Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Editor: Vy Vy 1505
Anh Quốc Công phủ Tần gia và Tĩnh Bắc Hầu phủ cũng không có quan hệ thân thích, nhưng đã từng vô cùng quen thuộc.
Bởi vì hai nhà thiếu chút nữa kết thành thông gia.
Đôi trai gái này là thế tử tiền Tĩnh Bắc Hầu phủ Kỷ Minh Tranh và nhị tiểu thư con vợ cả Anh Quốc Công phủ Tần Thải Lam.
Thiếu niên vấn tóc, đến tuổi biết yêu cái đẹp.
Năm đó Kỷ Minh Tranh trùng hợp gặp mặt Tần nhị tiểu thư, kinh hồng thoáng nhìn lại hãm sâu một trái tim thiếu niên.
Lúc ấy Kỷ mẫu đang tìm kiếm người được chọn làm con dâu, hắn liền xúi giục đại muội muội góp lời cho mẫu thân đề nghị Tần nhị tiểu thư.
Kỷ Uyển Thanh giễu cợt ca ca một phen, tiếp theo liền tận hết sức lực bắt đầu cổ vũ. Quý tộc ở kinh thành cũng chỉ nhiêu đó, nàng biết Tần Thải Lam là một tiểu thư không tệ, đương nhiên phải dốc sức giúp ca ca.
Tình cảm giữa huynh muội cực tốt, ca ca có thể ôm được mỹ nhân về, nàng cũng thật cao hứng.
Chuyện này thực thuận lợi, hai nhà đều xuất thân võ tướng, môn đăng hộ đối, Kỷ phụ Kỷ mẫu thám thính một phen, Tần nhị tiểu thư huệ chất lan tâm, con trai nhà mình thích, tự nhiên thỏa mãn tâm ý hắn.
Kỷ Minh Tranh là thừa tước thế tử, anh khí bừng bừng, đã có thể một mình đảm đương một phía, Anh Quốc Công phủ thực vừa lòng, liền định ra việc hôn nhân.
Sau khi đính hôn, Kỷ gia tỷ muội và tẩu tử tương lai tuổi xấp xỉ, tự nhiên đi lại cực gần, Kỷ Uyển Thanh chẳng những phụ trách truyền thư, mà còn đáp ứng ca ca yêu cầu, chế tạo vài cơ hội gặp mặt cho đôi hôn phu thê.
Quan hệ rất hài hòa, thực làm người ta khát khao tương lai, đáng tiếc cuối cùng không có kết cục tốt.
Kỷ Minh Tranh theo phụ thân bắc chinh, một đi không quay lại, chỉ có tin dữ truyền về kinh thành.
Việc hôn nhân giữa hai nhà tự nhiên nước chảy về biển đông, trong lúc Kỷ Uyển Thanh giữ đạo hiếu cũng có nghe nói chuyện của Tần Thải Lam.
Khi Kỷ Minh Tranh vì nước hy sinh, Tần Thải Lam mới mười bốn tuổi, chưa cập kê, còn có thể tinh tế chọn lựa hôn phu một lần nữa. Nhưng nhân duyên của nàng không tốt, thật vất vả lựa chọn được một nhà, mẫu thân lại bệnh cấp tính qua đời, nàng phải thủ hiếu ba năm, nhà trai không muốn chờ, liền thất bại.
Tần Thải Lam năm trước đã ra hiếu, lại bị Hoàng hậu nhìn trúng.
“Thật là nhị tiểu thư Anh Quốc Công phủ sao?”
Kỷ Uyển Thanh đương nhiên không nghi ngờ tin tức của Hà ma ma, chỉ là trong lòng nàng không quá thoải mái.
Ca ca không còn nàng rất đau lòng, nhưng Tần Thải Lam tìm hôn phu khác là chuyện bình thường, trước kia nàng biết tin cũng chỉ vì huynh trưởng ảm đạm một phen, lại không còn gì khác.
Nhưng, nếu người này được chọn để thay thế Ngụy Vương phi mới vừa “chết bệnh” thực khiến cho người ta hụt hẫng.
Kỷ Uyển Thanh từ đáy lòng chán ghét Ngụy Vương, chán ghét Hoàng hậu: “Ma ma, đã định ra sao?”
