Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Editor: Vy Vy 1505
Cao Húc là sau giờ ngọ ra cửa, Kỷ Uyển Thanh biết hắn đi đâu, trong lòng nhớ thương, vẫn luôn chờ đến chạng vạng, mới thấy người trở về.
“Mục Hoài Thiện?”
Phu thê nắm tay ngồi xuống nhuyễn tháp, nàng có chút nghi hoặc: “Điện hạ, đây là ai?”
Cao Húc hừ lạnh một tiếng: “Tòng nhị phẩm Định Quốc tướng quân, Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ, tổng lĩnh quân vụ Đại Đồng.”
Viên thị Mai thị là người bên cạnh lão thái quân, biết một ít nội tình, cũng không kỹ càng tỉ mỉ. Nhưng nhiêu đây là đủ rồi.
Nhị thiếu gia ở chùa Linh Ẩn điều dưỡng thân thể hai năm, đã khỏe mạnh như người thường, sau đó cao tăng tọa hóa, hắn được mẫu thân Dư thị tiếp về an trí ở một thôn trang nhỏ ở kinh giao. Thôn trang này đại khái phương vị phù hợp với nơi Hứa Trì bao vây tiễu trừ.
Còn có đủ việc vụn vặt khác, nói tóm lại, đã có thể kết luận, nhị thiếu gia này chính là “nhị gia”.
Hai người lộ ra một tin tức quan trọng nhất, chính là tên họ nhị gia.
Mục Hoài Thiện.
Cao Húc là Hoàng thái tử, hắn lưu tâm tất cả quan viên lớn nhỏ ở kinh thành, thậm chí quan lớn ngoài kinh, còn có võ tướng cao cấp cầm trọng binh. Vừa nghe tên này lập tức nhớ ra.
Mục Hoài Thiện là một nhân vật thực ghê gớm, xuất thân một tộc nhỏ ở Sơn Đông, văn có thể cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, võ có thể kỹ áp quần hùng.
Hắn mười bốn tuổi tòng quân, mười mấy năm trải qua đủ loại chiến dịch lớn lớn bé bé, dũng mãnh thiện chiến, mưu lược hơn người, từ một Bách Phu Trưởng nho nhỏ, nhảy thăng làm Đô Chỉ Huy Sứ tay cầm trọng binh, trấn thủ một phương.
Mấu chốt là hắn được ca tụng là mỹ nam tử tuấn tú, chỉ mới ba mươi tuổi, trong bụng đầy thơ từ ca phú, cử chỉ tiêu sái phóng khoáng, xưa nay nổi tiếng gần xa là nhân vật đại biểu cho nho tướng.
Xưa nay người này biểu hiện trung quân ái quốc, tuy Cao Húc không tiếp xúc với đối phương, nhưng hắn lòng dạ trống trải, từ trước đến nay đều rất tán thưởng những người thế này.
Cho dù đối phương không phải là thuộc hạ dưới trướng Đông Cung.
Nhưng, đây đều là chuyện của ngày hôm qua.
“Nhị gia” chính là Mục Hoài Thiện, mười mấy năm biểu hiện hoàn mỹ, thuyết minh lòng dạ hắn sâu cỡ nào.
Sắc mặt Cao Húc âm trầm, hiện giờ xem ra, đối phương xuất thân tộc nhỏ Mục thị cũng chỉ là Lâm Giang Hầu phủ an bài thỏa đáng thôi.
Bản thân Mục Hoài Thiện năng lực trác tuyệt, lại có phụ huynh âm thầm nâng đỡ, tự nhiên càng dễ dàng xuất đầu.
“Tòng nhị phẩm Định Quốc tướng quân, Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ.”
Kỷ Uyển Thanh yên lặng tự nhẩm một lần, tuy phụ thân yêu thương, cũng không cấm nàng vào ngoại thư phòng, nhưng dù gì nàng cũng là nữ tử, không biết nhiều lắm tên họ quan viên ở kinh thành, càng miễn bàn võ tướng bên ngoài.
Nhưng, nàng từng nghiên cứu quan chế văn võ triều Đại Chu.
Bởi vì phía bắc có Thát Đát như hổ rình mồi, ý đồ nam hạ xâm phạm, cho nên lịch đại Hoàng đế đều phái trọng binh phòng thủ phương bắc. Trong tuyến phòng ngự này có chín điểm mấu chốt nhất, tổng binh lực chiếm hơn một nửa vương triều, có khi còn chiếm hai phần ba.
Trong đó lấy Tuyên phủ, Đại Đồng, Liêu Đông, Kế Châu là chủ, còn lại năm chỗ thoáng yếu hơn chút.
