Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Editor: Vy Vy 1505
Buổi chiều trời âm u, tới chạng vạng quả nhiên lại hạ tuyết, chờ Cao Húc về phòng, gió lạnh cuốn tuyết lớn như lông ngỗng, rơi xuống che trời lấp đất.
Kiệu ngừng dưới bậc thang hành lang gấp khúc, liền như vậy vài bước đường, vạt áo chỗ bả vai hắn lại dính không ít bông tuyết.
Kỷ Uyển Thanh cầm khăn quét bông tuyết, giúp Cao Húc cởi áo choàng lông cáo, sờ sờ tay hắn, còn tốt, rất ấm áp.
Buổi chiều nàng sai người đưa áo khoác đến tiền điện cho hắn, tuy tiền điện khẳng định có, nhưng đây là tâm ý của nàng.
Cao Húc thật mặc vào, nàng vừa lòng gật gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.
“Cao hứng như vậy sao?” Hắn thu biểu tình của nàng vào đáy mắt, nhướng mày hỏi.
“Dạ, là thật cao hứng.” Kỷ Uyển Thanh môi anh đào cong cong, nghĩ nghĩ, lại nói: “Ngày mai điện hạ dậy sớm thượng triều, còn phải mặc dày một ít.”
Sáng sớm là lúc lạnh nhất trong ngày, giả vờ bệnh thì không sao, nhưng đừng để bệnh thật. Nàng vội chỉ huy đám người Lê Hoa, lấy áo dày và áo khoác ra, để ngày mai dùng.
Nàng quay đầu lại dặn dò: “Thiếp đã chuẩn bị quần áo ngày mai cho điện hạ, cũng không thể mặc ít.”
Trong trí nhớ của Cao Húc, lần gần nhất bị người dặn dò như vậy là chuyện của rất nhiều năm trước, từ lúc mẫu hậu hắn hoăng về sau, liền không còn.
“Được.”
Hắn phát hiện chính mình thích ứng rất tốt, không bài xích chút nào, gật đầu ứng, giọng nói thật hiền hòa.
Tiểu phu thê nắm tay ngồi xuống nhuyễn tháp, Kỷ Uyển Thanh liền bắt đầu báo cáo tiến độ công tác trước mắt, cuối cùng bổ sung: “Điện hạ, ngày mai đại khái cần ngài lại đây một chuyến.”
Cho dù xử lý xong tất cả, muốn nắm quyền quản lý hậu trạch không thể thiếu Thái tử gật đầu.
Cao Húc không ngoài ý muốn, “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
“Điện hạ, nếu Khôn Ninh Cung có nhãn tuyến trong nội trạch, lần này tất nhiên chú ý việc này, sẽ lập tức truyền tin ra bên ngoài.”
Mọi việc nói xong, tiểu phu thê nắm tay lên giường nghỉ ngơi, Kỷ Uyển Thanh mới vừa nằm xuống, linh quang chợt lóe, vội lôi kéo Cao Húc nói: “Chúng ta chú ý nhiều một ít, không biết có thể bắt được người hay không?”
“Ừ, lần này xác thật là cơ hội không tệ.” ánh mắt Cao Húc tán thưởng, hôm nay hắn vừa mới phân phó việc này, nàng phản ứng không chậm.
Kỷ Uyển Thanh vừa thấy, liền biết hắn sớm có chuẩn bị, việc này không cần nàng nhọc lòng, vừa lúc nhẹ nhàng. Ôm lấy Cao Húc, nàng cười nói: “Có phải ngài cảm thấy thiếp thực thông minh hay không, điện hạ cần phải khen thưởng một chút?”
Thê tử lúm đồng tiền như hoa, vẻ mặt ngây thơ, hắn môi mỏng cong cong, cũng không mở miệng khích lệ, chỉ dùng hành động thực tế “tưởng thưởng” nàng.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Uyển Thanh cảm thấy thời gian tới, liền lệnh Hà ma ma ra cửa, triệu tập tất cả thái giám cung nhân lớn nhỏ trong hậu trạch, tề tụ ở thiên điện nằm giữa tiền điện và hậu điện, nàng có chuyện muốn nói.
Mặc dù Thái tử phi không cầm quyền, đó cũng là Thái tử phi, nàng mệnh lệnh một chút, không ai dám không để trong lòng, lập tức liền buông công tác trong tay, tụ tập đến thiên điện.
Hà ma ma sai người hồi bẩm, nói người đều đến đông đủ, Kỷ Uyển Thanh mới đứng dậy ra cửa, đi tới thiên điện.
Phía trên chuyển đến một ghế bành bằng gỗ nam, hiển nhiên Thái tử phi sẽ đích thân tới, bọn cung nhân thái giám không rõ nguyên do, nhưng Thanh Ninh Cung quy củ nghiêm ngặt, mọi người cũng chỉ an tĩnh chờ, không châu đầu ghé tai.
Đại quản sự Cốc Phú nhíu nhíu mày, Thái tử phi là chủ mẫu Đông Cung, triệu tập mọi người vì chuyện gì ông ta có dự đoán, nhưng không có Thái tử gia lên tiếng, ông ta cũng không sợ, chỉ là không hiểu sao lại có dự cảm không tốt.