“Nắm chắc sáu bảy phần, Hoàng hậu Ngụy Vương đều vừa lòng, chỉ chờ Hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn.” Hà ma ma thở dài một tiếng: “Hoàng hậu giọng điệu chắc chắn, sợ là có nắm chắc.”
Kỷ Uyển Thanh trầm mặc nửa ngày: “Ma ma, bà truyền lời xuống, sai người chú ý tin tức này nhiều một chút.”
Kỳ thật nàng rất có vài phần để ý, chẳng sợ cũng không thể thay đổi điều gì.
Lâm Dương đến thương lượng nhãn tuyến trong Ngụy Vương phủ chỉ là vừa khéo, chủ yếu là hắn bẩm báo việc của đảng Hoàng hậu.
Về vụ án Lương Chấn Hiên đầu cơ trục lợi quan lương, bởi vì quan chủ thẩm Trương Tiến sấm rền gió cuốn, hơn nữa Cao Húc sớm đã trải đường xong xuôi, tiến triển vô cùng thuận lợi, thời gian một tháng đã tra ra manh mối, tiến vào giai đoạn kết án.
Tháng giêng, ở cửa chợ đầu người rơi xuống một đám lại một đám, chín tộc Lương gia, chín tộc của tòng phạm, còn có rất nhiều quan viên lớn nhỏ thiệp án.
Lương Chấn hiên vì đề phòng đồng đảng có biến, trong tay giữ nhược điểm của bọn họ, làm cho hiện giờ chứng cứ sung túc, thánh chỉ xử quyết quan viên lớn nhỏ Chiết Tây cũng đã phát ra vài ngày.
Hoàng hậu tỏ thái độ vô cùng kịp thời, hành động của đám người Lâm Giang Hầu bỏ tốt giữ xe cũng dứt khoát lưu loát, Xương Bình Đế suy xét đủ loại nhân tố, cuối cùng vẫn bỏ qua chuyện này, chỉ tìm cái cớ, răn dạy mẹ con ba người một phen.
Này đã là kết quả tốt nhất lúc trước dự đoán, một đảng Hoàng hậu thở ra một hơi, đợi an toàn vượt qua cửa này, bà liền bắt đầu tùy thời đáp lễ Đông Cung.
Cao Húc sớm có đoán trước, sau khi nghe xong Lâm Dương bẩm báo, liền phân phó: “Chặt chẽ chú ý hướng đi của bọn họ.”
“Lại truyền lệnh xuống, các nơi chú ý nhiều hơn, đừng cho người ta chui chỗ trống.”
Lâm Dương cung kính đáp vâng, ngay sau đó lưu loát lui ra làm việc.
Cao Húc ngồi một lát, mới nhìn thấy Kỷ Uyển Thanh vào. Nàng sai người nấu canh gà, một chén mì, lại thêm vài món điểm tâm, đặt trong hộp đồ ăn giữ ấm.
Thanh Ninh Cung có nhãn tuyến của Xương Bình Đế, Cao Húc sớm đã tìm ra những người này, nhưng như cũ để đó mới là thượng sách, dù sao nên phòng bị người cần phòng bị liền không có vấn đề.
Nhưng việc giả bệnh là tuyệt mật, diễn kịch diễn nguyên bộ để tránh bị người nhìn thấy manh mối, phòng bếp nhỏ không có thịt cá, chỉ chuẩn bị cơm cho bệnh nhân..
Cơm cho bệnh nhân là một chén cháo loãng, rốt cuộc Hoàng Thái tử bệnh nặng như vậy, có thể nuốt xuống cháo loãng đã rất không tệ. Những điểm tâm canh gà mì trứng còn lại là cơm trưa của Kỷ Uyển Thanh.
Trương Đức Hải bưng bàn con tới, nàng mở hộp đồ ăn, lấy mì nước, điểm tâm bày ra, lại đưa đũa bạc cho hắn, cười trêu nói: “Nếu không phải có thiếp, điện hạ còn phải uống cháo loãng với điểm tâm đấy.”
Cháo là cơm cho bệnh nhân, điểm tâm là Trương Đức Hải vụng trộm mang vào, vì cẩn thận, trước kia Cao Húc giả vờ bệnh đều là ăn cái này.
“A, cái này là thiếp yêu cầu đầu bếp làm riêng, bữa sáng ngài ăn ít, hiện giờ ăn nhiều một chút.”