Mục Hoài Thiện chỉ mới ba mươi tuổi, chẳng những đã là tòng nhị phẩm cao cấp võ quan, hắn còn trấn thủ một phương, tay nắm binh quyền.
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cực kỳ ghê gớm.
“Xưa nay Mục Hoài Thiện đều thể hiện là đảng bảo hoàng trung lập, còn rất được phụ hoàng xem trọng, trước Tùng Bảo dịch, hắn đã là tòng tam phẩm Đô Chỉ Huy Sứ đồng tri. Sau đó đại quân Thát Đát tiếp cận, Đại Đồng cũng là chiến điểm quan trọng, nguyên Đô Chỉ Huy Sứ chết trận, hắn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chỉ huy tướng sĩ thành công đánh lui quân địch.”
Xuất thân tộc nhỏ, không kết bè kết cánh, năng lực trác tuyệt, rất hợp ý Xương Bình Đế, Mục Hoài Thiện có thân phận bảo hoàng đảng trung lập, sau đó tự nhiên thay thế vị trí của quan trên chết trận, ngồi ổn chức Đô Chỉ Huy Sứ.
Hiện giờ vạch trần đối phương kỳ thật là đệ đệ ruột của Kỷ Hoàng hậu, tuyệt đối không phải là tin tức tốt với Đông Cung. Tuy Cao Húc không sợ, nhưng chiến lược hắn đã bố trí cũng cần điều chỉnh một lần nữa.
Vẻ mặt thê tử ẩn ẩn sầu lo, hắn mỉm cười trấn an, vỗ nhẹ tay nàng.
Ánh mắt Cao Húc vững vàng, thực tự tin, Kỷ Uyển Thanh an tâm, dời đi trọng điểm, quay trở về chuyện ba năm trước: “Điện hạ, Đại Đồng cách Tùng Bảo và Tuyên Phủ rất gần, chàng nói……”
Nàng thực nhạy bén, thân phận nhị gia vừa bị bóc trần, lập tức chỉ ra điểm mấu chốt nhất.
Đại Đồng cách hai nơi chưa đến hai trăm dặm, mặc dù là bộ binh, hành quân gấp cũng chỉ hơn một ngày là đến, địa điểm thời gian tiện lợi như vậy, Mục Hoài Thiện có nhúng tay Tùng Bảo dịch hay không ?
Căn cứ hắn và Vương Trạch Đức truyền tin qua lại, nhất định là có.
Trận chiến này thực thảm thiết, phụ thân huynh trưởng bảo vệ quốc gia, anh dũng chống đỡ quân địch, còn phải bị mấy đạo nhân mã bên ta âm thầm tính kế.
Kỷ Uyển Thanh vành mắt phiếm hồng, có nước mắt tràn ra.
Cao Húc thở dài, lau nước mắt cho thê tử: “Hiện giờ những người tham gia đã dần dần trồi lên mặt nước, tin tưởng không cần lâu lắm, liền có thể báo thù rửa hận cho phụ huynh nàng.”
“Cũng rửa sạch oan khuất cho Sở tướng quân, chính danh cho một vị anh hùng.”
Kỷ Uyển Thanh có thai chưa đầy ba tháng, cảm xúc không thích hợp phập phồng quá lớn, nàng tất nhiên biết rõ, hít thở thật sâu, nỗ lực bình phục cảm xúc, ngưỡng mặt đối diện ánh mắt quan tâm của Cao Húc, nói: “Điện hạ, thiếp không có việc gì.”
“Vậy kế tiếp, chúng ta nên bố trí như thế nào?”
Tìm ra Mục Hoài Thiện, manh mối quan trọng nhất trong Tùng Bảo dịch cũng đồng thời trồi lên mặt nước.
Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu đứng phía sau màn chỉ đạo, hoặc tham dự chế định kế hoạch. Mục Hoài Thiện lại là người chỉ huy thực hiện, nội ứng ngoại hợp với Đông Xuyên Hầu Vương Trạch Đức, kịp thời nghĩ cách chặn đứng viện quân do Sở Lập Tung dẫn dắt, làm cho cứu viện không kịp, Tùng Bảo gần như toàn quân bị diệt.
Đương nhiên, bên Tuyên phủ của Vương Trạch Đức có lẽ còn có tướng lãnh khác cùng nhúng tay cũng không chừng.
Nói tóm lại, trận đại chiến này qua đi, một đảng Kỷ Hoàng hậu thành người được lợi lớn nhất. Ngoại trừ thuận lợi diệt trừ Kỷ Tông Khánh, làm Đông Cung tổn thất một đại tướng cường hãn trong quân đội duy trì, còn nhân lúc quân đội phía bắc xuất hiện không ít chức vị võ tướng cao cấp bị bỏ trống, bổ khuyết một ít người nhà thăng quan.