Hạ Hỉ để lại lời nhắn, nói đi tìm một tỷ muội đồng hương, buổi tối cũng không trở về, ông ta thực thích tiểu cô nương này, thay đổi người khác thực không thoải mái. Hôm nay vốn cảm xúc ông ta không cao, buổi sáng sai sự lại bận rộn, thật vất vả xử lý xong, không nghĩ tới trà cũng chưa kịp uống một ngụm, liền bị kêu lên.
Ông ta nói thầm: “Thái tử phi nương nương lăn lộn cũng vô dụng, Thanh Ninh Cung vẫn do điện hạ làm chủ.”
Bên cạnh phó tổng quản Trương Hưng nghe rõ ràng, nhưng cũng không tiếp lời, chỉ khép hờ hai mắt giả vờ như không nghe thấy.
Tuy Cao Húc ném Cốc Phú tới hậu trạch, nhưng lại không muốn ông ta kết bè kết cánh, quậy hậu trạch chướng khí mù mịt. Mấy quản sự lớn nhỏ khác đều là tiền điện chọn ra, hằng ngày nghe lệnh Cốc Phú, nhưng trung tâm với Thái tử điện hạ.
Trương Hưng làm phó tổng quản, phụ trách hằng ngày kiềm chế Cốc Phú, để ông ta không đến mức thái quá; tiền điện có nhân mạch, Trương Hưng ẩn ẩn thu được chút tiếng gió, hậu trạch biến thiên là tất nhiên, cũng chỉ có lão hỗn đản này còn hồ đồ.
Trương Hưng thầm nghĩ, xem ra điện hạ vẫn rất yêu thích nương nương, nếu mình có thể mượn cơ hội tiến thêm một bước, càng phải cẩn thận hầu hạ vị chủ nhân này.
Đứng mười lăm phút, mọi người nghe thấy bên ngoài tiểu thái giám truyền xướng: “Thái tử phi nương nương đến!”
Lập tức, mặc kệ trong bụng có oán giận hay không, mọi người vội cúi người quỳ lạy, nghênh đón Thái tử phi.
Một trận rất nhỏ tiếng vải vóc sột soạt qua đi, đoàn người vây quanh Thái tử phi mặc cung váy đỏ thẫm thêu phượng hoàng vào phòng.
“Chư vị không cần đa lễ, đứng dậy đi.” giọng nữ phía trên thực tuổi trẻ, thanh triệt uyển chuyển, nghe làm người ta cảm thấy thoải mái.
Mọi người tạ ơn đứng lên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu hầu lập, không dám nhìn lung tung xung quanh. Duy nhất chỉ có Cốc Phú, trộm liếc mắt lên trên.
Phía trên ngồi một thiếu phụ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, khí độ nổi bật, một đôi mắt sáng quét một vòng, cuối cùng vừa vặn dừng trên người ông ta.
Thái tử phi ánh mắt nhàn nhạt, không giận tự uy, trong lòng Cốc Phú rùng mình, vội thu hồi tầm mắt, không dám lại xem.
Kỷ Uyển Thanh thầm hừ một tiếng, Cốc Phú là đại tổng quản, đứng đằng trước, hơn năm mươi tuổi, hai tấn hoa râm, nàng sẽ không nhận sai người.
Người này mặt chữ điền, diện mạo rất đoan chính, nhưng mí mắt hơi hơi gục xuống, đôi con ngươi cũng có chút vẩn đục, vừa lúc xứng những hành vi dơ bẩn của ông ta.
Nàng không tính toán nhiều lời với người này, trực tiếp mở miệng nói: “Trên tay chư vị đều có sai sự, bổn cung sẽ không nhiều lời.”
“Hôm nay bổn cung triệu chư vị đến đây, bởi vì hôm qua có người bẩm báo bổn cung một chuyện quan trọng, liên lụy cực lớn hậu trạch Thanh Ninh Cung, bổn cung thân là Thái tử phi, không thể bỏ mặc.”
Kỷ Uyển Thanh tiếng nói vừa dứt, phía dưới cung nhân thái giám kinh ngạc không hiểu ra sao, tuy vẫn không dám khe khẽ nói nhỏ, nhưng nhịn không được lẫn nhau trao đổi ánh mắt, không biết chuyện gì.
“Có người mật báo bổn cung, nói khoảng thời gian trước trù bị điện hạ đại hôn, hậu trạch đại quản sự Cốc Phú lợi dụng chức vụ, trung gian kiếm lời, ngắn ngủn một đoạn thời gian, đã ăn xén không ít tiền bạc.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới mọi người khiếp sợ, cung nhân cấp thấp không nói, Trương Hưng và các quản sự lớn nhỏ cũng có phát hiện, bọn họ kinh ngạc chính là có người mật báo, nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ là một trong mấy người?
Lúc này, Cốc Phú giận điên, bước vụt ra, lớn tiếng nói: “Nương nương minh giám, nô tài oan uổng!”