Kỷ Uyển Thanh rất có đúng mực, chọn món ăn đều là thanh đạm, để tránh Cao Húc dùng, sắc môi hồng nhuận, ngay cả dược vật cũng không lấn át được, diễn bệnh nhân có sơ hở.
“Thanh Nhi, làm sao vậy?”
Nàng chăm sóc tỉ mỉ, cười nói yến yến, nhìn cũng không khác mới vừa rồi, nhưng sức quan sát của Cao Húc nhạy bén, lập tức phát hiện cảm xúc nàng không cao.
Mới vừa rồi còn tốt đẹp, ra cửa một chuyến liền như vậy, hiển nhiên là đoạn thời gian ngắn ngủn này có chuyện gì đó.
Cảm tình là hai bên, Kỷ Uyển Thanh nghiêm túc kinh doanh, chân tình thật cảm, Cao Húc tràn đầy cảm xúc, hắn tự nhiên có đáp lại.
Cao Húc tiếp nhận đũa bạc, không lập tức dùng bữa, ngược lại nắm tay nàng, thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đạo phu thê của Kỷ Uyển Thanh là ngoại trừ chuyện quá quan trọng không thể nói, còn lại, nàng một mực thẳng thắn thành khẩn tương đối, tuyệt không giấu diếm. Nghe hắn hỏi, nàng cũng không cường đánh tinh thần, chỉ rầu rĩ nói chuyện mới vừa rồi.
Nàng có chút uể oải: “Thiếp biết nữ tử không dễ, Tần nhị tiểu thư phí thời gian thanh xuân đã bất hạnh, đáng lẽ nên sớm tìm phu quân. Chỉ là, người này là Ngụy Vương, thiếp……”
Kỷ Uyển Thanh nhớ tới Ngụy Vương phi “chết bệnh” không bao lâu, trong lòng một trận đè nén.
Không phải nàng ở bờ biển, quản được quá rộng, mà là mặc cho ai gặp gỡ chuyện này đều sẽ có chút khó chịu.
Cao Húc lý giải thê tử, chỉ là theo tin tức hắn thu được, Anh Quốc Công phủ bên kia thật ra cũng nguyện ý.
“Chuyện cũ đã rồi, nếu hai người không có duyên phận làm chị dâu em chồng, đành phải từ bỏ.” Hắn chỉ phải nói như vậy.
Kỳ thật, chuyện không đơn giản như mặt ngoài. Hoàng Thái tử tài đức sáng suốt, làm rất nhiều quan viên trung lập thuộc đảng bảo hoàng thán phục, trong đó bao gồm tướng lãnh quân đội. Hơn nữa thế lực Đông Cung dần dần trải rộng, lực ảnh hưởng của Cao Húc trong quân đội ngày càng rõ ràng.
Không tiếng động không dấu vết, chờ Xương Bình Đế chợt phát giác, Đông Cung đã đứng vững vàng, không thể dễ dàng phế lập.
Tuy Cao Húc vẫn luôn tận lực thu liễm mũi nhọn, nhưng trong lòng Hoàng thượng vẫn không thể thiếu cố kỵ. Mà lần này thừa cơ Ngụy Vương chọn kế phi, ấp ủ trong lòng Xương Bình Đế đã đến đỉnh, ông ta dứt khoát ngầm đồng ý hai bên bàn bạc.
Tái ông mất ngựa, chưa biết là phúc hay là họa. Kỷ Hoàng hậu mất Lương Chấn Hiên, lại được Anh Quốc Công phủ Tần gia, nếu tới thời điểm quan trọng, võ quan còn hữu dụng hơn văn thần nhiều.
Mà bởi vậy, một đảng Kỷ hậu rốt cuộc ngừng xu hướng suy tàn, đứng vững gót chân, có thể dần dần khôi phục.
Phương diện này gút mắt rắc rối phức tạp, Cao Húc cũng không tính giải thích rõ ràng, làm thê tử thêm ưu phiền, chỉ tiếp tục thấp giọng an ủi vài câu.
“Dạ, thiếp biết.” Kỷ Uyển Thanh gật đầu, mấy việc nhỏ này Cao Húc nghe một chút là được, nàng thật không muốn hắn phiền lòng.
Nàng nhoẻn miệng cười: “Điện hạ mau dùng bữa đi, lại nói nữa đồ ăn liền nguội.”
“Thừa cơ hội này, điện hạ có thể nghỉ một chút.” Ngày thường làm lụng quá vất vả.
