-
Chương 12: Bác sĩ Thẩm, tôi đói rồi
Hôm nay tôi ở trường quay không cẩn thận vấp phải cái ghế, bây giờ đau lắm.”
Thẩm Trường An đứng dậy bước đến cạnh cô.
Đúng là chỗ chân cô bị ứ máu, còn bị sưng đỏ lên.
Anh khẽ nhíu mày, cô chỉ mới xuất viện vài hôm, vết thương cũ chưa lành, giờ cô lại biến mình thành thế này, cũng nể cô luôn.
Anh lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh một chai xịt Vân Nam với bông băng ra.
Anh đến ngồi cạnh cô, rồi lắc đều chai thuốc. Sau đó anh trực tiếp xịt vào chỗ bắp chân bị ứ máu, rồi dùng bông băng xử lí, thuốc xịt vào vết thương có cảm giác hơi đau khiến cho Lục Chi Ưu rụt chân lại.
“Đừng động.”
Nghe Thẩm Trường An nói, Lục Chi Ưu liền im lặng không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ ngoan hiền như thế, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Có hơi đau, cô ráng chịu một chút.”
“A” -.-
Thẩm Trường An lần này nhẹ tay hơn nhiều.
“Bác sĩ Thẩm, sao hôm nay anh không trả lời tin nhắn của tôi?” Lục Chi Ưu mở miệng hỏi.
Thẩm Trường An sững sờ một lát, lực tay bỗng mạnh hơn.
“Á.” Lục Chi Ưu nhe răng trợn mắt vì đau.
“Ngại quá, có đau không?”
“Không sao, không sao.” Lục Chi Ưu vội vàng lắc đầu.
“À, hôm nay tôi rất bận, sáng sớm có một cuộc họp, buổi chiều lại có hai ca mổ, vừa nãy lại họp tiếp, cho nên quên mất.”
“Thì ra anh bận rộn như thế.”
Lục Chi Ưu giật mình, cô vốn nghĩ rằng làm bác sĩ thật nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ cần ngồi chờ bệnh nhân đến khám bệnh là xong, không ngờ bác sĩ cũng là một công việc vất vả.
“Đương nhiên rồi.”
“Vâng.”
Thẩm Trường An đứng lên cất thuốc, sau đó viết một đơn thuốc.
“Sau khi về nhà, dùng khăn nóng chườm lên khoảng 30 phút, sau đó thì thay khăn, để thúc đẩy tuần hoàn máu, mỗi tối tốt nhất nên chườm nóng, thế sẽ mau khỏi.
“Được.”
Anh cởi áo blouse trắng ra treo lên móc rồi mặc áo khoác vào.
“Đi thôi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Chi Ưu thấy Thẩm Trường An mặc đồ bình thường.
Anh mặc một cái áo thun dài tay màu xám nhạt bên trong, áo khoác mỏng ở bên ngoài, quần tây đen thẳng tắp cùng với đôi giày da màu đen.
Thêm gương mặt đẹp trai không góc chết này, hảo cảm của cô lại tăng thêm một bậc.
Trước khi bước ra ngoài cùng anh, Lục Chi Ưu vội vàng đeo khẩu trang vào.
Thẩm Trường An dẫn cô đến tiệm thuốc tây mua thuốc rồi đưa cho cô.
“Mỗi ngày xịt 3 – 5 lần, vết thương không nặng, nên cô chỉ cần dùng Vân Nam là được.
“Tự tôi xịt sao?” Lục Chi Ưu nhìn anh.
Thẩm Trường An dừng bước, im lặng nhìn cô.
Lục Chi Ưu nhìn Thẩm Trường An nuốt nước bọt, sao cô lại thấy Thẩm Trường An bây giờ có chút…có chút…
“Thôi được rồi, tự xịt thì tự xịt…” o ( ̄ヘ ̄o)
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lục Chi Ưu liền nắm tay áo anh không buông.
“Bác sĩ Thẩm, tôi đói rồi, anh có muốn mời tôi một bữa không?” Lục Chi Ưu ra vẻ dễ thương nhìn anh.
Thẩm Trường An nhìn rồi nói, “Đứng đây chờ tôi.”
“Được = ̄ ω ̄= "
Lục Chi Ưu nhìn theo hướng Thẩm Trường An đi về phía bãi đậu xe.
Cô cúi đầu nghịch di động một hồi, lát sau liền nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu trắng chạy về phía mình.
“Lên xe.” Thẩm Trường An hạ cửa kính xuống nói với cô.
Lục Chi Ưu vội vàng mở cửa xe ngồi vào, sau khi lên xe, Lục Chi Ưu vội tháo khẩu trang xuống, sắp ngộp chết rồi.
“Bác sĩ Thẩm, đây là xe của anh hả?” Lục Chi Ưu hỏi.
“Ừ.”