Ông ta dám làm việc này, không phải không nghĩ tới hậu quả, dù gì hậu trạch chỉ lớn như vậy, giấu ai cũng không thể gạt được mấy người Trương Hưng, chỉ là ông ta vẫn không thèm để ý, rốt cuộc với công lao của ông ta, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
Cốc Phú chưa bao giờ tham nhiều, chỉ từng chút từng chút một, Thái tử không có phản ứng, nghĩa là mắt nhắm mắt mở.
Đây là ông ta tự tin, nhưng trải qua nhiều lần thử, sự cẩn thận dần dần bị tiêu ma, quên quay đầu lại nhìn xem, một chút một chút cộng lại, sớm đã vượt qua điểm mấu chốt của Cao Húc.
Cốc Phú ỷ vào chính mình công lao, sớm đã quên thân phận, lúc này không tỉnh lại nhận lỗi, ý đồ cứu vãn, ngược lại nhìn mấy người Trương Hưng, ánh mắt sắc bén, chắp tay nói với Kỷ Uyển Thanh: “Nương nương, lão nô hầu hạ chủ tử nhiều năm, xưa nay tận tâm tận lực, nương nương đừng nghe lời tiểu nhân gièm pha.”
Tuy ông ta nói như vậy, nhưng trên mặt dửng dưng như không, quả thực là không sợ hãi.
Cãi cọ với lão điêu nô là tự hạ thân phận, Kỷ Uyển Thanh không muốn làm như vậy, nàng nghiêng đầu nhìn Hà ma ma. Hà ma ma ngầm hiểu, lập tức đi xuống, một lát sau quay lại, trong tay cầm sổ sách, còn mang về một người.
Người này đúng là Hạ Hỉ, Cốc Phú kinh ngạc, sau đó hoàn hồn, lập tức hiểu rõ, tuy ở trước mặt Thái tử phi không dám tức giận, nhưng ánh mắt vừa lóe như đao kiếm bắn về phía đối phương.
Tiện nhân này!
Hạ Hỉ phảng phất như không phát giác, vội vàng tới trước mặt Kỷ Uyển Thanh, quỳ xuống dập đầu, đề cao giọng bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, nô tỳ tận mắt nhìn thấy Cốc tổng quản ăn xén công trung, có sổ sách ông ta tự tay viết làm chứng, xin nương nương minh giám.”
“Nô tỳ cũng biết chỗ Cốc tổng quản giấu tiền bạc.” Cuối cùng, Hạ Hỉ bổ sung một câu.
“Nương nương đừng nghe tiện tì này nói bậy, lão nô thực có tiền bạc, nhưng đây đều là dĩ vãng các chủ tử ban tặng, không phải là ăn xén công trung.”
Dâm loạn tiểu cung nữ, ăn xén tiền bạc vân vân, tuy Cao Húc mắt nhắm mắt mở, nhưng những chuyện này không thể nói thẳng ra, đặc biệt là dâm loạn tiểu cung nữ, nếu nói ra bẩn tai Thái tử phi, tội danh liền lớn.
Cốc Phú nhịn rồi lại nhịn, áp xuống lửa giận biện bạch. Thái tử phi rõ ràng có chuẩn bị mà đến, mục tiêu cắt chức quản sự nội vụ của ông ta, chỉ là ông ta không sạch sẽ, nếu cứng rắn nháo lớn, chỉ sợ không có chỗ tốt, hiện tại quan trọng nhất chính là phủ nhận việc này.
Còn về con tiện tì Hạ Hỉ, quay đầu lại xử cũng không muộn.
Cốc Phú sách lược không tính sai, nhưng Kỷ Uyển Thanh không muốn nhiều lời vô nghĩa, thiên điện có chút lạnh, nàng còn muốn tốc chiến tốc thắng.
“Theo lời Hạ Hỉ nói, từ trước ban thưởng ông cũng ghi vào sổ sách, hiện giờ đang giấu ở trong tráp trên xà nhà, hai sổ đều lấy ra, đối chiếu một phen, liền tra ra manh mối.”
“Bổn cung không oan uổng bất luận kẻ nào, cũng không cho phép bị lừa bịp.”
Kỷ Uyển Thanh tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía Trương Hưng: “Vì đề phòng bại lộ, Trương phó tổng quản lãnh vài người, cùng đến đó lục soát đi.”
Nếu chỉ sai thị tỳ của nàng đi, sợ lão thái giám này lại lấy cớ giảo biện.
Trong lòng Trương Hưng hiểu rõ, cũng không quản tầm mắt Cốc Phú bắn lại đây, phía trên vừa nói xong, lập tức chắp tay: “Nô tài lĩnh mệnh.”
Ngay sau đó, Trương Hưng nhanh chóng chọn bảy tám người, cùng đi theo đám người Hà ma ma ra ngoài.
Trên mặt Cốc Phú lúc xanh lúc trắng, Thái tử phi muốn đoạt quyền chưởng quản nội vụ, chuẩn bị sung túc, chỉ sợ tội danh này không thể phủi sạch. Ông ta ảo não chính mình lơi lỏng Hạ Hỉ, cũng âm thầm may mắn, Thanh Ninh Cung là Thái tử làm chủ, chỉ cần chủ tử không gật đầu, Thái tử phi lăn lộn như thế nào cũng vô dụng.