Cao Húc “Ừ” một tiếng, thuận tay gắp một đũa thức ăn vào chén nàng.
Bị gợi lên hồi ức cũ, Kỷ Uyển Thanh buồn bực mấy ngày, cũng may rốt cuộc có một tin tức tốt, làm tinh thần nàng rung lên.
Đây là có quan hệ tới muội muội Kỷ Uyển Tương, người Cao Húc phái đến biên thành âm thầm bài tra hơn một tháng, rốt cuộc xác định quân hộ bị Hoàng hậu thu mua.
Hộ này họ Tôn. Cũng là Trịnh gia thời vận không tốt, tòa nhà được an bài vừa vặn cách vách đối phương, Tôn gia cắm rễ ở khu quân hộ đã ba đời, từ tổ phụ đến cháu trai đều tòng quân, nhiệt tình sang sảng, mặt ngoài không có chút nào đáng ngờ.
Tuy Trịnh gia có lòng phòng bị, nhưng quan hệ với Tôn gia cũng còn tạm, bởi vì đối phương quá nhiệt tình, nhiều năm qua, quan hệ với mấy nhà phụ cận đều thực không tệ.
Lúc trước lời Hoàng hậu uy hiếp Kỷ Uyển Thanh không phải giả, quân hộ này là tư lịch lâu đời, lỡ như thật chế tạo chút gì ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng không chọc người sinh nghi.
Hôm nay Cao Húc mới vừa nhận được tin tức, đồng thời, còn có Kỷ Uyển Tương thuận đường gửi thư cho tỷ tỷ.
Người của Thái tử đã sớm liên hệ với Trịnh gia, bởi vậy Kỷ Uyển Thanh mở thư ra đọc, ngoại trừ quan tâm thăm hỏi, nội dung còn lại không khác tình báo bao nhiêu.
“Thanh Nhi, người đã tìm được, nàng tính toán xử lý như thế nào?”
Hơn một tháng sau, hai người lại thảo luận vấn đề này lần nữa. Không giống lần trước cẩn thận phòng bị, hiện giờ tiểu phu thê cảm tình đã rất hòa hợp, Kỷ Uyển Thanh ôm ở bên người Cao Húc xem thư.
“Điện hạ, hay là lưu lại người này trước đi, để tránh rút dây động rừng.” Nàng trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc quyết định.
Hành động này có thể tránh cho Hoàng hậu lại nghĩ cách thả người qua, hiện tại Tôn gia ở ngoài sáng, Trịnh gia ở trong tối, có thể lá mặt lá trái, âm thầm phòng bị. Huống hồ trong quân còn có người một nhà chú ý, so với diệt trừ tận gốc ổn thỏa hơn nhiều.
Còn có một lý do quan trọng hơn, không kinh động Hoàng hậu, bên này Kỷ Uyển Thanh cũng có thể sống yên ổn. Hiện nàng và Khôn Ninh Cung đã có thể bảo trì cân bằng vi diệu, đột ngột đánh vỡ, tất nhiên sẽ dẫn đến hiệu quả bất lợi.
Nàng ngưỡng mặt nhìn Cao Húc: “Điện hạ, ngài cảm thấy có được không?”
“Không tệ.”
Cao Húc gật đầu, cho hồi đáp khẳng định, hắn cũng nghĩ xử lý như vậy là thỏa đáng nhất, nhưng chuyện liên quan thê tử, hắn vẫn trưng cầu ý kiến của nàng trước.
Tiểu phu thê nhưng thật ra nghĩ giống nhau.
Tuy phương pháp xử lý đã định, nhưng vì biểu lộ tôn trọng, Kỷ Uyển Thanh tỏ vẻ, vẫn nên gửi thư trưng cầu ý của Trịnh gia và muội muội, xem bọn họ có tính toán gì không.
Cao Húc đồng ý, hắn vì tôn trọng thê tử, cũng không trì hoãn, lập tức gọi Lâm Dương tới phân phó xuống.
Mà Kỷ Uyển Thanh lại tránh đến phòng khác, phân phó Trương Đức Hải mang tới giấy mực bút nghiên, nàng soạn một phong thư, thuyết minh kỹ càng tỉ mỉ xử lý như vậy có lợi và hại gì, sau đó để Lâm Dương cùng đưa đi, giao cho muội muội.