“Đại gia à, chúng ta kết bạn nha.” Lục Chi Ưu ánh mắt lấp lánh nhìn anh.
Thẩm Trường An liền nở nụ cười.
“Cô là người nổi tiếng, còn không có tiền mua xe sao?”
“Tôi mà nổi tiếng cái gì, hơn nữa, tôi không chỉ nuôi sống bản thân, còn phải nuôi Bánh Trứng nhà tôi, biệt thự của Bánh Trứng còn lộng lẫy hơn của tôi, đã vậy còn phải nuôi thêm một trợ lý, tôi rất nghèo mà.”
“Thắt dây an toàn vào.”
“Ok”
Thẩm Trường An vừa lái xe vừa nghe cô nói chuyện, anh không dễ tin cô đâu.
Trợ lý của cô thì anh biết, nhưng còn Bánh Trứng…
“Bánh Trứng?”
“Ừ, là con gái của tôi.”
“Con gái?” Thẩm Trường An có cảm giác mình không đuổi kịp tư duy của cô gái này.
“Cũng không phải là con gái thật, nó chính là một con poodle, nhưng mà bọn tôi thích xưng là mẹ đó mà.” Lục Chi Ưu nghiêm túc giải thích với anh.
À, nếu theo như lời cô nói, vậy Đại Hắc nhà anh là con trai của anh hả?
…Thôi đi, anh vẫn thích Đại Hắc làm sen cho anh hơn.
“Thật thú vị.”
Vừa lúc đèn đỏ, Thẩm Trường An liền dừng xe.
“Cô muốn ăn gì?” Anh xoay đầu hỏi cô.
“Gì cũng được, tôi không kén chọn.”
“Ăn món Trung hay món Tây?”
“Món Trung đi, món Tây phiền lắm.” Lục Chi Ưu nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói.
“Được.”
*
Thẩm Trường An dừng xe trước cửa một tửu lâu.
Không sai, đúng là một tửu lâu, giống y như mấy cái tửu lâu trong phim cổ trang, nhìn rất cổ kính, ngạc nhiên hơn là, tửu lâu lại treo hai cái đèn lồng trước cửa.
“Lạc Luân Các”
Tên nghe thiệt hay.
Lục Chi Ưu theo Thẩm Trường An bước vào.
“A, anh Trường An, sao anh tới đây?”
Vừa mới bước vào, một cậu bé khoảng 15 16 tuổi nhiệt tình chào hỏi Thẩm Trường An, nhìn dáng vẻ hai người như thế, hình như rất thân thiết.
“Anh còn muốn hỏi em, sao em lại ở đây?”
“Dù gì cũng sau giờ học, em đi ngang nên ghé vào giúp đỡ, ôi, anh lại còn dẫn theo một chị, xinh thật, nhưng sao nhìn thấy quen quen nhỉ?”
Lục Chi Ưu cười với cậu.
“A, Lục Chi Ưu! Là Lục Chi Ưu có phải không? Là nữ thần quốc dân!” Cậu bé đột nhiên la lên.
Lục Chi Ưu dưới cái nhìn nóng bỏng của cậu gật đầu một cái.
“Nữ thần! Em là fan trung thành của chị đó! Em rất thích chị!” Cậu bé kích động duỗi tay ra nắm lấy tay Lục Chi Ưu.
Thẩm Trường An mặt không biến sắc kéo Lục Chi Ưu ra phía sau, “Nhìn thấy người đẹp liền nhận là nữ thần của mình, Thẩm Tự, có phải cậu thiếu đòn hay không?”
Thẩm Tự bất mãn nhìn anh, “Gì chứ, chị Chi Ưu vốn là nữ thần của em mà?”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lục Chi Ưu, Thẩm Trường An giải thích: “Nó là em họ của tôi, là con trai của nhà bác.”
Lục Chi Ưu hiểu rõ gật đầu.
“Chị Chi Ưu, có thể kí tên cho em được không?” Thẩm Tự nhìn cô tràn đầy mong đợi.
“Được chứ, kí ở đâu?”
“Đây, đây, ở đây.” Thẩm Tự đưa bút cầm trong tay cho cô, rồi chỉ ngực mình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Trường An liền đổi giọng:
“Thôi… chị Chi Ưu, kí sau lưng là được.” Nói xong cậu liền đưa lưng về phía Lục Chi Ưu.
“Được.”
Lục Chi Ưu nhanh chóng kí lên lưng của cậu.
Thẩm Trường An nhìn cô kí tên không nhịn được cười.
“Anh Trường An, anh cười cái gì?” Thẩm Tự khó hiểu hỏi.
“Không có gì.”
“Hả?”
Thẩm Tự vô cùng cao hứng chạy vô phòng bếp, phía sau cái áo thun trắng có 4 chữ vô cùng rõ ràng.
“Nữ thần quốc dân!!!