Trong đó chức vị lớn nhất chính là Mục Hoài Thiện, hắn thành công hoàn toàn nắm giữ trong tay binh quyền Đại Đồng.
Phương diện này thế lực đan xen, quan hệ phức tạp, bọn họ cần tìm ra một kẻ thích hợp làm nơi đột phá.
Nàng rung lên tinh thần, chỉnh thể vẫn phát triển theo hướng tốt, từng bước một tiếp cận chân tướng, nếu thành công chẳng những báo thù cho phụ huynh, còn có thể lưu loát đánh sập thế lực này.
“Hiện giờ Mục Hoài Thiện hồi kinh báo cáo công tác, mang theo không ít tâm phúc rời Đại Đồng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về, cô sẽ lệnh Hứa Trì tự mình qua thăm dò.”
Trên đường trở về, Cao Húc đã suy nghĩ hành động bước tiếp theo, hắn tính toán hai bút cùng vẽ, ở kinh thành cũng đồng thời có hành động khác.
Hắn hư hư ôm thê tử, thấp giọng nói: “So sánh ba người Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu, Mục Hoài Thiện, Lâm Giang Hầu phủ phòng thủ bạc nhược nhất, chúng ta phải tranh thủ đột phá ở đây.”
Kỷ Uyển Thanh lập tức hiểu rõ, phòng thủ bạc nhược nhất là chỉ trong Lâm Giang Hầu phủ có mật thám phụ thân lưu lại cho nàng, đây xem như được trời ưu ái.
“Điện hạ nói đúng, thiếp lập tức viết thư cho Kỷ Vinh, làm thúc ấy truyền tin tức tới Lâm Giang Hầu phủ.”
Nàng lập tức gọi người vào nhà, lấy giấy và bút mực, ngồi múa bút thành văn, xong rồi chờ nét mực hơi khô, liền giao cho Cao Húc.
Trên thư viết chính là, mật thám cẩn thận lưu ý tâm phúc bên người Lâm Giang Hầu, xem có tìm được sơ hở gì không.
Chủ tử làm việc không thể thiếu tâm phúc hiệp trợ, mấy tâm phúc này tham dự toàn bộ quá trình, mặc dù không biết hết toàn bộ chân tướng, cũng biết bảy tám phần.
Bóc trần thân phận Mục Hoài Thiện, hiện đã xác định là một đảng Kỷ Hoàng hậu làm, đột phá từ bên người Kỷ Tông Văn là thích hợp nhất.
Phu thê tâm ý tương thông, Kỷ Uyển Thanh cũng không cần Cao Húc nói tỉ mỉ, đã hiểu rõ.
Cảm giác thần giao cách cảm này rất tốt, Cao Húc mỉm cười nhìn nàng, mới lấy thư.
Chính sự nghiêm túc hạ màn, kế tiếp nên tâm sự chút chuyện giữa phu thê.
Cao Húc dựa nghiêng trên gối màu vàng nghệ, ôm thê tử vào lòng, lực đạo không nặng không nhẹ, tay đặt trên bụng nàng.
Kỷ Uyển Thanh đường cong như cũ, nhưng bụng đã hơi hơi phồng lên. Biến hóa rất nhỏ nhưng cha của hài tử đã sớm phát hiện, mỗi ngày giao lưu với con ít nhất năm sáu lần.
Nàng nói với hắn, tuy hài tử còn nhỏ, nhưng dần dần có cảm giác với bên ngoài, cha mẹ giao lưu với con, con đều biết.
Lúc ấy, vừa vặn Lưu thái y cũng có mặt, chỉ hơi hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, liền không có phản ứng.
Cao Húc lại rất nghiêm túc, gật đầu ghi tạc trong lòng.
Cùng hài tử giao lưu một hồi, Cao Húc mới nói: “Thanh Nhi, qua hai ngày nữa là thai đầy ba tháng.”
Hoài thai đầy ba tháng xem như ổn định, thực tế hôm nay Lưu thái y khám mạch bình an nói nương nương đã ngồi ổn thai, nhưng Cao Húc kiên trì muốn chờ thêm hai ngày.
Thái tử phi có thai, đặc biệt là thai đầu tiên, không thể vẫn luôn che giấu. Chờ mười tháng qua đi mới đột nhiên nhảy ra một đứa bé là không thích hợp, nếu miệt mài theo đuổi, đó là Hoàng Thái tử không tín nhiệm Hoàng đế.
Kéo dài đến ba tháng mới tuyên bố đã là cực hạn.
Tiểu phu thê đã thương lượng, chờ thai đầy ba tháng liền tuyên bố. Còn về sau đó Kỷ Uyển Thanh giả vờ mang thai phản ứng lớn, đóng cửa không ra lại là chuyện tiếp theo.
