Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Editor: Vy Vy 1505
Ấn đường Kỷ Uyển Thanh nhảy dựng, bỗng nhiên nhớ tới bào muội, nháy mắt tim đập cấp tốc.
Hiện giờ nhược điểm yếu hại của nàng chỉ có hai, thứ nhất chính là một nhà cữu cữu, thứ hai là muội muội ruột Kỷ Uyển Tương.
Năng lực tự bảo vệ mình của cữu cữu hoàn toàn không thành vấn đề, chẳng lẽ là muội muội?
Nàng lấy lại bình tĩnh, không có khả năng, trước khi Kỷ Uyển Tương rời kinh, nàng đã dặn dò kỹ tình huống có thể phát sinh, tiểu phu thê lưu tâm nghe xong, cũng trịnh trọng đồng ý.
Trịnh gia xác thật rất cẩn thận, sau khi tới biên thành, còn nói mịt mờ với vị đồng chí kia của Trịnh phụ, đối phương an bài Trịnh gia cư trú trong một khu quân hộ, chung quanh đều là nhà quân hộ lâu năm, người ngoài không thể dễ dàng tới gần, rất đảm bảo an toàn.
Lúc sau, Trịnh gia cẩn thận lưu ý phụ cận, phát hiện xác thật không có dị thường, mới thoáng an tâm.
Trước sau Kỷ Uyển Tương gửi tới kinh thành hai phong thư, một phong cuối cùng trước đại hôn mới đến, bên trong nói rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, muôn vàn ý niệm chuyển qua, Kỷ Uyển Thanh kiềm chế tim đập dồn dập, nàng không thể tự loạn đầu trận tuyến, nói không chừng, đối phương đang trá nàng.
“Hoàng hậu nương nương có điều không biết,” nàng phản ứng cực nhanh, giây lát liền bắt đầu tiếp nhận đề tài, nhàn nhạt nói: “Mẫu thân con từng dạy, một nữ không thờ hai chồng, nếu Uyển Thanh đã vào Đông Cung, tự nhiên sẽ không nghĩ loạn.”
Lời này Kỷ mẫu chưa từng nói, nhưng không ngại Kỷ Uyển Thanh hạ bút thành văn: “Nếu Thái tử điện hạ không tín nhiệm con, con liền đóng cửa sống an tĩnh, Hoàng hậu nương nương nhờ vả, xin thứ cho con bất lực.”
Nàng vô cùng bình tĩnh, nếu đã nói đến mức này, liền trực tiếp làm rõ đi, nàng cũng không cần giả bộ hồ đồ.
Kỷ Hoàng hậu như sớm có đoán trước nàng trả lời, bà nhướng mày khẽ cười một tiếng: “Con đừng nôn nóng quyết định, nhìn xem mấy món này trước rồi hãy nói.”
Nói xong, bà trực tiếp kéo ra hộc tủ trên giường đất, lấy ra một hộp nhỏ, mở ra, đưa tới trước mặt Kỷ Uyển Thanh.
Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận, tập trung nhìn vào, bên trong có một tờ giấy màu vàng được gấp lại, trên đó có một cây trâm con bướm giương cánh bằng bạch ngọc.
Tờ giấy thực thô ráp, là giấy bình thường trên phố phường dùng; mà cây trâm bạch ngọc màu sắc du nhuận, tạo hình tinh tế, là vật quý báu, trên cánh bướm vừa vặn có hai điểm màu sắc, làm con bướm nhìn rất sống động, quả thực là vật có thể gặp không thể cầu.
Kỷ Uyển Thanh vừa thấy cây trâm bạch ngọc, sắc mặt nhất thời đại biến.
Đây là vật của bào muội Kỷ Uyển Tương.
Ban đầu trâm này là một đôi, lúc Kỷ thị tỷ muội mười hai tuổi, Kỷ Tông Khánh vừa vặn được đôi trâm này, liền cho hai con gái mỗi người một cái làm quà sinh nhật.
Đây là quà sinh nhật cuối cùng phụ thân tặng, năm mười ba tuổi, phụ thân còn ở biên thuỳ kháng địch, không thể cùng các nàng đón sinh nhật, không bao lâu tin dữ đã truyền về.
Tỷ muội hai người thực quý trọng trâm ngọc này, lâu lâu cài trên tóc cũng sẽ vạn phần chú ý, không thể nào vô tình đánh rơi.
Kỷ Uyển Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra, nàng đại kinh thất sắc, lập tức rút ra tờ giấy phía dưới, đúng là bút tích của bào muội, nhưng mặt trên chỉ viết một đoạn Tam Tự Kinh.
Nhưng mà, chỉ cần hai món này là đủ rồi, nàng bỗng chốc giương mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Kỷ Hoàng hậu, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương đây là ý gì?”
Khi nói chuyện, Kỷ Uyển Thanh tâm niệm quay nhanh.
