, Thái tử phi người mang lục giáp, sợ là có điều trì hoãn, hay là phái người tới đón?” Người giành trước một bước nói chuyện là An Nhạc đại trưởng công chúa.
Bà nhìn Hoàng Thái tử ý cười ôn nhuận thu liễm, lại liếc Hoàng hậu trên ghế phượng, trên mặt hai người này không lộ sơ hở, tuy bà không rõ nguyên do, nhưng như cũ mở miệng giảng hòa trước.
Giọng đại trưởng công chúa hiền hòa, thân phận bà cũng đủ cho Hoàng đế nể mặt, vẻ mặt Xương Bình Đế hơi hòa hoãn, gật đầu, nghiêng đầu phân phó Tôn Tiến Trung hai câu.
Tôn Tiến Trung lập tức sai chính mình đồ đệ, ngự tiền thái giám Tiểu Trương Tử xuất phát.
Tiểu Trương Tử co chân chạy ra điện Thái Hòa, nhưng một lát, lại vẻ mặt kinh hoảng trở lại, khi vào điện còn vấp một chút, thiếu chút nữa ngã gục trên đất.
Hắn bò lăn tiến lên, “phanh” một tiếng quỳ xuống: “Khởi bẩm, khởi bẩm bệ hạ……”
Tiểu Trương Tử là đồ đệ của ngự tiền đại tổng quản Tôn Tiến Trung, gặp qua không ít việc đời, hắn không có khả năng dễ dàng luống cuống trên vạn thọ tiết.
Rõ ràng là xảy ra chuyện lớn.
Không khí trong đại điện lập tức căng chặt, Xương Bình Đế vội quát: “Có chuyện gì? Còn không mau mau nói rõ!”
Vẻ mặt Tiểu Trương Tử đưa đám: “Bệ hạ, trên đường Thái tử phi đi tới điện Thái Hòa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ đã nâng về Thanh Ninh Cung!”
Hắn còn lãnh một tiểu thái giám trở về, nói xong, lập tức quay mặt nhìn về phía đối phương.
Hoàng Thái tử Cao Húc đã “đằng” một tiếng đứng lên, trên đại điện châm rơi có thể nghe.
Một tiểu thái giám khác đúng là Thanh Ninh Cung sai tới báo tin, người tới vô cùng cơ linh, không đợi Hoàng đế lần nữa mở miệng dò hỏi, lập tức triệt để, “bùm bùm” đổ ra.
Trọng điểm hắn tự thuật chính là vô duyên vô cớ dầu cây trẩu bị chảy đầy đất.
Đại điện nhất thời ồ lên, Thái tử phi hoài long thai, đứng đắn con vợ cả hoàng trưởng tôn, thế nhưng có người dám thừa vạn thọ tiết mưu tính?
Không ít người ánh mắt lập tức quét về phía người được lợi ích lớn nhất, mẹ con Hoàng hậu và Ngụy Vương, Trần Vương.
Nhưng, mẹ con Hoàng hậu sớm có chuẩn bị tâm lý, biểu tình trên mặt rất phù hợp, Xương Bình Đế nhìn qua cũng không thấy sơ hở.
Nội các thủ phụ Vương Thụy Hành râu tóc bạc trắng vội đứng lên, chắp tay nói với Hoàng đế: “Bệ hạ, xin mau chóng sai ngự y chẩn trị cho Thái tử phi nương nương.”
Ông là nguyên lão ba triều, cúc cung tận tụy hơn nửa đời, xưa nay Hoàng đế luôn lễ nhượng ba phần, bởi vậy nói chuyện tuy cung kính, nhưng rốt cuộc thiếu vài phần cẩn thận chặt chẽ, ngay sau đó lại nói: “Bệ hạ, ngài nhất định phải tra rõ việc này!”
Vương thủ phụ đấm ngực dậm chân, lão thần trung tâm như một với Đại Chu triều, ông thực chờ mong Đông Cung con vợ cả giáng sinh.
Việc này đương nhiên phải tra rõ, Xương Bình Đế lập tức hạ chỉ ngự y nhanh chóng đuổi tới Thanh Ninh Cung, sau đó làm cấm vệ quân phong tỏa hiện trường, bắt lấy người có liên can, lập tức tra rõ.
Cao Húc chắp tay: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần muốn về Thanh Ninh Cung một chuyến.”
Trương Đức Hải sớm đã lặng lẽ đánh thủ thế an toàn, nhưng công phu trên mặt của hắn thật tốt, thu liễm ý cười ôn nhuận, mày kiếm hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên rất để ý chính mình cốt nhục.
Xương Bình Đế gật đầu: “Đi nhanh đi.”
Cao Húc tạ ân, lập tức ra điện Thái Hòa, bước lên kiệu, đi về Thanh Ninh Cung.
*****
Tiểu thái giám chạy đi Thái Y Viện, vừa vào cửa liền túm chặt tay thái y, thở hồng hộc nói: “Mau, mau, Thái tử phi……”
Hắn nói không thành câu, nhưng mọi người đều hiểu ngụ ý, hơn nữa bộ dáng hắn nôn nóng, các thái y đương trị trong Thái Y Viện nhất thời rùng mình.