Anh Quốc Công phủ Tần gia và Tĩnh Bắc Hầu phủ cũng không có quan hệ thân thích, nhưng đã từng vô cùng quen thuộc.
Bởi vì hai nhà thiếu chút nữa kết thành thông gia.
Đôi trai gái này là thế tử tiền Tĩnh Bắc Hầu phủ Kỷ Minh Tranh và nhị tiểu thư con vợ cả Anh Quốc Công phủ Tần Thải Lam.
Thiếu niên vấn tóc, đến tuổi biết yêu cái đẹp.
Năm đó Kỷ Minh Tranh trùng hợp gặp mặt Tần nhị tiểu thư, kinh hồng thoáng nhìn lại hãm sâu một trái tim thiếu niên.
Lúc ấy Kỷ mẫu đang tìm kiếm người được chọn làm con dâu, hắn liền xúi giục đại muội muội góp lời cho mẫu thân đề nghị Tần nhị tiểu thư.
Kỷ Uyển Thanh giễu cợt ca ca một phen, tiếp theo liền tận hết sức lực bắt đầu cổ vũ. Quý tộc ở kinh thành cũng chỉ nhiêu đó, nàng biết Tần Thải Lam là một tiểu thư không tệ, đương nhiên phải dốc sức giúp ca ca.
Tình cảm giữa huynh muội cực tốt, ca ca có thể ôm được mỹ nhân về, nàng cũng thật cao hứng.
Chuyện này thực thuận lợi, hai nhà đều xuất thân võ tướng, môn đăng hộ đối, Kỷ phụ Kỷ mẫu thám thính một phen, Tần nhị tiểu thư huệ chất lan tâm, con trai nhà mình thích, tự nhiên thỏa mãn tâm ý hắn.
Kỷ Minh Tranh là thừa tước thế tử, anh khí bừng bừng, đã có thể một mình đảm đương một phía, Anh Quốc Công phủ thực vừa lòng, liền định ra việc hôn nhân.
Sau khi đính hôn, Kỷ gia tỷ muội và tẩu tử tương lai tuổi xấp xỉ, tự nhiên đi lại cực gần, Kỷ Uyển Thanh chẳng những phụ trách truyền thư, mà còn đáp ứng ca ca yêu cầu, chế tạo vài cơ hội gặp mặt cho đôi hôn phu thê.
Quan hệ rất hài hòa, thực làm người ta khát khao tương lai, đáng tiếc cuối cùng không có kết cục tốt.
Kỷ Minh Tranh theo phụ thân bắc chinh, một đi không quay lại, chỉ có tin dữ truyền về kinh thành.
Việc hôn nhân giữa hai nhà tự nhiên nước chảy về biển đông, trong lúc Kỷ Uyển Thanh giữ đạo hiếu cũng có nghe nói chuyện của Tần Thải Lam.
Khi Kỷ Minh Tranh vì nước hy sinh, Tần Thải Lam mới mười bốn tuổi, chưa cập kê, còn có thể tinh tế chọn lựa hôn phu một lần nữa. Nhưng nhân duyên của nàng không tốt, thật vất vả lựa chọn được một nhà, mẫu thân lại bệnh cấp tính qua đời, nàng phải thủ hiếu ba năm, nhà trai không muốn chờ, liền thất bại.
Tần Thải Lam năm trước đã ra hiếu, lại bị Hoàng hậu nhìn trúng.
“Thật là nhị tiểu thư Anh Quốc Công phủ sao?”
Kỷ Uyển Thanh đương nhiên không nghi ngờ tin tức của Hà ma ma, chỉ là trong lòng nàng không quá thoải mái.
Ca ca không còn nàng rất đau lòng, nhưng Tần Thải Lam tìm hôn phu khác là chuyện bình thường, trước kia nàng biết tin cũng chỉ vì huynh trưởng ảm đạm một phen, lại không còn gì khác.
Nhưng, nếu người này được chọn để thay thế Ngụy Vương phi mới vừa “chết bệnh” thực khiến cho người ta hụt hẫng.
Kỷ Uyển Thanh từ đáy lòng chán ghét Ngụy Vương, chán ghét Hoàng hậu: “Ma ma, đã định ra sao?”