Đồng chí của Trịnh phụ là đại tướng trong quân, rất có năng lực, đối phương dụng tâm chiếu cố Trịnh gia, Hoàng hậu không thể nào không dấu vết bắt người.
Hơn nữa, nếu thật xảy ra chuyện, Hoàng hậu ở kinh thành, nàng cũng ở kinh thành, người của Hoàng hậu có thể truyền tin, vị đồng chí kia cũng có thể truyền tin, chuyện quan trọng ông ấy sẽ truyền đi bằng đường dành cho quân đội, thậm chí còn nhanh hơn người của Hoàng hậu.
Không có khả năng Hoàng hậu thu được tin tức, mà nàng bên này không có động tĩnh, phải biết rằng tin tức bậc này, Tưởng Kim Kỷ Vinh xác định sẽ không dám trì hoãn.
Trong đó, hẳn là có nội tình khác.
Tuy Kỷ Uyển Thanh kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng loạn, ngắn ngủn trong nháy mắt, nàng đã phân tích các loại tình huống. Khả năng muội muội không có nguy hiểm lớn hơn, nàng thoáng yên lòng, giờ phút này trầm mặt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hoàng hậu.
Kỷ Uyển Thanh rút đi ngụy trang, nàng phản ứng mau, tư duy nhanh nhẹn, lại gặp biến không kinh, còn tốt hơn so với Hoàng hậu đoán trước.
Bà có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là vừa lòng, thông minh thì tốt, người thông minh mới có thể phân tích đủ loại lợi và hại, không thể không từng bước đi vào, càng lún càng sâu.
Kỷ Uyển Thanh nóng nảy, ngược lại Hoàng hậu thả lỏng tư thái, bà nhàn nhã bưng lên chén trà, lấy nắp phiết phiết lá trà và bọt, mới không nhanh không chậm cười nói: “Con đừng kinh hoảng, muội muội con tân hôn yến nhĩ, phu quân thương tiếc, mẹ chồng săn sóc, đã tốt đến không thể lại tốt hơn.”
Quả nhiên như suy đoán, một nhà Kỷ Uyển Tương cũng không phát giác.
“Bổn cung biết Trịnh gia có người chiếu cố, bổn cung cũng không hy vọng quấy rầy ngày lành của muội muội con, nhưng mà, chuyện này phải xem xem quyết định của con như thế nào.”
Trên thực tế, biên thành là địa bàn của quân đội, đồng chí kia năng lực không nhỏ, không đến vạn bất đắc dĩ, Hoàng hậu xác thật không muốn đắc tội một tướng lãnh có thế lực.
Nhưng mà, chuyện chính là khéo như vậy.
Mấy năm trước, Kỷ thị hoàn toàn đứng vững gót chân, liền bắt đầu nỗ lực phát triển thế lực trong quân đội, cũng xếp vào thám tử để bảo trì tai mắt linh thông. Chuyện này thực không dễ dàng, nhưng dụng tâm kinh doanh nhiều ít cũng có chút thành quả.
Kỷ thị dùng số tiền lớn thu mua một ít quân hộ đảm đương tai mắt, mà khu quân hộ Trịnh gia được an trí lại có tai mắt của bà, còn khéo hơn nữa chính là nhà cách vách Trịnh gia.
Này quả thực là trời cũng giúp bà.
Hoàng hậu thậm chí không cần mưu tính, cơ hội liền đưa đến trước mặt, bà đại hỉ, lập tức truyền tin qua, phân phó không lộ dấu vết lấy chút vật tùy thân của Kỷ Uyển Tương cùng với bút tích linh tinh.
Trâm con bướm là khi Kỷ Uyển Tương cài, phụ nhân kia nghĩ cách thừa lúc loạn mà lấy, còn giấy viết là lúc trẻ con nhà nào thỉnh giáo học vấn, người này đi nhà của đứa trẻ đó lấy.
Hai thứ tới tay, liền ngựa không ngừng vó giao tới kinh thành.
Kỷ Hoàng hậu tương đương vừa lòng tình huống này, Trịnh gia ở sáng, một nhà thám tử ở trong tối, hơn nữa kẻ đó đã ở khu quân hộ sống hai đời, thân phận không có vấn đề, quê nhà kết giao hết sức bình thường.
Lỡ như Kỷ Uyển Thanh thật không hợp tác, bà hạ mệnh lệnh thám tử làm ra chút “ngoài ý muốn”, cũng không phải không thể.
Xong việc, cũng không thể tìm ra manh mối.
Lúc này đối mặt Kỷ Uyển Thanh, Kỷ Hoàng hậu đương nhiên sẽ không lộ ra cái đuôi của chính mình, bà chẳng qua nói hai câu, giải thích chính mình lợi thế liền dừng miệng.
“Bổn cung cũng không biết ở trong lòng con, muội muội này có phân lượng bao nhiêu.”