Chẳng qua, nhớ tới Thái tử vẫn chưa ghét bỏ Kỷ Uyển Thanh, lại liên tưởng Trương Hưng nhanh nhẹn lĩnh mệnh, làm ông ta sinh ra dự cảm xấu.
Cốc Phú lăn lộn trong cung vài chục năm, dự cảm là chính xác, chỉ là việc đã đến nước này, ông ta không thể ngừng lại.
Bởi vì có Hạ Hỉ tự mình dẫn đường, thực mau liền tìm được đồ vật sổ sách, đưa đến thiện điện, từng cái đối chiếu rõ ràng, trước mắt bao người, Cốc Phú căn bản không thể giảo biện, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ăn xén công trung được chứng thực, Kỷ Uyển Thanh gõ lên mặt bàn, cả giận nói: “Hay cho một Cốc Phú, to gan làm bậy, bổn cung thân là Thái tử phi, thật không thể chịu đựng.”
Nàng dời tầm mắt về phía đối phương, lạnh lùng nói: “Hiện giờ tạm thời cắt chức Cốc Phú, giam giữ lại, chờ điện hạ xử lý.”
Đám người Hà ma ma lên tiếng, lập tức có mấy bà tử thô tráng ra tới, trong tay cầm dây thừng sớm đã chuẩn bị tốt, tiến lên muốn trói Cốc Phú.
“Khoan đã!”
Cốc Phú dùng sức tránh né, rốt cuộc ông ta là nam, trong lúc nhất thời mấy bà tử khống chế không được, ông ta tiến lên một bước, cười lạnh nói: “Thái tử phi nương nương, chỉ sợ nhậm tá chức vụ trong hậu trạch, nương nương nói không tính.”
“Thái tử điện hạ là chủ Thanh Ninh Cung, lão nô nhận lệnh điện hạ quản lý hậu trạch nội vụ, không có điện hạ lên tiếng, không dám dễ dàng dỡ xuống.”
Chuyện tới hiện giờ, Cốc Phú duy trì cung kính không nổi nữa, ông ta trực tiếp nâng ra Cao Húc, chỉ kém nói thẳng, cho dù Kỷ Uyển Thanh là Thái tử phi, cũng không có quyền sửa đổi nhân sự hậu trạch.
Kỷ Uyển Thanh không phải lần đầu nghe nói đầy tớ ức hiếp chủ nhân, nhưng đây là lần đầu thể nghiệm, nàng cười lạnh một tiếng, “Một khi đã như vậy, liền mời điện hạ đến đây đi.”
Khi Trương Hưng phụng lệnh đến tiền điện đại thư phòng mời Thái tử, Cao Húc mới vừa nghị sự xong, cùng ngoại tổ phụ Ngô Chính Dung ngồi hai bên ghế trò chuyện.
Hắn “Ừ” một tiếng, phân phó: “Làm Trương Hưng hồi bẩm Thái tử phi, một lát cô sẽ qua đó.”
“Điện hạ,” Ngô Chính Dung chần chờ một lát, rốt cuộc hỏi ra miệng: “Thái tử phi nàng……”
Thái tử phi là quân, Ngô Chính Dung là thần, ông không có đạo lý chất vấn, chỉ là ông quan tâm cháu ngoại, muốn hỏi một chút Kỷ Uyển Thanh tốt hay là không tốt.
Câu hỏi chưa nói xong, nhưng Cao Húc hiểu ý, hắn dừng một chút, nói: “Kỷ thị hiền lương thục đức, ngoại tổ phụ cứ yên tâm.”
Hắn còn chưa nhìn ra Kỷ Uyển Thanh có hiền lương thục đức hay không, nhưng thật ra nàng thông minh, nghịch ngợm, thích làm nũng, không xa cách hắn chút nào.
Đương thời đánh giá nữ tử cao nhất chính là “hiền lương thục đức”, Cao Húc chưa chịu hoàn toàn tin nàng, nhưng trước mặt ngoại tổ phụ đánh giá rất tốt.
Kỳ thật hắn có thể dùng ‘xem như an phận’ trả lời có lệ, nhưng không biết vì sao tới bên miệng liền cho khẳng định, Cao Húc hơi giật mình.
Ngô Chính Dung nghe xong lại rất cao hứng, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, vậy là tốt rồi!”
“Điện hạ, vậy lão phu đi về trước.” Thái tử phải về hậu điện xử lý nội vụ, ông không ở lại lâu.
“Trời lạnh đường trơn, ngoại tổ phụ đi thong thả.” Cao Húc hoàn hồn gật đầu, phân phó Trương Đức Hải tiễn, cuối cùng không quên dặn dò một câu: “Chuyện đó ước chừng chỉ tại mấy ngày này, ngoại tổ phụ đừng nên nhúng tay.”
Đây chính là chính sự mới vừa rồi cùng nhau thương nghị, Ngô Chính Dung nghiêm mặt, lên tiếng, mới đi theo sau Trương Đức Hải rời đi.
Cao Húc ngay sau đó đứng lên, ra ngoại thư phòng về phía hậu điện.
