-
Chương 17: Bác sĩ Thẩm, gặp được anh thật là tốt
Sau khi ăn xong, Hứa Kiều và Khương Thang ai về nhà nấy, Lục Chi Ưu cũng về nhà mình.
Lúc đi ngang qua chung cư, Lục Chi Ưu nhìn thấy có một cái siêu thị lớn ở bên cạnh, cô vừa mới chuyển đến, trong tủ lạnh cũng không có gì, nên cô quyết định vào siêu thị mua vài thứ để nhét vào tủ lạnh nhà mình.
Cô lấy khẩu trang và nón từ trong túi xách đeo lên, rồi mới bước đến siêu thị.
Lục Chi Ưu đẩy xe đẩy đến quầy ăn vặt đầu tiên. Cô nhìn cũng chả thèm nhìn, chỉ cần là vị matcha, cô đều bỏ vào xe đẩy, động tác vô cùng lưu loát.
Hành động phóng khoáng của cô thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Lục Chi Ưu cũng mặc kệ, dù gì cô cũng đã trang bị kĩ càng, cô không tin còn có người nhận ra cô.
Lúc cô đang định bước đến quầy bánh mì thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, chân mang giày da, đôi chân dài miên man hiện ra trước mắt.
Lục Chi Ưu đang ngắm anh, người đàn ông dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, liền quay đầu nhìn lại.
Trời ạ, trời ạ, người đó không phải Thẩm Trường An thì còn ai vô đây!
Cô đi siêu thị vậy mà lại gặp được Thẩm Trường An! Không lẽ anh ấy cũng ở chung cư này hay sao?
Mái tóc đen rủ xuống trước trán, gương mặt bình thản, sạch sẽ, sống mũi cao thẳng, đôi môi đang mím lại, anh mắt anh đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, trái tim Lục Chi Ưu bỗng chốc đập không ngừng, giống như bị trúng tên của thần tình yêu.
Thẩm Trường An nhìn cô, dường như cảm thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, vì cô che mặt quá kĩ, trừ cặp mắt lộ ra bên ngoài, còn lại đều được che kín.
Trong lúc anh đang cố nhớ lại thì cô đã đẩy xe đẩy về phía anh.
Lục Chi Ưu cố gắng kiềm chế hưng phấn trong lòng, bước đến trước mặt Thẩm Trường An.
“Bác sĩ Thẩm, đã lâu không gặp ~”
Ngay khi cô vừa mở miệng, Thẩm Trường An lập tức nhận ra cô.
“Lục Chi Ưu?”
“Bác sĩ Thẩm, anh nhận ra tôi hả, khai thật đi, có phải anh thích tôi không?”
→_ →
Lục Chi Ưu kéo khẩu trang xuống, đôi mắt cong cong nhìn Thẩm Trường An cười.
Thẩm Trường An xấu hổ rồi.
“Sao cô lại ở đây?” Anh hỏi.
“Tôi hả, hôm nay tôi mới chuyển đến đây.”
“Có phải ở Gia Viên không?
“Đúng rồi, Gia Viên.”
“Khéo thật, tôi cũng ở Gia Viên.”
“Vậy là chúng ta rất có duyên đó nha.” Lục Chi Ưu vui vẻ cầm bàn tay lành lạnh của Thẩm Trường An.
Trong mắt Thẩm Trường An một mảnh cuồn cuộn, anh cúi đầu nhìn bàn tay bị Lục Chi Ưu nắm lấy. Đôi bàn tay mảnh mai, khéo léo, năm ngón tay như những búp măng, móng tay hồng hồng lại càng làm cho bàn tay trắng nõn, trên ngón vô danh có một chiến nhẫn bạc, nhìn vô cùng đơn giản.
Lục Chi Ưu nhìn đến bàn tay Thẩm Trường An bị mình nắm lấy, đôi bàn tay to của anh có thể bao lấy đôi tay nhỏ xinh của mình.
Cô nhìn Thẩm Trường An một lúc, sàm sỡ Thẩm Trường An một hồi lâu rồi mới lưu luyến mà buông tay anh ra.
“Bác sĩ Thẩm, mình đi mua bánh mì đi, xe đẩy của tôi nhờ anh nha ~”
Lục Chi Ưu chạy về phía quầy bánh mì.
Thẩm Trường An nhìn bóng lưng của Lục Chi Ưu, rồi lại cúi xuống nhìn đôi tay của mình, bàn tay dường như còn sót lại chút hơi ấm của Lục Chi Ưu, ấm áp, mềm mại, không có một chút cảm giác bài xích, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Anh đến đẩy xe của cô, thuận tiện nhìn qua những thứ cô vừa mua liền giật mình, trên xe chỉ toàn một màu xanh xanh.