Nàng nghe vậy gật đầu: “Dạ, thiếp biết.”
“Thanh Nhi yên tâm, ta chắc chắn bảo vệ nàng và con an toàn.” Giọng nam trầm thấp, cực kỳ trịnh trọng.
Nàng ngưỡng mặt mỉm cười: “Thiếp đương nhiên tin tưởng chàng.”
Thời gian hai ba ngày thực mau liền qua, buổi sáng hôm nay, Hoàng Thái tử phi cảm thấy không khoẻ, triệu thái y. Thái y bắt mạch xong, tuyên bố tin đại hỉ.
Thái tử phi mang thai ba tháng, mạch đập mạnh mẽ, thai vị củng cố, bởi vì năm nay có tháng nhuần, thái y dự tính sẽ sinh nở lúc cuối năm.
Năm nay Hoàng thái tử đã hai mươi mốt tuổi, đại hôn trễ, dưới gối còn hư không, vẫn luôn bị văn võ trong triều chú ý. Người có ý tốt thì quan tâm, người lập trường đối nghịch thì may mắn, đây thật sự là nhược điểm duy nhất của Đông Cung.
Hiện giờ đại hôn chưa đến một năm, Thái tử phi liền truyền ra mang thai, có thể nói phi thường kịp thời.
Tin này một khi truyền ra, chấn động toàn bộ tiền triều hậu cung. Nhưng mặc kệ là thật sự hay giả vờ vui mừng, chuyện lớn trọng đại bậc này đều cần biểu hiện tư thái vui sướng.
Xương Bình Đế đại hỉ, ngợi khen Thái tử phi, cùng ngày buổi sáng, ban thưởng như nước chảy vào Thanh Hòa Cư. Theo sát sau đó, chính là Hoàng hậu khen thưởng và ban thưởng, rực rỡ muôn màu. Đôi phu thê tôn quý nhất trên đời trước tiên tỏ vẻ tự đáy lòng vui sướng mong chờ đối với đứa cháu đầu tiên này.
Còn lại phi tần địa vị cao, một chúng hoàng tử, đều kịp thời đưa tới hạ lễ. Cả triều văn võ cũng trình lên sổ con chúc mừng.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, bên ngoài sôi nổi hỗn loạn, mưu tính trong tối ngoài sáng đều không quấy rầy được Kỷ Uyển Thanh.
Thời gian đầu Thái tử phi mang thai không có dấu hiệu gì, gần đây lại phản ứng vô cùng tấn mãnh, nghe nói choáng váng nôn mửa, thái y lần nữa dặn dò, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không được hao tâm tốn sức mệt nhọc.
Hoàng gia vốn dĩ xem trọng con nối dõi, càng miễn bàn trình độ quan trọng thai đầu tiên của Thái tử phi, nếu phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không được hao tâm tốn sức mệt nhọc, khẳng định phải quán triệt chấp hành.
Hậu viện Thanh Hòa Cư đóng cửa từ chối tiếp khách, Thái tử phi chuyên tâm dưỡng thai, cũng không thể lại ra cửa.
Mặt ngoài nhìn thực hài hòa, nhưng nội tình trong đó cũng không khó hiểu, phần lớn mọi người đều biết rõ ràng.
Khôn Ninh Cung và Đông Cung là quan hệ gì không cần nhiều lời. Thái tử phi có thai đầy ba tháng mới “bị phát hiện”, nhưng trước đó nàng cáo ốm không ra đã hơn một tháng.
Thực rõ ràng, đây là đề phòng Hoàng hậu, chờ thai hoàn toàn ngồi ổn mới tuyên bố.
Hành động phòng bị liên tục, đóng cửa không ra, cũng không gặp khách, ngăn chặn tuyệt đối các khả năng. Nhưng Thái tử phi lấy cớ đúng lý hợp tình, Hoàng hậu chẳng những không thể phản bác, còn phải mỉm cười trấn an, làm đối phương chuyên tâm dưỡng thai.
Bởi vì hài tử còn chưa sinh ra mà chấn động tiền triều hậu cung, quan hệ giữa Khôn Ninh Cung và Đông Cung càng thêm vi diệu, đôi cô cháu cùng họ Hoàng hậu và Thái tử phi gần như trở mặt, đã không thể điều hòa.
“Loảng xoảng!” “Đùng!”
Hoàng hậu giương tay, quét tất cả lư hương chung trà bình trà linh tinh trên bàn xuống đất, lư hương bằng vàng thật mạnh rơi xuống đất, lăn mấy vòng, chung trà bình trà bằng sứ men xanh vỡ tan nát, mảnh vụn bắn đầy đất.
Bà giận cực phản cười: “Hay cho một Đông Cung, hay cho một Thái tử phi!”