“Nắm chắc sáu bảy phần, Hoàng hậu Ngụy Vương đều vừa lòng, chỉ chờ Hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn.” Hà ma ma thở dài một tiếng: “Hoàng hậu giọng điệu chắc chắn, sợ là có nắm chắc.”
Kỷ Uyển Thanh trầm mặc nửa ngày: “Ma ma, bà truyền lời xuống, sai người chú ý tin tức này nhiều một chút.”
Kỳ thật nàng rất có vài phần để ý, chẳng sợ cũng không thể thay đổi điều gì.
Lâm Dương đến thương lượng nhãn tuyến trong Ngụy Vương phủ chỉ là vừa khéo, chủ yếu là hắn bẩm báo việc của đảng Hoàng hậu.
Về vụ án Lương Chấn Hiên đầu cơ trục lợi quan lương, bởi vì quan chủ thẩm Trương Tiến sấm rền gió cuốn, hơn nữa Cao Húc sớm đã trải đường xong xuôi, tiến triển vô cùng thuận lợi, thời gian một tháng đã tra ra manh mối, tiến vào giai đoạn kết án.
Tháng giêng, ở cửa chợ đầu người rơi xuống một đám lại một đám, chín tộc Lương gia, chín tộc của tòng phạm, còn có rất nhiều quan viên lớn nhỏ thiệp án.
Lương Chấn hiên vì đề phòng đồng đảng có biến, trong tay giữ nhược điểm của bọn họ, làm cho hiện giờ chứng cứ sung túc, thánh chỉ xử quyết quan viên lớn nhỏ Chiết Tây cũng đã phát ra vài ngày.
Hoàng hậu tỏ thái độ vô cùng kịp thời, hành động của đám người Lâm Giang Hầu bỏ tốt giữ xe cũng dứt khoát lưu loát, Xương Bình Đế suy xét đủ loại nhân tố, cuối cùng vẫn bỏ qua chuyện này, chỉ tìm cái cớ, răn dạy mẹ con ba người một phen.
Này đã là kết quả tốt nhất lúc trước dự đoán, một đảng Hoàng hậu thở ra một hơi, đợi an toàn vượt qua cửa này, bà liền bắt đầu tùy thời đáp lễ Đông Cung.
Cao Húc sớm có đoán trước, sau khi nghe xong Lâm Dương bẩm báo, liền phân phó: “Chặt chẽ chú ý hướng đi của bọn họ.”
“Lại truyền lệnh xuống, các nơi chú ý nhiều hơn, đừng cho người ta chui chỗ trống.”
Lâm Dương cung kính đáp vâng, ngay sau đó lưu loát lui ra làm việc.
Cao Húc ngồi một lát, mới nhìn thấy Kỷ Uyển Thanh vào. Nàng sai người nấu canh gà, một chén mì, lại thêm vài món điểm tâm, đặt trong hộp đồ ăn giữ ấm.
Thanh Ninh Cung có nhãn tuyến của Xương Bình Đế, Cao Húc sớm đã tìm ra những người này, nhưng như cũ để đó mới là thượng sách, dù sao nên phòng bị người cần phòng bị liền không có vấn đề.
Nhưng việc giả bệnh là tuyệt mật, diễn kịch diễn nguyên bộ để tránh bị người nhìn thấy manh mối, phòng bếp nhỏ không có thịt cá, chỉ chuẩn bị cơm cho bệnh nhân..
Cơm cho bệnh nhân là một chén cháo loãng, rốt cuộc Hoàng Thái tử bệnh nặng như vậy, có thể nuốt xuống cháo loãng đã rất không tệ. Những điểm tâm canh gà mì trứng còn lại là cơm trưa của Kỷ Uyển Thanh.
Trương Đức Hải bưng bàn con tới, nàng mở hộp đồ ăn, lấy mì nước, điểm tâm bày ra, lại đưa đũa bạc cho hắn, cười trêu nói: “Nếu không phải có thiếp, điện hạ còn phải uống cháo loãng với điểm tâm đấy.”
Cháo là cơm cho bệnh nhân, điểm tâm là Trương Đức Hải vụng trộm mang vào, vì cẩn thận, trước kia Cao Húc giả vờ bệnh đều là ăn cái này.
“A, cái này là thiếp yêu cầu đầu bếp làm riêng, bữa sáng ngài ăn ít, hiện giờ ăn nhiều một chút.”