Trên mặt Hoàng hậu một lần nữa treo lên ý cười thân thiết, bà vỗ vỗ tay Kỷ Uyển Thanh: “Con cứ việc mang tráp này về, suy xét rõ ràng, ngày khác trả lời bổn cung cũng không muộn.”
Bà sớm đã suy xét, Thái tử tất nhiên phòng bị Kỷ Uyển Thanh thật sâu, nàng không có cửa xin giúp đỡ.
Hơn nữa cho dù Kỷ Uyển Thanh bất cứ giá nào xin giúp đỡ, mà Thái tử để ngừa vạn nhất thật ra tay, một chốc một lát cũng tìm không thấy manh mối, có nhiêu đó thời gian, thám tử đã sớm chế tạo ra thích hợp “ngoài ý muốn”.
Trong mắt Kỷ Hoàng hậu hiện lên một tia lạnh lẽo, nếu Kỷ Uyển Thanh thật bất cứ giá nào, tác dụng của con cờ này cũng quá nhỏ, như vậy có lẽ bà sẽ thật huỷ hoại Kỷ Uyển Tương.
Tới lúc ấy, Kỷ Uyển Thanh hận bà cũng không sao, rốt cuộc trong cung nước rất sâu, một Thái tử phi không căn cơ không thế lực, căn bản không thể gây ra nửa điểm sóng gió.
Dù sao nếu nàng chết sống không muốn phối hợp, tác dụng duy nhất còn sót lại chính là chiếm vị trí Thái tử phi.
“Về suy nghĩ thật kỹ đi, hai tỷ muội các con ngày sau có thể sống an ổn hay không liền xem con quyết định thế nào.”
Giọng Hoàng hậu thực lạnh, lộ ra một chút âm lệ.
“Tiểu thư, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ?”
Lê Hoa là cung nhân hầu hạ bên người, lúc ấy cũng đi theo vào cửa, Kỷ Hoàng hậu biết nàng là tâm phúc của Kỷ Uyển Thanh, cũng không vẫy lui, nàng đứng hầu cách đó không xa, nghe rõ ràng hai người nói chuyện.
Ở trên đường nàng không dám nói chuyện lung tung, vừa về Thanh Ninh Cung hậu điện, liền rơi xuống nước mắt: “Tiểu thư không thể đáp ứng bà ấy, chỉ là, chỉ là nhị tiểu thư bên kia lại nên làm thế nào bây giờ?”
Kỷ Uyển Thanh không trả lời, trầm mặt ngồi trên nhuyễn tháp, ngưng mi trầm tư.
Lê Hoa nói, đúng là hai vấn đề khó khăn của nàng.
Thái tử hiểu lý lẽ, xử sự rất có nguyên tắc, đối đãi nàng cũng không tệ, chính là triển vọng, sau này chỉ cần Kỷ Uyển Thanh an phận thủ thường, khả năng sẽ càng ngày càng tốt.
Không đề cập tới phần thắng của Đông Cung không hề nhỏ hơn một đảng Kỷ Hoàng hậu, giả như Kỷ Hoàng hậu thật thắng, chỉ sợ Thái tử phi như nàng tất nhiên cũng thảm đạm xong việc.
Kỷ Uyển Thanh cười lạnh một tiếng, trừ phi nàng bị choáng đầu, nếu không tuyệt đối không thể làm thám tử cho Khôn Ninh Cung.
Phương châm hành động đã xác định, hiện tại nan đề lớn nhất là, nên như thế nào có thể đồng thời bảo vệ bào muội?
Nàng kiên định đứng ở trận doanh Đông Cung, Thái tử có lẽ sẽ ra tay, nhưng này cũng không đủ, nàng còn phải trước tiên trấn an Hoàng hậu, để bảo đảm muội muội an toàn.
Hoàng hậu lời nói mịt mờ, không lộ ra bà ta an bài ở bắc địa, nhưng lợi thế lại nói thật rõ ràng, nếu nàng không đáp ứng, chỉ sợ không đợi người của Thái tử tra ra tai mắt của Hoàng hậu, Kỷ Uyển Tương đã gặp tai ương.
Nên trấn an Hoàng hậu như thế nào đây?
Kỷ Uyển Thanh nhắm mắt trầm tư, Hà ma ma bưng một ấm trà mới vừa pha đến, cũng không dám tiến lên quấy rầy, chỉ lặng lẽ vẫy lui một chúng của hồi môn cung nhân trong phòng, bà cũng rón ra rón rén đi ra ngoài.
Lê Hoa và chủ tử ra cửa, Hà ma ma lưu lại giữ nhà, vừa rồi bà đã biết tình hình, lo lắng sốt ruột không cần phải nói, nhưng bà thực hiểu biết thói quen hằng ngày của chủ tử, khi Kỷ Uyển Thanh suy nghĩ yêu cầu an tĩnh, lúc này lui ra không quấy rầy mới là thượng sách.
Các nàng đợi thật lâu, từ cuối giờ Thìn hồi cung, vẫn luôn chờ đến qua giờ cơm trưa, tới nửa buổi chiều, bên trong mới truyền đến tiếng Kỷ Uyển Thanh gọi người vào cửa.
Hà ma ma vừa chạy nhanh sai người truyền thiện, vừa lãnh cung nhân bưng nước ấm khăn mềm vào nhà hầu hạ.
“Nương nương, có nghĩ ra biện pháp không?” Hà ma ma vừa hầu hạ chủ tử thay quần áo rửa mặt chải đầu, vừa gấp không chờ nổi dò hỏi.
Tuy Kỷ Uyển Thanh trầm mặc như cũ, nhưng sắc mặt đã bình thản hơn nhiều, Hà ma ma rất hiểu biết tiểu chủ tử, liếc mắt một cái liền biết nàng đã có so đo, trong lòng lập tức vui vẻ.
Cung nhân có thể vào nội điện hầu hạ đều là nha hoàn hồi môn của Kỷ Uyển Thanh, nói chuyện cũng không cần cố kỵ, nàng xoa xoa ấn đường, trấn an: “Ma ma, con đã có chủ ý.”
“Nhưng mà chuyện này không thể gạt điện hạ, trước tiên chờ hắn trở về lại nói.”
Kỷ Uyển Thanh cũng không giải thích kỹ càng tỉ mỉ, thay đổi một thân thường phục đơn giản, bởi vì trong lòng có chuyện, nàng không muốn ăn gì, chỉ ăn qua loa một chén mì gà nhỏ lấp bụng.
Ngày mùa đông mau tối, lăn lộn như vậy một phen, sắc trời đã chạng vạng. Kỷ Uyển Thanh gọi người chuẩn bị nước tắm gội, rửa mặt chải đầu thỏa đáng, liền cho lui bộ phận lớn cung nhân, chỉ chừa hai người Hà ma ma trong phòng, cùng nàng chờ Cao Húc về.
Tối nay Cao Húc lại về rất trễ, triều vụ công sự tích góp hai ngày cũng không ít, hắn chọn chuyện quan trọng xử lý trước, không ngừng bận rộn đến giờ Dậu, mới khó khăn lắm xử lý thỏa đáng.
Hắn buông bút trong tay, hoạt động một chút cổ tay: “Lâm Dương, Kỷ thị bên kia như thế nào?”
Ấn tượng của Cao Húc với thê tử tân hôn không tệ, chỉ là cũng không hơn, ngắn ngủn ở chung hai ngày không thể đại biểu gì.
Kỷ Uyển Thanh đã lập lời thề, nhưng hắn vẫn giữ thái độ xem xét, hôm nay là lần đầu nàng đi Khôn Ninh Cung thỉnh an, Kỷ Hoàng hậu khẳng định có động tác. Phải qua vài ngày nữa mới có thể thấy rõ nàng bước đầu lựa chọn.
Trương Đức Hải sớm lãnh người lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn chủ tớ hai người, Lâm Dương nghe vậy lập tức tiến lên, dâng lên tình báo trong tay.
“Hôm nay giờ mão, Thái tử phi nương nương xuất phát từ hậu điện Thanh Ninh Cung, sau ba chung trà đến Khôn Ninh Cung.”
“Tới giờ thìn hai khắc nương nương ra cửa lớn Khôn Ninh Cung, đi về.”
Lâm Dương bẩm báo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhất nhất nói rõ ràng minh bạch: “Khi nương nương ra cửa, vẻ mặt rất ngưng trọng, chỉ tiếc người của chúng ta không thể đến gần, cũng không biết Hoàng hậu và nương nương nói gì.”
“Sau khi nương nương trở về Thanh Ninh Cung, đóng cửa ngồi một mình trong phòng chừng gần ba canh giờ, cũng không truyền cơm trưa, tới giờ thân mới gọi người hầu hạ, chỉ dùng một chén mì gà nhỏ.”
Cao Húc đọc nhanh như gió, xem xong tình báo trong tay, tùy tay ném giấy viết vào đồ rửa bút bằng sứ Thanh Hoa, hắn vẫy lui Lâm Dương, mày kiếm nhíu lại.
Kết quả không ra hắn suy đoán, chỉ là không biết Thái tử phi của hắn sẽ làm ra quyết định gì.
Cao Húc đứng lên, ra ngoại thư phòng, đi về phía hậu điện.
Quyết định khác nhau, sẽ có biện pháp ứng đối khác nhau, nếu Thái tử phi của hắn bằng mặt không bằng lòng, vậy cũng không sao.
Chuyển qua ngã rẽ, xa xa trông thấy ánh nến mờ nhạt trong hậu điện, hắn nhàn nhạt mím môi, trong mắt không gợn sóng.