Buổi chiều trời âm u, tới chạng vạng quả nhiên lại hạ tuyết, chờ Cao Húc về phòng, gió lạnh cuốn tuyết lớn như lông ngỗng, rơi xuống che trời lấp đất.
Kiệu ngừng dưới bậc thang hành lang gấp khúc, liền như vậy vài bước đường, vạt áo chỗ bả vai hắn lại dính không ít bông tuyết.
Kỷ Uyển Thanh cầm khăn quét bông tuyết, giúp Cao Húc cởi áo choàng lông cáo, sờ sờ tay hắn, còn tốt, rất ấm áp.
Buổi chiều nàng sai người đưa áo khoác đến tiền điện cho hắn, tuy tiền điện khẳng định có, nhưng đây là tâm ý của nàng.
Cao Húc thật mặc vào, nàng vừa lòng gật gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.
“Cao hứng như vậy sao?” Hắn thu biểu tình của nàng vào đáy mắt, nhướng mày hỏi.
“Dạ, là thật cao hứng.” Kỷ Uyển Thanh môi anh đào cong cong, nghĩ nghĩ, lại nói: “Ngày mai điện hạ dậy sớm thượng triều, còn phải mặc dày một ít.”
Sáng sớm là lúc lạnh nhất trong ngày, giả vờ bệnh thì không sao, nhưng đừng để bệnh thật. Nàng vội chỉ huy đám người Lê Hoa, lấy áo dày và áo khoác ra, để ngày mai dùng.
Nàng quay đầu lại dặn dò: “Thiếp đã chuẩn bị quần áo ngày mai cho điện hạ, cũng không thể mặc ít.”
Trong trí nhớ của Cao Húc, lần gần nhất bị người dặn dò như vậy là chuyện của rất nhiều năm trước, từ lúc mẫu hậu hắn hoăng về sau, liền không còn.
“Được.”
Hắn phát hiện chính mình thích ứng rất tốt, không bài xích chút nào, gật đầu ứng, giọng nói thật hiền hòa.
Tiểu phu thê nắm tay ngồi xuống nhuyễn tháp, Kỷ Uyển Thanh liền bắt đầu báo cáo tiến độ công tác trước mắt, cuối cùng bổ sung: “Điện hạ, ngày mai đại khái cần ngài lại đây một chuyến.”
Cho dù xử lý xong tất cả, muốn nắm quyền quản lý hậu trạch không thể thiếu Thái tử gật đầu.
Cao Húc không ngoài ý muốn, “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
“Điện hạ, nếu Khôn Ninh Cung có nhãn tuyến trong nội trạch, lần này tất nhiên chú ý việc này, sẽ lập tức truyền tin ra bên ngoài.”
Mọi việc nói xong, tiểu phu thê nắm tay lên giường nghỉ ngơi, Kỷ Uyển Thanh mới vừa nằm xuống, linh quang chợt lóe, vội lôi kéo Cao Húc nói: “Chúng ta chú ý nhiều một ít, không biết có thể bắt được người hay không?”
“Ừ, lần này xác thật là cơ hội không tệ.” ánh mắt Cao Húc tán thưởng, hôm nay hắn vừa mới phân phó việc này, nàng phản ứng không chậm.
Kỷ Uyển Thanh vừa thấy, liền biết hắn sớm có chuẩn bị, việc này không cần nàng nhọc lòng, vừa lúc nhẹ nhàng. Ôm lấy Cao Húc, nàng cười nói: “Có phải ngài cảm thấy thiếp thực thông minh hay không, điện hạ cần phải khen thưởng một chút?”
Thê tử lúm đồng tiền như hoa, vẻ mặt ngây thơ, hắn môi mỏng cong cong, cũng không mở miệng khích lệ, chỉ dùng hành động thực tế “tưởng thưởng” nàng.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Uyển Thanh cảm thấy thời gian tới, liền lệnh Hà ma ma ra cửa, triệu tập tất cả thái giám cung nhân lớn nhỏ trong hậu trạch, tề tụ ở thiên điện nằm giữa tiền điện và hậu điện, nàng có chuyện muốn nói.
Mặc dù Thái tử phi không cầm quyền, đó cũng là Thái tử phi, nàng mệnh lệnh một chút, không ai dám không để trong lòng, lập tức liền buông công tác trong tay, tụ tập đến thiên điện.
Hà ma ma sai người hồi bẩm, nói người đều đến đông đủ, Kỷ Uyển Thanh mới đứng dậy ra cửa, đi tới thiên điện.
Phía trên chuyển đến một ghế bành bằng gỗ nam, hiển nhiên Thái tử phi sẽ đích thân tới, bọn cung nhân thái giám không rõ nguyên do, nhưng Thanh Ninh Cung quy củ nghiêm ngặt, mọi người cũng chỉ an tĩnh chờ, không châu đầu ghé tai.
Đại quản sự Cốc Phú nhíu nhíu mày, Thái tử phi là chủ mẫu Đông Cung, triệu tập mọi người vì chuyện gì ông ta có dự đoán, nhưng không có Thái tử gia lên tiếng, ông ta cũng không sợ, chỉ là không hiểu sao lại có dự cảm không tốt.