Viện chính Trần thái y lập tức nói: “Nhanh, đều đến Thanh Ninh Cung.”
Đoàn người nhanh chóng cầm hòm thuốc, chạy tới Thanh Ninh Cung.
Tới hậu điện chính phòng, rèm cửa được vén lên, lọt vào trong tầm mắt chính là nội điện binh hoang mã loạn, cùng với Thái tử phi nằm trên giường lấy tay che bụng cao ngất, cuộn tròn thân hình, vẻ mặt đau đớn.
Mọi người trong lòng rung mạnh, kêu to không tốt.
Lưu thái y làm đầu tàu, đi thẳng đến trước giường. Xưa nay ông phụ trách khám mạch cho các chủ tử Đông Cung, sau khi Thái tử phi mang thai cũng là ông theo dõi mạch, quen thuộc tình huống nhất, chư vị đồng liêu ăn ý tránh ra.
Bộ dáng này của Kỷ Uyển Thanh đương nhiên là giả vờ, bị các thái y thấy, mục đích đạt tới, Lê Hoa lập tức tiến lên buông màn gấm.
Tuy đa số các thái y đều hơn năm mươi tuổi, nhưng nam nữ đại phòng vẫn phải có, mới vừa rồi bởi vì hoảng loạn “quên” buông màn gấm, hiện tại đương nhiên không thể tiếp tục để vậy.
Kỷ Uyển Thanh bị Lưu thái y đưa lưng về phía đồng liêu che đậy, hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, nàng gật gật đầu nhỏ đến mức khó phát hiện, ý bảo chuẩn bị thỏa đáng, ngay sau đó liền bị màn gấm che lại.
Lưu thái y ngầm hiểu, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thành.
Vì kế hoạch hôm nay, Lưu thái y cũng cống hiến không ít sức lực.
Rốt cuộc Thái tử phi động thai khí, tình huống nghiêm trọng, khẳng định không thể thiếu chư vị thái y bắt mạch, thậm chí còn có khả năng xuất động ngự y. Mạch tượng có dị thường hay không là không thể gạt được rất nhiều danh thủ quốc gia.
Chuyện quan trọng nhất trong đó, chính là ngụy trang mạch tượng.
Phương pháp thi châm của Lưu thái y là hạng nhất trong Thái Y Viện, trị bệnh cứu người, luôn có kỳ hiệu. Nhưng ít có người biết chính là, bộ châm pháp này còn bao hàm một chỗ diệu dụng, chính là có thể ngụy trang mạch tượng.
Sau khi thi châm ngụy trang thời gian cũng không dài, ước chừng chỉ nửa canh giờ, sau đó sẽ mất đi hiệu lực. Nhưng, nhiêu đó cũng đủ.
Trong số các ma ma hồi môn của Kỷ Uyển Thanh có người hiểu y lý dược lý, tuy họ chỉ tinh thông điều dưỡng thân thể phụ nhân và trẻ nhỏ, nhưng cũng có thể lý giải châm cứu bình thường.
Châm pháp ngụy trang mạch tượng chú ý kỹ xảo, lại không phức tạp, trước đó Lưu thái y dạy cho Trần ma ma, cũng thử rất nhiều lần, xác nhận không có sai sót.
Kiệu đi về Thanh Ninh Cung, Trần ma ma sớm đã chờ ở chính phòng, trước khi các thái y đuổi tới, đã thành công thi châm cho chủ tử.
Cho nên, hiện tại mạch tượng của Kỷ Uyển Thanh là động thai khí nặng, nhưng còn có thể cứu.
Vẻ mặt Lưu thái y ngưng trọng bất biến, lấy tay bắt mạch, miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi thấp giọng nói với đồng liêu: “Cũng may, tình huống không quá nghiêm trọng.”
Không khí căng chặt trong phòng nhất thời buông lỏng, Lưu thái y lập tức viết phương thuốc, sai người bốc thuốc đi sắc.
Chư thái y thay phiên tiến lên bắt mạch, lại xem phương thuốc kia, thảo luận một phen, cảm thấy không cần sửa chữa, liền thống nhất dùng.
Thuốc thực mau được sắc xong bưng lên, Lê Hoa trực tiếp lãnh ma ma bưng thuốc vào màn che, hầu hạ chủ tử uống thuốc.
Trong màn gấm, Kỷ Uyển Thanh sớm không hề có vẻ đau xót, nàng không sao, uống thuốc gì chứ, thuốc liền trực tiếp đổ vào trong bình sớm đã chuẩn bị tốt, để vải bông dày bên trong “uống”.
Người kia vẫn luôn ở lại hầu hạ trong màn gấm.
Kỳ thật, ma ma bưng thuốc chính là Trần ma ma học châm pháp, bà chờ một lát, đánh giá thời gian có lẽ hết tác dụng, liền lấy tay bắt mạch cho chủ tử.