Kỷ Uyển Thanh rất có đúng mực, chọn món ăn đều là thanh đạm, để tránh Cao Húc dùng, sắc môi hồng nhuận, ngay cả dược vật cũng không lấn át được, diễn bệnh nhân có sơ hở.
“Thanh Nhi, làm sao vậy?”
Nàng chăm sóc tỉ mỉ, cười nói yến yến, nhìn cũng không khác mới vừa rồi, nhưng sức quan sát của Cao Húc nhạy bén, lập tức phát hiện cảm xúc nàng không cao.
Mới vừa rồi còn tốt đẹp, ra cửa một chuyến liền như vậy, hiển nhiên là đoạn thời gian ngắn ngủn này có chuyện gì đó.
Cảm tình là hai bên, Kỷ Uyển Thanh nghiêm túc kinh doanh, chân tình thật cảm, Cao Húc tràn đầy cảm xúc, hắn tự nhiên có đáp lại.
Cao Húc tiếp nhận đũa bạc, không lập tức dùng bữa, ngược lại nắm tay nàng, thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đạo phu thê của Kỷ Uyển Thanh là ngoại trừ chuyện quá quan trọng không thể nói, còn lại, nàng một mực thẳng thắn thành khẩn tương đối, tuyệt không giấu diếm. Nghe hắn hỏi, nàng cũng không cường đánh tinh thần, chỉ rầu rĩ nói chuyện mới vừa rồi.
Nàng có chút uể oải: “Thiếp biết nữ tử không dễ, Tần nhị tiểu thư phí thời gian thanh xuân đã bất hạnh, đáng lẽ nên sớm tìm phu quân. Chỉ là, người này là Ngụy Vương, thiếp……”
Kỷ Uyển Thanh nhớ tới Ngụy Vương phi “chết bệnh” không bao lâu, trong lòng một trận đè nén.
Không phải nàng ở bờ biển, quản được quá rộng, mà là mặc cho ai gặp gỡ chuyện này đều sẽ có chút khó chịu.
Cao Húc lý giải thê tử, chỉ là theo tin tức hắn thu được, Anh Quốc Công phủ bên kia thật ra cũng nguyện ý.
“Chuyện cũ đã rồi, nếu hai người không có duyên phận làm chị dâu em chồng, đành phải từ bỏ.” Hắn chỉ phải nói như vậy.
Kỳ thật, chuyện không đơn giản như mặt ngoài. Hoàng Thái tử tài đức sáng suốt, làm rất nhiều quan viên trung lập thuộc đảng bảo hoàng thán phục, trong đó bao gồm tướng lãnh quân đội. Hơn nữa thế lực Đông Cung dần dần trải rộng, lực ảnh hưởng của Cao Húc trong quân đội ngày càng rõ ràng.
Không tiếng động không dấu vết, chờ Xương Bình Đế chợt phát giác, Đông Cung đã đứng vững vàng, không thể dễ dàng phế lập.
Tuy Cao Húc vẫn luôn tận lực thu liễm mũi nhọn, nhưng trong lòng Hoàng thượng vẫn không thể thiếu cố kỵ. Mà lần này thừa cơ Ngụy Vương chọn kế phi, ấp ủ trong lòng Xương Bình Đế đã đến đỉnh, ông ta dứt khoát ngầm đồng ý hai bên bàn bạc.
Tái ông mất ngựa, chưa biết là phúc hay là họa. Kỷ Hoàng hậu mất Lương Chấn Hiên, lại được Anh Quốc Công phủ Tần gia, nếu tới thời điểm quan trọng, võ quan còn hữu dụng hơn văn thần nhiều.
Mà bởi vậy, một đảng Kỷ hậu rốt cuộc ngừng xu hướng suy tàn, đứng vững gót chân, có thể dần dần khôi phục.
Phương diện này gút mắt rắc rối phức tạp, Cao Húc cũng không tính giải thích rõ ràng, làm thê tử thêm ưu phiền, chỉ tiếp tục thấp giọng an ủi vài câu.
“Dạ, thiếp biết.” Kỷ Uyển Thanh gật đầu, mấy việc nhỏ này Cao Húc nghe một chút là được, nàng thật không muốn hắn phiền lòng.
Nàng nhoẻn miệng cười: “Điện hạ mau dùng bữa đi, lại nói nữa đồ ăn liền nguội.”
“Thừa cơ hội này, điện hạ có thể nghỉ một chút.” Ngày thường làm lụng quá vất vả.