Ấn đường Kỷ Uyển Thanh nhảy dựng, bỗng nhiên nhớ tới bào muội, nháy mắt tim đập cấp tốc.
Hiện giờ nhược điểm yếu hại của nàng chỉ có hai, thứ nhất chính là một nhà cữu cữu, thứ hai là muội muội ruột Kỷ Uyển Tương.
Năng lực tự bảo vệ mình của cữu cữu hoàn toàn không thành vấn đề, chẳng lẽ là muội muội?
Nàng lấy lại bình tĩnh, không có khả năng, trước khi Kỷ Uyển Tương rời kinh, nàng đã dặn dò kỹ tình huống có thể phát sinh, tiểu phu thê lưu tâm nghe xong, cũng trịnh trọng đồng ý.
Trịnh gia xác thật rất cẩn thận, sau khi tới biên thành, còn nói mịt mờ với vị đồng chí kia của Trịnh phụ, đối phương an bài Trịnh gia cư trú trong một khu quân hộ, chung quanh đều là nhà quân hộ lâu năm, người ngoài không thể dễ dàng tới gần, rất đảm bảo an toàn.
Lúc sau, Trịnh gia cẩn thận lưu ý phụ cận, phát hiện xác thật không có dị thường, mới thoáng an tâm.
Trước sau Kỷ Uyển Tương gửi tới kinh thành hai phong thư, một phong cuối cùng trước đại hôn mới đến, bên trong nói rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, muôn vàn ý niệm chuyển qua, Kỷ Uyển Thanh kiềm chế tim đập dồn dập, nàng không thể tự loạn đầu trận tuyến, nói không chừng, đối phương đang trá nàng.
“Hoàng hậu nương nương có điều không biết,” nàng phản ứng cực nhanh, giây lát liền bắt đầu tiếp nhận đề tài, nhàn nhạt nói: “Mẫu thân con từng dạy, một nữ không thờ hai chồng, nếu Uyển Thanh đã vào Đông Cung, tự nhiên sẽ không nghĩ loạn.”
Lời này Kỷ mẫu chưa từng nói, nhưng không ngại Kỷ Uyển Thanh hạ bút thành văn: “Nếu Thái tử điện hạ không tín nhiệm con, con liền đóng cửa sống an tĩnh, Hoàng hậu nương nương nhờ vả, xin thứ cho con bất lực.”
Nàng vô cùng bình tĩnh, nếu đã nói đến mức này, liền trực tiếp làm rõ đi, nàng cũng không cần giả bộ hồ đồ.
Kỷ Hoàng hậu như sớm có đoán trước nàng trả lời, bà nhướng mày khẽ cười một tiếng: “Con đừng nôn nóng quyết định, nhìn xem mấy món này trước rồi hãy nói.”
Nói xong, bà trực tiếp kéo ra hộc tủ trên giường đất, lấy ra một hộp nhỏ, mở ra, đưa tới trước mặt Kỷ Uyển Thanh.
Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận, tập trung nhìn vào, bên trong có một tờ giấy màu vàng được gấp lại, trên đó có một cây trâm con bướm giương cánh bằng bạch ngọc.
Tờ giấy thực thô ráp, là giấy bình thường trên phố phường dùng; mà cây trâm bạch ngọc màu sắc du nhuận, tạo hình tinh tế, là vật quý báu, trên cánh bướm vừa vặn có hai điểm màu sắc, làm con bướm nhìn rất sống động, quả thực là vật có thể gặp không thể cầu.
Kỷ Uyển Thanh vừa thấy cây trâm bạch ngọc, sắc mặt nhất thời đại biến.
Đây là vật của bào muội Kỷ Uyển Tương.
Ban đầu trâm này là một đôi, lúc Kỷ thị tỷ muội mười hai tuổi, Kỷ Tông Khánh vừa vặn được đôi trâm này, liền cho hai con gái mỗi người một cái làm quà sinh nhật.
Đây là quà sinh nhật cuối cùng phụ thân tặng, năm mười ba tuổi, phụ thân còn ở biên thuỳ kháng địch, không thể cùng các nàng đón sinh nhật, không bao lâu tin dữ đã truyền về.
Tỷ muội hai người thực quý trọng trâm ngọc này, lâu lâu cài trên tóc cũng sẽ vạn phần chú ý, không thể nào vô tình đánh rơi.
Kỷ Uyển Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra, nàng đại kinh thất sắc, lập tức rút ra tờ giấy phía dưới, đúng là bút tích của bào muội, nhưng mặt trên chỉ viết một đoạn Tam Tự Kinh.
Nhưng mà, chỉ cần hai món này là đủ rồi, nàng bỗng chốc giương mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Kỷ Hoàng hậu, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương đây là ý gì?”
Khi nói chuyện, Kỷ Uyển Thanh tâm niệm quay nhanh.