Quả nhiên, châm pháp hiệu quả đã biến mất.
Bà lập tức ra tay thi châm cho chủ tử lần nữa, lúc này ngụy trang chính là mạch tượng sau khi uống thuốc tình huống ổn định không ít.
Có màn che thật dày che lấp, bên ngoài hoàn toàn không thấy tình huống bên trong. Thuốc kia có thành phần an thần, sau khi Thái tử phi uống thuốc, Lưu thái y lại lần nữa tiến lên bắt mạch.
Kết quả khiến người vui sướng, tình huống ổn định. Thai nhi không ngại, Thái tử phi không ngại, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn cần thiết nằm trên giường nghỉ ngơi.
Viện chính lau một phen mồ hôi lạnh, rốt cuộc lộ ra gương mặt tươi cười, phân phó: “Nhanh, lập tức báo tin cho bệ hạ.”
Người báo tin chân trước ra cửa, chân sau Hoàng Thái tử liền về tới, đi theo còn có ngự y.
Các thái y hành lễ xong được kêu dậy, bẩm báo tình huống của Thái tử phi, ấn đường nhíu chặt của Cao Húc rốt cuộc buông ra. Ngự y cũng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc nếu long thai xảy ra chuyện, bọn họ cũng gánh trách nhiệm.
Nhưng nếu phụng chỉ tới, đương nhiên phải bắt mạch xác định tình huống, ngưng thần chẩn mạch, ngự y nói không khác mấy so với thái y.
Cao Húc gật đầu, giơ tay bình lui đám người thái y, rốt cuộc Thái tử phi cần tĩnh dưỡng.
Chờ trong phòng chỉ còn lại mấy người Hà ma ma, hắn mới vén màn trướng, ngồi ở mép giường.
Cao Húc đối diện mắt đẹp Kỷ Uyển Thanh sáng lấp lánh, hắn cười, hạ giọng dò hỏi: “Thanh Nhi, hôm nay có bị kinh hách không?”
Khi nói chuyện, hắn tinh tế đánh giá thê tử. Trên đường trở về hắn đã biết tình hình kỹ càng tỉ mỉ, chỉ là không tận mắt nhìn thấy, hắn không yên tâm.
“Không có.”
Kỷ Uyển Thanh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, thiếp rất khỏe.”
Sắc mặt nàng hồng nhuận, tinh thần sáng láng, hiển nhiên nói không phải giả, Cao Húc an tâm, xoa xoa mặt nàng cùng với bụng cao ngất.
Hài nhi bướng bỉnh, có người vuốt ve hắn, hắn lập tức cho một chân.
Cao Húc mỉm cười.
Phu thê nói hai câu, Kỷ Uyển Thanh liền cảm thán: “Điện hạ, lần này Khôn Ninh Cung thiết kế phải nói là rất tỉ mỉ.”
Phàm là trình độ Cao Húc để bụng vợ con ít một chút, đối phương thật có khả năng đắc thủ.
Rốt cuộc, dưới tình huống không thể không tham dự vạn thọ tiết, lại không có Lâm Dương và các cao thủ, thái giám bình thường khẳng định sẽ trúng chiêu.
Phàm là có một người trượt chân, liền phản ứng dây chuyền.
Kỷ Uyển Thanh nói thầm, ra tay trên đường hẳn là bút tích của Hoàng hậu, nhưng kế sách nhét khối băng dưới đáy thùng dầu lại không giống phong cách của đối phương cho lắm.
Rốt cuộc, nàng ấn tượng về Hoàng hậu chính là thủ đoạn có chút thô bạo.
Cao Húc nhàn nhạt nói: “Mặc kệ là ai, ngày sau cùng thanh toán cũng chạy không thoát.”
Phu thê sớm đã thương lượng đối sách việc hôm nay, là tính toán ngồi yên nhìn hổ đấu.
Mặc dù là bị người tính kế, nhưng dù sao cũng quấy rầy Hoàng đế vạn thọ tiết. Xương Bình Đế cũng không phải người tính tình tốt, lúc này ngủ đông tốt hơn dùng sức nhảy nhót.
Còn về Hoàng hậu, có Lệ Phi, còn có rất nhiều triều thần quan tâm con nối dõi của Đông Cung, bà ta chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.
Nếu không thể một gậy đánh chết, vậy đơn giản không ra tay, bởi vì Cao Húc đã bắt đầu tìm chứng cứ Tùng Bảo dịch, mục tiêu của hắn là một kích trí mạng.
Hắn vỗ vỗ tay thê tử: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, cô phải đi điện Thái Hòa rồi.”
Nếu Thái tử phi giữ được hài tử, tình huống cũng không nguy hiểm, Cao Húc không thích hợp ở lâu. Dù sao, hôm nay là vạn thọ tiết.
Cấm vệ quân đã nhanh chóng điều tra rõ tình huống mặt ngoài, hiện tại chạy về điện Thái Hòa, trò hay đại khái vừa mới bắt đầu.