Nhìn thấy toàn bộ đều là đồ ăn vặt vị matcha anh không khỏi líu lưỡi, cô nhóc này sao lại có thể cuồng matcha đến thế?
Lục Chi Ưu vô cùng tập trung ngắm nhìn mấy cái bánh ngọt trong tủ kính.
“Này, cô gái ở đằng trước, tránh ra một chút!”
“Cô gái! Mau tránh ra!”
Cô gái, là đang gọi mình sao?
Lục Chi Ưu liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía giọng nói phát ra, cô liền thấy nhân viên siêu thị đang trượt trên một xe hàng về phía cô, đúng vậy, không phải đẩy, mà là trượt, có lẽ là do xe đẩy hàng của người ấy bị hư, xiêu xiêu vẹo vẹo, mất kiểm soát, hơn nữa trên xe của anh ta còn chất một núi hàng hóa.
Lục Chi Ưu sững sờ đứng im tại chỗ.
“A!”
Ầm
Nhân viên đẩy xe hàng lao sầm vào quầy bánh mì phía sau Lục Chi Ưu, toàn bộ hàng hóa trên xe và toàn bộ bánh mì đặt trên kệ đều vung vãi trên sàn nhà.
Lục Chi Ưu được Thẩm Trường An kịp thời kéo lại, nhưng hai người cũng bị té lăn xuống sàn.
“Trời ơi, hai người có sao không? Vô cùng xin lỗi!” Nhân viên siêu thị vội vàng chạy đến.
Lục Chi Ưu vùi đầu vào ngực của Thẩm Trường An, anh duỗi tay vỗ vỗ Lục Chi Ưu đang bị dọa cho kinh hãi, từ từ đỡ cô ngồi dậy.
“Chúng tôi không sao.” Thẩm Trường An đưa tay phủi phủi bụi trên người.
Anh khẽ kéo Lục Chi Ưu ra kiểm tra, ân cần hỏi han: “Cô có sao không?”
Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn anh, lắc lắc đầu.
Thẩm Trường An nhìn dáng vẻ của Lục Chi Ưu, có vẻ như cô bị dọa sợ rồi, anh nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu cô.
Lục Chi Ưu bị hành động dịu dàng của anh làm cho sững sờ, gò má liền chuyển hồng.
Cô nhìn bánh mì với thùng hàng rơi đầy trên sàn, lại nhìn nhân viên siêu thị, cô liền ngồi xuống giúp anh ta nhặt đồ lên.
“Để tôi làm là được rồi, sao có thể để cô…”
“Không sao, để tôi giúp anh.” Lục Chi Ưu nhìn anh mỉm cười, sau đó nhanh chóng giúp đỡ nhặt hàng.
“Cám ơn, cô thật là tốt.”
Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu đang ngồi xuống giúp đỡ người nhân viên thu gom đồ đạc, không hiểu vì sao lại rung động, vừa rồi nhìn thấy cô mém tí bị xe hàng này đụng phải, anh lại phản xạ có điều kiện ném cái xe đẩy sang một bên, nhanh chóng chạy đến ôm cô vào trong lòng.
Khi cô được bảo vệ trong vòng tay anh, anh mới cảm thấy an tâm.
Nhân viên siêu thị nhìn cô hồi lầu rồi đột nhiên nói, “Hình như…chị…trông chị rất quen…chị có phải là…”
Anh ta càng nhìn lại càng thấy Lục Chi Ưu rất quen, nhưng lại không nghĩ ra là ai.
Lục Chi Ưu sờ sờ đầu mình, phát hiện cái nón đâu mất rồi, thôi xong, chắc là do lúc nãy bị đụng ngã mà rớt ở đâu rồi.
Ngay lúc cô cuống lên tìm mũ, thì trên đầu được đội vào cái gì đó, cô đưa tay sờ thử lại sờ thấy cái nón của mình.
Cô đứng dậy nhìn Thẩm Trường An vừa mới giúp mình đội nón. Do Thẩm Trường An đội giúp cô từ phía sau, cho nên lúc cô đứng dậy anh mới thấy nón bị lệch, hơn nữa mái tóc dài chưa kịp cắt của cô cũng bị nón làm cho rối tung lên.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác lúc này của Lục Chi Ưu làm anh không kiềm được nở nụ cười.