Đồng chí của Trịnh phụ là đại tướng trong quân, rất có năng lực, đối phương dụng tâm chiếu cố Trịnh gia, Hoàng hậu không thể nào không dấu vết bắt người.
Hơn nữa, nếu thật xảy ra chuyện, Hoàng hậu ở kinh thành, nàng cũng ở kinh thành, người của Hoàng hậu có thể truyền tin, vị đồng chí kia cũng có thể truyền tin, chuyện quan trọng ông ấy sẽ truyền đi bằng đường dành cho quân đội, thậm chí còn nhanh hơn người của Hoàng hậu.
Không có khả năng Hoàng hậu thu được tin tức, mà nàng bên này không có động tĩnh, phải biết rằng tin tức bậc này, Tưởng Kim Kỷ Vinh xác định sẽ không dám trì hoãn.
Trong đó, hẳn là có nội tình khác.
Tuy Kỷ Uyển Thanh kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng loạn, ngắn ngủn trong nháy mắt, nàng đã phân tích các loại tình huống. Khả năng muội muội không có nguy hiểm lớn hơn, nàng thoáng yên lòng, giờ phút này trầm mặt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hoàng hậu.
Kỷ Uyển Thanh rút đi ngụy trang, nàng phản ứng mau, tư duy nhanh nhẹn, lại gặp biến không kinh, còn tốt hơn so với Hoàng hậu đoán trước.
Bà có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là vừa lòng, thông minh thì tốt, người thông minh mới có thể phân tích đủ loại lợi và hại, không thể không từng bước đi vào, càng lún càng sâu.
Kỷ Uyển Thanh nóng nảy, ngược lại Hoàng hậu thả lỏng tư thái, bà nhàn nhã bưng lên chén trà, lấy nắp phiết phiết lá trà và bọt, mới không nhanh không chậm cười nói: “Con đừng kinh hoảng, muội muội con tân hôn yến nhĩ, phu quân thương tiếc, mẹ chồng săn sóc, đã tốt đến không thể lại tốt hơn.”
Quả nhiên như suy đoán, một nhà Kỷ Uyển Tương cũng không phát giác.
“Bổn cung biết Trịnh gia có người chiếu cố, bổn cung cũng không hy vọng quấy rầy ngày lành của muội muội con, nhưng mà, chuyện này phải xem xem quyết định của con như thế nào.”
Trên thực tế, biên thành là địa bàn của quân đội, đồng chí kia năng lực không nhỏ, không đến vạn bất đắc dĩ, Hoàng hậu xác thật không muốn đắc tội một tướng lãnh có thế lực.
Nhưng mà, chuyện chính là khéo như vậy.
Mấy năm trước, Kỷ thị hoàn toàn đứng vững gót chân, liền bắt đầu nỗ lực phát triển thế lực trong quân đội, cũng xếp vào thám tử để bảo trì tai mắt linh thông. Chuyện này thực không dễ dàng, nhưng dụng tâm kinh doanh nhiều ít cũng có chút thành quả.
Kỷ thị dùng số tiền lớn thu mua một ít quân hộ đảm đương tai mắt, mà khu quân hộ Trịnh gia được an trí lại có tai mắt của bà, còn khéo hơn nữa chính là nhà cách vách Trịnh gia.
Này quả thực là trời cũng giúp bà.
Hoàng hậu thậm chí không cần mưu tính, cơ hội liền đưa đến trước mặt, bà đại hỉ, lập tức truyền tin qua, phân phó không lộ dấu vết lấy chút vật tùy thân của Kỷ Uyển Tương cùng với bút tích linh tinh.
Trâm con bướm là khi Kỷ Uyển Tương cài, phụ nhân kia nghĩ cách thừa lúc loạn mà lấy, còn giấy viết là lúc trẻ con nhà nào thỉnh giáo học vấn, người này đi nhà của đứa trẻ đó lấy.
Hai thứ tới tay, liền ngựa không ngừng vó giao tới kinh thành.
Kỷ Hoàng hậu tương đương vừa lòng tình huống này, Trịnh gia ở sáng, một nhà thám tử ở trong tối, hơn nữa kẻ đó đã ở khu quân hộ sống hai đời, thân phận không có vấn đề, quê nhà kết giao hết sức bình thường.
Lỡ như Kỷ Uyển Thanh thật không hợp tác, bà hạ mệnh lệnh thám tử làm ra chút “ngoài ý muốn”, cũng không phải không thể.
Xong việc, cũng không thể tìm ra manh mối.
Lúc này đối mặt Kỷ Uyển Thanh, Kỷ Hoàng hậu đương nhiên sẽ không lộ ra cái đuôi của chính mình, bà chẳng qua nói hai câu, giải thích chính mình lợi thế liền dừng miệng.
“Bổn cung cũng không biết ở trong lòng con, muội muội này có phân lượng bao nhiêu.”
Trên mặt Hoàng hậu một lần nữa treo lên ý cười thân thiết, bà vỗ vỗ tay Kỷ Uyển Thanh: “Con cứ việc mang tráp này về, suy xét rõ ràng, ngày khác trả lời bổn cung cũng không muộn.”
Bà sớm đã suy xét, Thái tử tất nhiên phòng bị Kỷ Uyển Thanh thật sâu, nàng không có cửa xin giúp đỡ.
Hơn nữa cho dù Kỷ Uyển Thanh bất cứ giá nào xin giúp đỡ, mà Thái tử để ngừa vạn nhất thật ra tay, một chốc một lát cũng tìm không thấy manh mối, có nhiêu đó thời gian, thám tử đã sớm chế tạo ra thích hợp “ngoài ý muốn”.
Trong mắt Kỷ Hoàng hậu hiện lên một tia lạnh lẽo, nếu Kỷ Uyển Thanh thật bất cứ giá nào, tác dụng của con cờ này cũng quá nhỏ, như vậy có lẽ bà sẽ thật huỷ hoại Kỷ Uyển Tương.
Tới lúc ấy, Kỷ Uyển Thanh hận bà cũng không sao, rốt cuộc trong cung nước rất sâu, một Thái tử phi không căn cơ không thế lực, căn bản không thể gây ra nửa điểm sóng gió.
Dù sao nếu nàng chết sống không muốn phối hợp, tác dụng duy nhất còn sót lại chính là chiếm vị trí Thái tử phi.
“Về suy nghĩ thật kỹ đi, hai tỷ muội các con ngày sau có thể sống an ổn hay không liền xem con quyết định thế nào.”
Giọng Hoàng hậu thực lạnh, lộ ra một chút âm lệ.
“Tiểu thư, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ?”
Lê Hoa là cung nhân hầu hạ bên người, lúc ấy cũng đi theo vào cửa, Kỷ Hoàng hậu biết nàng là tâm phúc của Kỷ Uyển Thanh, cũng không vẫy lui, nàng đứng hầu cách đó không xa, nghe rõ ràng hai người nói chuyện.
Ở trên đường nàng không dám nói chuyện lung tung, vừa về Thanh Ninh Cung hậu điện, liền rơi xuống nước mắt: “Tiểu thư không thể đáp ứng bà ấy, chỉ là, chỉ là nhị tiểu thư bên kia lại nên làm thế nào bây giờ?”
Kỷ Uyển Thanh không trả lời, trầm mặt ngồi trên nhuyễn tháp, ngưng mi trầm tư.
Lê Hoa nói, đúng là hai vấn đề khó khăn của nàng.
Thái tử hiểu lý lẽ, xử sự rất có nguyên tắc, đối đãi nàng cũng không tệ, chính là triển vọng, sau này chỉ cần Kỷ Uyển Thanh an phận thủ thường, khả năng sẽ càng ngày càng tốt.
Không đề cập tới phần thắng của Đông Cung không hề nhỏ hơn một đảng Kỷ Hoàng hậu, giả như Kỷ Hoàng hậu thật thắng, chỉ sợ Thái tử phi như nàng tất nhiên cũng thảm đạm xong việc.
Kỷ Uyển Thanh cười lạnh một tiếng, trừ phi nàng bị choáng đầu, nếu không tuyệt đối không thể làm thám tử cho Khôn Ninh Cung.
Phương châm hành động đã xác định, hiện tại nan đề lớn nhất là, nên như thế nào có thể đồng thời bảo vệ bào muội?
Nàng kiên định đứng ở trận doanh Đông Cung, Thái tử có lẽ sẽ ra tay, nhưng này cũng không đủ, nàng còn phải trước tiên trấn an Hoàng hậu, để bảo đảm muội muội an toàn.
Hoàng hậu lời nói mịt mờ, không lộ ra bà ta an bài ở bắc địa, nhưng lợi thế lại nói thật rõ ràng, nếu nàng không đáp ứng, chỉ sợ không đợi người của Thái tử tra ra tai mắt của Hoàng hậu, Kỷ Uyển Tương đã gặp tai ương.
Nên trấn an Hoàng hậu như thế nào đây?
Kỷ Uyển Thanh nhắm mắt trầm tư, Hà ma ma bưng một ấm trà mới vừa pha đến, cũng không dám tiến lên quấy rầy, chỉ lặng lẽ vẫy lui một chúng của hồi môn cung nhân trong phòng, bà cũng rón ra rón rén đi ra ngoài.
Lê Hoa và chủ tử ra cửa, Hà ma ma lưu lại giữ nhà, vừa rồi bà đã biết tình hình, lo lắng sốt ruột không cần phải nói, nhưng bà thực hiểu biết thói quen hằng ngày của chủ tử, khi Kỷ Uyển Thanh suy nghĩ yêu cầu an tĩnh, lúc này lui ra không quấy rầy mới là thượng sách.
Các nàng đợi thật lâu, từ cuối giờ Thìn hồi cung, vẫn luôn chờ đến qua giờ cơm trưa, tới nửa buổi chiều, bên trong mới truyền đến tiếng Kỷ Uyển Thanh gọi người vào cửa.
Hà ma ma vừa chạy nhanh sai người truyền thiện, vừa lãnh cung nhân bưng nước ấm khăn mềm vào nhà hầu hạ.
“Nương nương, có nghĩ ra biện pháp không?” Hà ma ma vừa hầu hạ chủ tử thay quần áo rửa mặt chải đầu, vừa gấp không chờ nổi dò hỏi.
Tuy Kỷ Uyển Thanh trầm mặc như cũ, nhưng sắc mặt đã bình thản hơn nhiều, Hà ma ma rất hiểu biết tiểu chủ tử, liếc mắt một cái liền biết nàng đã có so đo, trong lòng lập tức vui vẻ.
Cung nhân có thể vào nội điện hầu hạ đều là nha hoàn hồi môn của Kỷ Uyển Thanh, nói chuyện cũng không cần cố kỵ, nàng xoa xoa ấn đường, trấn an: “Ma ma, con đã có chủ ý.”
“Nhưng mà chuyện này không thể gạt điện hạ, trước tiên chờ hắn trở về lại nói.”
Kỷ Uyển Thanh cũng không giải thích kỹ càng tỉ mỉ, thay đổi một thân thường phục đơn giản, bởi vì trong lòng có chuyện, nàng không muốn ăn gì, chỉ ăn qua loa một chén mì gà nhỏ lấp bụng.
Ngày mùa đông mau tối, lăn lộn như vậy một phen, sắc trời đã chạng vạng. Kỷ Uyển Thanh gọi người chuẩn bị nước tắm gội, rửa mặt chải đầu thỏa đáng, liền cho lui bộ phận lớn cung nhân, chỉ chừa hai người Hà ma ma trong phòng, cùng nàng chờ Cao Húc về.
Tối nay Cao Húc lại về rất trễ, triều vụ công sự tích góp hai ngày cũng không ít, hắn chọn chuyện quan trọng xử lý trước, không ngừng bận rộn đến giờ Dậu, mới khó khăn lắm xử lý thỏa đáng.
Hắn buông bút trong tay, hoạt động một chút cổ tay: “Lâm Dương, Kỷ thị bên kia như thế nào?”
Ấn tượng của Cao Húc với thê tử tân hôn không tệ, chỉ là cũng không hơn, ngắn ngủn ở chung hai ngày không thể đại biểu gì.
Kỷ Uyển Thanh đã lập lời thề, nhưng hắn vẫn giữ thái độ xem xét, hôm nay là lần đầu nàng đi Khôn Ninh Cung thỉnh an, Kỷ Hoàng hậu khẳng định có động tác. Phải qua vài ngày nữa mới có thể thấy rõ nàng bước đầu lựa chọn.
Trương Đức Hải sớm lãnh người lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn chủ tớ hai người, Lâm Dương nghe vậy lập tức tiến lên, dâng lên tình báo trong tay.
“Hôm nay giờ mão, Thái tử phi nương nương xuất phát từ hậu điện Thanh Ninh Cung, sau ba chung trà đến Khôn Ninh Cung.”
“Tới giờ thìn hai khắc nương nương ra cửa lớn Khôn Ninh Cung, đi về.”
Lâm Dương bẩm báo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhất nhất nói rõ ràng minh bạch: “Khi nương nương ra cửa, vẻ mặt rất ngưng trọng, chỉ tiếc người của chúng ta không thể đến gần, cũng không biết Hoàng hậu và nương nương nói gì.”
“Sau khi nương nương trở về Thanh Ninh Cung, đóng cửa ngồi một mình trong phòng chừng gần ba canh giờ, cũng không truyền cơm trưa, tới giờ thân mới gọi người hầu hạ, chỉ dùng một chén mì gà nhỏ.”
Cao Húc đọc nhanh như gió, xem xong tình báo trong tay, tùy tay ném giấy viết vào đồ rửa bút bằng sứ Thanh Hoa, hắn vẫy lui Lâm Dương, mày kiếm nhíu lại.
Kết quả không ra hắn suy đoán, chỉ là không biết Thái tử phi của hắn sẽ làm ra quyết định gì.
Cao Húc đứng lên, ra ngoại thư phòng, đi về phía hậu điện.
Quyết định khác nhau, sẽ có biện pháp ứng đối khác nhau, nếu Thái tử phi của hắn bằng mặt không bằng lòng, vậy cũng không sao.
Chuyển qua ngã rẽ, xa xa trông thấy ánh nến mờ nhạt trong hậu điện, hắn nhàn nhạt mím môi, trong mắt không gợn sóng.