Hạ Hỉ để lại lời nhắn, nói đi tìm một tỷ muội đồng hương, buổi tối cũng không trở về, ông ta thực thích tiểu cô nương này, thay đổi người khác thực không thoải mái. Hôm nay vốn cảm xúc ông ta không cao, buổi sáng sai sự lại bận rộn, thật vất vả xử lý xong, không nghĩ tới trà cũng chưa kịp uống một ngụm, liền bị kêu lên.
Ông ta nói thầm: “Thái tử phi nương nương lăn lộn cũng vô dụng, Thanh Ninh Cung vẫn do điện hạ làm chủ.”
Bên cạnh phó tổng quản Trương Hưng nghe rõ ràng, nhưng cũng không tiếp lời, chỉ khép hờ hai mắt giả vờ như không nghe thấy.
Tuy Cao Húc ném Cốc Phú tới hậu trạch, nhưng lại không muốn ông ta kết bè kết cánh, quậy hậu trạch chướng khí mù mịt. Mấy quản sự lớn nhỏ khác đều là tiền điện chọn ra, hằng ngày nghe lệnh Cốc Phú, nhưng trung tâm với Thái tử điện hạ.
Trương Hưng làm phó tổng quản, phụ trách hằng ngày kiềm chế Cốc Phú, để ông ta không đến mức thái quá; tiền điện có nhân mạch, Trương Hưng ẩn ẩn thu được chút tiếng gió, hậu trạch biến thiên là tất nhiên, cũng chỉ có lão hỗn đản này còn hồ đồ.
Trương Hưng thầm nghĩ, xem ra điện hạ vẫn rất yêu thích nương nương, nếu mình có thể mượn cơ hội tiến thêm một bước, càng phải cẩn thận hầu hạ vị chủ nhân này.
Đứng mười lăm phút, mọi người nghe thấy bên ngoài tiểu thái giám truyền xướng: “Thái tử phi nương nương đến!”
Lập tức, mặc kệ trong bụng có oán giận hay không, mọi người vội cúi người quỳ lạy, nghênh đón Thái tử phi.
Một trận rất nhỏ tiếng vải vóc sột soạt qua đi, đoàn người vây quanh Thái tử phi mặc cung váy đỏ thẫm thêu phượng hoàng vào phòng.
“Chư vị không cần đa lễ, đứng dậy đi.” giọng nữ phía trên thực tuổi trẻ, thanh triệt uyển chuyển, nghe làm người ta cảm thấy thoải mái.
Mọi người tạ ơn đứng lên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu hầu lập, không dám nhìn lung tung xung quanh. Duy nhất chỉ có Cốc Phú, trộm liếc mắt lên trên.
Phía trên ngồi một thiếu phụ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, khí độ nổi bật, một đôi mắt sáng quét một vòng, cuối cùng vừa vặn dừng trên người ông ta.
Thái tử phi ánh mắt nhàn nhạt, không giận tự uy, trong lòng Cốc Phú rùng mình, vội thu hồi tầm mắt, không dám lại xem.
Kỷ Uyển Thanh thầm hừ một tiếng, Cốc Phú là đại tổng quản, đứng đằng trước, hơn năm mươi tuổi, hai tấn hoa râm, nàng sẽ không nhận sai người.
Người này mặt chữ điền, diện mạo rất đoan chính, nhưng mí mắt hơi hơi gục xuống, đôi con ngươi cũng có chút vẩn đục, vừa lúc xứng những hành vi dơ bẩn của ông ta.
Nàng không tính toán nhiều lời với người này, trực tiếp mở miệng nói: “Trên tay chư vị đều có sai sự, bổn cung sẽ không nhiều lời.”
“Hôm nay bổn cung triệu chư vị đến đây, bởi vì hôm qua có người bẩm báo bổn cung một chuyện quan trọng, liên lụy cực lớn hậu trạch Thanh Ninh Cung, bổn cung thân là Thái tử phi, không thể bỏ mặc.”
Kỷ Uyển Thanh tiếng nói vừa dứt, phía dưới cung nhân thái giám kinh ngạc không hiểu ra sao, tuy vẫn không dám khe khẽ nói nhỏ, nhưng nhịn không được lẫn nhau trao đổi ánh mắt, không biết chuyện gì.
“Có người mật báo bổn cung, nói khoảng thời gian trước trù bị điện hạ đại hôn, hậu trạch đại quản sự Cốc Phú lợi dụng chức vụ, trung gian kiếm lời, ngắn ngủn một đoạn thời gian, đã ăn xén không ít tiền bạc.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới mọi người khiếp sợ, cung nhân cấp thấp không nói, Trương Hưng và các quản sự lớn nhỏ cũng có phát hiện, bọn họ kinh ngạc chính là có người mật báo, nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ là một trong mấy người?
Lúc này, Cốc Phú giận điên, bước vụt ra, lớn tiếng nói: “Nương nương minh giám, nô tài oan uổng!”