Cao Húc là sau giờ ngọ ra cửa, Kỷ Uyển Thanh biết hắn đi đâu, trong lòng nhớ thương, vẫn luôn chờ đến chạng vạng, mới thấy người trở về.
“Mục Hoài Thiện?”
Phu thê nắm tay ngồi xuống nhuyễn tháp, nàng có chút nghi hoặc: “Điện hạ, đây là ai?”
Cao Húc hừ lạnh một tiếng: “Tòng nhị phẩm Định Quốc tướng quân, Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ, tổng lĩnh quân vụ Đại Đồng.”
Viên thị Mai thị là người bên cạnh lão thái quân, biết một ít nội tình, cũng không kỹ càng tỉ mỉ. Nhưng nhiêu đây là đủ rồi.
Nhị thiếu gia ở chùa Linh Ẩn điều dưỡng thân thể hai năm, đã khỏe mạnh như người thường, sau đó cao tăng tọa hóa, hắn được mẫu thân Dư thị tiếp về an trí ở một thôn trang nhỏ ở kinh giao. Thôn trang này đại khái phương vị phù hợp với nơi Hứa Trì bao vây tiễu trừ.
Còn có đủ việc vụn vặt khác, nói tóm lại, đã có thể kết luận, nhị thiếu gia này chính là “nhị gia”.
Hai người lộ ra một tin tức quan trọng nhất, chính là tên họ nhị gia.
Mục Hoài Thiện.
Cao Húc là Hoàng thái tử, hắn lưu tâm tất cả quan viên lớn nhỏ ở kinh thành, thậm chí quan lớn ngoài kinh, còn có võ tướng cao cấp cầm trọng binh. Vừa nghe tên này lập tức nhớ ra.
Mục Hoài Thiện là một nhân vật thực ghê gớm, xuất thân một tộc nhỏ ở Sơn Đông, văn có thể cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, võ có thể kỹ áp quần hùng.
Hắn mười bốn tuổi tòng quân, mười mấy năm trải qua đủ loại chiến dịch lớn lớn bé bé, dũng mãnh thiện chiến, mưu lược hơn người, từ một Bách Phu Trưởng nho nhỏ, nhảy thăng làm Đô Chỉ Huy Sứ tay cầm trọng binh, trấn thủ một phương.
Mấu chốt là hắn được ca tụng là mỹ nam tử tuấn tú, chỉ mới ba mươi tuổi, trong bụng đầy thơ từ ca phú, cử chỉ tiêu sái phóng khoáng, xưa nay nổi tiếng gần xa là nhân vật đại biểu cho nho tướng.
Xưa nay người này biểu hiện trung quân ái quốc, tuy Cao Húc không tiếp xúc với đối phương, nhưng hắn lòng dạ trống trải, từ trước đến nay đều rất tán thưởng những người thế này.
Cho dù đối phương không phải là thuộc hạ dưới trướng Đông Cung.
Nhưng, đây đều là chuyện của ngày hôm qua.
“Nhị gia” chính là Mục Hoài Thiện, mười mấy năm biểu hiện hoàn mỹ, thuyết minh lòng dạ hắn sâu cỡ nào.
Sắc mặt Cao Húc âm trầm, hiện giờ xem ra, đối phương xuất thân tộc nhỏ Mục thị cũng chỉ là Lâm Giang Hầu phủ an bài thỏa đáng thôi.
Bản thân Mục Hoài Thiện năng lực trác tuyệt, lại có phụ huynh âm thầm nâng đỡ, tự nhiên càng dễ dàng xuất đầu.
“Tòng nhị phẩm Định Quốc tướng quân, Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ.”
Kỷ Uyển Thanh yên lặng tự nhẩm một lần, tuy phụ thân yêu thương, cũng không cấm nàng vào ngoại thư phòng, nhưng dù gì nàng cũng là nữ tử, không biết nhiều lắm tên họ quan viên ở kinh thành, càng miễn bàn võ tướng bên ngoài.
Nhưng, nàng từng nghiên cứu quan chế văn võ triều Đại Chu.
Bởi vì phía bắc có Thát Đát như hổ rình mồi, ý đồ nam hạ xâm phạm, cho nên lịch đại Hoàng đế đều phái trọng binh phòng thủ phương bắc. Trong tuyến phòng ngự này có chín điểm mấu chốt nhất, tổng binh lực chiếm hơn một nửa vương triều, có khi còn chiếm hai phần ba.
Trong đó lấy Tuyên phủ, Đại Đồng, Liêu Đông, Kế Châu là chủ, còn lại năm chỗ thoáng yếu hơn chút.
Mục Hoài Thiện chỉ mới ba mươi tuổi, chẳng những đã là tòng nhị phẩm cao cấp võ quan, hắn còn trấn thủ một phương, tay nắm binh quyền.