Cao Húc “Ừ” một tiếng, thuận tay gắp một đũa thức ăn vào chén nàng.
Bị gợi lên hồi ức cũ, Kỷ Uyển Thanh buồn bực mấy ngày, cũng may rốt cuộc có một tin tức tốt, làm tinh thần nàng rung lên.
Đây là có quan hệ tới muội muội Kỷ Uyển Tương, người Cao Húc phái đến biên thành âm thầm bài tra hơn một tháng, rốt cuộc xác định quân hộ bị Hoàng hậu thu mua.
Hộ này họ Tôn. Cũng là Trịnh gia thời vận không tốt, tòa nhà được an bài vừa vặn cách vách đối phương, Tôn gia cắm rễ ở khu quân hộ đã ba đời, từ tổ phụ đến cháu trai đều tòng quân, nhiệt tình sang sảng, mặt ngoài không có chút nào đáng ngờ.
Tuy Trịnh gia có lòng phòng bị, nhưng quan hệ với Tôn gia cũng còn tạm, bởi vì đối phương quá nhiệt tình, nhiều năm qua, quan hệ với mấy nhà phụ cận đều thực không tệ.
Lúc trước lời Hoàng hậu uy hiếp Kỷ Uyển Thanh không phải giả, quân hộ này là tư lịch lâu đời, lỡ như thật chế tạo chút gì ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng không chọc người sinh nghi.
Hôm nay Cao Húc mới vừa nhận được tin tức, đồng thời, còn có Kỷ Uyển Tương thuận đường gửi thư cho tỷ tỷ.
Người của Thái tử đã sớm liên hệ với Trịnh gia, bởi vậy Kỷ Uyển Thanh mở thư ra đọc, ngoại trừ quan tâm thăm hỏi, nội dung còn lại không khác tình báo bao nhiêu.
“Thanh Nhi, người đã tìm được, nàng tính toán xử lý như thế nào?”
Hơn một tháng sau, hai người lại thảo luận vấn đề này lần nữa. Không giống lần trước cẩn thận phòng bị, hiện giờ tiểu phu thê cảm tình đã rất hòa hợp, Kỷ Uyển Thanh ôm ở bên người Cao Húc xem thư.
“Điện hạ, hay là lưu lại người này trước đi, để tránh rút dây động rừng.” Nàng trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc quyết định.
Hành động này có thể tránh cho Hoàng hậu lại nghĩ cách thả người qua, hiện tại Tôn gia ở ngoài sáng, Trịnh gia ở trong tối, có thể lá mặt lá trái, âm thầm phòng bị. Huống hồ trong quân còn có người một nhà chú ý, so với diệt trừ tận gốc ổn thỏa hơn nhiều.
Còn có một lý do quan trọng hơn, không kinh động Hoàng hậu, bên này Kỷ Uyển Thanh cũng có thể sống yên ổn. Hiện nàng và Khôn Ninh Cung đã có thể bảo trì cân bằng vi diệu, đột ngột đánh vỡ, tất nhiên sẽ dẫn đến hiệu quả bất lợi.
Nàng ngưỡng mặt nhìn Cao Húc: “Điện hạ, ngài cảm thấy có được không?”
“Không tệ.”
Cao Húc gật đầu, cho hồi đáp khẳng định, hắn cũng nghĩ xử lý như vậy là thỏa đáng nhất, nhưng chuyện liên quan thê tử, hắn vẫn trưng cầu ý kiến của nàng trước.
Tiểu phu thê nhưng thật ra nghĩ giống nhau.
Tuy phương pháp xử lý đã định, nhưng vì biểu lộ tôn trọng, Kỷ Uyển Thanh tỏ vẻ, vẫn nên gửi thư trưng cầu ý của Trịnh gia và muội muội, xem bọn họ có tính toán gì không.
Cao Húc đồng ý, hắn vì tôn trọng thê tử, cũng không trì hoãn, lập tức gọi Lâm Dương tới phân phó xuống.
Mà Kỷ Uyển Thanh lại tránh đến phòng khác, phân phó Trương Đức Hải mang tới giấy mực bút nghiên, nàng soạn một phong thư, thuyết minh kỹ càng tỉ mỉ xử lý như vậy có lợi và hại gì, sau đó để Lâm Dương cùng đưa đi, giao cho muội muội.