Ông ta dám làm việc này, không phải không nghĩ tới hậu quả, dù gì hậu trạch chỉ lớn như vậy, giấu ai cũng không thể gạt được mấy người Trương Hưng, chỉ là ông ta vẫn không thèm để ý, rốt cuộc với công lao của ông ta, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
Cốc Phú chưa bao giờ tham nhiều, chỉ từng chút từng chút một, Thái tử không có phản ứng, nghĩa là mắt nhắm mắt mở.
Đây là ông ta tự tin, nhưng trải qua nhiều lần thử, sự cẩn thận dần dần bị tiêu ma, quên quay đầu lại nhìn xem, một chút một chút cộng lại, sớm đã vượt qua điểm mấu chốt của Cao Húc.
Cốc Phú ỷ vào chính mình công lao, sớm đã quên thân phận, lúc này không tỉnh lại nhận lỗi, ý đồ cứu vãn, ngược lại nhìn mấy người Trương Hưng, ánh mắt sắc bén, chắp tay nói với Kỷ Uyển Thanh: “Nương nương, lão nô hầu hạ chủ tử nhiều năm, xưa nay tận tâm tận lực, nương nương đừng nghe lời tiểu nhân gièm pha.”
Tuy ông ta nói như vậy, nhưng trên mặt dửng dưng như không, quả thực là không sợ hãi.
Cãi cọ với lão điêu nô là tự hạ thân phận, Kỷ Uyển Thanh không muốn làm như vậy, nàng nghiêng đầu nhìn Hà ma ma. Hà ma ma ngầm hiểu, lập tức đi xuống, một lát sau quay lại, trong tay cầm sổ sách, còn mang về một người.
Người này đúng là Hạ Hỉ, Cốc Phú kinh ngạc, sau đó hoàn hồn, lập tức hiểu rõ, tuy ở trước mặt Thái tử phi không dám tức giận, nhưng ánh mắt vừa lóe như đao kiếm bắn về phía đối phương.
Tiện nhân này!
Hạ Hỉ phảng phất như không phát giác, vội vàng tới trước mặt Kỷ Uyển Thanh, quỳ xuống dập đầu, đề cao giọng bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, nô tỳ tận mắt nhìn thấy Cốc tổng quản ăn xén công trung, có sổ sách ông ta tự tay viết làm chứng, xin nương nương minh giám.”
“Nô tỳ cũng biết chỗ Cốc tổng quản giấu tiền bạc.” Cuối cùng, Hạ Hỉ bổ sung một câu.
“Nương nương đừng nghe tiện tì này nói bậy, lão nô thực có tiền bạc, nhưng đây đều là dĩ vãng các chủ tử ban tặng, không phải là ăn xén công trung.”
Dâm loạn tiểu cung nữ, ăn xén tiền bạc vân vân, tuy Cao Húc mắt nhắm mắt mở, nhưng những chuyện này không thể nói thẳng ra, đặc biệt là dâm loạn tiểu cung nữ, nếu nói ra bẩn tai Thái tử phi, tội danh liền lớn.
Cốc Phú nhịn rồi lại nhịn, áp xuống lửa giận biện bạch. Thái tử phi rõ ràng có chuẩn bị mà đến, mục tiêu cắt chức quản sự nội vụ của ông ta, chỉ là ông ta không sạch sẽ, nếu cứng rắn nháo lớn, chỉ sợ không có chỗ tốt, hiện tại quan trọng nhất chính là phủ nhận việc này.
Còn về con tiện tì Hạ Hỉ, quay đầu lại xử cũng không muộn.
Cốc Phú sách lược không tính sai, nhưng Kỷ Uyển Thanh không muốn nhiều lời vô nghĩa, thiên điện có chút lạnh, nàng còn muốn tốc chiến tốc thắng.
“Theo lời Hạ Hỉ nói, từ trước ban thưởng ông cũng ghi vào sổ sách, hiện giờ đang giấu ở trong tráp trên xà nhà, hai sổ đều lấy ra, đối chiếu một phen, liền tra ra manh mối.”
“Bổn cung không oan uổng bất luận kẻ nào, cũng không cho phép bị lừa bịp.”
Kỷ Uyển Thanh tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía Trương Hưng: “Vì đề phòng bại lộ, Trương phó tổng quản lãnh vài người, cùng đến đó lục soát đi.”
Nếu chỉ sai thị tỳ của nàng đi, sợ lão thái giám này lại lấy cớ giảo biện.
Trong lòng Trương Hưng hiểu rõ, cũng không quản tầm mắt Cốc Phú bắn lại đây, phía trên vừa nói xong, lập tức chắp tay: “Nô tài lĩnh mệnh.”
Ngay sau đó, Trương Hưng nhanh chóng chọn bảy tám người, cùng đi theo đám người Hà ma ma ra ngoài.
Trên mặt Cốc Phú lúc xanh lúc trắng, Thái tử phi muốn đoạt quyền chưởng quản nội vụ, chuẩn bị sung túc, chỉ sợ tội danh này không thể phủi sạch. Ông ta ảo não chính mình lơi lỏng Hạ Hỉ, cũng âm thầm may mắn, Thanh Ninh Cung là Thái tử làm chủ, chỉ cần chủ tử không gật đầu, Thái tử phi lăn lộn như thế nào cũng vô dụng.