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cực kỳ ghê gớm.
“Xưa nay Mục Hoài Thiện đều thể hiện là đảng bảo hoàng trung lập, còn rất được phụ hoàng xem trọng, trước Tùng Bảo dịch, hắn đã là tòng tam phẩm Đô Chỉ Huy Sứ đồng tri. Sau đó đại quân Thát Đát tiếp cận, Đại Đồng cũng là chiến điểm quan trọng, nguyên Đô Chỉ Huy Sứ chết trận, hắn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chỉ huy tướng sĩ thành công đánh lui quân địch.”
Xuất thân tộc nhỏ, không kết bè kết cánh, năng lực trác tuyệt, rất hợp ý Xương Bình Đế, Mục Hoài Thiện có thân phận bảo hoàng đảng trung lập, sau đó tự nhiên thay thế vị trí của quan trên chết trận, ngồi ổn chức Đô Chỉ Huy Sứ.
Hiện giờ vạch trần đối phương kỳ thật là đệ đệ ruột của Kỷ Hoàng hậu, tuyệt đối không phải là tin tức tốt với Đông Cung. Tuy Cao Húc không sợ, nhưng chiến lược hắn đã bố trí cũng cần điều chỉnh một lần nữa.
Vẻ mặt thê tử ẩn ẩn sầu lo, hắn mỉm cười trấn an, vỗ nhẹ tay nàng.
Ánh mắt Cao Húc vững vàng, thực tự tin, Kỷ Uyển Thanh an tâm, dời đi trọng điểm, quay trở về chuyện ba năm trước: “Điện hạ, Đại Đồng cách Tùng Bảo và Tuyên Phủ rất gần, chàng nói……”
Nàng thực nhạy bén, thân phận nhị gia vừa bị bóc trần, lập tức chỉ ra điểm mấu chốt nhất.
Đại Đồng cách hai nơi chưa đến hai trăm dặm, mặc dù là bộ binh, hành quân gấp cũng chỉ hơn một ngày là đến, địa điểm thời gian tiện lợi như vậy, Mục Hoài Thiện có nhúng tay Tùng Bảo dịch hay không ?
Căn cứ hắn và Vương Trạch Đức truyền tin qua lại, nhất định là có.
Trận chiến này thực thảm thiết, phụ thân huynh trưởng bảo vệ quốc gia, anh dũng chống đỡ quân địch, còn phải bị mấy đạo nhân mã bên ta âm thầm tính kế.
Kỷ Uyển Thanh vành mắt phiếm hồng, có nước mắt tràn ra.
Cao Húc thở dài, lau nước mắt cho thê tử: “Hiện giờ những người tham gia đã dần dần trồi lên mặt nước, tin tưởng không cần lâu lắm, liền có thể báo thù rửa hận cho phụ huynh nàng.”
“Cũng rửa sạch oan khuất cho Sở tướng quân, chính danh cho một vị anh hùng.”
Kỷ Uyển Thanh có thai chưa đầy ba tháng, cảm xúc không thích hợp phập phồng quá lớn, nàng tất nhiên biết rõ, hít thở thật sâu, nỗ lực bình phục cảm xúc, ngưỡng mặt đối diện ánh mắt quan tâm của Cao Húc, nói: “Điện hạ, thiếp không có việc gì.”
“Vậy kế tiếp, chúng ta nên bố trí như thế nào?”
Tìm ra Mục Hoài Thiện, manh mối quan trọng nhất trong Tùng Bảo dịch cũng đồng thời trồi lên mặt nước.
Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu đứng phía sau màn chỉ đạo, hoặc tham dự chế định kế hoạch. Mục Hoài Thiện lại là người chỉ huy thực hiện, nội ứng ngoại hợp với Đông Xuyên Hầu Vương Trạch Đức, kịp thời nghĩ cách chặn đứng viện quân do Sở Lập Tung dẫn dắt, làm cho cứu viện không kịp, Tùng Bảo gần như toàn quân bị diệt.
Đương nhiên, bên Tuyên phủ của Vương Trạch Đức có lẽ còn có tướng lãnh khác cùng nhúng tay cũng không chừng.
Nói tóm lại, trận đại chiến này qua đi, một đảng Kỷ Hoàng hậu thành người được lợi lớn nhất. Ngoại trừ thuận lợi diệt trừ Kỷ Tông Khánh, làm Đông Cung tổn thất một đại tướng cường hãn trong quân đội duy trì, còn nhân lúc quân đội phía bắc xuất hiện không ít chức vị võ tướng cao cấp bị bỏ trống, bổ khuyết một ít người nhà thăng quan.
Trong đó chức vị lớn nhất chính là Mục Hoài Thiện, hắn thành công hoàn toàn nắm giữ trong tay binh quyền Đại Đồng.
Phương diện này thế lực đan xen, quan hệ phức tạp, bọn họ cần tìm ra một kẻ thích hợp làm nơi đột phá.
Nàng rung lên tinh thần, chỉnh thể vẫn phát triển theo hướng tốt, từng bước một tiếp cận chân tướng, nếu thành công chẳng những báo thù cho phụ huynh, còn có thể lưu loát đánh sập thế lực này.
“Hiện giờ Mục Hoài Thiện hồi kinh báo cáo công tác, mang theo không ít tâm phúc rời Đại Đồng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về, cô sẽ lệnh Hứa Trì tự mình qua thăm dò.”
Trên đường trở về, Cao Húc đã suy nghĩ hành động bước tiếp theo, hắn tính toán hai bút cùng vẽ, ở kinh thành cũng đồng thời có hành động khác.
Hắn hư hư ôm thê tử, thấp giọng nói: “So sánh ba người Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu, Mục Hoài Thiện, Lâm Giang Hầu phủ phòng thủ bạc nhược nhất, chúng ta phải tranh thủ đột phá ở đây.”
Kỷ Uyển Thanh lập tức hiểu rõ, phòng thủ bạc nhược nhất là chỉ trong Lâm Giang Hầu phủ có mật thám phụ thân lưu lại cho nàng, đây xem như được trời ưu ái.
“Điện hạ nói đúng, thiếp lập tức viết thư cho Kỷ Vinh, làm thúc ấy truyền tin tức tới Lâm Giang Hầu phủ.”
Nàng lập tức gọi người vào nhà, lấy giấy và bút mực, ngồi múa bút thành văn, xong rồi chờ nét mực hơi khô, liền giao cho Cao Húc.
Trên thư viết chính là, mật thám cẩn thận lưu ý tâm phúc bên người Lâm Giang Hầu, xem có tìm được sơ hở gì không.
Chủ tử làm việc không thể thiếu tâm phúc hiệp trợ, mấy tâm phúc này tham dự toàn bộ quá trình, mặc dù không biết hết toàn bộ chân tướng, cũng biết bảy tám phần.
Bóc trần thân phận Mục Hoài Thiện, hiện đã xác định là một đảng Kỷ Hoàng hậu làm, đột phá từ bên người Kỷ Tông Văn là thích hợp nhất.
Phu thê tâm ý tương thông, Kỷ Uyển Thanh cũng không cần Cao Húc nói tỉ mỉ, đã hiểu rõ.
Cảm giác thần giao cách cảm này rất tốt, Cao Húc mỉm cười nhìn nàng, mới lấy thư.
Chính sự nghiêm túc hạ màn, kế tiếp nên tâm sự chút chuyện giữa phu thê.
Cao Húc dựa nghiêng trên gối màu vàng nghệ, ôm thê tử vào lòng, lực đạo không nặng không nhẹ, tay đặt trên bụng nàng.
Kỷ Uyển Thanh đường cong như cũ, nhưng bụng đã hơi hơi phồng lên. Biến hóa rất nhỏ nhưng cha của hài tử đã sớm phát hiện, mỗi ngày giao lưu với con ít nhất năm sáu lần.
Nàng nói với hắn, tuy hài tử còn nhỏ, nhưng dần dần có cảm giác với bên ngoài, cha mẹ giao lưu với con, con đều biết.
Lúc ấy, vừa vặn Lưu thái y cũng có mặt, chỉ hơi hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, liền không có phản ứng.
Cao Húc lại rất nghiêm túc, gật đầu ghi tạc trong lòng.
Cùng hài tử giao lưu một hồi, Cao Húc mới nói: “Thanh Nhi, qua hai ngày nữa là thai đầy ba tháng.”
Hoài thai đầy ba tháng xem như ổn định, thực tế hôm nay Lưu thái y khám mạch bình an nói nương nương đã ngồi ổn thai, nhưng Cao Húc kiên trì muốn chờ thêm hai ngày.
Thái tử phi có thai, đặc biệt là thai đầu tiên, không thể vẫn luôn che giấu. Chờ mười tháng qua đi mới đột nhiên nhảy ra một đứa bé là không thích hợp, nếu miệt mài theo đuổi, đó là Hoàng Thái tử không tín nhiệm Hoàng đế.
Kéo dài đến ba tháng mới tuyên bố đã là cực hạn.
Tiểu phu thê đã thương lượng, chờ thai đầy ba tháng liền tuyên bố. Còn về sau đó Kỷ Uyển Thanh giả vờ mang thai phản ứng lớn, đóng cửa không ra lại là chuyện tiếp theo.