“Cô làm vậy liệu có được không?” Thẩm Trường An nín cười hỏi.
“Không sao, sau này lại bù đắp cho cậu ấy là được.”
Lục Chi Ưu cười cười.
Bù đắp bằng cách nào hả? Chờ đến khi cô theo đuổi được Thẩm Trường An rồi, cô chính là chị dâu cậu ta. Đến lúc đó, cậu muốn bao nhiêu chữ kí cô sẽ kí bấy nhiêu là được. = ̄ ω ̄=
“Đi thôi, chúng ta lên lầu.”
Vừa bước vào phòng, Lục Chi Ưu liền bị thiết kế của nó làm cho kinh ngạc.
Căn phòng rất đẹp, rất có cảm giác cổ kính, giống với mấy tửu lâu trong phim cổ trang cô đóng.
Hơn nữa thiết kế bên trong cũng rất đặc biệt, quan trọng là rất an toàn, không lo sẽ bị chụp trộm.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường An: “Có phải anh cố ý dẫn tôi đến đây không?”
“Ừ, ở đây cô có thể thoái mái một chút vì nơi này không có phóng viên”
“Bác sĩ Thẩm, không ngờ anh lại bảo vệ tôi như thế, cảm động quá đi mất ~~.”
Anh có thể nói anh làm vậy là muốn tự bảo vệ mình được không? ⊙﹏⊙
Không lâu sau, Thẩm Tự mang thực đơn lên.
Cậu tùy tiện vứt thực đơn cho Thẩm Trường An, mình thì ngồi vào bên cạnh Lục Chi Ưu nói chuyện phiếm với cô.
Thẩm Trường An cũng không hề tức giận.
Anh đem thực đơn cho cô xem, “Cô chọn món đi.”
“Tôi không quen chỗ này lắm, anh cứ chọn đi.”
Thẩm Trường An suy nghĩ một lát, thấy cô nói đúng cho nên tự mình chọn vài món.
Thẩm Trường An đưa thực đơn cho Thẩm Tự, cậu nhếch khóe miệng, nhận thực đơn nhưng vẫn lưu luyến không muốn đi.
“Thẩm Tự thật dễ thương.”
“Nó là một thằng nhóc chuyên gia gây sự.”
Lục Chi Ưu cười cười, dù sao cô cũng rất thích thằng nhóc Thẩm Tự này.
“Anh quen với ông chủ nhà hàng này hả?”
“Ừ, là bạn của tôi.”
Người mang đồ ăn lên không phải Thẩm Tự mà là một nhân viên không biết tên, sau lưng cậu ta còn có một người vô cùng đẹp trai, rất men, Lục Chi Ưu nhìn anh, cảm giác đầu tiên chính là anh giống như một khối ngọc được mài dũa bởi thời gian,
“Vừa nghe Thẩm Tự nói, cậu dẫn theo một cô gái rất xinh đến đây, đúng là sự thật.”
Thẩm Trường An liếc nhìn anh rồi giới thiệu: “Đây là Tống Ngọc Luân bạn thân của tôi, còn đây là Lục Chi Ưu.”
“Chào anh.” Lục Chi Ưu chủ động chào anh.
“Chào cô.”
“Sao hôm nay lại muốn đến chỗ tôi ăn vậy?” Tống Ngọc Luân cười hỏi Thẩm Trường An.
“Không chào đón hả?” Thẩm Trường An nhíu mày.
Tống Ngọc Luân sững sờ, “Đâu có.”
Nhân viên phục vụ đưa món ăn lên bàn.
“Anh Ngọc Luân, có khách.”
Thẩm Tự ở dưới lầu hét lên, giọng lớn đến nỗi có thể xuyên tường.
“Vậy hai người cứ tự nhiên, tôi xin phép đi trước.”
“Được.”
Tống Ngọc Luân rời đi rồi, Lục Chi Ưu mới tò mò hỏi.
“Nhà hàng này là của anh ấy hả?”
“Đúng, cậu ta là chủ nhà hàng này.”
Lục Chi Ưu chợt nhớ đến tên anh là Tống Ngọc Luân, tên nhà hàng là “ Lạc Luân Các”, ở đây chắc có một mối liên hệ nào đó.
Trực giác mách bảo cô rằng, Tống Ngọc Luân nhất định còn có một câu chuyện xưa.
Bữa ăn đúng chuẩn một bữa ăn thông thường bốn mặn một canh, canh thịt cay, rau xào cay, bò hầm Tứ Xuyên,sườn xào chua ngọt và một phần canh trứng rong biển nữa.
Dù chỉ là vài món ăn gia đình đơn giản, nhưng qua tay của Tống Ngọc Luân lại trở nên rất ngon miệng.
Sau khi ăn cơm xong liền chào tạm biệt đám người Tống Ngọc Luân, Thẩm Trường An đưa cô về nhà.
Last edited:
Bình luận facebook