Chẳng qua, nhớ tới Thái tử vẫn chưa ghét bỏ Kỷ Uyển Thanh, lại liên tưởng Trương Hưng nhanh nhẹn lĩnh mệnh, làm ông ta sinh ra dự cảm xấu.
Cốc Phú lăn lộn trong cung vài chục năm, dự cảm là chính xác, chỉ là việc đã đến nước này, ông ta không thể ngừng lại.
Bởi vì có Hạ Hỉ tự mình dẫn đường, thực mau liền tìm được đồ vật sổ sách, đưa đến thiện điện, từng cái đối chiếu rõ ràng, trước mắt bao người, Cốc Phú căn bản không thể giảo biện, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ăn xén công trung được chứng thực, Kỷ Uyển Thanh gõ lên mặt bàn, cả giận nói: “Hay cho một Cốc Phú, to gan làm bậy, bổn cung thân là Thái tử phi, thật không thể chịu đựng.”
Nàng dời tầm mắt về phía đối phương, lạnh lùng nói: “Hiện giờ tạm thời cắt chức Cốc Phú, giam giữ lại, chờ điện hạ xử lý.”
Đám người Hà ma ma lên tiếng, lập tức có mấy bà tử thô tráng ra tới, trong tay cầm dây thừng sớm đã chuẩn bị tốt, tiến lên muốn trói Cốc Phú.
“Khoan đã!”
Cốc Phú dùng sức tránh né, rốt cuộc ông ta là nam, trong lúc nhất thời mấy bà tử khống chế không được, ông ta tiến lên một bước, cười lạnh nói: “Thái tử phi nương nương, chỉ sợ nhậm tá chức vụ trong hậu trạch, nương nương nói không tính.”
“Thái tử điện hạ là chủ Thanh Ninh Cung, lão nô nhận lệnh điện hạ quản lý hậu trạch nội vụ, không có điện hạ lên tiếng, không dám dễ dàng dỡ xuống.”
Chuyện tới hiện giờ, Cốc Phú duy trì cung kính không nổi nữa, ông ta trực tiếp nâng ra Cao Húc, chỉ kém nói thẳng, cho dù Kỷ Uyển Thanh là Thái tử phi, cũng không có quyền sửa đổi nhân sự hậu trạch.
Kỷ Uyển Thanh không phải lần đầu nghe nói đầy tớ ức hiếp chủ nhân, nhưng đây là lần đầu thể nghiệm, nàng cười lạnh một tiếng, “Một khi đã như vậy, liền mời điện hạ đến đây đi.”
Khi Trương Hưng phụng lệnh đến tiền điện đại thư phòng mời Thái tử, Cao Húc mới vừa nghị sự xong, cùng ngoại tổ phụ Ngô Chính Dung ngồi hai bên ghế trò chuyện.
Hắn “Ừ” một tiếng, phân phó: “Làm Trương Hưng hồi bẩm Thái tử phi, một lát cô sẽ qua đó.”
“Điện hạ,” Ngô Chính Dung chần chờ một lát, rốt cuộc hỏi ra miệng: “Thái tử phi nàng……”
Thái tử phi là quân, Ngô Chính Dung là thần, ông không có đạo lý chất vấn, chỉ là ông quan tâm cháu ngoại, muốn hỏi một chút Kỷ Uyển Thanh tốt hay là không tốt.
Câu hỏi chưa nói xong, nhưng Cao Húc hiểu ý, hắn dừng một chút, nói: “Kỷ thị hiền lương thục đức, ngoại tổ phụ cứ yên tâm.”
Hắn còn chưa nhìn ra Kỷ Uyển Thanh có hiền lương thục đức hay không, nhưng thật ra nàng thông minh, nghịch ngợm, thích làm nũng, không xa cách hắn chút nào.
Đương thời đánh giá nữ tử cao nhất chính là “hiền lương thục đức”, Cao Húc chưa chịu hoàn toàn tin nàng, nhưng trước mặt ngoại tổ phụ đánh giá rất tốt.
Kỳ thật hắn có thể dùng ‘xem như an phận’ trả lời có lệ, nhưng không biết vì sao tới bên miệng liền cho khẳng định, Cao Húc hơi giật mình.
Ngô Chính Dung nghe xong lại rất cao hứng, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, vậy là tốt rồi!”
“Điện hạ, vậy lão phu đi về trước.” Thái tử phải về hậu điện xử lý nội vụ, ông không ở lại lâu.
“Trời lạnh đường trơn, ngoại tổ phụ đi thong thả.” Cao Húc hoàn hồn gật đầu, phân phó Trương Đức Hải tiễn, cuối cùng không quên dặn dò một câu: “Chuyện đó ước chừng chỉ tại mấy ngày này, ngoại tổ phụ đừng nên nhúng tay.”
Đây chính là chính sự mới vừa rồi cùng nhau thương nghị, Ngô Chính Dung nghiêm mặt, lên tiếng, mới đi theo sau Trương Đức Hải rời đi.
Cao Húc ngay sau đó đứng lên, ra ngoại thư phòng về phía hậu điện.