Nàng nghe vậy gật đầu: “Dạ, thiếp biết.”
“Thanh Nhi yên tâm, ta chắc chắn bảo vệ nàng và con an toàn.” Giọng nam trầm thấp, cực kỳ trịnh trọng.
Nàng ngưỡng mặt mỉm cười: “Thiếp đương nhiên tin tưởng chàng.”
Thời gian hai ba ngày thực mau liền qua, buổi sáng hôm nay, Hoàng Thái tử phi cảm thấy không khoẻ, triệu thái y. Thái y bắt mạch xong, tuyên bố tin đại hỉ.
Thái tử phi mang thai ba tháng, mạch đập mạnh mẽ, thai vị củng cố, bởi vì năm nay có tháng nhuần, thái y dự tính sẽ sinh nở lúc cuối năm.
Năm nay Hoàng thái tử đã hai mươi mốt tuổi, đại hôn trễ, dưới gối còn hư không, vẫn luôn bị văn võ trong triều chú ý. Người có ý tốt thì quan tâm, người lập trường đối nghịch thì may mắn, đây thật sự là nhược điểm duy nhất của Đông Cung.
Hiện giờ đại hôn chưa đến một năm, Thái tử phi liền truyền ra mang thai, có thể nói phi thường kịp thời.
Tin này một khi truyền ra, chấn động toàn bộ tiền triều hậu cung. Nhưng mặc kệ là thật sự hay giả vờ vui mừng, chuyện lớn trọng đại bậc này đều cần biểu hiện tư thái vui sướng.
Xương Bình Đế đại hỉ, ngợi khen Thái tử phi, cùng ngày buổi sáng, ban thưởng như nước chảy vào Thanh Hòa Cư. Theo sát sau đó, chính là Hoàng hậu khen thưởng và ban thưởng, rực rỡ muôn màu. Đôi phu thê tôn quý nhất trên đời trước tiên tỏ vẻ tự đáy lòng vui sướng mong chờ đối với đứa cháu đầu tiên này.
Còn lại phi tần địa vị cao, một chúng hoàng tử, đều kịp thời đưa tới hạ lễ. Cả triều văn võ cũng trình lên sổ con chúc mừng.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, bên ngoài sôi nổi hỗn loạn, mưu tính trong tối ngoài sáng đều không quấy rầy được Kỷ Uyển Thanh.
Thời gian đầu Thái tử phi mang thai không có dấu hiệu gì, gần đây lại phản ứng vô cùng tấn mãnh, nghe nói choáng váng nôn mửa, thái y lần nữa dặn dò, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không được hao tâm tốn sức mệt nhọc.
Hoàng gia vốn dĩ xem trọng con nối dõi, càng miễn bàn trình độ quan trọng thai đầu tiên của Thái tử phi, nếu phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không được hao tâm tốn sức mệt nhọc, khẳng định phải quán triệt chấp hành.
Hậu viện Thanh Hòa Cư đóng cửa từ chối tiếp khách, Thái tử phi chuyên tâm dưỡng thai, cũng không thể lại ra cửa.
Mặt ngoài nhìn thực hài hòa, nhưng nội tình trong đó cũng không khó hiểu, phần lớn mọi người đều biết rõ ràng.
Khôn Ninh Cung và Đông Cung là quan hệ gì không cần nhiều lời. Thái tử phi có thai đầy ba tháng mới “bị phát hiện”, nhưng trước đó nàng cáo ốm không ra đã hơn một tháng.
Thực rõ ràng, đây là đề phòng Hoàng hậu, chờ thai hoàn toàn ngồi ổn mới tuyên bố.
Hành động phòng bị liên tục, đóng cửa không ra, cũng không gặp khách, ngăn chặn tuyệt đối các khả năng. Nhưng Thái tử phi lấy cớ đúng lý hợp tình, Hoàng hậu chẳng những không thể phản bác, còn phải mỉm cười trấn an, làm đối phương chuyên tâm dưỡng thai.
Bởi vì hài tử còn chưa sinh ra mà chấn động tiền triều hậu cung, quan hệ giữa Khôn Ninh Cung và Đông Cung càng thêm vi diệu, đôi cô cháu cùng họ Hoàng hậu và Thái tử phi gần như trở mặt, đã không thể điều hòa.
“Loảng xoảng!” “Đùng!”
Hoàng hậu giương tay, quét tất cả lư hương chung trà bình trà linh tinh trên bàn xuống đất, lư hương bằng vàng thật mạnh rơi xuống đất, lăn mấy vòng, chung trà bình trà bằng sứ men xanh vỡ tan nát, mảnh vụn bắn đầy đất.
Bà giận cực phản cười: “Hay cho một Đông Cung, hay cho một Thái tử phi!”