Lục Chi Ưu không hiểu chuyện gì, cô nhìn anh đầy nghi hoặc.
“Anh cười cái gì?”
Thẩm Trường An nhìn mái tóc của cô sau đó lấy di động từ trong túi ra đưa đến trước mặt cô.
Lục Chi Ưu nhìn mình trên màn hình di động, mũ thì đội lệch, đầu tóc thì lộn xộn, mặt bỗng chốc đỏ bừng, anh ấy cười cả buổi là vì dáng vẻ lôi thôi của mình.
Cô nhếch miệng, quay đầu sang chỗ khác không thèm quan tâm anh nữa.
Thẩm Trường An cười một hồi, thấy cô giận dỗi không để ý đến anh, đột nhiên lấy mũ lưỡi trai xuống.
Lục Chi Ưu chưa kịp hoàn hồn, bàn tay lành lạnh của anh đã đặt lên trán cô, Lục Chi Ưu như bị điện giật, sững sờ tại chỗ, cô ngây ngốc nhìn anh.
Ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Trường An vuốt tóc mái của cô sang hai bên, sau đó dùng tay kia lấy mũ đội lên cho cô, cuối cùng còn vuốt vuốt tóc ở hai bên má cô cho ngay ngắn.
Lục Chi Ưu bỗng thấy tim lại đập nhanh rồi, máu không kịp lưu thông làm cho gò má phiếm hồng.
Kỹ năng thả thính của Thẩm Trường An, cô cho điểm tối đa!
“Xong rồi đó.”
“Thật hả?” Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước.
Anh bỗng cảm thấy, nhìn Lục Chi Ưu bây giờ anh lại nhớ đến dáng vẻ làm nũng của Đại Hắc nhà anh.
“ừ” Anh cười khẽ.
Lục Chi Ưu nhìn cậu nhân viên vẫn còn ngồi xổm suy nghĩ nên vội vàng kéo tay Thẩm Trường An.
“Chúng ta đi thôi”
Nếu để cậu nhân viên này nhận ra cô, thời gian sắp tới của cô chắc chắn không còn yên ổn nữa.
Thẩm Trường An gật gật đầu cười với cô, anh đẩy xe đẩy của Lục Chi Ưu đi phía sau.
Nhân viên siêu thị nhìn bóng lưng hai người, mai đến một lúc lâu bỗng nhiên vỗ một phát vào đầu mình, lẩm bẩm một mình.
“Lục Chi Ưu, là nữ thần quốc dân Lục Chi Ưu mà…”
*
Từ siêu thị đi ra, Thẩm Trường An giúp cô xách mấy túi đồ đi sau.
Trên phố bây giờ cũng không có ai trừ mấy chiếc xe chạy qua lại thì cũng chỉ có hai người Lục Chi Ưu và Thẩm Trường An.
Gió mùa hạ mang theo hơi lạnh thổi đến, thổi bay mái tóc xinh đẹp của Lục Chi Ưu, cũng thổi đi cái nóng, cô rất thích kiểu thời tiết như thế này, gió thổi một cái thì cả người đều sảng khoái.
Lục Chi Ưu lắc lắc cái đầu, bỗng nhiên nảy ra ý muốn trêu chọc Thẩm Trường An.
“Bác sĩ Thẩm, anh có thấy không khí bây giờ rất tốt không?” →_ →
Thẩm Trường An mỉm cười nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
“Bác sĩ Thẩm, không khí tốt như thế, chúng ta có nên…”
“Nên cái gì?” Thẩm Trường An dừng bước, mỉm cười hỏi cô, dường như có một cảm giác không nói nên lời.
Lục Chi Ưu nhìn Thẩm Trường An, tim lại đập thình thịch, cô thấy tình hình có chút sai sai, cô đang trêu người ta mà, Thẩm Trường An là người bị trêu mà, sao cô lại thấy bị đảo ngược vậy.
Lục Chi Ưu cười nịnh nọt, sau đó chậm rãi móc gói bánh bông lan matcha Collon ra.
“À…bầu không khí tốt như vầy thì phải ăn bánh matcha Collon…”
Lục Chi Ưu im lặng khinh bỉ chính mình, Lục Chi Ưu ơi Lục Chi Ưu, mày đúng là không có khí phách, thật đáng sợ.
Thẩm Trường An bỗng nhiên bật cười, gương mặt anh lúc này trông vô cùng ấm áp.
“Bác sĩ Thẩm, anh có muốn ăn thử một miếng không? Ngon lắm đấy.”
Last edited: